Mạch Mang Mang đã đồng ý cùng Trần Mẫn đi đón Mạch Càng Tư vào cuối tuần. Năm rưỡi chiều hôm ấy thời tiết đột ngột trở nên âm u, sương mù mờ ảo cản trở tầm nhìn, kéo theo mưa phùn ẩm ướt.
Xe của Mạch gia đến trường đại học đón Mạch Mang Mang trước, sau đó mới ghé qua bảo tàng nghệ thuật đón Trần Mẫn. Đó là một tòa nhà được thiết kế theo phong cách Tây Âu nằm trong khu vực cổ kính nguyên thủy, từng chi tiết đều nhuốm vẻ cổ điển, tĩnh lặng.
Bác tài xuống xe vòng qua mở cửa, đồng thời bung ô che cho Mang Mang khi cô bước ra.
Trong bảo tàng lúc này có rất ít người. Trước bục triển lãm, vài nhân viên lễ tân mỉm cười giải thích cách sử dụng sách hướng dẫn khi tham quan. Mạch Mang Mang gửi một tin nhắn cho Trần Mẫn để xác định vị trí, đồng thời men theo cầu thang xoắn ốc bước lên lầu. Lối vào ở tầng hai có bảo vệ canh gác, anh ta liên tục hướng khách tham quan di chuyển tiếp lên phòng triển lãm ở tầng ba.
Tin nhắn phản hồi của Trần Mẫn gửi đến: “Dì đang ở tầng hai.”
Hóa ra không phải hôm nay tầng hai đóng cửa, mà nơi này chỉ tập trung tiếp những người đã có hẹn trước. Sau khi bảo vệ nhận được chỉ thị, anh ta lập tức để Mạch Mang Mang đi vào.
Giữa sảnh, Trần Mẫn đang tiếp chuyện với một người đàn ông tay chắp sau lưng về bức tranh sơn dầu treo trên tường cạnh bên. Khi phát hiện có người tới gần, ông ta chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi. Động tác tuy nhanh gọn nhưng đã kịp để lại ấn tượng sâu sắc đánh thẳng vào tâm trí Mang Mang.
Một đôi mắt lạnh lẽo đến cực hạn.
Tông màu xám xanh của chiếc váy Mang Mang đang mặc giống như chiếc bóng ma mà người đàn ông kia vô tình phủ lên cô khiến cô cứng người lại. Cô thậm chí không kịp nhìn rõ bộ dáng của ông ta, nhưng sống lưng đã bất chợt lạnh ngắt.
Tống Khánh Niên thu hồi ánh mắt, nói: “Cô giải quyết việc riêng của mình đi, tôi tự mình đi xem một chút.”
Trần Mẫn mỉm cười lịch sự, dừng lại mạch diễn thuyết của mình: “Cảm ơn, Bí thư Tống.”
Bà đi về phía Mang Mang, áy náy mở miệng xin lỗi: “Mang Mang, hiện tại dì không thể rời đi được. Con đi đón Càng Tư một mình nhé? Chúng ta sẽ gặp con ở nhà sau, được không?”
“Vâng, dì Mẫn, con sẽ chờ dì ở nhà.”
Xem ra bà đang phải tiếp một vị khách rất quan trọng. Không chỉ Trần Mẫn tự mình tiếp đón mà ngay cả cậu con trai cưng cũng bị bà bỏ qua một bên để người khác đón hộ.
***
Ở sân bay, máy bay đúng giờ hạ cánh.
“Chị!”
Mạch Càng Tư nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu ôm Mạch Mang Mang, sau đó lùi lại một bước, kéo cánh tay cô ra rồi nhìn một vòng: “Chị gầy đi có phải không? Còn gầy hơn so với lần trước em gặp chị ở Mỹ nữa. Đồ ăn trong nước không hợp với chị à?”
Mạch Càng Tư phát triển chậm, lúc mười tuổi vẫn còn gầy gò hơn các bạn cùng lứa, vậy mà giờ đã cao hơn 1m8. Anh chàng học kinh doanh ở Anh, một nơi với thời tiết gần như luôn mưa không dứt, nhưng lại toát ra khí thế sôi nổi sáng sủa hơn một người đã ở California mười năm như cô.
Cả hai nhanh chóng đi thang máy đến bãi đậu xe, đột nhiên chiếc vali của cô gái đứng cạnh bị nghiêng rồi đổ vào chân Mạch Càng Tư, âm thanh trầm đục vang lên chứng tỏ trọng lượng không hề nhẹ của đồ vật. Cậu nâng chiếc vali lên giùm cô gái đang xấu hổ nói cảm ơn liên tục, miệng vừa cười vừa ra hiệu rằng cậu không sao.
Chiếc xe lăn bánh, Mạch Mang Mang buồn ngủ tựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo. Mạch Càng Tư kéo cô lại gần,để cô tựa lên vai mình, nghiêng người hỏi: “Chị có vẻ rất mệt mỏi đấy. Chị có muốn ngủ một lúc không?”
“Vẫn còn trụ được.” Mạch Mang Mang xốc lại tinh thần của mình: “Lần này về nước em có dự định gì không?”
“Kế thừa sản nghiệp gia đình.” Bắt chước theo Mạch Thành, một tay Mạch Càng Tư nắm hờ, tay còn lại che miệng giả vờ ho khan: “Từ nay hãy gọi tôi là Tổng giám đốc Mạch.”
Mạch Mang Mang cạn lời: “Đồ thần kinh.”
Mạch Càng Tư đùa giỡn với cô một lúc rồi mới nghiêm túc nói: “Em dự định đến Mạch thị học tập dần, để đến khi bố giao lại Mạch thị cho em, nếu không thể làm công ty phát triển rực rỡ, thì ít nhất cũng phải vững vàng mà trụ được. Lúc ấy em mới có năng lực bảo vệ bố mẹ khi họ về già.”
Mạch Mang Mang ngồi thẳng người: “Trưởng thành lên nhiều rồi, ba và dì Mẫn mà biết em có thể suy nghĩ chín chắn thế này chắc chắn họ sẽ mừng lắm đấy.”
“Người nhà cũng bao gồm cả chị nữa.” Mạch Càng Tư nghiêm túc kết luận.
***
Xe dừng trước sân Mạch gia.
Cơm tối đã chuẩn bị xong, Mạch Thành đeo kính đang ngồi trước bàn ăn đọc báo Tài chính, Mạch Mang Mang cùng Mạch Càng Tư lần lượt mời mọi người ăn tối.
Mạch Thành “ừ” một tiếng: “Trở về là tốt rồi.”
Ông là người đứng đầu trong gia đình, dù trước mặt là đứa con trai lâu ngày mới gặp nhưng cũng phải duy trì vẻ uy nghiêm của một người bố.
Trên bàn ăn, Trần Mẫn vào vai người mẹ hiền từ, đưa tay múc một bát súp cho Mạch Mang Mang trước: “Nào Mang Mang, ăn nhiều hơn chút đi, dạo này con gầy đi nhiều đấy.”
Mạch Càng Tư nhún vai, tỏ vẻ không chỉ mình anh thấy cô quá gầy.
Mạch Thành tháo kính xuống: “Mang Mang, công việc của con dạo gần đây thế nào?”
Mạch Thành thực sự quan tâm đến công việc của Mang Mang, cô uống một hớp canh, bình thản trả lời: “Vẫn tốt ạ.”
“Bố nghe nói con không đủ vốn. Con muốn làm dự án ‘ngang’ đến cùng sao?”
Mạch Mang Mang ngạc nhiên thốt lên: “Bố?”
Dự án ‘ngang’ là hợp tác với doanh nghiệp khác, thu được tiền nhanh chóng hơn, nhưng chủ yếu chỉ giải quyết nhu cầu tạm thời, giá trị lý luận thấp. Hơn nữa việc này đòi hỏi nguồn nhân công lớn và quan hệ nên Mạch Mang Mang chưa từng làm bao giờ. Nếu Mạch Thành sẵn sàng giúp đỡ, tình hình sẽ rất khác.
Mạch Thành gật đầu: “Bố không hiểu con đang nghiên cứu cái gì. Nhưng bố ủng hộ việc mà con đang làm.”
Mạch Mang Mang cười: “Cảm ơn bố!”
Trần Mẫn nghiêm túc khuyên nhủ: “Mang Mang à, thực ra ông ấy rất quan tâm con đó.”
Mạch Càng Tư trêu chọc: “Bất công với con quá.”
Hiếm khi không khí gia đình mới ấm áp như vậy. Ăn tối xong, cả nhà ngồi nói chuyện phiếm với Mạch Thành một lúc. Đến khi Mang Mang vô tình ngáp một cái thì lập tức bị Mạch Thành giục lên lầu ngủ.
Căn phòng của cô được người giúp việc dọn dẹp thường xuyên nên rất sạch sẽ, hầu như không thay đổi nhiều so với trước. Trên giá sách bày một số tập văn xuôi của mẹ cô, Tần Gia.
Khi Mạch Mang Mang còn nhỏ, Mạch Thành kinh doanh thất bại, Tần Gia nản lòng chuyển qua yêu người khác. Sau đó, hai người ly hôn. Mạch Thành kết hôn với người khác. Còn mẹ cô xảy ra chuyện lừa dối bản quyền bị ngành xuất bản phong tỏa. Tình yêu tưởng như đích thực của đời bà cũng bỏ rơi bà, áp lực chồng chất, bà nhảy xuống biển tự tử.
Bà nội hận Tần Gia, cho rằng bà không những bỏ rơi Mạch Thành lúc khó khăn, mà còn vì thế mà ngoại tình, cho nên đem vứt hết những thứ Tần Gia để lại cho Mạch Mang Mang. Điều cấm kỵ khi còn bé bây giờ được đặt ra một cách công khai, hòa cùng chấp niệm của Mang Mang.
Cô cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy tình cảm phức tạp nào đó. Cô biết tất cả những khuyết điểm của Mạch Thành, nhưng dù gì thì ông cũng là cha của cô. Sau bao nhiêu năm, ông cũng đã già, đã biết hối hận, học cách thể hiện tình cảm ra ngoài, cô còn có thể làm gì ngoài việc trút bỏ những bất bình và hàn gắn mối quan hệ?
Mạch Mang Mang thở dài trong lòng, lấy sách của Tần Gia ra, dựa vào đầu giường ngồi đọc, dần dần đi vào giấc ngủ.
***
Cố Trăn tham gia một bữa ăn tối ở Thanh Thành về dự án hợp tác xuyên khu vực Hoài Lâm.
Thanh Thành, đồng âm với “Khuynh thành”, là thị trấn thuộc quyền quản lý của cơ sở quay phim và truyền hình lớn nhất của cả nước. Những dịp này không thể thiếu các nữ nghệ sĩ cùng tới tham dự.
Lữ Đức Chính liên tục chuyển từ vấn đề này sang vấn đề khác. Cố Trăn không muốn nói nhiều, mặc kệ ông ta muốn nói gì thì nói. Lữ Đức Chính đánh giá diễn xuất của những nữ diễn viên, xem ai là người có khả năng diễn tốt nhất.
Giám đốc Mã cười hùa theo, trong lòng những nhà đầu tư có mặt ở đây đều hiểu rõ sự thật trong lời nói của Lữ Đức Chính. Ông ta đang ám chỉ tới những nữ diễn viên mà ông ta đã ngủ cùng, xem ai ở trên giường hấp dẫn nhất.
Tôn Linh vừa kết thúc phần diễn liền lập tức tới đây nhưng cũng đã muộn. Khi cô bước vào phòng bao, Lữ Đức Chính liền dán mắt lên người cô, nhưng cô lại ngồi xuống bên cạnh Cố Trăn.
Cô bị xem là ngôi sao hạng ba, không cao cũng không thấp. Vài người ngồi trong phòng thấy cảnh này lập tức xị mặt tỏ vẻ không vui.
Giữa căn phòng ồn ào, tiếng nói cười huyên náo vang lên, Tôn Linh ngay lập tức chú ý tới Cố Trăn, khí chất cao quý lạnh lùng, trên dưới hai mươi tám tuổi, nhưng không mang dáng vẻ con nhà giàu phách lối. Giám đốc Mã thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của cậu ta trong khi nói, cô ngay lập tức biết rằng ai là người làm chủ cuộc trò chuyện ở đây.
Chuyện công việc gì đó trên bàn ăn không liên quan gì đến cô, cô chỉ đồng ý tham dự để báo đáp chút ân tình, không ngờ lại nổi lên tâm tư với Cố Trăn.
Tôn Linh rót một ly rượu, mềm giọng nói: “Thư ký Cố, tôi đến muộn, tự phạt mình một ly.”
Tay cô run lên, ly rượu tràn ra đổ một ít lên quần của Cố Trăn, cô hốt hoảng hô lên một tiếng rồi vờ như vội vàng dùng vạt váy mình lau cho anh.
Thủ đoạn vụng về thế này trước đây Tôn Linh không thèm làm, nhưng người đàn ông này rất khó để nhìn ra tâm tư nên cô đánh liều mạng đặt cược, thay vì quanh co lòng vòng, tốt hơn là trực tiếp gợi lên sự quan tâm của anh.
Quả nhiên, Cố Trăn lập tức nhìn về phía cô ta.
Anh ném điếu thuốc vào ly rượu, tàn tro cháy âm ỉ lập tức bị dập tắt, ly rượu chuyển qua màu vẩn đục đen ngầu. Cố Trăn chậm rãi hỏi: “Giới giải trí có vẻ rất nhiều quy tắc đấy nhỉ?”
Tôn Linh sững sờ: “Ngài đang nói cái gì vậy?”
Cố Trăn giữ tay cô ta ở trên đùi mình: “Nhưng không phải ai cũng thích chơi đâu.”
Anh cười nhạt, Tôn Linh hoang mang không biết liệu anh có đang thực sự nổi giận hay không. Bình thường lúc diễn cùng bạn diễn nam, cô thường bị chỉ trích vì quá tỉnh táo đến nỗi không thể nhập vai, nhưng chính lúc này đây cô lại thất thần nhìn người đàn ông này
“Có lẽ là vì không kiềm chế nổi?” Tôn Linh chống cằm, cổ áo cài trễ để lộ rãnh ngực sâu hút, cười nói: “Tôi lại nghĩ rằng đàn ông sẽ không thể kiềm chế được chuyện này đấy.’’
Tôn Linh nín thở, chờ phản ứng của Cố Trăn. Lúc này đột nhiên Lữ Đức Chính lại cắt ngang, gọi tên cô: “Cô Tôn, đến muộn thì nên kính rượu từng người mới phải chứ.’’
Người phục vụ rót rượu cho cô, Tôn Linh buộc phải đi qua các bàn khác mời rượu. Cô hướng mắt về phía Cố Trăn, chỉ thấy góc nghiêng gương mặt anh lúc quay sang nói chuyện cùng Giám đốc Mã, biểu cảm lạnh lùng không đổi khiến cô không khỏi thất vọng.
***
Kết thúc buổi tiệc rượu, Cố Trăn quay về phòng mình, anh lờ mờ nghe thấy âm thanh rên rỉ của phụ nữ.
Những tình huống thế này không phải chưa từng xảy ra. Lữ Đức Chính và những người như ông ta chỉ biết đưa phụ nữ lên giường với những người mà ông ta muốn móc nối các mối quan hệ. Nhưng lần này ông ta đã đánh giá quá cao trí thông minh của mình rồi.
Cố Trăn đưa một tay lên nới lỏng cà vạt, tay còn lại bấm điện thoại gọi cho Cao Vũ, cau mày bước đến phòng tắm. Ngón tay lướt qua công tắc đèn trên tường, căn phòng lập tức sáng lên.
Trong hơi nước mịt mờ, Mạch Mang Mang nằm giữa bồn tắm màu xanh ngọc, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Áo sơ mi ướt đẫm khiến lớp vải trở nên gần như trong suốt, để lộ viền ren màu đen của áo lót.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, hai tay bị trói ngâm trong nước nóng một lúc lâu hằn lên từng vết đỏ hồng trên da thịt, tựa như một đóa sen bị vùi dập, chỗ đậm chỗ nhạt vô cùng bắt mắt.
Càng mập mờ không rõ ràng, càng quyến rũ gợi cảm.
Điện thoại gọi cho Cao Vũ được kết nối, ở đầu bên kia, anh ta chỉ kịp nói một chữ “Cố…” đã bị ngắt ngang giữa chừng.
Cố Trăn chậm rãi hạ tay xuống.
Xe của Mạch gia đến trường đại học đón Mạch Mang Mang trước, sau đó mới ghé qua bảo tàng nghệ thuật đón Trần Mẫn. Đó là một tòa nhà được thiết kế theo phong cách Tây Âu nằm trong khu vực cổ kính nguyên thủy, từng chi tiết đều nhuốm vẻ cổ điển, tĩnh lặng.
Bác tài xuống xe vòng qua mở cửa, đồng thời bung ô che cho Mang Mang khi cô bước ra.
Trong bảo tàng lúc này có rất ít người. Trước bục triển lãm, vài nhân viên lễ tân mỉm cười giải thích cách sử dụng sách hướng dẫn khi tham quan. Mạch Mang Mang gửi một tin nhắn cho Trần Mẫn để xác định vị trí, đồng thời men theo cầu thang xoắn ốc bước lên lầu. Lối vào ở tầng hai có bảo vệ canh gác, anh ta liên tục hướng khách tham quan di chuyển tiếp lên phòng triển lãm ở tầng ba.
Tin nhắn phản hồi của Trần Mẫn gửi đến: “Dì đang ở tầng hai.”
Hóa ra không phải hôm nay tầng hai đóng cửa, mà nơi này chỉ tập trung tiếp những người đã có hẹn trước. Sau khi bảo vệ nhận được chỉ thị, anh ta lập tức để Mạch Mang Mang đi vào.
Giữa sảnh, Trần Mẫn đang tiếp chuyện với một người đàn ông tay chắp sau lưng về bức tranh sơn dầu treo trên tường cạnh bên. Khi phát hiện có người tới gần, ông ta chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi. Động tác tuy nhanh gọn nhưng đã kịp để lại ấn tượng sâu sắc đánh thẳng vào tâm trí Mang Mang.
Một đôi mắt lạnh lẽo đến cực hạn.
Tông màu xám xanh của chiếc váy Mang Mang đang mặc giống như chiếc bóng ma mà người đàn ông kia vô tình phủ lên cô khiến cô cứng người lại. Cô thậm chí không kịp nhìn rõ bộ dáng của ông ta, nhưng sống lưng đã bất chợt lạnh ngắt.
Tống Khánh Niên thu hồi ánh mắt, nói: “Cô giải quyết việc riêng của mình đi, tôi tự mình đi xem một chút.”
Trần Mẫn mỉm cười lịch sự, dừng lại mạch diễn thuyết của mình: “Cảm ơn, Bí thư Tống.”
Bà đi về phía Mang Mang, áy náy mở miệng xin lỗi: “Mang Mang, hiện tại dì không thể rời đi được. Con đi đón Càng Tư một mình nhé? Chúng ta sẽ gặp con ở nhà sau, được không?”
“Vâng, dì Mẫn, con sẽ chờ dì ở nhà.”
Xem ra bà đang phải tiếp một vị khách rất quan trọng. Không chỉ Trần Mẫn tự mình tiếp đón mà ngay cả cậu con trai cưng cũng bị bà bỏ qua một bên để người khác đón hộ.
***
Ở sân bay, máy bay đúng giờ hạ cánh.
“Chị!”
Mạch Càng Tư nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu ôm Mạch Mang Mang, sau đó lùi lại một bước, kéo cánh tay cô ra rồi nhìn một vòng: “Chị gầy đi có phải không? Còn gầy hơn so với lần trước em gặp chị ở Mỹ nữa. Đồ ăn trong nước không hợp với chị à?”
Mạch Càng Tư phát triển chậm, lúc mười tuổi vẫn còn gầy gò hơn các bạn cùng lứa, vậy mà giờ đã cao hơn 1m8. Anh chàng học kinh doanh ở Anh, một nơi với thời tiết gần như luôn mưa không dứt, nhưng lại toát ra khí thế sôi nổi sáng sủa hơn một người đã ở California mười năm như cô.
Cả hai nhanh chóng đi thang máy đến bãi đậu xe, đột nhiên chiếc vali của cô gái đứng cạnh bị nghiêng rồi đổ vào chân Mạch Càng Tư, âm thanh trầm đục vang lên chứng tỏ trọng lượng không hề nhẹ của đồ vật. Cậu nâng chiếc vali lên giùm cô gái đang xấu hổ nói cảm ơn liên tục, miệng vừa cười vừa ra hiệu rằng cậu không sao.
Chiếc xe lăn bánh, Mạch Mang Mang buồn ngủ tựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo. Mạch Càng Tư kéo cô lại gần,để cô tựa lên vai mình, nghiêng người hỏi: “Chị có vẻ rất mệt mỏi đấy. Chị có muốn ngủ một lúc không?”
“Vẫn còn trụ được.” Mạch Mang Mang xốc lại tinh thần của mình: “Lần này về nước em có dự định gì không?”
“Kế thừa sản nghiệp gia đình.” Bắt chước theo Mạch Thành, một tay Mạch Càng Tư nắm hờ, tay còn lại che miệng giả vờ ho khan: “Từ nay hãy gọi tôi là Tổng giám đốc Mạch.”
Mạch Mang Mang cạn lời: “Đồ thần kinh.”
Mạch Càng Tư đùa giỡn với cô một lúc rồi mới nghiêm túc nói: “Em dự định đến Mạch thị học tập dần, để đến khi bố giao lại Mạch thị cho em, nếu không thể làm công ty phát triển rực rỡ, thì ít nhất cũng phải vững vàng mà trụ được. Lúc ấy em mới có năng lực bảo vệ bố mẹ khi họ về già.”
Mạch Mang Mang ngồi thẳng người: “Trưởng thành lên nhiều rồi, ba và dì Mẫn mà biết em có thể suy nghĩ chín chắn thế này chắc chắn họ sẽ mừng lắm đấy.”
“Người nhà cũng bao gồm cả chị nữa.” Mạch Càng Tư nghiêm túc kết luận.
***
Xe dừng trước sân Mạch gia.
Cơm tối đã chuẩn bị xong, Mạch Thành đeo kính đang ngồi trước bàn ăn đọc báo Tài chính, Mạch Mang Mang cùng Mạch Càng Tư lần lượt mời mọi người ăn tối.
Mạch Thành “ừ” một tiếng: “Trở về là tốt rồi.”
Ông là người đứng đầu trong gia đình, dù trước mặt là đứa con trai lâu ngày mới gặp nhưng cũng phải duy trì vẻ uy nghiêm của một người bố.
Trên bàn ăn, Trần Mẫn vào vai người mẹ hiền từ, đưa tay múc một bát súp cho Mạch Mang Mang trước: “Nào Mang Mang, ăn nhiều hơn chút đi, dạo này con gầy đi nhiều đấy.”
Mạch Càng Tư nhún vai, tỏ vẻ không chỉ mình anh thấy cô quá gầy.
Mạch Thành tháo kính xuống: “Mang Mang, công việc của con dạo gần đây thế nào?”
Mạch Thành thực sự quan tâm đến công việc của Mang Mang, cô uống một hớp canh, bình thản trả lời: “Vẫn tốt ạ.”
“Bố nghe nói con không đủ vốn. Con muốn làm dự án ‘ngang’ đến cùng sao?”
Mạch Mang Mang ngạc nhiên thốt lên: “Bố?”
Dự án ‘ngang’ là hợp tác với doanh nghiệp khác, thu được tiền nhanh chóng hơn, nhưng chủ yếu chỉ giải quyết nhu cầu tạm thời, giá trị lý luận thấp. Hơn nữa việc này đòi hỏi nguồn nhân công lớn và quan hệ nên Mạch Mang Mang chưa từng làm bao giờ. Nếu Mạch Thành sẵn sàng giúp đỡ, tình hình sẽ rất khác.
Mạch Thành gật đầu: “Bố không hiểu con đang nghiên cứu cái gì. Nhưng bố ủng hộ việc mà con đang làm.”
Mạch Mang Mang cười: “Cảm ơn bố!”
Trần Mẫn nghiêm túc khuyên nhủ: “Mang Mang à, thực ra ông ấy rất quan tâm con đó.”
Mạch Càng Tư trêu chọc: “Bất công với con quá.”
Hiếm khi không khí gia đình mới ấm áp như vậy. Ăn tối xong, cả nhà ngồi nói chuyện phiếm với Mạch Thành một lúc. Đến khi Mang Mang vô tình ngáp một cái thì lập tức bị Mạch Thành giục lên lầu ngủ.
Căn phòng của cô được người giúp việc dọn dẹp thường xuyên nên rất sạch sẽ, hầu như không thay đổi nhiều so với trước. Trên giá sách bày một số tập văn xuôi của mẹ cô, Tần Gia.
Khi Mạch Mang Mang còn nhỏ, Mạch Thành kinh doanh thất bại, Tần Gia nản lòng chuyển qua yêu người khác. Sau đó, hai người ly hôn. Mạch Thành kết hôn với người khác. Còn mẹ cô xảy ra chuyện lừa dối bản quyền bị ngành xuất bản phong tỏa. Tình yêu tưởng như đích thực của đời bà cũng bỏ rơi bà, áp lực chồng chất, bà nhảy xuống biển tự tử.
Bà nội hận Tần Gia, cho rằng bà không những bỏ rơi Mạch Thành lúc khó khăn, mà còn vì thế mà ngoại tình, cho nên đem vứt hết những thứ Tần Gia để lại cho Mạch Mang Mang. Điều cấm kỵ khi còn bé bây giờ được đặt ra một cách công khai, hòa cùng chấp niệm của Mang Mang.
Cô cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy tình cảm phức tạp nào đó. Cô biết tất cả những khuyết điểm của Mạch Thành, nhưng dù gì thì ông cũng là cha của cô. Sau bao nhiêu năm, ông cũng đã già, đã biết hối hận, học cách thể hiện tình cảm ra ngoài, cô còn có thể làm gì ngoài việc trút bỏ những bất bình và hàn gắn mối quan hệ?
Mạch Mang Mang thở dài trong lòng, lấy sách của Tần Gia ra, dựa vào đầu giường ngồi đọc, dần dần đi vào giấc ngủ.
***
Cố Trăn tham gia một bữa ăn tối ở Thanh Thành về dự án hợp tác xuyên khu vực Hoài Lâm.
Thanh Thành, đồng âm với “Khuynh thành”, là thị trấn thuộc quyền quản lý của cơ sở quay phim và truyền hình lớn nhất của cả nước. Những dịp này không thể thiếu các nữ nghệ sĩ cùng tới tham dự.
Lữ Đức Chính liên tục chuyển từ vấn đề này sang vấn đề khác. Cố Trăn không muốn nói nhiều, mặc kệ ông ta muốn nói gì thì nói. Lữ Đức Chính đánh giá diễn xuất của những nữ diễn viên, xem ai là người có khả năng diễn tốt nhất.
Giám đốc Mã cười hùa theo, trong lòng những nhà đầu tư có mặt ở đây đều hiểu rõ sự thật trong lời nói của Lữ Đức Chính. Ông ta đang ám chỉ tới những nữ diễn viên mà ông ta đã ngủ cùng, xem ai ở trên giường hấp dẫn nhất.
Tôn Linh vừa kết thúc phần diễn liền lập tức tới đây nhưng cũng đã muộn. Khi cô bước vào phòng bao, Lữ Đức Chính liền dán mắt lên người cô, nhưng cô lại ngồi xuống bên cạnh Cố Trăn.
Cô bị xem là ngôi sao hạng ba, không cao cũng không thấp. Vài người ngồi trong phòng thấy cảnh này lập tức xị mặt tỏ vẻ không vui.
Giữa căn phòng ồn ào, tiếng nói cười huyên náo vang lên, Tôn Linh ngay lập tức chú ý tới Cố Trăn, khí chất cao quý lạnh lùng, trên dưới hai mươi tám tuổi, nhưng không mang dáng vẻ con nhà giàu phách lối. Giám đốc Mã thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của cậu ta trong khi nói, cô ngay lập tức biết rằng ai là người làm chủ cuộc trò chuyện ở đây.
Chuyện công việc gì đó trên bàn ăn không liên quan gì đến cô, cô chỉ đồng ý tham dự để báo đáp chút ân tình, không ngờ lại nổi lên tâm tư với Cố Trăn.
Tôn Linh rót một ly rượu, mềm giọng nói: “Thư ký Cố, tôi đến muộn, tự phạt mình một ly.”
Tay cô run lên, ly rượu tràn ra đổ một ít lên quần của Cố Trăn, cô hốt hoảng hô lên một tiếng rồi vờ như vội vàng dùng vạt váy mình lau cho anh.
Thủ đoạn vụng về thế này trước đây Tôn Linh không thèm làm, nhưng người đàn ông này rất khó để nhìn ra tâm tư nên cô đánh liều mạng đặt cược, thay vì quanh co lòng vòng, tốt hơn là trực tiếp gợi lên sự quan tâm của anh.
Quả nhiên, Cố Trăn lập tức nhìn về phía cô ta.
Anh ném điếu thuốc vào ly rượu, tàn tro cháy âm ỉ lập tức bị dập tắt, ly rượu chuyển qua màu vẩn đục đen ngầu. Cố Trăn chậm rãi hỏi: “Giới giải trí có vẻ rất nhiều quy tắc đấy nhỉ?”
Tôn Linh sững sờ: “Ngài đang nói cái gì vậy?”
Cố Trăn giữ tay cô ta ở trên đùi mình: “Nhưng không phải ai cũng thích chơi đâu.”
Anh cười nhạt, Tôn Linh hoang mang không biết liệu anh có đang thực sự nổi giận hay không. Bình thường lúc diễn cùng bạn diễn nam, cô thường bị chỉ trích vì quá tỉnh táo đến nỗi không thể nhập vai, nhưng chính lúc này đây cô lại thất thần nhìn người đàn ông này
“Có lẽ là vì không kiềm chế nổi?” Tôn Linh chống cằm, cổ áo cài trễ để lộ rãnh ngực sâu hút, cười nói: “Tôi lại nghĩ rằng đàn ông sẽ không thể kiềm chế được chuyện này đấy.’’
Tôn Linh nín thở, chờ phản ứng của Cố Trăn. Lúc này đột nhiên Lữ Đức Chính lại cắt ngang, gọi tên cô: “Cô Tôn, đến muộn thì nên kính rượu từng người mới phải chứ.’’
Người phục vụ rót rượu cho cô, Tôn Linh buộc phải đi qua các bàn khác mời rượu. Cô hướng mắt về phía Cố Trăn, chỉ thấy góc nghiêng gương mặt anh lúc quay sang nói chuyện cùng Giám đốc Mã, biểu cảm lạnh lùng không đổi khiến cô không khỏi thất vọng.
***
Kết thúc buổi tiệc rượu, Cố Trăn quay về phòng mình, anh lờ mờ nghe thấy âm thanh rên rỉ của phụ nữ.
Những tình huống thế này không phải chưa từng xảy ra. Lữ Đức Chính và những người như ông ta chỉ biết đưa phụ nữ lên giường với những người mà ông ta muốn móc nối các mối quan hệ. Nhưng lần này ông ta đã đánh giá quá cao trí thông minh của mình rồi.
Cố Trăn đưa một tay lên nới lỏng cà vạt, tay còn lại bấm điện thoại gọi cho Cao Vũ, cau mày bước đến phòng tắm. Ngón tay lướt qua công tắc đèn trên tường, căn phòng lập tức sáng lên.
Trong hơi nước mịt mờ, Mạch Mang Mang nằm giữa bồn tắm màu xanh ngọc, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Áo sơ mi ướt đẫm khiến lớp vải trở nên gần như trong suốt, để lộ viền ren màu đen của áo lót.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, hai tay bị trói ngâm trong nước nóng một lúc lâu hằn lên từng vết đỏ hồng trên da thịt, tựa như một đóa sen bị vùi dập, chỗ đậm chỗ nhạt vô cùng bắt mắt.
Càng mập mờ không rõ ràng, càng quyến rũ gợi cảm.
Điện thoại gọi cho Cao Vũ được kết nối, ở đầu bên kia, anh ta chỉ kịp nói một chữ “Cố…” đã bị ngắt ngang giữa chừng.
Cố Trăn chậm rãi hạ tay xuống.