Thời Lạc nhỏ giọng nói thầm xong, lại vô cùng đáng thương ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ mềm mại cọ cọ trong ngực anh: “Không muốn về Ninh Thủy Loan, chỉ sợ sẽ đánh mất anh.”
Đường Kỳ Thâm trước giờ chưa từng nghĩ tới, tiểu công chúa nuông chiều tùy hứng như Thời Lạc thế mà lại có năng lực khiến cho cảm xúc trước giờ chưa từng dao động của anh giờ đây lại không ngừng một lần cảm thấy chua xót.
Đường Kỳ Thâm than nhẹ một hơi, duỗi tay ôm nhóc con đang nằm nghiêng trong lòng mình lên trên người, ngón tay nhẹ nâng cằm cô lên, bá đạo ép cô nhìn thẳng vào mình.
Ánh mắt Thời Lạc vẫn trốn tránh như cũ, bẹp miệng, thoạt nhìn vô cùng khiến người khác thương tiếc.
“Là anh đánh mất em, Lạc Lạc.”
Lông mi Thời Lạc run lên.
Đường Kỳ Thâm lại tiếp tục nói: “Cho tới nay đều là anh đánh mất em, cuộc đời anh ở trong mắt người ngoài nhìn như trôi chảy, thật ra nếu muốn nói thì cũng không quá như ý.”
Thanh âm anh hơi cứng lại, tạm dừng một lát, lại không nhanh không chậm gợi lên d*c vọng cùng tâm tình tò mò của Thời Lạc, thấy anh không hé răng, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng động đậy nửa người trên, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn anh.
Cái dáng vẻ muốn anh nói tiếp rồi lại xấu hổ đến tim gan cồn cào đều viết hết ở trên mặt, không hề che giấu.
Đường Kỳ Thâm cong cong môi, ngón tay thon dài nhéo hai cái lên má cô: “Không nhớ là bắt đầu từ khi nào, chỉ nhớ là từ rất lâu rất lâu rồi, đại khái là từ lúc anh có ký ức, bên người đã có một nhóc con dính người cứ quấn lấy mình, rất biết khóc, rất biết quậy, tính tình còn rất kiêu ngạo, còn không dễ dỗ, chuyện tốt thì không thấy đâu mà chỉ thấy làm mấy chuyện xấu, lần nào cũng phải nhờ anh tới giải quyết hậu quả.”
Thời Lạc trợn mắt nhìn anh, thè lưỡi, vô cùng không khách khí há miệng gặm một cái lên cằm anh.
Đường Kỳ Thâm làm bộ làm tịch hít một hơi khí lạnh, lại vỗ nhẹ phía sau lưng cô: “Ngoan chút.”
“Việc anh không thể nghĩ tới chính là, anh còn đặc biệt tính nhóc con dính người đó, có điều tuổi em ấy còn quá nhỏ, vẫn luôn theo quán tính gọi anh là ca ca, có nhiều lúc anh còn nghĩ, nhóc con này rốt cuộc là đã quen ỷ lại anh là do coi anh thành anh trai hay là do thích anh? Đề bài những môn khoa học tự nhiên anh giải cũng không cần nhăn mày, thế mà anh lại không biết làm cách nào với em ấy, nhưng anh biết, anh thích em ấy, không phải là tình cảm yêu thích mà anh trai dành cho em gái.”
“Nhớ có một lần, em ấy đưa quà sinh nhật anh tặng cho một cô gái khác, sau đó còn bị người ta chọc cho khóc, chạy tới trước mặt anh phát giận một trận, lúc ấy em ấy nói không muốn anh đối tốt với người khác, thật ra trong lòng anh cũng nghĩ như vậy, nhiều năm như vậy rồi, tất cả kiên nhẫn của anh cũng chỉ dành cho một mình em ấy, đối tốt với một mình em ấy mà thôi, nhưng mà em ấy khóc thực sự thương tâm, anh không biết dỗ thế nào, liền trực tiếp đi tìm ba em ấy.”
Thời Lạc trợn to mắt, trong đầu xuất hiện ra những ký ức mơ hồ trước kia, thì ra là anh đã thật sự đi tìm ba ba.“Khi đó tuổi anh không lớn, nhưng anh vẫn nói với chú Thời, muốn ông ấy để lại con gái cho anh, chờ anh thành niên rồi sẽ mang em ấy đi.”
Thời Lạc cắn cắn môi, đuôi lông mày nhiễm ý cười, nhưng vẫn thích châm chọc anh: “Nói vớ vẩn…”
“Sau đó dần dần em ấy bị gán cho cái tên con dâu nuôi từ bé của Đường gia, mấy thằng nhóc ngu ngốc luôn thích chạy sau mông rốt cuộc cũng không còn can đảm đánh chủ ý lên người em ấy nữa.”
“Mỗi lần người khác trêu chọc em ấy là cô dâu nuôi từ bé, trong lòng anh lại dậy sóng, không muốn ngăn cản, có rất nhiều lúc em ấy bị chọc cho xấu hổ muốn hộc máu, nhưng mà anh phải thừa nhận, anh thật sự thích người khác trêu như vậy.”
Thời Lạc thẹn thùng cười, nhưng mà nói thế nào cũng cần phải e lệ, khôn mặt nhỏ lại không biết giấu ở đâu, lại cặm mấy cái lên cằm anh.
Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười, Thời Lạc bất chợt nhỏ giọng nói một câu: “Em cũng thích…”
“Nhưng cũng có rất nhiều người không biết chuyện lại thích đồn đoán lung tung, rất nhiều người nói Thời gia vì muốn leo lên Đường gia mà không tiếc dựa vào hôn nhân hạnh phúc của con gái để buộc chặt lợi ích với nhà họ Đường, máu lạnh ích kỷ, coi con gái như quân cờ, đúng là thói hư tật xấu của thương nhân.”
Trong mắt Thời Lạc hiện lên một tia ấm ức, giây tiếp theo lại xảo diệu che giấu đi.
“Nhưng mà chú Thời không phải là người như vậy, Lạc Lạc, em có biết trước kia ba em đã nói gì với anh không?”
Thời Lạc nhìn anh, lông mi run run, muốn hỏi lại không dám hỏi.
“Ông ấy nói đời này ông ấy sẽ không cưới vợ sinh con nữa, trong lòng ông ấy chỉ có một mình mẹ em, sau này cũng sẽ chỉ có một mình đứa con gái là em, toàn bộ nhà họ Thời đều là của em, ông ấy phấn đấu cả đời, đồ mà đứa trẻ khác có, em cũng phải có, đồ mà đứa trẻ khác không có, cô cũng có thể có, trừ người mẹ đã mất đi của em, cái gì ông ấy cũng có thể cho em.”
“Vì muốn cho tiểu công chúa một cung điện hoa lệ nhất, ông ấy a dua luồn cúi ở trên thương trường nhiều năm, biết rõ con gái không thích hợp cũng sẽ không thích kế nghiệp ông ấy, cho nên ông ấy muốn thay em trải một con đường bằng phẳng không có vật cản trong tương lai, gia nghiệp của Thời gia lớn, nhưng dòng chính của ông ấy cũng chỉ có một mình em, anh chị em họ hàng của em lại có vô số, chú bác, anh chị em của em có đứng ở trước mặt em thì chắc em cũng không thể nhận ra hết tất cả.”
“Người nào người nấy đều nhắm vào gia sản của ba em, ông ấy sống một ngày thì có thể bảo vệ em một ngày, nhưng ông ấy biết, chắc chắn ông ấy sẽ rời đi trước em, ông ấy sợ sau khi mình không còn nữa, em sẽ bị đám người họ hàng thân thích kia bắt nạt chèn ép, người có tính tình công chúa như em không đấu lại bọn họ, kết quả sẽ bị tu hú chiếm tổ, công dã tràng.”
“Nhưng mà có Đường gia thì sẽ khác, mẹ anh thương em, dì Nhan là bạn tốt nhất của bà ấy, dì Nhan đi rồi, bà ấy vẫn luôn coi em là con gái ruột, so với những thân thích mà một năm chẳng thể gặp mặt lấy một lần thì bà ấy mới thật sự là người thân của em, về điểm này ba em cũng rõ ràng, vì thế lúc trước ông ấy đồng ý với anh, còn nói chờ tới khi em gả đi ông ấy sẽ giao hết nhà họ Thời cho em, yêu cầu duy nhất đó là muốn nhà anh bảo hộ em chu toàn, vạn nhất sau này ông ấy không còn nữa, em vẫn còn có anh, có Đường gia, không đến mức bị chèn ép.”
“Ba em hy vọng con gái nhỏ của mình có thể cả đời được làm công chúa, ông ấy không phải là yêu tiền, ông ấy là yêu con gái mình, liên hôn cũng không phải vì sự nghiệp, ông ấy chỉ vì em mà thôi.”
Nước mắt tích tụ trong hốc mắt Thời Lạc liên tiếp rơi xuống, ướt đẫm ngực Đường Kỳ Thâm.
Đường Kỳ Thâm vừa thay tâm can bảo bổi lau nước mắt, vừa nỗ lực chọc cô: “Quan trọng nhất chính là, chú Thời nói, ai bảo đứa con gái cả đời không biết cố gắng của ông ấy lại thích anh chứ.”
Thời Lạc khóc lớn, nghe anh nói như vậy, lại bĩu môi đấm vào ngực anh một cái: “Ai thích anh chứ!”
“Được được được.” Đường Kỳ Thâm ôm chặt cô: “Là anh thích con gái ông ấy.”
“Lạc Lạc, ba em thực sự yêu em, cho dù em có tùy hứng, từ đầu tới cuối ông ấy cũng chỉ thương có một mình em.”
Thời Lạc khóc to một trận, Đường Kỳ Thâm đau lòng muốn chết, ôm đầu nhỏ của cô nhẹ giọng dỗ dành không ngừng, để mặc cô lau nước mắt nước mũi lên người mình: “Còn nhớ năm đó em khóc lóc nói với anh, không muốn anh đối tốt với Vương Dịch Đồng chứ? Anh không có, ba em cũng không, lúc ông ấy biết cô ta chọc em khóc, nói gì cũng không đồng ý để cô ta ở lại Thời gia nữa, người phụ nữ kia vốn tính toán bồi dưỡng cô ta thành đại tiểu thư trên danh nghĩa của Thời gia, chỉ là hỏng ngay từ ban đầu, Vương Dịch Đồng trực tiếp bị đưa về quê, ba em nói, Thời gia chỉ có mình em là tiểu công chúa.”
“Tính xem, đã bao lâu rồi em không gặp ba mình? Đi gặp ông ấy đi, để ông ấy gặp được em, được không?”
“Vâng…”
*
Hành thị tháng một lạnh tới mức đóng bắng, tới cuối tuần, đại đa số mọi người đều trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, trong Noãn Viên Các cũng hiếm thấy có dân cư đi qua đi lại.
Thời Sơn Hải mặc một thân âu phục chỉnh tề nhìn có chút cũ, lẳng lặng đứng trước bia mộ của phu nhân.
Trên đỉnh đầu của người đàn ông có vài sợi tóc bạc phù hợp với độ tuổi này, trong tay cầm một đóa hoa dâm bụt tươi mới.
Khi mẹ Thời Lạc còn sống, bà thích hoa nhất.
Thời Sơn Hải kiên nhẫn tinh tế đi tới trước mộ, bỏ hoa dâm bụt để từ tháng trước giờ đã bị tuyết ép cho cong xuống, thay đóa hoa mới trong tay vào.
Sau khi Nhan Hinh qua đời, cứ mỗi tháng, Thời Sơn Hải đều sẽ bớt thời gian tới nghĩa trang một lúc, bất luận là bận rộn thế nào, mặc gió mặc mưa, ông vẫn sẽ tới.
Người đàn ông luôn luôn cường thế khắc nghiệt có quyết đoán trên thương trường, giờ phút này đứng trước bia mộ, trên mặt lại nhiều thêm vài phần tươi cười của người trẻ tuổi.
Ông đổi hoa xong, cứ như vậy yên lặng đứng trước ảnh chụp của Nhan Hinh, vỗ vỗ quần áo trên người, lại thuận tay vuốt cho thẳng tắp: “Em xem, bộ này anh đã mặc được mười năm rồi đấy, đến giờ vẫn sạch sẽ như mới, đồ trước đây đúng là tốt thật, chất lượng tốt, không dễ hỏng.”
Ông giống như đang tâm sự những chuyện thường ngày, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng: “Có điều vẫn là tay nghề của em tốt, lúc trước lúc em làm xong đưa anh, anh đã khen rồi, anh nói anh đã cưới được một phu nhân có cả tâm hồn và tay nghề đều rất tinh tế, rõ ràng là học vẽ tranh sơn dầu, kết quả lại chạy sang nhà bạn tốt học may vá chỉ vì muốn làm cho anh một bộ quần áo, khi đó em còn xấu hổ, mắng anh miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nịnh hót. Em xem bây giờ, mười mấy năm rồi mà anh vẫn còn mặc được, mà nhá, mỗi lần anh mặc bộ này thì luôn có người hỏi anh, nói ôi Thời tổng, bộ âu phục này đặt may ở đâu thế? Thật là đẹp mắt. Anh đều nói với các cô ấy rằng đây là bộ đồ có một không hai trên đời, có tiền cũng không thể mua.”
“Nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết em ở bên kia làm những gì, mỗi ngày chắc là đều sẽ mời chị em bạn bè đi mua sắm quần áo đúng không? Lạc Lạc cũng y hệt như em, anh nói em chứ, bận tới mấy thì bận, có thể đi dạo tới trong giấc mơ của anh một chút có được không? Tới ngồi một chút, tâm sự với anh, em xem lão Đường đó, chỉ ra sau núi đánh golf thôi mà cái đuôi nhỏ kia của lão cũng phải dính đi cùng, thật sự là làm anh tức chết rồi!”
“Gần đây Lạc Lạc còn không muốn gặp anh, nói là học hành bận rộn, à, em còn nhớ không? Lần trước lúc anh tới có nói với em, con bé cũng chọn học vẽ đấy, còn may là có gen di truyền của em, không biết là anh chọc con bé giận chỗ nào mà cả tuần rồi con bé cũng không muốn thấy anh, hay là em thương xót anh, tới trong mơ của con bé dạy dỗ con bé đi, thay anh nói vài lời có được không?”
“Đúng rồi, nói với em chuyện này, Vương Di, cái cô học sinh trước kia của em đó, em đối tốt với cô ta, thương cô ta, anh biết, trước khi em đi cũng nói với anh nhất định phải chăm sóc cô ta thật tốt, nói là gia cảnh cô ta không tốt, có điều làm người thiện lương, cũng đối xử rất tốt với Lạc Lạc, giữ cô ta ở trong nhà sẽ có người thay em thương Lạc Lạc, chơi với Lạc Lạc. Chăm được tốt hay không thì anh cũng không dám nói, nhưng nhiều năm như vậy, cô ta cũng coi như là không lo ăn mặc, trên phương diện vật chất là tuyệt đối không có gánh nặng, những chuyện em nói anh đều làm theo, mắt thấy còn hai năm nữa Lạc Lạc sẽ vào đại học, anh luôn cảm thấy con bé cũng không quá thích Vương Di đó, nghĩ là đợi một thời gian nữa vẫn là tìm một nơi để cô ta đi thôi nhỉ?”
“Em đừng nói là anh không tuân thủ hứa hẹn nhé, tiền nên chu cấp anh cũng đều cho rồi, nhưng mà hôm đó ở sân đánh golf, Lương Thục Nghi có nói là Vương Di cũng không phải người tốt gì, Lạc Lạc không thích cô ta, bạn tốt của em nói thì chắc chắn là sẽ không sai đâu đúng không? Cô ấy nói dối cũng đâu có ích lợi gì cho cô ấy đâu? Anh biết chắc chắn là do cô ấy đau lòng Lạc Lạc mà thôi, cho nên, anh suy nghĩ thật lâu, vẫn là tính toán sẽ làm như vậy, học sinh chung quy vẫn chỉ là học sinh, chúng ta đã tận tình tận nghĩa nhiều năm vậy rồi, em nói xem có đúng không? Không trách anh đúng không?”
Thời Sơn Hải vẫn còn câu được câu không mà nói, một ông lão canh nghĩa trang đi tới cạnh ông, tháng trước ông ấy có việc nên không trực ở đây, cho nên lâu lắm mới gặp Thời Sơn Hản thì liền vội vàng đi tới.
“Thời đổng à, cuối cùng cũng thấy cậu rồi.”
Mỗi tháng Thời Sơn Hải đều sẽ tới đây tâm sự chốc lát với Nhan Hinh, cho nên người trong nghĩa trang đều biết ông, lúc trước Thời Lạc tới cũng đúng vào lúc ông lão này trực, lúc ấy ông lão đau lòng cho cô gái nhỏ, còn quan tâm đưa nước ấm với khăn giấy, khuyên cô lau nước mắt với uống trà, đừng khóc quá thương tâm.
Nói nói một lúc, ông cũng nghe được những điểm quan trọng.
Thời Sơn Hải trước giờ đều kính trọng người hơn tuổi, vội vàng bắt tay ông ấy.
Ông lão nói: “Người đó chắc là con gái cậu nhỉ, hơn một tháng trước con bé có tới đây, ngay chỗ này, khóc đến thương tâm, trong miệng cứ lải nhải cái gì mà ba ba không cần con bé nữa, con bé không có nhà, lúc ấy tôi nghĩ là chắc con bé cãi nhau với người trong nhà rồi, giờ vừa lúc gặp được cậu, vẫn muốn nhắc một câu, ở bên con gái nhiều một chút, công việc đương nhiên là quan trọng, nhưng con cái cũng cần phải có người lớn ở bên.”