Mạch Càng Tư có liên quan đến một vụ tai nạn xe cộ, trên đường cao tốc, một chiếc xe tải cỡ lớn cứng nhắc tông vào đuôi hai chiếc xe tư nhân, trách nhiệm về sự cố này vẫn chưa được xác định.
Bệnh viện G đầu tiên cùng tiếp nhận điều trị cho những người bị thương trong sự cố sập hầm và tai nạn xe cộ, tất cả rơi vào một mảnh rối ren.
Mạch Mang Mang ngồi trên chiếc ghế nhựa trước cửa phòng mổ và chờ đợi, khuỷu tay chống đỡ đầu gối, hai tay tạo thành chữ thập để đỡ trán, phía sau lưng một mặt vẩn đục áp vào tường.
Trợ lý Mạch Càng Tư dẫn Trần Mẫn chạy tới, mắt bà ta choáng váng khi thấy đèn giải phẫu đỏ rực, bà ta lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy?”
“Từ khi Mạch thị sụp đổ, tâm trạng của tiểu Mạch chung quy vẫn không tốt, cậu ấy luôn cảm thấy lỗi là của mình, ngày hôm qua cậu ấy lái xe trên đường, tôi gọi điện thoại nói, tin tức then chốt của nhân chứng chính có thể là từ cậu ấy tiết lộ.” Trợ lý ấp úng, nói giọng đắn đo: “…Và có liên quan đến Mạch tiểu thư.”
Trần Mẫn là người từ trước đến nay luôn điềm đạm, trợ lý bị sự biến hóa trong đôi mắt của bà ta làm kinh hãi.
Mạch Mang Mang cúi đầu, Trần Mẫn liếc mắt nhìn đỉnh đầu màu đen của cô, trong tay nâng chiếc túi bạch kim lên. Cố Trăn bước nhanh tiến đến, dễ dàng mà nắm lấy cánh tay của Trần Mẫn, bà ta lảo đảo lùi về phía sau, xiêu vẹo muốn ngã.
Trợ lý không dám thở mạnh: “Thị trưởng Cố, bà ấy hình như không được thoải mái.”
Cố Trăn ra lệnh: “Đưa bà ta về phòng nghỉ ngơi.”
Từ đầu đến cuối, Mạch Mang Mang vẫn duy trì tư thế cũ, Cố Trăn ở máy bán hàng tự động lấy ra một lon cà phê nóng, hạ thấp đưa tới trước mắt của cô, chạm vào tay cô, quả nhiên lạnh như băng.
“Mang Mang.”
Mạch Mang Mang lẩn tránh, giương mắt nhìn anh, biểu cảm chết lặng đến cực điểm, như mang mặt nạ.
“Không cần, cảm ơn.”
Lãnh đạo bệnh viện đến gần Cố Trăn: “Thị trưởng Cố!”
Cố Trăn đã một đêm không ngủ, xuất hiện ở bệnh viện là để theo dõi những người bị thương đến sau, còn rất nhiều việc chưa xong đang chờ anh xử lí, anh và phó viện trưởng thay đổi địa điểm để thương lượng phương án.
Tuy rằng vị trí đã thay đổi, nhưng Mạch Mang Mang vẫn luôn nằm trong phạm vi tầm mắt của anh.
Lận Đông Ngang vội vàng bước đến, từ trong góc đi ra. Mạch Mang Mang phút chốc đứng lên: “Thế nào rồi?”
Lận Đông Ngang ngồi chuyến bay sớm nhất trở về địa điểm xuất phát: “Buổi chiều đoàn chuyên gia sẽ đến.”
Mạch Mang Mang khẩn trương nhìn xuống một cái không sót thứ gì. Lận Đông Ngang ôm cô một cái, an ủi: “Không có việc gì đâu.”
Phó viện trưởng nhắc nhở: “ Thị trưởng Cố?”
Cố Trăn trả lời thẳng thừng: “Tổ chức cho các chuyên gia trong tỉnh triển khai phối hợp hội chuẩn, bảo đảm từng người bệnh đều được cứu trị kịp thời và chính xác.”
Sau đó Phó viện trưởng rời đi, do bệnh viện không đủ nhân lực, Cao Vũ cầm cồn và miếng dán khử khuẩn, xử lý vết thương cho Cố Trăn, lo lắng nói: “Vết thương quá sâu, có cần tiêm phòng uốn ván không?”
“Không cần.” Cồn tạo ra một cơn đau rát, chân mày Cố Trăn cũng không nhăn.
“Nói chuyện chính.”
Cao Vũ nói chi tiết: “Tai nạn xe cộ khiến ba người bi thương, một người trong đó là Phó đội trưởng đoàn thanh tra trung ương, vừa rồi đã xác nhận, anh ta đã chết. Thành viên đoàn thanh tra tương đương với khâm sai triều đình, người chết ở tỉnh G, chắc chắn sẽ dấy lên một trận gió bão.”
Về việc thu xếp nhà, trước kia là Lữ Đức Chính phụ trách, sau đó anh tiếp quản một bộ phận công tác của anh ấy.” Cao Vũ nói: “Hai vụ tai nạn này liên tục phát sinh ngoài ý muốn, vô cùng kỳ lạ.”
“Không phải là ngoài ý muốn.” Cố Trăn trầm tư, “Là người gây ra họa.”
Mạch Càng Tư kết thúc phẫu thuật, được chuyển vào ICU, có thể sống sót hay không, còn phải chờ quan sát.
Mắt thấy Mạch Càng Tư một chút cũng không có khả năng sống nằm trên giường bệnh, Mạch Mang Mang nhớ tới Ngụy Thanh Ninh đã nói gì về sự không trọn vẹn – ai là người xét xử, ai là người có lỗi?
Cô ở cửa đợi suốt ba ngày, Mạch Càng Tư cuối cùng cùng qua giai đoạn nguy hiểm, Trần Mẫn ghét cô đến tận xương tủy, nghiêm cấm cô bước vào phòng bệnh thăm hỏi.
Lận Đông Ngang vô tri vô giác đưa Mạch Mang Mang về nhà, không thể lay chuyển được sự kiên trì của cô, để cho cô một mình lên lầu. Về đến nhà, cô không nhịn được nữa liền té xỉu xuống giường.
Một đoạn cổ tay gầy guộc tựa vào mép giường, Mục Dã nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay Mạch Mang Mang. Cô lo lắng tỉnh dậy, Mục Dã mang bình nước và bánh mì đặt trên giường cô.
Mạch Mang Mang yếu ớt vỗ về nó: “Cảm ơn.”
Cô thu tay về, lòng bàn tay có vết máu, cô đứng lên xem xét, dưới lớp lông của Mục Dã xuất hiện những vết thương mới, chắc là do leo lên tủ lấy bánh mì, chạm vào góc nhọn nên tạo thành.
Lòng của Mạch Mang Mang trùng xuống, ngày đó trên cổ Cố Trăn cũng có một vết thương, thế nhưng, cô không hề quan tâm đến.
Dự cảm bất thường như mây đen bao phủ cô, cô mở điện thoại di động, thấy được tin tức Cố Trăn tạm thời bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra.
Bố trí xây dựng nhà thực sự quan trọng ở kết cấu và chất lượng, việc Lữ Đức Chính bỏ tiền túi riêng thì nguyên nhân căn bản do Cố Trăn sơ xuất trong kiểm tra, cũng khó tránh khỏi lỗi lầm.
Tống Khánh Niên nhắm thẳng vào Cố Trăn và Lữ Đức Chính đang bị tình nghi có thông đồng với nhau, yêu cầu xử lí nghiêm khắc. Lý Hướng Quang thì ra sức bảo vệ, áp dụng tạm thời cách thức điều tra bình thường.
Cao Vũ sau khi tiếp nhận kiểm sát trưởng tra hỏi, liền trở về một nhà dân cư trong trụ sở lớn của thành ủy. Bức tường cũ kỹ phủ kín dây thường xuân xanh ngắt, Cố Trăn ở tại phòng 201, mặc dù không bị cấm tự do nhưng hành động của anh đã bị giám sát và hạn chế.
“Đúng như anh nghĩ, phần báo cáo chất lượng kiểm tra đo lường là giả, xem ra đã có mưu tính từ trước.”
Cao Vũ nói: “Tống Khánh Niên có một chậu nước bẩn, cố tình hắt vào người anh, liên tục tấn công thư ký Lý, làm thay đổi sự chú ý của ngài ấy.”
Cố Trăn bình tĩnh nói: “Cậu nghĩ, bí thư Chân có đóng vai trò gì không?”
Cao Vũ sửng sốt: “Ý anh là, ông ta không can thiệp vào việc Tống Khánh Niên khuấy động mưa gió là vì thử anh?”
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Cao Vũ đi về phía trước mở cửa: “Lận tiểu thư.”
Sân thượng có một chiếc bàn nhỏ, Lận Nam Huyên pha trà mà cô mang theo, hai đốm sáng tròn và lấp lánh trên chén trà xanh. Cô rót cho Cố Trăn một chén: “Gặp nguy không loạn, trạng thái của thị trưởng Cố xem ra vẫn còn rất tốt.” Cô bèn hỏi: “Đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi à?”
“Tạm thời không có.”
Cố Trăn nhẹ nhàng nói: “Có điều, cô tới đây hẳn không đơn giản là vì an ủi tôi như vậy.”
“Anh nói đúng, tôi tới, là gợi ý cho anh một biện pháp, sẽ không quanh co lòng vòng, dù sao anh cũng không bị lời nói của tôi hù dọa được.”
Lận Nam Huyên nhìn thẳng anh nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Bệnh viện G đầu tiên cùng tiếp nhận điều trị cho những người bị thương trong sự cố sập hầm và tai nạn xe cộ, tất cả rơi vào một mảnh rối ren.
Mạch Mang Mang ngồi trên chiếc ghế nhựa trước cửa phòng mổ và chờ đợi, khuỷu tay chống đỡ đầu gối, hai tay tạo thành chữ thập để đỡ trán, phía sau lưng một mặt vẩn đục áp vào tường.
Trợ lý Mạch Càng Tư dẫn Trần Mẫn chạy tới, mắt bà ta choáng váng khi thấy đèn giải phẫu đỏ rực, bà ta lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy?”
“Từ khi Mạch thị sụp đổ, tâm trạng của tiểu Mạch chung quy vẫn không tốt, cậu ấy luôn cảm thấy lỗi là của mình, ngày hôm qua cậu ấy lái xe trên đường, tôi gọi điện thoại nói, tin tức then chốt của nhân chứng chính có thể là từ cậu ấy tiết lộ.” Trợ lý ấp úng, nói giọng đắn đo: “…Và có liên quan đến Mạch tiểu thư.”
Trần Mẫn là người từ trước đến nay luôn điềm đạm, trợ lý bị sự biến hóa trong đôi mắt của bà ta làm kinh hãi.
Mạch Mang Mang cúi đầu, Trần Mẫn liếc mắt nhìn đỉnh đầu màu đen của cô, trong tay nâng chiếc túi bạch kim lên. Cố Trăn bước nhanh tiến đến, dễ dàng mà nắm lấy cánh tay của Trần Mẫn, bà ta lảo đảo lùi về phía sau, xiêu vẹo muốn ngã.
Trợ lý không dám thở mạnh: “Thị trưởng Cố, bà ấy hình như không được thoải mái.”
Cố Trăn ra lệnh: “Đưa bà ta về phòng nghỉ ngơi.”
Từ đầu đến cuối, Mạch Mang Mang vẫn duy trì tư thế cũ, Cố Trăn ở máy bán hàng tự động lấy ra một lon cà phê nóng, hạ thấp đưa tới trước mắt của cô, chạm vào tay cô, quả nhiên lạnh như băng.
“Mang Mang.”
Mạch Mang Mang lẩn tránh, giương mắt nhìn anh, biểu cảm chết lặng đến cực điểm, như mang mặt nạ.
“Không cần, cảm ơn.”
Lãnh đạo bệnh viện đến gần Cố Trăn: “Thị trưởng Cố!”
Cố Trăn đã một đêm không ngủ, xuất hiện ở bệnh viện là để theo dõi những người bị thương đến sau, còn rất nhiều việc chưa xong đang chờ anh xử lí, anh và phó viện trưởng thay đổi địa điểm để thương lượng phương án.
Tuy rằng vị trí đã thay đổi, nhưng Mạch Mang Mang vẫn luôn nằm trong phạm vi tầm mắt của anh.
Lận Đông Ngang vội vàng bước đến, từ trong góc đi ra. Mạch Mang Mang phút chốc đứng lên: “Thế nào rồi?”
Lận Đông Ngang ngồi chuyến bay sớm nhất trở về địa điểm xuất phát: “Buổi chiều đoàn chuyên gia sẽ đến.”
Mạch Mang Mang khẩn trương nhìn xuống một cái không sót thứ gì. Lận Đông Ngang ôm cô một cái, an ủi: “Không có việc gì đâu.”
Phó viện trưởng nhắc nhở: “ Thị trưởng Cố?”
Cố Trăn trả lời thẳng thừng: “Tổ chức cho các chuyên gia trong tỉnh triển khai phối hợp hội chuẩn, bảo đảm từng người bệnh đều được cứu trị kịp thời và chính xác.”
Sau đó Phó viện trưởng rời đi, do bệnh viện không đủ nhân lực, Cao Vũ cầm cồn và miếng dán khử khuẩn, xử lý vết thương cho Cố Trăn, lo lắng nói: “Vết thương quá sâu, có cần tiêm phòng uốn ván không?”
“Không cần.” Cồn tạo ra một cơn đau rát, chân mày Cố Trăn cũng không nhăn.
“Nói chuyện chính.”
Cao Vũ nói chi tiết: “Tai nạn xe cộ khiến ba người bi thương, một người trong đó là Phó đội trưởng đoàn thanh tra trung ương, vừa rồi đã xác nhận, anh ta đã chết. Thành viên đoàn thanh tra tương đương với khâm sai triều đình, người chết ở tỉnh G, chắc chắn sẽ dấy lên một trận gió bão.”
Về việc thu xếp nhà, trước kia là Lữ Đức Chính phụ trách, sau đó anh tiếp quản một bộ phận công tác của anh ấy.” Cao Vũ nói: “Hai vụ tai nạn này liên tục phát sinh ngoài ý muốn, vô cùng kỳ lạ.”
“Không phải là ngoài ý muốn.” Cố Trăn trầm tư, “Là người gây ra họa.”
Mạch Càng Tư kết thúc phẫu thuật, được chuyển vào ICU, có thể sống sót hay không, còn phải chờ quan sát.
Mắt thấy Mạch Càng Tư một chút cũng không có khả năng sống nằm trên giường bệnh, Mạch Mang Mang nhớ tới Ngụy Thanh Ninh đã nói gì về sự không trọn vẹn – ai là người xét xử, ai là người có lỗi?
Cô ở cửa đợi suốt ba ngày, Mạch Càng Tư cuối cùng cùng qua giai đoạn nguy hiểm, Trần Mẫn ghét cô đến tận xương tủy, nghiêm cấm cô bước vào phòng bệnh thăm hỏi.
Lận Đông Ngang vô tri vô giác đưa Mạch Mang Mang về nhà, không thể lay chuyển được sự kiên trì của cô, để cho cô một mình lên lầu. Về đến nhà, cô không nhịn được nữa liền té xỉu xuống giường.
Một đoạn cổ tay gầy guộc tựa vào mép giường, Mục Dã nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay Mạch Mang Mang. Cô lo lắng tỉnh dậy, Mục Dã mang bình nước và bánh mì đặt trên giường cô.
Mạch Mang Mang yếu ớt vỗ về nó: “Cảm ơn.”
Cô thu tay về, lòng bàn tay có vết máu, cô đứng lên xem xét, dưới lớp lông của Mục Dã xuất hiện những vết thương mới, chắc là do leo lên tủ lấy bánh mì, chạm vào góc nhọn nên tạo thành.
Lòng của Mạch Mang Mang trùng xuống, ngày đó trên cổ Cố Trăn cũng có một vết thương, thế nhưng, cô không hề quan tâm đến.
Dự cảm bất thường như mây đen bao phủ cô, cô mở điện thoại di động, thấy được tin tức Cố Trăn tạm thời bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra.
Bố trí xây dựng nhà thực sự quan trọng ở kết cấu và chất lượng, việc Lữ Đức Chính bỏ tiền túi riêng thì nguyên nhân căn bản do Cố Trăn sơ xuất trong kiểm tra, cũng khó tránh khỏi lỗi lầm.
Tống Khánh Niên nhắm thẳng vào Cố Trăn và Lữ Đức Chính đang bị tình nghi có thông đồng với nhau, yêu cầu xử lí nghiêm khắc. Lý Hướng Quang thì ra sức bảo vệ, áp dụng tạm thời cách thức điều tra bình thường.
Cao Vũ sau khi tiếp nhận kiểm sát trưởng tra hỏi, liền trở về một nhà dân cư trong trụ sở lớn của thành ủy. Bức tường cũ kỹ phủ kín dây thường xuân xanh ngắt, Cố Trăn ở tại phòng 201, mặc dù không bị cấm tự do nhưng hành động của anh đã bị giám sát và hạn chế.
“Đúng như anh nghĩ, phần báo cáo chất lượng kiểm tra đo lường là giả, xem ra đã có mưu tính từ trước.”
Cao Vũ nói: “Tống Khánh Niên có một chậu nước bẩn, cố tình hắt vào người anh, liên tục tấn công thư ký Lý, làm thay đổi sự chú ý của ngài ấy.”
Cố Trăn bình tĩnh nói: “Cậu nghĩ, bí thư Chân có đóng vai trò gì không?”
Cao Vũ sửng sốt: “Ý anh là, ông ta không can thiệp vào việc Tống Khánh Niên khuấy động mưa gió là vì thử anh?”
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Cao Vũ đi về phía trước mở cửa: “Lận tiểu thư.”
Sân thượng có một chiếc bàn nhỏ, Lận Nam Huyên pha trà mà cô mang theo, hai đốm sáng tròn và lấp lánh trên chén trà xanh. Cô rót cho Cố Trăn một chén: “Gặp nguy không loạn, trạng thái của thị trưởng Cố xem ra vẫn còn rất tốt.” Cô bèn hỏi: “Đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi à?”
“Tạm thời không có.”
Cố Trăn nhẹ nhàng nói: “Có điều, cô tới đây hẳn không đơn giản là vì an ủi tôi như vậy.”
“Anh nói đúng, tôi tới, là gợi ý cho anh một biện pháp, sẽ không quanh co lòng vòng, dù sao anh cũng không bị lời nói của tôi hù dọa được.”
Lận Nam Huyên nhìn thẳng anh nói: “Chúng ta kết hôn đi.”