Mạch Mang Mang gật đầu nói: “Với một người có xuất thân và cá tính như anh, thật sự không cần phải ra vẻ. Lúc còn thiếu niên, tôi cũng hiếm khi tỏ vẻ ta đây lắm.”
Lận Đông Ngang cười chế nhạo: “Em đang chê cười tôi?”
“Nói thật ra thì là ngưỡng mộ. Trong đám bạn đồng trang lứa, tôi đã là người sống khá tự lập, nhưng so với anh vẫn còn thua xa – anh có thể thích làm gì thì làm mà không cần kiêng dè ai.” Mạch Mang Mang di chuyển bàn chân, mắt nhìn chằm chằm ngón chân, “Anh sống rất buông thả, có ai không muốn là chính mình cơ chứ?”
Lận Đông Ngang nhìn cô: “Nửa tháng không gặp, em có chút thay đổi.”
Mạch Mang Mang suy nghĩ một chút: “Có đâu.”
Mưa phùn lất phất, khiến mặt hồ Ý vườn thêm ẩm ướt, sóng xanh lắc lư, sương trắng ngà nước bốc lên từ mặt hồ, mưa bụi bay lâm thâm bao trùm lên khung cảnh yên tĩnh, Mạch Mang Mang mệt mỏi, không rảnh rỗi đến nỗi ngồi đây thưởng thức phong trần, khẽ ngáp một cái. Thích Mạn Diễn bước ra khỏi bóng tối, nhẹ giọng hỏi: “Lận thiếu gia, Mạch tiểu thư, xung quang đình đài không che chắn, dễ bị ngấm mưa, có cần dọn vào phòng trong không?”
Mạch Mang Mang đánh mắt nhìn sang. Cô cũng là người biết ý tứ, vội từ chối: “Không còn sớm nữa, tôi về trước.”
Lận Đông Ngang lười biếng ậm ừ, dặn dò Thích Mạn Diễn: “Cô tiễn cô ấy đi.”
Mạch Mang Mang bước ra khỏi cổng Ý vườn, ngưỡng cửa giống như một ranh giới ngăn cách giữa thực và hư, thế giới bên trong quá xa vời và chầm chậm trôi, còn bây giờ cô phải đối mặt với hiện thực gấp gáp, nhịp điệu nhanh và sự biến đổi đến chóng mặt. Hai nơi quá cách biệt nhau.
#
Khi Cố Trăn bước vào phòng bao, Lận Đông Ngang đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da, cầm micro hát và mỉm cười chào anh.
Vòng tròn quan chức và vòng tròn cựu sinh viên đều có những rào cản không kẽ hở. Thường xuyên lui tới, vẫn là nhóm người đó, những con người có tiếng tăm lại càng nổi như cồn. Những người đến thăm Dật thành hôm nay tình cờ gặp nhau. Cố Trăn không ở trong cái gọi là vòng tròn, nhưng lại có giao tình hảo hữu với vài người ngồi đây.
Các bạn học cũ lần lượt chào hỏi. Một người đứng dậy nghênh đón, cười đùa: “Thư ký Cố, tôi đến Dật Thành chỉ để gặp anh. Cuối cùng thì cũng gặp được.”
Sau vài câu chào hỏi, mọi người về chỗ ngồi và cùng nhau ôn lại chuyện xưa, hòa cùng bài hát đang phát với giai điệu chậm rãi làm nền. Lận Đông Ngang nhàn rỗi ngồi bên trái ghế sô pha, không hề bước lên phía trước, nhưng vẫn quan sát được nhất cử nhất động của Cố Trăn. Cố Trăn với anh xem như cũng có chút quen biết từ thời đại học, bây giờ dáng vẻ của anh ta vẫn giống y như trong trí nhớ của anh – trầm mặc, mạnh mẽ, điềm tĩnh, kiêu ngạo lạnh lùng và đầy sắc sảo.
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ về mình trong đầu Lận Đông Ngang, Cố Trăn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Cánh cửa phòng được đẩy ra, ba đến năm cô gái xinh đẹp bước vào. Khoảng cách giữa Cố Trăn và Lận Đông Ngang chỉ nhỏ bằng nửa người ngồi. Cô gái đi đầu đặt chai rượu lên bàn rồi quay người ngồi xuống.
Chân mày của Cố Trăn hơi nhíu lại. Mặc dù lửa giận của anh không hề bộc lộ ra ngoài, người phụ nữ vẫn không khỏi e ngại, nhưng vì vị trí quá hẹp, cô ta hoàn toàn có lý do hợp lý dính lên người anh.
Mạch Mang Mang đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này. Người phụ nữ dính lên người Cố Trăn, bộ ngực cô ta chạm vào cánh tay anh, cô nheo mắt lại. Không biết đây là lần thứ mấy rồi?
Ánh mắt của Mạch Mang Mang và Cố Trăn giao nhau trên không trung. Cô bỏ sang một bên, không nói một lời, ngồi bên cạnh Lận Đông Ngang. Có một thỏa thuận được bổ sung cần Lận Đông Ngang xem qua. Cô gọi điện hỏi anh có rảnh không, anh ta lại nói cô đến đây.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Cố Trăn và Thẩm Vấn không ngờ tới tình huống này, nhưng đối với những người hoạt động trong lĩnh vực đầy quyền lực này, đây cũng chỉ là một vấn đề không đáng nói. Anh lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Mùi son phấn nồng nặc, Lận Nam Huyên nhíu mày, “Ai cho các cô vào?”
Những cô gái luống cuống đứng thành hàng, hoảng loạn nhìn nhau. Người quản lý xấu hổ nhìn Lận Đông Ngang chỉ thấy anh ta cười nói: “Chỉ là mất trò nhỏ chiêu đãi vị khách đặc biệt của chúng ta đấy mà.”
Có mà để phá đám!
Lận Nam Huyên giận giữ nói: “Anh cũng là khách hàng đấy, sao không chiêu đãi mình đi?”
Cô đứng ra giải thích với người quản lý: “Nhóm chúng tôi chỉ là bạn bè lâu ngày không gặp, không cần đến loại dịch vụ ấy.”
Người quản lý lau mồ hôi rồi vội vàng dẫn người rời đi.
Nếu không phải vì Lận Đông Ngang với cô con gái nhà Lục gia từng có một đoạn tình cảm, cái cô Lục Chiếu Dụ này yêu anh ta đến mê mệt, cô đành xuất phát từ phép lịch sự cơ bản cố gắng tạo cho hai người này cơ hội gần nhau, cô đã chửi anh ta banh xác rồi. Dù gì cô cũng chả vui vẻ gì khi mời anh ta.
Mạch Mang Mang không biết những người trong phòng, rất nhàm chán, cúi đầu ăn cam chờ ý kiến từ Lập Đông Ngang.
Điện thoại rung lên, Cố Trăn bấm vào hộp tin nhắn, Mạch Mang Mang gửi đến khuôn mặt tươi cười: Thư ký Cố không có thời gian để nói chuyện công việc với tôi, nhưng có rất nhiều thời gian để giải trí.
Cố Trăn nhìn lướt qua ảnh đại diện mới của Mạch Mang Mang. Không chỉ bởi kỹ năng người chụp ảnh không tồi, vẻ đẹp trong mắt cô như truyền đến ngàn người xem. Nhớ lại cái đêm hai người thân mật, anh véo eo thịt mềm mại của cô, hỏi cô béo lên ở chỗ nào, Mạch Mang Mang không chịu trả lời. Nghĩ đến đấy anh tắt màn hình đi, không trả lời.
Mạch Mang Mang ném điện thoại sang một bên đụng vào đùi Lận Đông Ngang. Anh ta nhướng mắt cười mỉa mai: “Sao, rất tức giận?”
“Không, anh chán quá.”
Bản nhạc tiếp theo vang lên, giai điệu trầm lắng này, Mạch Mang Mang sững người.
“Ai chọn bài ‘Gọi lại cho em’ của Vệ Lan đây, không có ai là tôi chuyển đấy.”
Lục Chiếu Dụ đáp lại, “Của tôi.”
Là Lục Chiếu Dụ bật thì người kia không dám tắt. Hai chiếc micro được đặt trước mặt cô. Cô ấy không cầm, nâng cao giọng hát mềm mại bằng giọng Quảng Đông, giống như đang oán, lại giống như đang tự vấn bản thân.
Anh tránh em / Sau khi nói lời sai / Anh tránh em / còn quay lại vô cớ mắng em / Nói rằng em nhạy cảm khó để hiểu / Thắng được em / Đẹp lắm sao?
Bỏ lại em sau những lần chiến tranh lạnh / Bỏ lại em / Ai sẽ khuyên em nhìn rõ đúng sai / Em yêu anh nên vẫn luôn hoảng sợ / Gọi lại cho em / Có thể hay không?
Đôi ta hẹn hò không mấy vui / Sao phải cứ cố nìu kéo nhìn lòng tự trọng vỡ vụn từng giây / Yêu là sự tàn nhẫn không có kết quả / Ôm chặt trái tim mình/ Đây là bản nhạc buồn cho kẻ yếu lòng.
Em hỏi hẹn hò buồn như thế / Sao chỉ có mình em / Cười mà lưu luyến cuộc đời không có anh bên cạnh / Em không muốn yếu đuối rồi khóc quá nhiều / Thua bởi chấp niệm / Tiếp tục lừa dối mình muốn ở lại bên anh / Kết quả của tình yêu dại khờ khiến em muốn tỉnh lại / nhưng đột nhiên rất vui / Bởi anh đã gọi tới.
Bất cứ ai để ý lời bài hát một chút có thể hiểu lý do tại sao Lục Chiếu Dụ không hát tiếng phổ thông. Quá hèn mọn, với thân phận này khó có thể tưởng tượng được cô ấy sẽ hạ thấp mình xuống, cùng với đôi mắt ngấn lệ mà hát, nhưng đôi mắt ấy lại đang né tránh không nhìn Lận Đông Ngang.
Lận Đông Ngang không có biểu hiện gì, nói đúng hơn là có hơi thiếu kiên nhẫn, anh ta bây giờ chính là nhân vật chính ai nhìn cũng biết, nhưng là biểu hiện như mình chẳng liên quan gì đến vở kịch này.
Căn phòng rơi vào im lặng kỳ lạ, bài hát tiếp theo tự động phát. Lận Đông Ngang tìm đề tài: “Hình như là có bản tiếng phổ thông.”
Có người trả lời ngay: “Đoán không được.”
Lận Đông Ngang nói, “Ca từ của bài hát đó hay hơn.”
“Để tôi, để tôi hát.”
Thời điểm còn học cấp ba, sau khi Mạch Mang Mang say rượu, trong phòng bản tin của trường bật bài hát này, ám thị tình cảm của mình với Cố Trăn. Giai điệu quen thuộc lặp lại, cô siết chặt váy, tâm trí phiền loạn gõ mấy chữ “Bây giờ tôi phải rời đi.” gửi cho Lận Đông Ngang.
Vị trí của Mạch Mang Mang rất gần cửa nên cô định yên lặng rời đi, nhưng không ngờ Lận Đông Ngang sẽ đi theo, còn nắm chặt cổ tay cô: “Đi đâu?”
Lận Đông Ngang cao lớn, anh ta cũng đang là tâm điểm. Khi anh đứng lên, âm nhạc cũng dừng lại, mọi người đổ dồn mắt nhìn hai người.
Nhìn Mạch Mang Mang vẻ mặt khó chịu, Lận Đông Ngang lạnh nhạt nói: “Vậy mới nói cô không quan tâm chính mình, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.”
Vừa rồi Cố Trăn chăm chú nghe toàn bộ bài hát, lúc này đôi mắt của anh tối sầm lạnh lẽo. Lận Nam Huyên cảm nhận được có gì đó khác thường, trong lòng thở dài. Mấy người này đang làm trò gì vậy? Quan hệ của hai người bây giờ vốn đã rất phức tạp còn chưa giải quyết được, giữa đường còn có một Lận Đông Ngang nhảy vào. Tính tình của cô là một người không thích cưỡng cầu, chỉ cần đối phương có chút không tình nguyện cô cũng sẽ buỗng bỏ, nhưng ngặt nỗi tính tình của người anh họ này của cô lại ngược lại.
Tuy nhiên, Lận Nam Huyên nghiêng đầu liếc về phía bên kia, cô cũng rất tò mò lúc Cố Trăn trông ghen tuông mất kiểm soát sẽ như thế nào.
Mạch Mang Mang tìm cớ: “Tôi không khỏe.”
Lận Đông Ngang cầm áo khoác vắt lên cánh tay: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Lục Chiếu Dụ chịu không nổi: “Lận Đông Ngang, đây mới là ngày đầu tiên em đến Dật Thành, anh ngồi lâu một chút không được không?”
“Tôi không muốn.” Lận Đông Ngang thờ ơ, “Ở Dật Thành, tôi không được tính là chủ nhà, Nam Huyên sẽ tiếp đãi cô.”
#
Chiếc xe thể thao phóng lên đường cao tốc đến căn hộ của Mạch Mang Mang.
Mạch Mang Mang nghĩ rằng đó là lý do Lận Đông Ngang đưa cô về nhà. Cô dường như trở thành một cái công cụ toàn năng rồi: “Vừa rồi tôi có thể tự đi. Lần sau đừng lấy tôi làm cái khiên để người ta nhắm vào nữa.”
“Tôi lợi dụng em làm cái cớ?” Lận Đông Ngang xuống xe, lười biếng giải thích: “…Quên đi, em về nhà đi.”
Mạch Mang Mang rất ngạc nhiên nhìn anh ta vẽ vời thêm chuyện: “Anh không đi đi à?”
Lận Đông Ngang dựa vào cửa xe: “Em đi lên thì tôi liền rời đi.”
Mạch Mang Mang đang định rời đi, nhưng nghe tiếng anh ta ngăn lại: “Trong lòng em, tôi không phải là người nghiêm túc đúng không?”
Mạch Mang Mang quay lại: “Ừ.”
Đêm hè, gió mát thổi qua mái tóc Mạch Mang Mang, tà váy dài thướt tha, lụa trắng nhẹ như tơ bay bồng bềnh như thể đang phiêu theo chiều gió. Lận Đông Ngang theo bản năng bắt lấy tay cô: “Nếu tôi nói, em là ngoại lệ thì sao?” Anh ta nhìn cô: “Tôi đưa em về bởi vì tôi muốn thế, không có lý do nào khác. “
“Mang Mang.”
Lận Đông Ngang lần đầu tiên gọi cô như vậy, Mạch Mang Mang giật mình, do dự không biết điều anh ta định nói có giống với những gì cô đang nghĩ hay không: “Anh…”
Lận Đông Ngang tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách, anh ôm eo cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi từ từ hôn xuống.
******
Chu choa mạ ơi!!! Pất ngờ không, tui làm đến đây tui shock thiệt đó. Chị em nào thích bad boy họ Lận này không nèo =)))))
Lận Đông Ngang cười chế nhạo: “Em đang chê cười tôi?”
“Nói thật ra thì là ngưỡng mộ. Trong đám bạn đồng trang lứa, tôi đã là người sống khá tự lập, nhưng so với anh vẫn còn thua xa – anh có thể thích làm gì thì làm mà không cần kiêng dè ai.” Mạch Mang Mang di chuyển bàn chân, mắt nhìn chằm chằm ngón chân, “Anh sống rất buông thả, có ai không muốn là chính mình cơ chứ?”
Lận Đông Ngang nhìn cô: “Nửa tháng không gặp, em có chút thay đổi.”
Mạch Mang Mang suy nghĩ một chút: “Có đâu.”
Mưa phùn lất phất, khiến mặt hồ Ý vườn thêm ẩm ướt, sóng xanh lắc lư, sương trắng ngà nước bốc lên từ mặt hồ, mưa bụi bay lâm thâm bao trùm lên khung cảnh yên tĩnh, Mạch Mang Mang mệt mỏi, không rảnh rỗi đến nỗi ngồi đây thưởng thức phong trần, khẽ ngáp một cái. Thích Mạn Diễn bước ra khỏi bóng tối, nhẹ giọng hỏi: “Lận thiếu gia, Mạch tiểu thư, xung quang đình đài không che chắn, dễ bị ngấm mưa, có cần dọn vào phòng trong không?”
Mạch Mang Mang đánh mắt nhìn sang. Cô cũng là người biết ý tứ, vội từ chối: “Không còn sớm nữa, tôi về trước.”
Lận Đông Ngang lười biếng ậm ừ, dặn dò Thích Mạn Diễn: “Cô tiễn cô ấy đi.”
Mạch Mang Mang bước ra khỏi cổng Ý vườn, ngưỡng cửa giống như một ranh giới ngăn cách giữa thực và hư, thế giới bên trong quá xa vời và chầm chậm trôi, còn bây giờ cô phải đối mặt với hiện thực gấp gáp, nhịp điệu nhanh và sự biến đổi đến chóng mặt. Hai nơi quá cách biệt nhau.
#
Khi Cố Trăn bước vào phòng bao, Lận Đông Ngang đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da, cầm micro hát và mỉm cười chào anh.
Vòng tròn quan chức và vòng tròn cựu sinh viên đều có những rào cản không kẽ hở. Thường xuyên lui tới, vẫn là nhóm người đó, những con người có tiếng tăm lại càng nổi như cồn. Những người đến thăm Dật thành hôm nay tình cờ gặp nhau. Cố Trăn không ở trong cái gọi là vòng tròn, nhưng lại có giao tình hảo hữu với vài người ngồi đây.
Các bạn học cũ lần lượt chào hỏi. Một người đứng dậy nghênh đón, cười đùa: “Thư ký Cố, tôi đến Dật Thành chỉ để gặp anh. Cuối cùng thì cũng gặp được.”
Sau vài câu chào hỏi, mọi người về chỗ ngồi và cùng nhau ôn lại chuyện xưa, hòa cùng bài hát đang phát với giai điệu chậm rãi làm nền. Lận Đông Ngang nhàn rỗi ngồi bên trái ghế sô pha, không hề bước lên phía trước, nhưng vẫn quan sát được nhất cử nhất động của Cố Trăn. Cố Trăn với anh xem như cũng có chút quen biết từ thời đại học, bây giờ dáng vẻ của anh ta vẫn giống y như trong trí nhớ của anh – trầm mặc, mạnh mẽ, điềm tĩnh, kiêu ngạo lạnh lùng và đầy sắc sảo.
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ về mình trong đầu Lận Đông Ngang, Cố Trăn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Cánh cửa phòng được đẩy ra, ba đến năm cô gái xinh đẹp bước vào. Khoảng cách giữa Cố Trăn và Lận Đông Ngang chỉ nhỏ bằng nửa người ngồi. Cô gái đi đầu đặt chai rượu lên bàn rồi quay người ngồi xuống.
Chân mày của Cố Trăn hơi nhíu lại. Mặc dù lửa giận của anh không hề bộc lộ ra ngoài, người phụ nữ vẫn không khỏi e ngại, nhưng vì vị trí quá hẹp, cô ta hoàn toàn có lý do hợp lý dính lên người anh.
Mạch Mang Mang đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này. Người phụ nữ dính lên người Cố Trăn, bộ ngực cô ta chạm vào cánh tay anh, cô nheo mắt lại. Không biết đây là lần thứ mấy rồi?
Ánh mắt của Mạch Mang Mang và Cố Trăn giao nhau trên không trung. Cô bỏ sang một bên, không nói một lời, ngồi bên cạnh Lận Đông Ngang. Có một thỏa thuận được bổ sung cần Lận Đông Ngang xem qua. Cô gọi điện hỏi anh có rảnh không, anh ta lại nói cô đến đây.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Cố Trăn và Thẩm Vấn không ngờ tới tình huống này, nhưng đối với những người hoạt động trong lĩnh vực đầy quyền lực này, đây cũng chỉ là một vấn đề không đáng nói. Anh lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Mùi son phấn nồng nặc, Lận Nam Huyên nhíu mày, “Ai cho các cô vào?”
Những cô gái luống cuống đứng thành hàng, hoảng loạn nhìn nhau. Người quản lý xấu hổ nhìn Lận Đông Ngang chỉ thấy anh ta cười nói: “Chỉ là mất trò nhỏ chiêu đãi vị khách đặc biệt của chúng ta đấy mà.”
Có mà để phá đám!
Lận Nam Huyên giận giữ nói: “Anh cũng là khách hàng đấy, sao không chiêu đãi mình đi?”
Cô đứng ra giải thích với người quản lý: “Nhóm chúng tôi chỉ là bạn bè lâu ngày không gặp, không cần đến loại dịch vụ ấy.”
Người quản lý lau mồ hôi rồi vội vàng dẫn người rời đi.
Nếu không phải vì Lận Đông Ngang với cô con gái nhà Lục gia từng có một đoạn tình cảm, cái cô Lục Chiếu Dụ này yêu anh ta đến mê mệt, cô đành xuất phát từ phép lịch sự cơ bản cố gắng tạo cho hai người này cơ hội gần nhau, cô đã chửi anh ta banh xác rồi. Dù gì cô cũng chả vui vẻ gì khi mời anh ta.
Mạch Mang Mang không biết những người trong phòng, rất nhàm chán, cúi đầu ăn cam chờ ý kiến từ Lập Đông Ngang.
Điện thoại rung lên, Cố Trăn bấm vào hộp tin nhắn, Mạch Mang Mang gửi đến khuôn mặt tươi cười: Thư ký Cố không có thời gian để nói chuyện công việc với tôi, nhưng có rất nhiều thời gian để giải trí.
Cố Trăn nhìn lướt qua ảnh đại diện mới của Mạch Mang Mang. Không chỉ bởi kỹ năng người chụp ảnh không tồi, vẻ đẹp trong mắt cô như truyền đến ngàn người xem. Nhớ lại cái đêm hai người thân mật, anh véo eo thịt mềm mại của cô, hỏi cô béo lên ở chỗ nào, Mạch Mang Mang không chịu trả lời. Nghĩ đến đấy anh tắt màn hình đi, không trả lời.
Mạch Mang Mang ném điện thoại sang một bên đụng vào đùi Lận Đông Ngang. Anh ta nhướng mắt cười mỉa mai: “Sao, rất tức giận?”
“Không, anh chán quá.”
Bản nhạc tiếp theo vang lên, giai điệu trầm lắng này, Mạch Mang Mang sững người.
“Ai chọn bài ‘Gọi lại cho em’ của Vệ Lan đây, không có ai là tôi chuyển đấy.”
Lục Chiếu Dụ đáp lại, “Của tôi.”
Là Lục Chiếu Dụ bật thì người kia không dám tắt. Hai chiếc micro được đặt trước mặt cô. Cô ấy không cầm, nâng cao giọng hát mềm mại bằng giọng Quảng Đông, giống như đang oán, lại giống như đang tự vấn bản thân.
Anh tránh em / Sau khi nói lời sai / Anh tránh em / còn quay lại vô cớ mắng em / Nói rằng em nhạy cảm khó để hiểu / Thắng được em / Đẹp lắm sao?
Bỏ lại em sau những lần chiến tranh lạnh / Bỏ lại em / Ai sẽ khuyên em nhìn rõ đúng sai / Em yêu anh nên vẫn luôn hoảng sợ / Gọi lại cho em / Có thể hay không?
Đôi ta hẹn hò không mấy vui / Sao phải cứ cố nìu kéo nhìn lòng tự trọng vỡ vụn từng giây / Yêu là sự tàn nhẫn không có kết quả / Ôm chặt trái tim mình/ Đây là bản nhạc buồn cho kẻ yếu lòng.
Em hỏi hẹn hò buồn như thế / Sao chỉ có mình em / Cười mà lưu luyến cuộc đời không có anh bên cạnh / Em không muốn yếu đuối rồi khóc quá nhiều / Thua bởi chấp niệm / Tiếp tục lừa dối mình muốn ở lại bên anh / Kết quả của tình yêu dại khờ khiến em muốn tỉnh lại / nhưng đột nhiên rất vui / Bởi anh đã gọi tới.
Bất cứ ai để ý lời bài hát một chút có thể hiểu lý do tại sao Lục Chiếu Dụ không hát tiếng phổ thông. Quá hèn mọn, với thân phận này khó có thể tưởng tượng được cô ấy sẽ hạ thấp mình xuống, cùng với đôi mắt ngấn lệ mà hát, nhưng đôi mắt ấy lại đang né tránh không nhìn Lận Đông Ngang.
Lận Đông Ngang không có biểu hiện gì, nói đúng hơn là có hơi thiếu kiên nhẫn, anh ta bây giờ chính là nhân vật chính ai nhìn cũng biết, nhưng là biểu hiện như mình chẳng liên quan gì đến vở kịch này.
Căn phòng rơi vào im lặng kỳ lạ, bài hát tiếp theo tự động phát. Lận Đông Ngang tìm đề tài: “Hình như là có bản tiếng phổ thông.”
Có người trả lời ngay: “Đoán không được.”
Lận Đông Ngang nói, “Ca từ của bài hát đó hay hơn.”
“Để tôi, để tôi hát.”
Thời điểm còn học cấp ba, sau khi Mạch Mang Mang say rượu, trong phòng bản tin của trường bật bài hát này, ám thị tình cảm của mình với Cố Trăn. Giai điệu quen thuộc lặp lại, cô siết chặt váy, tâm trí phiền loạn gõ mấy chữ “Bây giờ tôi phải rời đi.” gửi cho Lận Đông Ngang.
Vị trí của Mạch Mang Mang rất gần cửa nên cô định yên lặng rời đi, nhưng không ngờ Lận Đông Ngang sẽ đi theo, còn nắm chặt cổ tay cô: “Đi đâu?”
Lận Đông Ngang cao lớn, anh ta cũng đang là tâm điểm. Khi anh đứng lên, âm nhạc cũng dừng lại, mọi người đổ dồn mắt nhìn hai người.
Nhìn Mạch Mang Mang vẻ mặt khó chịu, Lận Đông Ngang lạnh nhạt nói: “Vậy mới nói cô không quan tâm chính mình, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.”
Vừa rồi Cố Trăn chăm chú nghe toàn bộ bài hát, lúc này đôi mắt của anh tối sầm lạnh lẽo. Lận Nam Huyên cảm nhận được có gì đó khác thường, trong lòng thở dài. Mấy người này đang làm trò gì vậy? Quan hệ của hai người bây giờ vốn đã rất phức tạp còn chưa giải quyết được, giữa đường còn có một Lận Đông Ngang nhảy vào. Tính tình của cô là một người không thích cưỡng cầu, chỉ cần đối phương có chút không tình nguyện cô cũng sẽ buỗng bỏ, nhưng ngặt nỗi tính tình của người anh họ này của cô lại ngược lại.
Tuy nhiên, Lận Nam Huyên nghiêng đầu liếc về phía bên kia, cô cũng rất tò mò lúc Cố Trăn trông ghen tuông mất kiểm soát sẽ như thế nào.
Mạch Mang Mang tìm cớ: “Tôi không khỏe.”
Lận Đông Ngang cầm áo khoác vắt lên cánh tay: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Lục Chiếu Dụ chịu không nổi: “Lận Đông Ngang, đây mới là ngày đầu tiên em đến Dật Thành, anh ngồi lâu một chút không được không?”
“Tôi không muốn.” Lận Đông Ngang thờ ơ, “Ở Dật Thành, tôi không được tính là chủ nhà, Nam Huyên sẽ tiếp đãi cô.”
#
Chiếc xe thể thao phóng lên đường cao tốc đến căn hộ của Mạch Mang Mang.
Mạch Mang Mang nghĩ rằng đó là lý do Lận Đông Ngang đưa cô về nhà. Cô dường như trở thành một cái công cụ toàn năng rồi: “Vừa rồi tôi có thể tự đi. Lần sau đừng lấy tôi làm cái khiên để người ta nhắm vào nữa.”
“Tôi lợi dụng em làm cái cớ?” Lận Đông Ngang xuống xe, lười biếng giải thích: “…Quên đi, em về nhà đi.”
Mạch Mang Mang rất ngạc nhiên nhìn anh ta vẽ vời thêm chuyện: “Anh không đi đi à?”
Lận Đông Ngang dựa vào cửa xe: “Em đi lên thì tôi liền rời đi.”
Mạch Mang Mang đang định rời đi, nhưng nghe tiếng anh ta ngăn lại: “Trong lòng em, tôi không phải là người nghiêm túc đúng không?”
Mạch Mang Mang quay lại: “Ừ.”
Đêm hè, gió mát thổi qua mái tóc Mạch Mang Mang, tà váy dài thướt tha, lụa trắng nhẹ như tơ bay bồng bềnh như thể đang phiêu theo chiều gió. Lận Đông Ngang theo bản năng bắt lấy tay cô: “Nếu tôi nói, em là ngoại lệ thì sao?” Anh ta nhìn cô: “Tôi đưa em về bởi vì tôi muốn thế, không có lý do nào khác. “
“Mang Mang.”
Lận Đông Ngang lần đầu tiên gọi cô như vậy, Mạch Mang Mang giật mình, do dự không biết điều anh ta định nói có giống với những gì cô đang nghĩ hay không: “Anh…”
Lận Đông Ngang tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách, anh ôm eo cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi từ từ hôn xuống.
******
Chu choa mạ ơi!!! Pất ngờ không, tui làm đến đây tui shock thiệt đó. Chị em nào thích bad boy họ Lận này không nèo =)))))