Thi đại học xong, hầu hết học sinh đều không có giải phóng hay cảm thấy nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.
Có một số bạn học vẫn chấp nhất như cũ đối với đáp án và điểm số, còn có người dứt khoát ép buộc mình tạm thời quên chuyện thi đại học này đi, phớt lờ sự phấn đấu từng li từng tí trong suốt ba năm, trong lòng cứ cảm thấy căng thẳng như sắp chết, cảm giác sợ hãi và mịt mờ đối với tương lai phía trước.
So với đại đa số mọi người đều đang hoang mang thì loại người dù có thi trượt cũng không lo không có tương lai như Thời Lạc và Ôn Vũ, trên cơ bản là không có gánh nặng gì ở trong lòng, chỉ cảm thấy mỗi ngày không cần tới lớp thì đều tự do vui vẻ.
Lúc mà thành tích còn chưa có, thật ra Thời Lạc đã cảm thấy mình thi không tệ lắm.
Mấy tháng cuối trước khi thi là giai đoạn nhảy vọt của cô, Đường Kỳ Thâm cơ hồ là vừa cầu vừa dỗ dành cô học bài.
Tính cô lười biếng, anh liền lấy ích lợi ra đe dọa dụ dỗ cô, đương nhiên, đại đa số đều là dụ dỗ, người như Thời Lạc chính là không có khí tiết, tuy rằng cô là tâm can bảo bối mà Thời Sơn Hải nâng niu trong lòng bàn tay cả đời, nhưng lợi ích mà Đường Kỳ Thâm đồng ý cho cô lại là thứ có tiền cũng không mua được.
Ví dụ như là thỏa mãn các loại nhu cầu ngây thơ của cô.
Đây là lần đầu Thời Lạc yêu đương, mặc dù từ nhỏ cô đã lớn lên ở bên cạnh Đường Kỳ Thâm, ỷ lại thành tính, thời gian hai người ở cạnh nhau so với các cặp đôi bình thường đã lâu hơn rất nhiều, nhưng yêu đương thì luôn khác biệt, quan hệ khác thì sẽ có thể làm những chuyện không giống trước.
Mối tình đầu của thiếu nữ, khó tránh khỏi sẽ có những tâm tư hường phấn nhưng lại khó mà mở miệng ảo tưởng.
Đường Kỳ Thâm phát hiện, bạn gái anh bị chiều hư, càng ngày càng khó quản, trước kia lúc đưa cô đi đọc sách làm bài thi, trong lòng Thời Lạc vẫn sẽ kiêng kị anh, chỉ cần cô có chút phân tâm, anh lạnh mặt nhìn qua là Thời Lạc sẽ lập tức thu lại tính tình, bắt đầu cưỡng ép bản thân tỉnh táo, sau đó dù là có trái với lương tâm thì cũng sẽ diễn ra bộ dáng có thái độ học tập nghiêm chỉnh để qua loa với anh, thuận tiện lại điên cuồng làm thêm mấy bài thi để bày tỏ thành tâm, bộ dáng dỗ dành anh mười phần nhu thuận.
Nhưng bé ngoan này, sau khi thành công thượng vị biến thành bạn gái anh, Đường Kỳ Thâm có đổi sắc mặt thì cũng chẳng có chút uy lực nào, thậm chí anh còn không dám trầm mặt lạnh nhạt với cô, chỉ cần bày ra chút xíu biểu tình không vui thôi là Thời Lạc sẽ lập tức tỏ ra đáng thương vô cùng mà nhìn anh, đôi mắt hồ ly vô tội chớp chớp, ngay cả nốt ruồi nhỏ xinh ở dưới khóe mắt cũng vô cùng biết diễn xuất, khiến tim anh run rẩy không thôi: “Có phải anh hết thích em rồi đúng không?”
“Có phải anh không còn quan tâm em nữa?”
“Em biết mà, anh chính là cảm thấy thành tích của em không tốt, không xứng làm bạn gái anh, anh thích thông minh chăm chỉ, mà em trừ xinh đẹp ra thì chẳng có gì cả.”
“Đường Kỳ Thâm, có phải anh muốn chia tay rồi đúng không? Anh nhất định là chán em bám lấy anh rồi, anh không còn yêu em nữa.”
Anh mới chỉ xụ mặt thôi mà cô có thể diễn ra một vở kịch ngược luyến dài 10 tập thế này, Đường Kỳ Thâm đâu còn lá gan bày ra cái sắc mặt lạnh đó với cô, vốn cũng chỉ là hy vọng cô có thể cố gắng một chút, cùng anh thi đậu vào một trường đại học, như vậy thì cuộc sống bốn năm đại học sau này của cô đều có thể có anh ở bên chăm sóc.
Nhưng lại nghĩ nghĩ một chút, từ nhỏ tính tình cô đã thích bay nhảy, luôn là cái dáng vẻ lười nhác này, duy nhất một lần hạ quyết tâm đặt hết tất cả tâm trí lên việc học cũng là vì không muốn bản thân có tâm tư đi suy nghĩ những chuyện khiến cô khổ sở kia.Đoạn thời gian đó là lúc cô sống khó khăn nhất, gần như ngược đãi bản thân không ra hình người, một đoạn thời gian dài sau đó Đường Kỳ Thâm cũng không dám nhớ tới lúc mình theo cô tới Tân Tuyền Loan, bộ dáng thất hồn lạc phách giống như bị bệnh của cô khiến anh chỉ cần vừa nghĩ tới là hô hấp cũng nhịn không được ẩn ẩn đau đớn.
Cho nên Đường Kỳ Thâm mềm lòng, anh yêu cô, chỉ cần cô vui vẻ là được, anh không thể dùng suy nghĩ của mình để ép cô làm chuyện mà cô không muốn, ban đầu khi xác định làm bạn trai cô, anh cũng chỉ hy vọng cô có thể ngày ngày vui vẻ khỏe mạnh mà thôi.
Đều nói hai người ở bên nhau lâu rồi thì dáng vẻ và hành vi đều sẽ có mấy phần tương tự, Đường Kỳ Thâm cảm thấy tính cách ban đầu của anh là thanh lãnh lạnh nhạt lại quyết tuyệt tỉ mỉ, nhưng lúc này đã bị Thời Lạc mài đi hơn phân nửa, lúc đối diện với cô, đại đa số đều chỉ có thể bất đắc dĩ cùng phóng túng không có điểm mấu chốt.
Phóng túng đến mức không có điểm mấu chốt là chuyện rất đáng sợ, nhưng cũng rất mê người.
Thời Lạc có thể cảm giác được cách anh yêu cô, dần dần cũng hiểu được việc đứng trên góc độ của anh để suy xét vấn đề.
Anh hy vọng bản thân cô có thể cùng anh học một trường đại học, trong nội tâm cô sao có thể không muốn, có thể ngày ngày chung gối chung giường với người mình thích, cùng rời giường, cùng đi tắm, cùng ăn điểm tâm, cùng đi học, thời điểm nhàn rỗi sẽ cùng ôm nhau xem phim, khi không có tiết học thì còn có thể lôi kéo anh tới phố ăn vặt bên cạnh trường đại học để ăn uống, loại sinh hoạt khiến lòng người thoải mái thế này, cô chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ngọt ngào đến mức không thể tự kiềm chế.
Nói tới chuyện yêu đương, Đường Kỳ Thâm cũng chỉ là người mới, anh có rất nhiều yêu cầu cùng kỳ vọng, có lẽ có rất nhiều người sẽ không thể tin được, đại lão mặt lạnh tính tình người sống chớ tới gần khi yêu vào rồi thì thật ra lại non nớt không ai bằng, anh chỉ đơn giản là muốn bạn gái mình lúc nào cũng ở bên cạnh, mở mắt nhắm mắt đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Không thể không nói, Thời Lạc vẫn rất hưởng thụ loại cảm giác bị chiếm hữu này.
Cho tới nay, cô đều nghĩ là cô ỷ lại vào Đường Kỳ Thâm nhiều hơn so với việc anh ỷ lại vào cô, anh làm bất cứ việc gì cũng nhẹ nhàng không tốn chút sức lực, năng lực phi phàm, dường như thiếu mất cô thì đối với anh mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, thậm chí là sau khi có cô, anh còn bị phiền đến xoay vòng vòng, mà cô thì khác, mỗi lần Thời Lạc nghĩ tới chuyện nếu không có Đường Kỳ Thâm, có lẽ cuộc sống của mình sẽ rối tinh rối mù, chân tay luống cuống, có lẽ cũng chẳng sống được tới khi trưởng thành.
Nhưng mà có lần cô làm bài thi đến nản, nhất thời hứng khởi hỏi anh: “Tại sao em phải tới Hành đại chứ? Nếu em không tới Hành đại, anh vẫn còn có thể mang cái mác độc thân đó, dựa vào cái mặt này của anh nhất định có thể trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên đó, sẽ có rất nhiều em gái tự nguyện nhào lên, tự do tự tại biết bao nhiêu, còn không cần để ý tới đứa phiền phức là em nữa.”
Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt của nhóc phiền phức này: “Có một cô bạn gái như em thì giả vờ độc thân làm gì, còn ngại không đủ phiền phức à? Xử lý một mình em thôi anh cũng đủ mệt rồi, còn em gái xinh đẹp cái gì.”
Thời Lạc phồng má, biết với tính tình của Đường Kỳ Thâm thì có nói ra được mấy lời này cũng không gọi là kỳ quái, cũng hiểu ý của anh, tuy là cô khá hài lòng, nhưng con gái mà, tóm lại vẫn thích nghe mấy lời lãng mạn ngọt ngào hơn.
Chỉ là cô không nghĩ tới, sau khi Đường Kỳ Thâm nói xong thì hơi dừng một chút rồi lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Có xinh thế nào đi nữa thì có thể xinh hơn bạn gái anh sao?”
Ngón tay thon dài của Đường Kỳ Thâm nâng cằm Thời Lạc lên, để đầu nhỏ của cô ngẩng lên nhìn mình.
Thời Lạc hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái, ý cười lan tràn khắp khuôn mặt lại không thể giấu được.
Đường Kỳ Thâm thấy cô dễ dàng thỏa mãn như vậy, mềm lòng tới rối tinh rối mù, rốt cuộc vẫn là không có dây dưa nhiều nữa, nói thẳng những suy nghĩ thật lòng của mình ra: “Anh chỉ muốn em có thể ở bên anh, cùng anh học xong bốn năm đại học, mỗi một cái bốn năm đó của chúng ta đều rất đáng được trân quý, đây cũng là lý do mà ngay từ ban đầu anh đã không có ý định muốn ra nước ngoài.”
“Dù là khi đó anh căn bản không biết hai chúng ta có thể ở bên nhau hay không, nhưng cho dù chỉ là một người anh trai, anh cũng muốn có thể một mực ở bên bảo vệ em, cũng có chút tư tâm muốn em có thể đồng hành cùng với anh.”
Một khắc này, Thời Lạc mới biết được, Đường Kỳ Thâm cần cô còn sâu đậm hơn so với những gì mà cô tưởng tượng.
Anh hèn mọn hạ thấp bản thân chỉ là hy vọng mãi mãi có thể có cô ở bên cạnh, có rất ít cô gái có thể chịu đựng được với thế công ôn nhu như vậy, chí ít thì Thời Lạc không thể, cô đã mềm lòng muốn chết rồi.
Không phải chỉ là Hành đại thôi sao? Cô có thể! Chỉ là cô thật sự không phải là người có ý chí kiên định lại biết chịu khổ, sinh hoạt lẫn tình yêu đều rất thuận lợi, không cần dùng nhiều sức lực cũng có thể dễ dàng đạt được thứ mình muốn, bởi vậy cô cũng hiểu được bản thân cần có Đường Kỳ Thâm quản thúc mình, có đôi khi thực sự lười biếng liền làm nũng với anh: “Đường Kỳ Thâm, anh dỗ em đi, dỗ em thì em có thể kiên trì thêm một chút nữa đó.”
Nhịp tim của Đường Kỳ Thâm không cẩn thận loạn nhịp, sau đó lại lập tức tung chiêu dụ dỗ cô, đáp ứng lại lời thỉnh cầu ngây thơ trước đây của cô: “Được, em ngoan ngoãn làm bài, ngày mai anh sẽ sang bên chỗ Tiếu Hoặc một chuyến.”
Thời Lạc không thể hiểu được: “Qua đó làm gì?”
Đường Kỳ Thâm liếc cô vài giây, sau đó tai lại hiếm khi đỏ ửng lên: “Nghe Độ Ngang nói, thằng nhóc kia gần đây mới mở một cửa hàng xăm, tay nghề còn rất tốt.”
Thời Lạc khó có thể tin, trợn to hai mắt.
“Sao lại nhìn anh như vậy? Không phải em nói, nằm mơ cũng muốn người mình thích khắc tên của mình lên người sao?” Khóe môi Đường Kỳ Thâm hơi cong lên, nhìn khuôn mặt dần dần đỏ ửng của cô.
Thời Lạc xấu hổ giảo biện: “Em, em chỉ tùy tiện nói mà thôi… Ai nha, anh không phải nói nó ngây thơ à…!”
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm nhìn cô tràn đầy tình yêu thương không thể giấu, “Đúng là rất ngây thơ, nhưng không phải quỷ ngây thơ như em thích sao, không phải muốn anh dỗ em?”
Thời Lạc cảm thấy tốc độ nhịp tim của mình quả thực đã khác hơn rất nhiều so với người bình thường, vội vàng trả lời anh: “Vậy em cũng muốn làm, em muốn xăm tên anh!”
Lần này Đường Kỳ Thâm cũng không có nhẹ nhàng hời hợt như lúc nãy, nhíu mày, vô cùng tiêu chuẩn kép: “Không được, anh xăm là được, em không cần phải giày bò bản thân như vậy, xăm hình rất đau, em sẽ không chịu được.”
Thời Lạc gấp gáp, vì yêu mà đi trên dây mỏng thì có là gì đâu cơ chứ, cô có thể có được không!
Cô vội nói: “Em có thể mà, không muốn để mình anh chịu đau, em cũng muốn cùng đau với anh.”
Đường Kỳ Thâm bị nhóc con khó chơi này làm cho không biết nên khóc hay nên cười, nhướng lông mày: “Muốn cùng anh đau? Chờ sau này sẽ có cơ hội.”
Thời Lạc cơ hồ là dùng hết tuyệt kỹ “hoàng học” cả đời của mình mới rốt cuộc có thể hiểu được ý tứ xấu xa lưu manh trong câu nói đùa này của anh.
Sao cô có thể bị vẻ ngoià chững chạc đàng hoàng, trong trẻo, lạnh nhạt này của anh lừa gạt lâu như vậy chứ?!
Cô vừa tức vừa xấu hổ chọc chọ màn hình điện thoại, không đầu không đuôi đăng vòng bạn bè.
[Đường Kỳ Thâm quả thực không phải là người mà!]
Chỉ vỏn vẹn có một câu thôi mà đã có thể dẫn tới không ít bạn bè tới vây xem.
Phạm Vũ Triết: [CMN??? Nhanh như vậy sao?! Còn chưa có thi xong đại học mà đã…? Đúng là không phải người mà!]
Tiếu Hoặc: [Cầm thú, đồ thiếu nghị lực.]
Độ Ngang: [CMN, anh đã năm nhất rồi, thế mà anh vẫn còn là người đây này… hơn nữa còn là một người?! Ông đây không muốn làm người!! Ai tới giúp anh đi!!]
Ôn Vũ: [Aaaaaa!! Viết một ngàn chữ tái hiện lại trải nghiệm tâm đắc này cho tớ xem đi bảo bối!!]
Thời Lạc đọc hết bình luận, gương mặt đỏ bừng, trong nháy mắt vẫn là cảm thấy làm đề thú vị hơn.
Càng làm càng nghĩ càng xấu hổ lại càng giận, thế là lại lần lượt gửi cho đám người mỗi người một cái bao lì xì.
Đám người vội hỏi: [Sao thế sao thế? Chuyện này mà cũng có tập tục phát kẹo mừng nữa à?]
Thời Lạc: [Không có gì, tiền nhiều sài không hết mà thôi.]