Đặng Tân đã lấy danh nghĩa Tô Tranh Nghiên hẹn gặp Tống Văn Dục, với mục đích duy nhất là cùng lúc giải quyết được cả anh ta và Mạch Mang Mang, sau đó gã sẽ ngụy trang sự việc như một vụ tai nạn bất ngờ xảy ra trong phòng thí nghiệm.
Nhưng gần hai tháng trước, một tài khoản ẩn danh đăng bài trên diễn đàn Đại học G, nghi ngờ Đặng Tân giấu hóa chất độc hại trong ký túc xá. Người đăng thể hiện nỗi lo cho an nguy của bản thân anh ta, nhưng sau đó đã xóa bài.
Chính vì vậy Cục công an thành phố đã bắt đầu đặc biệt chú ý đến hành động của Đặng Tân từ lúc đó, nên đã có thể cứu hộ khẩn cấp ngay khi hắn ta cố ý gây ra vụ nổ ở phòng thí nghiệm, tránh gây thương vong cho nhân viên và thiệt hại tài sản công cộng. Sau vụ nổ, Tống Văn Dục được đưa vào bệnh viện còn Đặng Tân bị bắt khi đang trên đường rời khỏi trường học.
Tiễn Sấm rất mừng vì Mạch Mang Mang thoát chết trong gang tấc: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mất! Cậu sinh viên này sao lại có suy nghĩ biến thái như thế. May là mọi chuyện đã được giải quyết.”
“Sao anh biết mọi chuyện đã được giải quyết?”
“Này, em chưa nghe nói đến Bí thư Lý ở thành phố chúng ta à? Anh ta nổi tiếng là công tư phân minh. Anh ta đã cho rằng vụ việc này đặc biệt tồi tệ nghiêm trọng. Đặng Tân càng có hậu thuẫn lớn, thì anh ta sẽ càng xử mạnh tay hơn.” Tiễn Sấm rất tự tin nói: “Vả lại, ngay cả anh họ mà tên Đặng Tân kia cũng dám ra tay thì làm gì có hậu thuẫn nào muốn bảo vệ anh ta nữa chứ?”
“Mang Mang, em yên tâm, đại nạn không chết ắt có phúc về sau.” Tiễn Sấm an ủi: “Lãnh đạo trường cũng đang muốn bồi thường cho em, dù sao thì cũng do sự vô dụng của họ mới khiến em suýt thì nguy hiểm đến tính mạng mà.”
“Thôi, mau ăn cơm, không nói chuyện này nữa.” Tiễn Sấm đổi chủ đề: “Nói cho em một tin vỉa hè nhé, Học viện kinh tế của chúng ta sắp có một giảng viên mới. Mà cái người này còn được đặc biệt trang bị một phòng làm việc độc lập, đãi ngộ còn tốt hơn so với giáo sư già nhất của chúng ta.”
Mang Mang lơ đễnh: “Chắc là có quan hệ dây mơ rễ má gì đó rồi.”
“Còn không phải sao, đã định là tháng chín đến làm việc, nhưng cô ấy nói hoãn lại là hoãn lại luôn. Đúng là tự do, thoải mái ghê.” Tiễn Sẫm xúc động: “Tên là Lận Nam Huyên, tốt nghiệp đại học A, họ của cô ấy thật đặc biệt. Anh đã cố tìm trên mạng rồi, ngoại trừ một vài chữ ký của mấy bài luận văn học thuật ra thì chẳng có thông tin nào khác.”
Diệp Đường Tư đã tốt bụng nhắc nhở Mạch Mang Mang rằng Cố Trăn có mối quan hệ thân thiết với con gái của một quan chức cấp cao trong tỉnh. Cách nói của cô nàng có hơi mơ hồ giấu giếm, nhưng chắc chắn cô gái ấy họ Lận.
Khi tin nhắn đến, Cố Trăn đang ở trong phòng khách, Mang Mang nhớ lại lời Tiễn Sấm đã nói nửa tháng trước, do dự chạm vào điện thoại của anh.
Vì có cài khóa bảo mật, nên Mang Mang chỉ có thể thấy vài từ đầu trong tin nhắn lóe lên rồi biến mất. Tên được đề cập trong tin nhắn là những đối tác kinh doanh của Mạch Thành trong mấy năm qua.
Trên ô nhập mật khẩu, Mang Mang điền sáu chữ số vào, không đúng.
Cố Trăn đứng ở cửa phòng, vẻ mặt thản nhiên: “Mật khẩu không phải sinh nhật anh.”
Mang Mang khựng lại, Cố Trăn đi đến trước giường cô, để cốc sữa sang bên cạnh: “Nếu có gì muốn biết, em có thể hỏi anh.” Ánh mắt anh lạnh lùng: “Những điều không nên biết thì đừng tò mò.”
Mang Mang ném điện thoại sang một bên: “Em không có hứng thú.”
Cô quấn chăn đứng dậy rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng chuông báo cuộc gọi lại vang lên lần nữa, Cố Trăn đi ra ngoài ban công nhận điện thoại.
Có người gọi đến báo cáo: “Bí thư Cố, quyền xử lý vụ án Đặng Tân nằm trong tay của Sở. Tống Khánh Niên không can thiệp vào, án này xử nặng là cái chắc rồi. Bí thư Lý Hướng Quang đã mượn chuyện này của Đặng Tân để khui vụ công trình xây dựng do cha hắn ta phụ trách có vấn đề về chất lượng, đã gây nên sự cố chết người. Mũi dùi đang chĩa vào Tống Khánh Niên. Người chịu trách nhiệm cho việc phê duyệt dự án này là Lữ Đức Chính, thêm cả chuyện lần trước, sau khi họp tỉnh ủy xong, quả nhiên ông ta rất hoảng sợ. Ông ta vội vàng lấy ra hết toàn bộ số tiền hối lộ trong thẻ chuyển đến các tài khoản ở nước ngoài.”
“Một trong những tấm thẻ được gửi bởi người thương nhân đã tố cáo anh ta, chọn thời cơ và chứng cứ rất phù hợp. Phía viện kiểm sát sẽ hành động trong tháng này. Phe ủng hộ Lữ Đức Chính có thể sẽ trở thành một bước đột phá để bí thư Lý Hướng Quang đẩy ngã Tống Hướng Niên. Cho đến giờ, mọi thứ đang đi đúng hướng.”
“Ừ, tôi biết.”
Cố Trăn nói đơn giản vài câu sau đó cúp điện thoại. Anh thấy Mạch Mang Mang ở phía sau lưng, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Dù cho ánh mặt trời chiếu rọi khắp thế gian này, thế nhưng vẫn có những góc khuất mãi không được soi sáng. Cô mãi mãi cũng không thể nhìn thấu con người anh.
Cố Trăn nhận ra bầu không khí cứng nhắc giữa hai người, hạ giọng xuống: “Hôm nay em định làm gì?”
“Đến thôn Liêu gặp Tiểu Thất.”
“Mình cùng đi.”
Tiểu Thất là một cô bé hoàn cảnh khó khăn được Mang Mang nhận đỡ đầu, tháng nào cũng viết thư cho cô. Lần trước cô để hình ở trên bàn, Cố Trăn vô tình nhìn thấy. Hồi trước khi anh đến quận An thuộc thôn Liêu để làm việc thì tình cờ gặp cô bé này.
Mạch Mang Mang từ chối: “Em tự đi được.”
Cố Trăn dường như không hiểu ý trong lời cô nói: “Hôm nay trời sẽ mưa.” Anh giơ tay chạm vào gò má cô: “Đi thay quần áo nào.”
Xe chạy hết một đoạn đường dài, dừng lại ở trước lối vào nhà Tiểu Thất. Mang Mang tháo dây an toàn rồi tắt điện thoại, một giây trước khi tắt màn hình hiển thị: “Đặt mua thành công.”
Cố Trăn nhẹ nhàng cười bất đắc dĩ: “Em mua xe trong chớp mắt như vậy luôn.”
Mạch Mang Mang nói lại lời của anh: “Những điều không nên biết thì đừng tò mò.”
Cố Trăn liếc cô: “Gần đây em có vẻ rất có thành kiến với anh đấy.”
Mang Mang nhanh nhẹn mở cửa xuống xe, một cô bé khoảng sáu tuổi đang nhảy dây trong sân dừng lại, rụt rè nhìn người lạ.
Cố Trăn vừa xuất hiện, cô bé quăng sợi dây sang một bên, vừa chạy vừa nhảy, nhào vào trong ngực anh: “Anh Cố Trăn!”
Cố Trăn xoa đầu cô bé: “Vẫn nhớ anh hả?”
Tiểu Thất gật đầu thật mạnh: “Nhớ!” Cô bé nhìn cặp đôi trước mặt, ngây thơ hỏi: “Chị ấy là bạn gái anh hả?”
Mạch Mang Mang nghiêm mặt: “Không phải.”
Tiểu Thất hơi sợ cô, khóe miệng xìu xuống. Mạch Mang Mang bình thường trở lại, tự giới thiệu bản thân rất nhẹ nhàng.
Tiểu Thất cười tươi rói: “Cuối cùng em cũng được gặp người thật rồi, xin chào chị Mang Mang!”
Nhưng gần hai tháng trước, một tài khoản ẩn danh đăng bài trên diễn đàn Đại học G, nghi ngờ Đặng Tân giấu hóa chất độc hại trong ký túc xá. Người đăng thể hiện nỗi lo cho an nguy của bản thân anh ta, nhưng sau đó đã xóa bài.
Chính vì vậy Cục công an thành phố đã bắt đầu đặc biệt chú ý đến hành động của Đặng Tân từ lúc đó, nên đã có thể cứu hộ khẩn cấp ngay khi hắn ta cố ý gây ra vụ nổ ở phòng thí nghiệm, tránh gây thương vong cho nhân viên và thiệt hại tài sản công cộng. Sau vụ nổ, Tống Văn Dục được đưa vào bệnh viện còn Đặng Tân bị bắt khi đang trên đường rời khỏi trường học.
Tiễn Sấm rất mừng vì Mạch Mang Mang thoát chết trong gang tấc: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mất! Cậu sinh viên này sao lại có suy nghĩ biến thái như thế. May là mọi chuyện đã được giải quyết.”
“Sao anh biết mọi chuyện đã được giải quyết?”
“Này, em chưa nghe nói đến Bí thư Lý ở thành phố chúng ta à? Anh ta nổi tiếng là công tư phân minh. Anh ta đã cho rằng vụ việc này đặc biệt tồi tệ nghiêm trọng. Đặng Tân càng có hậu thuẫn lớn, thì anh ta sẽ càng xử mạnh tay hơn.” Tiễn Sấm rất tự tin nói: “Vả lại, ngay cả anh họ mà tên Đặng Tân kia cũng dám ra tay thì làm gì có hậu thuẫn nào muốn bảo vệ anh ta nữa chứ?”
“Mang Mang, em yên tâm, đại nạn không chết ắt có phúc về sau.” Tiễn Sấm an ủi: “Lãnh đạo trường cũng đang muốn bồi thường cho em, dù sao thì cũng do sự vô dụng của họ mới khiến em suýt thì nguy hiểm đến tính mạng mà.”
“Thôi, mau ăn cơm, không nói chuyện này nữa.” Tiễn Sấm đổi chủ đề: “Nói cho em một tin vỉa hè nhé, Học viện kinh tế của chúng ta sắp có một giảng viên mới. Mà cái người này còn được đặc biệt trang bị một phòng làm việc độc lập, đãi ngộ còn tốt hơn so với giáo sư già nhất của chúng ta.”
Mang Mang lơ đễnh: “Chắc là có quan hệ dây mơ rễ má gì đó rồi.”
“Còn không phải sao, đã định là tháng chín đến làm việc, nhưng cô ấy nói hoãn lại là hoãn lại luôn. Đúng là tự do, thoải mái ghê.” Tiễn Sẫm xúc động: “Tên là Lận Nam Huyên, tốt nghiệp đại học A, họ của cô ấy thật đặc biệt. Anh đã cố tìm trên mạng rồi, ngoại trừ một vài chữ ký của mấy bài luận văn học thuật ra thì chẳng có thông tin nào khác.”
Diệp Đường Tư đã tốt bụng nhắc nhở Mạch Mang Mang rằng Cố Trăn có mối quan hệ thân thiết với con gái của một quan chức cấp cao trong tỉnh. Cách nói của cô nàng có hơi mơ hồ giấu giếm, nhưng chắc chắn cô gái ấy họ Lận.
Khi tin nhắn đến, Cố Trăn đang ở trong phòng khách, Mang Mang nhớ lại lời Tiễn Sấm đã nói nửa tháng trước, do dự chạm vào điện thoại của anh.
Vì có cài khóa bảo mật, nên Mang Mang chỉ có thể thấy vài từ đầu trong tin nhắn lóe lên rồi biến mất. Tên được đề cập trong tin nhắn là những đối tác kinh doanh của Mạch Thành trong mấy năm qua.
Trên ô nhập mật khẩu, Mang Mang điền sáu chữ số vào, không đúng.
Cố Trăn đứng ở cửa phòng, vẻ mặt thản nhiên: “Mật khẩu không phải sinh nhật anh.”
Mang Mang khựng lại, Cố Trăn đi đến trước giường cô, để cốc sữa sang bên cạnh: “Nếu có gì muốn biết, em có thể hỏi anh.” Ánh mắt anh lạnh lùng: “Những điều không nên biết thì đừng tò mò.”
Mang Mang ném điện thoại sang một bên: “Em không có hứng thú.”
Cô quấn chăn đứng dậy rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng chuông báo cuộc gọi lại vang lên lần nữa, Cố Trăn đi ra ngoài ban công nhận điện thoại.
Có người gọi đến báo cáo: “Bí thư Cố, quyền xử lý vụ án Đặng Tân nằm trong tay của Sở. Tống Khánh Niên không can thiệp vào, án này xử nặng là cái chắc rồi. Bí thư Lý Hướng Quang đã mượn chuyện này của Đặng Tân để khui vụ công trình xây dựng do cha hắn ta phụ trách có vấn đề về chất lượng, đã gây nên sự cố chết người. Mũi dùi đang chĩa vào Tống Khánh Niên. Người chịu trách nhiệm cho việc phê duyệt dự án này là Lữ Đức Chính, thêm cả chuyện lần trước, sau khi họp tỉnh ủy xong, quả nhiên ông ta rất hoảng sợ. Ông ta vội vàng lấy ra hết toàn bộ số tiền hối lộ trong thẻ chuyển đến các tài khoản ở nước ngoài.”
“Một trong những tấm thẻ được gửi bởi người thương nhân đã tố cáo anh ta, chọn thời cơ và chứng cứ rất phù hợp. Phía viện kiểm sát sẽ hành động trong tháng này. Phe ủng hộ Lữ Đức Chính có thể sẽ trở thành một bước đột phá để bí thư Lý Hướng Quang đẩy ngã Tống Hướng Niên. Cho đến giờ, mọi thứ đang đi đúng hướng.”
“Ừ, tôi biết.”
Cố Trăn nói đơn giản vài câu sau đó cúp điện thoại. Anh thấy Mạch Mang Mang ở phía sau lưng, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Dù cho ánh mặt trời chiếu rọi khắp thế gian này, thế nhưng vẫn có những góc khuất mãi không được soi sáng. Cô mãi mãi cũng không thể nhìn thấu con người anh.
Cố Trăn nhận ra bầu không khí cứng nhắc giữa hai người, hạ giọng xuống: “Hôm nay em định làm gì?”
“Đến thôn Liêu gặp Tiểu Thất.”
“Mình cùng đi.”
Tiểu Thất là một cô bé hoàn cảnh khó khăn được Mang Mang nhận đỡ đầu, tháng nào cũng viết thư cho cô. Lần trước cô để hình ở trên bàn, Cố Trăn vô tình nhìn thấy. Hồi trước khi anh đến quận An thuộc thôn Liêu để làm việc thì tình cờ gặp cô bé này.
Mạch Mang Mang từ chối: “Em tự đi được.”
Cố Trăn dường như không hiểu ý trong lời cô nói: “Hôm nay trời sẽ mưa.” Anh giơ tay chạm vào gò má cô: “Đi thay quần áo nào.”
Xe chạy hết một đoạn đường dài, dừng lại ở trước lối vào nhà Tiểu Thất. Mang Mang tháo dây an toàn rồi tắt điện thoại, một giây trước khi tắt màn hình hiển thị: “Đặt mua thành công.”
Cố Trăn nhẹ nhàng cười bất đắc dĩ: “Em mua xe trong chớp mắt như vậy luôn.”
Mạch Mang Mang nói lại lời của anh: “Những điều không nên biết thì đừng tò mò.”
Cố Trăn liếc cô: “Gần đây em có vẻ rất có thành kiến với anh đấy.”
Mang Mang nhanh nhẹn mở cửa xuống xe, một cô bé khoảng sáu tuổi đang nhảy dây trong sân dừng lại, rụt rè nhìn người lạ.
Cố Trăn vừa xuất hiện, cô bé quăng sợi dây sang một bên, vừa chạy vừa nhảy, nhào vào trong ngực anh: “Anh Cố Trăn!”
Cố Trăn xoa đầu cô bé: “Vẫn nhớ anh hả?”
Tiểu Thất gật đầu thật mạnh: “Nhớ!” Cô bé nhìn cặp đôi trước mặt, ngây thơ hỏi: “Chị ấy là bạn gái anh hả?”
Mạch Mang Mang nghiêm mặt: “Không phải.”
Tiểu Thất hơi sợ cô, khóe miệng xìu xuống. Mạch Mang Mang bình thường trở lại, tự giới thiệu bản thân rất nhẹ nhàng.
Tiểu Thất cười tươi rói: “Cuối cùng em cũng được gặp người thật rồi, xin chào chị Mang Mang!”