Đến nửa đêm, Mạch Mang Mang lại bị Cố Trăn đè xuống giày vò thêm lần nữa. Cả người ướt đẫm mồ hôi, nóng hừng hực, nhưng nóng thế nào cũng không thể so sánh được với cự vật đang cắm vào trong cô. Tiểu huyệt ướt át bị anh kéo căng ra hết mức, côn th*t cứng rắn thọc vào rút ra, hoa huy*t nhỏ bé không ngừng ngậm mút lấy.
Cố Trăn cọ sát với da thịt mềm mại mẫn cảm của cô. Bị Mạch Mang Mang kẹp chặt lấy khiến anh khẽ trút ra tiếng thở dốc nhuốm màu tình dục, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô: “Vẫn còn ngậm cơ à? Mang Mang quấn chặt đến nỗi xương cốt của anh mềm nhũn ra rồi.”
Cách một lớp màng mỏng, Mang Mang cũng có thể cảm nhận được người anh nóng hơn so với bình thường. Gân xanh nổi lên thô ráp căng phồng chằng chịt đan vào nhau, va chạm vào người cô, chiếm lấy cô, khiến cô chỉ có thể hổn hển nói: “Dừng lại… Cố Trăn…”
Tốc độ của Cố Trăn giảm xuống, âm thanh dịch thủy tuôn ra càng rõ nét hơn: “Có nhớ anh không?”
“Không.” Cô sẽ không thừa lúc anh đang bệnh mà phải tỏ ra có trách nhiệm miễn cưỡng nói lên sự thật: “Em đã quên anh rồi.”
“Thật không?” Cố Trăn xoay người nằm nghiêng sau lưng cô, cắn mút vành tai, hơi cong thắt lưng rồi từ từ đâm vào sâu bên trong cô: “Nhưng mà anh rất nhớ em.”
Cố Trăn nhắm đúng vị trí điểm mẫn cảm của cô mà đâm, ép cô phải nói ra câu trả lời, Mạch Mang Mang co rúm người lại: “Ưm a… Em cũng nhớ anh…”
Kế hoãn binh của Mạch Mang Mang không có hiệu quả, ngược lại càng khiến Cố Trăn thô bạo hơn, đâm cô đến mức bủn rủn hết cả người.
Sau khi kết thúc, Mạch Mang Mang ngủ một giấc, bởi vì trên người nhớp nháp khó chịu nên cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Cô ngồi trong bồn, nước ấm làm tan đi mệt mỏi, bọt sữa tắm phủ khắp cơ thể. Cô để sữa tắm về chỗ cũ, dựa người về phía sau, như người mất hồn nhìn lên trần nhà.
Vừa rồi cô nói mình đã quên anh giống mấy cặp yêu đương giận dỗi nhau vậy, chẳng phải nói cô là người mồm mép một nẻo sao? Nếu như có thể, cô thực sự rất muốn quên anh.
Cũng giống như việc cô có muốn dùng sữa tắm của Cố Trăn hay không thì trên người cũng không thể tránh khỏi nhiễm mùi của anh. Đã từng có một kết thúc dứt khoát và khó xử, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau… Cô không thể thoát khỏi Cố Trăn, nguyên nhân lần trước vì bất đồng quan điểm, lần này lại là vì lợi ích.
Mạch Mang Mang mở vòi nước, nửa khuôn mặt lấp dưới đám bọt, dù sao những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Đêm nay chẳng qua chỉ mà một khoảng khắc ngắn ngủi hai người dùng thân thể mà an ủi, bao dung cho sự yếu đuối của nhau. Mà khi trời lại sáng, cô còn có những quan trọng hơn cần phải làm.
Trở về phòng, Cố Trăn vẫn đang ngủ, Mạch Mang Mang sờ trán của anh, nhiệt độ khó khăn lắm mới hạ xuống được giờ lại tăng lên, so với lần trước còn nóng hơn.
Mạch Mang Mang hối hận vừa rồi đã mềm lòng, mặc cho anh giở trò bậy bạ. Cô lau qua người cho Cố Trăn, lúc lau rửa đến phía dưới không tránh khỏi đụng vào khu vực nhạy cảm, thứ đó lại cứng ngắc nhô lên, dịch nhầy của hai người trộn lẫn với nhau. Thứ đó được tay cô chạm vào càng lúc càng thô to nóng bỏng hơn.
Mạch Mang Mang mặc xong quần cho anh mắng: “Sốt đến mức này rồi mà còn không chịu yên.”
Cô mang nước và thuốc đến, lay anh dậy. Có lẽ là do sốt cao nên không được tỉnh táo, Cố Trăn im lặng bướng bỉnh nhất định không chịu há miệng.
Được rồi, cô thừa nhận cô rất hay mủi lòng đối với những người yếu đuối, nhất là những người mạnh mẽ bỗng trở nên không còn tí sức mạnh nào. Mạch Mang Mang dịu dàng dỗ dành: “Anh nghe lời em, không uống thuốc là không được đâu.”
Cố Trăn nhìn Mạch Mang Mang, bàn tay luồn vào trong lớp áo cô, xoa nắn bầu ngực mềm mại. Cô không mặc nội y, xúc cảm trơn mịn như tơ lụa. Anh khẽ day day nhũ hoa non mềm: “Không muốn uống thuốc.”
Ý đồ của Cố Trăn thể hiện rõ ra mặt như vậy khiến tay Mạch Mang Mang run lên, suýt chút nữa hất cốc nước lên mặt anh: “Anh còn chưa ăn đủ hay sao?”
Cố Trăn giống như một câu bé bướng bỉnh đang mè nheo làm nũng, đưa hết yêu cầu này yêu cầu kia. Mặt Mạch Mang Mang đỏ tới tận mang tai, vạt áo bị cuộn lên, ngực bị giữ chặt lấy đưa vào trong miệng anh, để anh tha hồ liếm mút. Anh khẽ nói: “…Ăn Mang Mang chưa bao giờ là đủ cả.”
Anh nóng quá, Mạch Mang Mang không nhịn được mà khẽ rên rỉ: “A…”
Khi ở trên giường, động tác này không thấy có có gì đặc biệt nhưng hiện giờ lặng lẽ tiến công như vậy tưởng rằng trong sáng nhưng lại đầy mờ ám.
Cuối cùng cũng cho Cố Trăn uống thuốc xong, Mạch Mang Mang ngồi bên giường, chườm đá lạnh giúp anh hạ nhiệt, phải luôn kiểm tra nhiệt độ trên người anh. Sau khi anh đã ngủ say vẫn còn rất dính người, không cho phép cô rời đi nửa bước.
Giày vò đến nửa đêm cuối cùng anh cũng hạ sốt. Mạch Mang Mang mệt mỏi không chịu nổi, nằm bẹp bên kia giường, chìm vào mê man.
Ngày tiếp theo.
Mạch Mang Mang tỉnh lại, đầu óc nặng trịch, bị người nào đó ôm trọn vào lòng, dùng khăn ấm khẽ lau mặt cho cô. Cô mơ màng mở mắt ra. Vừa định mở miệng thì cảm giác cổ họng cứng ngắc, khô rát, đau đớn: “Em sao vậy?”
“Em bị sốt rồi.” Cố Trăn cúi mắt nhìn cô, hàng lông mày nhăn lại tỏ vẻ khó chịu, may là không quá nghiêm trọng: “Em không biết từ chối sao?”
Cơn buồn ngủ của Mạch Mang Mang chợt tan biến, cô ngồi thẳng người dậy nhìn về phía Cố Trăn. Hình như anh có việc phải đi ra ngoài, mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, thanh lịch lạnh lùng. khôi phục bộ dáng ban đầu mà cô chúa ghét. Khả năng phục hồi của Cố Trăn rất tốt, qua một đêm bệnh tình đã đỡ hơn, không thấy tiều tụy chút nào. Lại còn đem bệnh tình đổ hết sang cô, hoặc cũng có thể là do cô dính mưa.
Mạch Mang Mang bực mình: “Anh khoẻ như vậy, kêu em từ chối làm sao. Em đối với anh tốt, chăm sóc anh cả đêm, anh còn trách em.” Cô hậm hực nói: “Chẳng qua là trông anh đáng thương mà thôi.”
Chiếc thìa sứ múc cháo chạm vào môi cô, Cố Trăn nói: “Anh có nói là em không tốt với anh đâu?” Anh gõ nhẹ một cái lên đầu mũi cô: “Chỉ có điều, người nào đó bị anh lây bệnh, phát sốt khó chịu thôi.”
Mạch Mang Mang nuốt ngụm cháo trắng: “Ít nhất khi em bị sốt cũng sẽ không ăn nói linh tinh.”
Mạch Mang Mang muốn nói tiếp nhưng lại thôi, rút lại hai chữ bảo bối.
“Làm sao em biết là không nói gì?”
Nghe vậy, Mạch Mang Mang trừng mắt nhìn anh, Cố Trăn cười hỏi: “Anh nói bừa cái gì?”
Mạch Mang Mang lầm bầm: “Tự mình nói lại còn không nhớ?”
“Bị sốt chứ không có nghĩa là mất trí nhớ.” Cố Trăn nhìn chằm chằm vào cô: “Em nghĩ là anh nhớ hay không nhớ, Mang Mang?”
Nhớ lại một đêm triền miên hôm qua, mặt Mạch Mang Mang nóng bừng, né tránh ánh mắt của anh: “Quên đi.” Cô giả vờ bình tĩnh lại: “Nhớ thì cũng không liên quan tới em. Người trưởng thành không nên vì những lời nói đùa mà canh cánh trong lòng. Dù sao hai chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện đó.”
Cố Trăn thờ ơ nói: “Mạch tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi.”
Mạch Mang Mang khó hiểu liếc nhìn anh: “Ồ, em vẫn luôn nghĩ nhiều thế đấy.”
Mạch Mang Mang im lặng ăn xong bát cháo, Cố Trăn đón lấy chiếc bát không, đặt lên tủ đầu giường, quay lại nói: “Em cách xa anh như vậy làm gì? Qua đây, để anh sờ xem còn nóng không.”
Cố Trăn cọ sát với da thịt mềm mại mẫn cảm của cô. Bị Mạch Mang Mang kẹp chặt lấy khiến anh khẽ trút ra tiếng thở dốc nhuốm màu tình dục, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô: “Vẫn còn ngậm cơ à? Mang Mang quấn chặt đến nỗi xương cốt của anh mềm nhũn ra rồi.”
Cách một lớp màng mỏng, Mang Mang cũng có thể cảm nhận được người anh nóng hơn so với bình thường. Gân xanh nổi lên thô ráp căng phồng chằng chịt đan vào nhau, va chạm vào người cô, chiếm lấy cô, khiến cô chỉ có thể hổn hển nói: “Dừng lại… Cố Trăn…”
Tốc độ của Cố Trăn giảm xuống, âm thanh dịch thủy tuôn ra càng rõ nét hơn: “Có nhớ anh không?”
“Không.” Cô sẽ không thừa lúc anh đang bệnh mà phải tỏ ra có trách nhiệm miễn cưỡng nói lên sự thật: “Em đã quên anh rồi.”
“Thật không?” Cố Trăn xoay người nằm nghiêng sau lưng cô, cắn mút vành tai, hơi cong thắt lưng rồi từ từ đâm vào sâu bên trong cô: “Nhưng mà anh rất nhớ em.”
Cố Trăn nhắm đúng vị trí điểm mẫn cảm của cô mà đâm, ép cô phải nói ra câu trả lời, Mạch Mang Mang co rúm người lại: “Ưm a… Em cũng nhớ anh…”
Kế hoãn binh của Mạch Mang Mang không có hiệu quả, ngược lại càng khiến Cố Trăn thô bạo hơn, đâm cô đến mức bủn rủn hết cả người.
Sau khi kết thúc, Mạch Mang Mang ngủ một giấc, bởi vì trên người nhớp nháp khó chịu nên cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Cô ngồi trong bồn, nước ấm làm tan đi mệt mỏi, bọt sữa tắm phủ khắp cơ thể. Cô để sữa tắm về chỗ cũ, dựa người về phía sau, như người mất hồn nhìn lên trần nhà.
Vừa rồi cô nói mình đã quên anh giống mấy cặp yêu đương giận dỗi nhau vậy, chẳng phải nói cô là người mồm mép một nẻo sao? Nếu như có thể, cô thực sự rất muốn quên anh.
Cũng giống như việc cô có muốn dùng sữa tắm của Cố Trăn hay không thì trên người cũng không thể tránh khỏi nhiễm mùi của anh. Đã từng có một kết thúc dứt khoát và khó xử, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau… Cô không thể thoát khỏi Cố Trăn, nguyên nhân lần trước vì bất đồng quan điểm, lần này lại là vì lợi ích.
Mạch Mang Mang mở vòi nước, nửa khuôn mặt lấp dưới đám bọt, dù sao những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Đêm nay chẳng qua chỉ mà một khoảng khắc ngắn ngủi hai người dùng thân thể mà an ủi, bao dung cho sự yếu đuối của nhau. Mà khi trời lại sáng, cô còn có những quan trọng hơn cần phải làm.
Trở về phòng, Cố Trăn vẫn đang ngủ, Mạch Mang Mang sờ trán của anh, nhiệt độ khó khăn lắm mới hạ xuống được giờ lại tăng lên, so với lần trước còn nóng hơn.
Mạch Mang Mang hối hận vừa rồi đã mềm lòng, mặc cho anh giở trò bậy bạ. Cô lau qua người cho Cố Trăn, lúc lau rửa đến phía dưới không tránh khỏi đụng vào khu vực nhạy cảm, thứ đó lại cứng ngắc nhô lên, dịch nhầy của hai người trộn lẫn với nhau. Thứ đó được tay cô chạm vào càng lúc càng thô to nóng bỏng hơn.
Mạch Mang Mang mặc xong quần cho anh mắng: “Sốt đến mức này rồi mà còn không chịu yên.”
Cô mang nước và thuốc đến, lay anh dậy. Có lẽ là do sốt cao nên không được tỉnh táo, Cố Trăn im lặng bướng bỉnh nhất định không chịu há miệng.
Được rồi, cô thừa nhận cô rất hay mủi lòng đối với những người yếu đuối, nhất là những người mạnh mẽ bỗng trở nên không còn tí sức mạnh nào. Mạch Mang Mang dịu dàng dỗ dành: “Anh nghe lời em, không uống thuốc là không được đâu.”
Cố Trăn nhìn Mạch Mang Mang, bàn tay luồn vào trong lớp áo cô, xoa nắn bầu ngực mềm mại. Cô không mặc nội y, xúc cảm trơn mịn như tơ lụa. Anh khẽ day day nhũ hoa non mềm: “Không muốn uống thuốc.”
Ý đồ của Cố Trăn thể hiện rõ ra mặt như vậy khiến tay Mạch Mang Mang run lên, suýt chút nữa hất cốc nước lên mặt anh: “Anh còn chưa ăn đủ hay sao?”
Cố Trăn giống như một câu bé bướng bỉnh đang mè nheo làm nũng, đưa hết yêu cầu này yêu cầu kia. Mặt Mạch Mang Mang đỏ tới tận mang tai, vạt áo bị cuộn lên, ngực bị giữ chặt lấy đưa vào trong miệng anh, để anh tha hồ liếm mút. Anh khẽ nói: “…Ăn Mang Mang chưa bao giờ là đủ cả.”
Anh nóng quá, Mạch Mang Mang không nhịn được mà khẽ rên rỉ: “A…”
Khi ở trên giường, động tác này không thấy có có gì đặc biệt nhưng hiện giờ lặng lẽ tiến công như vậy tưởng rằng trong sáng nhưng lại đầy mờ ám.
Cuối cùng cũng cho Cố Trăn uống thuốc xong, Mạch Mang Mang ngồi bên giường, chườm đá lạnh giúp anh hạ nhiệt, phải luôn kiểm tra nhiệt độ trên người anh. Sau khi anh đã ngủ say vẫn còn rất dính người, không cho phép cô rời đi nửa bước.
Giày vò đến nửa đêm cuối cùng anh cũng hạ sốt. Mạch Mang Mang mệt mỏi không chịu nổi, nằm bẹp bên kia giường, chìm vào mê man.
Ngày tiếp theo.
Mạch Mang Mang tỉnh lại, đầu óc nặng trịch, bị người nào đó ôm trọn vào lòng, dùng khăn ấm khẽ lau mặt cho cô. Cô mơ màng mở mắt ra. Vừa định mở miệng thì cảm giác cổ họng cứng ngắc, khô rát, đau đớn: “Em sao vậy?”
“Em bị sốt rồi.” Cố Trăn cúi mắt nhìn cô, hàng lông mày nhăn lại tỏ vẻ khó chịu, may là không quá nghiêm trọng: “Em không biết từ chối sao?”
Cơn buồn ngủ của Mạch Mang Mang chợt tan biến, cô ngồi thẳng người dậy nhìn về phía Cố Trăn. Hình như anh có việc phải đi ra ngoài, mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, thanh lịch lạnh lùng. khôi phục bộ dáng ban đầu mà cô chúa ghét. Khả năng phục hồi của Cố Trăn rất tốt, qua một đêm bệnh tình đã đỡ hơn, không thấy tiều tụy chút nào. Lại còn đem bệnh tình đổ hết sang cô, hoặc cũng có thể là do cô dính mưa.
Mạch Mang Mang bực mình: “Anh khoẻ như vậy, kêu em từ chối làm sao. Em đối với anh tốt, chăm sóc anh cả đêm, anh còn trách em.” Cô hậm hực nói: “Chẳng qua là trông anh đáng thương mà thôi.”
Chiếc thìa sứ múc cháo chạm vào môi cô, Cố Trăn nói: “Anh có nói là em không tốt với anh đâu?” Anh gõ nhẹ một cái lên đầu mũi cô: “Chỉ có điều, người nào đó bị anh lây bệnh, phát sốt khó chịu thôi.”
Mạch Mang Mang nuốt ngụm cháo trắng: “Ít nhất khi em bị sốt cũng sẽ không ăn nói linh tinh.”
Mạch Mang Mang muốn nói tiếp nhưng lại thôi, rút lại hai chữ bảo bối.
“Làm sao em biết là không nói gì?”
Nghe vậy, Mạch Mang Mang trừng mắt nhìn anh, Cố Trăn cười hỏi: “Anh nói bừa cái gì?”
Mạch Mang Mang lầm bầm: “Tự mình nói lại còn không nhớ?”
“Bị sốt chứ không có nghĩa là mất trí nhớ.” Cố Trăn nhìn chằm chằm vào cô: “Em nghĩ là anh nhớ hay không nhớ, Mang Mang?”
Nhớ lại một đêm triền miên hôm qua, mặt Mạch Mang Mang nóng bừng, né tránh ánh mắt của anh: “Quên đi.” Cô giả vờ bình tĩnh lại: “Nhớ thì cũng không liên quan tới em. Người trưởng thành không nên vì những lời nói đùa mà canh cánh trong lòng. Dù sao hai chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện đó.”
Cố Trăn thờ ơ nói: “Mạch tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi.”
Mạch Mang Mang khó hiểu liếc nhìn anh: “Ồ, em vẫn luôn nghĩ nhiều thế đấy.”
Mạch Mang Mang im lặng ăn xong bát cháo, Cố Trăn đón lấy chiếc bát không, đặt lên tủ đầu giường, quay lại nói: “Em cách xa anh như vậy làm gì? Qua đây, để anh sờ xem còn nóng không.”