Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Mặt trời đã lên cao, học sinh cơ bản đều đã đến đông đủ.
Thầy Trương Cương vẫn quy định thời gian học là 6 giờ 20. Vì vậy mọi người có thể tự tính toán được khoảng 6 giờ hoặc hơn 6 giờ một chút đã phải ngồi trong lớp rồi.
Tiếng đọc sách sang sảng vang lên, một ngày mới lại bắt đầu.
Đoạn đường từ cổng trường tới cửa cầu thang khu phòng học chỉ dài 1000 mét, con đường này đã trở thành bí mật ăn ý của Lâm Cam và Chu Viễn Quang.
"Bạn học Chu!"
Lâm Cam vừa thấy anh bước vào cổng trước liền đưa tay vẫy. Chu Viễn Quang từ xa nhìn cô một cái, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì, bây giờ khóe miệng cũng cong lên.
Anh sải bước qua, chuẩn bị lấy ba lô từ trên lưng Lâm Cam xuống thì bị chặn lại.
"Sẽ bị thấy đấy!"
Chu Viễn Quang cười giễu, vẫn đưa tay muốn lấy ba lô nhưng cô không đồng ý.
"Cậu không phải đại tỷ à?" Chu Viễn Quang đi về phía trước, trêu chọc cô.
"Ơ?" Lâm Cam rõ ràng không phản ứng kịp với lời nói trước đó của mình.
"Sau này có ai bắt nạt cậu, cậu tìm tôi, tôi xử lý người đó. Ai ghét cậu, tôi ghét người đó." Chu Viễn Quang đè giọng, bắt chước lời của Lâm Cam.
Mặt Lâm Cam bỗng đỏ bừng: "Sao cậu dễ dàng học thói xấu như vậy được? Còn cười nhạo tôi."
Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng. Anh nhìn lướt xung quanh thấy không có ai, đột nhiên đưa tay lên đỉnh đầu Lâm Cam xoa xoa, giống như trấn an chú mèo nhỏ vậy.
Giọng điệu cũng mang phần dụ dỗ: "Ngoan."
...
Mẹ nó, lỗ tai Lâm Cam chỉ muốn nhỏ máu.
Vừa sáng ra người này đã xoa đầu người ta, không phải muốn lấy mạng thì là gì?
Lâm Cam cúi đầu, cổ hồng cả lên, bắt đầu lẩm bẩm: "Cậu học cái này ở đâu vậy? Thật xấu."
Chu Viễn Quang cúi đầu nhìn thấy miệng cô vểnh lên nói nhỏ gì đó. Nhớ tới cảm giác mềm mại truyền tới lòng bàn tay, đột nhiên trong lòng thấy ngứa ngáy không thôi.
Cảm giác thế nào ư? Đột nhiên thấy Lâm Cam... đáng yêu muốn chết.
___
Cuộc sống lớp 12 dù gian khổ nhưng cũng phong phú. Chu Viễn Quang bắt đầu vì cô mang đủ loại bánh mì: dâu tây, đậu đỏ, lúa mạch, rất nhiều loại đa dạng. Lúc đưa cho Lâm Cam, anh sẽ nhìn biểu cảm của cô. Điều này dường như trở thành thú vui của hai người. Cô cau mày, anh biết vị bánh mì này không ổn. Cô cười, anh đoán cô thích vị đó.
Sau nửa tháng ăn sáng đều đều, Lâm Cam bỗng không thèm ăn món gì nữa. Mỗi ngày hai người gặp nhau 5 lần. Buổi sáng từ cổng trường học tới phòng học. Lúc nghỉ vào 10 giờ sáng, hai người cùng xuống lầu hoặc đứng ở sân trời. Buổi trưa tại canteen, cô sẽ mang Tiết Giai Kỳ ngồi gần bàn của Chu Viễn Quang. Giờ nghỉ buổi chiều và cả sau giờ tự học buổi tối nữa. Mỗi khoảng thời gian đều ngắn ngủi nhưng đầy vui vẻ bí ẩn.
___
Bố Chu thấy con trai nhà mình cực kỳ không bình thường. Sau mỗi buổi tự học tối con trai về nhà ngày càng muộn, người không hay để ý như ông cũng bắt đầu nghi ngờ.
"Tự học buổi tối đã tan từ 1 tiếng trước rồi, sao con vẫn chưa về?"
Mẹ Chu ngồi trên ghế salon ung dung chơi điện tử, không chút để tâm, nói: "Có lẽ con trai anh đang giảng bài cho cô nhóc nhà người ta cũng nên."
Bố Chu thở dài: "Không phải anh cấm yêu sớm, nhưng trước mắt là thời khắc mấu chốt, anh thấy phải cảnh báo con trai chúng ta một chút mới được."
"Muốn nói thì anh nói, em không nói."
Bố Chu nghe mẹ Chu nói vậy thì cau mày: "Anh vẫn nghĩ nên nói chuyện này với nó một chút. Để nó chuyển trường, không phải vì muốn nó được học dưới ngôi trường có hệ thống giáo dục tốt sao? Vừa học vừa yêu đương sẽ làm trễ nải việc học, mất nhiều hơn được."
Mẹ Chu thấy bố Chu nói cũng có lý, để điện thoại di động xuống, bắt đầu nghĩ kĩ về vấn đề này.
"Năm đó hai chúng ta yêu đương cũng không trễ nải học tập, nhưng nói chuyện với con một chút cũng được. Thật ra yêu đương kiểu này con gái nhà người ta thua thiệt nhiều hơn. Em sợ con trai anh đột nhiên đổi tính, làm cô nhóc tức giận phát khóc."
Bố Chu trừng bà một cái: "Bảo lo chuyện con trai em, em lại bận tâm con gái nhà người ta. Trọng tâm của em đúng là..."
Mẹ Chu mím môi: "Vì con mình cũng vì con gái nhà người ta nữa, anh tìm con nói chuyện một chút đi."
Bố Chu lấy hoa quả trong tủ lạnh ra: "Lại là anh? Lần này em nói đi."
Mẹ Chu cười nhận lấy hoa quả, dương dương đắc ý: "Không được, vẫn là anh đi đi. Em phải bảo toàn hình tượng người mẹ có tư tưởng cởi mở với con trai."
Bố Chu: "..."
___
Chuyện yêu đương của học sinh, đại đa số đều là thứ tồn tại không có ánh sáng. Có người từng thử nghiệm, trong xã hội có một định kiến phổ biến:
Người ta nói "yêu sớm" không thúc đẩy bạn đi lên. Mà sau khi trưởng thành, lúc đó cả gia trưởng và xã hội đều đồng tình với việc bạn có tình cảm, nhưng loại cảm tình này dường như trở nên yếu ớt.
Cuối cùng họ đưa ra kết luận là vì "trở ngại".
Trong thời kì thanh xuân, một đầu điểm cao hoặc một trường đại học tốt mới là mục tiêu cao nhất.
Thứ tình cảm gọi là "thích" mơ hồ, mông lung kia sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc, sau đó sẽ trở thành "tai họa ghê gớm" trong mắt người trưởng thành. Đây là là một định kiến không thể thay đổi được.
Nhưng những người xung quanh càng ngăn trở, "thích" lại càng trở nên sâu sắc.
Giống như thí nghiệm "Hẹn hò trên cây cầu nguy hiểm" *, tỷ lệ người đàn ông trên cầu treo liên lạc lại với cô gái cao hơn người đàn ông đứng trên cầu đá.
* Hẹn hò trên cây cầu nguy hiểm là một thí nghiệm tâm lý học xã hội của hai nhà tâm lý học Dutton và Aron. Đây có thể coi là một trong những thí nghiệm về tình yêu.
Khi gặp sóng gió, hai người yêu nhau sẽ càng khăng khít hơn. Nguyên nhân là những sóng gió sẽ khiến trạng thái sinh lý biến đổi mạnh mẽ. Hai người trong cuộc sẽ cảm nhận được sự biến đổi của sinh lý và nghĩ rằng điều này là do tình yêu tạo nên.
Thỉnh thoảng những lúc thất thần trong lớp, Lâm Cam cũng nghĩ tới những chuyện như vậy.
Ví dụ như cái gì gọi là thích? Cái gì gọi là yêu?
Cô và Chu Viễn Quang là thích, sau đó đến yêu sao?
Cuối cùng cô vẫn không đưa ra được kết luận nào.
Điều duy nhất có thể xác minh là, Chu Viễn Quang không phải "cuốn sách không chính quy". Không phải vì thầy giáo không cho cô đọc hay vì lòng phản nghịch mà cô muốn đọc. Mà vì cô thích ở cùng một chỗ với anh.
Dù là ở trường học hay sau này, cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Mỗi khi nghĩ đến việc này sẽ cảm thấy: Ai da, cuộc đời thật đẹp đẽ biết bao.
___
Giờ tự học buổi tối, Chu Viễn Quang bắt đầu phân tích đề thi ban ngày cho Lâm Cam.
"Bài điền từ vào chỗ trống và viết đoạn văn còn rất kém."
Má phải Lâm Cam dán lên bàn, từ từ thở dài một hơi: "Bạn học Chu, tôi cảm thấy không sống nổi nữa."
"Nói bậy gì vậy?"
"Tôi thấy đây không phải cuộc sống của người bình thường, khổ quá rồi. Mỗi ngày dậy sớm hơn gà, đêm ngủ muộn hơn chó, làm nhiều hơn lừa, ăn lại ít hơn heo."
Chu Viễn Quang đang xem bài thi của cô, sửa lại toàn bộ những chỗ bị sai ngữ pháp.
Anh liếc cô một cái, đột nhiên đưa tay tới, ngón giữa và ngón cái cong lên bắn vào trán Lâm Cam.
Lâm Cam bị dọa sợ nhắm chặt hai mắt.
"Ngày nào cũng đưa đồ ăn sáng cho cậu, còn nói "ăn ít hơn heo". Không nuôi cậu nữa."
Lâm Cam rầm rì lè lưỡi.
Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng, ngón tay duỗi ra, sau đó dùng lòng bàn tay xoa trán cô. Lâm Cam nhắm mắt lại, miệng hài lòng phát ra một tiếng "ưm".
Chu Viễn Quang lắc đầu, môi cong lên, cứ tùy cô đi vậy.
Tay phải giúp cô xoa trán, tay trái Chu Viễn Quang vẫn lật bài thi xem. Lâm Cam mở mắt nhìn anh, sau đó đột nhiên kéo tay Chu Viễn Quang xuống, nhắm vào ngón giữa dài nhất, cho vào trong miệng liếm một cái.
Con ngươi Chu Viễn Quang trở nên sâu thẳm: "..."
Sau đó dùng ánh mắt nhìn "bệnh thần kinh" trừng Lâm Cam: "Làm gì vậy?"
Lâm Cam thở dài: "Tôi muốn ăn thịt."
Chu Viễn Quang vừa lau ngón tay bị ướt vừa lườm cô: "Cầm bài văn của tôi về chép năm lần, mai nộp lại."
Lâm Cam: "... Cậu lại còn phạt tôi..."
Chu Viễn Quang cầm khăn giấy lau miệng cho cô: "Học dốt tiếng Anh không có quyền lên tiếng."
"..."
Hai người ra khỏi phòng học, hướng tới cửa trường.
Lâm Cam một mực lầm bầm: "Ban ngày bị chủ nhiệm chèn ép, buổi tối cậu cũng chèn ép tôi, cuộc sống này đúng là quá khổ."
Chu Viễn Quang đi bên cạnh, nhân lúc trời tối đưa tay bóp mũi không cho cô hô hấp: "Còn nói nữa sẽ không cần cậu."
Lâm Cam vừa đánh tay anh vừa tức giận nói: "Cậy tôi học dốt nên bắt nạt tôi..."
Khóe miệng Chu Viễn Quang cong lên, mặc kệ cô.
Ra khỏi khu phòng học vốn nên rẽ trái, nhưng Lâm Cam chưa kịp đi đã bị Chu Viễn Quang kéo tay tới chỗ hôm qua. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, mặt Lâm Cam bắt đầu đỏ lên.
"Bạn học Chu, chúng ta đi làm gì vậy?"
Chu Viễn Quang nghe cô hỏi như vậy thì cười khẽ: "Cậu có thể loại bỏ giọng điệu mong chờ đó rồi lại hỏi."
Lâm Cam cười hì hì hai tiếng.
Chu Viễn Quang gỡ ba lô của Lâm Cam ra, cũng bỏ ba lô của mình xuống.
Mặt Lâm Cam hơi lờ mờ, nói chuyện cũng không còn lanh lẹ: "Bạn... Bạn học Chu, hôn... hôn môi không cần phải làm vậy đâu?"
Chu Viễn Quang lườm cô: "Mỗi ngày nghĩ gì trong đầu vậy? Đưa cậu đi chạy hai vòng."
Lâm Cam vừa nghe, biểu cảm trên mặt liền sụp đổ: "Người khác yêu đương đều tình tình tứ tứ, sao tôi lại phải tới đây chạy bộ."
Nói xong cô ngồi xổm xuống, ôm chân Chu Viễn Quang không chịu đi, bắt đầu chơi xấu: "Không chạy, chết cũng không chạy." Giong nói cũng thể hiện tủi thân vô hạn.
Chu Viễn Quang nhíu mày, mang "con chồng trước" đi về phía trước. Thấy cô ăn vạ không chịu, anh hơi khom lưng: "Ngoan, bỏ tay ra."
Tới giờ Lâm Cam vẫn không có sức đề kháng với những lời dịu dàng như vậy. Nhất là một người có gương mặt đẹp, dáng dấp đẹp, còn hướng về phía mình nói "ngoan".
Biết người này dụ dỗ mình, nhưng Lâm Cam vẫn cam chịu. Tay cô vừa buông lỏng ra đã bị ai đó đỡ lên. Sau đó cô thấy Chu Viễn Quang dán vào tai mình nói: "Chạy xong có thưởng."
Nói xong thì buông Lâm Cam ra.
Lâm Cam đá chân trên mặt đất, hứng thú bị khơi dậy: "Thưởng gì?"
Chu Viễn Quang không nhìn cô, bắt đầu làm nóng người rồi chạy về phía trước.
Gió thổi đem theo lời nói của anh tới tai Lâm Cam: "Chạy xong cho cậu biết."
Lâm Cam hừ một tiếng: "Cái gì vậy, ra vẻ thần thần bí bí."
Thấy người này chạy được 50 mét, cô đã vội vàng đuổi theo: "Bạn học Chu, chờ tôi một chút."
Hết chương 35.
Lời của tác giả: Mọi người đoán xem bạn học Chu đưa Lâm Cam đi chạy bộ làm gì...
Vở kịch nhỏ:
Thu Thu: "Bạn học Chu, khôi phục mặt mũi thật rồi có phải thoải mái hơn nhiều không?"
Chu Viễn Quang liếm liếm môi: "Vẫn không đủ ăn."
Thu Thu nhìn Lâm Cam, trong lòng lặng lẽ đốt cho con mình ngọn nến.
Lời của B.: Hôm qua trong chương 33 có chỗ Quang nhắn "Wanan" cho Cam mà tớ chú thích chưa đủ ý. Tớ đã edit lại chỗ đó nhưng viết lại vô đây nữa nhé, sợ mọi người không đọc được.
* Wanan - [晚安 - wǎnān]: Ngủ ngon hoặc là viết tắt của "Wo ai ni, ai ni - Tôi yêu cậu, yêu cậu" nhưng Cam tưởng Quang gõ phiên âm của từ "Ngủ ngon" nên không nghĩ gì.
Đọc xong chú thích chỉ biết:) Quào, tôi là người thẳng thắn, không thích vòng vo =)) Mệt Quang..
P/s: Cảm ơn một bạn trên wattpad đã chỉ ra giúp tớ~
Biên tập: TBB
Mặt trời đã lên cao, học sinh cơ bản đều đã đến đông đủ.
Thầy Trương Cương vẫn quy định thời gian học là 6 giờ 20. Vì vậy mọi người có thể tự tính toán được khoảng 6 giờ hoặc hơn 6 giờ một chút đã phải ngồi trong lớp rồi.
Tiếng đọc sách sang sảng vang lên, một ngày mới lại bắt đầu.
Đoạn đường từ cổng trường tới cửa cầu thang khu phòng học chỉ dài 1000 mét, con đường này đã trở thành bí mật ăn ý của Lâm Cam và Chu Viễn Quang.
"Bạn học Chu!"
Lâm Cam vừa thấy anh bước vào cổng trước liền đưa tay vẫy. Chu Viễn Quang từ xa nhìn cô một cái, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì, bây giờ khóe miệng cũng cong lên.
Anh sải bước qua, chuẩn bị lấy ba lô từ trên lưng Lâm Cam xuống thì bị chặn lại.
"Sẽ bị thấy đấy!"
Chu Viễn Quang cười giễu, vẫn đưa tay muốn lấy ba lô nhưng cô không đồng ý.
"Cậu không phải đại tỷ à?" Chu Viễn Quang đi về phía trước, trêu chọc cô.
"Ơ?" Lâm Cam rõ ràng không phản ứng kịp với lời nói trước đó của mình.
"Sau này có ai bắt nạt cậu, cậu tìm tôi, tôi xử lý người đó. Ai ghét cậu, tôi ghét người đó." Chu Viễn Quang đè giọng, bắt chước lời của Lâm Cam.
Mặt Lâm Cam bỗng đỏ bừng: "Sao cậu dễ dàng học thói xấu như vậy được? Còn cười nhạo tôi."
Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng. Anh nhìn lướt xung quanh thấy không có ai, đột nhiên đưa tay lên đỉnh đầu Lâm Cam xoa xoa, giống như trấn an chú mèo nhỏ vậy.
Giọng điệu cũng mang phần dụ dỗ: "Ngoan."
...
Mẹ nó, lỗ tai Lâm Cam chỉ muốn nhỏ máu.
Vừa sáng ra người này đã xoa đầu người ta, không phải muốn lấy mạng thì là gì?
Lâm Cam cúi đầu, cổ hồng cả lên, bắt đầu lẩm bẩm: "Cậu học cái này ở đâu vậy? Thật xấu."
Chu Viễn Quang cúi đầu nhìn thấy miệng cô vểnh lên nói nhỏ gì đó. Nhớ tới cảm giác mềm mại truyền tới lòng bàn tay, đột nhiên trong lòng thấy ngứa ngáy không thôi.
Cảm giác thế nào ư? Đột nhiên thấy Lâm Cam... đáng yêu muốn chết.
___
Cuộc sống lớp 12 dù gian khổ nhưng cũng phong phú. Chu Viễn Quang bắt đầu vì cô mang đủ loại bánh mì: dâu tây, đậu đỏ, lúa mạch, rất nhiều loại đa dạng. Lúc đưa cho Lâm Cam, anh sẽ nhìn biểu cảm của cô. Điều này dường như trở thành thú vui của hai người. Cô cau mày, anh biết vị bánh mì này không ổn. Cô cười, anh đoán cô thích vị đó.
Sau nửa tháng ăn sáng đều đều, Lâm Cam bỗng không thèm ăn món gì nữa. Mỗi ngày hai người gặp nhau 5 lần. Buổi sáng từ cổng trường học tới phòng học. Lúc nghỉ vào 10 giờ sáng, hai người cùng xuống lầu hoặc đứng ở sân trời. Buổi trưa tại canteen, cô sẽ mang Tiết Giai Kỳ ngồi gần bàn của Chu Viễn Quang. Giờ nghỉ buổi chiều và cả sau giờ tự học buổi tối nữa. Mỗi khoảng thời gian đều ngắn ngủi nhưng đầy vui vẻ bí ẩn.
___
Bố Chu thấy con trai nhà mình cực kỳ không bình thường. Sau mỗi buổi tự học tối con trai về nhà ngày càng muộn, người không hay để ý như ông cũng bắt đầu nghi ngờ.
"Tự học buổi tối đã tan từ 1 tiếng trước rồi, sao con vẫn chưa về?"
Mẹ Chu ngồi trên ghế salon ung dung chơi điện tử, không chút để tâm, nói: "Có lẽ con trai anh đang giảng bài cho cô nhóc nhà người ta cũng nên."
Bố Chu thở dài: "Không phải anh cấm yêu sớm, nhưng trước mắt là thời khắc mấu chốt, anh thấy phải cảnh báo con trai chúng ta một chút mới được."
"Muốn nói thì anh nói, em không nói."
Bố Chu nghe mẹ Chu nói vậy thì cau mày: "Anh vẫn nghĩ nên nói chuyện này với nó một chút. Để nó chuyển trường, không phải vì muốn nó được học dưới ngôi trường có hệ thống giáo dục tốt sao? Vừa học vừa yêu đương sẽ làm trễ nải việc học, mất nhiều hơn được."
Mẹ Chu thấy bố Chu nói cũng có lý, để điện thoại di động xuống, bắt đầu nghĩ kĩ về vấn đề này.
"Năm đó hai chúng ta yêu đương cũng không trễ nải học tập, nhưng nói chuyện với con một chút cũng được. Thật ra yêu đương kiểu này con gái nhà người ta thua thiệt nhiều hơn. Em sợ con trai anh đột nhiên đổi tính, làm cô nhóc tức giận phát khóc."
Bố Chu trừng bà một cái: "Bảo lo chuyện con trai em, em lại bận tâm con gái nhà người ta. Trọng tâm của em đúng là..."
Mẹ Chu mím môi: "Vì con mình cũng vì con gái nhà người ta nữa, anh tìm con nói chuyện một chút đi."
Bố Chu lấy hoa quả trong tủ lạnh ra: "Lại là anh? Lần này em nói đi."
Mẹ Chu cười nhận lấy hoa quả, dương dương đắc ý: "Không được, vẫn là anh đi đi. Em phải bảo toàn hình tượng người mẹ có tư tưởng cởi mở với con trai."
Bố Chu: "..."
___
Chuyện yêu đương của học sinh, đại đa số đều là thứ tồn tại không có ánh sáng. Có người từng thử nghiệm, trong xã hội có một định kiến phổ biến:
Người ta nói "yêu sớm" không thúc đẩy bạn đi lên. Mà sau khi trưởng thành, lúc đó cả gia trưởng và xã hội đều đồng tình với việc bạn có tình cảm, nhưng loại cảm tình này dường như trở nên yếu ớt.
Cuối cùng họ đưa ra kết luận là vì "trở ngại".
Trong thời kì thanh xuân, một đầu điểm cao hoặc một trường đại học tốt mới là mục tiêu cao nhất.
Thứ tình cảm gọi là "thích" mơ hồ, mông lung kia sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc, sau đó sẽ trở thành "tai họa ghê gớm" trong mắt người trưởng thành. Đây là là một định kiến không thể thay đổi được.
Nhưng những người xung quanh càng ngăn trở, "thích" lại càng trở nên sâu sắc.
Giống như thí nghiệm "Hẹn hò trên cây cầu nguy hiểm" *, tỷ lệ người đàn ông trên cầu treo liên lạc lại với cô gái cao hơn người đàn ông đứng trên cầu đá.
* Hẹn hò trên cây cầu nguy hiểm là một thí nghiệm tâm lý học xã hội của hai nhà tâm lý học Dutton và Aron. Đây có thể coi là một trong những thí nghiệm về tình yêu.
Khi gặp sóng gió, hai người yêu nhau sẽ càng khăng khít hơn. Nguyên nhân là những sóng gió sẽ khiến trạng thái sinh lý biến đổi mạnh mẽ. Hai người trong cuộc sẽ cảm nhận được sự biến đổi của sinh lý và nghĩ rằng điều này là do tình yêu tạo nên.
Thỉnh thoảng những lúc thất thần trong lớp, Lâm Cam cũng nghĩ tới những chuyện như vậy.
Ví dụ như cái gì gọi là thích? Cái gì gọi là yêu?
Cô và Chu Viễn Quang là thích, sau đó đến yêu sao?
Cuối cùng cô vẫn không đưa ra được kết luận nào.
Điều duy nhất có thể xác minh là, Chu Viễn Quang không phải "cuốn sách không chính quy". Không phải vì thầy giáo không cho cô đọc hay vì lòng phản nghịch mà cô muốn đọc. Mà vì cô thích ở cùng một chỗ với anh.
Dù là ở trường học hay sau này, cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Mỗi khi nghĩ đến việc này sẽ cảm thấy: Ai da, cuộc đời thật đẹp đẽ biết bao.
___
Giờ tự học buổi tối, Chu Viễn Quang bắt đầu phân tích đề thi ban ngày cho Lâm Cam.
"Bài điền từ vào chỗ trống và viết đoạn văn còn rất kém."
Má phải Lâm Cam dán lên bàn, từ từ thở dài một hơi: "Bạn học Chu, tôi cảm thấy không sống nổi nữa."
"Nói bậy gì vậy?"
"Tôi thấy đây không phải cuộc sống của người bình thường, khổ quá rồi. Mỗi ngày dậy sớm hơn gà, đêm ngủ muộn hơn chó, làm nhiều hơn lừa, ăn lại ít hơn heo."
Chu Viễn Quang đang xem bài thi của cô, sửa lại toàn bộ những chỗ bị sai ngữ pháp.
Anh liếc cô một cái, đột nhiên đưa tay tới, ngón giữa và ngón cái cong lên bắn vào trán Lâm Cam.
Lâm Cam bị dọa sợ nhắm chặt hai mắt.
"Ngày nào cũng đưa đồ ăn sáng cho cậu, còn nói "ăn ít hơn heo". Không nuôi cậu nữa."
Lâm Cam rầm rì lè lưỡi.
Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng, ngón tay duỗi ra, sau đó dùng lòng bàn tay xoa trán cô. Lâm Cam nhắm mắt lại, miệng hài lòng phát ra một tiếng "ưm".
Chu Viễn Quang lắc đầu, môi cong lên, cứ tùy cô đi vậy.
Tay phải giúp cô xoa trán, tay trái Chu Viễn Quang vẫn lật bài thi xem. Lâm Cam mở mắt nhìn anh, sau đó đột nhiên kéo tay Chu Viễn Quang xuống, nhắm vào ngón giữa dài nhất, cho vào trong miệng liếm một cái.
Con ngươi Chu Viễn Quang trở nên sâu thẳm: "..."
Sau đó dùng ánh mắt nhìn "bệnh thần kinh" trừng Lâm Cam: "Làm gì vậy?"
Lâm Cam thở dài: "Tôi muốn ăn thịt."
Chu Viễn Quang vừa lau ngón tay bị ướt vừa lườm cô: "Cầm bài văn của tôi về chép năm lần, mai nộp lại."
Lâm Cam: "... Cậu lại còn phạt tôi..."
Chu Viễn Quang cầm khăn giấy lau miệng cho cô: "Học dốt tiếng Anh không có quyền lên tiếng."
"..."
Hai người ra khỏi phòng học, hướng tới cửa trường.
Lâm Cam một mực lầm bầm: "Ban ngày bị chủ nhiệm chèn ép, buổi tối cậu cũng chèn ép tôi, cuộc sống này đúng là quá khổ."
Chu Viễn Quang đi bên cạnh, nhân lúc trời tối đưa tay bóp mũi không cho cô hô hấp: "Còn nói nữa sẽ không cần cậu."
Lâm Cam vừa đánh tay anh vừa tức giận nói: "Cậy tôi học dốt nên bắt nạt tôi..."
Khóe miệng Chu Viễn Quang cong lên, mặc kệ cô.
Ra khỏi khu phòng học vốn nên rẽ trái, nhưng Lâm Cam chưa kịp đi đã bị Chu Viễn Quang kéo tay tới chỗ hôm qua. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, mặt Lâm Cam bắt đầu đỏ lên.
"Bạn học Chu, chúng ta đi làm gì vậy?"
Chu Viễn Quang nghe cô hỏi như vậy thì cười khẽ: "Cậu có thể loại bỏ giọng điệu mong chờ đó rồi lại hỏi."
Lâm Cam cười hì hì hai tiếng.
Chu Viễn Quang gỡ ba lô của Lâm Cam ra, cũng bỏ ba lô của mình xuống.
Mặt Lâm Cam hơi lờ mờ, nói chuyện cũng không còn lanh lẹ: "Bạn... Bạn học Chu, hôn... hôn môi không cần phải làm vậy đâu?"
Chu Viễn Quang lườm cô: "Mỗi ngày nghĩ gì trong đầu vậy? Đưa cậu đi chạy hai vòng."
Lâm Cam vừa nghe, biểu cảm trên mặt liền sụp đổ: "Người khác yêu đương đều tình tình tứ tứ, sao tôi lại phải tới đây chạy bộ."
Nói xong cô ngồi xổm xuống, ôm chân Chu Viễn Quang không chịu đi, bắt đầu chơi xấu: "Không chạy, chết cũng không chạy." Giong nói cũng thể hiện tủi thân vô hạn.
Chu Viễn Quang nhíu mày, mang "con chồng trước" đi về phía trước. Thấy cô ăn vạ không chịu, anh hơi khom lưng: "Ngoan, bỏ tay ra."
Tới giờ Lâm Cam vẫn không có sức đề kháng với những lời dịu dàng như vậy. Nhất là một người có gương mặt đẹp, dáng dấp đẹp, còn hướng về phía mình nói "ngoan".
Biết người này dụ dỗ mình, nhưng Lâm Cam vẫn cam chịu. Tay cô vừa buông lỏng ra đã bị ai đó đỡ lên. Sau đó cô thấy Chu Viễn Quang dán vào tai mình nói: "Chạy xong có thưởng."
Nói xong thì buông Lâm Cam ra.
Lâm Cam đá chân trên mặt đất, hứng thú bị khơi dậy: "Thưởng gì?"
Chu Viễn Quang không nhìn cô, bắt đầu làm nóng người rồi chạy về phía trước.
Gió thổi đem theo lời nói của anh tới tai Lâm Cam: "Chạy xong cho cậu biết."
Lâm Cam hừ một tiếng: "Cái gì vậy, ra vẻ thần thần bí bí."
Thấy người này chạy được 50 mét, cô đã vội vàng đuổi theo: "Bạn học Chu, chờ tôi một chút."
Hết chương 35.
Lời của tác giả: Mọi người đoán xem bạn học Chu đưa Lâm Cam đi chạy bộ làm gì...
Vở kịch nhỏ:
Thu Thu: "Bạn học Chu, khôi phục mặt mũi thật rồi có phải thoải mái hơn nhiều không?"
Chu Viễn Quang liếm liếm môi: "Vẫn không đủ ăn."
Thu Thu nhìn Lâm Cam, trong lòng lặng lẽ đốt cho con mình ngọn nến.
Lời của B.: Hôm qua trong chương 33 có chỗ Quang nhắn "Wanan" cho Cam mà tớ chú thích chưa đủ ý. Tớ đã edit lại chỗ đó nhưng viết lại vô đây nữa nhé, sợ mọi người không đọc được.
* Wanan - [晚安 - wǎnān]: Ngủ ngon hoặc là viết tắt của "Wo ai ni, ai ni - Tôi yêu cậu, yêu cậu" nhưng Cam tưởng Quang gõ phiên âm của từ "Ngủ ngon" nên không nghĩ gì.
Đọc xong chú thích chỉ biết:) Quào, tôi là người thẳng thắn, không thích vòng vo =)) Mệt Quang..
P/s: Cảm ơn một bạn trên wattpad đã chỉ ra giúp tớ~