(水星记: “Nhật ký sao thủy” – một bài hát của Quách Đỉnh nói về tìnhyêu đơn phương, luôn yêu một người bên cạnh mình nhưng có lẽ cả đời này cũng không thể nói ra.)
Lọ mực trên bàn làm việc bị đổ ra.
Mực chảy lênh láng khắp nơi. Những dòng chữ do ba mẹ kiên trì dạy anh viết nhanh chóng biến thành một mảng đen nhảm, giống như một đám mây đen khổng lồ lơ lửng trên trang giấy trắng.
Cố Trăn nhận ra, có lẽ những đám mây đen ấy đã bao trùm lên nhà mình từ lâu nhưng hôm nay phong ba bão táp mới kéo đến.
Lòng dạ anh rối bời, từ từ bước lầu hai xuống: “Ba ơi!”
Cố Hoài Sơ đưa hai tay ra sau lưng: “Đừng làm như thế trước mặt trẻ con.”
Thấy đây là việc thỏa đáng nên ủy viên ban kỷ luật thi hành nhiệm vụ kia lùi một bước, rời khỏi cửa nhà họ Cố. Dù cho cuộc đời chính trị của Cố Hoài Sơ đã tận nhưng vẻ uy nghiêm đoan chính trên người ông vẫn không thay đổi.
Ủy viên ban kỷ luật kính cẩn nói: “Chủ tịch Cố, mong ngài nhanh chóng thu xếp.” Ông ta quay đầu bảo với cấp dưới của mình: “Đợi ở bên ngoài đi.”
Cố Trăn đứng trên bậc thềm, lo lắng hỏi: “Ba ơi, ba vừa nói chuyện với ai vậy?”
Phòng khách im phăng phắc, anh chỉ nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Cả người Lô Lân gục trên sô pha. Bà dụi mắt, lau đi những dấu tích đau thương để Cố Trăn không nhìn thấy. Cố Hoài Sơ quay người, ngồi xổm xuống, vẫy tay với Cố Trăn, “Con trai, lại đây.”
Cố Trăn ngồi trên đùi ba. Anh không phải là đứa trẻ ưa làm nũng, thậm chí có thể nói là trưởng thành trước tuổi, nhưng lúc này đây lại không thể giải thích được cảm xúc của mình. Anh mím chặt môi và ôm lấy cổ Cố Hoài Sơ.
Cố Hoài Sơ kéo tay con xuống khỏi cổ mình: “Con trai, ba có chuyện muốn nói với con.”
Cố Hoài Sơ gỡ xuống hai lần nhưng Cố Trăn nhất quyết không buông. Hóa ra đứa trẻ này lại có sức lực lớn thế.
Cố Hoài Sơ ngạc nhiên về sự trưởng thành của anh mà lòng đau như cắt, càng đáng tiếc là sau này ông sẽ không thể cùng anh lớn lên nên đành nghiêm túc ra lệnh: “Cố Trăn!”
Trong sự im lặng đến đáng sợ ấy, Cố Hoài Sơ cảm nhận được sự ẩm ướt lan ra từ nơi tiếp xúc giữa vai và cổ. Ông ngẩn ra, đôi vai bé nhỏ trong lòng mình run bần bật: “Ba ơi, ba đừng đi mà.”
Cố Hoài Sơ giúp anh lau đi những giọt nước mắt: “Khóc gì mà khóc? Con trai không được khóc nhè.” Ông nghiêng đầu nhìn vợ mình chăm chú một hồi rồi chuyển sang Cố Trăn, nghiêm túc dặn dò: “Hãy hứa với ba, sau này con phải trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ chính con và mẹ nhé.”
Cố Trăn trả lời ba: “Dạ, con hứa.”
Cố Hoài Sơ xoa đầu Cố Trăn tựa như những lúc chơi đùa cùng cậu. Động tác của ông dần trở nên nặng nề hơn, ông đỡ trán con trai lên: “Trong lòng ba, con là đứa trẻ ngoan nhất.”
Lô Lân bước đến, ngồi xổm trước Cố Trăn và Cố Hoài Sơ. Từ khi anh còn nhỏ, họ đã giao tiếp với nhau theo cách bình đẳng này.
“Cho dù ba có ở đâu đi chăng nữa thì ông ấy vẫn luôn yêu con.” Lô Lân kiên cường mỉm cười: “Mẹ cũng vậy.”
Cố Hoài Sơ từ từ gỡ đôi tay ôm chặt cổ ông của anh ra.
#
Cố Hoài Sơ qua đời. Lô Lân dẫn Cố Trăn trở về Dật Thành sau khi trải qua không biết là bao nhiêu sự giày vò đau đớn đến tận xương tủy. Bà chẳng còn là Cố phu nhân và giáo sư Lô danh tiếng lẫy lừng của trước đây nữa. Bà phải cố gắng chạy vạy khắp nơi để gửi anh vào được trường mẫu giáo tốt nhất.
Giáo viên phản ánh với Du Bồi Cầm rằng Cố Trăn không hề hòa đồng với mọi người lúc nào cũng rất thờ ơ, điều đáng nói là cậu bé thường trốn thoát khỏi sự giám sát của người lớn. Du Bồi Cầm hỏi anh, có phải do lúc đầu mọi người xung quanh đều vây quanh, tâng bốc nên anh mới xa cách với họ không?
Cố Trăn bảo không. Sự nghiêm khắc, tình yêu thương và sự dạy dỗ của ba mẹ đã hình thành cho anh một cái tôi hoàn chỉnh dù vẫn còn nhỏ tuổi. Anh sẽ không vì đánh giá khen chê của người ngoài mà trong lòng dao động, chỉ là thấy nhàm chán và cô đơn – thứ cảm giác không phải của một đứa trẻ nên có, thà ở một mình còn hơn.
Lâu dần, giáo viên không thấy anh đâu cũng mặc kệ. Một ngày nọ, một bé trai đang tập tễnh xông vào góc xó hẻo lánh mà anh thường tới nhưng không cẩn thận bị ngã xuống đất rồi khóc to. Cố Trăn ngồi trên cây, bình thản quan sát thằng bé, cũng không có ý định giúp đỡ.
Một cô bé lần theo tiếng khóc mà chạy đến dưới tán cây. Cô đỡ thằng bé còn đang khóc lóc đứng dậy: “Thì ra là em ở đây, cô giáo đang tìm em đó.”
Nghe thấy hai từ cô giáo, cậu bé càng khóc to hơn: “Em không muốn đi nhà trẻ, em muốn về nhà cơ!”
Mạch Mang Mang che lỗ tai lại: “Em cứ khóc lóc làm chị muốn điếc cái lỗ tai luôn ấy.”
Thằng bé này là con nhà hàng xóm. Mạch Mang Mang nghe theo giao phó Tần Gia và Mạch Thành, phải có trách nhiệm của người làm chị chăm sóc cậu nhóc này.
Chẳng qua là cậu bé quá phá phách nghịch ngợm. Để không phải đi nhà trẻ, cậu lăn lộn khóc lóc ỉ ôi, lại còn nhân lúc cô giáo không chú ý liền chạy nhảy lung tung.
Mạch Mang Mang bóc một viên kẹo sữa ra, nhét vào miệng cậu nhóc, không ngừng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, chị sẽ kể chuyện cho em nghe nhé.”
Cậu bé nước mắt nước mũi chảy tèm lem, Mạch Mang Mang không chịu được: “Em đợi chị một tý.”
Cô chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt, đến lúc trở lại thì chẳng thấy cậu bé đâu, cô hét lên: “Em lại chạy đâu rồi?”
Một tiếng bịch truyền đến. Dưới ánh mặt trời óng ánh, từng chiếc lá thi nhau rơi phủ khắp sân tạo nên một thế giới màu vàng rực rỡ. Cố Trăn như từ trên không nhảy xuống trước mặt cô. Cảnh tượng đẹp như trong phim thế này, cô cứ ngỡ nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể.
Tất cả đều xảy ra như một cái chớp mắt. Cố Trăn đáp xuống và trả lời: “Cô giáo dẫn nó đi rồi.”
“Cậu là ai?” Mạch Mang Mang mở miệng, “Sao cậu lại nhảy từ trên cây xuống?
Chất giọng của Mạch Mang Mang trong trẻo pha chút sự mềm mại của trẻ con, dễ nghe hơn tiếng khóc đứa nhỏ lúc nãy nhiều.
Cố Trăn vẫn cư xử với cô như với bao người khác. Anh quay người, lấy chai nước ra khỏi chiếc cặp đặt chỗ hốc cây.
Mạch Mang Mang khát khô cả họng, thấy anh lấy chai nước ra liền tò mò nhìn nhưng cô cũng không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào nước của anh.
Ánh nhìn của cô quá mãnh liệt, Cố Trăn một tay lắc lắc chai nước: “Cậu muốn uống không?”
Ngoài Tần Gia ra thì những người khác đều làm Mạch Mang Mang ám ảnh, cô lắc đầu, “Mình không muốn dính nước miếng của người lạ.”
Cố Trăn thu tay về: “Tùy cậu thôi.”
Trong lòng Mạch Mang Mang dao động. Cô đưa tay chặn lấy bình nước rồi đem miệng bình quay sang chỗ khác và uống hết nửa còn lại.
Cố Trăn nhắc nhở: “Cậu làm kiểu này thì vẫn uống phải nước miếng của mình thôi.”
Trên môi Mạch Mang Mang đọng lại một vệt nước lấp lánh như pha lê, vô cùng đáng yêu. Cô hung hăng nói: “Không được nói vậy.”
Trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí, cô thấy hình như mình không nên hung dữ với anh. Để thể hiện tình bạn bè giữa hai bên, Mạch Mang Mang đã khơi mào câu chuyện: “Một mình cậu ở đây không thấy buồn chán sao?”
“Ở trên lớp cũng chán không kém.”
Hai con ngươi Mạch Mang Mang sáng ngời: “Vậy mình sẽ kể chuyện cho cậu nghe, đảm bảo sẽ hết chán liền.”
“Sao cậu thích kể chuyện cho người khác nghe thế?”
“Mình rất thích nghe mẹ kể chuyện vào mỗi đêm, nếu làm như vậy thì mình sẽ có một giấc mơ đẹp. Mình nghĩ nghe kể chuyện có thể khiến người ta vui vẻ, thấy cậu không vui nên hy vọng câu chuyện của mình sẽ giúp cậu vui lên.”
Những chiếc lá rụng đầy sân dệt thành một tấm thảm lớn, hai người chụm đầu ngồi dưới gốc cây. Mạch Mang Mang khụy gối, nhẹ nhàng kể chuyện: “Sisyphus vì chọc giận các vị thần mà bị trừng phạt, phải ràng buộc với một tảng đá khổng lồ đời đời kiếp kiếp. Ông ta là người phàm trần nên không năng lực phản kháng. Ông phải đẩy tảng đá lên núi nhưng mỗi lần đến gần đỉnh thì nó sẽ lăn ngược trở xuống chân núi, cứ lặp đi lặp hết lần này đến lần khác, mãi không chấm dứt …”
Sau khi Mạch Mang Mang kết thúc câu chuyện, Cố Trăn im lặng hồi lâu. Cô duỗi ngón trỏ chọc chọc anh: “Cậu không sao đấy chứ?”
“Cậu không thích chuyện này à? Thật ra tôi cũng không hiểu nó lắm.” Mạch Mang Mang lộ ra vẻ buồn rầu, “Tại sao ông ấy lại đi làm chuyện vô ích đó nhỉ? Dù sao đi nữa thì mọi việc tôi làm nhất định phải thành công.”
Cuối cùng Cố Trăn cũng đáp lại: “Sau này đừng kể chuyện cho người khác nghe.”
“Dựa vào cái gì mà mình phải nghe lời cậu?” Mạch Mang Mang nghĩ anh chê cô kể không hay, ấm ức cãi: “Càng cấm mình càng muốn kể đấy.”
Cố Trăn gật đầu: “Ừm, bởi vì cậu chỉ biết mỗi kể chuyện.”
“Ai nói chứ!” Mạch Manh Mang không chịu thua phản kích lại, “Không kể thì không kể.”
Lần đầu tiên trên miệng Cố Trăn nở ra nụ cười: “Nhưng cậu có thể kể cho minhg nghe.”
“Cũng được.” Mạch Mang Mang đảo hai mắt, “Vậy sau này chúng ta chơi cùng nhau đi.”
Tình bạn này kéo dài trong một tháng ngắn ngủi.
“Tặng quà cho cậu nè.” Mạch Mang Mang đưa món đồ chơi rô bốt cho Cố Trăn: “Là mình với mẹ làm đó. Nó còn có thể dùng làm đồng hồ báo thức để đánh thức cậu vào mỗi sớm nữa đó.”
Cố Trăn nhấn vào nút tròn đỏ ở giữa con rô bốt, từ bên trong phát ra một bản ghi âm giọng hát của Mạch Mang Mang. Anh đã cẩn thận để nó vào cặp sách của mình: “Cảm ơn cậu”.
“Không có chi.” Cả mái tóc của Mạch Mang Mang đều nhuốm màu nắng, giọng nói giòn giã, “Hôm nay mình sẽ nói cho cậu biết tên mình. Chúng ta chính thức là bạn, được không? Tên mình là Mang Mang, Mạch Mang Mang, cậu nhất định phải nhớ đó.” Cô hỏi tiếp, “Còn cậu thì sao?”
Trên mặt đất, bóng hình hai người chồng lên nhau nhưng anh lại bảo: “Tôi phải chuyển trường rồi.”
Ngụ ý là không cần thiết quen nhau.
Mạch Mang Mang ngẩn người, buồn bã hỏi: “Không thể không đi được sao?”
Cô muốn nắm lấy tay anh nhưng Cố Trăn tránh né: “Không được.”
Mạch Mang Mang ngồi xổm trên mặt đất. Hôm nay cô vốn dĩ muốn nói với Cố Trăn, cô rất sợ ba mẹ hình như sắp ly hôn rồi, họ sắp bỏ cô rồi, giờ anh cũng bỏ rơi cô sao.
Cố Trăn chạm vào bờ vai cô. Mạch Mang Mang gạt tay anh ra: “Không công bằng chút nào! Cậu biết tên mình nhưng tôi lại không biết tên cậu. Mình xem cậu là bạn nhưng cậu thì không!”
“Cậu muốn đi thì đi đi.” Mạch Mang Mang lật đổ Lego mà hai người cùng nhau ghép: “Mình sẽ không nhớ đến cậu đâu!”
Mạch Mang Mang chạy ra khỏi phòng học mỹ thuật. Cố Trăn ngồi xổm xuống và xếp lại những mảnh logo rải rác trên đất. Hoàn thành xong, anh thầm đọc tên cô lần nữa.
Môi chạm môi ba lần.
Mạch Mang Mang.
#
Tình trạng tinh thần của Lô Lân ngày càng sa sút, bà thường xuyên nhìn Cố Trăn bằng ánh mắt vừa bi thương vừa kiên định. Trước khi đi ngủ, Cố Trăn cầm ly sữa nóng lên: “Mẹ, con kể chuyện cho mẹ nghe nhé, được không?”
“Để sau đi.” Lô Lân hôn lên trán anh: “Mẹ không muốn bỏ con lại một mình.”
Có lẽ do sữa có tác dụng dễ ngủ quá tốt nên đêm đó giấc mơ của anh chỉ toàn một màu đen, còn có giọng hát non nớt của người con gái, giống như ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm anh đi.
Liều thuốc ngủ mà Lô Lân cho anh uống không nhiều nên Cố Trăn đã tự tỉnh. Anh nhanh chóng gọi cho cấp cứu, cuối cùng cũng cứu sống được bản thân và mẹ mình.
Kể từ đó, Du Bồi Cầm không còn cho phép anh ở một mình với mẹ nữa.
Không lâu sau khi sinh Cố Hoàn, Lô Lân đã tự tử trong bệnh viện, mà anh cũng không thể cứu bà thêm lần nữa.
Trên hành lang bệnh viện, Cố Trăn hơi cúi đầu, bóng đen che mất nửa khuôn mặt anh. Cố Hoàn không biết gì nên khóc đến thấu trời, tê tâm liệt phế, còn anh lại không nói lời nào.
Du Bồi Cầm lo lắng ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng anh: “Cố Trăn, con đừng làm bà ngoại sợ. Những lúc đau buồn thế này thì con cứ khóc đi con, con…”
Đôi mắt Cố Trăn đỏ hoe. Anh nắm chặt tay, chẳng hề rơi một giọt nước mắt, có chỗ nào giống một đứa trẻ sáu tuổi chứ?
Nếu con người không giải tỏa được cảm xúc bên trong thì sẽ chỉ thêm mệt mỏi rồi tức nước vỡ bờ mà dù thế nào anh cũng không thể trụ nổi. Du Bồi Cầm xoa đầu anh, tiếp đến là trái tim anh, sợ rằng anh sẽ xảy ra chuyện.
Qua cả buổi trời Cố Trăn mới mở miệng, giọng nói đè nén đầy chua xót: “Bà ơi, là do con không bảo vệ được mẹ.”
“Không đâu, Cố Trăn là một cậu bé ngoan.” Du Bồi Cầm nghẹn ngào: “Mẹ con đã đi tìm ba rồi. Con hãy ở bên bà, nghe lời bà, con sẽ có một sự khởi đầu mới.”
Cố Hoàn dần dần nín khóc. Con bé ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Cố Trăn. Đây là một sinh mệnh mới, ngây thơ và trong sáng nhất nên hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.
Con bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên và nắm lấy tay anh mấy lần. Cố Trăn do dự một lúc, sau đó anh nới lỏng nắm tay và đưa tay mình cho cô nắm. Bàn tay vừa mềm mại lại nhỏ nhắn của Cố Hoàn nắm chặt ngón trỏ của anh trong lòng bàn tay. Bé con cười khúc khích, không còn khóc nữa.
Cố Hoàn đưa cho anh món đồ chơi mà cô bé cầm bên tay kia, cũng không biết mình cầm nó từ lúc nào. Dưới đáy con robot có khắc một chữ: Mang.
Lọ mực trên bàn làm việc bị đổ ra.
Mực chảy lênh láng khắp nơi. Những dòng chữ do ba mẹ kiên trì dạy anh viết nhanh chóng biến thành một mảng đen nhảm, giống như một đám mây đen khổng lồ lơ lửng trên trang giấy trắng.
Cố Trăn nhận ra, có lẽ những đám mây đen ấy đã bao trùm lên nhà mình từ lâu nhưng hôm nay phong ba bão táp mới kéo đến.
Lòng dạ anh rối bời, từ từ bước lầu hai xuống: “Ba ơi!”
Cố Hoài Sơ đưa hai tay ra sau lưng: “Đừng làm như thế trước mặt trẻ con.”
Thấy đây là việc thỏa đáng nên ủy viên ban kỷ luật thi hành nhiệm vụ kia lùi một bước, rời khỏi cửa nhà họ Cố. Dù cho cuộc đời chính trị của Cố Hoài Sơ đã tận nhưng vẻ uy nghiêm đoan chính trên người ông vẫn không thay đổi.
Ủy viên ban kỷ luật kính cẩn nói: “Chủ tịch Cố, mong ngài nhanh chóng thu xếp.” Ông ta quay đầu bảo với cấp dưới của mình: “Đợi ở bên ngoài đi.”
Cố Trăn đứng trên bậc thềm, lo lắng hỏi: “Ba ơi, ba vừa nói chuyện với ai vậy?”
Phòng khách im phăng phắc, anh chỉ nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Cả người Lô Lân gục trên sô pha. Bà dụi mắt, lau đi những dấu tích đau thương để Cố Trăn không nhìn thấy. Cố Hoài Sơ quay người, ngồi xổm xuống, vẫy tay với Cố Trăn, “Con trai, lại đây.”
Cố Trăn ngồi trên đùi ba. Anh không phải là đứa trẻ ưa làm nũng, thậm chí có thể nói là trưởng thành trước tuổi, nhưng lúc này đây lại không thể giải thích được cảm xúc của mình. Anh mím chặt môi và ôm lấy cổ Cố Hoài Sơ.
Cố Hoài Sơ kéo tay con xuống khỏi cổ mình: “Con trai, ba có chuyện muốn nói với con.”
Cố Hoài Sơ gỡ xuống hai lần nhưng Cố Trăn nhất quyết không buông. Hóa ra đứa trẻ này lại có sức lực lớn thế.
Cố Hoài Sơ ngạc nhiên về sự trưởng thành của anh mà lòng đau như cắt, càng đáng tiếc là sau này ông sẽ không thể cùng anh lớn lên nên đành nghiêm túc ra lệnh: “Cố Trăn!”
Trong sự im lặng đến đáng sợ ấy, Cố Hoài Sơ cảm nhận được sự ẩm ướt lan ra từ nơi tiếp xúc giữa vai và cổ. Ông ngẩn ra, đôi vai bé nhỏ trong lòng mình run bần bật: “Ba ơi, ba đừng đi mà.”
Cố Hoài Sơ giúp anh lau đi những giọt nước mắt: “Khóc gì mà khóc? Con trai không được khóc nhè.” Ông nghiêng đầu nhìn vợ mình chăm chú một hồi rồi chuyển sang Cố Trăn, nghiêm túc dặn dò: “Hãy hứa với ba, sau này con phải trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ chính con và mẹ nhé.”
Cố Trăn trả lời ba: “Dạ, con hứa.”
Cố Hoài Sơ xoa đầu Cố Trăn tựa như những lúc chơi đùa cùng cậu. Động tác của ông dần trở nên nặng nề hơn, ông đỡ trán con trai lên: “Trong lòng ba, con là đứa trẻ ngoan nhất.”
Lô Lân bước đến, ngồi xổm trước Cố Trăn và Cố Hoài Sơ. Từ khi anh còn nhỏ, họ đã giao tiếp với nhau theo cách bình đẳng này.
“Cho dù ba có ở đâu đi chăng nữa thì ông ấy vẫn luôn yêu con.” Lô Lân kiên cường mỉm cười: “Mẹ cũng vậy.”
Cố Hoài Sơ từ từ gỡ đôi tay ôm chặt cổ ông của anh ra.
#
Cố Hoài Sơ qua đời. Lô Lân dẫn Cố Trăn trở về Dật Thành sau khi trải qua không biết là bao nhiêu sự giày vò đau đớn đến tận xương tủy. Bà chẳng còn là Cố phu nhân và giáo sư Lô danh tiếng lẫy lừng của trước đây nữa. Bà phải cố gắng chạy vạy khắp nơi để gửi anh vào được trường mẫu giáo tốt nhất.
Giáo viên phản ánh với Du Bồi Cầm rằng Cố Trăn không hề hòa đồng với mọi người lúc nào cũng rất thờ ơ, điều đáng nói là cậu bé thường trốn thoát khỏi sự giám sát của người lớn. Du Bồi Cầm hỏi anh, có phải do lúc đầu mọi người xung quanh đều vây quanh, tâng bốc nên anh mới xa cách với họ không?
Cố Trăn bảo không. Sự nghiêm khắc, tình yêu thương và sự dạy dỗ của ba mẹ đã hình thành cho anh một cái tôi hoàn chỉnh dù vẫn còn nhỏ tuổi. Anh sẽ không vì đánh giá khen chê của người ngoài mà trong lòng dao động, chỉ là thấy nhàm chán và cô đơn – thứ cảm giác không phải của một đứa trẻ nên có, thà ở một mình còn hơn.
Lâu dần, giáo viên không thấy anh đâu cũng mặc kệ. Một ngày nọ, một bé trai đang tập tễnh xông vào góc xó hẻo lánh mà anh thường tới nhưng không cẩn thận bị ngã xuống đất rồi khóc to. Cố Trăn ngồi trên cây, bình thản quan sát thằng bé, cũng không có ý định giúp đỡ.
Một cô bé lần theo tiếng khóc mà chạy đến dưới tán cây. Cô đỡ thằng bé còn đang khóc lóc đứng dậy: “Thì ra là em ở đây, cô giáo đang tìm em đó.”
Nghe thấy hai từ cô giáo, cậu bé càng khóc to hơn: “Em không muốn đi nhà trẻ, em muốn về nhà cơ!”
Mạch Mang Mang che lỗ tai lại: “Em cứ khóc lóc làm chị muốn điếc cái lỗ tai luôn ấy.”
Thằng bé này là con nhà hàng xóm. Mạch Mang Mang nghe theo giao phó Tần Gia và Mạch Thành, phải có trách nhiệm của người làm chị chăm sóc cậu nhóc này.
Chẳng qua là cậu bé quá phá phách nghịch ngợm. Để không phải đi nhà trẻ, cậu lăn lộn khóc lóc ỉ ôi, lại còn nhân lúc cô giáo không chú ý liền chạy nhảy lung tung.
Mạch Mang Mang bóc một viên kẹo sữa ra, nhét vào miệng cậu nhóc, không ngừng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, chị sẽ kể chuyện cho em nghe nhé.”
Cậu bé nước mắt nước mũi chảy tèm lem, Mạch Mang Mang không chịu được: “Em đợi chị một tý.”
Cô chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt, đến lúc trở lại thì chẳng thấy cậu bé đâu, cô hét lên: “Em lại chạy đâu rồi?”
Một tiếng bịch truyền đến. Dưới ánh mặt trời óng ánh, từng chiếc lá thi nhau rơi phủ khắp sân tạo nên một thế giới màu vàng rực rỡ. Cố Trăn như từ trên không nhảy xuống trước mặt cô. Cảnh tượng đẹp như trong phim thế này, cô cứ ngỡ nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể.
Tất cả đều xảy ra như một cái chớp mắt. Cố Trăn đáp xuống và trả lời: “Cô giáo dẫn nó đi rồi.”
“Cậu là ai?” Mạch Mang Mang mở miệng, “Sao cậu lại nhảy từ trên cây xuống?
Chất giọng của Mạch Mang Mang trong trẻo pha chút sự mềm mại của trẻ con, dễ nghe hơn tiếng khóc đứa nhỏ lúc nãy nhiều.
Cố Trăn vẫn cư xử với cô như với bao người khác. Anh quay người, lấy chai nước ra khỏi chiếc cặp đặt chỗ hốc cây.
Mạch Mang Mang khát khô cả họng, thấy anh lấy chai nước ra liền tò mò nhìn nhưng cô cũng không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào nước của anh.
Ánh nhìn của cô quá mãnh liệt, Cố Trăn một tay lắc lắc chai nước: “Cậu muốn uống không?”
Ngoài Tần Gia ra thì những người khác đều làm Mạch Mang Mang ám ảnh, cô lắc đầu, “Mình không muốn dính nước miếng của người lạ.”
Cố Trăn thu tay về: “Tùy cậu thôi.”
Trong lòng Mạch Mang Mang dao động. Cô đưa tay chặn lấy bình nước rồi đem miệng bình quay sang chỗ khác và uống hết nửa còn lại.
Cố Trăn nhắc nhở: “Cậu làm kiểu này thì vẫn uống phải nước miếng của mình thôi.”
Trên môi Mạch Mang Mang đọng lại một vệt nước lấp lánh như pha lê, vô cùng đáng yêu. Cô hung hăng nói: “Không được nói vậy.”
Trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí, cô thấy hình như mình không nên hung dữ với anh. Để thể hiện tình bạn bè giữa hai bên, Mạch Mang Mang đã khơi mào câu chuyện: “Một mình cậu ở đây không thấy buồn chán sao?”
“Ở trên lớp cũng chán không kém.”
Hai con ngươi Mạch Mang Mang sáng ngời: “Vậy mình sẽ kể chuyện cho cậu nghe, đảm bảo sẽ hết chán liền.”
“Sao cậu thích kể chuyện cho người khác nghe thế?”
“Mình rất thích nghe mẹ kể chuyện vào mỗi đêm, nếu làm như vậy thì mình sẽ có một giấc mơ đẹp. Mình nghĩ nghe kể chuyện có thể khiến người ta vui vẻ, thấy cậu không vui nên hy vọng câu chuyện của mình sẽ giúp cậu vui lên.”
Những chiếc lá rụng đầy sân dệt thành một tấm thảm lớn, hai người chụm đầu ngồi dưới gốc cây. Mạch Mang Mang khụy gối, nhẹ nhàng kể chuyện: “Sisyphus vì chọc giận các vị thần mà bị trừng phạt, phải ràng buộc với một tảng đá khổng lồ đời đời kiếp kiếp. Ông ta là người phàm trần nên không năng lực phản kháng. Ông phải đẩy tảng đá lên núi nhưng mỗi lần đến gần đỉnh thì nó sẽ lăn ngược trở xuống chân núi, cứ lặp đi lặp hết lần này đến lần khác, mãi không chấm dứt …”
Sau khi Mạch Mang Mang kết thúc câu chuyện, Cố Trăn im lặng hồi lâu. Cô duỗi ngón trỏ chọc chọc anh: “Cậu không sao đấy chứ?”
“Cậu không thích chuyện này à? Thật ra tôi cũng không hiểu nó lắm.” Mạch Mang Mang lộ ra vẻ buồn rầu, “Tại sao ông ấy lại đi làm chuyện vô ích đó nhỉ? Dù sao đi nữa thì mọi việc tôi làm nhất định phải thành công.”
Cuối cùng Cố Trăn cũng đáp lại: “Sau này đừng kể chuyện cho người khác nghe.”
“Dựa vào cái gì mà mình phải nghe lời cậu?” Mạch Mang Mang nghĩ anh chê cô kể không hay, ấm ức cãi: “Càng cấm mình càng muốn kể đấy.”
Cố Trăn gật đầu: “Ừm, bởi vì cậu chỉ biết mỗi kể chuyện.”
“Ai nói chứ!” Mạch Manh Mang không chịu thua phản kích lại, “Không kể thì không kể.”
Lần đầu tiên trên miệng Cố Trăn nở ra nụ cười: “Nhưng cậu có thể kể cho minhg nghe.”
“Cũng được.” Mạch Mang Mang đảo hai mắt, “Vậy sau này chúng ta chơi cùng nhau đi.”
Tình bạn này kéo dài trong một tháng ngắn ngủi.
“Tặng quà cho cậu nè.” Mạch Mang Mang đưa món đồ chơi rô bốt cho Cố Trăn: “Là mình với mẹ làm đó. Nó còn có thể dùng làm đồng hồ báo thức để đánh thức cậu vào mỗi sớm nữa đó.”
Cố Trăn nhấn vào nút tròn đỏ ở giữa con rô bốt, từ bên trong phát ra một bản ghi âm giọng hát của Mạch Mang Mang. Anh đã cẩn thận để nó vào cặp sách của mình: “Cảm ơn cậu”.
“Không có chi.” Cả mái tóc của Mạch Mang Mang đều nhuốm màu nắng, giọng nói giòn giã, “Hôm nay mình sẽ nói cho cậu biết tên mình. Chúng ta chính thức là bạn, được không? Tên mình là Mang Mang, Mạch Mang Mang, cậu nhất định phải nhớ đó.” Cô hỏi tiếp, “Còn cậu thì sao?”
Trên mặt đất, bóng hình hai người chồng lên nhau nhưng anh lại bảo: “Tôi phải chuyển trường rồi.”
Ngụ ý là không cần thiết quen nhau.
Mạch Mang Mang ngẩn người, buồn bã hỏi: “Không thể không đi được sao?”
Cô muốn nắm lấy tay anh nhưng Cố Trăn tránh né: “Không được.”
Mạch Mang Mang ngồi xổm trên mặt đất. Hôm nay cô vốn dĩ muốn nói với Cố Trăn, cô rất sợ ba mẹ hình như sắp ly hôn rồi, họ sắp bỏ cô rồi, giờ anh cũng bỏ rơi cô sao.
Cố Trăn chạm vào bờ vai cô. Mạch Mang Mang gạt tay anh ra: “Không công bằng chút nào! Cậu biết tên mình nhưng tôi lại không biết tên cậu. Mình xem cậu là bạn nhưng cậu thì không!”
“Cậu muốn đi thì đi đi.” Mạch Mang Mang lật đổ Lego mà hai người cùng nhau ghép: “Mình sẽ không nhớ đến cậu đâu!”
Mạch Mang Mang chạy ra khỏi phòng học mỹ thuật. Cố Trăn ngồi xổm xuống và xếp lại những mảnh logo rải rác trên đất. Hoàn thành xong, anh thầm đọc tên cô lần nữa.
Môi chạm môi ba lần.
Mạch Mang Mang.
#
Tình trạng tinh thần của Lô Lân ngày càng sa sút, bà thường xuyên nhìn Cố Trăn bằng ánh mắt vừa bi thương vừa kiên định. Trước khi đi ngủ, Cố Trăn cầm ly sữa nóng lên: “Mẹ, con kể chuyện cho mẹ nghe nhé, được không?”
“Để sau đi.” Lô Lân hôn lên trán anh: “Mẹ không muốn bỏ con lại một mình.”
Có lẽ do sữa có tác dụng dễ ngủ quá tốt nên đêm đó giấc mơ của anh chỉ toàn một màu đen, còn có giọng hát non nớt của người con gái, giống như ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm anh đi.
Liều thuốc ngủ mà Lô Lân cho anh uống không nhiều nên Cố Trăn đã tự tỉnh. Anh nhanh chóng gọi cho cấp cứu, cuối cùng cũng cứu sống được bản thân và mẹ mình.
Kể từ đó, Du Bồi Cầm không còn cho phép anh ở một mình với mẹ nữa.
Không lâu sau khi sinh Cố Hoàn, Lô Lân đã tự tử trong bệnh viện, mà anh cũng không thể cứu bà thêm lần nữa.
Trên hành lang bệnh viện, Cố Trăn hơi cúi đầu, bóng đen che mất nửa khuôn mặt anh. Cố Hoàn không biết gì nên khóc đến thấu trời, tê tâm liệt phế, còn anh lại không nói lời nào.
Du Bồi Cầm lo lắng ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng anh: “Cố Trăn, con đừng làm bà ngoại sợ. Những lúc đau buồn thế này thì con cứ khóc đi con, con…”
Đôi mắt Cố Trăn đỏ hoe. Anh nắm chặt tay, chẳng hề rơi một giọt nước mắt, có chỗ nào giống một đứa trẻ sáu tuổi chứ?
Nếu con người không giải tỏa được cảm xúc bên trong thì sẽ chỉ thêm mệt mỏi rồi tức nước vỡ bờ mà dù thế nào anh cũng không thể trụ nổi. Du Bồi Cầm xoa đầu anh, tiếp đến là trái tim anh, sợ rằng anh sẽ xảy ra chuyện.
Qua cả buổi trời Cố Trăn mới mở miệng, giọng nói đè nén đầy chua xót: “Bà ơi, là do con không bảo vệ được mẹ.”
“Không đâu, Cố Trăn là một cậu bé ngoan.” Du Bồi Cầm nghẹn ngào: “Mẹ con đã đi tìm ba rồi. Con hãy ở bên bà, nghe lời bà, con sẽ có một sự khởi đầu mới.”
Cố Hoàn dần dần nín khóc. Con bé ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Cố Trăn. Đây là một sinh mệnh mới, ngây thơ và trong sáng nhất nên hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.
Con bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên và nắm lấy tay anh mấy lần. Cố Trăn do dự một lúc, sau đó anh nới lỏng nắm tay và đưa tay mình cho cô nắm. Bàn tay vừa mềm mại lại nhỏ nhắn của Cố Hoàn nắm chặt ngón trỏ của anh trong lòng bàn tay. Bé con cười khúc khích, không còn khóc nữa.
Cố Hoàn đưa cho anh món đồ chơi mà cô bé cầm bên tay kia, cũng không biết mình cầm nó từ lúc nào. Dưới đáy con robot có khắc một chữ: Mang.