Mạch Thành đang đợi ở phía ngoài khu vực phá dỡ, nheo mắt nhìn xung quanh. Ông sợ bụi đất công trình sẽ làm vấy bẩn bộ đồ đắt tiền được đặt may theo yêu cầu của ông.
Cố Trăn cởi bỏ mũ bảo hộ, bước ra ngoài nói chuyện với giám đốc văn phòng phá dỡ: “Tất cả các khoản bồi thường sẽ được trả theo tiêu chuẩn trưng thu. Tất cả các vấn đề nhạy cảm liên quan đến việc phá dỡ sẽ được công khai. Đặc biệt là nhà ở tái định cư…”
Dưới cái nắng nóng nực oi bức khiến cho cả người đều toát mồ hôi, nhưng giọng điệu của Cố Trăn vẫn luôn kiên định. Từng câu chữ ngắn gọn dứt khoát, làm cho vị giám đốc kia chỉ biết gật đầu ưng thuận. Ban đầu Lữ Đức Chính chịu trách nhiệm về quyết định đối với khu vực này, nhưng ông ta lại tham gia vào việc phá hủy và tham nhũng đất đai nên bị các hộ gia đình có nhà phá dỡ liên tục tố cáo. Chỉ khi Cố Trăn tiếp quản công việc theo dõi vào tuần trước thì sự tức giận của quần chúng mới dần lắng xuống.
Nhân viên đưa đến một chiếc khăn lạnh, Cố Trăn từ chối: “Không cần vây quanh tôi thế đâu.” Anh chỉ tay về một góc phía xa: “Trời nóng quá, hãy dựng một vài lán nghỉ ngơi để tạo chỗ ăn trưa cho công nhân xây dựng.”
Cố Trăn bước ra khỏi dây bảo hộ bao quanh khu xây dựng, Mạch Thành lập tức tiến lên tươi cười chào hỏi: “Bí thư Cố, chúng ta đến Tuyển Hằng ngay nhé? Tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu rồi, đầu bếp là…”
Cố Trăn ngắt lời: “Chọn đại một tiệm ăn cũng được rồi.”
Hơi nóng từ trà bốc lên lượn lờ khắp phòng, tâm trạng của Mạch Thành vẫn luôn thấp thỏm lên xuống, lo lắng không biết đây là chuyện sống hay chết. Ông đánh liều mở miệng hỏi: “Bí thư Cố, cậu có thể chỉ điểm cho tôi một chút được không? Công ty chúng tôi không trúng thầu có phải là do chúng tôi không đủ thành ý?”
Giọng Cố Trăn nhàn nhạt, nhưng câu hỏi sắc bén: “Ngài cho rằng điều bản thân đã làm là tỏ thành ý đấy à?”
Mạch Thành cứng họng, ông ta không thể nói rằng bản thân lợi dụng người phụ nữ mà anh để ý, đưa cô ấy lên giường anh là thành ý được.
“Nếu hồ sơ mời thầu gian dối, thu lợi bất chính, sử dụng hợp đồng giả mạo để lừa đảo các khoản vay khổng lồ, chuyển nhượng lợi ích công ty dưới danh nghĩa người thân của Thị trưởng Lữ là thành ý, thì Mạnh thị quả thật đã làm rất tốt đấy.’’
Mạch Thành nghe xong mấy chữ đầu tiên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cố Trăn đẩy một tài liệu về phía ông ta.
Mạch Thành tái mặt: “Cậu nói cái này cho tôi biết là có ý…?”
“Ý tôi là, chính phủ không phải không biết gì, chỉ tạm thời chưa dừng tất cả các dự án hiện đang do Mạch thị sở hữu mà thôi. Bởi vì trước mắt thì giá trị mà nó tạo ra có thể át được thiệt hại mà nó gây ra.” Cố Trăn uống một ngụm trà: “Nhưng tương lai sẽ không như vậy nữa. Mạnh thị khất nợ lương công nhân của mình trong sáu tháng, Dật Thành không muốn sự cố 825 lại xuất hiện lại lần nữa”.
Sự cố 825 là một sự cố nghiêm trọng và nguy hiểm do dự án chưa hoàn thành trong khu phát triển do Tống Khánh Niên chủ trì. Một cuộc biểu tình được tổ chức bởi những công nhân bị một công ty đang nợ tiền. Xung đột đã nổ ra giữa cảnh sát và dân thường, một số người đã thiệt mạng và bị thương.
Mạch Thành vội thề thốt: “Chúng tôi nhất định sẽ xử lý vấn đề này, và tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho chính phủ.”
“Là một doanh nhân, ông Mạch hẳn là rất giỏi trong việc cân bằng giữa các bên.” Cố Trăn dừng một chút, lại nói: “Nhưng chính trị không phải là để thỏa hiệp cân bằng, mà là phân biệt giữa bạn và thù. Nếu ông Mạch muốn tất cả đều ổn thỏa, e là ông sẽ phải thất vọng rồi.’’
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Các thế lực chính trị ở tỉnh G rất phức tạp. Hai phe chính là Tống Khánh Niên và Lý Hướng Quang, Mạch Thành bắt buộc phải lựa chọn một trong hai phe. “Mạch thị chắc chắn sẽ đặt trách nhiệm xã hội lên hàng đầu. Xin cậu cứ yên tâm, bí thư Lý cứ yên tâm.”
Mạch Thành tỏ rõ thái độ của mình.
Cố Trăn rót trà cho ông ta. Đối mặt với người trẻ tuổi này, Mạch Thành một chút cũng không dám khinh thường. Hai tay ông cầm cốc, tim đập như trống bỏi, không biết đoạn đối thoại vừa rồi có làm Cố Trăn hài lòng không.
Cố Trăn tiếp tục hỏi: “Khi nói đến trách nhiệm xã hội, Mạch tổng nghĩ đạo đức công vụ và đạo đức cá nhân, cái nào nên đặt lên hàng đầu?”
“Tất nhiên là đạo đức công vụ rồi.”
“Người không có đạo đức cá nhân, làm sao có thể nói đến đạo đức công vụ.” Cố Trăn đặt tách trà xuống: “Mạch tổng có thể không hiểu rõ con gái mình, hoặc là quá hiểu rõ, cho rằng cô ấy ngoài cứng trong mềm, chỉ biết nghe theo sắp xếp của ngài.’’
Mạch Thành sửng sốt. Thật ra ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, nhưng không ngờ Cố Trăn lại chất vấn ông ngay tại đây. Theo Trần Mẫn nói, Cố Trăn và Mạch Mang Mang cãi nhau một trận lớn, hơn nữa, không có một người đàn ông nào sẽ coi trọng người phụ nữ quá dễ dàng bị đưa lên giường. Không chỉ thế, Lý Hướng Quang từ trước đến nay không có hảo cảm với đời tư hỗn loạn của các quan chức. Vì lợi ích của chính trị và danh tiếng, Cố Trăn chắc chắn sẽ giữ bí mật chuyện này.
Khi đó Mạch Thành dự kiến rằng, kết hợp ba điểm này lại, giao dịch quyền lực sẽ là chuyện một sớm một chiều, Cố Trăn cũng sẽ không phát triển mối quan hệ lâu dài với Mạch Mang Mang. Bằng cách này, ông ta có thể đưa ra lời giải thích với Lữ Đức Chính, tránh đắc tội hai bên.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã không giống như trước nữa: “Sẽ không bao giờ có lần sau nữa!” Ông đảm bảo hết lần này đến lần khác: “Con bé dù sao cũng là con gái tôi, tôi sẽ đối xử tốt với nó.’’
Sau một hồi nói chuyện, Mạch Thành bước ra khỏi nhà hàng liền nhận được một tin nhắn, cho biết khoản vay trước đó mắc kẹt trong ngân hàng đã được duyệt.
Mạch Thành thở dài một tiếng. Dưới ánh mặt trời chói chang, ông ta cảm giác được mồ hôi lạnh ướt đẫm trên lưng, nóng lạnh xung đột lẫn nhau.
Ông ta hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi gọi đến một số điện thoại.
***
Nửa tháng sau.
Mạch Mang Mang nhìn thấy Tống Văn Dục ở trước cửa phòng thí nghiệm thì nhíu mày: “Phòng thí nghiệm không cho phép ra vào tự do. Chỉ người có phận sự mới được vào.”
“Luật pháp cũng phải có tình người, giáo sư Mạch à.” Tống Văn Dục ngả ngớn nói: “Là Tranh Tranh kêu tôi đến.”
Tô Tranh Nghiên xin nghỉ bệnh, Mạch Mang Mang cau mày: “Cô ấy không có ở đây.”
Tống Văn Dục cười nói: “Vậy thì tôi sẽ đợi cô ấy.” Anh ta nhìn quanh một hồi, bâng quơ hỏi: “Cô ở một mình à?”
Sáu giờ tối, phòng thí nghiệm sẽ tiến hành khử trùng và kiểm tra an toàn, tất cả nhân viên phải ra về sớm. Mạch Mang Mang định sẽ rời đi sau khi kiểm tra thiết bị thí nghiệm lúc năm giờ.
Tống Văn Dục nhất quyết không chịu rời đi. Mạch Mang Mang nhận được điện thoại từ nhà sản xuất đã có hẹn từ trước, cô liền đóng cửa lại, vội vã xuống lầu.
Sau khi nhận lời với giáo viên phòng nghiên cứu khoa học, Mạch Mang Mang định quay trở lại phòng thí nghiệm, nhưng hệ thống kiểm soát ra vào bị lỗi, khóa cửa điện tử cũng không thể mở được.
Mạch Mang Mang đứng ở tầng dưới, dò hỏi công việc hậu cần. Đột nhiên vang lên âm thanh nứt vỡ từ cửa sổ ngay trên đầu cô, thậm chí đúng là phát ra từ hướng phòng thí nghiệm.
Cố Trăn cởi bỏ mũ bảo hộ, bước ra ngoài nói chuyện với giám đốc văn phòng phá dỡ: “Tất cả các khoản bồi thường sẽ được trả theo tiêu chuẩn trưng thu. Tất cả các vấn đề nhạy cảm liên quan đến việc phá dỡ sẽ được công khai. Đặc biệt là nhà ở tái định cư…”
Dưới cái nắng nóng nực oi bức khiến cho cả người đều toát mồ hôi, nhưng giọng điệu của Cố Trăn vẫn luôn kiên định. Từng câu chữ ngắn gọn dứt khoát, làm cho vị giám đốc kia chỉ biết gật đầu ưng thuận. Ban đầu Lữ Đức Chính chịu trách nhiệm về quyết định đối với khu vực này, nhưng ông ta lại tham gia vào việc phá hủy và tham nhũng đất đai nên bị các hộ gia đình có nhà phá dỡ liên tục tố cáo. Chỉ khi Cố Trăn tiếp quản công việc theo dõi vào tuần trước thì sự tức giận của quần chúng mới dần lắng xuống.
Nhân viên đưa đến một chiếc khăn lạnh, Cố Trăn từ chối: “Không cần vây quanh tôi thế đâu.” Anh chỉ tay về một góc phía xa: “Trời nóng quá, hãy dựng một vài lán nghỉ ngơi để tạo chỗ ăn trưa cho công nhân xây dựng.”
Cố Trăn bước ra khỏi dây bảo hộ bao quanh khu xây dựng, Mạch Thành lập tức tiến lên tươi cười chào hỏi: “Bí thư Cố, chúng ta đến Tuyển Hằng ngay nhé? Tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu rồi, đầu bếp là…”
Cố Trăn ngắt lời: “Chọn đại một tiệm ăn cũng được rồi.”
Hơi nóng từ trà bốc lên lượn lờ khắp phòng, tâm trạng của Mạch Thành vẫn luôn thấp thỏm lên xuống, lo lắng không biết đây là chuyện sống hay chết. Ông đánh liều mở miệng hỏi: “Bí thư Cố, cậu có thể chỉ điểm cho tôi một chút được không? Công ty chúng tôi không trúng thầu có phải là do chúng tôi không đủ thành ý?”
Giọng Cố Trăn nhàn nhạt, nhưng câu hỏi sắc bén: “Ngài cho rằng điều bản thân đã làm là tỏ thành ý đấy à?”
Mạch Thành cứng họng, ông ta không thể nói rằng bản thân lợi dụng người phụ nữ mà anh để ý, đưa cô ấy lên giường anh là thành ý được.
“Nếu hồ sơ mời thầu gian dối, thu lợi bất chính, sử dụng hợp đồng giả mạo để lừa đảo các khoản vay khổng lồ, chuyển nhượng lợi ích công ty dưới danh nghĩa người thân của Thị trưởng Lữ là thành ý, thì Mạnh thị quả thật đã làm rất tốt đấy.’’
Mạch Thành nghe xong mấy chữ đầu tiên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cố Trăn đẩy một tài liệu về phía ông ta.
Mạch Thành tái mặt: “Cậu nói cái này cho tôi biết là có ý…?”
“Ý tôi là, chính phủ không phải không biết gì, chỉ tạm thời chưa dừng tất cả các dự án hiện đang do Mạch thị sở hữu mà thôi. Bởi vì trước mắt thì giá trị mà nó tạo ra có thể át được thiệt hại mà nó gây ra.” Cố Trăn uống một ngụm trà: “Nhưng tương lai sẽ không như vậy nữa. Mạnh thị khất nợ lương công nhân của mình trong sáu tháng, Dật Thành không muốn sự cố 825 lại xuất hiện lại lần nữa”.
Sự cố 825 là một sự cố nghiêm trọng và nguy hiểm do dự án chưa hoàn thành trong khu phát triển do Tống Khánh Niên chủ trì. Một cuộc biểu tình được tổ chức bởi những công nhân bị một công ty đang nợ tiền. Xung đột đã nổ ra giữa cảnh sát và dân thường, một số người đã thiệt mạng và bị thương.
Mạch Thành vội thề thốt: “Chúng tôi nhất định sẽ xử lý vấn đề này, và tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho chính phủ.”
“Là một doanh nhân, ông Mạch hẳn là rất giỏi trong việc cân bằng giữa các bên.” Cố Trăn dừng một chút, lại nói: “Nhưng chính trị không phải là để thỏa hiệp cân bằng, mà là phân biệt giữa bạn và thù. Nếu ông Mạch muốn tất cả đều ổn thỏa, e là ông sẽ phải thất vọng rồi.’’
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Các thế lực chính trị ở tỉnh G rất phức tạp. Hai phe chính là Tống Khánh Niên và Lý Hướng Quang, Mạch Thành bắt buộc phải lựa chọn một trong hai phe. “Mạch thị chắc chắn sẽ đặt trách nhiệm xã hội lên hàng đầu. Xin cậu cứ yên tâm, bí thư Lý cứ yên tâm.”
Mạch Thành tỏ rõ thái độ của mình.
Cố Trăn rót trà cho ông ta. Đối mặt với người trẻ tuổi này, Mạch Thành một chút cũng không dám khinh thường. Hai tay ông cầm cốc, tim đập như trống bỏi, không biết đoạn đối thoại vừa rồi có làm Cố Trăn hài lòng không.
Cố Trăn tiếp tục hỏi: “Khi nói đến trách nhiệm xã hội, Mạch tổng nghĩ đạo đức công vụ và đạo đức cá nhân, cái nào nên đặt lên hàng đầu?”
“Tất nhiên là đạo đức công vụ rồi.”
“Người không có đạo đức cá nhân, làm sao có thể nói đến đạo đức công vụ.” Cố Trăn đặt tách trà xuống: “Mạch tổng có thể không hiểu rõ con gái mình, hoặc là quá hiểu rõ, cho rằng cô ấy ngoài cứng trong mềm, chỉ biết nghe theo sắp xếp của ngài.’’
Mạch Thành sửng sốt. Thật ra ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, nhưng không ngờ Cố Trăn lại chất vấn ông ngay tại đây. Theo Trần Mẫn nói, Cố Trăn và Mạch Mang Mang cãi nhau một trận lớn, hơn nữa, không có một người đàn ông nào sẽ coi trọng người phụ nữ quá dễ dàng bị đưa lên giường. Không chỉ thế, Lý Hướng Quang từ trước đến nay không có hảo cảm với đời tư hỗn loạn của các quan chức. Vì lợi ích của chính trị và danh tiếng, Cố Trăn chắc chắn sẽ giữ bí mật chuyện này.
Khi đó Mạch Thành dự kiến rằng, kết hợp ba điểm này lại, giao dịch quyền lực sẽ là chuyện một sớm một chiều, Cố Trăn cũng sẽ không phát triển mối quan hệ lâu dài với Mạch Mang Mang. Bằng cách này, ông ta có thể đưa ra lời giải thích với Lữ Đức Chính, tránh đắc tội hai bên.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã không giống như trước nữa: “Sẽ không bao giờ có lần sau nữa!” Ông đảm bảo hết lần này đến lần khác: “Con bé dù sao cũng là con gái tôi, tôi sẽ đối xử tốt với nó.’’
Sau một hồi nói chuyện, Mạch Thành bước ra khỏi nhà hàng liền nhận được một tin nhắn, cho biết khoản vay trước đó mắc kẹt trong ngân hàng đã được duyệt.
Mạch Thành thở dài một tiếng. Dưới ánh mặt trời chói chang, ông ta cảm giác được mồ hôi lạnh ướt đẫm trên lưng, nóng lạnh xung đột lẫn nhau.
Ông ta hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi gọi đến một số điện thoại.
***
Nửa tháng sau.
Mạch Mang Mang nhìn thấy Tống Văn Dục ở trước cửa phòng thí nghiệm thì nhíu mày: “Phòng thí nghiệm không cho phép ra vào tự do. Chỉ người có phận sự mới được vào.”
“Luật pháp cũng phải có tình người, giáo sư Mạch à.” Tống Văn Dục ngả ngớn nói: “Là Tranh Tranh kêu tôi đến.”
Tô Tranh Nghiên xin nghỉ bệnh, Mạch Mang Mang cau mày: “Cô ấy không có ở đây.”
Tống Văn Dục cười nói: “Vậy thì tôi sẽ đợi cô ấy.” Anh ta nhìn quanh một hồi, bâng quơ hỏi: “Cô ở một mình à?”
Sáu giờ tối, phòng thí nghiệm sẽ tiến hành khử trùng và kiểm tra an toàn, tất cả nhân viên phải ra về sớm. Mạch Mang Mang định sẽ rời đi sau khi kiểm tra thiết bị thí nghiệm lúc năm giờ.
Tống Văn Dục nhất quyết không chịu rời đi. Mạch Mang Mang nhận được điện thoại từ nhà sản xuất đã có hẹn từ trước, cô liền đóng cửa lại, vội vã xuống lầu.
Sau khi nhận lời với giáo viên phòng nghiên cứu khoa học, Mạch Mang Mang định quay trở lại phòng thí nghiệm, nhưng hệ thống kiểm soát ra vào bị lỗi, khóa cửa điện tử cũng không thể mở được.
Mạch Mang Mang đứng ở tầng dưới, dò hỏi công việc hậu cần. Đột nhiên vang lên âm thanh nứt vỡ từ cửa sổ ngay trên đầu cô, thậm chí đúng là phát ra từ hướng phòng thí nghiệm.