Sau khi Chung Kê về nước được hơn một tháng, ban giám hiệu nhà trường đã tổ chức một buổi tiệc mừng chào đón anh. Tám giờ tối khi buổi tiệc kết thúc, anh ra về cùng với Mạch Mang Mang.
Hoành Triệt là một câu lạc bộ cao cấp, phía sau là núi, đối diện là hồ, là nơi yêu thích của các quan chức cao cấp ở Dật Thành. Trên đường đi ra họ tình cờ gặp một đoàn người, các vị lãnh đạo do quen biết nhau liền dừng lại chào hỏi.
Phó thị trưởng Lữ Đức Chính đi đầu, nhưng ông không phải là người nổi bật nhất. Mạch Mang Mang thấy có người còn nổi bật hơn. Từ lần Cố Trăn đi công tác đó cô và anh đã nửa tháng không gặp nhau. Vì mối quan hệ của họ chưa ổn định, hai người lại vô cùng bận rộn nên cũng không thường xuyên liên lạc.
Lữ Đức Chính bắt tay chào Chung Kê: “Giáo sư Chung, thật vinh hạnh được gặp anh. Tôi ngưỡng mộ tiếng tăm anh đã lâu, anh quả nhiên là nhà khoa học nổi tiếng đã có nhiều thành tựu trong giới.”
Chung Kê khiêm tốn gật đầu: “Ông quá khen rồi.”
Mạch Mang Mang không thích nói chuyện xã giao, cô liền âm thầm đứng tránh phía sau Chung Kê. Có điều, cho dù cô có làm như vậy hay không, lúc Cố Trăn bắt tay Chung Kê cũng chẳng để ý đến cô.
Người phục vụ mở cửa phòng VIP riêng ra. Sau khi Lữ Đức Chính đi vào, Mạch Càng Tư cất tiếng chào: “Chị.”
Tống Văn Dục thấy thú vị liền thuận miệng mời: “Cô Mạch có muốn ở lại không?”
Chung Kê cũng biết ba Mạch Mang Mang là đổng sự trưởng: “Bên này đã xong việc, nếu em muốn có thể ở lại.”
“Nhưng mà em muốn đi cùng anh.” Mạch Mang Mang nói thẳng.
Bình thường Chung Kê hiếm khi rảnh rỗi nên Mạch Mang Mang rất quý trọng cơ hội được nói chuyện cùng anh.
Chung Kê nghiêng đầu nhìn cô. Có thể là do anh bị ảnh hưởng bởi hơi men nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm. Hoặc cũng có thể là do áp lực dưới cái nhìn của mọi người, mà khi hình ảnh của Mạch Mang Mang phản chiếu trong đáy mắt anh, anh cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Cô thản nhiên nói thêm: “Chúng ta vẫn chưa thảo luận xong.”
Tưởng Lê Dự trào phúng: “Quả nhiên cô Mạch không để mặt mũi cho chúng tôi.”
Tưởng Lê Dự nói như vậy, nếu cô không ở lại đồng nghĩa với việc làm khó Mạch Càng Tư. Chung Kê nói: “Việc của mình để ngày mai đi.”
Mạch Càng Tư vừa mới vào Mạch Thị, Mạch Mang Mang cũng lo lắng cho cô, liền nói: “Vâng.”
Lúc ngồi vào chỗ, Lữ Đức Chính còn trêu: “Cô Tôn, lần trước ở Thanh Thành cô đã ngồi cạnh Cố bí thư, lần này nên ngồi cạnh tôi nhỉ?”
Tôn Linh cùng Tưởng Lê Dự không phải bạn bè thân thiết, nhưng hôm nay vẫn cùng nhau đến đây.
Tôn Linh thản nhiên ngồi vào bên cạnh Cố Trăn, nói: “Chỉ cần bên cạnh Cố Bí thư vẫn còn chỗ trống, anh ấy lại không từ chối tôi thì sự lựa chọn của tôi mãi luôn là như vậy.” Tính cách Tôn Linh thoải mái, ăn nói hoạt bát tự nhiên, làm bầu không khí trong phòng bớt căng thẳng hơn.
Trên bàn ăn bọn họ bàn luận chủ yếu về hạng mục xây dựng các dự án cơ sở hạ tầng trong khu vực phát triển nên Mạch Mang Mang cũng không có gì để góp lời. Cô chỉ ngồi quan sát Mạch Càng Tư, thấy khí chất của em ấy đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn, không hề rụt rè hay xấu hổ, giao tiếp tự nhiên. Cô hỏi thăm đôi câu về tình hình công việc, nghe được câu trả lời tự tin làm cô cũng thấy yên lòng.
Mạch Mang Mang với Cố Trăn ngồi đối diện nhau, cách nhau một bàn tròn. Tôn Linh đứng dậy muốn gắp thức ăn cho anh, lúc cô ta cúi người gắp một miếng cá mú cho anh, ngực cô ta dường như cố ý để ngang tầm mắt Cố Trăn.
Nhưng Cố Trăn vẫn vô cùng bình thản, anh điềm tĩnh nói chuyện với mọi người, dường như anh đã quen với những trường hợp kiểu này. Ngược lại, Tưởng Lê Dự nhìn thấy vậy thì nhíu chặt mày lại.
Người bồi bàn rót đầy rượu vào ly của Mạch Mang Mang.
Miếng cá mú kia cũng sắp được bỏ vào bát của Cố Trăn thì đột nhiên anh đưa tay nhẹ nhàng chặn lại, miếng cá tươi ngon được đẩy lọt vào bát của Tôn Linh.
Tôn Linh giận dỗi kêu lên: “Cố bí thư!”
Cố Trăn cười nói: “Kiên trì lựa chọn mà lựa chọn đó sai lầm thì cũng không phải là tốt.”
“Tôn Linh!” Tưởng Lê Dự nói với giọng không thoải mái lắm: “Đi nhà vệ sinh với tôi đi.”
Mạch Mang Mang cầm ly rượu lên định uống thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Cố Trăn. Anh chỉ chỉ vào điện thoại di động, cô liền mở màn hình lên, thấy được tin nhắn vọn vẻn chỉ có ba chữ: Đừng uống rượu. Nhưng Mạch Mang Mang lại làm như không thấy gì hết, chủ động thay Mạch Càng Tư kính rượu Lữ Đức Chính.
Tống Văn Dục cũng góp vui, giọng nói say khướt: “Giáo sư Mạch, tôi cũng mời cô một ly.”
Mạch Mang Mang thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Mấy ngày nay lúc nào hồn vía Tô tranh Nghiên cũng như ở trên mây. Ban ngày trời nắng nóng nhưng cô ấy lại mặc áo dài tay, đến phòng thí nghiệm với đôi mắt sưng húp, ngày hôm qua lại xin nghỉ. Có người đã thấy Tống Văn Dục đi ô tô đến đón một nữ sinh năm nhất của Học viện Truyền thông. Tin đồn ngày càng lan nhanh, cả trường đồn rằng Tô Tranh Nghiên lúc trước được bao nuôi, giờ đã bị người ta đá rồi.
Ánh mắt Mạch Mang Mang nhìn anh ta đầy chán ghét. Thấy thời gian không còn sớm nên cô đứng dậy chào tạm biệt mọi người định ra về.
Trong nhà vệ sinh, Tưởng Lê Dự vừa rửa tay vừa nói: “Cô không nên chọc đến người không nên chọc.”
Tôn Linh vờ như không hiểu: “Người không nên chọc là sao?”
Tưởng Lê Dự khinh thường nói: “Cô cảm thấy anh ta sẽ thích cô sao?”
Những đại tiểu thư này luôn không coi ai ra gì. Lúc nào cũng cảm thấy thứ mình thích thì phải có cho bằng được, người khác không xứng có được như họ. Tôn Linh tự thấy mình cũng không thua kém người khác chỗ nào, càng thêm khinh thường Tưởng Lê Dự. Nhưng cô ta cũng không muốn xảy ra tranh chấp với cô ấy, liền nói: “Tôi thích thì tôi theo đuổi thôi, tôi cũng không quan trọng kết quả như thế nào. Lê Dự, chẳng lẽ cô không có ý gì với anh ấy sao?”
“Cô tốt nhất nên vui mừng đi vì bây giờ tôi là người đang nhắc nhở cô”. Tưởng Lê Dự khinh thường nói: “Đừng để lửa dây đến mình, nếu chọc đến cô ấy, cô có mười cái mạng cũng không đủ.”
Mạch Mang Mang đi ra khỏi phòng VIP, xuyên qua sân trước nhà chính, liền phát hiện Tống Văn Dục đang đi theo cô. Khu vườn ở Hoành Dật mang hơi hướng cổ điển, mỗi nơi một cảnh vật khác nhau, càng đi càng thêm lạc đường. Nhất thời cô không tìm được lối ra, một bóng người cũng không thấy. Cô rợn tóc gáy, bước chân có phần vội vã hơn.
Ở góc đường, Mạch Mang Mang quay lại thì thấy Cố Trăn đi ra. Cô va vào anh, hoảng hốt giơ tay lên thì bị anh nắm lấy: “Vội vàng như vậy.”
Cố Trăn cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi cổ cô, nói: “Cả người đầy mùi rượu, em muốn đi đâu?”
Hoành Triệt là một câu lạc bộ cao cấp, phía sau là núi, đối diện là hồ, là nơi yêu thích của các quan chức cao cấp ở Dật Thành. Trên đường đi ra họ tình cờ gặp một đoàn người, các vị lãnh đạo do quen biết nhau liền dừng lại chào hỏi.
Phó thị trưởng Lữ Đức Chính đi đầu, nhưng ông không phải là người nổi bật nhất. Mạch Mang Mang thấy có người còn nổi bật hơn. Từ lần Cố Trăn đi công tác đó cô và anh đã nửa tháng không gặp nhau. Vì mối quan hệ của họ chưa ổn định, hai người lại vô cùng bận rộn nên cũng không thường xuyên liên lạc.
Lữ Đức Chính bắt tay chào Chung Kê: “Giáo sư Chung, thật vinh hạnh được gặp anh. Tôi ngưỡng mộ tiếng tăm anh đã lâu, anh quả nhiên là nhà khoa học nổi tiếng đã có nhiều thành tựu trong giới.”
Chung Kê khiêm tốn gật đầu: “Ông quá khen rồi.”
Mạch Mang Mang không thích nói chuyện xã giao, cô liền âm thầm đứng tránh phía sau Chung Kê. Có điều, cho dù cô có làm như vậy hay không, lúc Cố Trăn bắt tay Chung Kê cũng chẳng để ý đến cô.
Người phục vụ mở cửa phòng VIP riêng ra. Sau khi Lữ Đức Chính đi vào, Mạch Càng Tư cất tiếng chào: “Chị.”
Tống Văn Dục thấy thú vị liền thuận miệng mời: “Cô Mạch có muốn ở lại không?”
Chung Kê cũng biết ba Mạch Mang Mang là đổng sự trưởng: “Bên này đã xong việc, nếu em muốn có thể ở lại.”
“Nhưng mà em muốn đi cùng anh.” Mạch Mang Mang nói thẳng.
Bình thường Chung Kê hiếm khi rảnh rỗi nên Mạch Mang Mang rất quý trọng cơ hội được nói chuyện cùng anh.
Chung Kê nghiêng đầu nhìn cô. Có thể là do anh bị ảnh hưởng bởi hơi men nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm. Hoặc cũng có thể là do áp lực dưới cái nhìn của mọi người, mà khi hình ảnh của Mạch Mang Mang phản chiếu trong đáy mắt anh, anh cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Cô thản nhiên nói thêm: “Chúng ta vẫn chưa thảo luận xong.”
Tưởng Lê Dự trào phúng: “Quả nhiên cô Mạch không để mặt mũi cho chúng tôi.”
Tưởng Lê Dự nói như vậy, nếu cô không ở lại đồng nghĩa với việc làm khó Mạch Càng Tư. Chung Kê nói: “Việc của mình để ngày mai đi.”
Mạch Càng Tư vừa mới vào Mạch Thị, Mạch Mang Mang cũng lo lắng cho cô, liền nói: “Vâng.”
Lúc ngồi vào chỗ, Lữ Đức Chính còn trêu: “Cô Tôn, lần trước ở Thanh Thành cô đã ngồi cạnh Cố bí thư, lần này nên ngồi cạnh tôi nhỉ?”
Tôn Linh cùng Tưởng Lê Dự không phải bạn bè thân thiết, nhưng hôm nay vẫn cùng nhau đến đây.
Tôn Linh thản nhiên ngồi vào bên cạnh Cố Trăn, nói: “Chỉ cần bên cạnh Cố Bí thư vẫn còn chỗ trống, anh ấy lại không từ chối tôi thì sự lựa chọn của tôi mãi luôn là như vậy.” Tính cách Tôn Linh thoải mái, ăn nói hoạt bát tự nhiên, làm bầu không khí trong phòng bớt căng thẳng hơn.
Trên bàn ăn bọn họ bàn luận chủ yếu về hạng mục xây dựng các dự án cơ sở hạ tầng trong khu vực phát triển nên Mạch Mang Mang cũng không có gì để góp lời. Cô chỉ ngồi quan sát Mạch Càng Tư, thấy khí chất của em ấy đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn, không hề rụt rè hay xấu hổ, giao tiếp tự nhiên. Cô hỏi thăm đôi câu về tình hình công việc, nghe được câu trả lời tự tin làm cô cũng thấy yên lòng.
Mạch Mang Mang với Cố Trăn ngồi đối diện nhau, cách nhau một bàn tròn. Tôn Linh đứng dậy muốn gắp thức ăn cho anh, lúc cô ta cúi người gắp một miếng cá mú cho anh, ngực cô ta dường như cố ý để ngang tầm mắt Cố Trăn.
Nhưng Cố Trăn vẫn vô cùng bình thản, anh điềm tĩnh nói chuyện với mọi người, dường như anh đã quen với những trường hợp kiểu này. Ngược lại, Tưởng Lê Dự nhìn thấy vậy thì nhíu chặt mày lại.
Người bồi bàn rót đầy rượu vào ly của Mạch Mang Mang.
Miếng cá mú kia cũng sắp được bỏ vào bát của Cố Trăn thì đột nhiên anh đưa tay nhẹ nhàng chặn lại, miếng cá tươi ngon được đẩy lọt vào bát của Tôn Linh.
Tôn Linh giận dỗi kêu lên: “Cố bí thư!”
Cố Trăn cười nói: “Kiên trì lựa chọn mà lựa chọn đó sai lầm thì cũng không phải là tốt.”
“Tôn Linh!” Tưởng Lê Dự nói với giọng không thoải mái lắm: “Đi nhà vệ sinh với tôi đi.”
Mạch Mang Mang cầm ly rượu lên định uống thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Cố Trăn. Anh chỉ chỉ vào điện thoại di động, cô liền mở màn hình lên, thấy được tin nhắn vọn vẻn chỉ có ba chữ: Đừng uống rượu. Nhưng Mạch Mang Mang lại làm như không thấy gì hết, chủ động thay Mạch Càng Tư kính rượu Lữ Đức Chính.
Tống Văn Dục cũng góp vui, giọng nói say khướt: “Giáo sư Mạch, tôi cũng mời cô một ly.”
Mạch Mang Mang thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Mấy ngày nay lúc nào hồn vía Tô tranh Nghiên cũng như ở trên mây. Ban ngày trời nắng nóng nhưng cô ấy lại mặc áo dài tay, đến phòng thí nghiệm với đôi mắt sưng húp, ngày hôm qua lại xin nghỉ. Có người đã thấy Tống Văn Dục đi ô tô đến đón một nữ sinh năm nhất của Học viện Truyền thông. Tin đồn ngày càng lan nhanh, cả trường đồn rằng Tô Tranh Nghiên lúc trước được bao nuôi, giờ đã bị người ta đá rồi.
Ánh mắt Mạch Mang Mang nhìn anh ta đầy chán ghét. Thấy thời gian không còn sớm nên cô đứng dậy chào tạm biệt mọi người định ra về.
Trong nhà vệ sinh, Tưởng Lê Dự vừa rửa tay vừa nói: “Cô không nên chọc đến người không nên chọc.”
Tôn Linh vờ như không hiểu: “Người không nên chọc là sao?”
Tưởng Lê Dự khinh thường nói: “Cô cảm thấy anh ta sẽ thích cô sao?”
Những đại tiểu thư này luôn không coi ai ra gì. Lúc nào cũng cảm thấy thứ mình thích thì phải có cho bằng được, người khác không xứng có được như họ. Tôn Linh tự thấy mình cũng không thua kém người khác chỗ nào, càng thêm khinh thường Tưởng Lê Dự. Nhưng cô ta cũng không muốn xảy ra tranh chấp với cô ấy, liền nói: “Tôi thích thì tôi theo đuổi thôi, tôi cũng không quan trọng kết quả như thế nào. Lê Dự, chẳng lẽ cô không có ý gì với anh ấy sao?”
“Cô tốt nhất nên vui mừng đi vì bây giờ tôi là người đang nhắc nhở cô”. Tưởng Lê Dự khinh thường nói: “Đừng để lửa dây đến mình, nếu chọc đến cô ấy, cô có mười cái mạng cũng không đủ.”
Mạch Mang Mang đi ra khỏi phòng VIP, xuyên qua sân trước nhà chính, liền phát hiện Tống Văn Dục đang đi theo cô. Khu vườn ở Hoành Dật mang hơi hướng cổ điển, mỗi nơi một cảnh vật khác nhau, càng đi càng thêm lạc đường. Nhất thời cô không tìm được lối ra, một bóng người cũng không thấy. Cô rợn tóc gáy, bước chân có phần vội vã hơn.
Ở góc đường, Mạch Mang Mang quay lại thì thấy Cố Trăn đi ra. Cô va vào anh, hoảng hốt giơ tay lên thì bị anh nắm lấy: “Vội vàng như vậy.”
Cố Trăn cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi cổ cô, nói: “Cả người đầy mùi rượu, em muốn đi đâu?”