Những ngày cuối nằm viện của Mạch Mang Mang, Cố Trăn không đến được vì công việc bận rộn. Cô định xuất viện trước một ngày, sau khi suy nghĩ, cô quyết định báo một tiếng cho Cố Trăn biết.
Gọi điện cho anh nhưng Cao Vũ bắt máy: “Xin chào, xin hỏi ai gọi đến vậy? Bí thư Cố đang họp, không tiện nghe điện thoại. Cô có cần để lại tin nhắn không?”
Bây giờ Mạch Mang Mang mới biết đây là số điện thoại anh dùng cho công việc. Cô nhìn đồng hồ, bảy giờ tối rồi mà anh vẫn còn đang họp, thôi dù sao cô gọi đến cũng đã giữ phép lịch sự cơ bản rồi: “Không có gì đâu.”
“Đưa cho tôi.” Giọng Cố Trăn vang lên ở đầu dây kia, anh trả lời điện thoại: “Mang Mang hả?”
“Hôm nay tôi sẽ xuất viện, chỉ muốn báo với anh một câu thôi.”
Vừa mới tan họp, xung quanh có nhiều tiếng nói chuyện ồn ào. Dường như Cố Trăn vừa nói chuyện cùng cô vừa giải quyết những việc khác, đáp lại một lời hai ý: “Được rồi, bây giờ anh qua đón em.”
“Thôi, tôi chỉ…”
Cố Trăn đoán trước được lời từ chối của cô. Người trong thang máy đã dành chỗ cho anh, đang ấn nút mở cửa đợi anh vào.
Cố Trăn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo họ đi xuống trước, anh đổi hướng đi đến chỗ cầu thang tối, mở cửa thoát hiểm đi ra. Ánh trăng trắng bạc lạnh lẽo rơi trên bậc cầu thang, anh tựa lên tay vịn, giọng nói nhẫn nại pha chút mệt mỏi: “Chờ anh hai mươi phút.”
Lúc Cố Trăn tới, Mang Mang đang ngồi nghiêng trên giường xem Ipad. Anh vừa đến đã hỏi cô: “Em ăn cơm chưa?”
Mang Mang cảm thấy chủ đề nói chuyện của bọn họ vô cùng nhạt nhẽo lại không có chiều sâu, chỉ giới hạn trong bốn từ thực sắc tính dã.
“Tôi chưa.”
Cố Trăn nhíu mày: “Anh không đến thì em không ăn à?”
“Vì anh bảo tôi chờ, nên tôi đang chờ anh mà”. Mạch Mang Mang đáp lại: “Sao tôi biết được là anh sẽ đến muộn chứ? Tôi cũng định mời anh một bữa không anh lại nói tôi qua cầu rút ván.”
Cô nói rất khí thế, sắc mặt cũng tốt lên nhiều. Cố Trăn cũng cười nói: “Mấy ngày không gặp, em hồi phục nhanh lắm.”
“Mời cơm thì không cần đâu”. Anh xách hành lý cô đã xếp gọn lên: “Cùng anh đi siêu thị nhé?”
Trên đường về nhà cô có một siêu thị khá lớn, Cố Trăn kéo xe đẩy, dừng lại ở khu đồ tươi sống.
Mang Mang đi đằng sau anh, hỏi: “Anh thường tự nấu ăn à?”
Cố Trăn chọn một miếng thịt bò, trả lời: “Không.”
Nhân viên của siêu thị nhiệt tình chào hàng: “Chào anh, anh có muốn ăn thử móng giò không? Vô cùng tươi ngon.” Cô chỉ vào Mang Mang: “Móng giò rất tốt cho phụ nữ.”
Cố Trăn nhìn lại cô ấy: “Không cần đâu.”
“Anh mua của anh đi, nhìn tôi làm gì?” Mạch Mang Mang lúng túng nói: “Làm sao mà bổ như thế được.”
“Chẳng qua anh thấy nấu nó hơi phiền phức thôi.” Cố Trăn nhướng mày, nói chân thành: “Anh rất hài lòng với tài nấu ăn của em.”
Mang Mang đá anh: “Ai cần biết anh hài lòng hay không làm gì.”
Hôm nay là ngày cuối tuần nên rất đông người, xếp một hàng dài trước quầy thu ngân.
Đôi mắt của Mạch Mang Mang dừng lại một lúc trên một cặp đôi mặc đồng phục học sinh cấp 2. Cô bé vô tình va vào kệ bao cao su, làm rơi hai ba hộp, cậu bạn giúp cô nhặt lên và đặt lại, thấy cô bé đỏ mặt, cậu cười xoa đầu cô ấy.
Cô lại nhớ đến hôm trước cô và anh làm tình trong bệnh viện. Chắc chắn anh không thể biết trước chuyện dì Thái sẽ về nhà mà mang theo “áo mưa” bên mình. Chỉ có thể đoán rằng gần đây anh có gì đó kì lạ.
Đầu bị ai đó cốc nhẹ, Cố Trăn hỏi cô: “Em nhìn gì đó?”
Anh như thể đang nhìn thấu cô, từ tốn lên tiếng giải thích: “Đấy là lấy từ hoạt động tuyên truyền về kế hoạch hóa gia đình, anh tiện tay để trong ví.”
Mạch Mang Mang lạnh nhạt đáp lời: “Anh không cần giải thích với tôi.”
“Đi nhờ chút!”
Một chiếc xe đẩy phi thẳng đến chỗ cô, Cố Trăn ôm eo cô tránh ra kịp lúc: “Không giải thích cho em, thì anh cũng chả có ai để giải thích.”
Mạch Mang Mang dán nửa người vào người anh, cô còn đang ngơ ngẩn, vẫn chưa hiểu kịp hàm nghĩa trong câu nói của anh thì Cố Trăn đã nhanh chóng buông cô ra, đi đến quầy thanh toán.
Không khí mùa hè oi bức, Mạch Mang Mang không thích đồ ngọt nhưng lại thích ăn đồ lạnh. Ra đến xe, cô cúi người tìm cây kem ô long đào trắng cô đã mua từ trong túi đồ chất đống ở băng ghế sau. Cô lên xe khoan khoái định thưởng thức thì Cố Trăn đè tay cô lại, tay kia vẫn điều khiển vô lăng: “Hay lắm, ‘lành sẹo quên đau’ đúng không?”
“Bác sĩ bảo ăn ít thôi cũng được mà. Lúc nằm viện tôi đã uống nước nóng nửa tháng rồi.”
Mạch Mang Mang gạt tay anh ra: “Anh đừng lái xe bằng một tay, sẽ bị chụp ảnh phạt đấy.”
“Em ăn ít thôi đấy nhé.”
“Sao anh thích quản lý người khác quá vậy, bệnh nghề nghiệp hả?” Mạch Mang Mang tự hỏi tự đáp: “Tôi là giảng viên nhưng đi ra khỏi phòng thí nghiệm là xong, không như anh.”
Cố Trăn lái xe vào khu nhà cô, đỗ xe ở bãi để xe tầng một. “Không phải anh thích quản mọi người, anh chỉ quan tâm em thôi”. Anh cởi dây an toàn, cúi người lại gần, ngửi đôi môi ẩm ướt của cô: “Có hương đào.”
Mạch Mang Mang giơ cây kem lên, Cố Trăn cúi đầu cắn một nửa cây kem trên tay cô. Kem trà ô long có nhân là thịt quả đào với vị ngọt thanh thanh.
Hơi thở của anh phả nhẹ lên mu bàn tay cô, Mạch Mang Mang vừa mới hạ nhiệt lại cảm thấy nhiệt độ tăng lên, cô vội rụt tay lại: “Á, kem tôi đang ăn đã liếm vào rồi mà.”
Cố Trăn ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc nói: “Cứ như anh chưa ăn của em bao giờ vậy.”
Anh chỉ vào túi đồ ở ghế sau, bảo: “Em giúp anh cầm bớt vào nhà đi.”
Mang Mang thắc mắc hỏi: “Đây là đồ của anh mà?”
“Mua cho em”. Cố Trăn xuống xe, cúi người bê mấy túi lớn, túi nhỏ ở ghế sau ra: “Nhà anh mới có dì giúp việc rồi, không cần anh mua thức ăn nữa.”
“Gì cơ? Nhưng mà tôi rất ít nấu cơm, anh mua nhiều đồ như thế…”
Cố Trăn quen cửa quen nẻo bước vào tiền sảnh, người bảo vệ chủ động chào anh, còn Mạch Mang Mang đi đằng sau đang thầm mắng cái tính tự nhiên của anh.
Bước vào nhà, Mạch Mang Mang nhìn kĩ căn bếp của mình, tủ lạnh đã đổi thành cửa đôi, dầu, muối, tương, giấm, chậu, bát đều có đủ, lại còn nhiều thêm một cái máy rửa bát âm tường nữa chứ.
Cô không thể tin vào mắt mình: “Cố Trăn!! Anh biến nhà tôi thành cái gì rồi vậy?!”
“Em có biết nhà em kinh khủng như thế nào không? Bụi bẩn ở khắp mọi nơi, đến nỗi bánh mì để quá hạn một tuần rồi còn chưa vứt đi đấy”. Cố Trăn điềm nhiên đặt trái cây và rau củ vào tủ lạnh. Anh bắt cô phải đứng cạnh xem ngăn nào để đồ gì, phân loại từng thứ.
Mạch Mang Mang chỉ đưa chìa khóa cho anh có hai lần thôi, thế mà anh dám giấu trời vượt biển, tự ý thay đổi nhà cô. “Anh…”
Cố Trăn nhét cà chua vào tay cô: “Nếu em rảnh quá, thì đi rửa cà chua đi này.”
Ván đã đóng thành thuyền, Mang Mang cũng chẳng trông đợi anh có thể tự ý thức được hành động của mình, cô ném quả cà chua lại cho anh rồi quay trở về phòng ngủ.
Mạch Mang Mang nằm trên giường, chuyển tiền vào tài khoản Wechat của Cố Trăn với lời nhắn: ”Anh làm tôi tốn thêm một khoản phí vô nghĩa rồi đấy.”
Cố Trăn từ chối nhận, sau đó nhắn lại: “Ra ngoài ăn đi.”
Mùi thức ăn nhẹ nhàng bay vào phòng, Mạch Mang Mang ngồi vào bàn. Hai món mặn, một món chay và canh, chỉ là cơm nhà nấu bình thường, nhưng cô lại nếm được hương vị như trong ký ức.
Cố Trăn nấu ăn rất ngon. Hồi trước, Mạch Mang Mang thích nhất là nhìn anh bận rộn trong phòng bếp với chiếc áo phông trắng, và cô sẽ ôm lấy anh từ phía sau, ló đầu sang bên cạnh, ngọt ngào nói: “Chồng em lúc nấu cơm là dịu dàng nhất, đẹp trai nhất..”
“Đừng có sờ mó linh tinh.” Cố Trăn kéo cô sang bên cạnh: “Mạch Mang Mang, không làm được việc gì thì không cần nịnh bợ, không ăn trộm thì cũng là ăn cướp thôi.”
Mạch Mang Mang nhéo eo anh: ”Anh có thể nghĩ về em tốt hơn không hả? Mà thôi không sao, em không biết nấu, về sau anh nấu hết là được.”
Dưới ánh đèn cô độc, Cố Trăn mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, ngồi ở phía đối diện cô, dáng vẻ anh lạnh lùng kiên nghị, lộ ra chút cảm giác mệt mỏi, hàng mi, đôi mắt như hợp lại với người thiếu niên mười bảy tuổi kia, khiến cô vừa thấy quen thuộc vừa như lạ lẫm.
Mạch Mang Mang chớp mắt, tay cầm thìa, bỗng muốn hỏi anh định làm gì, nhưng cái con người này đối xử tốt với cô có thể có lý do nhưng lại không có mục đích sao?
“Không ngon à?”
Mang Mang sắp xếp lại tâm trạng hỗn độn của mình: “Không phải, ăn ngon lắm, nhưng mà đây lại thành anh mời tôi rồi, tôi lại nợ anh nữa.”
“Em không nợ anh gì cả”. Cố Trăn đặt đũa xuống: “Từ đầu chúng ta đã không rõ ràng rồi.”
“Đúng vậy, có nhiều chuyện tôi không thể nói ra”. Mạch Mang Mang cười miễn cưỡng: “Nhưng có những chuyện, chúng ta phải rành mạch — đừng từ chối nhận tiền tôi vừa chuyển.”
Ăn xong, Mang Mang tiễn Cố Trăn đến cửa thang máy, anh giơ tay nhéo cằm cô: “Em nhớ ăn cơm đấy.”
Mạch Mang Mang liếc anh một cái: “Tôi vừa mới ăn xong mà, tôi có phải lợn đâu. Anh đừng có suốt ngày bắt tôi ăn nữa.”
“Đúng là rất giống heo.” Cố Trăn cười nói: “Anh đi đây.”
Mạch Mang Mang tựa vào khung cửa bằng đá cẩm thạch, di di mũi chân ra phía sau, nhìn anh đáp: “Ừm.”
Điện thoại cô vang lên chuông nhận tin, đây là thông báo về thời tiết cảnh báo sấm sét và gió giật cấp độ báo động màu da cam. Ngoài cửa kính thông tầng bỗng xuất hiện một tia chớp xanh bạc vạch ngang bầu trời đêm, Mạch Mang Mang nhìn anh nhẹ nhàng nói: “Mùa hè mưa nhiều lắm.”
Bọn họ đứng trước thang máy quá lâu, cửa thang máy không đóng được, phát ra âm thanh bíp bíp cảnh báo. Cố Trăn đang chuẩn bị bước vào trong, bỗng Mạch Mang Mang nắm lấy tay anh, chậm rãi nói: “Anh đừng đi!”
Gọi điện cho anh nhưng Cao Vũ bắt máy: “Xin chào, xin hỏi ai gọi đến vậy? Bí thư Cố đang họp, không tiện nghe điện thoại. Cô có cần để lại tin nhắn không?”
Bây giờ Mạch Mang Mang mới biết đây là số điện thoại anh dùng cho công việc. Cô nhìn đồng hồ, bảy giờ tối rồi mà anh vẫn còn đang họp, thôi dù sao cô gọi đến cũng đã giữ phép lịch sự cơ bản rồi: “Không có gì đâu.”
“Đưa cho tôi.” Giọng Cố Trăn vang lên ở đầu dây kia, anh trả lời điện thoại: “Mang Mang hả?”
“Hôm nay tôi sẽ xuất viện, chỉ muốn báo với anh một câu thôi.”
Vừa mới tan họp, xung quanh có nhiều tiếng nói chuyện ồn ào. Dường như Cố Trăn vừa nói chuyện cùng cô vừa giải quyết những việc khác, đáp lại một lời hai ý: “Được rồi, bây giờ anh qua đón em.”
“Thôi, tôi chỉ…”
Cố Trăn đoán trước được lời từ chối của cô. Người trong thang máy đã dành chỗ cho anh, đang ấn nút mở cửa đợi anh vào.
Cố Trăn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo họ đi xuống trước, anh đổi hướng đi đến chỗ cầu thang tối, mở cửa thoát hiểm đi ra. Ánh trăng trắng bạc lạnh lẽo rơi trên bậc cầu thang, anh tựa lên tay vịn, giọng nói nhẫn nại pha chút mệt mỏi: “Chờ anh hai mươi phút.”
Lúc Cố Trăn tới, Mang Mang đang ngồi nghiêng trên giường xem Ipad. Anh vừa đến đã hỏi cô: “Em ăn cơm chưa?”
Mang Mang cảm thấy chủ đề nói chuyện của bọn họ vô cùng nhạt nhẽo lại không có chiều sâu, chỉ giới hạn trong bốn từ thực sắc tính dã.
“Tôi chưa.”
Cố Trăn nhíu mày: “Anh không đến thì em không ăn à?”
“Vì anh bảo tôi chờ, nên tôi đang chờ anh mà”. Mạch Mang Mang đáp lại: “Sao tôi biết được là anh sẽ đến muộn chứ? Tôi cũng định mời anh một bữa không anh lại nói tôi qua cầu rút ván.”
Cô nói rất khí thế, sắc mặt cũng tốt lên nhiều. Cố Trăn cũng cười nói: “Mấy ngày không gặp, em hồi phục nhanh lắm.”
“Mời cơm thì không cần đâu”. Anh xách hành lý cô đã xếp gọn lên: “Cùng anh đi siêu thị nhé?”
Trên đường về nhà cô có một siêu thị khá lớn, Cố Trăn kéo xe đẩy, dừng lại ở khu đồ tươi sống.
Mang Mang đi đằng sau anh, hỏi: “Anh thường tự nấu ăn à?”
Cố Trăn chọn một miếng thịt bò, trả lời: “Không.”
Nhân viên của siêu thị nhiệt tình chào hàng: “Chào anh, anh có muốn ăn thử móng giò không? Vô cùng tươi ngon.” Cô chỉ vào Mang Mang: “Móng giò rất tốt cho phụ nữ.”
Cố Trăn nhìn lại cô ấy: “Không cần đâu.”
“Anh mua của anh đi, nhìn tôi làm gì?” Mạch Mang Mang lúng túng nói: “Làm sao mà bổ như thế được.”
“Chẳng qua anh thấy nấu nó hơi phiền phức thôi.” Cố Trăn nhướng mày, nói chân thành: “Anh rất hài lòng với tài nấu ăn của em.”
Mang Mang đá anh: “Ai cần biết anh hài lòng hay không làm gì.”
Hôm nay là ngày cuối tuần nên rất đông người, xếp một hàng dài trước quầy thu ngân.
Đôi mắt của Mạch Mang Mang dừng lại một lúc trên một cặp đôi mặc đồng phục học sinh cấp 2. Cô bé vô tình va vào kệ bao cao su, làm rơi hai ba hộp, cậu bạn giúp cô nhặt lên và đặt lại, thấy cô bé đỏ mặt, cậu cười xoa đầu cô ấy.
Cô lại nhớ đến hôm trước cô và anh làm tình trong bệnh viện. Chắc chắn anh không thể biết trước chuyện dì Thái sẽ về nhà mà mang theo “áo mưa” bên mình. Chỉ có thể đoán rằng gần đây anh có gì đó kì lạ.
Đầu bị ai đó cốc nhẹ, Cố Trăn hỏi cô: “Em nhìn gì đó?”
Anh như thể đang nhìn thấu cô, từ tốn lên tiếng giải thích: “Đấy là lấy từ hoạt động tuyên truyền về kế hoạch hóa gia đình, anh tiện tay để trong ví.”
Mạch Mang Mang lạnh nhạt đáp lời: “Anh không cần giải thích với tôi.”
“Đi nhờ chút!”
Một chiếc xe đẩy phi thẳng đến chỗ cô, Cố Trăn ôm eo cô tránh ra kịp lúc: “Không giải thích cho em, thì anh cũng chả có ai để giải thích.”
Mạch Mang Mang dán nửa người vào người anh, cô còn đang ngơ ngẩn, vẫn chưa hiểu kịp hàm nghĩa trong câu nói của anh thì Cố Trăn đã nhanh chóng buông cô ra, đi đến quầy thanh toán.
Không khí mùa hè oi bức, Mạch Mang Mang không thích đồ ngọt nhưng lại thích ăn đồ lạnh. Ra đến xe, cô cúi người tìm cây kem ô long đào trắng cô đã mua từ trong túi đồ chất đống ở băng ghế sau. Cô lên xe khoan khoái định thưởng thức thì Cố Trăn đè tay cô lại, tay kia vẫn điều khiển vô lăng: “Hay lắm, ‘lành sẹo quên đau’ đúng không?”
“Bác sĩ bảo ăn ít thôi cũng được mà. Lúc nằm viện tôi đã uống nước nóng nửa tháng rồi.”
Mạch Mang Mang gạt tay anh ra: “Anh đừng lái xe bằng một tay, sẽ bị chụp ảnh phạt đấy.”
“Em ăn ít thôi đấy nhé.”
“Sao anh thích quản lý người khác quá vậy, bệnh nghề nghiệp hả?” Mạch Mang Mang tự hỏi tự đáp: “Tôi là giảng viên nhưng đi ra khỏi phòng thí nghiệm là xong, không như anh.”
Cố Trăn lái xe vào khu nhà cô, đỗ xe ở bãi để xe tầng một. “Không phải anh thích quản mọi người, anh chỉ quan tâm em thôi”. Anh cởi dây an toàn, cúi người lại gần, ngửi đôi môi ẩm ướt của cô: “Có hương đào.”
Mạch Mang Mang giơ cây kem lên, Cố Trăn cúi đầu cắn một nửa cây kem trên tay cô. Kem trà ô long có nhân là thịt quả đào với vị ngọt thanh thanh.
Hơi thở của anh phả nhẹ lên mu bàn tay cô, Mạch Mang Mang vừa mới hạ nhiệt lại cảm thấy nhiệt độ tăng lên, cô vội rụt tay lại: “Á, kem tôi đang ăn đã liếm vào rồi mà.”
Cố Trăn ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc nói: “Cứ như anh chưa ăn của em bao giờ vậy.”
Anh chỉ vào túi đồ ở ghế sau, bảo: “Em giúp anh cầm bớt vào nhà đi.”
Mang Mang thắc mắc hỏi: “Đây là đồ của anh mà?”
“Mua cho em”. Cố Trăn xuống xe, cúi người bê mấy túi lớn, túi nhỏ ở ghế sau ra: “Nhà anh mới có dì giúp việc rồi, không cần anh mua thức ăn nữa.”
“Gì cơ? Nhưng mà tôi rất ít nấu cơm, anh mua nhiều đồ như thế…”
Cố Trăn quen cửa quen nẻo bước vào tiền sảnh, người bảo vệ chủ động chào anh, còn Mạch Mang Mang đi đằng sau đang thầm mắng cái tính tự nhiên của anh.
Bước vào nhà, Mạch Mang Mang nhìn kĩ căn bếp của mình, tủ lạnh đã đổi thành cửa đôi, dầu, muối, tương, giấm, chậu, bát đều có đủ, lại còn nhiều thêm một cái máy rửa bát âm tường nữa chứ.
Cô không thể tin vào mắt mình: “Cố Trăn!! Anh biến nhà tôi thành cái gì rồi vậy?!”
“Em có biết nhà em kinh khủng như thế nào không? Bụi bẩn ở khắp mọi nơi, đến nỗi bánh mì để quá hạn một tuần rồi còn chưa vứt đi đấy”. Cố Trăn điềm nhiên đặt trái cây và rau củ vào tủ lạnh. Anh bắt cô phải đứng cạnh xem ngăn nào để đồ gì, phân loại từng thứ.
Mạch Mang Mang chỉ đưa chìa khóa cho anh có hai lần thôi, thế mà anh dám giấu trời vượt biển, tự ý thay đổi nhà cô. “Anh…”
Cố Trăn nhét cà chua vào tay cô: “Nếu em rảnh quá, thì đi rửa cà chua đi này.”
Ván đã đóng thành thuyền, Mang Mang cũng chẳng trông đợi anh có thể tự ý thức được hành động của mình, cô ném quả cà chua lại cho anh rồi quay trở về phòng ngủ.
Mạch Mang Mang nằm trên giường, chuyển tiền vào tài khoản Wechat của Cố Trăn với lời nhắn: ”Anh làm tôi tốn thêm một khoản phí vô nghĩa rồi đấy.”
Cố Trăn từ chối nhận, sau đó nhắn lại: “Ra ngoài ăn đi.”
Mùi thức ăn nhẹ nhàng bay vào phòng, Mạch Mang Mang ngồi vào bàn. Hai món mặn, một món chay và canh, chỉ là cơm nhà nấu bình thường, nhưng cô lại nếm được hương vị như trong ký ức.
Cố Trăn nấu ăn rất ngon. Hồi trước, Mạch Mang Mang thích nhất là nhìn anh bận rộn trong phòng bếp với chiếc áo phông trắng, và cô sẽ ôm lấy anh từ phía sau, ló đầu sang bên cạnh, ngọt ngào nói: “Chồng em lúc nấu cơm là dịu dàng nhất, đẹp trai nhất..”
“Đừng có sờ mó linh tinh.” Cố Trăn kéo cô sang bên cạnh: “Mạch Mang Mang, không làm được việc gì thì không cần nịnh bợ, không ăn trộm thì cũng là ăn cướp thôi.”
Mạch Mang Mang nhéo eo anh: ”Anh có thể nghĩ về em tốt hơn không hả? Mà thôi không sao, em không biết nấu, về sau anh nấu hết là được.”
Dưới ánh đèn cô độc, Cố Trăn mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, ngồi ở phía đối diện cô, dáng vẻ anh lạnh lùng kiên nghị, lộ ra chút cảm giác mệt mỏi, hàng mi, đôi mắt như hợp lại với người thiếu niên mười bảy tuổi kia, khiến cô vừa thấy quen thuộc vừa như lạ lẫm.
Mạch Mang Mang chớp mắt, tay cầm thìa, bỗng muốn hỏi anh định làm gì, nhưng cái con người này đối xử tốt với cô có thể có lý do nhưng lại không có mục đích sao?
“Không ngon à?”
Mang Mang sắp xếp lại tâm trạng hỗn độn của mình: “Không phải, ăn ngon lắm, nhưng mà đây lại thành anh mời tôi rồi, tôi lại nợ anh nữa.”
“Em không nợ anh gì cả”. Cố Trăn đặt đũa xuống: “Từ đầu chúng ta đã không rõ ràng rồi.”
“Đúng vậy, có nhiều chuyện tôi không thể nói ra”. Mạch Mang Mang cười miễn cưỡng: “Nhưng có những chuyện, chúng ta phải rành mạch — đừng từ chối nhận tiền tôi vừa chuyển.”
Ăn xong, Mang Mang tiễn Cố Trăn đến cửa thang máy, anh giơ tay nhéo cằm cô: “Em nhớ ăn cơm đấy.”
Mạch Mang Mang liếc anh một cái: “Tôi vừa mới ăn xong mà, tôi có phải lợn đâu. Anh đừng có suốt ngày bắt tôi ăn nữa.”
“Đúng là rất giống heo.” Cố Trăn cười nói: “Anh đi đây.”
Mạch Mang Mang tựa vào khung cửa bằng đá cẩm thạch, di di mũi chân ra phía sau, nhìn anh đáp: “Ừm.”
Điện thoại cô vang lên chuông nhận tin, đây là thông báo về thời tiết cảnh báo sấm sét và gió giật cấp độ báo động màu da cam. Ngoài cửa kính thông tầng bỗng xuất hiện một tia chớp xanh bạc vạch ngang bầu trời đêm, Mạch Mang Mang nhìn anh nhẹ nhàng nói: “Mùa hè mưa nhiều lắm.”
Bọn họ đứng trước thang máy quá lâu, cửa thang máy không đóng được, phát ra âm thanh bíp bíp cảnh báo. Cố Trăn đang chuẩn bị bước vào trong, bỗng Mạch Mang Mang nắm lấy tay anh, chậm rãi nói: “Anh đừng đi!”