Tôn Linh dựa vào tường, chậm rãi châm một điếu thuốc, chân trái hơi cong lên, tư thế thản nhiên quen thuộc như đang tạo dáng chụp ảnh trang bìa cho tạp chí phong cách Hồng Kông.
Đáng tiếc người nào đó chẳng thèm để tâm đến.
Cánh cửa bên cạnh mở ra, cơ thể Tôn Linh theo phản xạ quay người, Cố Trăn không thèm nhìn cô mà đi thẳng vào thang máy bên cạnh.
Tôn Linh đứng ở giữa lối đi chặn đường anh, cố ý đổi cách xưng hô gọi: “Anh Cố.”
“Tránh ra.”
Anh hiện tại tất nhiên không có tâm tình nhàn nhã như khi ở trong phòng VIP vừa rồi, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa quyết liệt. Tôn Linh lùi về sau, đúng lúc này thang máy đến, Cao Vũ bước nhanh ra, đưa túi giấy trong tay cho Cố Trăn.
Cố Trăn cầm lấy, xoay người quay trở lại phòng.
Tôn Linh rất thính tai, vào khoảnh khắc cửa đóng mở trong chốc lát đã nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp, mềm mại ngọt ngào xuyên thẳng vào tận xương tủy. Cô đưa ánh mắt tìm tòi một chút nhưng rốt cuộc không soi ra được gì khiến cô hơi bức bối, càng tò mò không biết đó là ai.
Tuy rằng Cao Vũ không biết chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng anh cũng không lộ ra vẻ tò mò không nên có. Anh ta mỉm cười nhắc nhở: “Cô Tôn, cái gì không nên xem thì không xem, không nên nói thì không thể nói”. Tôn Linh cứng người máy móc ừ một tiếng, cố gắng duy trì dáng vẻ hiện tại, thản nhiên hết sức có thể để không bị mất mặt.
Cao Vũ tỏ vẻ hài lòng với thái độ thức thời của cô ta, sau đó mở miệng đuổi khách: “Giám đốc Mã đã sắp xếp xe đưa cô về đoàn phim, đừng để ông ấy đợi.”
***
Trong phòng chỉ bật mỗi đèn ngủ cạnh giường, bóng người mờ nhạt dưới ánh đèn, ghế dựa được kéo ra đặt đối diện.
Cố Trăn dựa vào lưng ghế, chân nhàn nhã bắt chéo, tay mân mê chiếc bật lửa kim loại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mạch Mang Mang dang nằm trên giường. Sau khi uống một liều thuốc an thần, cô đã tạm thời ngủ thiếp đi.
Vừa rồi khi Cố Trăn cởi bỏ lớp dây trói quanh tay cô, ý thức cô vừa mơ màng vừa hoảng loạn, cả cơ thể còn ướt đẫm cứ thế bị anh ôm bổng lên khỏi mặt nước.
Một người có thể bị làm nhục đến mức độ nào đây?
Cố Trăn nhắm mắt lại, quần áo hơi dính lên da thịt, chỗ ẩm chỗ khô. Anh nhanh tay gạt đóng nắp bật lửa làm vang lên một tiếng “Đinh” sắc bén trong không gian yên tĩnh.
Một lúc sau, Mạch Mang Mang có dấu hiệu tỉnh dậy, khó chịu trở người. Cố Trăn đứng dậy đi về phía giường. Mang Mang cúi người về phía trước, cơ thể cong lại như con tôm, hơi thở gấp gáp vung tay ra khỏi chăn.
Cố Trăn vừa cầm tay cô liền lập tức bị nắm chặt. Da thịt tiếp xúc, anh mới cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên người cô. Tuy điều hòa đã được bật xuống nhiệt độ thấp nhất nhưng cả người cô vẫn nóng rực như lò lửa.
Mạch Mang Mang dựa vào anh trong vô thức, tham lam hưởng thụ hơi lạnh từ tay anh, muốn kéo anh lại gần nhưng cơ thể lại mềm yếu vô lực.
Cố Trăn gạt vài lọn tóc rũ trên mặt cô ra sau tai, trầm giọng hỏi: “Khó chịu lắm đúng không?”
Cô mơ màng lẩm bẩm: “Cố Trăn..”
Anh ngẩn người, nắm tay cô ngồi xổm xuống. Thấy Mang Mang hơi nhăn mặt, Cố Trăn giúp cô lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mười năm quả là một quãng thời gian dài.
Đáng tiếc người nào đó chẳng thèm để tâm đến.
Cánh cửa bên cạnh mở ra, cơ thể Tôn Linh theo phản xạ quay người, Cố Trăn không thèm nhìn cô mà đi thẳng vào thang máy bên cạnh.
Tôn Linh đứng ở giữa lối đi chặn đường anh, cố ý đổi cách xưng hô gọi: “Anh Cố.”
“Tránh ra.”
Anh hiện tại tất nhiên không có tâm tình nhàn nhã như khi ở trong phòng VIP vừa rồi, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa quyết liệt. Tôn Linh lùi về sau, đúng lúc này thang máy đến, Cao Vũ bước nhanh ra, đưa túi giấy trong tay cho Cố Trăn.
Cố Trăn cầm lấy, xoay người quay trở lại phòng.
Tôn Linh rất thính tai, vào khoảnh khắc cửa đóng mở trong chốc lát đã nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp, mềm mại ngọt ngào xuyên thẳng vào tận xương tủy. Cô đưa ánh mắt tìm tòi một chút nhưng rốt cuộc không soi ra được gì khiến cô hơi bức bối, càng tò mò không biết đó là ai.
Tuy rằng Cao Vũ không biết chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng anh cũng không lộ ra vẻ tò mò không nên có. Anh ta mỉm cười nhắc nhở: “Cô Tôn, cái gì không nên xem thì không xem, không nên nói thì không thể nói”. Tôn Linh cứng người máy móc ừ một tiếng, cố gắng duy trì dáng vẻ hiện tại, thản nhiên hết sức có thể để không bị mất mặt.
Cao Vũ tỏ vẻ hài lòng với thái độ thức thời của cô ta, sau đó mở miệng đuổi khách: “Giám đốc Mã đã sắp xếp xe đưa cô về đoàn phim, đừng để ông ấy đợi.”
***
Trong phòng chỉ bật mỗi đèn ngủ cạnh giường, bóng người mờ nhạt dưới ánh đèn, ghế dựa được kéo ra đặt đối diện.
Cố Trăn dựa vào lưng ghế, chân nhàn nhã bắt chéo, tay mân mê chiếc bật lửa kim loại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mạch Mang Mang dang nằm trên giường. Sau khi uống một liều thuốc an thần, cô đã tạm thời ngủ thiếp đi.
Vừa rồi khi Cố Trăn cởi bỏ lớp dây trói quanh tay cô, ý thức cô vừa mơ màng vừa hoảng loạn, cả cơ thể còn ướt đẫm cứ thế bị anh ôm bổng lên khỏi mặt nước.
Một người có thể bị làm nhục đến mức độ nào đây?
Cố Trăn nhắm mắt lại, quần áo hơi dính lên da thịt, chỗ ẩm chỗ khô. Anh nhanh tay gạt đóng nắp bật lửa làm vang lên một tiếng “Đinh” sắc bén trong không gian yên tĩnh.
Một lúc sau, Mạch Mang Mang có dấu hiệu tỉnh dậy, khó chịu trở người. Cố Trăn đứng dậy đi về phía giường. Mang Mang cúi người về phía trước, cơ thể cong lại như con tôm, hơi thở gấp gáp vung tay ra khỏi chăn.
Cố Trăn vừa cầm tay cô liền lập tức bị nắm chặt. Da thịt tiếp xúc, anh mới cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên người cô. Tuy điều hòa đã được bật xuống nhiệt độ thấp nhất nhưng cả người cô vẫn nóng rực như lò lửa.
Mạch Mang Mang dựa vào anh trong vô thức, tham lam hưởng thụ hơi lạnh từ tay anh, muốn kéo anh lại gần nhưng cơ thể lại mềm yếu vô lực.
Cố Trăn gạt vài lọn tóc rũ trên mặt cô ra sau tai, trầm giọng hỏi: “Khó chịu lắm đúng không?”
Cô mơ màng lẩm bẩm: “Cố Trăn..”
Anh ngẩn người, nắm tay cô ngồi xổm xuống. Thấy Mang Mang hơi nhăn mặt, Cố Trăn giúp cô lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mười năm quả là một quãng thời gian dài.