Mặc cho cảnh sát giao thông dùng tay ra hiệu họ không được dừng xe, cộng thêm tiếng còi thiếu kiên nhẫn của xe phía sau liên tục nháy đèn thúc giục, Cố Trăn vẫn bình tĩnh, trầm ổn hỏi: “Vậy theo anh đến bệnh viện, được không?”
Một tay Mạch Mang Mang vẫn khư khư giữ cửa xe, nước mưa tạt vào người khiến cơ thể cô lạnh buốt, cảm giác nặng nề hơn bao giờ hết.
Cảnh sát giao thông bước nhanh đến gõ cửa kính xe của họ với vẻ mặt nghiêm túc: “Xin lỗi, ở đây không được phép đậu xe. Hãy lái xe đi càng sớm càng tốt.”
Mạch Mang Mang thực sự không thể đi nổi nữa. Cô không nói chuyện, ngồi trở lại trong xe, ngầm chấp nhận đề nghị của Cố Trăn.
Trong khoảnh khắc Mạch Mang Mang do dự, trái tim anh như bị người ta dùng tay đùa giỡn mà nhào nặn, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Cố Trăn biết đây chỉ là kế sách tạm thời để giữ cô ở lại mà thôi, anh nhất định phải nghĩ ra cách khắc phục vấn đề này một cách triệt để.
Mười năm trước, cô từng dùng chính bản thân mình để thử anh: “Anh đau lòng vì cô ấy như thế, còn em thì sao?”
Đáng tiếc, biểu cảm lúc ấy của anh cực kỳ thờ ơ và lạnh lùng!
Rút kinh nghiệm với việc đã xảy ra trong quá khứ, Mạch Mang Mang đặc biệt nhạy cảm với sự tử tế lúc này của anh. Dù sao đó cũng là một đoạn ký ức mà cô rất muốn quên đi.
Sau khi vào viện cấp cứu, xét nghiệm máu và chẩn đoán Mang Mang bị viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ khuyên cô nên nhập viện.
Cố Trăn vốn dĩ đã nhờ người sắp xếp một phòng riêng cho cô, nhưng Mạch Mang Mang nhất quyết từ chối. Cô muốn về nhà càng sớm càng tốt nên chỉ đồng ý truyền dịch.
Trong phòng truyền dịch, mọi người xếp hàng bằng cách lấy số thứ tự và chờ đến lượt mình được gọi. Cố Trăn lấy số giúp Mạch Mang Mang rồi ngồi xuống cạnh cô. Một nữ y tá đẩy xe qua, làm ngơ Mạch Mang Mang mà nhẹ nhàng nói với Cố Trăn: “Chào anh, phiền anh đưa tay để tôi xem một chút.”
Mạch Mang Mang lạnh lùng nói: “Chị nhìn anh ta có giống người đang bị bệnh không? Tôi mới là người bị bệnh đây này.”
Cố Trăn cười thành tiếng, Mạch Mang Mang trừng mắt nhìn anh, y tá đỏ mặt cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi”. Thực ra nữ y tá hiểu nhầm cũng không phải không có cơ sở. Mặc dù họ đang ngồi cùng nhau, nhưng lại chẳng nói với nhau một lời, không khí giữa hai người cũng vô cùng gượng gạo.
Ở hàng ghế đối diện họ là một cặp vợ chồng. Cô gái mỏng manh yếu ớt, rưng rưng nước mắt nép mình vào người chàng trai. Còn người chồng vừa gạt nước mắt an ủi, vừa cẩn thận chăm sóc cho cô ấy.
Mạch máu của Mạch Mang Mang vừa nhỏ vừa mảnh, nữ y tá vài lần lật qua lật lại mới coi như xác định được vị trí để đặt kim tiêm. Ánh mắt của Cố Trăn dừng trên tay Mạch Mang Mang. Y tá lúc này đang sát trùng cho cô, biểu cảm trên mặt có hơi lo lắng, giống như đang trải qua một cuộc kiểm tra đột ngột.
Cô y tá đẩy ống kim tiêm vào, nhưng mũi kim lại đâm không đúng vị trí, cổ tay Mạch Mang Mang lập tức sưng đỏ lên. Y tá vội vàng lấy ra sau đó xem xét kỹ đường mạch máu một lần nữa, xoay xoay ống kim tiêm rồi đâm vào lần hai.
Trong suốt quá trình, Mạch Mang Mang không hề cau mày dù chỉ một lần.
“Đừng thử nữa.” Cố Trăn ngắt lời: “Gọi y tá trưởng của các cô ra đây!’’
Nữ y tá gọi phó y tá trưởng, người này dày dạn kinh nghiệm hơn, chỉ làm một lần đã thành công.
“Mấy anh con trai bây giờ ấy à, khó chiều lắm! Càng đẹp trai thì càng ít săn sóc cho bạn gái mình”. Cố Trăn đang trả lời điện thoại ở hành lang, cô y tá trưởng giúp Mạch Mang Mang treo chai nước truyền nhỏ giọt lên rồi cười đùa: “Cô gái à, bạn trai cô được lắm đấy nhé, tối rồi còn đưa đón tận tình thế này.”
Cặp đôi phía đối diện đã nhanh chóng truyền nước xong và rời đi, thảo nào y tá trưởng có thể gọi người tiếp theo tiến vào. Mạch Mang Mang nhếch miệng: “Yêu cầu của cô thấp quá. Với lại, anh ấy cũng không phải bạn trai cháu.”
Cô y tá trưởng bày ra vẻ mặt ‘Cô hiểu mà’: “Hóa ra là đang giận dỗi bạn trai à? Nhưng bạn trai vẫn quan tâm cháu lắm đấy, thôi thì mình cũng nên châm chước một tí.”
Mạch Mang Mang trả lời cho qua chuyện. Lúc này Cố Trăn quay lại, nắm lấy tay phải của cô, nói: “Ngày mai nhất định sẽ bị bầm tím.”
Mu bàn tay đỏ bừng, lòng bàn tay vẫn hằn vết thương cũ, Mạch Mang Mang rụt tay lại: “Chẳng sao cả.”
“Chúng ta có thể nói chuyện bình thường với nhau được không?” Cố Trăn bình tĩnh nói: “Nếu nói chuyện chỉ để trút bỏ cảm xúc của mình, vừa không hiệu quả vừa không có logic. Tôi không nghĩ chúng ta nhất thiết phải như thế.”
Mạch Mang Mang quay người nhìn anh: “Thế anh có nói chuyện một cách bình thường với tôi không? Cũng đúng, lịch sự hay không còn phải tùy người tùy trường hợp nữa.”
“Vừa rồi tôi đã nặng lời, là lỗi của tôi”. Cố Trăn nghiêm túc nhận lỗi.
Trước sự chân thành hiếm có của anh, Mạch Mang Mang sửng sốt nhưng cũng không cảm kích mấy: “Gặp nhau là để giải quyết vấn đề, nhưng mối quan hệ của chúng ta chỉ là tình cờ, không lâu dài. Không có gì đáng để giải quyết nên không cần thiết.”
Cô vẫn rất đề phòng anh. Cố Trăn gật đầu: “Được rồi, nhưng tôi hy vọng em hiểu rằng tôi không có ác ý với em. Không có chuyện tôi sẽ cảm thấy hài lòng khi thấy em chật vật, hoặc đối tốt với em chỉ vì tình huống bắt buộc…”
Mạch Mang Mang không nhìn anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
Sáng mai Mạch Mang Mang phải nội soi dạ dày nên cô phải để bụng đói, Cố Trăn mở một chai nước đưa cho cô, cô uống một ngụm rồi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cuối cùng không nhịn được mà nôn ra máu.
***
Lời tác giả:
Một tay Mạch Mang Mang vẫn khư khư giữ cửa xe, nước mưa tạt vào người khiến cơ thể cô lạnh buốt, cảm giác nặng nề hơn bao giờ hết.
Cảnh sát giao thông bước nhanh đến gõ cửa kính xe của họ với vẻ mặt nghiêm túc: “Xin lỗi, ở đây không được phép đậu xe. Hãy lái xe đi càng sớm càng tốt.”
Mạch Mang Mang thực sự không thể đi nổi nữa. Cô không nói chuyện, ngồi trở lại trong xe, ngầm chấp nhận đề nghị của Cố Trăn.
Trong khoảnh khắc Mạch Mang Mang do dự, trái tim anh như bị người ta dùng tay đùa giỡn mà nhào nặn, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Cố Trăn biết đây chỉ là kế sách tạm thời để giữ cô ở lại mà thôi, anh nhất định phải nghĩ ra cách khắc phục vấn đề này một cách triệt để.
Mười năm trước, cô từng dùng chính bản thân mình để thử anh: “Anh đau lòng vì cô ấy như thế, còn em thì sao?”
Đáng tiếc, biểu cảm lúc ấy của anh cực kỳ thờ ơ và lạnh lùng!
Rút kinh nghiệm với việc đã xảy ra trong quá khứ, Mạch Mang Mang đặc biệt nhạy cảm với sự tử tế lúc này của anh. Dù sao đó cũng là một đoạn ký ức mà cô rất muốn quên đi.
Sau khi vào viện cấp cứu, xét nghiệm máu và chẩn đoán Mang Mang bị viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ khuyên cô nên nhập viện.
Cố Trăn vốn dĩ đã nhờ người sắp xếp một phòng riêng cho cô, nhưng Mạch Mang Mang nhất quyết từ chối. Cô muốn về nhà càng sớm càng tốt nên chỉ đồng ý truyền dịch.
Trong phòng truyền dịch, mọi người xếp hàng bằng cách lấy số thứ tự và chờ đến lượt mình được gọi. Cố Trăn lấy số giúp Mạch Mang Mang rồi ngồi xuống cạnh cô. Một nữ y tá đẩy xe qua, làm ngơ Mạch Mang Mang mà nhẹ nhàng nói với Cố Trăn: “Chào anh, phiền anh đưa tay để tôi xem một chút.”
Mạch Mang Mang lạnh lùng nói: “Chị nhìn anh ta có giống người đang bị bệnh không? Tôi mới là người bị bệnh đây này.”
Cố Trăn cười thành tiếng, Mạch Mang Mang trừng mắt nhìn anh, y tá đỏ mặt cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi”. Thực ra nữ y tá hiểu nhầm cũng không phải không có cơ sở. Mặc dù họ đang ngồi cùng nhau, nhưng lại chẳng nói với nhau một lời, không khí giữa hai người cũng vô cùng gượng gạo.
Ở hàng ghế đối diện họ là một cặp vợ chồng. Cô gái mỏng manh yếu ớt, rưng rưng nước mắt nép mình vào người chàng trai. Còn người chồng vừa gạt nước mắt an ủi, vừa cẩn thận chăm sóc cho cô ấy.
Mạch máu của Mạch Mang Mang vừa nhỏ vừa mảnh, nữ y tá vài lần lật qua lật lại mới coi như xác định được vị trí để đặt kim tiêm. Ánh mắt của Cố Trăn dừng trên tay Mạch Mang Mang. Y tá lúc này đang sát trùng cho cô, biểu cảm trên mặt có hơi lo lắng, giống như đang trải qua một cuộc kiểm tra đột ngột.
Cô y tá đẩy ống kim tiêm vào, nhưng mũi kim lại đâm không đúng vị trí, cổ tay Mạch Mang Mang lập tức sưng đỏ lên. Y tá vội vàng lấy ra sau đó xem xét kỹ đường mạch máu một lần nữa, xoay xoay ống kim tiêm rồi đâm vào lần hai.
Trong suốt quá trình, Mạch Mang Mang không hề cau mày dù chỉ một lần.
“Đừng thử nữa.” Cố Trăn ngắt lời: “Gọi y tá trưởng của các cô ra đây!’’
Nữ y tá gọi phó y tá trưởng, người này dày dạn kinh nghiệm hơn, chỉ làm một lần đã thành công.
“Mấy anh con trai bây giờ ấy à, khó chiều lắm! Càng đẹp trai thì càng ít săn sóc cho bạn gái mình”. Cố Trăn đang trả lời điện thoại ở hành lang, cô y tá trưởng giúp Mạch Mang Mang treo chai nước truyền nhỏ giọt lên rồi cười đùa: “Cô gái à, bạn trai cô được lắm đấy nhé, tối rồi còn đưa đón tận tình thế này.”
Cặp đôi phía đối diện đã nhanh chóng truyền nước xong và rời đi, thảo nào y tá trưởng có thể gọi người tiếp theo tiến vào. Mạch Mang Mang nhếch miệng: “Yêu cầu của cô thấp quá. Với lại, anh ấy cũng không phải bạn trai cháu.”
Cô y tá trưởng bày ra vẻ mặt ‘Cô hiểu mà’: “Hóa ra là đang giận dỗi bạn trai à? Nhưng bạn trai vẫn quan tâm cháu lắm đấy, thôi thì mình cũng nên châm chước một tí.”
Mạch Mang Mang trả lời cho qua chuyện. Lúc này Cố Trăn quay lại, nắm lấy tay phải của cô, nói: “Ngày mai nhất định sẽ bị bầm tím.”
Mu bàn tay đỏ bừng, lòng bàn tay vẫn hằn vết thương cũ, Mạch Mang Mang rụt tay lại: “Chẳng sao cả.”
“Chúng ta có thể nói chuyện bình thường với nhau được không?” Cố Trăn bình tĩnh nói: “Nếu nói chuyện chỉ để trút bỏ cảm xúc của mình, vừa không hiệu quả vừa không có logic. Tôi không nghĩ chúng ta nhất thiết phải như thế.”
Mạch Mang Mang quay người nhìn anh: “Thế anh có nói chuyện một cách bình thường với tôi không? Cũng đúng, lịch sự hay không còn phải tùy người tùy trường hợp nữa.”
“Vừa rồi tôi đã nặng lời, là lỗi của tôi”. Cố Trăn nghiêm túc nhận lỗi.
Trước sự chân thành hiếm có của anh, Mạch Mang Mang sửng sốt nhưng cũng không cảm kích mấy: “Gặp nhau là để giải quyết vấn đề, nhưng mối quan hệ của chúng ta chỉ là tình cờ, không lâu dài. Không có gì đáng để giải quyết nên không cần thiết.”
Cô vẫn rất đề phòng anh. Cố Trăn gật đầu: “Được rồi, nhưng tôi hy vọng em hiểu rằng tôi không có ác ý với em. Không có chuyện tôi sẽ cảm thấy hài lòng khi thấy em chật vật, hoặc đối tốt với em chỉ vì tình huống bắt buộc…”
Mạch Mang Mang không nhìn anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
Sáng mai Mạch Mang Mang phải nội soi dạ dày nên cô phải để bụng đói, Cố Trăn mở một chai nước đưa cho cô, cô uống một ngụm rồi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cuối cùng không nhịn được mà nôn ra máu.
***
Lời tác giả:
- Tống Văn Dục không phải nam phụ, chỉ là một nhân vật phụ vô cùng bình thường.
- Hiện tại là giai đoạn tạm bình yên, sẽ không ngược, nhưng mọi người cứ yên tâm là nữ chính sẽ không dễ dàng tha thứ cho nam chính như vậy đâu (Béo: Còn nam chính đã làm gì để nữ chính ghét ổng như thế thì tác giả sẽ dần bật mí sau, nhưng Béo cam đoan là ổng làm thế cũng vì bất đắc dĩ, để bảo vệ nữ chính thôi, bả không biết nên hiểu lầm)
- Cuối cùng là Mang Mang không phải bệnh nặng, đừng để tâm đến kết quả kiểm tra sức khỏe của cô ấy, sau khi nằm viện về thì cô ấy cũng đã chú ý hơn.