Chuyện lắng xuống chưa được bao lâu thì huyện An liên tục mưa lớn nhiều ngày, dẫn đến lũ lụt. Cố Trăn được điều đến chỉ đạo công tác cứu trợ lũ lụt và thiên tai.
Đêm đến, chuông điện thoại anh reo lên, Cố Trăn đi ra ngoài hành lang nghe: “Mang Mang?”
Mạch Mang Mang đang ở trong bếp nấu mì liền thấy Mục Dã ngậm điện thoại chạy vào. Điện thoại đang hiển thị có cuộc gọi với Cố Trăn, cô hoài nghi không biết có phải do con chó đã thành tinh này cố ý hay không.
“Phó thị trưởng Cố, bên đấy các anh sao rồi?” Mạch Mang Mang đâm lao thì phải theo lao: “Hình như bên đấy vẫn chưa ngừng mưa.”
Cố Trăn trả lời: “Vẫn ổn.”
Ngoại trừ lần nói chuyện ở biệt thự lần trước, còn rất nhiều thứ cô và Cố Trăn vẫn chưa xác định rõ ràng.
Những tình huống khó khăn khiến mối quan hệ của họ khác so với trong cuộc sống thường ngày. Huống chi hai người bọn họ đã không hòa hợp hơn mười năm, khoảng cách thời gian cũng không thể làm phai mờ những cảm xúc ấy. Bây giờ bất chợt nguôi dịu lại, bọn họ dường như cách nhau rất xa, nhưng cũng lại thật gần, giống như những đám mây bồng bềnh trên bầu trời, khiến người khác khó lòng nhìn thấy.
Mạch Mang Mang không thể kiểm soát khoảng cách giữa hai người, làm kiểu gì cô cũng thấy thật gượng ép, cô tự nhủ: Anh ấy bận rộn công tác như vậy, cô còn chủ động gọi đến, làm như cô là người không thể sống nổi khi thiếu anh vậy.
Mạch Mang Mang cố gắng khiến giọng mình thoải mái như thường ngày: “Vậy anh chú ý an toàn, em cúp máy đây.” Cô còn bí bí ẩn ẩn giải thích: “Lần sau em sẽ không cho Mục Dã nghịch điện thoại nữa.”
“Đừng cúp máy!” Cố Trăn nói: “Dù em không gọi đến thì anh sẽ gọi lại cho em.”
“Anh gọi cho em làm gì?” Mạch Mang Mang kiêu ngạo nói: “Bây giờ em sống rất tốt.”
Quá khứ của hai người bọn họ cũng vậy, dù đã trôi qua nhưng trong ký ức vẫn nặng nề và âm u như vậy. Vì yêu anh nên cô mới ở lại bên anh. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chỉ giả vờ- với cô nó chẳng có ý nghĩa gì còn kéo thêm không biết bao rắc rối, chuyện phù phiếm xung quanh.
Nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ thấy như cô nói, anh chỉ ở bên và xuất hiện khi cô gặp khó khăn, giống như làm tròn trách nhiệm vậy.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Cố Trăn chậm rãi nói: “Vì anh nhớ em.”
Mạch Mang Mang giật mình, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp như những hạt ngọc bích rơi trên cửa sổ vỡ tan thành từng mảnh. Trong âm thanh ồn ào nhưng cũng lại phẳng lặng ấy, giọng nói của Cố Trăn càng thêm trầm lắng tình tứ: “Thật ra anh vẫn luôn như vậy Mang Mang, vẫn luôn nhớ em.”
Tiếng nước sôi ùng ục vang lên, nước nhanh chóng trào ra khỏi nồi, hơi nước nóng bỏng phả lên mặt cô. Mãi một lúc sau Mạch Mang Mang mới nhận ra, vội vàng tắt bếp nói: “Anh làm mì của em nhũn hết rồi.”
“Em có muốn nghe lời nói thật lòng không?”
“Về chuyện gì?”
“Dù mì có nhũn hay không ăn cũng không ngon đâu.”
Mang Mang hờn dỗi nói: “Sao lại không ngon!” Cô gắp một đũa nếm thử để chứng minh: “…Hình như không ngon thật.”
Cố Trăn cười khẽ: “Đợi anh về nấu cho em ăn nhé!”
Mạch Mang Mang đổ mì ra bát, bất giác mỉm cười: “Vâng.”
Đến nửa đêm, Mạch Mang Mang nằm trên giường câu được câu không nói chuyện với anh, cảm giác buồn ngủ ập đến, mắt nhắm mắt mở một hồi rồi ngủ luôn, điện thoại trượt từ trên tai xuống gối.
Màn đêm buông xuống, tiếng thở nhè nhẹ của Mang Mang cách một cái màn hình xuyên vào tai anh cực kỳ rõ ràng, như trước kia cô gối đầu trên cánh tay, nép vào lồng ngực anh ngủ say vậy.
Như vậy là đủ rồi.
Cố Trăn không ngắt cuộc gọi mà kết nối đeo tai nghe Bluetooth vào, đồng thời tắt tiếng bên mình đi để không đánh thức cô.
Quay lại trung tâm chỉ đạo phòng chống thiên tai, nhiều video về lũ lụt, ngập lụt của các vùng theo giờ được chiếu trên màn hình. Cố Trăn đang thảo luận ý tưởng với nhân viên kỹ thuật của Cục thủy lợi, bỗng có người thấy di dộng anh đang sáng, chỉ tay vào điện thoại anh bảo: “Phó thị trưởng Cố, điện thoại anh có cuộc gọi kìa.”
Cố Trăn sắc mặt không đổi ý bảo anh ta tiếp tục.
Nhân viên kỹ thuật kia không dám nói gì thêm, gật đầu vâng.
6 rưỡi sáng Mạch Mang Mang tỉnh lại, tháng trước cô phải bù đầu xử lý công việc tồn kho nên bây giờ coi như đang được nghỉ phép, thời gian khá rảnh rỗi.
Cô mơ màng nhớ về giấc mơ vừa rồi, vừa cúi đầu thấy điện thoại vẫn đang gọi, chỉ còn 1% pin. Cô vội vươn người ra lấy cáp với dây sạc.
“Cố Trăn?” Mạch Mang Mang ngạc nhiên nói: “Sao anh không cúp máy?”
Cố Trăn đã thức cả đêm, giọng nói trầm khàn: “Ừm, em dậy rồi à?”
“Cả đêm qua anh không ngủ?”
“Ừm, vừa kết thúc công việc xong.”
Mạch Mang Mang cười: “Suốt đêm nghe như vậy mà không thấy chán.” Giọng mũi cô khàn đặc: “Em mơ thấy anh rơi từ trên thuyền xuống, dòng nước chảy xiết, thoáng chốc đã không thấy anh đâu…”
Giấc mơ kiểu này chừng nào anh còn ở đấy thì nó vẫn tiếp tục, Cố Trăn an ủi: “Giấc mơ nào cũng đi ngược lại với hiện thực, anh sẽ không bao giờ biến mất.”
Mạch Mang Mang im lặng một lúc, nghe thấy bên kia có tiếng đóng cửa xe liền bắt đầu không ngừng suy nghĩ: “Tình hình bên đấy có tốt hơn không?”
“Có.”
Trả lời một từ duy nhất như cho có lệ vậy, cô tưởng anh vô tâm vô phế, hừ lạnh một cái: “Vậy thôi, anh nghỉ ngơi đi.”
Bầu trời quang đãng hửng nắng mai, Cố Trăn đứng trước cửa nhà cô, dịu dàng nói: “Mở cửa.”
Đêm đến, chuông điện thoại anh reo lên, Cố Trăn đi ra ngoài hành lang nghe: “Mang Mang?”
Mạch Mang Mang đang ở trong bếp nấu mì liền thấy Mục Dã ngậm điện thoại chạy vào. Điện thoại đang hiển thị có cuộc gọi với Cố Trăn, cô hoài nghi không biết có phải do con chó đã thành tinh này cố ý hay không.
“Phó thị trưởng Cố, bên đấy các anh sao rồi?” Mạch Mang Mang đâm lao thì phải theo lao: “Hình như bên đấy vẫn chưa ngừng mưa.”
Cố Trăn trả lời: “Vẫn ổn.”
Ngoại trừ lần nói chuyện ở biệt thự lần trước, còn rất nhiều thứ cô và Cố Trăn vẫn chưa xác định rõ ràng.
Những tình huống khó khăn khiến mối quan hệ của họ khác so với trong cuộc sống thường ngày. Huống chi hai người bọn họ đã không hòa hợp hơn mười năm, khoảng cách thời gian cũng không thể làm phai mờ những cảm xúc ấy. Bây giờ bất chợt nguôi dịu lại, bọn họ dường như cách nhau rất xa, nhưng cũng lại thật gần, giống như những đám mây bồng bềnh trên bầu trời, khiến người khác khó lòng nhìn thấy.
Mạch Mang Mang không thể kiểm soát khoảng cách giữa hai người, làm kiểu gì cô cũng thấy thật gượng ép, cô tự nhủ: Anh ấy bận rộn công tác như vậy, cô còn chủ động gọi đến, làm như cô là người không thể sống nổi khi thiếu anh vậy.
Mạch Mang Mang cố gắng khiến giọng mình thoải mái như thường ngày: “Vậy anh chú ý an toàn, em cúp máy đây.” Cô còn bí bí ẩn ẩn giải thích: “Lần sau em sẽ không cho Mục Dã nghịch điện thoại nữa.”
“Đừng cúp máy!” Cố Trăn nói: “Dù em không gọi đến thì anh sẽ gọi lại cho em.”
“Anh gọi cho em làm gì?” Mạch Mang Mang kiêu ngạo nói: “Bây giờ em sống rất tốt.”
Quá khứ của hai người bọn họ cũng vậy, dù đã trôi qua nhưng trong ký ức vẫn nặng nề và âm u như vậy. Vì yêu anh nên cô mới ở lại bên anh. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chỉ giả vờ- với cô nó chẳng có ý nghĩa gì còn kéo thêm không biết bao rắc rối, chuyện phù phiếm xung quanh.
Nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ thấy như cô nói, anh chỉ ở bên và xuất hiện khi cô gặp khó khăn, giống như làm tròn trách nhiệm vậy.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Cố Trăn chậm rãi nói: “Vì anh nhớ em.”
Mạch Mang Mang giật mình, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp như những hạt ngọc bích rơi trên cửa sổ vỡ tan thành từng mảnh. Trong âm thanh ồn ào nhưng cũng lại phẳng lặng ấy, giọng nói của Cố Trăn càng thêm trầm lắng tình tứ: “Thật ra anh vẫn luôn như vậy Mang Mang, vẫn luôn nhớ em.”
Tiếng nước sôi ùng ục vang lên, nước nhanh chóng trào ra khỏi nồi, hơi nước nóng bỏng phả lên mặt cô. Mãi một lúc sau Mạch Mang Mang mới nhận ra, vội vàng tắt bếp nói: “Anh làm mì của em nhũn hết rồi.”
“Em có muốn nghe lời nói thật lòng không?”
“Về chuyện gì?”
“Dù mì có nhũn hay không ăn cũng không ngon đâu.”
Mang Mang hờn dỗi nói: “Sao lại không ngon!” Cô gắp một đũa nếm thử để chứng minh: “…Hình như không ngon thật.”
Cố Trăn cười khẽ: “Đợi anh về nấu cho em ăn nhé!”
Mạch Mang Mang đổ mì ra bát, bất giác mỉm cười: “Vâng.”
Đến nửa đêm, Mạch Mang Mang nằm trên giường câu được câu không nói chuyện với anh, cảm giác buồn ngủ ập đến, mắt nhắm mắt mở một hồi rồi ngủ luôn, điện thoại trượt từ trên tai xuống gối.
Màn đêm buông xuống, tiếng thở nhè nhẹ của Mang Mang cách một cái màn hình xuyên vào tai anh cực kỳ rõ ràng, như trước kia cô gối đầu trên cánh tay, nép vào lồng ngực anh ngủ say vậy.
Như vậy là đủ rồi.
Cố Trăn không ngắt cuộc gọi mà kết nối đeo tai nghe Bluetooth vào, đồng thời tắt tiếng bên mình đi để không đánh thức cô.
Quay lại trung tâm chỉ đạo phòng chống thiên tai, nhiều video về lũ lụt, ngập lụt của các vùng theo giờ được chiếu trên màn hình. Cố Trăn đang thảo luận ý tưởng với nhân viên kỹ thuật của Cục thủy lợi, bỗng có người thấy di dộng anh đang sáng, chỉ tay vào điện thoại anh bảo: “Phó thị trưởng Cố, điện thoại anh có cuộc gọi kìa.”
Cố Trăn sắc mặt không đổi ý bảo anh ta tiếp tục.
Nhân viên kỹ thuật kia không dám nói gì thêm, gật đầu vâng.
6 rưỡi sáng Mạch Mang Mang tỉnh lại, tháng trước cô phải bù đầu xử lý công việc tồn kho nên bây giờ coi như đang được nghỉ phép, thời gian khá rảnh rỗi.
Cô mơ màng nhớ về giấc mơ vừa rồi, vừa cúi đầu thấy điện thoại vẫn đang gọi, chỉ còn 1% pin. Cô vội vươn người ra lấy cáp với dây sạc.
“Cố Trăn?” Mạch Mang Mang ngạc nhiên nói: “Sao anh không cúp máy?”
Cố Trăn đã thức cả đêm, giọng nói trầm khàn: “Ừm, em dậy rồi à?”
“Cả đêm qua anh không ngủ?”
“Ừm, vừa kết thúc công việc xong.”
Mạch Mang Mang cười: “Suốt đêm nghe như vậy mà không thấy chán.” Giọng mũi cô khàn đặc: “Em mơ thấy anh rơi từ trên thuyền xuống, dòng nước chảy xiết, thoáng chốc đã không thấy anh đâu…”
Giấc mơ kiểu này chừng nào anh còn ở đấy thì nó vẫn tiếp tục, Cố Trăn an ủi: “Giấc mơ nào cũng đi ngược lại với hiện thực, anh sẽ không bao giờ biến mất.”
Mạch Mang Mang im lặng một lúc, nghe thấy bên kia có tiếng đóng cửa xe liền bắt đầu không ngừng suy nghĩ: “Tình hình bên đấy có tốt hơn không?”
“Có.”
Trả lời một từ duy nhất như cho có lệ vậy, cô tưởng anh vô tâm vô phế, hừ lạnh một cái: “Vậy thôi, anh nghỉ ngơi đi.”
Bầu trời quang đãng hửng nắng mai, Cố Trăn đứng trước cửa nhà cô, dịu dàng nói: “Mở cửa.”