Chiếc thảm dày được trải trên hàng lang đã nuốt trọn từng tiếng giày cao gót được nện xuống sàn. Tưởng Lê Dự máy móc đi theo Lận Nam Huyên vào phòng thay đồ.
Bầu không khí yên tĩnh không thể làm dịu đi được sự thấp thỏm trong lòng của Tưởng Lê Dự. Cô không biết vị công chúa hàng thật giá thật này biết được bao nhiêu sự thật, hay cũng giống như những người ngoài kia, đa phần không biết gì cả. Thôi thì ít nhất Lận Nam Huyên cũng được coi là một người có lòng tốt.
Tưởng Lê Dự biết, Lận Nam Huyên không phải là một người hiền lành, càng không phải là người rộng lượng, vậy nên tốt nhất là không động chạm đến cô ấy thì có lẽ mọi chuyện vẫn tốt. Một khi đi quá giới hạn thì cô ấy sẽ không để yên cho cô, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Mấy năm trước, ở Dật Thành có một vị nàng tiểu thư nổi tiếng, vì có người nhà thêm dầu vào lửa mà dám quyến rũ anh trai của Lận Nam Huyên để lôi kéo cô ấy. Lận Nam Huyên không cần nhờ đến thế lực của ba mình là thư ký Lận, tự mình xử lý tận gốc nàng tiểu thư kia, làm cho doanh nghiệp giàu có của nhà cô ấy điêu đứng kể từ đó.
Vì vậy Tưởng Lê Dự thật sự nhìn không thấu sự tình ngày hôm nay. Trong số các vị ngồi đây, dù là hiệu trưởng trường đại học hay Lý Hướng Quang đều phải nể mặt Lận Nam Huyên ba phần, ấy vậy một Mạch Mang Mang nhỏ bé lại dám tỏ thái độ với cô ấy trước mặt mọi người, điều kì diệu hơn nữa là có thể yên bình rời đi.
“Nam Huyên, thật ra hôm nay có nhiều người nhìn như thế, nếu cô không đáp lời cô ta thì cô ta cũng sẽ rơi vào thế khó xử rồi. Sao còn phải lằng nhằng như thế, tự nhiên lại giúp cô ta nổi bật?”
Lận Nam Huyên xõa tóc, nhẹ nhàng vuốt tóc vào nếp, lấy bông tẩy trang lau môi: “Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về chăng?”
Tưởng Lê Dự nhìn kỹ hình ảnh Lận Nam Huyên ở trong gương. Nụ cười thường trực đã sớm biến mất, thái độ trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. Vài sợi tóc vương ở bả vai, làn da trắng như tuyết, dưới ánh đèn trong phòng không còn vẻ hồng hào, trở nên trắng bệch thiếu sức sống.
Cuối cùng ánh mắt của Tưởng Lê Dự dời xuống bông tẩy trang trên tay Lận Nam Huyên. Vết son đỏ trên nền bông trắng lại càng chói mắt, sự kết hợp màu sắc rực rỡ này khiến Tưởng Lê Dự không khỏi liên tưởng đến bốn chữ “mỹ nhân rắn rết”. Vì chú tâm quan sát mà cô đã không để ý đến câu trả lời mơ hồ của Lận Nam Huyên.
“Là Tôn Linh, phải không?” Lận Nam Huyên nhắc đến một cái tên.
Tối nay Tôn Linh đến dự tiệc cùng với Tưởng Lê Ninh. Trong vòng sáu tháng vừa rồi, cô ấy đã cố gắng kiên trì bắt chuyện với Cố Trăn nhưng không được quá ba lần. Tưởng Lê Dự úp mở đáp lời: “Ừ, đúng vậy.”
“Nếu như có thể quyến rũ anh ta thì đó là năng lực của cô ấy. Còn nếu cô ấy không làm được…” Lận Nam Huyên tháo khuyên tai xuống, ghét bỏ nói: “Mục đích lại không trong sáng, rất phiền phức.”
“Tôi không thích phiền phức.” Lận Nam Huyên nhìn Tưởng Lê Dự: “Tôi muốn cô xử lý phiền phức, chứ không phải là chuốc thêm vào.”
Tưởng Lê Dự hoảng sợ, vội vàng gật đầu: “Đây là chuyện nhỏ, Nam Huyên, cô cứ yên tâm.”
Mạch Mang Mang lùi xe ra khỏi chỗ đỗ xe, bỗng nhiên thân xe bị giật một cái rồi nghiêng nhẹ sang một bên. Cô liền bước xuống xe để kiểm tra. Bánh xe trước đã xẹp hẳn, xe đang dừng lại giữa lối ra. May mắn là xe của Mang Mang đậu ở cuối bãi, hiện tại đang vắng người, chỉ còn lác đác vài chiếc xe đậu chung quanh nên không gây cản trở lối ra vào.
Cô không thể cứ để xe ở đây được, gầm xe lại thấp, khả năng cầm lái của cô lại không tốt lắm, nên Mạch Mang Mang quyết định thay bánh xe dự phòng tại chỗ.
Cô lấy đồ nghề từ trong cốp xe ra, vừa nâng gầm xe lên thì một chiếc xe SUV màu đen tiến đến, bị xe của cô cản đường.
Đèn xe quá chói, Mạch Mang Mang phải dùng tay che mắt lại, đèn xe lập tức tắt. Cô nhận ra đây là xe của Cố Trăn, nhủ thầm đúng là oan gia ngõ hẹp. Sao anh đến đúng lúc thế, không khéo tí nữa Lận Nam Huyên lại đến hỏi thăm cô nữa.
Mạch Mang Mang làm như không thấy anh, tiếp tục việc đang làm dở. Chiếc xe kia rất kiên nhẫn tiếp tục đợi một lúc. Mạch Mang Mang gặp khó khăn vì cô không đủ sức lực, cô đang nghĩ xem có nên nhờ nhân viên bãi đậu xe đến giúp hay không thì Cố Trăn đã mở cửa, sải một bước chân dài xuống xe.
Cố Trăn đứng trước xe của mình, lạnh nhạt quan sát: “Không phải em đã nói là em biết thay à?”
Sao anh lại biết chuyện này? Chắc chắn là anh đã nghe chuyện cô phỏng vấn giáo sư Chung Kê, giải thích về cách đổi lốp xe.
Mạch Mang Mang nghiêng đầu nhìn chiếc quần tây thẳng thớm, ánh nhìn hướng lên trên. Cố Trăn từ trên cao nhìn xuống, cô tưởng anh đang chê cười mình, đáp lại: “Em sẽ làm, nhưng em “động thủ” chứ không “động khẩu”, cho nên mới tốn thời gian.”
Mang Mang nhìn vào trong xe anh, tốt lắm, không có Lận Nam Huyên. Cô hiểu rất rõ vị trí của mình, không cần sự đồng cảm quan tâm đến từ anh.
Cố Trăn chậm rãi cởi áo vest, Mạch Mang Mang nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Cố Trăn ném cà vạt và áo khoác vào trong xe, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Anh xắn tay áo lên đi đến chỗ cô, quỳ một gối xuống, cầm lấy tuốc nơ vít của cô, nói ngắn gọn: “Động thủ.”
Mạch Mang Mang nhắc lại: “Em không muốn nhờ anh, em tự làm.”
Cố Trăn nhìn cô một cái. Hôm nay Mạch Mang Mang mặc một bộ lễ phục váy phồng màu đen, vừa bồng bềnh vừa mềm mại. Cô gấp gọn váy, ngồi xổm trên mặt đất để sửa xe, toát lên vẻ mạnh mẽ một cách kì lạ.
Đường cong của ngực bó chặt lại do tư thế ngồi của cô, Cố Trăn dời ánh mắt: “Bằng cái tay cái chân nhỏ xíu kia của em à? Thế chắc anh phải chờ đến ngày mai mới đi được.” Anh nói ra một lời giải thích rất trang trọng: “Vì nước quên thân, vì dân phục vụ, giúp em là điều anh cần phải làm. Quý cô đã hài lòng với lí do này chưa?”
Lời anh nói vừa đủ lịch sự và khách khí, khiến cô không còn cách nào từ chối: “Thôi được, là anh có trách nhiệm với người dân.”
Cô lùi lại một bước thì bị Cố Trăn nắm lấy cổ tay, lòng bàn tay to lớn của anh nóng rực, dễ dàng nắm trọn tay cô. Anh nhanh chóng buông ra: “Soi đèn giúp anh.”
Mạch Mang Mang giơ điện thoại lên, ánh đèn sáng lóa, bụi mịn lơ lửng trong không trung, bay lượn trước khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của Cố Trăn. Động tác của anh rất lưu loát, tinh thần tập trung, khiến cho Mang Mang không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ chuyên tâm khi làm việc của anh. Cô đang thất thần thì chợt nghe anh thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Bầu không khí yên tĩnh không thể làm dịu đi được sự thấp thỏm trong lòng của Tưởng Lê Dự. Cô không biết vị công chúa hàng thật giá thật này biết được bao nhiêu sự thật, hay cũng giống như những người ngoài kia, đa phần không biết gì cả. Thôi thì ít nhất Lận Nam Huyên cũng được coi là một người có lòng tốt.
Tưởng Lê Dự biết, Lận Nam Huyên không phải là một người hiền lành, càng không phải là người rộng lượng, vậy nên tốt nhất là không động chạm đến cô ấy thì có lẽ mọi chuyện vẫn tốt. Một khi đi quá giới hạn thì cô ấy sẽ không để yên cho cô, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Mấy năm trước, ở Dật Thành có một vị nàng tiểu thư nổi tiếng, vì có người nhà thêm dầu vào lửa mà dám quyến rũ anh trai của Lận Nam Huyên để lôi kéo cô ấy. Lận Nam Huyên không cần nhờ đến thế lực của ba mình là thư ký Lận, tự mình xử lý tận gốc nàng tiểu thư kia, làm cho doanh nghiệp giàu có của nhà cô ấy điêu đứng kể từ đó.
Vì vậy Tưởng Lê Dự thật sự nhìn không thấu sự tình ngày hôm nay. Trong số các vị ngồi đây, dù là hiệu trưởng trường đại học hay Lý Hướng Quang đều phải nể mặt Lận Nam Huyên ba phần, ấy vậy một Mạch Mang Mang nhỏ bé lại dám tỏ thái độ với cô ấy trước mặt mọi người, điều kì diệu hơn nữa là có thể yên bình rời đi.
“Nam Huyên, thật ra hôm nay có nhiều người nhìn như thế, nếu cô không đáp lời cô ta thì cô ta cũng sẽ rơi vào thế khó xử rồi. Sao còn phải lằng nhằng như thế, tự nhiên lại giúp cô ta nổi bật?”
Lận Nam Huyên xõa tóc, nhẹ nhàng vuốt tóc vào nếp, lấy bông tẩy trang lau môi: “Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về chăng?”
Tưởng Lê Dự nhìn kỹ hình ảnh Lận Nam Huyên ở trong gương. Nụ cười thường trực đã sớm biến mất, thái độ trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. Vài sợi tóc vương ở bả vai, làn da trắng như tuyết, dưới ánh đèn trong phòng không còn vẻ hồng hào, trở nên trắng bệch thiếu sức sống.
Cuối cùng ánh mắt của Tưởng Lê Dự dời xuống bông tẩy trang trên tay Lận Nam Huyên. Vết son đỏ trên nền bông trắng lại càng chói mắt, sự kết hợp màu sắc rực rỡ này khiến Tưởng Lê Dự không khỏi liên tưởng đến bốn chữ “mỹ nhân rắn rết”. Vì chú tâm quan sát mà cô đã không để ý đến câu trả lời mơ hồ của Lận Nam Huyên.
“Là Tôn Linh, phải không?” Lận Nam Huyên nhắc đến một cái tên.
Tối nay Tôn Linh đến dự tiệc cùng với Tưởng Lê Ninh. Trong vòng sáu tháng vừa rồi, cô ấy đã cố gắng kiên trì bắt chuyện với Cố Trăn nhưng không được quá ba lần. Tưởng Lê Dự úp mở đáp lời: “Ừ, đúng vậy.”
“Nếu như có thể quyến rũ anh ta thì đó là năng lực của cô ấy. Còn nếu cô ấy không làm được…” Lận Nam Huyên tháo khuyên tai xuống, ghét bỏ nói: “Mục đích lại không trong sáng, rất phiền phức.”
“Tôi không thích phiền phức.” Lận Nam Huyên nhìn Tưởng Lê Dự: “Tôi muốn cô xử lý phiền phức, chứ không phải là chuốc thêm vào.”
Tưởng Lê Dự hoảng sợ, vội vàng gật đầu: “Đây là chuyện nhỏ, Nam Huyên, cô cứ yên tâm.”
Mạch Mang Mang lùi xe ra khỏi chỗ đỗ xe, bỗng nhiên thân xe bị giật một cái rồi nghiêng nhẹ sang một bên. Cô liền bước xuống xe để kiểm tra. Bánh xe trước đã xẹp hẳn, xe đang dừng lại giữa lối ra. May mắn là xe của Mang Mang đậu ở cuối bãi, hiện tại đang vắng người, chỉ còn lác đác vài chiếc xe đậu chung quanh nên không gây cản trở lối ra vào.
Cô không thể cứ để xe ở đây được, gầm xe lại thấp, khả năng cầm lái của cô lại không tốt lắm, nên Mạch Mang Mang quyết định thay bánh xe dự phòng tại chỗ.
Cô lấy đồ nghề từ trong cốp xe ra, vừa nâng gầm xe lên thì một chiếc xe SUV màu đen tiến đến, bị xe của cô cản đường.
Đèn xe quá chói, Mạch Mang Mang phải dùng tay che mắt lại, đèn xe lập tức tắt. Cô nhận ra đây là xe của Cố Trăn, nhủ thầm đúng là oan gia ngõ hẹp. Sao anh đến đúng lúc thế, không khéo tí nữa Lận Nam Huyên lại đến hỏi thăm cô nữa.
Mạch Mang Mang làm như không thấy anh, tiếp tục việc đang làm dở. Chiếc xe kia rất kiên nhẫn tiếp tục đợi một lúc. Mạch Mang Mang gặp khó khăn vì cô không đủ sức lực, cô đang nghĩ xem có nên nhờ nhân viên bãi đậu xe đến giúp hay không thì Cố Trăn đã mở cửa, sải một bước chân dài xuống xe.
Cố Trăn đứng trước xe của mình, lạnh nhạt quan sát: “Không phải em đã nói là em biết thay à?”
Sao anh lại biết chuyện này? Chắc chắn là anh đã nghe chuyện cô phỏng vấn giáo sư Chung Kê, giải thích về cách đổi lốp xe.
Mạch Mang Mang nghiêng đầu nhìn chiếc quần tây thẳng thớm, ánh nhìn hướng lên trên. Cố Trăn từ trên cao nhìn xuống, cô tưởng anh đang chê cười mình, đáp lại: “Em sẽ làm, nhưng em “động thủ” chứ không “động khẩu”, cho nên mới tốn thời gian.”
Mang Mang nhìn vào trong xe anh, tốt lắm, không có Lận Nam Huyên. Cô hiểu rất rõ vị trí của mình, không cần sự đồng cảm quan tâm đến từ anh.
Cố Trăn chậm rãi cởi áo vest, Mạch Mang Mang nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Cố Trăn ném cà vạt và áo khoác vào trong xe, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Anh xắn tay áo lên đi đến chỗ cô, quỳ một gối xuống, cầm lấy tuốc nơ vít của cô, nói ngắn gọn: “Động thủ.”
Mạch Mang Mang nhắc lại: “Em không muốn nhờ anh, em tự làm.”
Cố Trăn nhìn cô một cái. Hôm nay Mạch Mang Mang mặc một bộ lễ phục váy phồng màu đen, vừa bồng bềnh vừa mềm mại. Cô gấp gọn váy, ngồi xổm trên mặt đất để sửa xe, toát lên vẻ mạnh mẽ một cách kì lạ.
Đường cong của ngực bó chặt lại do tư thế ngồi của cô, Cố Trăn dời ánh mắt: “Bằng cái tay cái chân nhỏ xíu kia của em à? Thế chắc anh phải chờ đến ngày mai mới đi được.” Anh nói ra một lời giải thích rất trang trọng: “Vì nước quên thân, vì dân phục vụ, giúp em là điều anh cần phải làm. Quý cô đã hài lòng với lí do này chưa?”
Lời anh nói vừa đủ lịch sự và khách khí, khiến cô không còn cách nào từ chối: “Thôi được, là anh có trách nhiệm với người dân.”
Cô lùi lại một bước thì bị Cố Trăn nắm lấy cổ tay, lòng bàn tay to lớn của anh nóng rực, dễ dàng nắm trọn tay cô. Anh nhanh chóng buông ra: “Soi đèn giúp anh.”
Mạch Mang Mang giơ điện thoại lên, ánh đèn sáng lóa, bụi mịn lơ lửng trong không trung, bay lượn trước khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của Cố Trăn. Động tác của anh rất lưu loát, tinh thần tập trung, khiến cho Mang Mang không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ chuyên tâm khi làm việc của anh. Cô đang thất thần thì chợt nghe anh thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”