Chính Cố Trăn đã lợi dụng mâu thuẫn giữa Lý Hướng Quang và Tống Khánh Niên để thôi thúc Mạch Thành chống lại Lữ Đức Chinh. Trò chơi dài lê thê này chính thức bắt đầu.
Anh làm ngơ trước việc Lữ Đức Chinh bỏ trốn vì một là chiếc ghế phó thị trưởng Dật Thành bị bỏ trống nay đã được bổ nhiệm lại âm thầm, hai là chỉ khi Lữ Đức Chinh vượt ra khỏi phạm vi quyền lực của tỉnh G thì ông ta mới có thể lọt vào sự kiểm soát của anh.
Lữ Đức Chính lại biến mất lần hai khi ở nước ngoài, đó chính là vấn đề lớn của anh. Sống không thấy người, chết không thấy xác khiến Tống Khánh Niên ngày đêm lo sợ.
Dật Thành chẳng qua chỉ là một góc sân thi đấu, ở thành phố A còn to lớn hơn nữa, có liên quan đến lợi ích trước giờ của gia đình cách mạng.
Dòng tộc Lận và Lưu do có tranh chấp kinh tế ở một tỉnh khác nên mối quan hệ hai nhà sớm đã rạn nứt, hàng đống vấn đề bên Lưu gia còn chưa được giải quyết. Sự cố trên chuyến bay của Lận Đông Ngang, bí thư Triệu mưu đồ đổ hết tội ấy lên đầu Lưu gia, khiến Lận gia hiểu lầm.
Lận gia muốn được chia sẻ lợi ích từ khu vực Hoài Lâm, Cố Trăn liền khiến Lận Đông Ngang rơi vào bẫy. Lòng tham của Lận gia là không đáy, họ thu lợi càng nhiều thì càng bị lún sâu vào khu Hoài Lâm, nên mấy vấn đề bị lộ ra ngoài cũng nhiều hơn.
Hơn nửa năm qua, hai phe sáng tối thay nhau hành động. Cố Trăn nắm trong tay hệ thống chứng cứ đầy đủ việc cấu kết giữa các quan chức và doanh nghiệp.
Lưu gia đang nắm đầu ban kiểm tra kỷ luật. Tổ thanh tra được phái đến đã làm loạn cả tỉnh G lên, ai ai cũng lo lắng, nhất là Tống Khánh Niên. Lấy công ty Đổng Quý và Mạch Thị làm điểm đột phá, Cố Trăn thu thập được bằng chứng việc Tống Khánh Niên móc nối với chủ doanh nghiệp nhà nước rửa tiền, nhưng anh vẫn chưa định được tội danh chính xác của Tống Khánh Niên.
Các nhân viên tổ thanh tra nghe tin liền lập tức hành động, mở rộng việc điều tra. Khi ấy, đúng lúc Tống Khánh Niên biết được sự cố máy bay của Lận Đông Ngang, để tránh hành vi phạm tội của mình bị bại lộ, ông ta tức nước vỡ bờ, thực hiện một quyết định sai lầm, đó là ám sát.
Tống Khánh Niên mượn đao giết người, muốn đẩy Lý Hướng Quang và Cố Trăn lên đầu sóng ngọn gió, chuyển hướng sự chú ý nhưng hành vi ám sát rất nhanh đã bị phơi bày. Đây là hành vi phá hoại quy tắc cuộc chơi, huống chi ông ta còn lấy chiêu bài Lận Đông Ngang ra trút giận, Lận gia và Lưu gia hoàn toàn cạch mặt nhau.
Sự lỗ mãng của Tống Khánh Niên làm Lận Húc Tung biến thành mục tiêu công kích của dư luận. Ông ta không thể dung thứ cho Tống Khánh Niên, nhiều lần bác bỏ kế hoạch của Tống Khánh Niên.
Sau khi một video tấn công tình dục của Tống Khánh Niên đã làm mờ bị phát tán trên mạng thì kế hoạch lần này coi như chấm hết.
Năm đó, Lận gia nhờ vào Trần Mẫn nên lấy được đoạn video, giúp Lận Húc Tung bước vào tỉnh G rồi thu phục, thao túng vị quan chức địa phương họ Tống bằng chứng cứ đó. Video chưa từng bị tiêu hủy, chẳng qua người tán phát video ra ngoài tại thời điểm ấy không phải là Lận gia.
Lận Húc Tung đã khống chế Tống Khánh Niên từng ấy năm đến nay, lợi dụng ông ta làm giàu cho gia tộc mình, còn bây giờ thì không chút do dự mà vứt bỏ ông ta.
Nếu trước mặt Tống Khánh Niên có một con đường sống khác, liệu ông ta sẽ lựa chọn làm gì đây?
Một đêm nào đó trước khi Lận Húc Tung xử lý Tống Khánh Niên, ông ta đã cùng Cố Trăn tổ chức cuộc họp nhỏ bí mật. Sang hôm sau, Tống Khánh Niên đã dùng tên thật của mình đi tố cáo Lận Húc Tung, đi theo tổ thanh tra đến thành phố A suốt một đêm.
Hai họ Chân và Lận đều có quyền thế cao hơn người. Trong thời gian Lận Húc Tung quản lý tỉnh G có thể xem như chư hầu cát cứ một vùng đất ở thời xưa, ông ta từ lâu đã “thọc gậy” lên tận lãnh đạo đương thời. Sau khi Tống Khánh Niên đến thành phố A, không quá ba ngày, Lận Húc Tung liền bị đình chỉ công tác tạm thời, người đại diện của công ty Lận gia cũng bị đưa đi ngay sau đó.
Trước khi sự việc xảy ra, Lận Gia đã xem xét tình hình và thông báo cho Lận Đông Ngang tạm ra nước ngoài lánh nạn.
Trước lúc Lận Đông Ngang rời khỏi Dật Thành, anh ta đã hẹn Mạch Mang Mang tại nhà hàng nơi mà xảy ra lần gặp đầu tiên của hai người, giờ đây cũng coi như là hẹn gặp cô ấy lần cuối.
Mạch Mang Mang tự thấy mình đạo đức giả nhưng trong lòng cũng lo có mâu thuẫn nên cô vẫn hỏi anh ta.
“Không phải chuyện gì lớn lao đâu.”
Lận Đông Ngang ngồi đối diện cô, so với lần gặp đầu tiên thì chả có gì thay đổi, anh ta vẫn ngông cuồng như trước. Những lời cuối cùng này mang chút giọng Bắc Kinh, hơi vô lại, không đứng đắn không đoan chính, anh ta trước giờ vẫn mang phong cách không bao giờ để bất cứ điều gì vào mắt.
Lận gia sẽ không xảy chuyện lớn đấy chứ? Hoặc dù cho Lận gia có xảy ra chuyện lớn thì chẳng lẽ với anh ta nó không lớn?
Mạch Mang Mang nhíu mày: “Nghiêm túc chút đi.”
Cô thay đổi suy nghĩ vừa nãy của mình. Chiếc thuyền bị hư thì vẫn còn ba ngàn cây đinh, Lận gia dù có sập đổ thì khả năng cao sẽ hạ cánh nhẹ nhàng, bất luận thế nào cũng giữ được tài sản của anh ta. Tài sản kếch xù mà Lận gia tích lũy được ở nước ngoài cũng đủ đáp ứng cho cuộc sống anh ta.
Lận Đông Ngang gắp một đũa, đặt yên thức ăn vào trong bát. Anh ta nhìn cô, chậm rãi nói: “Việc quan trọng của tôi đã từng xảy ra rồi.”
Mạch Mang Mang dừng lại, cô chú ý đến chiếc áo sơ mi hôm nay anh ta mặc, không thắt cà vạt – anh ta từng nói anh ta không thích ràng buộc.
Anh dâng tặng cô phần nghiêm túc duy nhất của mình bằng cả đôi tay này, liệu cô có từng cảm động không? Chắc ít nhiều sẽ có khi anh nhảy vào hồ bơi tìm chiếc nhẫn cho cô nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Cuối cùng cô đã nói rằng, tôi hy vọng anh luôn được là chính mình.
Ngày mà Lận Đông Ngang ra sân bay, Thích Mạn Diễn bỏ thời gian bay về Dật Thành, đợi anh ấy đến rồi đợi anh ấy đi, từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn từ xa.
Lận Đông Ngang muốn nâng đỡ một ngôi sao là một điều quá đơn giản. Cô ấy nói mình không muốn gì cả nhưng tài nguyên luôn dồi dào, tha hồ cho cô lựa chọn. Anh nói coi như là đền bù cho cô.
Một phút giây nổi loạn đã thoát ra từ tính tình ôn hòa của cô. Cô thà nói với anh rằng mình là được Cố Trăn sắp xếp bên cạnh anh chứ không muốn anh để tâm đến chuyện bù đắp cho cô.
Nhớ lại hồi ở Hoằng Triệt, cô vô tình xông vào một phòng ăn riêng kiểu Trung Quốc mang sắc màu u tối. Để tránh người của Tống Khánh Niên, cô không gì thảm hại hơn là đã phủ phục dưới chân người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông ấy sở hữu sườn mặt anh tuấn, khí chất trầm ổn, kiên định. Ánh mắt anh nhẹ nhàng dừng trên người cô. Đối với cô mà nói, cái nhìn ấy mang một cảm giác áp bức nặng nề như ngàn cân.
Anh thu lại ánh mắt, thản nhiên nghịch cây bút máy và nói chuyện cười đùa với người đối diện một cách bình thường. Thích Mạn Diễn nghĩ, có lẽ anh là người có thể xử lý mọi việc dễ như trở lòng bàn tay, hơn nữa có thể cô chỉ là thứ nhỏ nhoi, không đáng để anh vạch trần.
Qua một lúc lâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ cử động nửa người trên, hai má cô xẹt nhẹ qua chiếc quần tây của anh. Cô nói lí nhí như muỗi kêu: “Cảm ơn và thật xin lỗi anh.”
Cố Trăn nhìn cô, không chút rung động mà nói: “Cô rất đẹp.”
Không phải là tán thưởng, không phải là thích thú, cũng không phải là dục vọng, đó là miêu tả như miêu tả một món đồ.
Không chỉ là một món đồ mà còn phải là món đồ có tác dụng.
Thần kinh của Thích Mạn Diễn trở nên căng thẳng, tự hỏi liệu Cố Trăn có thể buông tha cho Lận Đông Ngang không, cô lo rằng anh sẽ bị chặn lại ở đoạn nào đó.
Cô đeo kính râm mà còn bị người khác nhận ra, dòng người không ngừng vây lấy cô, che khuất tầm nhìn về anh.
Lận Đông Ngang quay đầu nhìn sơ lại một lượt, chính bản thân cũng không thể nói rõ nguyên nhân của hành động này.
Đập vào mắt anh là biển người mênh mông đen kịt.
Anh làm ngơ trước việc Lữ Đức Chinh bỏ trốn vì một là chiếc ghế phó thị trưởng Dật Thành bị bỏ trống nay đã được bổ nhiệm lại âm thầm, hai là chỉ khi Lữ Đức Chinh vượt ra khỏi phạm vi quyền lực của tỉnh G thì ông ta mới có thể lọt vào sự kiểm soát của anh.
Lữ Đức Chính lại biến mất lần hai khi ở nước ngoài, đó chính là vấn đề lớn của anh. Sống không thấy người, chết không thấy xác khiến Tống Khánh Niên ngày đêm lo sợ.
Dật Thành chẳng qua chỉ là một góc sân thi đấu, ở thành phố A còn to lớn hơn nữa, có liên quan đến lợi ích trước giờ của gia đình cách mạng.
Dòng tộc Lận và Lưu do có tranh chấp kinh tế ở một tỉnh khác nên mối quan hệ hai nhà sớm đã rạn nứt, hàng đống vấn đề bên Lưu gia còn chưa được giải quyết. Sự cố trên chuyến bay của Lận Đông Ngang, bí thư Triệu mưu đồ đổ hết tội ấy lên đầu Lưu gia, khiến Lận gia hiểu lầm.
Lận gia muốn được chia sẻ lợi ích từ khu vực Hoài Lâm, Cố Trăn liền khiến Lận Đông Ngang rơi vào bẫy. Lòng tham của Lận gia là không đáy, họ thu lợi càng nhiều thì càng bị lún sâu vào khu Hoài Lâm, nên mấy vấn đề bị lộ ra ngoài cũng nhiều hơn.
Hơn nửa năm qua, hai phe sáng tối thay nhau hành động. Cố Trăn nắm trong tay hệ thống chứng cứ đầy đủ việc cấu kết giữa các quan chức và doanh nghiệp.
Lưu gia đang nắm đầu ban kiểm tra kỷ luật. Tổ thanh tra được phái đến đã làm loạn cả tỉnh G lên, ai ai cũng lo lắng, nhất là Tống Khánh Niên. Lấy công ty Đổng Quý và Mạch Thị làm điểm đột phá, Cố Trăn thu thập được bằng chứng việc Tống Khánh Niên móc nối với chủ doanh nghiệp nhà nước rửa tiền, nhưng anh vẫn chưa định được tội danh chính xác của Tống Khánh Niên.
Các nhân viên tổ thanh tra nghe tin liền lập tức hành động, mở rộng việc điều tra. Khi ấy, đúng lúc Tống Khánh Niên biết được sự cố máy bay của Lận Đông Ngang, để tránh hành vi phạm tội của mình bị bại lộ, ông ta tức nước vỡ bờ, thực hiện một quyết định sai lầm, đó là ám sát.
Tống Khánh Niên mượn đao giết người, muốn đẩy Lý Hướng Quang và Cố Trăn lên đầu sóng ngọn gió, chuyển hướng sự chú ý nhưng hành vi ám sát rất nhanh đã bị phơi bày. Đây là hành vi phá hoại quy tắc cuộc chơi, huống chi ông ta còn lấy chiêu bài Lận Đông Ngang ra trút giận, Lận gia và Lưu gia hoàn toàn cạch mặt nhau.
Sự lỗ mãng của Tống Khánh Niên làm Lận Húc Tung biến thành mục tiêu công kích của dư luận. Ông ta không thể dung thứ cho Tống Khánh Niên, nhiều lần bác bỏ kế hoạch của Tống Khánh Niên.
Sau khi một video tấn công tình dục của Tống Khánh Niên đã làm mờ bị phát tán trên mạng thì kế hoạch lần này coi như chấm hết.
Năm đó, Lận gia nhờ vào Trần Mẫn nên lấy được đoạn video, giúp Lận Húc Tung bước vào tỉnh G rồi thu phục, thao túng vị quan chức địa phương họ Tống bằng chứng cứ đó. Video chưa từng bị tiêu hủy, chẳng qua người tán phát video ra ngoài tại thời điểm ấy không phải là Lận gia.
Lận Húc Tung đã khống chế Tống Khánh Niên từng ấy năm đến nay, lợi dụng ông ta làm giàu cho gia tộc mình, còn bây giờ thì không chút do dự mà vứt bỏ ông ta.
Nếu trước mặt Tống Khánh Niên có một con đường sống khác, liệu ông ta sẽ lựa chọn làm gì đây?
Một đêm nào đó trước khi Lận Húc Tung xử lý Tống Khánh Niên, ông ta đã cùng Cố Trăn tổ chức cuộc họp nhỏ bí mật. Sang hôm sau, Tống Khánh Niên đã dùng tên thật của mình đi tố cáo Lận Húc Tung, đi theo tổ thanh tra đến thành phố A suốt một đêm.
Hai họ Chân và Lận đều có quyền thế cao hơn người. Trong thời gian Lận Húc Tung quản lý tỉnh G có thể xem như chư hầu cát cứ một vùng đất ở thời xưa, ông ta từ lâu đã “thọc gậy” lên tận lãnh đạo đương thời. Sau khi Tống Khánh Niên đến thành phố A, không quá ba ngày, Lận Húc Tung liền bị đình chỉ công tác tạm thời, người đại diện của công ty Lận gia cũng bị đưa đi ngay sau đó.
Trước khi sự việc xảy ra, Lận Gia đã xem xét tình hình và thông báo cho Lận Đông Ngang tạm ra nước ngoài lánh nạn.
Trước lúc Lận Đông Ngang rời khỏi Dật Thành, anh ta đã hẹn Mạch Mang Mang tại nhà hàng nơi mà xảy ra lần gặp đầu tiên của hai người, giờ đây cũng coi như là hẹn gặp cô ấy lần cuối.
Mạch Mang Mang tự thấy mình đạo đức giả nhưng trong lòng cũng lo có mâu thuẫn nên cô vẫn hỏi anh ta.
“Không phải chuyện gì lớn lao đâu.”
Lận Đông Ngang ngồi đối diện cô, so với lần gặp đầu tiên thì chả có gì thay đổi, anh ta vẫn ngông cuồng như trước. Những lời cuối cùng này mang chút giọng Bắc Kinh, hơi vô lại, không đứng đắn không đoan chính, anh ta trước giờ vẫn mang phong cách không bao giờ để bất cứ điều gì vào mắt.
Lận gia sẽ không xảy chuyện lớn đấy chứ? Hoặc dù cho Lận gia có xảy ra chuyện lớn thì chẳng lẽ với anh ta nó không lớn?
Mạch Mang Mang nhíu mày: “Nghiêm túc chút đi.”
Cô thay đổi suy nghĩ vừa nãy của mình. Chiếc thuyền bị hư thì vẫn còn ba ngàn cây đinh, Lận gia dù có sập đổ thì khả năng cao sẽ hạ cánh nhẹ nhàng, bất luận thế nào cũng giữ được tài sản của anh ta. Tài sản kếch xù mà Lận gia tích lũy được ở nước ngoài cũng đủ đáp ứng cho cuộc sống anh ta.
Lận Đông Ngang gắp một đũa, đặt yên thức ăn vào trong bát. Anh ta nhìn cô, chậm rãi nói: “Việc quan trọng của tôi đã từng xảy ra rồi.”
Mạch Mang Mang dừng lại, cô chú ý đến chiếc áo sơ mi hôm nay anh ta mặc, không thắt cà vạt – anh ta từng nói anh ta không thích ràng buộc.
Anh dâng tặng cô phần nghiêm túc duy nhất của mình bằng cả đôi tay này, liệu cô có từng cảm động không? Chắc ít nhiều sẽ có khi anh nhảy vào hồ bơi tìm chiếc nhẫn cho cô nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Cuối cùng cô đã nói rằng, tôi hy vọng anh luôn được là chính mình.
Ngày mà Lận Đông Ngang ra sân bay, Thích Mạn Diễn bỏ thời gian bay về Dật Thành, đợi anh ấy đến rồi đợi anh ấy đi, từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn từ xa.
Lận Đông Ngang muốn nâng đỡ một ngôi sao là một điều quá đơn giản. Cô ấy nói mình không muốn gì cả nhưng tài nguyên luôn dồi dào, tha hồ cho cô lựa chọn. Anh nói coi như là đền bù cho cô.
Một phút giây nổi loạn đã thoát ra từ tính tình ôn hòa của cô. Cô thà nói với anh rằng mình là được Cố Trăn sắp xếp bên cạnh anh chứ không muốn anh để tâm đến chuyện bù đắp cho cô.
Nhớ lại hồi ở Hoằng Triệt, cô vô tình xông vào một phòng ăn riêng kiểu Trung Quốc mang sắc màu u tối. Để tránh người của Tống Khánh Niên, cô không gì thảm hại hơn là đã phủ phục dưới chân người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông ấy sở hữu sườn mặt anh tuấn, khí chất trầm ổn, kiên định. Ánh mắt anh nhẹ nhàng dừng trên người cô. Đối với cô mà nói, cái nhìn ấy mang một cảm giác áp bức nặng nề như ngàn cân.
Anh thu lại ánh mắt, thản nhiên nghịch cây bút máy và nói chuyện cười đùa với người đối diện một cách bình thường. Thích Mạn Diễn nghĩ, có lẽ anh là người có thể xử lý mọi việc dễ như trở lòng bàn tay, hơn nữa có thể cô chỉ là thứ nhỏ nhoi, không đáng để anh vạch trần.
Qua một lúc lâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ cử động nửa người trên, hai má cô xẹt nhẹ qua chiếc quần tây của anh. Cô nói lí nhí như muỗi kêu: “Cảm ơn và thật xin lỗi anh.”
Cố Trăn nhìn cô, không chút rung động mà nói: “Cô rất đẹp.”
Không phải là tán thưởng, không phải là thích thú, cũng không phải là dục vọng, đó là miêu tả như miêu tả một món đồ.
Không chỉ là một món đồ mà còn phải là món đồ có tác dụng.
Thần kinh của Thích Mạn Diễn trở nên căng thẳng, tự hỏi liệu Cố Trăn có thể buông tha cho Lận Đông Ngang không, cô lo rằng anh sẽ bị chặn lại ở đoạn nào đó.
Cô đeo kính râm mà còn bị người khác nhận ra, dòng người không ngừng vây lấy cô, che khuất tầm nhìn về anh.
Lận Đông Ngang quay đầu nhìn sơ lại một lượt, chính bản thân cũng không thể nói rõ nguyên nhân của hành động này.
Đập vào mắt anh là biển người mênh mông đen kịt.