Quá trình trả tiền thừa diễn ra khá là lâu, lâu tới mức Thời Lạc cảm thấy nếu còn tiếp tục nưuã thì chắc chắn cô sẽ thiếu dưỡng khí tới mức ngạt thở, đầu óc trống rỗng, lúc này mới đưa tay giật giật vạt áo Đường Kỳ Thâm, cực kỳ hào phóng gào lên: “Không cần khách sáo, cứ giữ lại tiền thừa đi!”
Đường Kỳ Thâm bật cười, lúc buông cô ra, ánh mắt còn dừng lại trên đôi môi dính nước lấp lánh của cô.
Thời Lạc hô hấp mấy hớp không khí mới hồi phục lại được, lúc nhìn về phía anh, khí thế phách lối kiếm chuyện của bạn gái chính quy lúc trước đã dập tắt đi không ít, rõ ràng là hôn đến phát sợ rồi.
Đường Kỳ Thâm thành thạo khởi động xe lái tới Hành đại, Thời Lạc ngồi bên cạnh một chút cũng không an phận tý nào.
Từ góc này nhìn qua Đường Kỳ Thâm, đây vẫn là lần đầu tiên cô chứng kiến.
Lúc lái xe, Đường Kỳ Thâm tương đối nghiêm túc, thêm nữa giờ phút này trên xe không phải chỉ có một mình anh, bên người còn có Thời Lạc, anh còn cẩn thận hơn nhiều so với ngày xưa, Thời Lạc hơi nghiêng đầu vụng trộm nhìn anh, trong lúc nhất thời lại hơi xuất thần.
Đường Kỳ Thâm vốn là người cẩn thận tỉ mỉ, trước kia cũng rất ít cười, tính tình nghiêm túc và lãnh đạm giống như đã khắc sâu vào trong bản chất của anh, mà Thời Lạc lại là người tùy hứng thích làm nũng, có nhiều lúc rất cần có người kiên nhẫn dỗ dành, sau khi hai người ở bên nhau, đã lâu rồi Đường Kỳ Thâm không bày ra bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc với cô.
Yêu đương có khi chính là kỳ diệu như vậy, chỉ cần ở bên nhau, ánh mắt cùng giao nhau với đối phương, niềm yêu thích trong nội tâm sẽ có thể dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài, anh đối với những người xung quanh vẫn có thể bảo trì sự bình tĩnh và lạnh lùng xa cách, thế nhưng đối với Thời Lạc lại không thể.
Cô ầm ĩ cũng được, phát cáu cũng không sao, có khi giở trò trêu cợt anh, anh cũng nhịn không được cảm thấy cô rất đáng yêu, rất thú vị, sau hai năm ở bên nhau với thân phận người yêu, số lần anh cười so với hơn mười năm trong quá khứ cộng lại còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Bây giờ Thời Lạc lại gặp lại bộ dáng nghiêm túc nghiêm chỉnh này của anh, khó tránh khỏi cảm thấy xa xôi lạ lẫm, nhớ lại dáng vẻ đã từng lạnh lùng của Đường Kỳ Thâm, lại liên tưởng tới màn “trả tiền thừa” vừa mới kết thúc của anh, khóe môi Thời Lạc nhịn không được cong lên, cười tới ngu ngơ.
Đường Kỳ Thâm đương nhiên sẽ không phớt lờ những biến hóa trong cảm xúc của cô, mỗi thời mỗi khắc đều đang chú ý tới, cảm nhận được cô bạn gái nhỏ đang nhìn mình, còn cười tới ngốc nghếch như vậy, nói trong lòng anh không có chút gợn sóng là không có khả năng: “Sao thế? Còn chưa biết đủ?”
“?!” Nhìn lén bị phát hiện, Thời Lạc lập tức thu hồi tầm nhìn, rõ ràng là bản thân cũng rất hưởng thụ, nhưng cứ nhất định phải bày ra bộ dáng già mồm như bị anh chiếm cửa hời, “Anh lo lái xe đi được không? Cả ngày cứ nghĩ tới mấy chuyện không đâu, mặt ngoài nhìn chững chạc đàng hoàng thế cơ mà…”
Lời càng về sau, tiếng càng nhỏ đi, làm sao mà nói tới nói lui lại giống như đang nói chính bản thân mình thế nhỉ…
Nhưng mà Đường Kỳ Thâm lại không có phản bác, thuận theo cô, thẳng thắn thừa nhận: “Chững chạc đàng hoàng với người ngoài, nhưng đối với con dâu nuôi từ bé, hiện tại là bạn gái anh thì có lý do gì để đứng đắn?”
Một câu của anh lập tức chặn họng Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm bây giờ nói tới chuyện con dâu nuôi từ bé đúng là càng ngày càng bon mồm, anh dường như cũng đã từng như cô, không hiểu sao lại rất thích cái cách nói này.
Có một lần Thời Lạc nhịn không được nói với anh chuyện trước kia, cô nói thật ra hồi bé nghe thấy bọn Phạm Vũ Triết gọi cô là con dâu nuôi từ bé của Đường gia, cô đã không hề có chút phản cảm nào rồi, luôn cảm thấy chỉ cần đối tượng là Đường Kỳ Thâm thì mọi chuyện đều là theo lẽ đương nhiên, cô không biết là có phải ngay từ khi còn nhỏ mình đã bắt đầu thích anh hay không.
Ngay lúc đó, Đường Kỳ Thâm cũng không có thay cô phân tích xem có phải cô đã thích anh từ nhỏ hay không, mà là nói tới bản thân mình, anh nói: “Không rõ em có thích anh từ nhỏ hay không, dù sao thì từ nhỏ anh đã thích em rồi.”
Thời Lạc mở to mắt, chớp chớp nhìn anh, trên mặt là biểu cảm mừng thầm không thể che giấu được.
“Nếu như anh không thích cách nói này thì có lẽ ngay từ khi bắt đầu sẽ không cho phép bọn họ gọi rồi, trêu đùa cũng không được, nhưng rất kỳ diệu chính là, anh thích nó, bởi vì ba chữ ấy giống như là nói với người khác, từ khi em còn nhỏ, ngay từ khi bắt đầu, em đã là của một mình anh.”
Là của một mình anh mà thôi.
Thời Lạc không nhịn được tim đập loạn.
Không thể không nói, cô yêu chết cái vẻ bá đạo ngẫu nhiên toát ra này của Đường Kỳ Thâm quá.Trên đường đi, tâm tình của Thời Lạc rất tốt, thỉnh thoảng lại nghiêng người nhìn qua phong cảnh đang dần trôi qua bên ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy chỗ nào có thay đổi thì đều muốn ríu rít kể cho Đường Kỳ Thâm nghe.
Mà Đường Kỳ Thâm cũng phối hợp rất ăn ý, em kể anh nghe, ngẫu nhiên đợi cô nói xong vài câu sẽ đáp lại, không gian nhỏ tĩnh mịch vì sự ăn ý của hai người mà bầu không khí tương đối hài hòa.
“A! Quán kia ngon lắm! Trước kia em thích nhất là cái món gì đó, ai nha dù sao thì chính là đồ ăn ở đó rất ngon, sau này cái quán ở cổng sau trường học đóng cửa thì em không còn được ăn nó nữa.”
Đường Kỳ Thâm không cần nghiêng đầu nhìn cũng biết, sau đó thuận miệng đáp: “Quán này thích thêm gấp đôi đường, em lại thích ngọt, mỗi lần đều muốn nhao nhao muốn ăn bánh su kem của quán này, sau khi chi nhánh sau cổng trường của chúng ta đóng thì em còn chạy về nhà trùm chăn khóc ba ngày.”
“Có sao?”
“Hoa trong vườn của Lương Thục Nghi đều là dùng nước mắt của em nuôi lớn còn gì.”
“…”
“A a a! Chậm một chút! Em vừa mới nhìn thấy cái giao lộ kia, chính là lần đó anh có nhớ không, em tới tìm anh, còn thấy…”
“Hồi em lớp 10?”
“Đúng đúng đúng.” Thời Lạc cũng không biết là vì sao cô còn chưa kịp nói là cái gì thì Đường Kỳ Thâm đã biết rồi, cô chỉ cảm thấy tốc độ xe dần dần chậm lại, ký ức trong quá khứ ở giao lộ đó dần dần hiện ra rõ ràng.
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng: “Sắp lên lớp 10 rồi mà còn bị hai con chó dọa tới mức không dám vào trường.”
Thời Lạc đương nhiên là không thừa nhận, “Còn lâu nhé, chẳng qua lần đó em chưa tới khu cấp ba bao giờ, lần đầu tiên tới, bọn họ nói học sinh cấp hai không thể vào nên em mới không vào đó chứ.”
Đường Kỳ Thâm cũng không vạch trần, ngược lại là nhớ tới một số chuyện, hỏi cô: “Lần đó em tới làm gì?”
Lúc này Thời Lạc cũng không sợ mất mặt, nói nhỏ, trong lời nói còn mang theo chút chua: “Em nghe bạn học nói, anh lên lớp 10 là có bạn gái, còn mang về nhà ra mắt nữa, em muốn đi xem dáng dấp bạn gái anh ra sao thôi…”
Đường Kỳ Thâm giật giật môi, đánh tay lái, đáy mắt đều là sự nuông chiều vô hạn: “Đúng thế, bạn gái anh ngày nào cũng chạy sang nhà anh.”
Thời Lạc mất nửa ngày mới phản ứng được, bạn gái trong miệng anh chính là cô.
Từ sau khi ở bên Đường Kỳ Thâm, Thời Lạc không hề có bất cứ sự phòng bị nào, nói chuyện cũng không suy nghĩ, chỉ nói một vài chữ tưởng chừng như chẳng có ý nghĩa gì, người ngoài nghe vào sẽ không biết tiếp chuyện thế nào, thế mà Đường Kỳ Thâm lại có thể luôn chuẩn xác biết được cô đang nói tới cái gì.
Trong ký ức tất cả đều là đối phương.
Đợt trước, Ôn Vũ đột nhiên thần thần bí bí chạy tới nói với cô, cô ấy bị người nhà thu xếp tới lớp học thêm ở bên ngoài thì gặp được Tiếu Hoặc, hai người không may được phân tới cùng một lớp tiếng Anh, chuẩn bị cơ sở cho việc sau này sẽ ra nước ngoài.
Bởi vì lúc trước Tiếu Hoặc ra tay cứu cô ấy, trong nội tâm của Ôn Vũ luôn có một suy nghĩ nho nhỏ, có điều do vẫn còn chướng ngại tâm lý khi trước đây từng bị tra nam lừa dối, sau này ở bên người khác cũng không có chủ động thoải mái như trước nữa.
Sau khi gần như là từ bỏ, cô ấy cũng không có nghĩ rằng mình và cậu sẽ gặp lại nhau một lần nữa trong hoàn cảnh thế này, cô ấy và Thời Lạc chơi thân với nhau, Tiếu Hoặc lại là người bên phe Thời Lạc, một tới hai đi kiểu gì cũng sẽ tương đối quan tâm lẫn nhau.
Những suy nghĩ trước kia lại bắt đầu le lói sáng lên, cô ấy không có cách nào tâm sự với người khác, chỉ có thể nói với Thời Lạc.
Mọi người đều rõ, mặc dù Tiếu Hoặc bình thường hơn hỗn hơi hư một tý, nhưng chung quy lại cũng không phải người xấu, Thời Lạc đương nhiên là rất vui vẻ cố vấn tình cảm cho Ôn Vũ.
Đợt đó, Ôn Vũ thường xuyên tìm Thời Lạc hỏi những chuyện mà cô ấy nghĩ mãi không thấu, phần lớn đều là chuyện khi đi cùng Tiếu Hoặc, cậu có thuận miệng nói ra một số chuyện trước kia.
Ôn Vũ chuyển tới Hành thị từ hồi cấp hai, có rất nhiều chuyện cô ấy không biết, lại lo lắng không có tiếng nói chung, chỉ có thể tự mình chạy đi xin giúp đỡ của Thời Lạc.
Thời Lạc lúc này mới đột nhiên cảm thấy, cô và Đường Kỳ Thâm từ nhỏ đã thích nhau, có thể cùng lớn lên bên nhau đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi.
*
Bình thường mà nói, sinh viên năm nhất làm thí nghiệm hầu như cũng chỉ là làm mấy cái nhỏ nhỏ không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ học tập là được rồi, thậm chí tới giai đoạn nghiên cứu sinh mà kiến thức ban đầu cũng không nắm rõ lắm cơ mà.
Có điều Đường Kỳ Thâm thì khác, lúc trước anh được tuyển thẳng vào Hành đại, một trong số lý do chính đó là do vị giáo sư ở nước ngoài trước kia từng tung cành ô liu mời anh sang đó nghiên cứu rồi bị anh từ chối lại có ý nguyện tới Trung Quốc làm trao đổi, tiến hành hai năm giao lưu dạy học.
Ngày đầu tiên vào Hành đại, vị giáo sư đó đã điểm danh muốn thu Đường Kỳ Thâm làm học trò, ngay từ khi bắt đầu nhập học, Đường Kỳ Thâm đã hiểu rõ vị giáo sư đã từng tiếp xúc qua này, chủ đề và phương hướng nghiên cứu của hai người cũng rất hợp nhau.
Lãnh đạo trường cũng rất coi trọng, vì thế còn cố ý dành ra một bút tiền thành lập phòng thí nghiệm chuyên môn cho họ.
Phương hướng nghiên cứu mười phần nhất trí với nội dung nghiên cứu phát minh của công ty nhỏ Đường Kỳ Thâm mở trước khi lên đại học, anh cũng rất có hứng thú với nó, cũng đã dành ra một số tiền lớn gấp ba lần trường học đầu tư ném vào hạng mục nghiên cứu lần này.
Cho nên toàn bộ phòng thí nghiệm này không hề cũ kỹ giống như các phòng thí nghiệm có thâm niên lâu năm khác trong trường, phần lớn thiết bị đều là đồ mới tân tiến nhất hiện nay, thuộc về thứ mà đa số thầy trò và học sinh có đam mê tha thiết cầu nhưng mà cả đời không thể có được.
Thời Lạc đi theo sau lưng Đường Kỳ Thâm vào cửa, khó có khi không mở miệng bắt bẻ.
Đường Kỳ Thâm ăn mặc áo khoác trắng, bộ dáng nhìn càng thêm đứng đắn, mũ áo chỉnh tề, hoàn toàn không có một tý liên quan gì tới cái người cầm thú thích bắt nạt cô trên xe lúc nãy.
Ánh mắt Thời Lạc ngắm anh rất lâu, đợi đến khi Đường Kỳ Thâm quay người, cô mới đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, che giấu hành vi hoa si của mình.
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, ngón tay Thời Lạc mất tự nhiên cọ qua cọ lại đống thiết bị trên bàn, sau đó lại nhìn đông nhìn tây, chính là không hề nhìn thẳng vào anh.
“Cũng, cũng không phải bác sĩ, anh mặc như thế làm gì…” Thời Lạc hỏi.
Đường Kỳ Thâm lơ đễnh: “Lần trước về nhà, không phải em ngại trên quần áo anh dính mùi nước thuốc, ôm cũng không nguyện ý cho anh ôm à?”
Thời Lạc cắn cắn môi, tai đỏ bừng, giả bộ tức giận: “Phiền phức như vậy, vậy em có cần mặc cái này không…?”
Thật ra cô không thể không thừa nhận, Đường Kỳ Thâm mặc áo khoác trắng, cỗ hương vị cấm dục trên người anh quả thực đã câu mất tâm hồn nhỏ bé của cô rồi, ngay cả nói cô cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.
Đường Kỳ Thâm suýt nữa bật cười: “Em ngoan ngoãn ngồi bên cạnh làm bài thi đi, lát nữa anh sẽ kiểm tra, đừng chơi đùa lung tung.”
Thời Lạc bất đắc dĩ trừng anh một cái, còn lâu mới nói là vừa rồi cô còn có ý nghĩ phòng thí nghiệm play với anh.
Thời Lạc thấp thỏm làm đề hơn nửa tiếng, trong đó ước chừng là 10 phút đều dùng để thất thần, nhìn lén Đường Kỳ Thâm làm thí nghiệm.
Về sau cô dứt khoát không làm nữa, đẩy bài thi sang một bên, tiện tay cầm lấy đồ ở bên cạnh lên, học theo dáng vẻ của Đường Kỳ Thâm mà bóp bóp xoay xoay.
Đường Kỳ Thâm cũng không cản cô, đồ có thể để cô đụng vào thì đều là thứ sẽ không làm cô bị thương, cô muốn chơi, anh liền để cô tùy tiện chơi.
Thời Lạc cảm thấy mới lạ, làm không biết mệt.
Nhưng mà còn chưa xoay được mấy vòng thì cách đó không xa, ở cửa phòng thí nghiệm truyền tới một thanh âm bén nhọn: “A! Cô mau bỏ cái đó xuống!”
Đường Kỳ Thâm đúng lúc đi vào trong kho lấy đồ, lúc này chỉ còn có mình Thời Lạc, cô bị thanh âm này làm cho giật mình, còn tưởng là thứ này có gì nguy hiểm, người kia là lo mình bị thương nên mới hét to, thế là cô lập tức buông tay ra.
Chủ nhân của tiếng thét chói tai kia giẫm giày cao gót “lộp cộp”, khí thế hung hăng đi tới: “Ai cho cô vào đây!”
“Đường Kỳ Thâm…”
“Tôi biết ngay lại là mấy cô sinh viên muốn thấy Đường Kỳ Thâm nên chạy tới đây sờ mó lung tung mà, đám người các cô có thể đừng có ngu ngốc như vậy có được không, mấy thứ này là đồ cô có thể đụng vào sao? Cô có biết nó đắt thế nào không, cô đền nổi sao?!” Cô gái chống nạnh, một tay cầm lấy đồ mà Thời Lạc vừa tùy tiện bỏ vào bên trong.
Thời Lạc chỉ cảm thấy khó nhịn, nhíu mày, lơ đễnh: “Không biết, chị nói tôi nghe chút?”
“Chỉ riêng lọ thuốc thử bên trong căn phòng thí nghiệm này thôi, mỗi ml cũng phải tính bằng bốn con số!”
Thời Lạc lập tức giả bộ giật mình: “Ôi trời, quá đắt rồi!”
“Thế nên cô có biết cô đã lãng phí bao nhiêu không hả!”
Thời Lạc vội vàng gật đầu, sau đó lại nhịn không được bật cười: “Thế cho tôi thêm một lọ đi!”
“?”
Đối phương hiển nhiên đã bị thái độ thờ ơ này của Thời Lạc làm cho tức điên, tựa hồ là sợ không dọa được cô, lại cầm mấy cái thiết bị bên cạnh lên làm ví dụ: “Cái hộp màu bạc này, hơn ba vạn một hộp, cái máy nén bên kia, hơn mười vạn một cái, còn có những cái ống chiết trong tay cô, mỗi lần cô thử là phải tốn tới năm con số!”
Thời Lạc vô tội nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn cái balo bị mình tiện tay nhét vào trong ngăn bàn: “Chị ồn thật đấy, còn chưa có đắt bằng cái cặp sách của tôi nữa…”
Đúng lúc Đường Kỳ Thâm đi ra, lửa giận của đối phương rõ ràng là yếu đi không ít, giống như không dám làm càn hô to gọi nhỏ trước mặt anh, đành phải vội vã điên cuồng báo cáo lại với anh, kể tội những hành vi ác liệt cùng ngôn ngữ không biết xấu hổ lúc nãy của Thời Lạc ra, tuyên bố nhất định phải để cô phụ trách.
Nhưng Đường Kỳ Thâm chỉ tùy ý quét mắt liếc mắt nhìn đống thuốc thử trong ống nghiệm bị Thời Lạc làm cho bừa bộn một cái, đi tới bên cạnh cô, kéo tay cô tới kiểm tra một lần, xác nhận không có bất cứ thương tích nào, lại hỏi: “Đụng vào cái hộp màu trắng kia chưa?”
Thời Lạc đàng hoàng đáp: “Chưa ạ, anh nói cái đó sẽ làm bỏng tay nên em không có chơi.”
Đường Kỳ Thâm hài lòng gật đầu, sau đó mới quay người nhìn về phía nữ sinh vừa ồn ào, ngữ khí lãnh đạm hơn rất nhiều so với thanh âm ôn nhu hỏi han Thời Lạc vừa rồi, nhàn nhạt lại xa cách: “Thật xin lỗi, lúc tôi làm thí nghiệm không thích có người ngoài ở đây làm ầm ĩ, nếu cô không có việc gì thì ra ngoài trước đi, về phần những thứ này…”
Đường Kỳ Thâm dừng một chút, ánh mắt quét qua đống đồ Thời Lạc vừa bày ra: “Bạn gái tôi cảm thấy thú vị nên chơi một chút, cũng không gây thương tích, cứ để kệ cô ấy, về phần tổn thất mà cô nói, tôi cảm thấy không phải chuyện gì lớn, tài chính tôi đổ vào từ lúc nhập học tới giờ vẫn còn dư, cô ấy thích chơi thì tùy tiện chơi, còn lại để tôi gánh chịu.”