“Tôi hiểu.”
Cao Vũ khó khăn nói: “Câu hỏi vừa rồi của tôi chỉ là vì tôi lo lắng ngài sẽ bị ảnh hưởng quá nhiều bởi Mạch tiểu thư.”
Cố Trăn thu mắt lại: “Cô ấy là người quan trọng nên đương nhiên có ảnh hưởng tới tôi, nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ rối loạn.”
Ánh mắt của anh ta tỉnh táo sắc bén, Cao Vũ kiên định: “Tôi tuyệt đối tin tưởng ngài.”
“Ừ, cứ làm những gì tôi đã nói với cậu.”
Cố Trăn còn nói: “Mọi chuyện của Mạch Càng Tư, Trần Mẫn nhất định sẽ tính toán trên đầu Mang Mang, tôi không thể chăm sóc cô ấy trong lúc này, cậu phái người đi bảo vệ sự an toàn cho cô ấy.”
Cao Vũ liền làm theo lời anh dặn.
#
Sáng sớm, Thích Mạn Diễn trở lại khách sạn, ở chỗ trợ lý của Lận Đông Ngang lấy được thẻ dự phòng, cô mở cửa rón rén đi vào phòng. Trong phòng mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng, Lận Đông Ngang uống say nằm trên ghế salon. Thích Mạn Diễn lấy đi chén rượu, đỡ cánh tay hắn lên vai của cô, khó khăn di chuyển từ phòng khách đến phòng ngủ chính.
Đợi Lận Đông Ngang nằm xuống, Thích Mạn Diễn ngồi ở bên cạnh giường, mượn ánh đèn để nhìn rõ gương mặt đang ngủ say kia, hắn đột nhiên mở mắt ra: “Nhìn cái gì?”
Một giây tiếp theo, cô và Lận Đông Ngang đã thay đổi vị trí, cô bị hắn đè nặng dưới thân, chịu đựng lửa giận của hắn.
Lận Đông ngang nặng nề vuốt ve vòng ngực căng mọng của cô, hai má Thích Mạn Diễn nóng dần, nghe hắn ở bên tai khàn khàn hỏi: “Không phải là em tức giận không quan tâm anh sao? Vì sao còn dám trở về?”
Hắn cắn đôi môi mỏng của cô, vài tia dục vọng hiện lên, “Anh không muốn quen với em nữa, Mạch Mang Mang.”
Thích Mạn Diễn ngược lại không cảm thấy mình bị tạt một gáo nước lạnh, cô đối với mối quan hệ giữa mình và Lận Đông Ngang đã hiểu rõ rằng, nhỏ giọng sửa lại: “Tôi không phải.”
“Ưm…” Hai đầu ti bị hắn se cứng lên, Thích Mạn Diễn cố nén rên rỉ, Lận Đông Ngang dừng lại một chút, tựa hồ đã nhận thức rõ hơn, cô cho rằng hiểu lầm sẽ dừng lại ở đây.
Âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên, hắn lột chiếc váy rách nát của cô, cả người cô trần truồng phơi bày trước mặt hắn lúc này.
…
Buổi trưa ngày hôm sau, Lận Đông Ngang đi ra khỏi phòng tắm, thay áo sơ mi mới, hai bên huyệt thái dương đau nhức âm ỉ.
Không khí dâm tục trong này chứng tỏ đã xảy ra quan hệ tình dục bừa bãi sau khi say rượu.
Thích Mạn Diễn thức dậy muộn, ôm lấy chiếc chăn, ngồi ở trên giường. Ánh đèn lướt qua xương quai xanh trắng nõn, cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật có thể đẹp đến như vậy.
Thích Mạn Diễn nghiêng đầu, nhận ra sự xuất hiện của hắn, cô lập tức rụt lại, thu mình trong chiếc chăn bông.
Lận Đông Ngang nhướng mày: “Cô muốn nói cái gì?”
Thích Mạn Diễn dự đoán được vấn đề hắn đang quan tâm, cô nói nhẹ: “… Tôi sẽ không nói cho Mạch tiểu thư.”
“Cô nghĩ tôi hỏi cô chuyện này sao?” Lận Đông Ngang cau mày: “Cô không có hứng thú sao?”
Nói đến Mạch Mang Mang, Lận Đông Ngang phiền muộn trong lòng: “Quên đi.” Hắn xoay người rời đi.
“Căn phòng này để lại cho cô.”
#
Trong tuần tiếp theo, Mạch Mang Mang tập trung điều tra vụ sập tòa nhà tái định cư, có người thông báo cho cô biết rằng đã có tung tích của người đã từ chức, vì vậy cô đã đến biệt thự ở ngoại ô để gặp hắn.
Biệt Thự Lâm Sơn, ở một nơi hẻo lánh, trong núi mưa dầm dề suốt một đêm, màu sắc trầm trầm tựa như bút lông đã nhúng mực chỉ chờ viết lên.
Vẻ ngoài của biệt thự có một chút quen thuộc, Mạch Mang Mang đứng ở trước cửa, khóa điện tử tự động mở ra, cô đẩy cửa đi vào, Trần Mẫn cũng đang đợi cô.
Biệt thự này trước kia do Mạch Thành đặt tên, phong cách trang trí tương tự như nhà họ Mạch. Trần Mẫn thanh nhã mời cô ngồi xuống, trên bàn trà có hai tách hồng trà kiểu Anh, dường như mọi thứ vẫn là “người một nhà” như trước.
Mạch Mang Mang thu lại vẻ ngạc nhiên, vớt hai viên đường vuông, bỏ vào ly trà: “Dì Mẫn, dì muốn tìm tôi, không cần phải hao tổn tâm sức như thế, dì là mẹ Càng Tư, tôi sẽ đến.”
Trần Mẫn ngồi trên một chiếc ghế xếp đối diện với cô, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Nếu cô nói cô yêu thương em trai Càng Tư như vậy, cũng sẽ không làm hại nó đến bệnh viện, cả đời không thể đi lại bình thường như trước kia.”
“Tôi cũng không muốn điều đó xảy ra.” Mạch Mang Mang nắm chặt tay cầm cốc: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương Càng Tư.”
“Cô không nghĩ đến, thế nhưng rất nhiều người đã bị tổn thương bởi vì cô.”
Trần Mẫn đếm từng người một: “Mẹ của cô, bà của cô, bạn tốt của cô, bố của cô, em trai cô, còn có Cố Trăn của cô nữa, nếu không phải vì cô, cậu ta vốn không muốn đi con đường này.”
Mạch Mang Mang đồng tử co rụt lại.
“Nếu không phải cô gọi Ngụy Thanh Ninh về nhà, con bé đó cũng sẽ không tới nhà làm khách rồi được Tống Khánh Niên coi trọng.”
Trần Mẫn từ tốn nói: “Còn có một số chuyện cô không biết, không bằng để tôi nói cho cô biết. Cô cho rằng là Mạch Thành đẩy nhà họ Trần vào biển, điểm này không có sai, cô khi đó còn nhỏ, luôn tập trung nghĩ về nhà họ Trần, Mạch Thành vừa thẹn lại vừa sợ, chậm chạp không chịu giúp đỡ tôi, vì thế Càng Tư không được nhận cha. Nhà họ Tần ở bệnh viện sống như người thực vật, cực khổ như vậy, tôi chỉ giúp cô một tay, để cô sớm được giải thoát. Về phần bà của cô, bởi vì phát hiện ra tôi muốn làm chuyện xấu với cô, la hét muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, vậy thì càng không thể trách tôi. Bà ta tuổi già sức yếu, tiễn bà ta về Tây Thiên, thật sự quá đơn giản.”
Lời nói nghe thật chói tai và kinh hãi, Mạch Mang Mang cả người chảy mồ hôi lạnh: “Các bà ấy đều là do bà giết sao?”
“Đúng thế, giết một người hay giết vô số người đều không có sự khác biệt, người làm việc lớn đều không từ thủ đoạn. Về điểm này, Mạch Thành sợ là không bằng tôi đâu.”
Trần Mẫn thừa nhận: “Tôi thực sự muốn nói về những chuyện tôi đã làm, sợ rằng có nói hết, cô nghe cũng không hiểu.”
“Cô cứ tiếp tục nghiên cứu khoa học của mình, cái gì cũng đều không hiểu, điều này không phải rất tốt hay sao? Tại sao cứ điều tra những thứ cô không nên biết làm gì? Tại sao lại muốn động đến Càng Tư?”
Trần Mẫn chất vấn: “Những thứ này đều là lỗi của cô.”
Mạch Mang Mang thực sự nắm một vai trò quan trọng, liên hệ các hậu quả xấu với cô, là một trong những bước đánh bại tâm lý của cô. Nếu như mười mấy năm trước, cô chưa đủ trưởng thành thì Trần Mẫn không hẳn đã thất bại. Hiện nay, cô đã biết tất cả quá khứ, một khi nghĩ đến tính mạng của Ngụy Thanh Ninh, bởi vì Trần Mẫn đe dọa, đặt lên trên vai Cố Trăn, cô không thể ngăn được cơn giận dữ.
Mạch Mang Mang gằn từng chữ: “Đó không phải lỗi của tôi, cũng không phải lỗi của Cố Trăn, mà là của các người.”
Cô đe dọa nhìn Trần Mẫn: “Bà là kẻ chủ mưu, sao bà có thể quy hết lỗi của mình cho người khác, không biết xấu hổ sao? Càng Tư có ngày hôm nay cũng là do một tay bà tạo ra, trước tiên lợi dụng anh ấy, kéo anh ấy vào vũng bùn chính là bà.”
Lý trí của Mạch Mang Mang báo cho cô biết rằng, lời mời của Trần Mẫn đối với cô không chút thiện ý nào, nhất là sau khi chân tướng đã bị lộ tẩy. Dứt lời, cô đứng dậy, đi đến hướng cửa trước.
Cửa đã bị khóa, Trần Mẫn bước đi theo cô- tình hình tỉnh G đang căng thẳng, Mạch Mang Mang vì báo thù cho mẹ nên đã tống Mạch Thành vào tù, sớm muộn cũng sẽ chuyển đến trên đầu cô.
Cố Trăn bị đình chỉ công tác, gặp nhiều rắc rối, không thể ra tay che chở Mạch Mang Mang. Cô và Lận Đông Ngang cũng đã tan vỡ, bởi vì Mạch Càng Tư, Trần Mẫn hận cô tới cực điểm. Lúc trước chưa có thời điểm thích hợp, so với hiện tại thích hợp hơn để giải quyết “tai họa” này.
Mạch Mang Mang xoay người lại, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu cô.
#
Cao Vũ báo cáo khẩn cấp: “Thị trưởng Cố, không thấy Mạch tiểu thư đâu cả.”
“Không phải tôi đã bảo cậu phái người đi bảo vệ cô ấy sao?”
“Tôi đã làm theo, cũng đã nhắc nhở Mạch tiểu thư.” Cao Vũ nói: “Thế nhưng, bọn họ không thể theo sát suốt hai bốn giờ đồng hồ, tất cả đều tập trung đề phòng Trần Mẫn thuê kẻ giết người, nên mới xảy ra sơ hở.”
Cố Trăn ra lệnh cho hắn điều tra theo dõi đường đi, kết hợp với quỹ đạo của Trần Mẫn và bất động sản mang tên cô, có thể suy đoán vị trí hiện tại của Mạch Mang Mang. Bất kể những hạn chế hiện tại của mình, Cố Trăn bí mật rời khỏi khu nhà của thành phố.
Cố Trăn lái xe như bay trên đường quốc lộ vắng vẻ ở ngoại ô, đến biệt thự của Trần Mẫn. Nhìn thấy lầu một sáng đèn, anh đạp tung cánh cổng.
Phòng bên trong có dấu vết lộn xộn, còn có một thi thể phụ nữ đã chết trên mặt đất.
Một khẩu súng nằm trên bàn trà, Mạch Mang Mang ngồi trên sô pha phòng khách, hai tay dính đầy máu với vẻ mặt vô hồn.
Cố Trăn lo lắng cô quá sợ hãi, đi đến ngồi xổm trước mặt của cô, vỗ về hai má cô: “Mang Mang, anh ở đây, em đừng sợ.” Anh cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra.”
Mạch Mang Mang nhớ lại: “Trần mẫn đưa em đến đây, muốn giết em diệt khẩu…”
“Em là giết người để tự vệ.” Cố Trăn trấn an tinh thần của cô: “Không sao cả, em không cần phải sợ.”
Cố Trăn lấy khăn ướt trên bàn, lau đi vết máu trên tay cô, khăn ướt bị nhuộm một mảng đỏ.
Mạch Mang Mang để mặc cho anh lau: “Em đã quen với máu động vật.”
Cố Trăn mới phát hiện, tuy ở cô có cảm giác trống rỗng nhưng cũng không phải là lúng túng mờ mịt, hoang mang lo sợ, mà là một loại hình thức khác của sự bình tĩnh.
Cố Trăn theo bản năng quay lại nhìn thi thể của Trần Mẫn.
Ba vết thương do đạn bắn, hai vết ở chân và bụng, đủ khiến bà ta không thể cử động được nữa.
Phát súng thứ ba, ở giữa trán, đây là vết thương trí mạng.
Cố Trăn một lần nữa cúi đầu, hai hàng chân mày nhíu lại, vì cô mà lau chùi hai bàn tay, vẻ mặt anh chăm chú, giống như cố chấp muốn lau sạch vết máu.
“Cố Trăn.” Mạch Mang Mang nói nhỏ: “Em cũng giống như anh sao?”
Cao Vũ khó khăn nói: “Câu hỏi vừa rồi của tôi chỉ là vì tôi lo lắng ngài sẽ bị ảnh hưởng quá nhiều bởi Mạch tiểu thư.”
Cố Trăn thu mắt lại: “Cô ấy là người quan trọng nên đương nhiên có ảnh hưởng tới tôi, nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ rối loạn.”
Ánh mắt của anh ta tỉnh táo sắc bén, Cao Vũ kiên định: “Tôi tuyệt đối tin tưởng ngài.”
“Ừ, cứ làm những gì tôi đã nói với cậu.”
Cố Trăn còn nói: “Mọi chuyện của Mạch Càng Tư, Trần Mẫn nhất định sẽ tính toán trên đầu Mang Mang, tôi không thể chăm sóc cô ấy trong lúc này, cậu phái người đi bảo vệ sự an toàn cho cô ấy.”
Cao Vũ liền làm theo lời anh dặn.
#
Sáng sớm, Thích Mạn Diễn trở lại khách sạn, ở chỗ trợ lý của Lận Đông Ngang lấy được thẻ dự phòng, cô mở cửa rón rén đi vào phòng. Trong phòng mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng, Lận Đông Ngang uống say nằm trên ghế salon. Thích Mạn Diễn lấy đi chén rượu, đỡ cánh tay hắn lên vai của cô, khó khăn di chuyển từ phòng khách đến phòng ngủ chính.
Đợi Lận Đông Ngang nằm xuống, Thích Mạn Diễn ngồi ở bên cạnh giường, mượn ánh đèn để nhìn rõ gương mặt đang ngủ say kia, hắn đột nhiên mở mắt ra: “Nhìn cái gì?”
Một giây tiếp theo, cô và Lận Đông Ngang đã thay đổi vị trí, cô bị hắn đè nặng dưới thân, chịu đựng lửa giận của hắn.
Lận Đông ngang nặng nề vuốt ve vòng ngực căng mọng của cô, hai má Thích Mạn Diễn nóng dần, nghe hắn ở bên tai khàn khàn hỏi: “Không phải là em tức giận không quan tâm anh sao? Vì sao còn dám trở về?”
Hắn cắn đôi môi mỏng của cô, vài tia dục vọng hiện lên, “Anh không muốn quen với em nữa, Mạch Mang Mang.”
Thích Mạn Diễn ngược lại không cảm thấy mình bị tạt một gáo nước lạnh, cô đối với mối quan hệ giữa mình và Lận Đông Ngang đã hiểu rõ rằng, nhỏ giọng sửa lại: “Tôi không phải.”
“Ưm…” Hai đầu ti bị hắn se cứng lên, Thích Mạn Diễn cố nén rên rỉ, Lận Đông Ngang dừng lại một chút, tựa hồ đã nhận thức rõ hơn, cô cho rằng hiểu lầm sẽ dừng lại ở đây.
Âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên, hắn lột chiếc váy rách nát của cô, cả người cô trần truồng phơi bày trước mặt hắn lúc này.
…
Buổi trưa ngày hôm sau, Lận Đông Ngang đi ra khỏi phòng tắm, thay áo sơ mi mới, hai bên huyệt thái dương đau nhức âm ỉ.
Không khí dâm tục trong này chứng tỏ đã xảy ra quan hệ tình dục bừa bãi sau khi say rượu.
Thích Mạn Diễn thức dậy muộn, ôm lấy chiếc chăn, ngồi ở trên giường. Ánh đèn lướt qua xương quai xanh trắng nõn, cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật có thể đẹp đến như vậy.
Thích Mạn Diễn nghiêng đầu, nhận ra sự xuất hiện của hắn, cô lập tức rụt lại, thu mình trong chiếc chăn bông.
Lận Đông Ngang nhướng mày: “Cô muốn nói cái gì?”
Thích Mạn Diễn dự đoán được vấn đề hắn đang quan tâm, cô nói nhẹ: “… Tôi sẽ không nói cho Mạch tiểu thư.”
“Cô nghĩ tôi hỏi cô chuyện này sao?” Lận Đông Ngang cau mày: “Cô không có hứng thú sao?”
Nói đến Mạch Mang Mang, Lận Đông Ngang phiền muộn trong lòng: “Quên đi.” Hắn xoay người rời đi.
“Căn phòng này để lại cho cô.”
#
Trong tuần tiếp theo, Mạch Mang Mang tập trung điều tra vụ sập tòa nhà tái định cư, có người thông báo cho cô biết rằng đã có tung tích của người đã từ chức, vì vậy cô đã đến biệt thự ở ngoại ô để gặp hắn.
Biệt Thự Lâm Sơn, ở một nơi hẻo lánh, trong núi mưa dầm dề suốt một đêm, màu sắc trầm trầm tựa như bút lông đã nhúng mực chỉ chờ viết lên.
Vẻ ngoài của biệt thự có một chút quen thuộc, Mạch Mang Mang đứng ở trước cửa, khóa điện tử tự động mở ra, cô đẩy cửa đi vào, Trần Mẫn cũng đang đợi cô.
Biệt thự này trước kia do Mạch Thành đặt tên, phong cách trang trí tương tự như nhà họ Mạch. Trần Mẫn thanh nhã mời cô ngồi xuống, trên bàn trà có hai tách hồng trà kiểu Anh, dường như mọi thứ vẫn là “người một nhà” như trước.
Mạch Mang Mang thu lại vẻ ngạc nhiên, vớt hai viên đường vuông, bỏ vào ly trà: “Dì Mẫn, dì muốn tìm tôi, không cần phải hao tổn tâm sức như thế, dì là mẹ Càng Tư, tôi sẽ đến.”
Trần Mẫn ngồi trên một chiếc ghế xếp đối diện với cô, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Nếu cô nói cô yêu thương em trai Càng Tư như vậy, cũng sẽ không làm hại nó đến bệnh viện, cả đời không thể đi lại bình thường như trước kia.”
“Tôi cũng không muốn điều đó xảy ra.” Mạch Mang Mang nắm chặt tay cầm cốc: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương Càng Tư.”
“Cô không nghĩ đến, thế nhưng rất nhiều người đã bị tổn thương bởi vì cô.”
Trần Mẫn đếm từng người một: “Mẹ của cô, bà của cô, bạn tốt của cô, bố của cô, em trai cô, còn có Cố Trăn của cô nữa, nếu không phải vì cô, cậu ta vốn không muốn đi con đường này.”
Mạch Mang Mang đồng tử co rụt lại.
“Nếu không phải cô gọi Ngụy Thanh Ninh về nhà, con bé đó cũng sẽ không tới nhà làm khách rồi được Tống Khánh Niên coi trọng.”
Trần Mẫn từ tốn nói: “Còn có một số chuyện cô không biết, không bằng để tôi nói cho cô biết. Cô cho rằng là Mạch Thành đẩy nhà họ Trần vào biển, điểm này không có sai, cô khi đó còn nhỏ, luôn tập trung nghĩ về nhà họ Trần, Mạch Thành vừa thẹn lại vừa sợ, chậm chạp không chịu giúp đỡ tôi, vì thế Càng Tư không được nhận cha. Nhà họ Tần ở bệnh viện sống như người thực vật, cực khổ như vậy, tôi chỉ giúp cô một tay, để cô sớm được giải thoát. Về phần bà của cô, bởi vì phát hiện ra tôi muốn làm chuyện xấu với cô, la hét muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, vậy thì càng không thể trách tôi. Bà ta tuổi già sức yếu, tiễn bà ta về Tây Thiên, thật sự quá đơn giản.”
Lời nói nghe thật chói tai và kinh hãi, Mạch Mang Mang cả người chảy mồ hôi lạnh: “Các bà ấy đều là do bà giết sao?”
“Đúng thế, giết một người hay giết vô số người đều không có sự khác biệt, người làm việc lớn đều không từ thủ đoạn. Về điểm này, Mạch Thành sợ là không bằng tôi đâu.”
Trần Mẫn thừa nhận: “Tôi thực sự muốn nói về những chuyện tôi đã làm, sợ rằng có nói hết, cô nghe cũng không hiểu.”
“Cô cứ tiếp tục nghiên cứu khoa học của mình, cái gì cũng đều không hiểu, điều này không phải rất tốt hay sao? Tại sao cứ điều tra những thứ cô không nên biết làm gì? Tại sao lại muốn động đến Càng Tư?”
Trần Mẫn chất vấn: “Những thứ này đều là lỗi của cô.”
Mạch Mang Mang thực sự nắm một vai trò quan trọng, liên hệ các hậu quả xấu với cô, là một trong những bước đánh bại tâm lý của cô. Nếu như mười mấy năm trước, cô chưa đủ trưởng thành thì Trần Mẫn không hẳn đã thất bại. Hiện nay, cô đã biết tất cả quá khứ, một khi nghĩ đến tính mạng của Ngụy Thanh Ninh, bởi vì Trần Mẫn đe dọa, đặt lên trên vai Cố Trăn, cô không thể ngăn được cơn giận dữ.
Mạch Mang Mang gằn từng chữ: “Đó không phải lỗi của tôi, cũng không phải lỗi của Cố Trăn, mà là của các người.”
Cô đe dọa nhìn Trần Mẫn: “Bà là kẻ chủ mưu, sao bà có thể quy hết lỗi của mình cho người khác, không biết xấu hổ sao? Càng Tư có ngày hôm nay cũng là do một tay bà tạo ra, trước tiên lợi dụng anh ấy, kéo anh ấy vào vũng bùn chính là bà.”
Lý trí của Mạch Mang Mang báo cho cô biết rằng, lời mời của Trần Mẫn đối với cô không chút thiện ý nào, nhất là sau khi chân tướng đã bị lộ tẩy. Dứt lời, cô đứng dậy, đi đến hướng cửa trước.
Cửa đã bị khóa, Trần Mẫn bước đi theo cô- tình hình tỉnh G đang căng thẳng, Mạch Mang Mang vì báo thù cho mẹ nên đã tống Mạch Thành vào tù, sớm muộn cũng sẽ chuyển đến trên đầu cô.
Cố Trăn bị đình chỉ công tác, gặp nhiều rắc rối, không thể ra tay che chở Mạch Mang Mang. Cô và Lận Đông Ngang cũng đã tan vỡ, bởi vì Mạch Càng Tư, Trần Mẫn hận cô tới cực điểm. Lúc trước chưa có thời điểm thích hợp, so với hiện tại thích hợp hơn để giải quyết “tai họa” này.
Mạch Mang Mang xoay người lại, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu cô.
#
Cao Vũ báo cáo khẩn cấp: “Thị trưởng Cố, không thấy Mạch tiểu thư đâu cả.”
“Không phải tôi đã bảo cậu phái người đi bảo vệ cô ấy sao?”
“Tôi đã làm theo, cũng đã nhắc nhở Mạch tiểu thư.” Cao Vũ nói: “Thế nhưng, bọn họ không thể theo sát suốt hai bốn giờ đồng hồ, tất cả đều tập trung đề phòng Trần Mẫn thuê kẻ giết người, nên mới xảy ra sơ hở.”
Cố Trăn ra lệnh cho hắn điều tra theo dõi đường đi, kết hợp với quỹ đạo của Trần Mẫn và bất động sản mang tên cô, có thể suy đoán vị trí hiện tại của Mạch Mang Mang. Bất kể những hạn chế hiện tại của mình, Cố Trăn bí mật rời khỏi khu nhà của thành phố.
Cố Trăn lái xe như bay trên đường quốc lộ vắng vẻ ở ngoại ô, đến biệt thự của Trần Mẫn. Nhìn thấy lầu một sáng đèn, anh đạp tung cánh cổng.
Phòng bên trong có dấu vết lộn xộn, còn có một thi thể phụ nữ đã chết trên mặt đất.
Một khẩu súng nằm trên bàn trà, Mạch Mang Mang ngồi trên sô pha phòng khách, hai tay dính đầy máu với vẻ mặt vô hồn.
Cố Trăn lo lắng cô quá sợ hãi, đi đến ngồi xổm trước mặt của cô, vỗ về hai má cô: “Mang Mang, anh ở đây, em đừng sợ.” Anh cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra.”
Mạch Mang Mang nhớ lại: “Trần mẫn đưa em đến đây, muốn giết em diệt khẩu…”
“Em là giết người để tự vệ.” Cố Trăn trấn an tinh thần của cô: “Không sao cả, em không cần phải sợ.”
Cố Trăn lấy khăn ướt trên bàn, lau đi vết máu trên tay cô, khăn ướt bị nhuộm một mảng đỏ.
Mạch Mang Mang để mặc cho anh lau: “Em đã quen với máu động vật.”
Cố Trăn mới phát hiện, tuy ở cô có cảm giác trống rỗng nhưng cũng không phải là lúng túng mờ mịt, hoang mang lo sợ, mà là một loại hình thức khác của sự bình tĩnh.
Cố Trăn theo bản năng quay lại nhìn thi thể của Trần Mẫn.
Ba vết thương do đạn bắn, hai vết ở chân và bụng, đủ khiến bà ta không thể cử động được nữa.
Phát súng thứ ba, ở giữa trán, đây là vết thương trí mạng.
Cố Trăn một lần nữa cúi đầu, hai hàng chân mày nhíu lại, vì cô mà lau chùi hai bàn tay, vẻ mặt anh chăm chú, giống như cố chấp muốn lau sạch vết máu.
“Cố Trăn.” Mạch Mang Mang nói nhỏ: “Em cũng giống như anh sao?”