Không lâu sau đó, Mạch Thành bị bắt với nhiều tội danh bị truy tố, nội bộ Mạch thị loạn thành một vòng. Cổ phiếu rớt giá thảm hại, tình hình tài chính không có khả năng phục hồi, đành phải nộp đơn phá sản.
Mạch Mang Mang đến London tham gia Hội nghị chuyên đề quốc tế về chỉnh sửa gen và trị liệu gen. Sau khi kết thúc hội nghị, cô lái xe đến Briston để thay đổi tâm trạng cũng như để gặp một người.
Dừng xe trước một tòa nhà cổ kính, Mạch Mang Mang kiểm tra lại tờ đầu báo ở cửa, sau đó, đẩy cửa bước vào.
Đinh Kỳ Chính đang đứng dựa vào bàn làm việc cạnh cửa sổ, nhìn thấy có người bước vào. Mạch Mang Mang đưa ra danh thiếp: “Chào ngài.”
“Giáo sư Mạch, chào cô.” Đinh Kỳ lướt qua xung quanh: “Không bằng chúng ta đến quán cà phê gần đây rồi nói chuyện.”
Cha mẹ của Ngụy Thanh Ninh đã qua đời từ lâu, khả năng điều tra được chân tướng của Mạch Mang mang rất mong manh. Ngay lúc cô gần như nghĩ rằng, do bản thân quá mức đa nghi thì cô lại biết được năm đó có một phóng viên tên Đinh Kỳ thường xuyên tiếp xúc với Ngụy Thanh Ninh, tuy nhiên, anh ta đã mai danh ẩn tích ở Dật Thành bấy lâu nay. Mạch Mang Mang khó khăn lắm mới có thể tìm ra tung tích của anh ta.
Ban đầu Đinh Kỳ giữ im lặng, không muốn nói chuyện gì về quá khứ. Để thuyết phục hắn, Mạch Mang Mang cũng phải mất thêm nhiều công sức.
“Cô nói đến người phụ nữ đó, đương nhiên là tôi nhớ, không phải là tôi không muốn nhắc đến, mà là.. haizzz.” Đinh Kỳ thở dài nặng nề, từ trong túi lấy ra một tập giấy: “Đây là một ít tài liệu còn sót lại. Vì cô là người quen biết với cô ấy trước đây nên cô nhìn là sẽ hiểu.”
Hương cà phê đặc quánh, nồng đậm, quyện chặt lấy hơi thở của Mạch Mang Mang, cô lật mở trang đầu tiên.
Tài liệu này hẳn là được tổng hợp từ nhật ký của Ngụy Thanh Ninh, các câu chữ đều là lời tự thuật của cô ấy, xen lẫn nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Cơn ác mộng bắt đầu vào học kỳ cuối cùng của năm cấp 3. Vào ngày hôm đó, như đã nói với Mang Mang, cô đến nhà cô ấy để mượn một quyển sách. Trời hôm đó nhiều mây, mưa to, Mang Mang ở trường không thể về nhà ngay được.
Nhà của cô ấy thật nguy nga, tráng lệ. Thật ra, mỗi lần tôi đến đây cũng luôn cảm thấy hơi xấu hổ.
Sau khi người hầu đưa sách cho tôi xong, khi chuẩn bị rời đi thì tình cờ gặp chú Mạch và dì Trần, còn một người nữa mà tôi không quen, thấy được gọi là Tổng thư ký. Họ đứng trên cầu thang nhìn xuống tôi, giống như là họ vô cùng to lớn còn tôi thì vô cùng nhỏ bé.
Tổng thư ký không nói gì mà chỉ nhìn tôi. Tôi cùng chú dì chào hỏi, họ nói trời đang mưa nên bảo tôi ở lại ăn tối cùng họ, sau bữa tối sẽ đưa tôi về nhà. Tôi đồng ý.
Bàn ăn hình tròn, dù có xoay chuyển thế nào thì cũng không có kết thúc. Tôi ngồi bên cạnh Tổng thư ký, người này có vẻ là một nhân vật có chức quyền lớn, thái độ của chú cùng dì đối đãi vô cùng cẩn thận. Ông ta nhìn qua có vẻ tốt bụng, hòa nhã hơn so với vẻ bề ngoài, lại còn gắp đồ ăn cho tôi nữa. Nhưng khi tay ông ta bất chợt chạm vào tay tôi, khiến tôi liên tưởng đến loài động vật máu lạnh, là rắn, tôi sợ nhất là rắn. Tôi không nhịn được, cả người nổi da gà, liền thu cánh tay lại xuống phía dưới của bàn.
Ngồi trên xe trở về nhà, tôi dần dần mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, còn Tổng thư ký đang ở trước giường cởi quần áo. Tôi la to muốn chạy trốn, nhưng toàn thân lại không có bất cứ sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta xé rách quần áo. Con rắn uốn lượn bò trườn trên da, chui vào trong người tôi, đau đớn và kinh tởm khiến tôi điên cuồng gào khóc.
Nước mắt cùng máu tươi dường như càng kích thích hắn ta.
Cơn ác mộng này cứ lặp đi lặp lại, chủ yếu là ở khách sạn, có khi ở trong xe, khi thì ở nhà của ông ta, và có một lần là ở văn phòng của hắn. Trong tầm nhìn của tôi là một màu đỏ tươi với tám chữ “lập đảng, vì công, chấp chính, vì dân” đầy trang nghiêm. Tại sao Hán tự lại vuông vắn, ngay ngắn như vậy, giống như nhà giam, tôi ở bên trong còn ông ta bên ngoài.
Những lời đe dọa, uy hiếp khiến tôi không dám nói với người lớn. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, lúc đó tôi nghĩ tới Mang Mang, cô ấy là bạn thân nhất của tôi, cô ấy thông minh như vậy nhất định sẽ có biện pháp giúp đỡ tôi. Tôi lấy hết can đảm, đi đến chỗ cô ấy thường đến tự học. Mạch Mang Mang đang ngủ, Cố Trăn đi ra hỏi tôi có chuyện gì, tôi gục xuống và kể lại toàn bộ sự việc cho anh.
Anh ấy nghe xong, bảo tôi tạm thời không cần nói cho Mang Mang, anh ấy sẽ giúp tôi, Tuy rằng anh ấy không nói nguyên nhân nhưng tôi cũng biết rõ, gần đây Mang Mang cũng đã mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần rồi. Cô ấy đã luôn phải chịu nhiều áp lực từ gia đình trong nhiều năm qua. Nếu bây giờ cô ấy biết chuyện này, nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được. Tâm trạng của tôi cũng giống với Cố Trăn, tôi cũng không hận Mang Mang, tôi chỉ mong muốn công bằng cho bản thân. Những người làm việc xấu phải bị trừng phạt, không phải sao?
Sau này bố mẹ tôi cũng biết chuyện, họ muốn đi tố cáo Tống thư ký để bảo vệ tôi. Kết quả một người bị thương, còn một người thì bị nhốt lại, nhà của tôi thì bị đập phá tan nát. Cùng lúc đó, tôi phát hiện rằng mình mang thai, tôi đã đến bệnh viện để bỏ đứa bé đó đi.
17 tuổi, tôi mang thai đứa con của mình, tôi hận nó, đồng thời, cũng đã mất đi nó. Đứa bé đó đã trở thành cơn ác mộng thứ hai của tôi.
Mang Mang nói với tôi rằng lên đại học, cô ấy có thể thoát khỏi sự trói buộc của gia đình, có thể học ngành mình thích, ở bên người mình yêu. Đó chính là viên mãn.
Tôi nhìn cô ấy, không nói được bất cứ lời nào.
Tớ chưa từng tổn thương bất cứ ai. cũng chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nạo Nhưng nếu tớ không quen biết cậu, không trở thành bạn bè với cậu, cũng không đi đến nhà cậu thì mọi chuyện đã không xảy ra giống như bây giờ.
Vì sao mà cậu có thể có được cái kết viên mãn, còn cái kết của tớ thì mãi mãi không trọn vẹn.
Cố Trăn cùng cậu, đều là những người sáng sủa, đẹp đẽ, hay nói mà sự sáng chói đó của cậu có một phần đến từ anh ấy, phải không?
Tôi đã bí mật quay lại video khi tôi ngủ cùng Tống Khánh Niên, và cho Cố Trăn xem. Sau đó tôi cởi hết quần áo, trần trụi đứng trước mặt anh ta và hỏi tôi có giống như trong video không?
Tôi nói rằng tôi cũng giống như nhiều người khác, thích anh ấy từ rất lâu rồi. Tôi nói, nếu tôi cho Mang Mang nhìn thấy video này thì sẽ thế nào đây. Cô ấy có thể tha thứ cho ba cô ấy, tha thứ cho chính bản thân của cô ấy sao? Tôi đã thử lấy trứng chọi đá, cô ấy cũng sẽ thử một lần chứ? Ba cô đối xử với con gái của người khác tàn nhẫn như vậy, liệu sẽ đối xử với cô ấy như thế nào đây? Lý tưởng của cô ấy, tình yêu của cô ấy còn có thể thực hiện một cách trọn vẹn được không?
Tôi muốn anh làm tình với tôi, vì sao anh lại không muốn, là anh chê tôi bẩn hay sao?
Cố Trăn cau mày, nắm lấy tay của tôi, làm lộ ra vết thương trên cổ tay tôi, bình tĩnh nói rằng tôi đang bị bệnh.
Đây là những gì tôi làm, vì sao tôi không có chút ấn tượng nào hết. Vậy cái nào là thật, cái nào là giả đây?
Dừng tại đây.
Những tia nắng xuyên qua cánh cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, bàn tay Mạch Mang Mang run rẩy trong ánh nắng ấm áp đó.
Đinh Kỳ kể tiếp: “Sau này, cô ấy dường như trở thành một người khác, tinh thần cũng cực kỳ không ổn định. Có lúc nói Tống Khánh Niên cưỡng hiếp cô, lúc lại nói Cố Trăn là bạn trai cô.
Tôi đoán rằng cô ấy bị bệnh tâm thần, lời nói trước sau đều không giống nhau, vì thế tôi đành phải tạm thời gác báo cáo này lại. Cô ấy nói muốn đem video giao cho tôi, nhưng sau lại không có gì cả. Qua một thời gian sau, cô ấy tự dưng lại nhảy lầu tự sát.
Tôi vốn dĩ nghĩ rằng đã có thể tìm ra chân tướng, kết quả bị người ta chém đứt chân, uy hiếp tôi rời Dật Thành, không được phép tiếp tục chuyện này.”
Anh ta kéo ống quần lên để lộ cái chân giả: “Tôi cũng rất sợ chết nên dẫn gia đình của mình đi nơi khác.”
“Những tài liệu này, anh có thể cho tôi không?”
“Tôi giữ cũng vô dụng, mười hai năm rồi, những lời này dù có đúng như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể coi thành tiểu thuyết mà thôi. Tôi không muốn vì chuyện này mà phá vỡ cuộc sống yên bình.” Đinh Kỳ lắc đầu thở dài. “Tất cả đều là số phận.”
#
Cố Trăn đi vào phòng, người phục vụ cúi đầu chào rồi bước ra ngoài.
Ánh sáng mờ ảo, trên mặt bàn đặt đôi nến tinh xảo, Mạch Mang Mang ngồi một đầu của bàn ăn hình vuông, đang ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cố Trăn ngồi vào chỗ: “Em đợi lâu chưa?”
“Không lâu lắm.” Mạch Mang Mang quay sang anh: “Huống chi anh giúp tôi giải quyết Mạch Thành, chờ đợi là cần thiết.”
Mạch Mang Mang nâng chén rượu lên, Cố Trăn hơi cảm nhận được sự khác thường của cô, khẽ chạm cốc tượng trưng với cô: “Không cần cảm ơn anh, em cũng cung cấp những tin tức có giá trị mà.”
“Ừm, theo nhu cầu hợp tác mà thôi.” Mạch Mang Mang cười nói: “Sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi, tôi sẽ nghiên cứu khoa học của mình, còn anh thì theo đuổi sự nghiệp công chức của mình, phải không?”
Dưới ánh nến, khuôn mặt của Mạch Mang Mang lộ ra một nửa màu trắng vàng nhạt. Cố Trăn chăm chú nhìn cô một lát: “Ừ.” Sau đó anh để dao xuống, hỏi cô:”Ý em là gì?”
Mạch Mang Mang giơ tay lên, ly rượu rơi xuống, rượu vang đỏ thẫm chảy khắp sàn, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Cố Trăn, anh định nói dối em đến khi nào nữa?”
Mạch Mang Mang đến London tham gia Hội nghị chuyên đề quốc tế về chỉnh sửa gen và trị liệu gen. Sau khi kết thúc hội nghị, cô lái xe đến Briston để thay đổi tâm trạng cũng như để gặp một người.
Dừng xe trước một tòa nhà cổ kính, Mạch Mang Mang kiểm tra lại tờ đầu báo ở cửa, sau đó, đẩy cửa bước vào.
Đinh Kỳ Chính đang đứng dựa vào bàn làm việc cạnh cửa sổ, nhìn thấy có người bước vào. Mạch Mang Mang đưa ra danh thiếp: “Chào ngài.”
“Giáo sư Mạch, chào cô.” Đinh Kỳ lướt qua xung quanh: “Không bằng chúng ta đến quán cà phê gần đây rồi nói chuyện.”
Cha mẹ của Ngụy Thanh Ninh đã qua đời từ lâu, khả năng điều tra được chân tướng của Mạch Mang mang rất mong manh. Ngay lúc cô gần như nghĩ rằng, do bản thân quá mức đa nghi thì cô lại biết được năm đó có một phóng viên tên Đinh Kỳ thường xuyên tiếp xúc với Ngụy Thanh Ninh, tuy nhiên, anh ta đã mai danh ẩn tích ở Dật Thành bấy lâu nay. Mạch Mang Mang khó khăn lắm mới có thể tìm ra tung tích của anh ta.
Ban đầu Đinh Kỳ giữ im lặng, không muốn nói chuyện gì về quá khứ. Để thuyết phục hắn, Mạch Mang Mang cũng phải mất thêm nhiều công sức.
“Cô nói đến người phụ nữ đó, đương nhiên là tôi nhớ, không phải là tôi không muốn nhắc đến, mà là.. haizzz.” Đinh Kỳ thở dài nặng nề, từ trong túi lấy ra một tập giấy: “Đây là một ít tài liệu còn sót lại. Vì cô là người quen biết với cô ấy trước đây nên cô nhìn là sẽ hiểu.”
Hương cà phê đặc quánh, nồng đậm, quyện chặt lấy hơi thở của Mạch Mang Mang, cô lật mở trang đầu tiên.
Tài liệu này hẳn là được tổng hợp từ nhật ký của Ngụy Thanh Ninh, các câu chữ đều là lời tự thuật của cô ấy, xen lẫn nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Cơn ác mộng bắt đầu vào học kỳ cuối cùng của năm cấp 3. Vào ngày hôm đó, như đã nói với Mang Mang, cô đến nhà cô ấy để mượn một quyển sách. Trời hôm đó nhiều mây, mưa to, Mang Mang ở trường không thể về nhà ngay được.
Nhà của cô ấy thật nguy nga, tráng lệ. Thật ra, mỗi lần tôi đến đây cũng luôn cảm thấy hơi xấu hổ.
Sau khi người hầu đưa sách cho tôi xong, khi chuẩn bị rời đi thì tình cờ gặp chú Mạch và dì Trần, còn một người nữa mà tôi không quen, thấy được gọi là Tổng thư ký. Họ đứng trên cầu thang nhìn xuống tôi, giống như là họ vô cùng to lớn còn tôi thì vô cùng nhỏ bé.
Tổng thư ký không nói gì mà chỉ nhìn tôi. Tôi cùng chú dì chào hỏi, họ nói trời đang mưa nên bảo tôi ở lại ăn tối cùng họ, sau bữa tối sẽ đưa tôi về nhà. Tôi đồng ý.
Bàn ăn hình tròn, dù có xoay chuyển thế nào thì cũng không có kết thúc. Tôi ngồi bên cạnh Tổng thư ký, người này có vẻ là một nhân vật có chức quyền lớn, thái độ của chú cùng dì đối đãi vô cùng cẩn thận. Ông ta nhìn qua có vẻ tốt bụng, hòa nhã hơn so với vẻ bề ngoài, lại còn gắp đồ ăn cho tôi nữa. Nhưng khi tay ông ta bất chợt chạm vào tay tôi, khiến tôi liên tưởng đến loài động vật máu lạnh, là rắn, tôi sợ nhất là rắn. Tôi không nhịn được, cả người nổi da gà, liền thu cánh tay lại xuống phía dưới của bàn.
Ngồi trên xe trở về nhà, tôi dần dần mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, còn Tổng thư ký đang ở trước giường cởi quần áo. Tôi la to muốn chạy trốn, nhưng toàn thân lại không có bất cứ sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta xé rách quần áo. Con rắn uốn lượn bò trườn trên da, chui vào trong người tôi, đau đớn và kinh tởm khiến tôi điên cuồng gào khóc.
Nước mắt cùng máu tươi dường như càng kích thích hắn ta.
Cơn ác mộng này cứ lặp đi lặp lại, chủ yếu là ở khách sạn, có khi ở trong xe, khi thì ở nhà của ông ta, và có một lần là ở văn phòng của hắn. Trong tầm nhìn của tôi là một màu đỏ tươi với tám chữ “lập đảng, vì công, chấp chính, vì dân” đầy trang nghiêm. Tại sao Hán tự lại vuông vắn, ngay ngắn như vậy, giống như nhà giam, tôi ở bên trong còn ông ta bên ngoài.
Những lời đe dọa, uy hiếp khiến tôi không dám nói với người lớn. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, lúc đó tôi nghĩ tới Mang Mang, cô ấy là bạn thân nhất của tôi, cô ấy thông minh như vậy nhất định sẽ có biện pháp giúp đỡ tôi. Tôi lấy hết can đảm, đi đến chỗ cô ấy thường đến tự học. Mạch Mang Mang đang ngủ, Cố Trăn đi ra hỏi tôi có chuyện gì, tôi gục xuống và kể lại toàn bộ sự việc cho anh.
Anh ấy nghe xong, bảo tôi tạm thời không cần nói cho Mang Mang, anh ấy sẽ giúp tôi, Tuy rằng anh ấy không nói nguyên nhân nhưng tôi cũng biết rõ, gần đây Mang Mang cũng đã mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần rồi. Cô ấy đã luôn phải chịu nhiều áp lực từ gia đình trong nhiều năm qua. Nếu bây giờ cô ấy biết chuyện này, nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được. Tâm trạng của tôi cũng giống với Cố Trăn, tôi cũng không hận Mang Mang, tôi chỉ mong muốn công bằng cho bản thân. Những người làm việc xấu phải bị trừng phạt, không phải sao?
Sau này bố mẹ tôi cũng biết chuyện, họ muốn đi tố cáo Tống thư ký để bảo vệ tôi. Kết quả một người bị thương, còn một người thì bị nhốt lại, nhà của tôi thì bị đập phá tan nát. Cùng lúc đó, tôi phát hiện rằng mình mang thai, tôi đã đến bệnh viện để bỏ đứa bé đó đi.
17 tuổi, tôi mang thai đứa con của mình, tôi hận nó, đồng thời, cũng đã mất đi nó. Đứa bé đó đã trở thành cơn ác mộng thứ hai của tôi.
Mang Mang nói với tôi rằng lên đại học, cô ấy có thể thoát khỏi sự trói buộc của gia đình, có thể học ngành mình thích, ở bên người mình yêu. Đó chính là viên mãn.
Tôi nhìn cô ấy, không nói được bất cứ lời nào.
Tớ chưa từng tổn thương bất cứ ai. cũng chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nạo Nhưng nếu tớ không quen biết cậu, không trở thành bạn bè với cậu, cũng không đi đến nhà cậu thì mọi chuyện đã không xảy ra giống như bây giờ.
Vì sao mà cậu có thể có được cái kết viên mãn, còn cái kết của tớ thì mãi mãi không trọn vẹn.
Cố Trăn cùng cậu, đều là những người sáng sủa, đẹp đẽ, hay nói mà sự sáng chói đó của cậu có một phần đến từ anh ấy, phải không?
Tôi đã bí mật quay lại video khi tôi ngủ cùng Tống Khánh Niên, và cho Cố Trăn xem. Sau đó tôi cởi hết quần áo, trần trụi đứng trước mặt anh ta và hỏi tôi có giống như trong video không?
Tôi nói rằng tôi cũng giống như nhiều người khác, thích anh ấy từ rất lâu rồi. Tôi nói, nếu tôi cho Mang Mang nhìn thấy video này thì sẽ thế nào đây. Cô ấy có thể tha thứ cho ba cô ấy, tha thứ cho chính bản thân của cô ấy sao? Tôi đã thử lấy trứng chọi đá, cô ấy cũng sẽ thử một lần chứ? Ba cô đối xử với con gái của người khác tàn nhẫn như vậy, liệu sẽ đối xử với cô ấy như thế nào đây? Lý tưởng của cô ấy, tình yêu của cô ấy còn có thể thực hiện một cách trọn vẹn được không?
Tôi muốn anh làm tình với tôi, vì sao anh lại không muốn, là anh chê tôi bẩn hay sao?
Cố Trăn cau mày, nắm lấy tay của tôi, làm lộ ra vết thương trên cổ tay tôi, bình tĩnh nói rằng tôi đang bị bệnh.
Đây là những gì tôi làm, vì sao tôi không có chút ấn tượng nào hết. Vậy cái nào là thật, cái nào là giả đây?
Dừng tại đây.
Những tia nắng xuyên qua cánh cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, bàn tay Mạch Mang Mang run rẩy trong ánh nắng ấm áp đó.
Đinh Kỳ kể tiếp: “Sau này, cô ấy dường như trở thành một người khác, tinh thần cũng cực kỳ không ổn định. Có lúc nói Tống Khánh Niên cưỡng hiếp cô, lúc lại nói Cố Trăn là bạn trai cô.
Tôi đoán rằng cô ấy bị bệnh tâm thần, lời nói trước sau đều không giống nhau, vì thế tôi đành phải tạm thời gác báo cáo này lại. Cô ấy nói muốn đem video giao cho tôi, nhưng sau lại không có gì cả. Qua một thời gian sau, cô ấy tự dưng lại nhảy lầu tự sát.
Tôi vốn dĩ nghĩ rằng đã có thể tìm ra chân tướng, kết quả bị người ta chém đứt chân, uy hiếp tôi rời Dật Thành, không được phép tiếp tục chuyện này.”
Anh ta kéo ống quần lên để lộ cái chân giả: “Tôi cũng rất sợ chết nên dẫn gia đình của mình đi nơi khác.”
“Những tài liệu này, anh có thể cho tôi không?”
“Tôi giữ cũng vô dụng, mười hai năm rồi, những lời này dù có đúng như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể coi thành tiểu thuyết mà thôi. Tôi không muốn vì chuyện này mà phá vỡ cuộc sống yên bình.” Đinh Kỳ lắc đầu thở dài. “Tất cả đều là số phận.”
#
Cố Trăn đi vào phòng, người phục vụ cúi đầu chào rồi bước ra ngoài.
Ánh sáng mờ ảo, trên mặt bàn đặt đôi nến tinh xảo, Mạch Mang Mang ngồi một đầu của bàn ăn hình vuông, đang ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cố Trăn ngồi vào chỗ: “Em đợi lâu chưa?”
“Không lâu lắm.” Mạch Mang Mang quay sang anh: “Huống chi anh giúp tôi giải quyết Mạch Thành, chờ đợi là cần thiết.”
Mạch Mang Mang nâng chén rượu lên, Cố Trăn hơi cảm nhận được sự khác thường của cô, khẽ chạm cốc tượng trưng với cô: “Không cần cảm ơn anh, em cũng cung cấp những tin tức có giá trị mà.”
“Ừm, theo nhu cầu hợp tác mà thôi.” Mạch Mang Mang cười nói: “Sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi, tôi sẽ nghiên cứu khoa học của mình, còn anh thì theo đuổi sự nghiệp công chức của mình, phải không?”
Dưới ánh nến, khuôn mặt của Mạch Mang Mang lộ ra một nửa màu trắng vàng nhạt. Cố Trăn chăm chú nhìn cô một lát: “Ừ.” Sau đó anh để dao xuống, hỏi cô:”Ý em là gì?”
Mạch Mang Mang giơ tay lên, ly rượu rơi xuống, rượu vang đỏ thẫm chảy khắp sàn, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Cố Trăn, anh định nói dối em đến khi nào nữa?”