Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Tiết Giai Kỳ đi phía sau, vẫn cảm thấy lời Lâm Cam vừa nói không chân thực. Không phải cô hoài nghi, mà là bất kì người nào ở thành phố Ngu Châu này nghe xong cũng sẽ có phản ứng như vậy.
Lâm Cam...
Thành tích học tập tốt, đánh nhau cũng siêu hạng, vấn đề là lớn lên lại xinh xắn.
Theo lời nói của hội nam sinh, thì Lâm Cam là số một thành phố Ngu Châu. Nhìn từng nét ngũ quan thì bình thường, nhưng tựu chung lại thì rất hài hòa. Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ dìm chết người khác.
Chủ yếu là, rất khó theo đuổi được cô. Thân là bạn, Tiết Giai Kỳ cũng chưa thấy cô yêu đương với ai. Nhưng người này lại nhiều thói hư tật xấu, cũng không dễ theo đuổi, như vậy càng khiến lũ nam sinh nhớ thương. Thế nên Lâm Cam cũng là người được săn đón nhất.
Khi Tiết Giai Kỳ nghe Lâm Cam nói câu vừa rồi, chỉ có kinh ngạc và không thấy vui mừng chút nào.
"Bà cô của tôi, có phải cậu trêu tớ không? Cậu thế này, mà còn có người khiến cậu thích sao?"
"Không phải cậu lại gặp Lưu Hân Tĩnh chứ? Cậu ta mỗi ngày đều âm hồn không tiêu tan."
Lâm Cam vừa đẩy cửa lớp học thêm, vừa nghe Tiết Giai Kỳ nói đông nói tây, quay đầu trợn mắt với cô ấy một cái: "Cậu còn nói nữa thì đợi lên uống trà với Trương Cương đi."
Tiết Giai Kỳ lè lưỡi, không lên tiếng nữa.
"Còn nữa, Lưu Hân Tĩnh có bản lĩnh gì chứ? Cậu ta có thể gây khó dễ cho tớ sao?"
Tiết Giai Kỳ nghĩ một chút, đúng là không thể có chuyện này. Cho tới giờ chỉ có Lâm Cam khiến người khác thua thiệt, chứ không để người khác khi dễ mình bao giờ.
Lâm Cam thấy cô bạn cười cười, ngoan ngoãn đi theo mình nên cũng mím môi cười.
___
Mới tiến về phía trước, Lâm Cam đã nghe thấy đầu ngõ truyền tới tiếng kêu rên. Tiết Giai Kỳ thấy cô dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Sao lại không đi nữa?"
Lâm Cam tiến về phía đầu ngõ, Tiết Giai Kỳ ở phía sau kêu lớn: "Cậu đi đâu vậy? Sắp muộn thật rồi." Lâm Cam vẫn im lặng.
Cô tự ý tiến về phía đó, nhìn thấy học sinh nhỏ đang nằm trên đất, còn có một đám nhóc vây xung quanh.
Một tên nhóc trong đám đó đạp chân vào bụng cậu bé dưới đất, mang vẻ tàn bạo không nên có ở cái tuổi này: "Nói mau, tiền hôm nay đâu?"
Cậu nhóc nằm dưới đất người đầy dấu chân, mặt mũi cũng tối sầm lại. Thanh âm của cậu yếu ớt, khóc thút thít: "Mấy ngày trước không phải đã đưa các cậu rồi sao?"
"Ha, đã bảo với mày là nộp tiền mỗi ngày rồi mà?"
"Mẹ tôi nói... gần đây tôi tiêu quá nhiều nên không cho nữa..."
Tên nhóc cầm đầu đám người kia nhìn đám người bên cạnh, chân cũng dùng thêm lực: "Nói, có phải mày kể cho mẹ rồi không? Nếu mày kể rồi, hôm nay tao đánh cho mày răng rơi đầy đất."
Cậu nhóc nằm dưới khủng hoảng, hai tay ôm chặt lấy đầu: "Không... Tôi chưa nói."
Mấy tên nhóc bên cạnh đổ cặp sách của cậu xuống, không thấy có tiền liền thấp giọng mắng một câu. Nhóc cầm đầu nhìn thấy, đang chuẩn bị dùng sức đá thì Lâm Cam đã ra mặt.
"Sao lại có mấy đứa nhóc lớn mật thế này? Sao nào? Muốn thu phí bảo kê à?"
Dù sao cũng là một đám nhóc tiểu học, nhìn thấy người lớn hơn, dù là nam hay nữ thì đều sợ hãi. Nhất là Lâm Cam lại khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm tức giận. Đứa nhóc cầm đầu nhìn Lâm Cam, hung ác trợn mắt lên nhìn cô.
"Chị muốn làm gì?"
Lâm Cam nhìn Tiết Giai Kỳ, ý bảo bạn mình đi đỡ cậu nhóc bị đánh kia.
Sau đó cô đến chỗ cặp sách của cậu bé kia, vừa thu dọn đồ đạc lại vừa nói: "Có thể làm gì đây? Lấy đồ của người khác không phải nên trả lại à? Lại đây, mau trả lại phí bảo kê."
"Tôi thu tiền bảo kê bằng bản lĩnh của mình, dựa vào cái gì mà phải trả lại?" Cậu nhóc vừa nói ra lời này, Lâm Cam lập tức giận quá hóa cười.
Cô bước nhanh qua, đưa tay nhéo tai thằng nhóc đó: "Nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Mẹ em không dạy phải yêu quý bạn bè à?"
Tên nhóc bị nhéo tay đến đau liên miệng gào khóc: "Chị học trường Nhất Trung chứ gì? Tôi sẽ mách thầy giáo, chị sẽ bị phạt cho xem!"
Lâm Cam ha một tiếng, cười giễu: "Chị có bản lĩnh nên đánh em, sao có thể gọi là ngược đãi trẻ nhỏ được đây?" Cô đem lời nói của tên nhóc trả lại y hệt.
Thấy tên nhóc đau tới không chịu nổi, Lâm Cam mới buông lỏng tay: "Đưa tiền đây."
"Tiêu hết rồi."
Lâm Cam cắn răng, xua tay: "Sau này còn để chị thấy em bắt nạt bạn học lần nào sẽ nhéo tai em lần đó." Nói xong phủi bụi trên cặp sách của cậu bé bị đánh rồi đưa cho cậu.
"Sau này nếu mấy đứa đó còn bắt nạt em nữa, em phải dùng sức đánh lại bọn chúng. Nếu không đánh lại được thì phải đi mách thầy cô hoặc bố mẹ, hiểu không?"
Cậu bé nhút nhát gật đầu. Lâm Can thở dài, lấy 100 đồng trong túi mình ra đưa cho cậu: "Đem về trả lại cho mẹ đi, tiện thể kể chuyện mấy đứa nhóc kia bắt nạt em nữa, biết không?"
Nhìn cậu bé gật đầu, Lâm Cam mới cùng Tiết Giai Kỳ trở về.
Thấy Tiết Giai Kỳ chuẩn bị mở miệng, Lâm Cam dành trước: "Được rồi, tớ biết tớ anh minh thần vũ. Nhưng bây giờ không phải lúc khen tớ đâu, cậu chờ Trương Cương phê bình chúng ta thì hơn."
Tiết Giai Kỳ nghe cô nói vậy mà thở dài thườn thượt.
___
Lúc đẩy cửa vào lớp học thêm, âm thanh giảng bài của thầy giáo ngừng lại, cả lớp đều quay ra nhìn hai người.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm nam sinh vừa nãy. Anh đi vào lớp học thêm xong cũng không thấy ra ngoài, nơi này lại chỉ có một lớp. Chắc chắn là trong phòng học này rồi.
Chỉ cần liếc mắt, Lâm Cam đã nhận ra anh.
Nhờ vào bóng lưng.
Hàng thứ nhất ở chính giữa, đó là người duy nhất không xoay người lại.
Bóng lưng anh thẳng tắp. Cơ bắp dưới lớp sơ mi trắng nhô liên một chút, bả vai thật rộng, đường cong của lưng rất đẹp mắt.
Trong mắt Lâm Cam đều là vui sướng.
Thầy giáo số học trên bục giảng, cũng là thầy chủ nhiệm Trương Cương vừa thấy cách ăn mặc của Lâm Cam, chân mày đã nhíu chặt lại.
"Em đến muộn mà còn cười được." Lời vừa nói ra, tay cũng vỗ trên bàn một cái, quắc mắt lộ ra vẻ không giận mà uy.
"Lâm Cam, em ăn mặc kiểu gì thế này? Một học sinh nên ăn mặc như vậy sao?"
Tất nhiên Lâm Cam không sợ thầy, môi mím một đường, trên mặt vẫn là dáng vẻ tinh ranh: "Thầy Trương, giờ đang là kì nghỉ, em không cần đến trường mà."
Học sinh trong lớp bắt đầu ồn ào, phía dưới có nam sinh huýt sáo, Trương Cương giận đến nỗi đập tay xuống bàn: "Vớ vẩn, ngày mai đổi lại ngay."
Lâm Cam từ chối cho ý kiến, môi đỏ mím lại, đuôi mắt đều là vẻ kiêu ngạo.
"Thầy Trương, em có thể về chỗ ngồi rồi chứ?"
Trương Cương không để ý đến cô nữa, giận đùng đùng nói: "Coi như không thấy em." Sau đó tiếp tục xoay người lên giảng bài.
Học sinh bên dưới lại cười ầm lên. Tiết Giai Kỳ đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng. Mắt Lâm Cam lại xoay chuyển, cắn răng một cái rồi dừng lại.
Thôi đi, không nỡ bỏ đứa nhóc kia nên không bắt được sói. Không phải ngồi hàng cuối sẽ càng thiệt sao?
Lâm Cam: "Ngồi ở phía trước đi."
"Hả?" Tiết Giai Kỳ ngây ngẩn. Hôm nay đại tỷ chưa uống thuốc sao?
Lâm Cam ở phía trước, Tiết Giai Kỳ ở phía sau. Mục tiêu là hai ghế trống bên trái hàng thứ nhất. Chỗ đó hơi chếch bảng, lại gần chỗ thầy giáo nên không ai muốn ngồi.
Cả lớp đều tập trung ánh mắt trên người Lâm Cam.
Hôm nay mặt trời mặt đằng Tây sao?
Không được rồi.
Đại tỷ hàng vạn năm ngồi hàng cuối lại lên ngồi hàng thứ nhất.
Phòng học vốn huyên náo như ngoài chợ lại vì tiếng bước chân của Lâm Cam mà im lặng. Lâm Cam đi một bước, đếm một bước.
Cô đi từ hàng cuối cùng lên hàng thứ nhất, đi ngang qua sáu cái bàn, mất 12 bước chân. Mười hai bước chân liền có thể đến gần anh. Trên đường đi tới, mỗi bước đều ngập tràn mong đợi.
Thầy số học trên bục giảng liếc cô một cái, tất nhiên cũng không phản ứng. Chỉ cần cô không quấy rối, ngồi đâu thì tùy ý đi.
Ngồi xuống rồi mở sách, Lâm Cam bắt đầu nghe giảng. Sau đó còn hăng hái trả lời những câu hỏi của Trương Cương. Cả lớp đều trố mắt nghẹn họng trước biểu hiện này của cô. Tất cả mọi người đều nín thở, ai lại dám mở miệng cơ chứ, ngộ nhỡ chọc đến đại tỷ Lâm Cam thì sao?
Vất vả quá mà, đại tỷ người ta đang thể hiện một chút. Ai dám so tài hăng hái với cô đây? Mà chủ yếu vẫn là ít người trả lời được câu hỏi của Trương Cương, Lâm Cam lại là một trong số đó.
Mỗi khi trả lời được một câu, ánh mắt Lâm Cam lại không tự chủ được mà liếc về bên phải. Chỉ cần nhìn một cái, tinh thần lại không an ổn được.
Sao mắt anh có thể đẹp đến thế chứ? Lông mi dài lại dày, lúc chớp mắt trông giống như tấm rèm vậy.
Cô trả lời tổng cộng 15 câu hỏi, cũng nhìn về phía anh 15 lần.
Mỗi lần nhìn qua cô đều phát hiện một điểm mới. Ví dụ như, khi anh mím môi, trông rất thanh tú. Lại ví dụ như, khi anh chăm chú lên bảng, lưng không tự chủ mà thẳng tắp. Anh không giống những nam sinh trong lớp trước đây.
Chỉ có điều...
Lâm Cam xoay bút trên tay, buồn bực nhìn xuống bàn.
Anh chưa từng nghiêng đầu nhìn qua đây.
Trong lòng cô bỗng nảy sinh chút cảm giác thất bại.
___
Lớp học thêm học một ngày 4 tiết, buổi sáng 2 tiết số học, chiều 2 tiết tiếng Anh. Ngày hôm sau là sáng hai tiết Vật lý, chiều hai tiết Hóa học. Mỗi tiết học kéo dài 1 tiếng rưỡi, trung bình một ngày có 20 phút nghỉ ngơi.
Đến thời gian nghỉ.
Khi Trương Cương nói đến giờ nghỉ, Lâm Cam thấy người bên cạnh đứng lên. Anh đẩy ghế ra, đi về hướng cửa sau.
Tiết Giai Kỳ dùng cùi chỏ chọc vào người Lâm Cam: "Đại tỷ, hôm nay cậu lạ lắm nhé."
Sắc mặt Lâm Cam uể oải. Cô còn chưa kịp sang giới thiệu bản thân mà.
Thấy bạn hỏi, cô chỉ thuận miệng đáp: "Thế sao?"
Tiết Giai Kỳ ở bên cạnh nhíu mày, lầm bầm: "Sao lại không? Cậu nhìn xe, giờ chúng ta đang ngồi đâu? Đời này tớ chưa từng nghĩ cậu tình nguyện ngồi bàn đầu đấy. Trong giờ học cậu còn hăng hái trả lời câu hỏi, trước kia ai đã nói thầy Trương giảng bài không thú vị?" Lúc nói đến câu cuối cùng, cô ấy phải giảm thấp âm điệu xuống.
Lâm Cam đang cầm bút vẽ bậy trong sách bài tập, nghe được lười Tiết Giai Kỳ chỉ thở dài một tiếng: "Cậu nói xem, biểu hiện trong giờ học của tớ có phải rất sáng giá không?"
Tiết Giai Kỳ không nghe rõ nên "Hả?" một tiếng.
Lâm Cam lầm bầm: "Không phải sao? Không biết lúc nào cậu ấy mới nhìn về phía tớ nữa."
Phía sau có nam sinh rướn người lên: "Những câu hỏi lúc nãy tôi không nghĩ ra, cậu đều trả lời được hết."
Mắt Lâm Cam sáng lên: "Cậu cảm thấy tôi hiểu hiện rất tốt sao?"
Nam sinh đó gật đầu, cầm bài thi đưa lên: "Thế nên cậu giải thích lại giúp tôi lần nữa, được không?"
Lâm Cam đột nhiên thấy mất hết sức sống, khoát khoát tay: "Cậu tự nghĩ thêm đi, tôi đang bận." Cậu bạn đó lại cắn bút tiếp tục tự nghiên cứu.
Tiết Giai Kỳ nhìn chân mày nhíu chặt của Lâm Cam, lại nghĩ tới trong giờ học cô liên tục nhìn về bên phải, mà bên đó lại có một nam sinh. Nghĩ nghĩ liền hiểu.
"Lâm Cam, không phải cậu thích cậu ta chứ?"
Lâm Cam đang rầu rĩ không biết nên lên tiếng chào hỏi anh thế nào. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ cô xoắn xuýt như vậy. Trước kia tới giờ muốn gì đều là thẳng tay đoạt lấy. Có điều, cô thấy ấn tượng đầu tiên của nam sinh kia với mình không được tốt lắm. Chỉ cần nghĩ đến đây đã thấy buồn phiền rồi.
"Là cậu ấy." Lời Lâm Cam nói như lựu đạn ném vào nước vậy, uy lực bắn ra bốn phía. Đầu Tiết Giai Kỳ nổ ầm một cái.
Lâm Cam xoay người, nhìn thẳng Tiết Giai Kỳ: "Cậu không thấy cậu ấy rất đẹp trai à?"
Tiết Giai Kỳ nghĩ kĩ lại một chút, hình như là rất đẹp trai đi?
Mi thanh mục tú.
Chỉ là, nếu ghép với Lâm Cam... Sao nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Lâm Cam hiểu rõ biểu cảm của Tiết Giai Kỳ, trừng mắt với cô ấy một cái: "Biểu cảm của cậu là sao đây?" Giọng cô đầy tức tối.
Tiết Giai Kỳ bật cười thành tiếng, kéo tay trấn an Lâm Cam: "Lần đầu tiên tớ thấy cậu như vậy đấy."
Lâm Cam cũng lắc đầu, cười cười: "Không biết vì sao lại thành thế này." Nói xong ánh mắt cũng phát sáng lấp lánh.
Lâm Cam càng nói càng hăng hái, tay còn ra dấu: "Thấy cậu ấy rồi thì tất cả các nam sinh khác đều không lọt mắt nữa."
"Ài, cậu nghe cũng không hiểu được cảm giác này đâu." Lâm Cam nhắm mắt lại, không thấy sắc mặt thay đổi của Tiết Giai Kỳ.
Tựa như cô đang nhớ lại gì đó, khuôn mặt đầy vui vẻ. Bỗng Lâm Cam cảm thấy hình như Tiết Giai Kỳ đang không ngừng lấy tay lắc người mình.
Cô thấy phiền, mở mắt ra gắt với bạn: "Tớ đang tưởng tượng mà, cậu... lắc cái gì hả?" Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.
Bởi theo tầm mắt của Tiết Giai Kỳ, cô thấy một cặp chân dài đang bước tới.
Chính là đôi chân vừa thẳng vừa dài, tản ra sức hút khiến người ta mê muội.
Nghĩ đến người đang đi tới là ai, lòng Lâm Cam liền lộp bộp vài cái.
Xong đời rồi. Mặt Lâm Cam bất giác đỏ lên. Mẹ nó, có ai xui xẻo như cô không? Đang ảo tưởng lại bị người ta bắt tại trận. Cảm giác này giống như vạch áo cho người xem lưng vậy.
Hình tượng của cô lại đen thêm một chút rồi. Lâm Cam suy sụp trong nháy mắt. Đang muốn nói gì đó, môi đang mấp máy thì bị ai đó cắt ngang.
"Phiền cậu cho tôi đi nhờ."
Lâm Cam thấy vẻ mặt không biểu cảm của anh, khóe môi cũng là một đường thẳng tắp như cũ. Trong lòng cô không nhịn được mà thở dài.
Dùng một tay kéo băng ghế, nhảy xuống dưới rồi đi về phía trước, tránh ra khỏi lối đi. Động tác thoạt nhìn có chút vụng về.
Khóe miệng Tiết Giai Kỳ có chút co rút. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nghĩ đại tỷ Lâm Cam lại có hành động như vậy trước mặt nam sinh nào đó.
Đúng là động lòng đến ngốc rồi.
Hết chương 2.
Biên tập: TBB
Tiết Giai Kỳ đi phía sau, vẫn cảm thấy lời Lâm Cam vừa nói không chân thực. Không phải cô hoài nghi, mà là bất kì người nào ở thành phố Ngu Châu này nghe xong cũng sẽ có phản ứng như vậy.
Lâm Cam...
Thành tích học tập tốt, đánh nhau cũng siêu hạng, vấn đề là lớn lên lại xinh xắn.
Theo lời nói của hội nam sinh, thì Lâm Cam là số một thành phố Ngu Châu. Nhìn từng nét ngũ quan thì bình thường, nhưng tựu chung lại thì rất hài hòa. Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ dìm chết người khác.
Chủ yếu là, rất khó theo đuổi được cô. Thân là bạn, Tiết Giai Kỳ cũng chưa thấy cô yêu đương với ai. Nhưng người này lại nhiều thói hư tật xấu, cũng không dễ theo đuổi, như vậy càng khiến lũ nam sinh nhớ thương. Thế nên Lâm Cam cũng là người được săn đón nhất.
Khi Tiết Giai Kỳ nghe Lâm Cam nói câu vừa rồi, chỉ có kinh ngạc và không thấy vui mừng chút nào.
"Bà cô của tôi, có phải cậu trêu tớ không? Cậu thế này, mà còn có người khiến cậu thích sao?"
"Không phải cậu lại gặp Lưu Hân Tĩnh chứ? Cậu ta mỗi ngày đều âm hồn không tiêu tan."
Lâm Cam vừa đẩy cửa lớp học thêm, vừa nghe Tiết Giai Kỳ nói đông nói tây, quay đầu trợn mắt với cô ấy một cái: "Cậu còn nói nữa thì đợi lên uống trà với Trương Cương đi."
Tiết Giai Kỳ lè lưỡi, không lên tiếng nữa.
"Còn nữa, Lưu Hân Tĩnh có bản lĩnh gì chứ? Cậu ta có thể gây khó dễ cho tớ sao?"
Tiết Giai Kỳ nghĩ một chút, đúng là không thể có chuyện này. Cho tới giờ chỉ có Lâm Cam khiến người khác thua thiệt, chứ không để người khác khi dễ mình bao giờ.
Lâm Cam thấy cô bạn cười cười, ngoan ngoãn đi theo mình nên cũng mím môi cười.
___
Mới tiến về phía trước, Lâm Cam đã nghe thấy đầu ngõ truyền tới tiếng kêu rên. Tiết Giai Kỳ thấy cô dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Sao lại không đi nữa?"
Lâm Cam tiến về phía đầu ngõ, Tiết Giai Kỳ ở phía sau kêu lớn: "Cậu đi đâu vậy? Sắp muộn thật rồi." Lâm Cam vẫn im lặng.
Cô tự ý tiến về phía đó, nhìn thấy học sinh nhỏ đang nằm trên đất, còn có một đám nhóc vây xung quanh.
Một tên nhóc trong đám đó đạp chân vào bụng cậu bé dưới đất, mang vẻ tàn bạo không nên có ở cái tuổi này: "Nói mau, tiền hôm nay đâu?"
Cậu nhóc nằm dưới đất người đầy dấu chân, mặt mũi cũng tối sầm lại. Thanh âm của cậu yếu ớt, khóc thút thít: "Mấy ngày trước không phải đã đưa các cậu rồi sao?"
"Ha, đã bảo với mày là nộp tiền mỗi ngày rồi mà?"
"Mẹ tôi nói... gần đây tôi tiêu quá nhiều nên không cho nữa..."
Tên nhóc cầm đầu đám người kia nhìn đám người bên cạnh, chân cũng dùng thêm lực: "Nói, có phải mày kể cho mẹ rồi không? Nếu mày kể rồi, hôm nay tao đánh cho mày răng rơi đầy đất."
Cậu nhóc nằm dưới khủng hoảng, hai tay ôm chặt lấy đầu: "Không... Tôi chưa nói."
Mấy tên nhóc bên cạnh đổ cặp sách của cậu xuống, không thấy có tiền liền thấp giọng mắng một câu. Nhóc cầm đầu nhìn thấy, đang chuẩn bị dùng sức đá thì Lâm Cam đã ra mặt.
"Sao lại có mấy đứa nhóc lớn mật thế này? Sao nào? Muốn thu phí bảo kê à?"
Dù sao cũng là một đám nhóc tiểu học, nhìn thấy người lớn hơn, dù là nam hay nữ thì đều sợ hãi. Nhất là Lâm Cam lại khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm tức giận. Đứa nhóc cầm đầu nhìn Lâm Cam, hung ác trợn mắt lên nhìn cô.
"Chị muốn làm gì?"
Lâm Cam nhìn Tiết Giai Kỳ, ý bảo bạn mình đi đỡ cậu nhóc bị đánh kia.
Sau đó cô đến chỗ cặp sách của cậu bé kia, vừa thu dọn đồ đạc lại vừa nói: "Có thể làm gì đây? Lấy đồ của người khác không phải nên trả lại à? Lại đây, mau trả lại phí bảo kê."
"Tôi thu tiền bảo kê bằng bản lĩnh của mình, dựa vào cái gì mà phải trả lại?" Cậu nhóc vừa nói ra lời này, Lâm Cam lập tức giận quá hóa cười.
Cô bước nhanh qua, đưa tay nhéo tai thằng nhóc đó: "Nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Mẹ em không dạy phải yêu quý bạn bè à?"
Tên nhóc bị nhéo tay đến đau liên miệng gào khóc: "Chị học trường Nhất Trung chứ gì? Tôi sẽ mách thầy giáo, chị sẽ bị phạt cho xem!"
Lâm Cam ha một tiếng, cười giễu: "Chị có bản lĩnh nên đánh em, sao có thể gọi là ngược đãi trẻ nhỏ được đây?" Cô đem lời nói của tên nhóc trả lại y hệt.
Thấy tên nhóc đau tới không chịu nổi, Lâm Cam mới buông lỏng tay: "Đưa tiền đây."
"Tiêu hết rồi."
Lâm Cam cắn răng, xua tay: "Sau này còn để chị thấy em bắt nạt bạn học lần nào sẽ nhéo tai em lần đó." Nói xong phủi bụi trên cặp sách của cậu bé bị đánh rồi đưa cho cậu.
"Sau này nếu mấy đứa đó còn bắt nạt em nữa, em phải dùng sức đánh lại bọn chúng. Nếu không đánh lại được thì phải đi mách thầy cô hoặc bố mẹ, hiểu không?"
Cậu bé nhút nhát gật đầu. Lâm Can thở dài, lấy 100 đồng trong túi mình ra đưa cho cậu: "Đem về trả lại cho mẹ đi, tiện thể kể chuyện mấy đứa nhóc kia bắt nạt em nữa, biết không?"
Nhìn cậu bé gật đầu, Lâm Cam mới cùng Tiết Giai Kỳ trở về.
Thấy Tiết Giai Kỳ chuẩn bị mở miệng, Lâm Cam dành trước: "Được rồi, tớ biết tớ anh minh thần vũ. Nhưng bây giờ không phải lúc khen tớ đâu, cậu chờ Trương Cương phê bình chúng ta thì hơn."
Tiết Giai Kỳ nghe cô nói vậy mà thở dài thườn thượt.
___
Lúc đẩy cửa vào lớp học thêm, âm thanh giảng bài của thầy giáo ngừng lại, cả lớp đều quay ra nhìn hai người.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm nam sinh vừa nãy. Anh đi vào lớp học thêm xong cũng không thấy ra ngoài, nơi này lại chỉ có một lớp. Chắc chắn là trong phòng học này rồi.
Chỉ cần liếc mắt, Lâm Cam đã nhận ra anh.
Nhờ vào bóng lưng.
Hàng thứ nhất ở chính giữa, đó là người duy nhất không xoay người lại.
Bóng lưng anh thẳng tắp. Cơ bắp dưới lớp sơ mi trắng nhô liên một chút, bả vai thật rộng, đường cong của lưng rất đẹp mắt.
Trong mắt Lâm Cam đều là vui sướng.
Thầy giáo số học trên bục giảng, cũng là thầy chủ nhiệm Trương Cương vừa thấy cách ăn mặc của Lâm Cam, chân mày đã nhíu chặt lại.
"Em đến muộn mà còn cười được." Lời vừa nói ra, tay cũng vỗ trên bàn một cái, quắc mắt lộ ra vẻ không giận mà uy.
"Lâm Cam, em ăn mặc kiểu gì thế này? Một học sinh nên ăn mặc như vậy sao?"
Tất nhiên Lâm Cam không sợ thầy, môi mím một đường, trên mặt vẫn là dáng vẻ tinh ranh: "Thầy Trương, giờ đang là kì nghỉ, em không cần đến trường mà."
Học sinh trong lớp bắt đầu ồn ào, phía dưới có nam sinh huýt sáo, Trương Cương giận đến nỗi đập tay xuống bàn: "Vớ vẩn, ngày mai đổi lại ngay."
Lâm Cam từ chối cho ý kiến, môi đỏ mím lại, đuôi mắt đều là vẻ kiêu ngạo.
"Thầy Trương, em có thể về chỗ ngồi rồi chứ?"
Trương Cương không để ý đến cô nữa, giận đùng đùng nói: "Coi như không thấy em." Sau đó tiếp tục xoay người lên giảng bài.
Học sinh bên dưới lại cười ầm lên. Tiết Giai Kỳ đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng. Mắt Lâm Cam lại xoay chuyển, cắn răng một cái rồi dừng lại.
Thôi đi, không nỡ bỏ đứa nhóc kia nên không bắt được sói. Không phải ngồi hàng cuối sẽ càng thiệt sao?
Lâm Cam: "Ngồi ở phía trước đi."
"Hả?" Tiết Giai Kỳ ngây ngẩn. Hôm nay đại tỷ chưa uống thuốc sao?
Lâm Cam ở phía trước, Tiết Giai Kỳ ở phía sau. Mục tiêu là hai ghế trống bên trái hàng thứ nhất. Chỗ đó hơi chếch bảng, lại gần chỗ thầy giáo nên không ai muốn ngồi.
Cả lớp đều tập trung ánh mắt trên người Lâm Cam.
Hôm nay mặt trời mặt đằng Tây sao?
Không được rồi.
Đại tỷ hàng vạn năm ngồi hàng cuối lại lên ngồi hàng thứ nhất.
Phòng học vốn huyên náo như ngoài chợ lại vì tiếng bước chân của Lâm Cam mà im lặng. Lâm Cam đi một bước, đếm một bước.
Cô đi từ hàng cuối cùng lên hàng thứ nhất, đi ngang qua sáu cái bàn, mất 12 bước chân. Mười hai bước chân liền có thể đến gần anh. Trên đường đi tới, mỗi bước đều ngập tràn mong đợi.
Thầy số học trên bục giảng liếc cô một cái, tất nhiên cũng không phản ứng. Chỉ cần cô không quấy rối, ngồi đâu thì tùy ý đi.
Ngồi xuống rồi mở sách, Lâm Cam bắt đầu nghe giảng. Sau đó còn hăng hái trả lời những câu hỏi của Trương Cương. Cả lớp đều trố mắt nghẹn họng trước biểu hiện này của cô. Tất cả mọi người đều nín thở, ai lại dám mở miệng cơ chứ, ngộ nhỡ chọc đến đại tỷ Lâm Cam thì sao?
Vất vả quá mà, đại tỷ người ta đang thể hiện một chút. Ai dám so tài hăng hái với cô đây? Mà chủ yếu vẫn là ít người trả lời được câu hỏi của Trương Cương, Lâm Cam lại là một trong số đó.
Mỗi khi trả lời được một câu, ánh mắt Lâm Cam lại không tự chủ được mà liếc về bên phải. Chỉ cần nhìn một cái, tinh thần lại không an ổn được.
Sao mắt anh có thể đẹp đến thế chứ? Lông mi dài lại dày, lúc chớp mắt trông giống như tấm rèm vậy.
Cô trả lời tổng cộng 15 câu hỏi, cũng nhìn về phía anh 15 lần.
Mỗi lần nhìn qua cô đều phát hiện một điểm mới. Ví dụ như, khi anh mím môi, trông rất thanh tú. Lại ví dụ như, khi anh chăm chú lên bảng, lưng không tự chủ mà thẳng tắp. Anh không giống những nam sinh trong lớp trước đây.
Chỉ có điều...
Lâm Cam xoay bút trên tay, buồn bực nhìn xuống bàn.
Anh chưa từng nghiêng đầu nhìn qua đây.
Trong lòng cô bỗng nảy sinh chút cảm giác thất bại.
___
Lớp học thêm học một ngày 4 tiết, buổi sáng 2 tiết số học, chiều 2 tiết tiếng Anh. Ngày hôm sau là sáng hai tiết Vật lý, chiều hai tiết Hóa học. Mỗi tiết học kéo dài 1 tiếng rưỡi, trung bình một ngày có 20 phút nghỉ ngơi.
Đến thời gian nghỉ.
Khi Trương Cương nói đến giờ nghỉ, Lâm Cam thấy người bên cạnh đứng lên. Anh đẩy ghế ra, đi về hướng cửa sau.
Tiết Giai Kỳ dùng cùi chỏ chọc vào người Lâm Cam: "Đại tỷ, hôm nay cậu lạ lắm nhé."
Sắc mặt Lâm Cam uể oải. Cô còn chưa kịp sang giới thiệu bản thân mà.
Thấy bạn hỏi, cô chỉ thuận miệng đáp: "Thế sao?"
Tiết Giai Kỳ ở bên cạnh nhíu mày, lầm bầm: "Sao lại không? Cậu nhìn xe, giờ chúng ta đang ngồi đâu? Đời này tớ chưa từng nghĩ cậu tình nguyện ngồi bàn đầu đấy. Trong giờ học cậu còn hăng hái trả lời câu hỏi, trước kia ai đã nói thầy Trương giảng bài không thú vị?" Lúc nói đến câu cuối cùng, cô ấy phải giảm thấp âm điệu xuống.
Lâm Cam đang cầm bút vẽ bậy trong sách bài tập, nghe được lười Tiết Giai Kỳ chỉ thở dài một tiếng: "Cậu nói xem, biểu hiện trong giờ học của tớ có phải rất sáng giá không?"
Tiết Giai Kỳ không nghe rõ nên "Hả?" một tiếng.
Lâm Cam lầm bầm: "Không phải sao? Không biết lúc nào cậu ấy mới nhìn về phía tớ nữa."
Phía sau có nam sinh rướn người lên: "Những câu hỏi lúc nãy tôi không nghĩ ra, cậu đều trả lời được hết."
Mắt Lâm Cam sáng lên: "Cậu cảm thấy tôi hiểu hiện rất tốt sao?"
Nam sinh đó gật đầu, cầm bài thi đưa lên: "Thế nên cậu giải thích lại giúp tôi lần nữa, được không?"
Lâm Cam đột nhiên thấy mất hết sức sống, khoát khoát tay: "Cậu tự nghĩ thêm đi, tôi đang bận." Cậu bạn đó lại cắn bút tiếp tục tự nghiên cứu.
Tiết Giai Kỳ nhìn chân mày nhíu chặt của Lâm Cam, lại nghĩ tới trong giờ học cô liên tục nhìn về bên phải, mà bên đó lại có một nam sinh. Nghĩ nghĩ liền hiểu.
"Lâm Cam, không phải cậu thích cậu ta chứ?"
Lâm Cam đang rầu rĩ không biết nên lên tiếng chào hỏi anh thế nào. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ cô xoắn xuýt như vậy. Trước kia tới giờ muốn gì đều là thẳng tay đoạt lấy. Có điều, cô thấy ấn tượng đầu tiên của nam sinh kia với mình không được tốt lắm. Chỉ cần nghĩ đến đây đã thấy buồn phiền rồi.
"Là cậu ấy." Lời Lâm Cam nói như lựu đạn ném vào nước vậy, uy lực bắn ra bốn phía. Đầu Tiết Giai Kỳ nổ ầm một cái.
Lâm Cam xoay người, nhìn thẳng Tiết Giai Kỳ: "Cậu không thấy cậu ấy rất đẹp trai à?"
Tiết Giai Kỳ nghĩ kĩ lại một chút, hình như là rất đẹp trai đi?
Mi thanh mục tú.
Chỉ là, nếu ghép với Lâm Cam... Sao nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Lâm Cam hiểu rõ biểu cảm của Tiết Giai Kỳ, trừng mắt với cô ấy một cái: "Biểu cảm của cậu là sao đây?" Giọng cô đầy tức tối.
Tiết Giai Kỳ bật cười thành tiếng, kéo tay trấn an Lâm Cam: "Lần đầu tiên tớ thấy cậu như vậy đấy."
Lâm Cam cũng lắc đầu, cười cười: "Không biết vì sao lại thành thế này." Nói xong ánh mắt cũng phát sáng lấp lánh.
Lâm Cam càng nói càng hăng hái, tay còn ra dấu: "Thấy cậu ấy rồi thì tất cả các nam sinh khác đều không lọt mắt nữa."
"Ài, cậu nghe cũng không hiểu được cảm giác này đâu." Lâm Cam nhắm mắt lại, không thấy sắc mặt thay đổi của Tiết Giai Kỳ.
Tựa như cô đang nhớ lại gì đó, khuôn mặt đầy vui vẻ. Bỗng Lâm Cam cảm thấy hình như Tiết Giai Kỳ đang không ngừng lấy tay lắc người mình.
Cô thấy phiền, mở mắt ra gắt với bạn: "Tớ đang tưởng tượng mà, cậu... lắc cái gì hả?" Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.
Bởi theo tầm mắt của Tiết Giai Kỳ, cô thấy một cặp chân dài đang bước tới.
Chính là đôi chân vừa thẳng vừa dài, tản ra sức hút khiến người ta mê muội.
Nghĩ đến người đang đi tới là ai, lòng Lâm Cam liền lộp bộp vài cái.
Xong đời rồi. Mặt Lâm Cam bất giác đỏ lên. Mẹ nó, có ai xui xẻo như cô không? Đang ảo tưởng lại bị người ta bắt tại trận. Cảm giác này giống như vạch áo cho người xem lưng vậy.
Hình tượng của cô lại đen thêm một chút rồi. Lâm Cam suy sụp trong nháy mắt. Đang muốn nói gì đó, môi đang mấp máy thì bị ai đó cắt ngang.
"Phiền cậu cho tôi đi nhờ."
Lâm Cam thấy vẻ mặt không biểu cảm của anh, khóe môi cũng là một đường thẳng tắp như cũ. Trong lòng cô không nhịn được mà thở dài.
Dùng một tay kéo băng ghế, nhảy xuống dưới rồi đi về phía trước, tránh ra khỏi lối đi. Động tác thoạt nhìn có chút vụng về.
Khóe miệng Tiết Giai Kỳ có chút co rút. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nghĩ đại tỷ Lâm Cam lại có hành động như vậy trước mặt nam sinh nào đó.
Đúng là động lòng đến ngốc rồi.
Hết chương 2.