Biên tập: TBB
"Tớ còn muốn Quốc khánh về nhà tìm cậu đi chơi, thế mà cậu lại không về."
Lâm Cam nghe Tiết Giai Kỳ oán trách trong điện thoại thì cười một tiếng: "Hôm qua tớ cũng mới nghe anh ấy nói muốn ra ngoài du lịch."
Tiết Giai Kỳ nhìn một cái đã thấy Lâm Cam đang cố kìm nén khóe miệng trực toe toét: "Tớ thấy theo tính cách của cậu, chắc chắn đang rất vui vẻ."
Lâm Cam cắn môi, "ơ" một tiếng: "Cậu có ý gì?"
Tiết Giai Kỳ đem máy quay hướng tới vách tường ở giường mình, từng tờ poster có hình mấy người đàn ông cơ bắp phơi bày trước mặt Lâm Cam.
"Cả thế giới đều biết từ ngày gặp Chu Viễn Quang, cậu luôn tơ tưởng tới thân thể người ta."
Lâm Cam bị giọng cô ấy khiến trong lòng ngượng ngùng, dứt khoát không nhìn vào màn hình nữa: "Cậu mau xoay camera lại, tớ nhìn ảnh nào cũng như sắp rơi quần tới nơi, cậu có thấy xấu hổ không hả."
Tiết Giai Kỳ chuyển thành camera trước, hình ảnh cười híp mắt của cô ấy mau chóng xuất hiện trên màn hình: "Cậu thích thì tớ chuyển phát nhanh cho mấy tờ, thế nào? Chỉ là nếu bạn học Chu nhà cậu mà biết, thể nào cũng đuổi tới giết tớ."
Lâm Cam tức giận mắng một câu không đứng đắn: "Sao lên đại học cậu lại đói khát thế này hả Corgi? Trường cậu chắc phải có nhiều con trai chứ?"
Tiết Giai Kỳ liếc mắt: "Tên Giới Áo kia không phải học cạnh trường tớ sao, ngày nào cũng gọi tớ dẫn đi quen đường ở thành phố, lề mà lề mề, phiền chết đi được."
Lâm Cam chống cùi chỏ lên bàn, để tay đỡ mặt: "Dù sao cậu ấy cũng là công chúa học bá, quan hệ với mọi người lại không tồi, cậu có kiên nhẫn chút đi."
Tiết Giai Kỳ còn muốn nói gì, Lâm Cam lại nghe thấy bạn cùng phòng gọi cô ấy.
"Tiết Giai Kỳ, bạn cậu chờ dưới kí túc xá kìa, bảo tôi chuyển lời cho cậu không cần trả lời tin nhắn, cậu nhanh lên một chút là được."
...
Tiếp đó Lâm Cam nghe thấy âm thanh huyên náo bên kia, mặt Tiết Giai Kỳ xuất hiện trên màn hình: "Cam đại tỷ, tớ đi trước đây. Công chúa học bá chờ bên ngoài có lẽ không nhịn được nữa rồi. Đúng rồi, cậu với bạn học Chu mà có tiến triển gì mới, nhớ báo cáo kịp thời đó."
Lâm Cam còn chưa kịp trả lời, bên kia đã vang lên tiếng "tút tút".
Giới Áo này không biết là...
Lâm Cam nhìn chằm chằm khung chat với Tiết Giai Kỳ, khóe miệng cong lên. Nếu điều mình đoán là thật, cô nương này chưa kịp nghe báo cáo, bản thân có lẽ còn khó bảo toàn.
Đột nhiên nghĩ tới việc Quốc khánh sẽ đi chơi riêng với Chu Viễn Quang, Lâm Cam không kìm được cười ngây ngô.
Rốt cuộc là chung một giường hay hai giường đây.
Đây là một vấn đề khó khăn.
_____
Buổi tối trước ngày lên đường, Lâm Cam về phòng sắp xếp hành lý với bạn cùng phòng. Chu Viễn Quang chỉ nói muốn đưa cô đi Trùng Khánh.
"Em phải mang theo cái gì?" Cô gửi tin nhắn WeChat qua.
Không quá nửa phút đã có tin nhắn trả lời: "Mang theo người em."
Lâm Cam không nhịn được cười. Cô gửi icon bánh bao có chữ "Oa, bạn trai tôi đó sao.jpg" qua.
"Hỏi anh nghiêm túc mà."
Lần này Chu Viễn Quang trực tiếp gọi điện thoại qua: "A lô, bạn trai em đây."
Lâm Cam đang sắp xếp đồ đạc, nghe người này nói xong thì ngồi xổm trên mặt đất, mặt mày rạng rỡ: "Tôi không có bạn trai, có phải anh gọi nhầm số rồi không?"
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Ồ, để tôi nhìn xem, hình như nhầm số thật. Xin lỗi, quấy rầy cô rồi. Tôi cúp máy trước."
Lâm Cam còn chưa kịp đáp lại, âm thanh cúp máy đã vang lên. Đang muốn nhắn tin hỏi người này làm trò quỷ gì, tự nhiên lại cúp máy như vậy thì lại có cuộc điện thoại gọi tới.
"A lô, vừa rồi em đùa anh thôi mà."
Lâm Cam vừa dứt lời đã nghe thấy bên kia nói: "A lô, vợ anh đấy à?"
Vẫn là chất giọng dịu dàng đó, nhưng hoàn toàn bất đồng với vẻ không được tự nhiên khi gọi cô "Lâm Cam" lúc trước.
Lâm Cam không trả lời mà chỉ trầm mặc.
"Ơ, vợ anh đi đâu rồi? Xấu hổ? Không đến nỗi đó chứ? Có phải do mất tín hiệu không?"
Mấy nữ sinh trong kí túc xá thấy Lâm Cam ngồi xổm dưới đất cười ngây ngô, cũng không nói chuyện nên ném ánh mắt tò mò qua.
Vẫn là Cao Manh phản ứng trước, phất phất tay: "Mọi người giải tán đi, người này lại bị mị lực của học trưởng Chu làm thần hồn điên đảo rồi."
Lâm Cam bị cô ấy trêu ghẹo, giờ mới phản ứng lại được, lần nữa ngồi vào ghế: "Nhà nước chưa phát con dâu cho anh đâu, anh gào cái gì?" Cô ngồi vắt hai chân, bộ dạng đắc ý.
Cao Manh và Vu Hàm bên này nhìn nhau một cái, Vu Hàm lầm bầm: "Đừng nhìn hiện tại mà đắc ý, không quá ba giây nữa, cậu sẽ bị học trưởng làm nghẹn họng."
Chu Viễn Quang nghe thấy hết lời trong lòng của Lâm Cam, ở bên này cũng cong khóe miệng: "Con dâu anh nuôi lớn, không cần nhà nước phát cho."
Lâm Cam phì cười, trong lòng vui vẻ không kiềm chế được.
Vu Hàm nhướn mày với Cao Manh: "Thấy không, trời sinh cậu ấy mê muội Chu gia, chậc chậc."
Lâm Cam trợn mắt nhìn hai người họ, cô ho nhẹ một tiếng, sau đó mới hỏi lại vấn đề ban đầu: "Rốt cuộc em phải mang cái gì?"
Chu Viễn Quang bên này đang từ trung tâm tiếng anh trở về, nghe được âm thanh giòn giã bên kia, bắt đầu nghĩ tới việc từ mai có thể một mình ở chung với cô một tuần, trong lòng như tan ra, giọng cũng mềm lại: "Ngoan, em mang quần áo và đồ rửa mặt bình thường là được, những thứ khác không phải quan tâm."
Cúp điện thoại, Lâm Cam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng run run rẩy rẩy gửi qua mấy chữ: "Chúng ta ngủ một giường hay hai giường?"
Bên kia trả lời ngay: "Em không muốn ngủ với anh? (Biết tư tưởng của em nên anh nhất định phải giải thích một chút, "ngủ" ở đây là ngủ đơn thuần.)"
Lâm Cam: "..." Bị người này nói tới mặt đỏ bừng.
Nghĩ đến việc hai người có thể ngủ chung một giường, cổ họng cô hơi động. Có lẽ không phải anh bổ nhào vào cô, rất có thể cô sẽ ngã vào người anh trước cũng nên.
Cô gửi tới icon bánh bao, sau đó kèm theo câu: "Em chọn ngủ hai phòng riêng."
Chu Viễn Quang bên này vểnh môi, nghĩ một chút mới trả lời.
Miếng thịt dê đã tới miệng, sao anh có thể để người chạy mất chứ? Dù sao anh cũng không phải Sói Xám hiền lành.
Cong khóe miệng, anh nói: "Ngoan, nhà chúng ta không có tiền. Một phần dùng để hùn vốn rồi, giờ chỉ có thể thuê một phòng."
Lâm Cam: "..."
Anh nghĩ em ngốc hả, không có tiền còn đòi ra ngoài du lịch?
_____
Chiều hôm sau hai người ngồi tàu cao tốc tới Trùng Khánh, lúc đến nơi đã là buổi tối.
Tới khách sạn, Chu Viễn Quang đi vào làm thủ tục trước. Trên đường đi, Chu Viễn Quang nói với cô khách sạn quanh đây đều hết phòng, khách sạn này cũng chỉ còn lại một phòng có giường lớn duy nhất.
Lâm Cam bán tín bán nghi, hỏi lễ tân: "Thực sự không còn phòng nào sao?"
Lễ tân nhìn qua màn hình máy tính, mỉm cười chuyên nghiệp: "Xin lỗi, chỉ còn lại phòng một giường lớn, còn lại đã có khách hết rồi."
Chu Viễn Quang đứng phía sau mím môi cười, một tay để ở đầu Lâm Cam: "Tuyệt vọng hả?"
Lâm Cam thở dài: "Học trưởng Chu, anh xong đời rồi."
Chu Viễn Quang ôm cô đi vào thang máy, nhướn mày: "Sao anh lại xong đời?"
"Em vốn muốn giãy giụa một chút, nói không chừng tối nay cứu anh không chết trên tay em."
Lâm Cam lại thở dài một hơi, mang bộ dáng tiếc nuối và uất hận: "Bây giờ có kêu rách họng cũng không có ai tới cứu anh đâu."
Chu Viễn Quang bị lời nay của cô chọc cười, con ngươi trở nên thâm thúy. Anh nhìn đôi môi đầy đặn của cô, quả táo ở cổ hơi động.
Sắp bị ăn sạch sẽ rồi còn dám ở đây buông lời hung ác.
Anh bật cười, lúc ra khỏi thang máy liền khom lưng nói một câu bên tai cô. Sau đó nhìn tai Lâm Cam đỏ ửng mới nhanh chóng tiến lên phía trước mở cửa phòng.
Chỉ còn lại Lâm Cam cắn môi phía sau, nhìn theo bóng dáng anh, hừ một tiếng: "Vậy tối nay anh tới thử xem?"
Có bản lĩnh thì...
Anh cởi áo sơ mi trên người đi, anh thử... dụ dỗ em nữa xem.
_____
Ngồi tàu cao tốc cả một buổi chiều, hai người cũng không định ra ngoài nữa. Cả hai cất đồ đạc xong, tùy tiện xuống ăn lót dạ rồi trở về.
Lúc Lâm Cam tắm xong đi ra, thấy Chu Viễn Quang đang hít đất. Không biết anh đã cởi sơ mi từ lúc nào, lúc này chỉ mặc áo may ô bên trong. Trên cánh tay đều là bắp thịt, những thứ bình thường bị giấu dưới lớp áo, bây giờ đều lộ ra. Thậm chí cơ bụng cũng như ẩn như hiện dưới lớp áo may ô bó sát.
Vừa ra ngoài đã thấy hình ảnh như vậy, Lâm Cam thấy trái tim nhỏ của mình lại bắt đầu đập thình thịch thình thịch.
Chu Viễn Quang ngẩng đầu đã thấy cô mặc quần áo ngủ đứng đó, tóc mới khô một nửa. Anh vẫy tay gọi cô tới.
"Làm gì?"
"Vận động chứ làm gì."
Lâm Cam thấy khóe miệng anh như cười như không, vẻ mặt cũng mang ý dẫn dụ người.
Đầu lưỡi cô bắt đầu không lưu loát: "Anh... Anh đừng có nhìn em như thế."
Lâm Cam dè dặt đi về phía trước: "Em... Em không muốn động."
Chu Viễn Quang cười như không, vỗ vỗ chỗ bên cạnh anh, ý bảo cô đi tới: "Không cần em động, anh động."
Lâm Cam bỗng thấy nhiệt độ trong phòng thật nóng: "Em... Em cảm thấy chúng ta không thích hợp thực hiện loại vận động này đâu?"
Chu Viễn Quang ôm vai cô đi tới bên này, biết cô nghĩ sai lệch: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Hửm? Tối rồi mà?"
Lâm Cam hít sâu một hơi: "Anh... Anh cách xa em một chút."
Lời còn chưa nói hết, cô đã bị Chu Viễn Quang ôm tới dưới người. Đây chính là tư thế để bắt đầu loại "vận động" nam trên nữ dưới.
Lâm Cam đột nhiên nhắm mắt nhưng cảnh tượng cô nghĩ lại không xuất hiện. Ngược lại cô nghe thấy Chu Viễn Quang cười khẽ.
"Không phải nói tối nay anh kêu rách họng cũng vô ích à? Giờ sợ rồi?"
Từ cổ tới mặt Lâm Cam đều đỏ một mảng.
Khó trách trước đây Tiết Giai Kỳ nói Chu Viễn Quang chính là sói đội lốt cừu. Bây giờ nhìn lại, cô mới là cừu nhỏ, còn không đủ để người ta nhét kẽ răng.
"Vậy anh bắt đầu động đây." Giọng Chu Viễn Quang thấp thoáng ý cười.
Lâm Cam nhìn thấy anh chống tay ở hai bên, cùi chỏ hơi cong, bắt đầu hít đất.
Lâm Cam: "..."
Lần vận động này coi như cô thua.
Không biết người này học ở đâu kiểu hít đất không đứng đắn này.
Cánh tay anh hơi cong, thân thể ép xuống, môi mỏng trực tiếp đáp lên môi cô. Nhưng vì người lại phải nâng lên nên nụ hôn này chỉ như có như không, sau đó đã rời đi.
Cũng không biết anh lấy đâu ra sức lực để kéo dài việc đó, còn Lâm Cam thì thấy ý thức của mình đã tiêu tan lâu rồi.
Cô đẩy người này ra, để anh đứng lên đi tắm.
Chu Viễn Quang hài hước nhìn cô, cuối cùng hơi hạ người xuống, anh nghiêng đầu nói bên tai cô: "Loại vận động này có phải không cần em động không?"
Lâm Cam cắn môi, che mắt Chu Viễn Quang, không để anh thấy gương mặt đỏ bừng của mình.
A lô, 110 phải không?
Ở đây có người đùa bỡn lưu manh.
_____
Cô nằm trên giường, đang đắp chăn, lăn qua lộn lại mấy vòng. Sau đó lại chùm chăn lên, cả người chìm nghỉm vào trong.
Thật muốn ngủ trên một giường với bạn học Chu!
Ông trời của con ơi!
Đợi lát nữa cô vẫn muốn sờ cơ bụng của anh!
Nếu anh bị cô sờ hỏng thì phải làm sao đây?
...
Còn chưa nghĩ xong, chăn đã bị người ta kéo lên. Chu Viễn Quang vừa chui vào chăn đã ôm cô vào ngực. Lâm Cam nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, sau đó lại nghe thấy Chu Viễn Quang cười khẽ.
Không biết từ lúc nào cô đã đặt tay lên cơ bụng của anh, vừa vặn 6 múi, cảm giác thật tốt đẹp.
Giọng Chu Viễn Quang khàn khàn: "Hài lòng không?"
Giọng anh vốn thấp, lần này còn cố ý khàn khàn, Lâm Cam nghe anh hỏi thì cả người mềm nhũn.
Mẹ ơi, sao trời cao lại phái yêu nghiệt tới giường con thế này.
Cô nghĩ nếu không hôn anh, nhất định là phí của trời.
Lâm Cam liếm liếm môi, động tác trên cơ bụng anh vẫn không dừng lại. Cô chui vào chăn, giọng điệu buồn bực: "Bạn học Chu, liệu em có sờ hỏng anh không?"
Đầu tiên Chu Viễn Quang ngẩn ra, sau đó cười thành tiếng. Tiếng cười khiến lồng ngực anh chấn động. Anh kéo cô ra, để đầu Lâm Cam nhô ra khỏi chăn. Sau đó anh cúi đầu, chính xác ngậm môi cô, môi lưỡi bắt đầu "cuộc chiến" triền miên.
Nhiệt độ trong phòng như thiêu như đốt.
Dưỡng khí trong miệng Lâm Cam đều bị anh cướp mất, cô không kiên nhẫn thở dốc. Hô hấp của Chu Viễn Quang lại vì âm thanh này mà thêm gấp gáp. Hai người càng gần nhau, hô hấp của Chu Viễn Quang càng trầm, dường như muốn nuốt cô vào bụng.
Lâm Cam cả người như hóa thành nước, thần chí đã sớm bị "cuộc chiến" này làm mê muội.
Trong lúc hoảng hốt, cô cảm nhận được vật cứng rắn chống lên người mình. Hai bên kề sát, hô hấp của Chu Viễn Quang ngày càng dồn dập. Anh hơi đẩy Lâm Cam ra, xoay người ôm cô, không dám động nữa.
Hai hơi thở đan cài một nơi, Lâm Cam vừa muốn động đã bị Chu Viễn Quang chặn lại.
"Ngoan, đừng nhúc nhích." Lời nói mang dục vọng trầm đục, sau đó là cười khổ. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Chu Viễn Quang thấy "lều trại" ngày càng có khuynh hướng trỗi dậy mãnh liệt.
Anh thở dài, đi vào phòng tắm.
Đầu óc Lâm Cam lại không rõ ràng lắm, trong đầu chỉ hiện ra vẻ mặt thống khổ của Chu Viễn Quang.
Xong rồi.
Cô thực sự sờ hỏng anh rồi.
Cô vội vàng chạy theo anh về hướng phòng tắm, lại bị Chu Viễn Quang chặn ngoài cửa.
Anh gọi: "Lâm Cam."
Giọng anh trầm thấp, tiếng nước róc rách cùng tiếng thở trầm khàn truyền tới lỗ tai Lâm Cam.
"A Cam."
"Ừ?"
"A Cam."
"Em đây?"
Một người bên trong, một người bên ngoài.
Tiếng gọi bên trong ngày càng dồn dập, người bên ngoài thoắt cái đỏ mặt. Dù cô có vô tri vô thức thế nào, nhưng âm thanh bên trong cũng đủ để cô biết người này đang làm gì.
"Tâm Can Nhi." Giọng Chu Viễn Quang càng thống khổ, gằn từng tiếng gọi tên cô.
"Ừ?" Mặt Lâm Cam đỏ thẫm, đáp lại lời anh, mặc cho anh gọi tên mình.
"Gọi tên anh." Giọng anh tràn ngập vẻ thống khổ khó nói.
Lâm Cam miệng khô lưỡi đắng, nghe âm thanh bên trong, nửa ngày không thể phát ra tiếng.
Cô run run rẩy rẩy mở miệng, một tay bịt tai, có chút "bịt tai trộm chuông": "A Quang~" Âm thanh giòn giã lại nhu mì, cũng là biệt danh trước đó cô chưa từng gọi anh.
Bên trong phát ra tiếng gầm nhẹ, như được giải thoát.
____
Đây có lẽ là một đêm Lâm đại tỷ không ngờ tới. Ngược lại tối đó Chu Viễn Quang ở bên cạnh cô dỗ dành: "Em rất giỏi."
"Em xem, có phải anh kêu rách họng cũng không ai tới cứu không?"
"Ồ, không đúng, em cứu anh."
"Nếu không anh đã nghẹn chết."
"Ngoan, anh không bị sờ hỏng đâu."
Lâm Cam nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, đưa tay chặn lại, không cho anh mở miệng. Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng, nhìn con ngươi trong suốt của cô, đẩy tay Lâm Cam ra rồi hôn lên.
"Đừng lo, anh muốn lưu lại đêm đẹp nhất vào ngày cưới em."
Hết chương 54.
Lời của tác giả: Vận động ban đầu chính là tập hít đất. Nam trên, nữ dưới, hít đất một cái hôn một cái. Hình ảnh mời tự tưởng tượng.
Bao giờ mới có thể có thịt thật hả... Chờ chút đi, bọn họ còn nhỏ...
Lời của editor: Tự hỏi cái đại học X đã làm gì em Quang nhà tôi???
Đính chính chút là truyện có ngọt, có ái muội kiểu "mời các bạn tự tưởng tượng", nhưng thịt có lẽ không đâu =)) Cảnh báo trước kẻo cả nhà mong chờ
"Tớ còn muốn Quốc khánh về nhà tìm cậu đi chơi, thế mà cậu lại không về."
Lâm Cam nghe Tiết Giai Kỳ oán trách trong điện thoại thì cười một tiếng: "Hôm qua tớ cũng mới nghe anh ấy nói muốn ra ngoài du lịch."
Tiết Giai Kỳ nhìn một cái đã thấy Lâm Cam đang cố kìm nén khóe miệng trực toe toét: "Tớ thấy theo tính cách của cậu, chắc chắn đang rất vui vẻ."
Lâm Cam cắn môi, "ơ" một tiếng: "Cậu có ý gì?"
Tiết Giai Kỳ đem máy quay hướng tới vách tường ở giường mình, từng tờ poster có hình mấy người đàn ông cơ bắp phơi bày trước mặt Lâm Cam.
"Cả thế giới đều biết từ ngày gặp Chu Viễn Quang, cậu luôn tơ tưởng tới thân thể người ta."
Lâm Cam bị giọng cô ấy khiến trong lòng ngượng ngùng, dứt khoát không nhìn vào màn hình nữa: "Cậu mau xoay camera lại, tớ nhìn ảnh nào cũng như sắp rơi quần tới nơi, cậu có thấy xấu hổ không hả."
Tiết Giai Kỳ chuyển thành camera trước, hình ảnh cười híp mắt của cô ấy mau chóng xuất hiện trên màn hình: "Cậu thích thì tớ chuyển phát nhanh cho mấy tờ, thế nào? Chỉ là nếu bạn học Chu nhà cậu mà biết, thể nào cũng đuổi tới giết tớ."
Lâm Cam tức giận mắng một câu không đứng đắn: "Sao lên đại học cậu lại đói khát thế này hả Corgi? Trường cậu chắc phải có nhiều con trai chứ?"
Tiết Giai Kỳ liếc mắt: "Tên Giới Áo kia không phải học cạnh trường tớ sao, ngày nào cũng gọi tớ dẫn đi quen đường ở thành phố, lề mà lề mề, phiền chết đi được."
Lâm Cam chống cùi chỏ lên bàn, để tay đỡ mặt: "Dù sao cậu ấy cũng là công chúa học bá, quan hệ với mọi người lại không tồi, cậu có kiên nhẫn chút đi."
Tiết Giai Kỳ còn muốn nói gì, Lâm Cam lại nghe thấy bạn cùng phòng gọi cô ấy.
"Tiết Giai Kỳ, bạn cậu chờ dưới kí túc xá kìa, bảo tôi chuyển lời cho cậu không cần trả lời tin nhắn, cậu nhanh lên một chút là được."
...
Tiếp đó Lâm Cam nghe thấy âm thanh huyên náo bên kia, mặt Tiết Giai Kỳ xuất hiện trên màn hình: "Cam đại tỷ, tớ đi trước đây. Công chúa học bá chờ bên ngoài có lẽ không nhịn được nữa rồi. Đúng rồi, cậu với bạn học Chu mà có tiến triển gì mới, nhớ báo cáo kịp thời đó."
Lâm Cam còn chưa kịp trả lời, bên kia đã vang lên tiếng "tút tút".
Giới Áo này không biết là...
Lâm Cam nhìn chằm chằm khung chat với Tiết Giai Kỳ, khóe miệng cong lên. Nếu điều mình đoán là thật, cô nương này chưa kịp nghe báo cáo, bản thân có lẽ còn khó bảo toàn.
Đột nhiên nghĩ tới việc Quốc khánh sẽ đi chơi riêng với Chu Viễn Quang, Lâm Cam không kìm được cười ngây ngô.
Rốt cuộc là chung một giường hay hai giường đây.
Đây là một vấn đề khó khăn.
_____
Buổi tối trước ngày lên đường, Lâm Cam về phòng sắp xếp hành lý với bạn cùng phòng. Chu Viễn Quang chỉ nói muốn đưa cô đi Trùng Khánh.
"Em phải mang theo cái gì?" Cô gửi tin nhắn WeChat qua.
Không quá nửa phút đã có tin nhắn trả lời: "Mang theo người em."
Lâm Cam không nhịn được cười. Cô gửi icon bánh bao có chữ "Oa, bạn trai tôi đó sao.jpg" qua.
"Hỏi anh nghiêm túc mà."
Lần này Chu Viễn Quang trực tiếp gọi điện thoại qua: "A lô, bạn trai em đây."
Lâm Cam đang sắp xếp đồ đạc, nghe người này nói xong thì ngồi xổm trên mặt đất, mặt mày rạng rỡ: "Tôi không có bạn trai, có phải anh gọi nhầm số rồi không?"
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Ồ, để tôi nhìn xem, hình như nhầm số thật. Xin lỗi, quấy rầy cô rồi. Tôi cúp máy trước."
Lâm Cam còn chưa kịp đáp lại, âm thanh cúp máy đã vang lên. Đang muốn nhắn tin hỏi người này làm trò quỷ gì, tự nhiên lại cúp máy như vậy thì lại có cuộc điện thoại gọi tới.
"A lô, vừa rồi em đùa anh thôi mà."
Lâm Cam vừa dứt lời đã nghe thấy bên kia nói: "A lô, vợ anh đấy à?"
Vẫn là chất giọng dịu dàng đó, nhưng hoàn toàn bất đồng với vẻ không được tự nhiên khi gọi cô "Lâm Cam" lúc trước.
Lâm Cam không trả lời mà chỉ trầm mặc.
"Ơ, vợ anh đi đâu rồi? Xấu hổ? Không đến nỗi đó chứ? Có phải do mất tín hiệu không?"
Mấy nữ sinh trong kí túc xá thấy Lâm Cam ngồi xổm dưới đất cười ngây ngô, cũng không nói chuyện nên ném ánh mắt tò mò qua.
Vẫn là Cao Manh phản ứng trước, phất phất tay: "Mọi người giải tán đi, người này lại bị mị lực của học trưởng Chu làm thần hồn điên đảo rồi."
Lâm Cam bị cô ấy trêu ghẹo, giờ mới phản ứng lại được, lần nữa ngồi vào ghế: "Nhà nước chưa phát con dâu cho anh đâu, anh gào cái gì?" Cô ngồi vắt hai chân, bộ dạng đắc ý.
Cao Manh và Vu Hàm bên này nhìn nhau một cái, Vu Hàm lầm bầm: "Đừng nhìn hiện tại mà đắc ý, không quá ba giây nữa, cậu sẽ bị học trưởng làm nghẹn họng."
Chu Viễn Quang nghe thấy hết lời trong lòng của Lâm Cam, ở bên này cũng cong khóe miệng: "Con dâu anh nuôi lớn, không cần nhà nước phát cho."
Lâm Cam phì cười, trong lòng vui vẻ không kiềm chế được.
Vu Hàm nhướn mày với Cao Manh: "Thấy không, trời sinh cậu ấy mê muội Chu gia, chậc chậc."
Lâm Cam trợn mắt nhìn hai người họ, cô ho nhẹ một tiếng, sau đó mới hỏi lại vấn đề ban đầu: "Rốt cuộc em phải mang cái gì?"
Chu Viễn Quang bên này đang từ trung tâm tiếng anh trở về, nghe được âm thanh giòn giã bên kia, bắt đầu nghĩ tới việc từ mai có thể một mình ở chung với cô một tuần, trong lòng như tan ra, giọng cũng mềm lại: "Ngoan, em mang quần áo và đồ rửa mặt bình thường là được, những thứ khác không phải quan tâm."
Cúp điện thoại, Lâm Cam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng run run rẩy rẩy gửi qua mấy chữ: "Chúng ta ngủ một giường hay hai giường?"
Bên kia trả lời ngay: "Em không muốn ngủ với anh? (Biết tư tưởng của em nên anh nhất định phải giải thích một chút, "ngủ" ở đây là ngủ đơn thuần.)"
Lâm Cam: "..." Bị người này nói tới mặt đỏ bừng.
Nghĩ đến việc hai người có thể ngủ chung một giường, cổ họng cô hơi động. Có lẽ không phải anh bổ nhào vào cô, rất có thể cô sẽ ngã vào người anh trước cũng nên.
Cô gửi tới icon bánh bao, sau đó kèm theo câu: "Em chọn ngủ hai phòng riêng."
Chu Viễn Quang bên này vểnh môi, nghĩ một chút mới trả lời.
Miếng thịt dê đã tới miệng, sao anh có thể để người chạy mất chứ? Dù sao anh cũng không phải Sói Xám hiền lành.
Cong khóe miệng, anh nói: "Ngoan, nhà chúng ta không có tiền. Một phần dùng để hùn vốn rồi, giờ chỉ có thể thuê một phòng."
Lâm Cam: "..."
Anh nghĩ em ngốc hả, không có tiền còn đòi ra ngoài du lịch?
_____
Chiều hôm sau hai người ngồi tàu cao tốc tới Trùng Khánh, lúc đến nơi đã là buổi tối.
Tới khách sạn, Chu Viễn Quang đi vào làm thủ tục trước. Trên đường đi, Chu Viễn Quang nói với cô khách sạn quanh đây đều hết phòng, khách sạn này cũng chỉ còn lại một phòng có giường lớn duy nhất.
Lâm Cam bán tín bán nghi, hỏi lễ tân: "Thực sự không còn phòng nào sao?"
Lễ tân nhìn qua màn hình máy tính, mỉm cười chuyên nghiệp: "Xin lỗi, chỉ còn lại phòng một giường lớn, còn lại đã có khách hết rồi."
Chu Viễn Quang đứng phía sau mím môi cười, một tay để ở đầu Lâm Cam: "Tuyệt vọng hả?"
Lâm Cam thở dài: "Học trưởng Chu, anh xong đời rồi."
Chu Viễn Quang ôm cô đi vào thang máy, nhướn mày: "Sao anh lại xong đời?"
"Em vốn muốn giãy giụa một chút, nói không chừng tối nay cứu anh không chết trên tay em."
Lâm Cam lại thở dài một hơi, mang bộ dáng tiếc nuối và uất hận: "Bây giờ có kêu rách họng cũng không có ai tới cứu anh đâu."
Chu Viễn Quang bị lời nay của cô chọc cười, con ngươi trở nên thâm thúy. Anh nhìn đôi môi đầy đặn của cô, quả táo ở cổ hơi động.
Sắp bị ăn sạch sẽ rồi còn dám ở đây buông lời hung ác.
Anh bật cười, lúc ra khỏi thang máy liền khom lưng nói một câu bên tai cô. Sau đó nhìn tai Lâm Cam đỏ ửng mới nhanh chóng tiến lên phía trước mở cửa phòng.
Chỉ còn lại Lâm Cam cắn môi phía sau, nhìn theo bóng dáng anh, hừ một tiếng: "Vậy tối nay anh tới thử xem?"
Có bản lĩnh thì...
Anh cởi áo sơ mi trên người đi, anh thử... dụ dỗ em nữa xem.
_____
Ngồi tàu cao tốc cả một buổi chiều, hai người cũng không định ra ngoài nữa. Cả hai cất đồ đạc xong, tùy tiện xuống ăn lót dạ rồi trở về.
Lúc Lâm Cam tắm xong đi ra, thấy Chu Viễn Quang đang hít đất. Không biết anh đã cởi sơ mi từ lúc nào, lúc này chỉ mặc áo may ô bên trong. Trên cánh tay đều là bắp thịt, những thứ bình thường bị giấu dưới lớp áo, bây giờ đều lộ ra. Thậm chí cơ bụng cũng như ẩn như hiện dưới lớp áo may ô bó sát.
Vừa ra ngoài đã thấy hình ảnh như vậy, Lâm Cam thấy trái tim nhỏ của mình lại bắt đầu đập thình thịch thình thịch.
Chu Viễn Quang ngẩng đầu đã thấy cô mặc quần áo ngủ đứng đó, tóc mới khô một nửa. Anh vẫy tay gọi cô tới.
"Làm gì?"
"Vận động chứ làm gì."
Lâm Cam thấy khóe miệng anh như cười như không, vẻ mặt cũng mang ý dẫn dụ người.
Đầu lưỡi cô bắt đầu không lưu loát: "Anh... Anh đừng có nhìn em như thế."
Lâm Cam dè dặt đi về phía trước: "Em... Em không muốn động."
Chu Viễn Quang cười như không, vỗ vỗ chỗ bên cạnh anh, ý bảo cô đi tới: "Không cần em động, anh động."
Lâm Cam bỗng thấy nhiệt độ trong phòng thật nóng: "Em... Em cảm thấy chúng ta không thích hợp thực hiện loại vận động này đâu?"
Chu Viễn Quang ôm vai cô đi tới bên này, biết cô nghĩ sai lệch: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Hửm? Tối rồi mà?"
Lâm Cam hít sâu một hơi: "Anh... Anh cách xa em một chút."
Lời còn chưa nói hết, cô đã bị Chu Viễn Quang ôm tới dưới người. Đây chính là tư thế để bắt đầu loại "vận động" nam trên nữ dưới.
Lâm Cam đột nhiên nhắm mắt nhưng cảnh tượng cô nghĩ lại không xuất hiện. Ngược lại cô nghe thấy Chu Viễn Quang cười khẽ.
"Không phải nói tối nay anh kêu rách họng cũng vô ích à? Giờ sợ rồi?"
Từ cổ tới mặt Lâm Cam đều đỏ một mảng.
Khó trách trước đây Tiết Giai Kỳ nói Chu Viễn Quang chính là sói đội lốt cừu. Bây giờ nhìn lại, cô mới là cừu nhỏ, còn không đủ để người ta nhét kẽ răng.
"Vậy anh bắt đầu động đây." Giọng Chu Viễn Quang thấp thoáng ý cười.
Lâm Cam nhìn thấy anh chống tay ở hai bên, cùi chỏ hơi cong, bắt đầu hít đất.
Lâm Cam: "..."
Lần vận động này coi như cô thua.
Không biết người này học ở đâu kiểu hít đất không đứng đắn này.
Cánh tay anh hơi cong, thân thể ép xuống, môi mỏng trực tiếp đáp lên môi cô. Nhưng vì người lại phải nâng lên nên nụ hôn này chỉ như có như không, sau đó đã rời đi.
Cũng không biết anh lấy đâu ra sức lực để kéo dài việc đó, còn Lâm Cam thì thấy ý thức của mình đã tiêu tan lâu rồi.
Cô đẩy người này ra, để anh đứng lên đi tắm.
Chu Viễn Quang hài hước nhìn cô, cuối cùng hơi hạ người xuống, anh nghiêng đầu nói bên tai cô: "Loại vận động này có phải không cần em động không?"
Lâm Cam cắn môi, che mắt Chu Viễn Quang, không để anh thấy gương mặt đỏ bừng của mình.
A lô, 110 phải không?
Ở đây có người đùa bỡn lưu manh.
_____
Cô nằm trên giường, đang đắp chăn, lăn qua lộn lại mấy vòng. Sau đó lại chùm chăn lên, cả người chìm nghỉm vào trong.
Thật muốn ngủ trên một giường với bạn học Chu!
Ông trời của con ơi!
Đợi lát nữa cô vẫn muốn sờ cơ bụng của anh!
Nếu anh bị cô sờ hỏng thì phải làm sao đây?
...
Còn chưa nghĩ xong, chăn đã bị người ta kéo lên. Chu Viễn Quang vừa chui vào chăn đã ôm cô vào ngực. Lâm Cam nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, sau đó lại nghe thấy Chu Viễn Quang cười khẽ.
Không biết từ lúc nào cô đã đặt tay lên cơ bụng của anh, vừa vặn 6 múi, cảm giác thật tốt đẹp.
Giọng Chu Viễn Quang khàn khàn: "Hài lòng không?"
Giọng anh vốn thấp, lần này còn cố ý khàn khàn, Lâm Cam nghe anh hỏi thì cả người mềm nhũn.
Mẹ ơi, sao trời cao lại phái yêu nghiệt tới giường con thế này.
Cô nghĩ nếu không hôn anh, nhất định là phí của trời.
Lâm Cam liếm liếm môi, động tác trên cơ bụng anh vẫn không dừng lại. Cô chui vào chăn, giọng điệu buồn bực: "Bạn học Chu, liệu em có sờ hỏng anh không?"
Đầu tiên Chu Viễn Quang ngẩn ra, sau đó cười thành tiếng. Tiếng cười khiến lồng ngực anh chấn động. Anh kéo cô ra, để đầu Lâm Cam nhô ra khỏi chăn. Sau đó anh cúi đầu, chính xác ngậm môi cô, môi lưỡi bắt đầu "cuộc chiến" triền miên.
Nhiệt độ trong phòng như thiêu như đốt.
Dưỡng khí trong miệng Lâm Cam đều bị anh cướp mất, cô không kiên nhẫn thở dốc. Hô hấp của Chu Viễn Quang lại vì âm thanh này mà thêm gấp gáp. Hai người càng gần nhau, hô hấp của Chu Viễn Quang càng trầm, dường như muốn nuốt cô vào bụng.
Lâm Cam cả người như hóa thành nước, thần chí đã sớm bị "cuộc chiến" này làm mê muội.
Trong lúc hoảng hốt, cô cảm nhận được vật cứng rắn chống lên người mình. Hai bên kề sát, hô hấp của Chu Viễn Quang ngày càng dồn dập. Anh hơi đẩy Lâm Cam ra, xoay người ôm cô, không dám động nữa.
Hai hơi thở đan cài một nơi, Lâm Cam vừa muốn động đã bị Chu Viễn Quang chặn lại.
"Ngoan, đừng nhúc nhích." Lời nói mang dục vọng trầm đục, sau đó là cười khổ. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Chu Viễn Quang thấy "lều trại" ngày càng có khuynh hướng trỗi dậy mãnh liệt.
Anh thở dài, đi vào phòng tắm.
Đầu óc Lâm Cam lại không rõ ràng lắm, trong đầu chỉ hiện ra vẻ mặt thống khổ của Chu Viễn Quang.
Xong rồi.
Cô thực sự sờ hỏng anh rồi.
Cô vội vàng chạy theo anh về hướng phòng tắm, lại bị Chu Viễn Quang chặn ngoài cửa.
Anh gọi: "Lâm Cam."
Giọng anh trầm thấp, tiếng nước róc rách cùng tiếng thở trầm khàn truyền tới lỗ tai Lâm Cam.
"A Cam."
"Ừ?"
"A Cam."
"Em đây?"
Một người bên trong, một người bên ngoài.
Tiếng gọi bên trong ngày càng dồn dập, người bên ngoài thoắt cái đỏ mặt. Dù cô có vô tri vô thức thế nào, nhưng âm thanh bên trong cũng đủ để cô biết người này đang làm gì.
"Tâm Can Nhi." Giọng Chu Viễn Quang càng thống khổ, gằn từng tiếng gọi tên cô.
"Ừ?" Mặt Lâm Cam đỏ thẫm, đáp lại lời anh, mặc cho anh gọi tên mình.
"Gọi tên anh." Giọng anh tràn ngập vẻ thống khổ khó nói.
Lâm Cam miệng khô lưỡi đắng, nghe âm thanh bên trong, nửa ngày không thể phát ra tiếng.
Cô run run rẩy rẩy mở miệng, một tay bịt tai, có chút "bịt tai trộm chuông": "A Quang~" Âm thanh giòn giã lại nhu mì, cũng là biệt danh trước đó cô chưa từng gọi anh.
Bên trong phát ra tiếng gầm nhẹ, như được giải thoát.
____
Đây có lẽ là một đêm Lâm đại tỷ không ngờ tới. Ngược lại tối đó Chu Viễn Quang ở bên cạnh cô dỗ dành: "Em rất giỏi."
"Em xem, có phải anh kêu rách họng cũng không ai tới cứu không?"
"Ồ, không đúng, em cứu anh."
"Nếu không anh đã nghẹn chết."
"Ngoan, anh không bị sờ hỏng đâu."
Lâm Cam nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, đưa tay chặn lại, không cho anh mở miệng. Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng, nhìn con ngươi trong suốt của cô, đẩy tay Lâm Cam ra rồi hôn lên.
"Đừng lo, anh muốn lưu lại đêm đẹp nhất vào ngày cưới em."
Hết chương 54.
Lời của tác giả: Vận động ban đầu chính là tập hít đất. Nam trên, nữ dưới, hít đất một cái hôn một cái. Hình ảnh mời tự tưởng tượng.
Bao giờ mới có thể có thịt thật hả... Chờ chút đi, bọn họ còn nhỏ...
Lời của editor: Tự hỏi cái đại học X đã làm gì em Quang nhà tôi???
Đính chính chút là truyện có ngọt, có ái muội kiểu "mời các bạn tự tưởng tượng", nhưng thịt có lẽ không đâu =)) Cảnh báo trước kẻo cả nhà mong chờ