Có một vị giáo sư ưu tú vừa mới đến đại học G.
Mọi người tập trung thảo luận về danh tiếng của vị giáo sư này chủ yếu ở chỗ: thứ nhất, thầy của cô Chung Kê – là người nổi tiếng trong giới học thuật những năm trở lại đây, thứ hai, cô trẻ tuổi xinh đẹp, giới truyền thông không tiếc giấy mực khi viết về cô.
Giống như là mỗi tháng có thể bịa đặt ra một bài viết về “Mỹ nữ học đường” vậy, khuôn mẫu về cô được vẽ lại, yên tĩnh nằm ở dòng cuối hotsearch, không nổi không chìm.
Một sinh viên của trường đại học G đã đăng lên weibo một bài viết, liều lĩnh tag vị nữ giáo sư đó vào, âm thầm muốn hại người: “Muốn làm một người nghiên cứu khoa học thì cần phải có nhan sắc nổi bật, không hổ danh là nhà khoa học nữ có loại giấy thông hành đặc biệt. Chỉ cần giang chân đã đăng tải được một bài SCI.”
Trên Internet thì khó tìm thông tin liên hệ, đoán vu vơ, không đáp lời là câu trả lời tốt nhất. Huống chi giữa sinh viên và giáo sư thì giáo sư lại có phong độ hơn nhiều, nên đa số mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà xem nhẹ chuyện này.
Nhưng không lâu sau, cô đã tự trả lời: “Nên biết rằng mắt chó nhìn người*, người không tổn hại. May mà lúc trước tiếp xúc với một nhóm sinh viên của đại học G, nếu chỉ gặp mỗi cậu thì tôi sẽ rất thất vọng với trường đại học này.” Sau đó cô vào bài viết lấy tấm hình đang viết luận văn của vị nghiên cứu sinh này, tìm ra tám chỗ sai, đề nghị người này nâng cao trình độ học vấn của mình.
(*Mắt chó nhìn người: Kiểu chỉ những người chỉ nhìn vẻ ngoài)
Phần bình luận hiển nhiên không thiếu những người cố tình tìm hiểu rõ gốc rễ, họ phát hiện những bài luận văn người này làm đều ăn cắp ý tưởng của người khác, đại học G cũng mờ ám trong việc đánh giá kết quả học tập của người này.
Cậu ta không trả lời lại, xóa sạch trang chủ, chuyện ngày càng nghiêm trọng hơn, lỗ hỏng xét duyệt tại đại học G bị chỉ trích nặng nề, buộc cơ quan ban ngành tuyên bố sẽ điều tra làm rõ.
Cùng lắm dẫn đến một trận tranh cãi sôi nổi nhưng bản thân cô không hề biết, mà dù có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Bầu trời cao xanh, sau khi Mạch Mang Mang trả lời thì chẳng quan tâm diễn biến tiếp theo, cô ngó lơ Weibo, cách xa thị phi.
Cô đeo tấm vải bịt mắt, ngủ không được yên ổn lắm. Khi tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, giống như khoảng thời gian mười năm trước khi cô rời đi, thậm chí còn dữ dội hơn, hình như sắp có mưa to gió lớn.
Máy bay bay vài vòng trên bầu trời Dật Thành, vòng vo gần một tiếng mới đáp xuống sân bay Thành Đông.
Ở bãi đậu xe, Mạch Thành đã sớm cho tài xế tới đón cô, anh ta vừa mở cửa xe cho cô vừa hỏi thăm: “Mạch tiểu thư, quay về nhà họ Mạch đúng không ạ?”
Mạch Mang Mang khom người ngồi vào xe, mở máy tính lên đặt trên đùi, bắt đầu tiếp nhận số liệu, luôn luôn lưu ý trả lời tin nhắn di động.
Nhận được đáp án chính xác của người trung gian, cô cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không, đi đến số 48 đường Bắc Xuyên”. Tài xế do dự nói: “Mạch Tổng nói…” Mạch Mang Mang nhìn chằm chằm màn hình, bình tĩnh cắt ngang lời tài xế nói: “Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy sau.”
Số 48 đường Bắc Xuyên là căn hộ độc thân mà cô đã đặt mua trước khi về nước, chỉ thiếu một số thủ tục nữa thôi, nhưng hiện giờ đã có thể vào ở, lại gần đại học G, hoàn toàn khiến cho Mạch Mang Mang hài lòng.
Có vài tin chưa đọc, trong đó có một tin nhắn từ một thầy giáo trong phòng hành chính, người này nói năng lưu loát, thao thao bất tuyệt, trông giống kiểu người “Kiểm soát tin đồn” “Lấy đại cuộc làm trọng”, hay khuyên giải an ủi, chỉ trích kẻ xấu.
Mạch Mang Mang không trả lời lại, cô mở tin nhắn của Chung Kê ra, có hai chữ “Ổn chứ?”, từ trước giờ luôn lời ít ý nhiều, cô trả lời: “Vâng, đã hạ cánh an toàn.”
Đặt hành lý xuống, sau khi dọn dẹp đơn giản, Mạch Mang Mang lái xe tới khuôn viên chính trường đại học G, thời gian hẹn với viện trưởng vẫn chưa đến, cô lo lắng tinh thần mình không tốt, nên đi vào một quán cà phê.
“Một ly cà phê đá.”
Tiết trời mùa đông, đây là tháng lạnh nhất ở Dật Thành, từ khi Tô Tranh Nghiên đến đây làm, thì rất ít khách gọi cà phê đá, cô ấy tốt bụng nhắc nhở: “Đồ uống nóng Mocha kem trắng và hạt thông đang được giảm giá ạ….”
“Không cần.”
“Vâng, tổng cộng 40 đồng ạ.”
Mạch Mang Mang lấy thẻ tín dụng ra, Tô Tranh Nghiên cố thử cà vài lần, rồi lại nhìn cô ngượng ngùng lắc đầu. Cô định cúi đầu tìm bỗng có một bàn tay duỗi ra từ bên trái của cô, đưa mã QR trên điện thoại cho Tô Tranh Nghiên quét: “Tôi trả”. Cao Vũ cười thân thiện, Mạch Mang Mang gật đầu cám ơn: “Tôi sẽ trả tiền mặt lại cho anh.”
Cao Vũ từ chối nhiều lần, khó xử quay đầu lại, giống như là muốn xin lệnh của ai, Mạch Mang Mang nghiêng người nhìn theo ánh mắt của anh ta.
Đang là giờ học nên trong quán không nhiều người lắm, chỉ có vài người ngồi cạnh bàn gần cửa sổ, không có ai trông như bạn bè thân thiết của anh ta.
Cao Vũ nhấn mạnh nói: “Một ly cà phê thôi mà, không cần đâu.”
Anh ta giúp cô trả tiền, nhưng cũng chẳng có ý định lại gần, động cơ đáng nghi ngờ, Mạch Mang Mang liếc anh ta một cái: “Tôi không thích nợ người khác”. Trong túi chỉ có tờ 10 Đô La kỷ niệm, Mạch Mang Mang lấy ra rồi đặt hết lên bàn đẩy về phía anh ta, nói: “Hy vọng anh không ngại”. Cao Vũ nhận lấy: “Không sao cả.”
Mạch Mang Mang cầm lấy ly cà phê mà nhân viên của quán đưa cho, rồi bước nhanh rời đi.
Mọi người tập trung thảo luận về danh tiếng của vị giáo sư này chủ yếu ở chỗ: thứ nhất, thầy của cô Chung Kê – là người nổi tiếng trong giới học thuật những năm trở lại đây, thứ hai, cô trẻ tuổi xinh đẹp, giới truyền thông không tiếc giấy mực khi viết về cô.
Giống như là mỗi tháng có thể bịa đặt ra một bài viết về “Mỹ nữ học đường” vậy, khuôn mẫu về cô được vẽ lại, yên tĩnh nằm ở dòng cuối hotsearch, không nổi không chìm.
Một sinh viên của trường đại học G đã đăng lên weibo một bài viết, liều lĩnh tag vị nữ giáo sư đó vào, âm thầm muốn hại người: “Muốn làm một người nghiên cứu khoa học thì cần phải có nhan sắc nổi bật, không hổ danh là nhà khoa học nữ có loại giấy thông hành đặc biệt. Chỉ cần giang chân đã đăng tải được một bài SCI.”
Trên Internet thì khó tìm thông tin liên hệ, đoán vu vơ, không đáp lời là câu trả lời tốt nhất. Huống chi giữa sinh viên và giáo sư thì giáo sư lại có phong độ hơn nhiều, nên đa số mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà xem nhẹ chuyện này.
Nhưng không lâu sau, cô đã tự trả lời: “Nên biết rằng mắt chó nhìn người*, người không tổn hại. May mà lúc trước tiếp xúc với một nhóm sinh viên của đại học G, nếu chỉ gặp mỗi cậu thì tôi sẽ rất thất vọng với trường đại học này.” Sau đó cô vào bài viết lấy tấm hình đang viết luận văn của vị nghiên cứu sinh này, tìm ra tám chỗ sai, đề nghị người này nâng cao trình độ học vấn của mình.
(*Mắt chó nhìn người: Kiểu chỉ những người chỉ nhìn vẻ ngoài)
Phần bình luận hiển nhiên không thiếu những người cố tình tìm hiểu rõ gốc rễ, họ phát hiện những bài luận văn người này làm đều ăn cắp ý tưởng của người khác, đại học G cũng mờ ám trong việc đánh giá kết quả học tập của người này.
Cậu ta không trả lời lại, xóa sạch trang chủ, chuyện ngày càng nghiêm trọng hơn, lỗ hỏng xét duyệt tại đại học G bị chỉ trích nặng nề, buộc cơ quan ban ngành tuyên bố sẽ điều tra làm rõ.
Cùng lắm dẫn đến một trận tranh cãi sôi nổi nhưng bản thân cô không hề biết, mà dù có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Bầu trời cao xanh, sau khi Mạch Mang Mang trả lời thì chẳng quan tâm diễn biến tiếp theo, cô ngó lơ Weibo, cách xa thị phi.
Cô đeo tấm vải bịt mắt, ngủ không được yên ổn lắm. Khi tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, giống như khoảng thời gian mười năm trước khi cô rời đi, thậm chí còn dữ dội hơn, hình như sắp có mưa to gió lớn.
Máy bay bay vài vòng trên bầu trời Dật Thành, vòng vo gần một tiếng mới đáp xuống sân bay Thành Đông.
Ở bãi đậu xe, Mạch Thành đã sớm cho tài xế tới đón cô, anh ta vừa mở cửa xe cho cô vừa hỏi thăm: “Mạch tiểu thư, quay về nhà họ Mạch đúng không ạ?”
Mạch Mang Mang khom người ngồi vào xe, mở máy tính lên đặt trên đùi, bắt đầu tiếp nhận số liệu, luôn luôn lưu ý trả lời tin nhắn di động.
Nhận được đáp án chính xác của người trung gian, cô cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không, đi đến số 48 đường Bắc Xuyên”. Tài xế do dự nói: “Mạch Tổng nói…” Mạch Mang Mang nhìn chằm chằm màn hình, bình tĩnh cắt ngang lời tài xế nói: “Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy sau.”
Số 48 đường Bắc Xuyên là căn hộ độc thân mà cô đã đặt mua trước khi về nước, chỉ thiếu một số thủ tục nữa thôi, nhưng hiện giờ đã có thể vào ở, lại gần đại học G, hoàn toàn khiến cho Mạch Mang Mang hài lòng.
Có vài tin chưa đọc, trong đó có một tin nhắn từ một thầy giáo trong phòng hành chính, người này nói năng lưu loát, thao thao bất tuyệt, trông giống kiểu người “Kiểm soát tin đồn” “Lấy đại cuộc làm trọng”, hay khuyên giải an ủi, chỉ trích kẻ xấu.
Mạch Mang Mang không trả lời lại, cô mở tin nhắn của Chung Kê ra, có hai chữ “Ổn chứ?”, từ trước giờ luôn lời ít ý nhiều, cô trả lời: “Vâng, đã hạ cánh an toàn.”
Đặt hành lý xuống, sau khi dọn dẹp đơn giản, Mạch Mang Mang lái xe tới khuôn viên chính trường đại học G, thời gian hẹn với viện trưởng vẫn chưa đến, cô lo lắng tinh thần mình không tốt, nên đi vào một quán cà phê.
“Một ly cà phê đá.”
Tiết trời mùa đông, đây là tháng lạnh nhất ở Dật Thành, từ khi Tô Tranh Nghiên đến đây làm, thì rất ít khách gọi cà phê đá, cô ấy tốt bụng nhắc nhở: “Đồ uống nóng Mocha kem trắng và hạt thông đang được giảm giá ạ….”
“Không cần.”
“Vâng, tổng cộng 40 đồng ạ.”
Mạch Mang Mang lấy thẻ tín dụng ra, Tô Tranh Nghiên cố thử cà vài lần, rồi lại nhìn cô ngượng ngùng lắc đầu. Cô định cúi đầu tìm bỗng có một bàn tay duỗi ra từ bên trái của cô, đưa mã QR trên điện thoại cho Tô Tranh Nghiên quét: “Tôi trả”. Cao Vũ cười thân thiện, Mạch Mang Mang gật đầu cám ơn: “Tôi sẽ trả tiền mặt lại cho anh.”
Cao Vũ từ chối nhiều lần, khó xử quay đầu lại, giống như là muốn xin lệnh của ai, Mạch Mang Mang nghiêng người nhìn theo ánh mắt của anh ta.
Đang là giờ học nên trong quán không nhiều người lắm, chỉ có vài người ngồi cạnh bàn gần cửa sổ, không có ai trông như bạn bè thân thiết của anh ta.
Cao Vũ nhấn mạnh nói: “Một ly cà phê thôi mà, không cần đâu.”
Anh ta giúp cô trả tiền, nhưng cũng chẳng có ý định lại gần, động cơ đáng nghi ngờ, Mạch Mang Mang liếc anh ta một cái: “Tôi không thích nợ người khác”. Trong túi chỉ có tờ 10 Đô La kỷ niệm, Mạch Mang Mang lấy ra rồi đặt hết lên bàn đẩy về phía anh ta, nói: “Hy vọng anh không ngại”. Cao Vũ nhận lấy: “Không sao cả.”
Mạch Mang Mang cầm lấy ly cà phê mà nhân viên của quán đưa cho, rồi bước nhanh rời đi.