Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Lâm Cam vừa nói vừa nhìn tỉ mỉ.
Đồng phục mang hai màu đen trắng xen lẫn nhau, nằm bên tay phải là huy hiệu trường vuông vức.
Cô cố nhịn xuống suy đoán của mình, nuốt nước miếng: "Đúng là đồng phục Nhất Trung trường tôi sao?"
Lúc Lâm Cam hỏi câu này, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Chu Viễn Quang, con ngươi mang những đốm nhỏ sáng lấp lánh.
Mắt Chu Viễn Quang thoáng qua ý cười: "Ừ." Chu Viễn Quang trả lời một câu này thật nhẹ nhàng, thế nhưng lòng Lâm Cam đã sớm náo loạn.
Cô vểnh môi cười si ngốc.
"Bạn học Chu, cậu thực sự thực sự thực sự muốn chuyển tới Nhất Trung sao?"
Liên tiếp mấy chữ "thực sự", nhưng Lâm Cam vẫn sợ nghe phải câu trả lời mình không mong muốn.
Miệng Chu Viễn Quang vểnh lên, vắt áo khoác đồng phục lên cánh tay, ánh mắt nhìn Lâm Cam chằm chằm, hạ thấp giọng, khàn khàn: "Tai cậu không có vấn đề."
"Thật không thật không thật không?"
Lâm Cam kêu một tiếng, lấy tay vẽ ra vòng tròn lớn: "Thật như vậy sao?" Vì quá hưng phấn cũng như nóng lòng muốn được chứng thực, cô bám chặt cánh tay Chu Viễn Quang.
Thấy người xung quanh nhìn về phía này, nhưng Lâm Cam vẫn như cũ chỉ nhìn anh.
Chu Viễn Quang thấy có chút không tự nhiên, ho nhẹ: "Lâm Cam."
"Ừ?"
"Cậu bỏ tay ra trước đã."
Lâm Cam bị anh nhìn rồi gọi tên, sau đó cũng nhìn theo ánh mắt anh thấy tay mình đang bám lấy cánh tay Chu Viễn Quang, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
Cô... lại chiếm tiện nghi bạn học Chu rồi.
Trông anh vốn gầy mà giờ được sờ qua, xúc cảm cho cô biết cánh tay này rất có lực. Lâm Cam ngượng ngùng buông tay. Tuy nhiên, tay có thể buông ngay nhưng cảm giác trong lòng vẫn chưa lắng xuống.
Cô sờ một chút sau đó mới thu tay về. Rồi lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình.
...
Chu Viễn Quang nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu trước mặt mình. Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, nhìn một chút đã thấy không đứng đắn. Miệng cô cong lên, còn phát ra tiếng cười nhỏ. Lỗ tai Lâm Cam cũng đỏ lên, nhìn thế nào cũng thấy như sợ tội bỏ trốn còn giả ngốc.
Chu Viễn Quang cười giễu: "Bịt tai trộm chuông."
Lâm Cam từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lay động không xác định. Tai nghe thấy lời Chu Viễn Quang nói mới nhìn lên thì đụng phải tầm mắt anh.
Chu Viễn Quang không biểu cảm gì nhiều, Lâm Cam cũng thấy anh vẫn thong dong. Nhưng bị anh nhìn chăm chằm như vậy, mặt Lâm Cam vẫn nóng bừng bừng.
Cô liếm môi, thấy anh mím môi mới nhỏ giọng gọi: "Bạn học Chu."
Chu Viễn Quang nghe thấy cô gọi, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
"Để cảm ơn cậu mang ô tới, tôi mời cậu ăn gì nhé?" Lúc cô nói xong lời này, thấy Chu Viễn Quang suy tư thì hơi cắn môi.
Lâm Cam thấy có chút không chịu nổi, cổ họng khẽ động. Cô nuốt nước bọt một ngụm, khiến người ta lúng túng.
Mắt Chu Viễn Quang cong lên, mang ý cười: "... Không cần."
Bị cự tuyệt, đáy mắt Lâm Cam hiện lên chút chật vật, nghiêng đầu: "Vậy chúc mừng cậu chuyển trường?"
"..."
Chu Viễn Quang nhìn Lâm Cam: "Việc này có gì đáng chúc mừng?"
Lâm Cam cười hì hì, ngoắc ngoắc tay với Chu Viễn Quang, ý bảo anh cúi người xuống. Chu Viễn Quang nhìn nụ cười sáng ngời của cô, người cũng không tự chủ mà ghé lại.
"Mừng cậu đến bên tôi." Giọng thiếu nữ ngọt ngào, mềm mại mang theo hơi ấm thổi vào tai Chu Viễn Quang.
Lời này khiến anh giật mình.
Lâm Cam nói xong cũng tự giác đứng thẳng người. Cô nghiêng đầu, mắt cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm, cười đến híp mắt, không hề ngần ngại nhìn Chu Viễn Quang.
Ánh mắt này mang nhiệt lượng lại thuần túy.
Tim Chu Viễn Quang như đập lỡ một nhịp.
Vậy mà anh hơi nhếch miệng, nhìn xuống Lâm Cam, cuối cùng nói: "Lý do này không đủ."
Lâm Cam bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Tình cảm và sự nghiệp đời này của tôi đều đem ra làm lí do, vậy mà còn không đủ?"
"..."
Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Cam lại thần thần bí bí lại gần anh.
"Bạn học Chu, hôm trước cậu thấy tôi đánh nhau chứ?"
Chu Viễn Quang liếc cô: "Đánh nhau rất vinh quang sao?"
Lâm Cam cầm đuôi tóc mình, ngón tay cuộn lấy lọn tóc, trầm mặc lắc đầu. Sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu nói với Chu Viễn Quang: "Vì cậu ta đánh Tiết Giai Kỳ trước nên tôi mới động thủ."
Chu Viễn Quang nhìn sâu vào mắt cô, sau đó "ừ" một tiếng.
Thấy khuôn mặt hơi tức giận và ánh mắt ảm đạm của Lâm Cam, lòng anh cũng như trùng xuống, sau đó lần đầu tiên Chu Viễn Quang nói một câu hơi "tối nghĩa".
"Cậu làm đúng." Giọng nhàn nhạt, nghe ra lại như trấn an ai đó.
Lâm Cam nghe Chu Viễn Quang nói vậy thì ánh mắt sáng rỡ: "Bạn học Chu, cậu đang khen tôi!"
"..."
"Này có phải vì cậu bắt đầu thích tôi rồi không?"
"... Lại nói bậy gì đó?"
Lâm Cam cười hì hì, không thèm để bụng tới lời phủ nhận của Chu Viễn Quang.
Có điều cô không còn vê lọn tóc nữa mà hất ra sau, nghiêm túc mở miệng: "Bạn học Chu, cậu phải tin tôi. Tôi là người tốt."
Có thể do dáng vẻ quá nghiêm túc của cô, Chu Viễn Quang nhìn lại thấy hơi buồn cười, môi cong lên, cười khẽ một tiếng.
"Bạn học Chu, tôi nói chuyện buồn cười lắm sao?"
Chu Viễn Quang yên lặng lắc đầu.
Chỗ hai người đứng vừa vặn có máy bán nước tự động, bên trong có đủ các loại nước uống. Chu Viễn Quang dừng lại, lấy tiền trong túi ra mua hai chai nước suối, một chai trong đó cho Lâm Cam.
Một loại động tác này diễn ra thành thục, nhanh chóng, tới khi chai nước kia được đưa tới trước mặt, Lâm Cam mới kịp phản ứng.
"Bạn học Chu, cậu mời tôi uống nước sao?"
"Ừ."
"Tại sao?"
"Vì cậu là người tốt."
"..."
Miệng Chu Viễn Quang cong lên.
Lâm Cam mở nắp, uống một ngụm. Nước mát lạnh khiến người ta thoải mái, lại thấy anh đang cười nên cũng cười theo.
"Bạn học Chu, cậu cười lên rất đẹp. Cậu phải cười nhiều vào."
Chu Viễn Quang nghe cô nói lời này lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Những tích tụ khi sáng đi thăm Trần Tịch như được những lời ríu rít của cô đánh tan. Chính anh cũng không phát hiện, mình đã thả lỏng từ lúc nào. Hiện giờ, Chu Viễn Quang đột nhiên thấy cả người nhẹ nhõm.
Lâm Cam nói xong câu đó lại thấy Chu Viễn Quang cười lên, lộ hàm răng trắng bóc, mi mắt cũng cong cong.
Lòng cô ầm ầm vài tiếng, cuối cùng cũng được thể nghiệm cái gì gọi là "nụ cười tỏa nắng".
Cô nhìn chằm chằm vào môi Chu Viễn Quang, nơi đó như chứa lời nguyền vậy. Trong đầu không tự chủ nhớ tới hai chữ "Cho tôi" kia.
Hệt như bị ma quỷ ám.
___
Hai người cứ như vậy đi tới bến xe buýt.
Chu Viễn Quang đưa Lâm Cam sang bến xe đối diện trước.
Xe tới.
Lâm Cam vẫn chìm đắm trong sự thật "Bạn học Chu chuyển trường", "Bạn học Chu mua nước cho mình", cùng với "Bạn học Chu cười thật đẹp". Tới khi nhận ra thì bản thân đã lên xe buýt từ lúc nào.
Cô vẫy tay với bóng dáng Chu Viễn Quang sắp biến mất ở phía xa, sau đó nghĩ tới điều gì lại gửi tin nhắn WeChat cho anh.
Chu Viễn Quang nghe thấy tiếng tin nhắn WeChat thì mở ra.
"Bạn học Chu, hay là sau này cậu đừng cười như lúc nãy."
"Quá phạm quy rồi!"
"Sau này Tâm Can nhi sẽ bảo vệ nụ cười của cậu."
Đọc đến câu cuối cùng, Chu Viễn Quang lại không nhịn được mà bật cười. Anh nhìn về hướng xe buýt vừa rời đi, lòng thầm nghĩ.
Đồ ngốc.
Hết chương 17.
Lời của B.: Chương này Quang cười nhiều dữ, thấy miệng hộ =)
À, tớ định đào bộ Thực Cốt |Tình Yêu Nguy Hiểm cơ mà có nhà làm rồi, tiếc quá là tiếc T_T Bộ đấy khá hay đó mn nhớ đọc nha. Tớ đi tìm hố mới đây huhu *vẫn tiếc...*
Biên tập: TBB
Lâm Cam vừa nói vừa nhìn tỉ mỉ.
Đồng phục mang hai màu đen trắng xen lẫn nhau, nằm bên tay phải là huy hiệu trường vuông vức.
Cô cố nhịn xuống suy đoán của mình, nuốt nước miếng: "Đúng là đồng phục Nhất Trung trường tôi sao?"
Lúc Lâm Cam hỏi câu này, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Chu Viễn Quang, con ngươi mang những đốm nhỏ sáng lấp lánh.
Mắt Chu Viễn Quang thoáng qua ý cười: "Ừ." Chu Viễn Quang trả lời một câu này thật nhẹ nhàng, thế nhưng lòng Lâm Cam đã sớm náo loạn.
Cô vểnh môi cười si ngốc.
"Bạn học Chu, cậu thực sự thực sự thực sự muốn chuyển tới Nhất Trung sao?"
Liên tiếp mấy chữ "thực sự", nhưng Lâm Cam vẫn sợ nghe phải câu trả lời mình không mong muốn.
Miệng Chu Viễn Quang vểnh lên, vắt áo khoác đồng phục lên cánh tay, ánh mắt nhìn Lâm Cam chằm chằm, hạ thấp giọng, khàn khàn: "Tai cậu không có vấn đề."
"Thật không thật không thật không?"
Lâm Cam kêu một tiếng, lấy tay vẽ ra vòng tròn lớn: "Thật như vậy sao?" Vì quá hưng phấn cũng như nóng lòng muốn được chứng thực, cô bám chặt cánh tay Chu Viễn Quang.
Thấy người xung quanh nhìn về phía này, nhưng Lâm Cam vẫn như cũ chỉ nhìn anh.
Chu Viễn Quang thấy có chút không tự nhiên, ho nhẹ: "Lâm Cam."
"Ừ?"
"Cậu bỏ tay ra trước đã."
Lâm Cam bị anh nhìn rồi gọi tên, sau đó cũng nhìn theo ánh mắt anh thấy tay mình đang bám lấy cánh tay Chu Viễn Quang, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
Cô... lại chiếm tiện nghi bạn học Chu rồi.
Trông anh vốn gầy mà giờ được sờ qua, xúc cảm cho cô biết cánh tay này rất có lực. Lâm Cam ngượng ngùng buông tay. Tuy nhiên, tay có thể buông ngay nhưng cảm giác trong lòng vẫn chưa lắng xuống.
Cô sờ một chút sau đó mới thu tay về. Rồi lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình.
...
Chu Viễn Quang nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu trước mặt mình. Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, nhìn một chút đã thấy không đứng đắn. Miệng cô cong lên, còn phát ra tiếng cười nhỏ. Lỗ tai Lâm Cam cũng đỏ lên, nhìn thế nào cũng thấy như sợ tội bỏ trốn còn giả ngốc.
Chu Viễn Quang cười giễu: "Bịt tai trộm chuông."
Lâm Cam từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lay động không xác định. Tai nghe thấy lời Chu Viễn Quang nói mới nhìn lên thì đụng phải tầm mắt anh.
Chu Viễn Quang không biểu cảm gì nhiều, Lâm Cam cũng thấy anh vẫn thong dong. Nhưng bị anh nhìn chăm chằm như vậy, mặt Lâm Cam vẫn nóng bừng bừng.
Cô liếm môi, thấy anh mím môi mới nhỏ giọng gọi: "Bạn học Chu."
Chu Viễn Quang nghe thấy cô gọi, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
"Để cảm ơn cậu mang ô tới, tôi mời cậu ăn gì nhé?" Lúc cô nói xong lời này, thấy Chu Viễn Quang suy tư thì hơi cắn môi.
Lâm Cam thấy có chút không chịu nổi, cổ họng khẽ động. Cô nuốt nước bọt một ngụm, khiến người ta lúng túng.
Mắt Chu Viễn Quang cong lên, mang ý cười: "... Không cần."
Bị cự tuyệt, đáy mắt Lâm Cam hiện lên chút chật vật, nghiêng đầu: "Vậy chúc mừng cậu chuyển trường?"
"..."
Chu Viễn Quang nhìn Lâm Cam: "Việc này có gì đáng chúc mừng?"
Lâm Cam cười hì hì, ngoắc ngoắc tay với Chu Viễn Quang, ý bảo anh cúi người xuống. Chu Viễn Quang nhìn nụ cười sáng ngời của cô, người cũng không tự chủ mà ghé lại.
"Mừng cậu đến bên tôi." Giọng thiếu nữ ngọt ngào, mềm mại mang theo hơi ấm thổi vào tai Chu Viễn Quang.
Lời này khiến anh giật mình.
Lâm Cam nói xong cũng tự giác đứng thẳng người. Cô nghiêng đầu, mắt cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm, cười đến híp mắt, không hề ngần ngại nhìn Chu Viễn Quang.
Ánh mắt này mang nhiệt lượng lại thuần túy.
Tim Chu Viễn Quang như đập lỡ một nhịp.
Vậy mà anh hơi nhếch miệng, nhìn xuống Lâm Cam, cuối cùng nói: "Lý do này không đủ."
Lâm Cam bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Tình cảm và sự nghiệp đời này của tôi đều đem ra làm lí do, vậy mà còn không đủ?"
"..."
Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Cam lại thần thần bí bí lại gần anh.
"Bạn học Chu, hôm trước cậu thấy tôi đánh nhau chứ?"
Chu Viễn Quang liếc cô: "Đánh nhau rất vinh quang sao?"
Lâm Cam cầm đuôi tóc mình, ngón tay cuộn lấy lọn tóc, trầm mặc lắc đầu. Sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu nói với Chu Viễn Quang: "Vì cậu ta đánh Tiết Giai Kỳ trước nên tôi mới động thủ."
Chu Viễn Quang nhìn sâu vào mắt cô, sau đó "ừ" một tiếng.
Thấy khuôn mặt hơi tức giận và ánh mắt ảm đạm của Lâm Cam, lòng anh cũng như trùng xuống, sau đó lần đầu tiên Chu Viễn Quang nói một câu hơi "tối nghĩa".
"Cậu làm đúng." Giọng nhàn nhạt, nghe ra lại như trấn an ai đó.
Lâm Cam nghe Chu Viễn Quang nói vậy thì ánh mắt sáng rỡ: "Bạn học Chu, cậu đang khen tôi!"
"..."
"Này có phải vì cậu bắt đầu thích tôi rồi không?"
"... Lại nói bậy gì đó?"
Lâm Cam cười hì hì, không thèm để bụng tới lời phủ nhận của Chu Viễn Quang.
Có điều cô không còn vê lọn tóc nữa mà hất ra sau, nghiêm túc mở miệng: "Bạn học Chu, cậu phải tin tôi. Tôi là người tốt."
Có thể do dáng vẻ quá nghiêm túc của cô, Chu Viễn Quang nhìn lại thấy hơi buồn cười, môi cong lên, cười khẽ một tiếng.
"Bạn học Chu, tôi nói chuyện buồn cười lắm sao?"
Chu Viễn Quang yên lặng lắc đầu.
Chỗ hai người đứng vừa vặn có máy bán nước tự động, bên trong có đủ các loại nước uống. Chu Viễn Quang dừng lại, lấy tiền trong túi ra mua hai chai nước suối, một chai trong đó cho Lâm Cam.
Một loại động tác này diễn ra thành thục, nhanh chóng, tới khi chai nước kia được đưa tới trước mặt, Lâm Cam mới kịp phản ứng.
"Bạn học Chu, cậu mời tôi uống nước sao?"
"Ừ."
"Tại sao?"
"Vì cậu là người tốt."
"..."
Miệng Chu Viễn Quang cong lên.
Lâm Cam mở nắp, uống một ngụm. Nước mát lạnh khiến người ta thoải mái, lại thấy anh đang cười nên cũng cười theo.
"Bạn học Chu, cậu cười lên rất đẹp. Cậu phải cười nhiều vào."
Chu Viễn Quang nghe cô nói lời này lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Những tích tụ khi sáng đi thăm Trần Tịch như được những lời ríu rít của cô đánh tan. Chính anh cũng không phát hiện, mình đã thả lỏng từ lúc nào. Hiện giờ, Chu Viễn Quang đột nhiên thấy cả người nhẹ nhõm.
Lâm Cam nói xong câu đó lại thấy Chu Viễn Quang cười lên, lộ hàm răng trắng bóc, mi mắt cũng cong cong.
Lòng cô ầm ầm vài tiếng, cuối cùng cũng được thể nghiệm cái gì gọi là "nụ cười tỏa nắng".
Cô nhìn chằm chằm vào môi Chu Viễn Quang, nơi đó như chứa lời nguyền vậy. Trong đầu không tự chủ nhớ tới hai chữ "Cho tôi" kia.
Hệt như bị ma quỷ ám.
___
Hai người cứ như vậy đi tới bến xe buýt.
Chu Viễn Quang đưa Lâm Cam sang bến xe đối diện trước.
Xe tới.
Lâm Cam vẫn chìm đắm trong sự thật "Bạn học Chu chuyển trường", "Bạn học Chu mua nước cho mình", cùng với "Bạn học Chu cười thật đẹp". Tới khi nhận ra thì bản thân đã lên xe buýt từ lúc nào.
Cô vẫy tay với bóng dáng Chu Viễn Quang sắp biến mất ở phía xa, sau đó nghĩ tới điều gì lại gửi tin nhắn WeChat cho anh.
Chu Viễn Quang nghe thấy tiếng tin nhắn WeChat thì mở ra.
"Bạn học Chu, hay là sau này cậu đừng cười như lúc nãy."
"Quá phạm quy rồi!"
"Sau này Tâm Can nhi sẽ bảo vệ nụ cười của cậu."
Đọc đến câu cuối cùng, Chu Viễn Quang lại không nhịn được mà bật cười. Anh nhìn về hướng xe buýt vừa rời đi, lòng thầm nghĩ.
Đồ ngốc.
Hết chương 17.
Lời của B.: Chương này Quang cười nhiều dữ, thấy miệng hộ =)
À, tớ định đào bộ Thực Cốt |Tình Yêu Nguy Hiểm cơ mà có nhà làm rồi, tiếc quá là tiếc T_T Bộ đấy khá hay đó mn nhớ đọc nha. Tớ đi tìm hố mới đây huhu *vẫn tiếc...*