Trong một căn phòng vô cùng yên tĩnh thiết kế thuần Trung, Mạch Mang Mang và Cố Trăn ngồi đối diện cách nhau một chiếc bàn vuông bằng gỗ lim.
Đã gần nửa năm kể từ lần cuối bọn họ chịu ngồi cùng nhau. Sáu tháng trước, hai người tranh cãi không ngừng, đòi phủ nhận cắt đứt mọi tình cảm. Bây giờ có vẻ cả hai đều đã bình tĩnh hơn, cùng ngồi xuống bắt đầu thương lượng.
Thái độ của Mạch Mang Mang có chút hờ hững, Cố Trăn cũng hồi phục lại tâm tình sau khi gặp cô trước cửa nhà: “Nói về điều kiện của anh trước đi.”
Hơn nửa tháng trước Mạch Mang Mang từ Hồng Kong trở về Điệt Thành. Thời gian nửa tháng, đủ để cô có thể tìm hiểu được vài chuyện, cô phát đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Mạch Thành và Cố Trăn: “Theo thông tin tôi điều tra được, ngay sau khi cuộc trò chuyện này xảy ra, Mạch thị được phê duyệt một khoản vay khổng lồ để vượt qua thời kỳ khó khăn này, nhưng Mạch thị trước đó đã dính nhiều thị phi, căn bản không phù hợp với bất kỳ điều kiện nào cả. Tôi nghĩ, đây hẳn là mưu kế của bí thư Cố. Anh không chỉ nhắm mắt làm ngơ trước hành vi phạm pháp của Mạch Thành mà còn dùng bằng chứng ấy như một công cụ để lôi kéo ông ta.”
Quảng cáo
“Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với con đường sự nghiệp của bí thư Cố nếu đoạn ghi âm này được gửi tới Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, hoặc Viện Kiểm sát?”
Mạch Mang Mang nhìn biểu cảm của Cố Trăn, không hề có một chút hoảng loạn hay tức giận, chỉ cười lạnh nói: “Em đang uy hiếp tôi đấy à?”
Chứng kiến cách anh ung dung ép Mạch Thành vào chỗ chết, Mạch Mang Mang, một người ngoài non nớt, lại càng phải cảnh giác cao độ với Cố Trăn: “Tôi không uy hiếp. Tôi nói rồi. Đây là một cuộc thỏa thuận. Tôi muốn trao đổi bằng chứng phạm tội của Mạch Thành trong tay bí thư Cố.”
Cố Trăn nói nhẹ: “Cho tôi biết mục đích của em.”
“Ông ta đem con gái ruột của mình dâng lên tận miệng anh, chẳng lẽ không nên trừng phạt một chút sao?” Mạch Mang Mang cười, “Anh biết mà, tôi là người tính toán chi li vậy đấy.’’
“Nếu em muốn trả thù ông ta, sớm đã trả thù rồi, ắt phải đợi đến bây giờ. Ông ấy là cha của em, dù gì thì vẫn còn lưu lại chút tình thân.” Cố Trăn vạch trần: “Tôi muốn nghe sự thật.”
“Đây là sự thật.” Mạch Mang Mang nhấn mạnh: “Hơn nữa, mục đích gì không phải là điều kiện của cuộc trao đổi này. Anh nên tập trung vào con át chủ bài nằm trong tay tôi.’’
“Thực tế, con bài trong tay em cũng chỉ là giả thuyết, bằng chứng này hoàn toàn có thể làm giả, không thể đe dọa được tôi.” Cố Trăn xoa cằm, “Cuộc trao đổi này có lẽ không thành rồi.’’
Sắc mặt Mạch Mang Mang tối sầm: “Anh thật sự không lo lắng tôi sẽ giao đoạn ghi âm ra sao? Cho dù không thể kết thành tội trạng, nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh trong vòng chính trị của anh.”
Cố Trăn nhìn cô: “Em sẽ tố cáo tôi sao?”
Mạch Mang Mang cứng miệng: “Tôi sẽ.”
Cố Trăn nói thẳng: “Đương nhiên em có thể thoải mái tố cáo, nhưng nó sẽ không có lợi gì cho em cả.”
Cố Trăn đứng dậy muốn rời đi, Mạch Mang Mang chặn trước mặt anh, nhượng bộ nói: “Anh cho rằng điều kiện của tôi không đủ để trao đổi với anh, vậy thì anh muốn gì, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, anh cứ việc đưa ra yêu cầu.”
Mất mặt một lần thì cũng sẽ có lần hai, con át chủ bài này chỉ hữu dụng trong thời gian ngắn, mới đó đã khiến cho đối phương được nước lấn tới. Cô hạ mình như thế, chính là tối kỵ trong việc tiến hành đàm phán. Cố Trăn cúi đầu lặp lại:
Quảng cáo
“Chỉ cần tôi muốn, chỉ cần em làm được sao?”
Niềm vui thoáng hiện lên trong mắt anh, Mạch Mang Mang không có tâm tư quanh co, dù sao cũng chỉ là trao đổi quyền lợi, nhưng đối với quan hệ trước đây của bọn họ, cô cau mày, đang do dự thì Cố Trăn liền đưa ra câu trả lời: “Tôi chẳng muốn gì ở em hết, em cũng không có giá trị lợi dụng gì với tôi cả. “
Sự cự tuyệt của anh khiến Mạch Mang Mang lo lắng: “Cố Trăn, anh…”
Cố Trăn nói: “Nếu như đổi thành người khác, em cũng sẽ một thân một mình đến cửa nhà hắn ta với bản ghi âm trong tay, em cho rằng em có bao nhiêu khả năng còn lành lặn êm đẹp mà rời khỏi đó?” Cố Trăn nói, “Trong lòng em biết rõ, tôi sẽ không làm gì em, đúng không Mang Mang? “
Mạch Mang Mang siết chặt lòng bàn tay, anh nói đúng, cô luôn miệng nhắc đến vấn đề trao đổi chỉ để tránh động chạm đến chuyện cũ, nhưng trong tiềm thức của cô, bất luận thế nào, Cố Trăn vẫn luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn, cũng chắc chắn sẽ luôn nuông chiều dung túng cô. Cho nên cô mới cả gan đến uy hiếp anh trắng trợn như vậy.
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Cố Trăn nghiêm mặt nói.
“Tôi nhắc hay không không liên quan gì đến anh. Nếu con đường này không thành, tôi sẽ tìm con đường khác.”
Cuối cùng, cuộc đàm phán giữa hai người lại kết thúc không mấy vui vẻ.
#
Nửa đêm, Tôn Linh từ đoàn phim trên đường trở về khách sạn bị bắt cóc, hai mắt bị che kín, hai tay trói sau lưng, miệng bị bịt lại, chỉ có thể bất lực giãy dụa trong cổ họng, vô số tin tức tệ nạn xã hội lóe lên trong đầu khiến cô ta hoảng sợ.
Hai tiếng sau, Tôn Linh bị dắt ra khỏi xe, cả người loạng choạng, người đàn ông nới vải đen trước mặt cô ta, đá vào khủy chân khiến cô ta quỳ xuống, đôi mắt nhìn thấy ánh sáng trong tư thế quỳ rạp xuống đất.
Phạm Lai là một doanh nhân khởi nghiệp từ thế giới ngầm, tất nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc hay dịu dàng với phái nữ là cái gì, hung hăng giẫm lên bàn tay đang giãy dụa của Tôn Linh: “Đừng nhúc nhích, thành thật một chút đi.”
“Làm ơn!” Tôn Linh nghe thấy tiếng xương tay nứt gãy, khuôn mặt méo mó vì đau, ngẩng đầu van xin, người trước mắt đúng là người mà cô ta ngày đêm tơ tưởng, cô ta giật mình thốt lên: “Bí thư Cố…”
Quảng cáo
Cố Trăn ngồi trên ghế trước mặt Tôn Linh, trên tay cầm hồ sơ xuất nhập cảnh, vẻ mặt lãnh đạm: “Cô đã nói gì với cô ấy?”
Tôn Linh cố ý giả ngu: “Tôi không hiểu ‘cô ấy’ trong lời anh nói là ai…’’
Giọng điệu Cố Trăn nhẹ nhàng cảnh cáo vẫn khiến người ta rét run: “Tôi chỉ hỏi một lần.”
Lồng ngực Tôn Linh run lên, Phạm Lai tăng thêm lực ở chân, cô ta vội vàng xin tha, luôn miệng cầu xin.
Hóa ra là Tưởng Lê Dự dạy cho cô ta một bài học, đến cuối đột ngột thay vai nữ chính của cô ta cho người khác, sau đó dồn hết tâm sức chú ý Mạch Mang Mang, hy vọng tìm ra những sai lầm của cô rồi chạy đi lập công với Lận Nam Huyên.
Mang mối hận trong lòng, Tôn Linh lên kế hoạch giật dây Mạch Mang Mang để tạo ra vết nứt trong mối quan hệ giữa Cố Trăn và Lận Nam Huyên, làm mọi thứ rối ren cả lên sau đó đổ lỗi cho Tưởng Lê Dự. Tình cờ, Tôn Linh biết được tin Tần Gia đã nhảy biển tự tử, mà viên cảnh sát phụ trách vụ án đã về hưu là bạn cũ của cha cô ta ở Canada. Cô ta đã bay đến Canada, tìm mọi cách để lấy được bằng chứng, sau đó đưa nó cho Mạch Mang Mang.
“Cô còn tiết lộ với ai khác về những thứ này nữa không?”
“Không có, tôi không hề, tôi còn không kịp nói với chị Tưởng…”
Phạm Lai đứng thẳng lưng bên cạnh Cố Trăn: “Bí thư Cố, tiếp theo…”Điện thoại của Mạch Mang Mang tắt máy, Cố Trăn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, giờ đã là 5 giờ sáng. Hôm nay là ngày mất của Tần Gia. Dự báo thời tiết cho biết sẽ có mưa lớn. Anh không nói một lời, nắm lấy áo khoác sau ghế rời khỏi khách sạn, xe dần biến mất trong màn đêm, đi đến nghĩa trang phía tây thành phố.
Đã gần nửa năm kể từ lần cuối bọn họ chịu ngồi cùng nhau. Sáu tháng trước, hai người tranh cãi không ngừng, đòi phủ nhận cắt đứt mọi tình cảm. Bây giờ có vẻ cả hai đều đã bình tĩnh hơn, cùng ngồi xuống bắt đầu thương lượng.
Thái độ của Mạch Mang Mang có chút hờ hững, Cố Trăn cũng hồi phục lại tâm tình sau khi gặp cô trước cửa nhà: “Nói về điều kiện của anh trước đi.”
Hơn nửa tháng trước Mạch Mang Mang từ Hồng Kong trở về Điệt Thành. Thời gian nửa tháng, đủ để cô có thể tìm hiểu được vài chuyện, cô phát đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Mạch Thành và Cố Trăn: “Theo thông tin tôi điều tra được, ngay sau khi cuộc trò chuyện này xảy ra, Mạch thị được phê duyệt một khoản vay khổng lồ để vượt qua thời kỳ khó khăn này, nhưng Mạch thị trước đó đã dính nhiều thị phi, căn bản không phù hợp với bất kỳ điều kiện nào cả. Tôi nghĩ, đây hẳn là mưu kế của bí thư Cố. Anh không chỉ nhắm mắt làm ngơ trước hành vi phạm pháp của Mạch Thành mà còn dùng bằng chứng ấy như một công cụ để lôi kéo ông ta.”
Quảng cáo
“Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với con đường sự nghiệp của bí thư Cố nếu đoạn ghi âm này được gửi tới Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, hoặc Viện Kiểm sát?”
Mạch Mang Mang nhìn biểu cảm của Cố Trăn, không hề có một chút hoảng loạn hay tức giận, chỉ cười lạnh nói: “Em đang uy hiếp tôi đấy à?”
Chứng kiến cách anh ung dung ép Mạch Thành vào chỗ chết, Mạch Mang Mang, một người ngoài non nớt, lại càng phải cảnh giác cao độ với Cố Trăn: “Tôi không uy hiếp. Tôi nói rồi. Đây là một cuộc thỏa thuận. Tôi muốn trao đổi bằng chứng phạm tội của Mạch Thành trong tay bí thư Cố.”
Cố Trăn nói nhẹ: “Cho tôi biết mục đích của em.”
“Ông ta đem con gái ruột của mình dâng lên tận miệng anh, chẳng lẽ không nên trừng phạt một chút sao?” Mạch Mang Mang cười, “Anh biết mà, tôi là người tính toán chi li vậy đấy.’’
“Nếu em muốn trả thù ông ta, sớm đã trả thù rồi, ắt phải đợi đến bây giờ. Ông ấy là cha của em, dù gì thì vẫn còn lưu lại chút tình thân.” Cố Trăn vạch trần: “Tôi muốn nghe sự thật.”
“Đây là sự thật.” Mạch Mang Mang nhấn mạnh: “Hơn nữa, mục đích gì không phải là điều kiện của cuộc trao đổi này. Anh nên tập trung vào con át chủ bài nằm trong tay tôi.’’
“Thực tế, con bài trong tay em cũng chỉ là giả thuyết, bằng chứng này hoàn toàn có thể làm giả, không thể đe dọa được tôi.” Cố Trăn xoa cằm, “Cuộc trao đổi này có lẽ không thành rồi.’’
Sắc mặt Mạch Mang Mang tối sầm: “Anh thật sự không lo lắng tôi sẽ giao đoạn ghi âm ra sao? Cho dù không thể kết thành tội trạng, nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh trong vòng chính trị của anh.”
Cố Trăn nhìn cô: “Em sẽ tố cáo tôi sao?”
Mạch Mang Mang cứng miệng: “Tôi sẽ.”
Cố Trăn nói thẳng: “Đương nhiên em có thể thoải mái tố cáo, nhưng nó sẽ không có lợi gì cho em cả.”
Cố Trăn đứng dậy muốn rời đi, Mạch Mang Mang chặn trước mặt anh, nhượng bộ nói: “Anh cho rằng điều kiện của tôi không đủ để trao đổi với anh, vậy thì anh muốn gì, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, anh cứ việc đưa ra yêu cầu.”
Mất mặt một lần thì cũng sẽ có lần hai, con át chủ bài này chỉ hữu dụng trong thời gian ngắn, mới đó đã khiến cho đối phương được nước lấn tới. Cô hạ mình như thế, chính là tối kỵ trong việc tiến hành đàm phán. Cố Trăn cúi đầu lặp lại:
Quảng cáo
“Chỉ cần tôi muốn, chỉ cần em làm được sao?”
Niềm vui thoáng hiện lên trong mắt anh, Mạch Mang Mang không có tâm tư quanh co, dù sao cũng chỉ là trao đổi quyền lợi, nhưng đối với quan hệ trước đây của bọn họ, cô cau mày, đang do dự thì Cố Trăn liền đưa ra câu trả lời: “Tôi chẳng muốn gì ở em hết, em cũng không có giá trị lợi dụng gì với tôi cả. “
Sự cự tuyệt của anh khiến Mạch Mang Mang lo lắng: “Cố Trăn, anh…”
Cố Trăn nói: “Nếu như đổi thành người khác, em cũng sẽ một thân một mình đến cửa nhà hắn ta với bản ghi âm trong tay, em cho rằng em có bao nhiêu khả năng còn lành lặn êm đẹp mà rời khỏi đó?” Cố Trăn nói, “Trong lòng em biết rõ, tôi sẽ không làm gì em, đúng không Mang Mang? “
Mạch Mang Mang siết chặt lòng bàn tay, anh nói đúng, cô luôn miệng nhắc đến vấn đề trao đổi chỉ để tránh động chạm đến chuyện cũ, nhưng trong tiềm thức của cô, bất luận thế nào, Cố Trăn vẫn luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn, cũng chắc chắn sẽ luôn nuông chiều dung túng cô. Cho nên cô mới cả gan đến uy hiếp anh trắng trợn như vậy.
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Cố Trăn nghiêm mặt nói.
“Tôi nhắc hay không không liên quan gì đến anh. Nếu con đường này không thành, tôi sẽ tìm con đường khác.”
Cuối cùng, cuộc đàm phán giữa hai người lại kết thúc không mấy vui vẻ.
#
Nửa đêm, Tôn Linh từ đoàn phim trên đường trở về khách sạn bị bắt cóc, hai mắt bị che kín, hai tay trói sau lưng, miệng bị bịt lại, chỉ có thể bất lực giãy dụa trong cổ họng, vô số tin tức tệ nạn xã hội lóe lên trong đầu khiến cô ta hoảng sợ.
Hai tiếng sau, Tôn Linh bị dắt ra khỏi xe, cả người loạng choạng, người đàn ông nới vải đen trước mặt cô ta, đá vào khủy chân khiến cô ta quỳ xuống, đôi mắt nhìn thấy ánh sáng trong tư thế quỳ rạp xuống đất.
Phạm Lai là một doanh nhân khởi nghiệp từ thế giới ngầm, tất nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc hay dịu dàng với phái nữ là cái gì, hung hăng giẫm lên bàn tay đang giãy dụa của Tôn Linh: “Đừng nhúc nhích, thành thật một chút đi.”
“Làm ơn!” Tôn Linh nghe thấy tiếng xương tay nứt gãy, khuôn mặt méo mó vì đau, ngẩng đầu van xin, người trước mắt đúng là người mà cô ta ngày đêm tơ tưởng, cô ta giật mình thốt lên: “Bí thư Cố…”
Quảng cáo
Cố Trăn ngồi trên ghế trước mặt Tôn Linh, trên tay cầm hồ sơ xuất nhập cảnh, vẻ mặt lãnh đạm: “Cô đã nói gì với cô ấy?”
Tôn Linh cố ý giả ngu: “Tôi không hiểu ‘cô ấy’ trong lời anh nói là ai…’’
Giọng điệu Cố Trăn nhẹ nhàng cảnh cáo vẫn khiến người ta rét run: “Tôi chỉ hỏi một lần.”
Lồng ngực Tôn Linh run lên, Phạm Lai tăng thêm lực ở chân, cô ta vội vàng xin tha, luôn miệng cầu xin.
Hóa ra là Tưởng Lê Dự dạy cho cô ta một bài học, đến cuối đột ngột thay vai nữ chính của cô ta cho người khác, sau đó dồn hết tâm sức chú ý Mạch Mang Mang, hy vọng tìm ra những sai lầm của cô rồi chạy đi lập công với Lận Nam Huyên.
Mang mối hận trong lòng, Tôn Linh lên kế hoạch giật dây Mạch Mang Mang để tạo ra vết nứt trong mối quan hệ giữa Cố Trăn và Lận Nam Huyên, làm mọi thứ rối ren cả lên sau đó đổ lỗi cho Tưởng Lê Dự. Tình cờ, Tôn Linh biết được tin Tần Gia đã nhảy biển tự tử, mà viên cảnh sát phụ trách vụ án đã về hưu là bạn cũ của cha cô ta ở Canada. Cô ta đã bay đến Canada, tìm mọi cách để lấy được bằng chứng, sau đó đưa nó cho Mạch Mang Mang.
“Cô còn tiết lộ với ai khác về những thứ này nữa không?”
“Không có, tôi không hề, tôi còn không kịp nói với chị Tưởng…”
Phạm Lai đứng thẳng lưng bên cạnh Cố Trăn: “Bí thư Cố, tiếp theo…”Điện thoại của Mạch Mang Mang tắt máy, Cố Trăn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, giờ đã là 5 giờ sáng. Hôm nay là ngày mất của Tần Gia. Dự báo thời tiết cho biết sẽ có mưa lớn. Anh không nói một lời, nắm lấy áo khoác sau ghế rời khỏi khách sạn, xe dần biến mất trong màn đêm, đi đến nghĩa trang phía tây thành phố.