Mạch Mang Mang sau khi tỉnh giấc từ giấc mơ đêm qua thì không ngủ tiếp được nữa nên bây giờ cô cảm thấy khá buồn ngủ. Lận Nam Huyên ngược lại rất nghiêm túc, cô vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với mọi người trên đường.
Họ vừa đi qua đường thì một chiếc xe motor đời mới chạy vụt qua, gần như đụng phải bọn họ. Mạch Mang Mang giật bắn người sửng sốt, nhưng Lận Nam Huyên vẫn bình tĩnh, kéo cô lùi ra sau một bước: “Cẩn thận”.
Nghĩ lại, Mạch Mang Mang ngộ ra rằng cho dù không có sự xuất hiện của Cố Trăn, cô cũng hiếm khi có dịp tiếp xúc với Lận Nam Huyên.
Trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi diễn, Mạch Mang Mang đứng dậy, phát hiện Tống Văn Dục vẫn luôn ngồi ở bàn phía sau các cô.
Lận Nam Huyên nhiệt tình hỏi: “Nhìn không ra anh đối với hí khúc cũng có hứng thú đấy”.
“Đối với người biểu diễn có hứng thú.” Tống Văn Dục nói thêm: “ Tôi có niềm yêu thích các diễn viên hiện nay”
Lần đầu tiên Tống Khánh Niên nói với Tống Văn Dục về sự tồn tại của Lận Nam Huyên là khi anh ta còn trẻ, chưa trải sự đời, đối với lời khuyên của trưởng bối càng cảm thấy phản cảm. Khi ấy anh khinh thường nói: “Là con gái của cấp trên thì con liền phải nịnh bợ cô ta sao? May là con ở lại tỉnh G mới có thể hoành hành ngang ngược, thích gì làm nấy.”
Tống Khánh Niên trừng mắt nhìn cậu con trai không biết trời cao đất dày của mình, ông nghiêm khắc dạy dỗ: “Nếu cô gái này không phải con gái cấp trên của ba, ba xem con dùng cách gì để mà nịnh bợ.”
Tống Văn Dục khó hiểu: “Ba, ý của ba là, thế lực nhà cô ta..”
Tống Khánh Niên miệng kín như bưng, âm trầm nói: “Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử”.
Sau khi Tống Văn Dục tìm hiểu thì cũng âm thầm kinh hãi, những gì ba anh nói đều là sự thật. Nếu không phải do Thư ký Lận điều chuyển từ trung ương xuống địa phương, thì cho dù ba anh ở tỉnh G có tiền có quyền thế, thì một phú nhị đại như anh đến nằm mơ cũng đừng mong nhìn thấy được một góc áo của Lận Nam Huyên.
Tống Văn Dục nhìn Lận Nam Huyên không chớp mắt. Khi anh tiếp xúc với cô, cho dù không có quyền thế áp đảo của Chân gia và Lận gia sau lưng cô, anh cũng cảm thấy hứng thú với người con gái này. Hôm nay Lận Nam Huyên vì bất bình cho nhân viên phục vụ mà trêu đùa anh, khiến anh càng nhận thấy thật ra cô ấy là một người tốt. Anh với ba mình có cùng một sở thích, đều thích những người có tâm hồn lương thiện, thuần khiết, tuy nhiên cũng chỉ như Diệp Công thích rồng mà thôi.
(Câu chuyện Diệp Công thích rồng (叶公好龙的喜欢) Chỉ những người bề ngoài tỏ ra yêu thích nhưng không phải thật lòng)
Lận Nam Huyên bưng chén trà lên, dùng nắp hớt nhẹ bọt trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không trả lời lại. Cô không đánh giá cao sự ngưỡng mộ của Tống Văn Dục đối với mình. Nếu cô không mang họ Lận, thì cũng chỉ đứng ngang hàng với đám bạn gái đồ chơi của anh ta mà thôi.
Mạch Mang Mang lặng lẽ đi tới hậu trường. Diễn viên yêu thích của Tiền Thấm là Thích Mạn Diễn đang bước vào phòng thay đồ dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dù lớp hóa trang dày dặn nhưng cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp tự nhiên rạng rỡ. Theo lời Tiền Thấm nói, Thích Mạn Diễn là một diễn viên giữ mình hiếm thấy trong giới giải trí. Cô đã từng vì cự tuyệt các quy tắc ngầm mà chỉ có thể đi diễn những bộ phim ít được đầu tư.
Mạch Mang Mang tiến đến gần định xin chữ ký nhưng người trợ lý xua tay từ chối. Đúng lúc này Thích Mạn Diễn quay lại ngăn cản hành động của người trợ lý, chủ động kí tên cho cô.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
***
Dì của Mạch Mang Mang không biết chuyện cô và Mạch Thành đang bất hòa, hôm trước bà ấy có mời cô đi ăn tối. Do cô bận nên đổi thành bữa trưa, nhưng không ngờ đó lại là một bữa Hồng Môn yến.
(鸿门宴: Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Dì đối với Mạch Mang Mang rất tốt nhưng mà lại có bệnh thích mai mối. Dường như các trưởng bối của nhà họ Mạch đều mắc phải căn bệnh này.
“Người này dì đã giúp con tìm hiểu qua rồi. Là một người nghiêm túc, không ăn chơi làm loạn, gia đình cũng giàu có, lại lương thiện, đáng tin cậy, chỉ hơn con 5 tuổi, rất hợp với con.”
Thật thà thì đúng là thật thà, nhưng suy nghĩ có chút quá máy móc rồi. Chắc hẳn dì đã nói chuyện riêng với người này rồi, khiến anh ta tin rằng bữa ăn này là một buổi xem mắt mà đem kể hết thông tin về gia cảnh, kế hoạch và kỳ vọng tương lai.
Mạch Mang Mang không muốn làm mất mặt dì ngay tại chỗ nên đồng ý để anh ta chở cô về trường học, sau đó cô sẽ nói rõ ràng với anh ta. Trên đường đi cô đã tạm hoãn lại việc trả lời các câu hỏi của sinh viên.
Anh ta đưa cô đến cổng Học viện Khoa học Sinh học, thẳng thắn nói chuyện với cô: “Tôi rất ngưỡng mộ sự xuất sắc của Mạch tiểu thư, nhưng công việc của em có phải rất bận không? Như hôm nay là quá vội vàng rồi, cũng chỉ cùng nhau ăn được một bữa cơm trưa. Lần sau gặp người nhà không nên như vậy. Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu. Tôi không biết em có dự định về việc nghỉ làm, ở nhà chăm sóc gia đình sau khi kết hôn hay không. Chỉ là tôi không muốn vợ tương lai của mình làm việc vất vả bên ngoài…”
Mạch Mang Mang chưa kịp phản bác lại lời nhận xét cổ hủ của anh ta thì màn hình điện tử trước cổng khoa đã phát đi tin tức của trường – Quận Hoài Lâm và Đại Học G cùng tổ chức lễ kí kết cho trường trung học trực thuộc mới. Địa điểm ở khán phòng G. Trong video hiện lên hình ảnh Cố Trăn mặc vest đang đứng phát biểu. Máy quay vô tình lướt qua bóng dáng của Lận Nam Huyên.
Trong lúc Mạch Mang Mang đang phân tâm, một giọng nói lạnh lùng vang lên trả lời thay cô: “Nếu anh đã biết cô ấy ưu tú như vậy thì chắc hẳn cũng đã rõ ràng chuyện cô ấy không phải người mà anh có thể cưới về làm vợ.”
Mạch Mang Mang giật mình, quay đầu lại nhìn. Người vừa lên tiếng là Chung Kê. Anh cùng hiệu trưởng Đường đi qua chắc hẳn đã nghe được lời nói của người xem mắt kia.
Hiệu trưởng Đường chắp tay sau lưng, trong lòng cũng không vui. Chẳng lẽ nhà trường đầu tư cho cô ấy nhiều tài nguyên như vậy để cô lấy chồng lui về làm nội trợ sao? Nhưng xét cho cùng đó là việc riêng của giáo viên, ông cũng không tiện nhiều lời.
Với tính cách của Chung Kê, hiệu trưởng Đường hiểu rằng Mạch Mang Mang là một nhân tài nghiên cứu khoa học mà anh tự mình bồi dưỡng, còn có tình cảm thầy trò sâu đậm, anh nhất định sẽ không để cô bị đối đãi như vậy.
Người đàn ông lúng túng không nói lên lời, Mạch Mang Mang cương quyết nói: “Tôi không phải người chú trọng vào gia đình, và tôi cũng không có ý định phát triển với anh. Là dì của tôi đã khiến anh hiểu lầm rồi. Tạm biệt.”
Đường Quốc Phong đi nhanh về phía trước, còn Chung Kê đi về phía phòng thí nghiệm, một lúc sau Mạch Mang Mang cũng đuổi kịp anh. Hai người cùng bước vào thang máy. Trong không gian kín hẹp này, khí tức tỏa ra từ người của Chung Kê càng trở nên mạnh mẽ, áp lực nặng nề. Mạch Mang Mang quan sát vẻ mặt của anh, giải thích: “Em với anh ta không phải…”
“Anh biết.” Chung Kê liếc nhìn cô: “Mắt nhìn của em cũng đâu có kém như vậy.”
Họ vừa đi qua đường thì một chiếc xe motor đời mới chạy vụt qua, gần như đụng phải bọn họ. Mạch Mang Mang giật bắn người sửng sốt, nhưng Lận Nam Huyên vẫn bình tĩnh, kéo cô lùi ra sau một bước: “Cẩn thận”.
Nghĩ lại, Mạch Mang Mang ngộ ra rằng cho dù không có sự xuất hiện của Cố Trăn, cô cũng hiếm khi có dịp tiếp xúc với Lận Nam Huyên.
Trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi diễn, Mạch Mang Mang đứng dậy, phát hiện Tống Văn Dục vẫn luôn ngồi ở bàn phía sau các cô.
Lận Nam Huyên nhiệt tình hỏi: “Nhìn không ra anh đối với hí khúc cũng có hứng thú đấy”.
“Đối với người biểu diễn có hứng thú.” Tống Văn Dục nói thêm: “ Tôi có niềm yêu thích các diễn viên hiện nay”
Lần đầu tiên Tống Khánh Niên nói với Tống Văn Dục về sự tồn tại của Lận Nam Huyên là khi anh ta còn trẻ, chưa trải sự đời, đối với lời khuyên của trưởng bối càng cảm thấy phản cảm. Khi ấy anh khinh thường nói: “Là con gái của cấp trên thì con liền phải nịnh bợ cô ta sao? May là con ở lại tỉnh G mới có thể hoành hành ngang ngược, thích gì làm nấy.”
Tống Khánh Niên trừng mắt nhìn cậu con trai không biết trời cao đất dày của mình, ông nghiêm khắc dạy dỗ: “Nếu cô gái này không phải con gái cấp trên của ba, ba xem con dùng cách gì để mà nịnh bợ.”
Tống Văn Dục khó hiểu: “Ba, ý của ba là, thế lực nhà cô ta..”
Tống Khánh Niên miệng kín như bưng, âm trầm nói: “Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử”.
Sau khi Tống Văn Dục tìm hiểu thì cũng âm thầm kinh hãi, những gì ba anh nói đều là sự thật. Nếu không phải do Thư ký Lận điều chuyển từ trung ương xuống địa phương, thì cho dù ba anh ở tỉnh G có tiền có quyền thế, thì một phú nhị đại như anh đến nằm mơ cũng đừng mong nhìn thấy được một góc áo của Lận Nam Huyên.
Tống Văn Dục nhìn Lận Nam Huyên không chớp mắt. Khi anh tiếp xúc với cô, cho dù không có quyền thế áp đảo của Chân gia và Lận gia sau lưng cô, anh cũng cảm thấy hứng thú với người con gái này. Hôm nay Lận Nam Huyên vì bất bình cho nhân viên phục vụ mà trêu đùa anh, khiến anh càng nhận thấy thật ra cô ấy là một người tốt. Anh với ba mình có cùng một sở thích, đều thích những người có tâm hồn lương thiện, thuần khiết, tuy nhiên cũng chỉ như Diệp Công thích rồng mà thôi.
(Câu chuyện Diệp Công thích rồng (叶公好龙的喜欢) Chỉ những người bề ngoài tỏ ra yêu thích nhưng không phải thật lòng)
Lận Nam Huyên bưng chén trà lên, dùng nắp hớt nhẹ bọt trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không trả lời lại. Cô không đánh giá cao sự ngưỡng mộ của Tống Văn Dục đối với mình. Nếu cô không mang họ Lận, thì cũng chỉ đứng ngang hàng với đám bạn gái đồ chơi của anh ta mà thôi.
Mạch Mang Mang lặng lẽ đi tới hậu trường. Diễn viên yêu thích của Tiền Thấm là Thích Mạn Diễn đang bước vào phòng thay đồ dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dù lớp hóa trang dày dặn nhưng cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp tự nhiên rạng rỡ. Theo lời Tiền Thấm nói, Thích Mạn Diễn là một diễn viên giữ mình hiếm thấy trong giới giải trí. Cô đã từng vì cự tuyệt các quy tắc ngầm mà chỉ có thể đi diễn những bộ phim ít được đầu tư.
Mạch Mang Mang tiến đến gần định xin chữ ký nhưng người trợ lý xua tay từ chối. Đúng lúc này Thích Mạn Diễn quay lại ngăn cản hành động của người trợ lý, chủ động kí tên cho cô.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
***
Dì của Mạch Mang Mang không biết chuyện cô và Mạch Thành đang bất hòa, hôm trước bà ấy có mời cô đi ăn tối. Do cô bận nên đổi thành bữa trưa, nhưng không ngờ đó lại là một bữa Hồng Môn yến.
(鸿门宴: Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Dì đối với Mạch Mang Mang rất tốt nhưng mà lại có bệnh thích mai mối. Dường như các trưởng bối của nhà họ Mạch đều mắc phải căn bệnh này.
“Người này dì đã giúp con tìm hiểu qua rồi. Là một người nghiêm túc, không ăn chơi làm loạn, gia đình cũng giàu có, lại lương thiện, đáng tin cậy, chỉ hơn con 5 tuổi, rất hợp với con.”
Thật thà thì đúng là thật thà, nhưng suy nghĩ có chút quá máy móc rồi. Chắc hẳn dì đã nói chuyện riêng với người này rồi, khiến anh ta tin rằng bữa ăn này là một buổi xem mắt mà đem kể hết thông tin về gia cảnh, kế hoạch và kỳ vọng tương lai.
Mạch Mang Mang không muốn làm mất mặt dì ngay tại chỗ nên đồng ý để anh ta chở cô về trường học, sau đó cô sẽ nói rõ ràng với anh ta. Trên đường đi cô đã tạm hoãn lại việc trả lời các câu hỏi của sinh viên.
Anh ta đưa cô đến cổng Học viện Khoa học Sinh học, thẳng thắn nói chuyện với cô: “Tôi rất ngưỡng mộ sự xuất sắc của Mạch tiểu thư, nhưng công việc của em có phải rất bận không? Như hôm nay là quá vội vàng rồi, cũng chỉ cùng nhau ăn được một bữa cơm trưa. Lần sau gặp người nhà không nên như vậy. Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu. Tôi không biết em có dự định về việc nghỉ làm, ở nhà chăm sóc gia đình sau khi kết hôn hay không. Chỉ là tôi không muốn vợ tương lai của mình làm việc vất vả bên ngoài…”
Mạch Mang Mang chưa kịp phản bác lại lời nhận xét cổ hủ của anh ta thì màn hình điện tử trước cổng khoa đã phát đi tin tức của trường – Quận Hoài Lâm và Đại Học G cùng tổ chức lễ kí kết cho trường trung học trực thuộc mới. Địa điểm ở khán phòng G. Trong video hiện lên hình ảnh Cố Trăn mặc vest đang đứng phát biểu. Máy quay vô tình lướt qua bóng dáng của Lận Nam Huyên.
Trong lúc Mạch Mang Mang đang phân tâm, một giọng nói lạnh lùng vang lên trả lời thay cô: “Nếu anh đã biết cô ấy ưu tú như vậy thì chắc hẳn cũng đã rõ ràng chuyện cô ấy không phải người mà anh có thể cưới về làm vợ.”
Mạch Mang Mang giật mình, quay đầu lại nhìn. Người vừa lên tiếng là Chung Kê. Anh cùng hiệu trưởng Đường đi qua chắc hẳn đã nghe được lời nói của người xem mắt kia.
Hiệu trưởng Đường chắp tay sau lưng, trong lòng cũng không vui. Chẳng lẽ nhà trường đầu tư cho cô ấy nhiều tài nguyên như vậy để cô lấy chồng lui về làm nội trợ sao? Nhưng xét cho cùng đó là việc riêng của giáo viên, ông cũng không tiện nhiều lời.
Với tính cách của Chung Kê, hiệu trưởng Đường hiểu rằng Mạch Mang Mang là một nhân tài nghiên cứu khoa học mà anh tự mình bồi dưỡng, còn có tình cảm thầy trò sâu đậm, anh nhất định sẽ không để cô bị đối đãi như vậy.
Người đàn ông lúng túng không nói lên lời, Mạch Mang Mang cương quyết nói: “Tôi không phải người chú trọng vào gia đình, và tôi cũng không có ý định phát triển với anh. Là dì của tôi đã khiến anh hiểu lầm rồi. Tạm biệt.”
Đường Quốc Phong đi nhanh về phía trước, còn Chung Kê đi về phía phòng thí nghiệm, một lúc sau Mạch Mang Mang cũng đuổi kịp anh. Hai người cùng bước vào thang máy. Trong không gian kín hẹp này, khí tức tỏa ra từ người của Chung Kê càng trở nên mạnh mẽ, áp lực nặng nề. Mạch Mang Mang quan sát vẻ mặt của anh, giải thích: “Em với anh ta không phải…”
“Anh biết.” Chung Kê liếc nhìn cô: “Mắt nhìn của em cũng đâu có kém như vậy.”