Rời khỏi Mạch thị, cả người Mạch Mang Mang mệt rã rời, cô chậm rãi đi bộ về nhà.
Trời âm u như muốn mưa, cô lầm lũi đi trên đường từ xế chiều đến chạng vạng tối nhưng trời vẫn không rơi giọt mưa nào.
Đêm dần buông, xe và người trên đường nhiều hơn, ồn ào nhưng không chân thực, Mạch Mang Mang thấm mệt. Cô dừng chân ngồi nghỉ trên ghế dài ở trạm xe buýt.
Chỉ có mình cô đơn độc ngồi trên ghế đưa mắt nhìn phố xá, tất cả mọi người đều có việc riêng của mình, ngay cả thời gian dừng bước cũng không có.
Bên đường có cô gái trẻ đứng chờ xe, bóng lưng chật vật, mũi chân không kiên nhẫn cọ cọ dưới đất, gọi điện cằn nhằn: “Mẹ, con tan làm rồi, ông chủ của tụi con hôm nay đáng ghét thật, bắt con tăng ca, đúng là bực bội…”
Cô gái nhõng nhẽo: “…Con biết bố mẹ đang chờ con về ăn cơm, thôi không nói nữa, xe tới rồi, lát nữa về nhà ăn cơm rồi nói chuyện sau, nếu không kẹt xe thì hai mươi phút sau con về tới, bái bai.”
Sắc trời dần tối, Mạch Mang Mang dựa vào biển quảng cáo sáng đèn, ánh đèn trắng hắt quầng sáng nhạt phủ lên người cô. Mạch Mang Mang mở điện thoại tìm số, cô chỉ nhớ rõ số của Chung Kê.
Thật ra số của một người khác cô vẫn nhớ kỹ, muốn quên nhưng giống như đã khắc sâu vào tâm trí. Anh chắc đã đổi số khác, nhưng nếu không đổi… cô cũng sẽ không gọi.
Vừa gọi đi, Mạch Mang Mang mới nhận ra bây giờ bên California sắp rạng sáng, nhưng người bên kia đã bắt máy: “Mang Mang?”
Chóp mũi của Mạch Mang Mang chua xót: “Anders…” Giọng nói Chung Kê trở nên tỉnh táo: “Chuyện gì vậy?”
Mạch Mang Mang ổn định cảm xúc, sau đó mở miệng nói: “Em chuẩn bị mở công ty khoa học kỹ thuật sinh vật, có vài điều muốn hỏi ý kiến anh.”
“Vì thiếu một tờ luận văn, hay là em định mở công ty chuyên về thí nghiệm?”
Anh chỉ đặt một câu hỏi bình thường nhưng Mang Mang cảm thấy đau nhói. Cô từ nước ngoài về, qua nửa năm rồi mà không có thành tựu nào, còn vướng không ít khó khăn về mặt kỹ thuật khắp nơi. Chính cô cũng cảm thấy hoài nghi với bản thân mình.
“Không phải.” Mạch Mang Mang dứt khoát thừa nhận: “Em chẳng qua tự nghiệm ra bản thân không thể chuyên tâm theo đuổi con đường nghiên cứu khoa học.”
“Mới về nước có nửa năm mà em đã đứng ngồi không yên tới mức này à?”
Chung Kê không phải là người hay giận dữ, tuy từ trước tới nay rất nghiêm khắc khiến Mạch Mang Mang luôn kính sợ anh ta, cô im lặng nghe dạy bảo.
“Nếu như ban đầu cảm thấy con đường nghiên cứu khoa học không mang đến cho em danh lợi thì đừng có đi con đường này. Lãng phí thời gian của em và cũng lãng phí thời gian của anh.”
Mạch Mang Mang mím môi: “Em sẽ để ý…”
“Anh hy vọng học trò mình sẽ vẫn giữ nguyên sự thuần túy vốn có, chứ không phải là ngây thơ.” Chung Kê ngắt lời cô: “Trừ khi một ngày em có 48 tiếng, nếu không thì làm gì có khả năng để ý được.”
Bên cạnh Chung Kê có người lên tiếng hỏi thăm, anh tạm dừng cuộc nói chuyện, nhỏ giọng trả lời. Chắc anh hiện vẫn đang ở phòng thí nghiệm, muộn vậy rồi mà vẫn còn thức.
Giọng người hỏi bên kia Mang Mang biết, là đàn chị ở phòng thí nghiệm, đang làm trợ lý giáo sư cho Chung Kê. Nếu Mạch Mang Mang không trở về nước, thì bây giờ người đang trao đổi nghiên cứu với anh sẽ là cô, cô sẽ vẫn theo cách sống ban đầu: đơn điệu, bình tĩnh, nhưng có mục đích.
Chung Kê tiếp tục trò chuyện cùng cô: “Nói tới đây thôi. Anh không can thiệp vào quyết định của em được, cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi.”
Chung Kê bận rộn nhiều việc, cúp điện thoại, anh không nói rằng mình thất vọng về cô, anh chỉ đặt ra yêu cầu cao với cô, hy vọng cô chú tâm, không phải chỉ lo kiếm tiền, trở nên thương mại hóa.
Mạch Mang Mang cầm di động, ngồi trong đêm khuya. Bóng đèn sau lưng vụt tắt, cô giống như một bóng đen vô vị tựa vào biển quảng cáo ảm đạm phía sau. Ngay cả khi lóe sáng lên, cũng không có ai muốn nhìn đến.
Mạch Mang Mang lê đôi chân nặng nề quay về chung cư, không ngờ lại thấy Cố Trăn đang đứng trước cửa.
Ban đầu cô định hỏi anh làm sao biết được địa chỉ của cô, nhưng nghĩ lại, người như anh muốn biết thông tin cụ thể của một người thì quá đơn giản còn gì.
Cả người Mạch Mang Mang mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch. Cô làm như không nhìn thấy anh, lấy chìa khóa ra mở cửa. Cố Trăn bóp chặt cổ tay cô: “Tay em làm sao vậy?”
Mạch Mang Mang bị anh đụng vào, bỗng nhớ lại đêm triền miên hôm qua, cả người như bị bỏng, liền hất tay anh ra: “Liên quan gì tới anh!”
Mạch Mang Mang gạt tay quá mạnh, mu bàn tay đập vào cạnh cửa khiến cô đau đớn.
Cô yếu ớt nói: “Anh hài lòng chưa?”
“Nhìn thấy tôi như vậy, anh hài lòng chứ?”
“Em cảm thấy tôi nên hài lòng à?” Cố Trăn lạnh nhạt nói: “Sao em luôn hành động theo ý muốn nhất thời mà không hề suy nghĩ đến hậu quả vậy?”
Mạch Mang Mang đặt chìa khóa lên tủ giày: “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi cố gắng suốt mười năm, cuối cùng cũng bị đưa lên giường anh như gái điếm, mặc anh từ trên cao chà đạp rồi bố thí cho tôi sao.”
“Anh có tư cách gì nói tôi, cho rằng mình là chính nhân quân tử à?” Cô cười lạnh nói: “Anh không muốn tôi đơn giản vì không phải anh không muốn, mà là đang cân nhắc sự nghiệp chính trị của mình, không nghĩ đến việc đáp ứng điều kiện của Mạch Thành. Luôn cân nhắc lợi hại, anh và ông ta đều vì lợi ích, một người mua một người bán, đều là cá mè một lứa!”
Cố Trăn nhìn cô một lúc, buông tay cô ra: “Nếu em nghĩ vậy thì cứ coi như vậy đi.”
Thái độ lạnh nhạt của anh chọc giận Mạch Mang Mang, giống như xem cô là đứa trẻ cố tình gây sự, chỉ có thể bị người lớn hơn khinh thường.
Cô không tỉnh táo nổi, tiến lên một bước, ép Cố Trăn gần trước mặt, gằn từng chữ nói: “Được, vậy anh hãy nói cho tôi biết rằng anh không có chút cảm giác nào với tôi đi.”
Trong phòng không có ánh đèn. Tia chớp ngắn ngủi ngoài cửa sổ chiếu sáng gò má của hai người.
Tiếng sấm vang lên từ đằng xa, cô chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của Cố Trăn, anh ôm eo cô, cúi người xuống đụng vào trán cô, nhẹ nhàng chậm rãi đáp: “Muốn biết đáp án sao?”
Trời âm u như muốn mưa, cô lầm lũi đi trên đường từ xế chiều đến chạng vạng tối nhưng trời vẫn không rơi giọt mưa nào.
Đêm dần buông, xe và người trên đường nhiều hơn, ồn ào nhưng không chân thực, Mạch Mang Mang thấm mệt. Cô dừng chân ngồi nghỉ trên ghế dài ở trạm xe buýt.
Chỉ có mình cô đơn độc ngồi trên ghế đưa mắt nhìn phố xá, tất cả mọi người đều có việc riêng của mình, ngay cả thời gian dừng bước cũng không có.
Bên đường có cô gái trẻ đứng chờ xe, bóng lưng chật vật, mũi chân không kiên nhẫn cọ cọ dưới đất, gọi điện cằn nhằn: “Mẹ, con tan làm rồi, ông chủ của tụi con hôm nay đáng ghét thật, bắt con tăng ca, đúng là bực bội…”
Cô gái nhõng nhẽo: “…Con biết bố mẹ đang chờ con về ăn cơm, thôi không nói nữa, xe tới rồi, lát nữa về nhà ăn cơm rồi nói chuyện sau, nếu không kẹt xe thì hai mươi phút sau con về tới, bái bai.”
Sắc trời dần tối, Mạch Mang Mang dựa vào biển quảng cáo sáng đèn, ánh đèn trắng hắt quầng sáng nhạt phủ lên người cô. Mạch Mang Mang mở điện thoại tìm số, cô chỉ nhớ rõ số của Chung Kê.
Thật ra số của một người khác cô vẫn nhớ kỹ, muốn quên nhưng giống như đã khắc sâu vào tâm trí. Anh chắc đã đổi số khác, nhưng nếu không đổi… cô cũng sẽ không gọi.
Vừa gọi đi, Mạch Mang Mang mới nhận ra bây giờ bên California sắp rạng sáng, nhưng người bên kia đã bắt máy: “Mang Mang?”
Chóp mũi của Mạch Mang Mang chua xót: “Anders…” Giọng nói Chung Kê trở nên tỉnh táo: “Chuyện gì vậy?”
Mạch Mang Mang ổn định cảm xúc, sau đó mở miệng nói: “Em chuẩn bị mở công ty khoa học kỹ thuật sinh vật, có vài điều muốn hỏi ý kiến anh.”
“Vì thiếu một tờ luận văn, hay là em định mở công ty chuyên về thí nghiệm?”
Anh chỉ đặt một câu hỏi bình thường nhưng Mang Mang cảm thấy đau nhói. Cô từ nước ngoài về, qua nửa năm rồi mà không có thành tựu nào, còn vướng không ít khó khăn về mặt kỹ thuật khắp nơi. Chính cô cũng cảm thấy hoài nghi với bản thân mình.
“Không phải.” Mạch Mang Mang dứt khoát thừa nhận: “Em chẳng qua tự nghiệm ra bản thân không thể chuyên tâm theo đuổi con đường nghiên cứu khoa học.”
“Mới về nước có nửa năm mà em đã đứng ngồi không yên tới mức này à?”
Chung Kê không phải là người hay giận dữ, tuy từ trước tới nay rất nghiêm khắc khiến Mạch Mang Mang luôn kính sợ anh ta, cô im lặng nghe dạy bảo.
“Nếu như ban đầu cảm thấy con đường nghiên cứu khoa học không mang đến cho em danh lợi thì đừng có đi con đường này. Lãng phí thời gian của em và cũng lãng phí thời gian của anh.”
Mạch Mang Mang mím môi: “Em sẽ để ý…”
“Anh hy vọng học trò mình sẽ vẫn giữ nguyên sự thuần túy vốn có, chứ không phải là ngây thơ.” Chung Kê ngắt lời cô: “Trừ khi một ngày em có 48 tiếng, nếu không thì làm gì có khả năng để ý được.”
Bên cạnh Chung Kê có người lên tiếng hỏi thăm, anh tạm dừng cuộc nói chuyện, nhỏ giọng trả lời. Chắc anh hiện vẫn đang ở phòng thí nghiệm, muộn vậy rồi mà vẫn còn thức.
Giọng người hỏi bên kia Mang Mang biết, là đàn chị ở phòng thí nghiệm, đang làm trợ lý giáo sư cho Chung Kê. Nếu Mạch Mang Mang không trở về nước, thì bây giờ người đang trao đổi nghiên cứu với anh sẽ là cô, cô sẽ vẫn theo cách sống ban đầu: đơn điệu, bình tĩnh, nhưng có mục đích.
Chung Kê tiếp tục trò chuyện cùng cô: “Nói tới đây thôi. Anh không can thiệp vào quyết định của em được, cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi.”
Chung Kê bận rộn nhiều việc, cúp điện thoại, anh không nói rằng mình thất vọng về cô, anh chỉ đặt ra yêu cầu cao với cô, hy vọng cô chú tâm, không phải chỉ lo kiếm tiền, trở nên thương mại hóa.
Mạch Mang Mang cầm di động, ngồi trong đêm khuya. Bóng đèn sau lưng vụt tắt, cô giống như một bóng đen vô vị tựa vào biển quảng cáo ảm đạm phía sau. Ngay cả khi lóe sáng lên, cũng không có ai muốn nhìn đến.
Mạch Mang Mang lê đôi chân nặng nề quay về chung cư, không ngờ lại thấy Cố Trăn đang đứng trước cửa.
Ban đầu cô định hỏi anh làm sao biết được địa chỉ của cô, nhưng nghĩ lại, người như anh muốn biết thông tin cụ thể của một người thì quá đơn giản còn gì.
Cả người Mạch Mang Mang mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch. Cô làm như không nhìn thấy anh, lấy chìa khóa ra mở cửa. Cố Trăn bóp chặt cổ tay cô: “Tay em làm sao vậy?”
Mạch Mang Mang bị anh đụng vào, bỗng nhớ lại đêm triền miên hôm qua, cả người như bị bỏng, liền hất tay anh ra: “Liên quan gì tới anh!”
Mạch Mang Mang gạt tay quá mạnh, mu bàn tay đập vào cạnh cửa khiến cô đau đớn.
Cô yếu ớt nói: “Anh hài lòng chưa?”
“Nhìn thấy tôi như vậy, anh hài lòng chứ?”
“Em cảm thấy tôi nên hài lòng à?” Cố Trăn lạnh nhạt nói: “Sao em luôn hành động theo ý muốn nhất thời mà không hề suy nghĩ đến hậu quả vậy?”
Mạch Mang Mang đặt chìa khóa lên tủ giày: “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi cố gắng suốt mười năm, cuối cùng cũng bị đưa lên giường anh như gái điếm, mặc anh từ trên cao chà đạp rồi bố thí cho tôi sao.”
“Anh có tư cách gì nói tôi, cho rằng mình là chính nhân quân tử à?” Cô cười lạnh nói: “Anh không muốn tôi đơn giản vì không phải anh không muốn, mà là đang cân nhắc sự nghiệp chính trị của mình, không nghĩ đến việc đáp ứng điều kiện của Mạch Thành. Luôn cân nhắc lợi hại, anh và ông ta đều vì lợi ích, một người mua một người bán, đều là cá mè một lứa!”
Cố Trăn nhìn cô một lúc, buông tay cô ra: “Nếu em nghĩ vậy thì cứ coi như vậy đi.”
Thái độ lạnh nhạt của anh chọc giận Mạch Mang Mang, giống như xem cô là đứa trẻ cố tình gây sự, chỉ có thể bị người lớn hơn khinh thường.
Cô không tỉnh táo nổi, tiến lên một bước, ép Cố Trăn gần trước mặt, gằn từng chữ nói: “Được, vậy anh hãy nói cho tôi biết rằng anh không có chút cảm giác nào với tôi đi.”
Trong phòng không có ánh đèn. Tia chớp ngắn ngủi ngoài cửa sổ chiếu sáng gò má của hai người.
Tiếng sấm vang lên từ đằng xa, cô chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của Cố Trăn, anh ôm eo cô, cúi người xuống đụng vào trán cô, nhẹ nhàng chậm rãi đáp: “Muốn biết đáp án sao?”