Vì quá bất ngờ, biểu cảm trên mặt Mạch Mang Mang cứng đơ, cô trừng mắt nhìn Cố Trăn, nhíu mày tỏ ý không biết gì, giống như anh đang nói chuyện gì mà cô không thể hiểu nổi.
Nam sinh rụt rè lùi về phía sau, không giấu được vẻ thất vọng. Kỳ thực cậu ta cũng tự hiểu, kể từ khi Cố Trăn vừa đứng đây, không cần biết anh có phải là bạn trai của chị kia không nhưng tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào anh.
Cố Trăn không muốn tốn thời gian vào mấy tên nhóc này nữa liền nói: “Đi thôi!”
Diệp Đường Tư trả lời: “Bọn tôi cũng đang định đi về.”
“Để tôi đưa hai cô về!”
Mạch Mang Mang từ chối: “Bọn tôi có thể tự mình gọi xe.”
Lúc Trương Khâm đến gần mới nhận ra Mạch Mang Mang, anh ta cũng rất ngạc nhiên, thật là trùng hợp, hai người hàn huyên mấy câu, sau đó anh ta cũng khuyên cô: “Bây giờ không còn sớm nữa, hai cô gái đi về không an toàn đâu.”
Mạch Mang Mang thấy không từ chối được đành miễn cưỡng đồng ý.
Quán bar ở Dật Thành không có bãi đỗ xe gần bên, bọn họ phải đi qua hàng cây dài bên hồ để lấy xe. Trăng thanh gió mát, mặt hồ lại yên ả tĩnh mịch, xung quanh có không ít người đang tản bộ.
Trương Khâm với Diệp Đường Tư vừa đi vừa tán gẫu, đi chậm hơn một chút, tụt về phía sau so với hai người kia, mãi về sau anh ta mới để ý.
Cố Trăn với Mạch Mang Mang đều đi rất nhanh, nhưng họ vẫn cách xa nhau một đoạn, cũng không có nói chuyện với nhau. Trương Khâm chợt nghĩ nếu đoạn đường này không có ai đi lại chắc hai người họ mỗi người đi một bên đường mất.
Trương Khâm càu nhàu: “Đi nhanh như vậy làm gì? Cảnh đẹp thế này mà hai người không biết thưởng thức à!”
Diệp Đường Tư hỏi lại: “Anh cảm thấy bọn họ có thể thoải mái thưởng thức cảnh đẹp sao?”
Trương Khâm hiểu ngay ý của cô ấy: “Ý em là chuyện trước đây bọn họ chia tay? Nhưng mà đã qua lâu như vậy, sao còn có thể để ý được. Vi phạm pháp luật còn có thời hạn truy tố mà?”
Diệp Đường Tư không cho là đúng: “Đó là lối suy nghĩ hạn hẹp của đàn ông các anh, quên rất nhanh. Sau một thời gian dài thì tưởng mọi chuyện như thế là hết rồi đúng không? Nhưng với tính cách của chị ấy chắc chắn sẽ không quay lại với người đã làm tổn thương mình đâu.”
Trương Khâm vội vàng nói ra quan điểm của mình: “Này, em nói đàn ông các anh là nói người nào, anh cũng không nói là cô ấy sẽ quay lại với Cố Trăn. Anh chỉ cảm thấy cô ấy quá cứng rắn. Hơn nữa nếu bọn họ thực sự không còn nghĩ đến nhau nữa thì cũng không cần phải tỏ ra xa cách với nhau như vậy.”
Diệp Đường Tư lắc đầu: “Anh đương nhiên là muốn nói giúp đàn anh Cố Trăn rồi.”
“Một người là cấp trên, một người lại là bạn tốt, anh nào dám thiên vị ai?”
Diệp Đường Tư hắng giọng: “Tất nhiên là em sẽ giúp người thân của mình rồi.”
Trương Khâm cười hì hì: “Lời này em nói trước mặt cấp trên của em đi.”
Đi vào bãi đỗ xe, quá nhiều xe nên Trương Khâm nhìn mãi không thấy xe Cố Trăn đâu, liền đi nhanh hơn để đuổi kịp anh.
Diệp Đường Tư không nói chuyện nữa, Trương Khâm làm ở viện kiểm sát, không làm cùng ngành với Cố Trăn nên cũng không cần kiêng nể lời nói gì, còn cô thì làm ở ủy ban, tất nhiên là không thể chê trách việc sinh hoạt cá nhân trước mặt Cố Trăn rồi.
Đèn sau của chiếc SUV sáng lên, Mạch Mang Mang mở cửa sau, ngay trước mặt cô có một chiếc máy tính được để gọn gàng. Mạch Mang Mang đi sang bên kia thì Trương Khâm đã mở cửa xe đi vào ngay, Diệp Đường Tư cứ chần chừ đứng đợi ở ngoài, cô cũng biết cô ấy vẫn ngại Cố Trăn, đành phải nói: “Em ngồi ở ghế sau đi.”
Mạch Mang Mang ngồi vào ghế phụ bên tài xế. Cố Trăn xắn cổ tay áo lên, bắt đầu lái xe ra khỏi bãi. Trương Khâm lên giọng nhắc: “Có nhiều xe lắm, cậu cẩn thận một chút kẻo đụng phải người khác.”
Nhà ai gần hơn thì ưu tiên đưa người đó về trước, một lúc sau, Trương Khâm với Diệp Đường Tư đều xuống xe nên chỉ còn lại Mạch Mang Mang và Cố Trăn, hai bọn họ đều không nói gì suốt quãng đường, trong xe yên ắng, chẳng mấy chốc mà Mạch Mang Mang đã chống cằm muốn ngủ.
Cố Trăn đỗ xe ở tiểu khu bên cạnh nhà trọ của cô.
Mạch Mang Mang bừng tỉnh, bỗng nhiên cảm giác bên dưới có dòng nước ấm trào ra…. Về nước được nửa năm, cô ăn uống sinh hoạt không điều độ nên kỳ sinh lí cũng không đến đúng ngày.
Cô vô cùng sốt ruột, ấn mở dây an toàn, nhưng ấn mấy lần đều không có phản ứng gì, liền dùng sức kéo nó ra, bực mình nói: “Anh muốn tôi phá nó ra không?”
Cố Trăn nhìn cô một cái, Mạch Mang Mang thở sâu, mới ý thức được mình quá nôn nóng, đang định thử lại thì người bên cạnh cởi dây an toàn, cúi nửa người, đẩy khóa về vị trí cũ rồi mở lại, ấn một cái, một tiếng nhỏ vang lên, dây an toàn được mở ra.
“Cảm ơn…”
Sau đó một tiếng “Cạch!” vang lên, dây an toàn được khóa lại một lần nữa.
Đêm tối đen, đèn đường u ám, Cố Trăn chống hai tay ở gần eo cô, khoảng cách rất gần, cơ hồ muốn đè lên người cô. Cô đã uống một ít rượu, ánh mắt mông lung rơi vào khoảng không giống như cơn mưa bụi bên hồ ban nãy khi họ đi qua.
Cố Trăn cúi đầu thấp hơn, hơi thở của cả hai người nóng dần lên. Trái tim Mạch Mang Mang đập thình thịch, bị Cố Trăn ôm trọn trong lòng, muốn tiến hay lùi đều không được.
Cô giận tái mặt hỏi: “Anh có ý gì?”
“Tại sao lại về nước?”
Nam sinh rụt rè lùi về phía sau, không giấu được vẻ thất vọng. Kỳ thực cậu ta cũng tự hiểu, kể từ khi Cố Trăn vừa đứng đây, không cần biết anh có phải là bạn trai của chị kia không nhưng tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào anh.
Cố Trăn không muốn tốn thời gian vào mấy tên nhóc này nữa liền nói: “Đi thôi!”
Diệp Đường Tư trả lời: “Bọn tôi cũng đang định đi về.”
“Để tôi đưa hai cô về!”
Mạch Mang Mang từ chối: “Bọn tôi có thể tự mình gọi xe.”
Lúc Trương Khâm đến gần mới nhận ra Mạch Mang Mang, anh ta cũng rất ngạc nhiên, thật là trùng hợp, hai người hàn huyên mấy câu, sau đó anh ta cũng khuyên cô: “Bây giờ không còn sớm nữa, hai cô gái đi về không an toàn đâu.”
Mạch Mang Mang thấy không từ chối được đành miễn cưỡng đồng ý.
Quán bar ở Dật Thành không có bãi đỗ xe gần bên, bọn họ phải đi qua hàng cây dài bên hồ để lấy xe. Trăng thanh gió mát, mặt hồ lại yên ả tĩnh mịch, xung quanh có không ít người đang tản bộ.
Trương Khâm với Diệp Đường Tư vừa đi vừa tán gẫu, đi chậm hơn một chút, tụt về phía sau so với hai người kia, mãi về sau anh ta mới để ý.
Cố Trăn với Mạch Mang Mang đều đi rất nhanh, nhưng họ vẫn cách xa nhau một đoạn, cũng không có nói chuyện với nhau. Trương Khâm chợt nghĩ nếu đoạn đường này không có ai đi lại chắc hai người họ mỗi người đi một bên đường mất.
Trương Khâm càu nhàu: “Đi nhanh như vậy làm gì? Cảnh đẹp thế này mà hai người không biết thưởng thức à!”
Diệp Đường Tư hỏi lại: “Anh cảm thấy bọn họ có thể thoải mái thưởng thức cảnh đẹp sao?”
Trương Khâm hiểu ngay ý của cô ấy: “Ý em là chuyện trước đây bọn họ chia tay? Nhưng mà đã qua lâu như vậy, sao còn có thể để ý được. Vi phạm pháp luật còn có thời hạn truy tố mà?”
Diệp Đường Tư không cho là đúng: “Đó là lối suy nghĩ hạn hẹp của đàn ông các anh, quên rất nhanh. Sau một thời gian dài thì tưởng mọi chuyện như thế là hết rồi đúng không? Nhưng với tính cách của chị ấy chắc chắn sẽ không quay lại với người đã làm tổn thương mình đâu.”
Trương Khâm vội vàng nói ra quan điểm của mình: “Này, em nói đàn ông các anh là nói người nào, anh cũng không nói là cô ấy sẽ quay lại với Cố Trăn. Anh chỉ cảm thấy cô ấy quá cứng rắn. Hơn nữa nếu bọn họ thực sự không còn nghĩ đến nhau nữa thì cũng không cần phải tỏ ra xa cách với nhau như vậy.”
Diệp Đường Tư lắc đầu: “Anh đương nhiên là muốn nói giúp đàn anh Cố Trăn rồi.”
“Một người là cấp trên, một người lại là bạn tốt, anh nào dám thiên vị ai?”
Diệp Đường Tư hắng giọng: “Tất nhiên là em sẽ giúp người thân của mình rồi.”
Trương Khâm cười hì hì: “Lời này em nói trước mặt cấp trên của em đi.”
Đi vào bãi đỗ xe, quá nhiều xe nên Trương Khâm nhìn mãi không thấy xe Cố Trăn đâu, liền đi nhanh hơn để đuổi kịp anh.
Diệp Đường Tư không nói chuyện nữa, Trương Khâm làm ở viện kiểm sát, không làm cùng ngành với Cố Trăn nên cũng không cần kiêng nể lời nói gì, còn cô thì làm ở ủy ban, tất nhiên là không thể chê trách việc sinh hoạt cá nhân trước mặt Cố Trăn rồi.
Đèn sau của chiếc SUV sáng lên, Mạch Mang Mang mở cửa sau, ngay trước mặt cô có một chiếc máy tính được để gọn gàng. Mạch Mang Mang đi sang bên kia thì Trương Khâm đã mở cửa xe đi vào ngay, Diệp Đường Tư cứ chần chừ đứng đợi ở ngoài, cô cũng biết cô ấy vẫn ngại Cố Trăn, đành phải nói: “Em ngồi ở ghế sau đi.”
Mạch Mang Mang ngồi vào ghế phụ bên tài xế. Cố Trăn xắn cổ tay áo lên, bắt đầu lái xe ra khỏi bãi. Trương Khâm lên giọng nhắc: “Có nhiều xe lắm, cậu cẩn thận một chút kẻo đụng phải người khác.”
Nhà ai gần hơn thì ưu tiên đưa người đó về trước, một lúc sau, Trương Khâm với Diệp Đường Tư đều xuống xe nên chỉ còn lại Mạch Mang Mang và Cố Trăn, hai bọn họ đều không nói gì suốt quãng đường, trong xe yên ắng, chẳng mấy chốc mà Mạch Mang Mang đã chống cằm muốn ngủ.
Cố Trăn đỗ xe ở tiểu khu bên cạnh nhà trọ của cô.
Mạch Mang Mang bừng tỉnh, bỗng nhiên cảm giác bên dưới có dòng nước ấm trào ra…. Về nước được nửa năm, cô ăn uống sinh hoạt không điều độ nên kỳ sinh lí cũng không đến đúng ngày.
Cô vô cùng sốt ruột, ấn mở dây an toàn, nhưng ấn mấy lần đều không có phản ứng gì, liền dùng sức kéo nó ra, bực mình nói: “Anh muốn tôi phá nó ra không?”
Cố Trăn nhìn cô một cái, Mạch Mang Mang thở sâu, mới ý thức được mình quá nôn nóng, đang định thử lại thì người bên cạnh cởi dây an toàn, cúi nửa người, đẩy khóa về vị trí cũ rồi mở lại, ấn một cái, một tiếng nhỏ vang lên, dây an toàn được mở ra.
“Cảm ơn…”
Sau đó một tiếng “Cạch!” vang lên, dây an toàn được khóa lại một lần nữa.
Đêm tối đen, đèn đường u ám, Cố Trăn chống hai tay ở gần eo cô, khoảng cách rất gần, cơ hồ muốn đè lên người cô. Cô đã uống một ít rượu, ánh mắt mông lung rơi vào khoảng không giống như cơn mưa bụi bên hồ ban nãy khi họ đi qua.
Cố Trăn cúi đầu thấp hơn, hơi thở của cả hai người nóng dần lên. Trái tim Mạch Mang Mang đập thình thịch, bị Cố Trăn ôm trọn trong lòng, muốn tiến hay lùi đều không được.
Cô giận tái mặt hỏi: “Anh có ý gì?”
“Tại sao lại về nước?”