Mạch Mang Mang thoáng giật mình, theo bản năng liếc nhìn Cố Trăn. Dường như anh không phản đối, cô khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu qua, đẩy cửa bước xuống xe. Cô nhẹ nhàng kêu: “Tiểu Hoan.” Cô sửa lại, “Gọi chị Mang Mang là được rồi.”
Ánh mắt Cố Hoan đảo qua lại giữa hai người họ, cả hai không thèm nhìn nhau. Cô nén sự nghi ngờ của mình xuống, ôm chầm lấy Mạch Mang Mang: “Như nhau cả mà, chị Mang Mang, em nhớ chị lắm, may mà anh trai em không để mất chị.”
Hồi đó Mạch Mang Mang còn làm em gái của Cố Hoan, giờ đây hai người gặp lại nhau, ôm lấy nhau, cảm giác thân quen lúc xưa lại ùa về.
Lúc tách nhau ra, Cố Hoan lướt mắt xuống phía dưới, phát hiện vài dấu hôn còn mới ở ngực Mạch Mang Mang. Cô ngại ngùng thở phào, ừm, có vẻ như tình cảm của bọn họ vẫn tốt đẹp, chắc là mới cãi nhau thôi.
Cố Hoan còn đang suy nghĩ thì Cố Trăn gõ vào sau gáy cô: “Còn anh thì sao?”
Tuổi tác tăng dần theo năm tháng, Cố Hoan vừa thương cũng lại vừa sợ anh trai mình. Ban nãy anh mới bày ra khuôn mặt lạnh lùng, cô nhất thời không dám đến gần.
“Em cũng nhớ anh.” Cố Hoan nói, “Anh và chị dâu, ai em cũng đều nhớ hết.”
Mạch Mang Mang giả bộ như không nghe thấy, đẩy Cố Hoan vào đứng giữa, và duy trì khoảng cách với Cố Trăn.
Cố Hoan hào hứng đề nghị lấy căn nhà lúc trước họ sống làm nơi ăn uống. Người giúp việc cùng bà ngoại đã đến đó trước và đang chờ họ rồi.
Băng qua con đường chật hẹp và đông kín người qua lại, Mạch Mang Mang hít một hơi thật sâu, bước đến cửa nhà, Du Bồi Cầm ngồi trên ghế mây, gọi tên cô: “Mang Mang.”
So với những người trong gia đình mình, bà ngoại anh lại càng giống như người thân của cô hơn, Mạch Mang Mang không khỏi nhớ nhung. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Du Bồi Cầm, áp mặt vào đầu gối của bà, lòng bỗng an yên lạ thường: “Bà ngoại.”
Du Bồi Cầm nghẹn ngào nói: “Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”
Xa cách bao lâu, nay được gặp lại, Mạch Mang Mang tự nhiên nhận được tình yêu thương của Du Bồi Cầm hơn. Hai người bày tỏ tình cảm với nhau rồi cùng ôn lại chuyện cũ mãi không hết. Cố Trăn đứng ở bên cạnh mà cứ như người xa lạ, anh nhìn Mạch Mang Mang âm thầm rơi lệ, không nhịn được mà xoa đầu an ủi cô.
Mạch Mang Mang cũng không hề ngẩng đầu lên, đổi tay đẩy anh ra như thể ghét anh làm phiền mình.
Cố Trăn đổi cách dỗ dành khác: “Em mà khóc nữa thì ngoại cũng sẽ đau lòng đó.”
Mạch Mang Mang không khóc nữa, cô dìu bà ngoại ngồi vào bàn ăn.
Canh là do chính tay Du Bồi Cầm nấu, bà múc cho Mạch Mang Mang một bát, xúc động nói: “Cố Trăn nói sẽ dẫn con về, bà còn không dám tin lời nó, già cả rồi, trong lòng có chuyện vui là mấy bữa liền sẽ không ngủ được.” Bà lên tiếng trách móc, “Đều tại Cố Trăn, lâu như vậy mới nói cho bà biết.”
Hai tay Mạch Mang Mang nhận lấy bát canh, che giấu đi việc mình đã sớm gặp lại Du Bồi Cầm: “Sau này con sẽ thường đến thăm bà, bà quen vui vẻ rồi sẽ không còn mất ngủ nữa.”
Lúc Mạch Mang Mang vô tình làm rớt đũa tre thì Cố Trăn đã kịp thời bắt được, cô vẫn đang cúi người xuống tìm nó nhưng bị anh túm lấy tay mình ở dưới bàn.
Mạch Mang Mang trừng mắt với Cố Trăn nhưng mặt anh vẫn tỉnh bơ, giao tiếp bằng mắt với cô, còn hết sức tự nhiên nhìn Cố Hoan đang ríu rít nói chuyện.
Cố Trăn vứt đôi đũa đang nằm ngang trong tay mình đi, chầm chậm mà cứng rắn nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen nhau.
Nếu cô cứ vùng vằng sẽ gây tiếng động lớn thu hút sự chú ý của bà ngoại, Mạch Mang Mang kháng cự thất bại nên đành mặc cho anh nắm, còn mình thì dùng tay phải cầm muỗng.
Cố Hoan thấy lạ nên hỏi: “Chị Mang Mang, sao mặt chị đỏ vậy? Nóng hả chị, vậy để em đi chỉnh nhiệt độ.”
Mạch Mang Mang lắc đầu: “Là do chị uống canh ấy, không sao đâu, đừng để ý.”
Cố Hoan trời sinh hoạt bát khéo ăn khéo nói, rất có khả năng tạo bầu không khí trở nên vui vẻ, cô nói tiếp: “Bà ngoại, bà có thấy chị Mang Mang đẹp hơn trước không? Hôm nay lúc chị ấy xuất hiện thì hệt như tiên nữ, con đứng hình một hồi luôn.” Cô chuyển hướng sang Cố Trăn, bắt đầu xin xỏ, “Thị trưởng Cố, anh có thể cho em mượn chị Mang Mang để chị ấy làm người mẫu cho em không?”
Cố Trăn bình tĩnh uống canh: “Sao lại hỏi anh?”
“Vì Mang Mang là của anh mà.” Cố Hoan cười hi hi rồi nói: “Chị Mang Mang, chị có đồng ý với em không?”
……
Du Bồi Cầm giúp Mạch Mang Mang giải vây: “Cố Hoan, con đó, hai mươi mấy tuổi rồi mà ăn nói không có ý tứ gì cả.” Trưởng bối luôn có cái nhìn khác với mọi người, “Đẹp nhưng mà cũng gầy quá rồi, có phải Cố Trăn không chăm sóc tốt cho con không?”
Cố Trăn nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc hỏi Mạch Mang Mang: “Là không chăm sóc tốt chỗ nào vậy, Mang Mang?”
Chỉ có Mạch Mang Mang mới nhìn ra được ý cười không đứng đắn trong mắt anh. Vài ngày trước, Cố Trăn nói người cô yếu ớt, bảo cô phải vận động nhiều hơn. Cô than phiền, vận động trên giường đã quá đủ với cô rồi, cô cảm thấy gần đây mình ăn uống nhiều hơn nhưng cân nặng lại giảm, đều là do bị anh giày vò mà ra.
Du Bồi Cầm thiên vị cô, cô không thể không thanh minh cho Cố Trăn: “Anh ấy chăm sóc con rất tốt ạ, bản thân con cũng biết chăm sóc tốt cho chính mà, là do con ăn hoài không mập, bà ngoại không cần lo lắng đâu ạ.”
Du Bồi Cầm gật đầu: “Con vẫn nên ăn nhiều chút nha.”
Mạch Mang Mang uống canh để lảng tránh đi: “Dạ vâng.”
Cuối cùng Cố Trăn cũng thả tay của Mạch Mang Mang ra, anh tiến tới gần cô, vén mấy cọng tóc lộn xộn của cô ra sau tai để tránh rủ xuống bát canh.
Du Bồi Cầm hài lòng với sự săn sóc của cháu trai mình.
Ai mà có ngờ Cố Trăn lại thừa cơ xoa nắn dái tai cô một phát: “Sao cả lỗ tai cũng ngày càng đỏ vậy?” Anh thì thầm, “Trước mặt bà ngoại em rất ngoan ngoãn, vậy trước mặt anh khi nào em mới chịu nghe lời đây?”
Phía sau cổ Mạch Mang Mang tê rần cả lên, cô nghiến răng, lấy chân đạp mạnh vào anh một cái.
Sau bữa ăn, Mạch Mang Mang cùng Bồi Dù Cầm nói chuyện phiếm. Lúc cô vào phòng bếp rửa trái cây thì gặp Cố Hoan ở cầu thang.
Cố Hoan kéo cánh tay của Cố Trăn, phấn khích hỏi cô: “Chị Mang Mang, bọn em định lên sân thượng nướng đồ, chị có lên không?”
Mạch Mang Mang vẫn chưa nuốt trôi cục tức, mặt lạnh như băng trả lời Cố Trăn: “Không đi.”
Ánh mắt Cố Hoan tha thiết mong chờ nhìn Cố Trăn, ý bảo anh nói mấy câu đi nhưng Cố Trăn làm như không để ý đến: “Tùy cô ấy thôi.”
Cố Hoan thử xoa dịu tình hình, Mạch Mang Mang một mực cho rằng anh chỉ đang giả vờ giả vịt trước mặt bà ngoại, lừa cô cùng anh diễn trò chứ thực chất anh chẳng quan tâm gì đến cô. Cô giận tím người, nói thẳng: “Chị không muốn để ý đến anh ta.”
Mạch Mang Mang xoay người về lại phòng của bà ngoại. Mãi cho đến 9 giờ tối, cô ngáp ngắn ngáp dài.
“Mệt rồi hả Mang Mang?” Du Bồi Cầm bảo, “Tất cả phòng ở đây con muốn ngủ ở đâu cũng được.”
Đúng lúc Cố Hoan vừa xuống lầu: “Chị Mang Mang, em dẫn chị về phòng ngủ nha.”
Cố Hoan dẫn Mạch Mang Mang vào phòng của Cố Trăn, dù sao anh cũng không ngủ đây nên cô chọn muốn không phá hỏng tâm ý của Cố Hoan.
Phòng cũ có lẽ đã thuê người tới dọn dẹp sửa sang lại, đổi ga giường mới, so với ban đầu thì tổng thể không khác biệt lắm. Tông màu đen trắng xám cơ bản, sáng sủa, hợp với tính cách trầm ổn và đầy lý trí bên trong nội tâm Cố Trăn.
Sàn gỗ làm tăng cảm giác ấm áp trong phòng. Mạch Mang Mang còn nhớ vì cô thích đi chân trần, Cố Trăn thấy nền gạch men sứ quá lạnh nên sau này đã đặc biệt thay bằng sàn gỗ. Anh thường ôm nhấc bổng cô, dùng tay nắm lấy chân cô rồi gãi vào lòng bàn chân, gặng hỏi cô có biết lạnh hay không. Cô chỉ cười xòa xin lỗi anh nhưng lần sau vẫn ngựa quen đường cũ, chờ anh tới bế cô nhưng lần này anh còn quá trớn hơn, đem hai chân lạnh băng của cô đặt lên bụng dưới của mình để sưởi ấm.
Mùa đông ở Dật Thành vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, trời rét đến độ muốn đóng băng, một lớp sương tích tụ trên tấm cửa thủy tinh bị gió lay nhẹ. Trên chiếc bàn học đặt trước cửa sổ, tờ giấy đề thi được trải thẳng, tuy tay hai người vẫn đặt trên giấy nhưng môi lưỡi đã quấn lấy nhau, nụ hôn nồng nàn đắm đuối.
Cuối tuần, chăn bông bị đem đi sấy khô nên cô làm ổ trong lòng Cố Trăn, cùng anh đọc một quyển sách. Khi thì cô chê anh đọc nhanh, lúc thì lại than anh đọc chậm, khi thì cãi lý nhau vì bất đồng quan điểm nhưng rồi hai người cũng đặt sách xuống, nhìn nhau bật cười rồi lại thân thiết như ban đầu.
Mạch Mang Mang nằm trên giường của Cố Trăn, cô đảo mắt quanh căn phòng, dường như mọi ngóc ngách nơi đây đều tồn tại dấu vết cuộc sống chung của hai người. Bất kể bên ngoài có mưa nắng bão bùng thì họ vẫn tạo nên một thế giới nhỏ cho riêng mình.
Mạch Mang Mang không ngủ được, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, thấy trên chiếc tủ đầu giường chất đầy dây buộc tóc màu đen, bên cạnh là bàn chải đánh răng chạy bằng điện kiểu couple của hai người,.. vân vân. Có vẻ như căn phòng vẫn không mấy thay đổi từ khi cô rời đi.
Cuối cùng cô dừng chân trước tủ sách.
Sau Cố Trăn tốt nghiệp cấp ba xong liền chuyển đến thành phố A học đại học, vì vậy những cuốn sách được trưng ở đây đều là những cuốn cũ, bụi bặm bám đầy khe tủ, có lẽ lâu rồi tủ sách này chưa được mở ra.
Mạch Mang Mang kéo cửa tủ, một mùi đặc trưng của sách mực và giấy trắng bụi bặm bốc lên. Cô lấy ra xem thử, mấy quyển nghiên cứu kinh tế chính trị được viết bằng cả nét chữ xưa và nay. Hai nét chữ ấy đều ẩn trong mình sự mạnh mẽ cứng cáp, tuy hai con người hai nét chữ nhưng nội dung sách đều là những kiến thức chuyên sâu, cô suy đoán có thể là Cố Trăn được kế thừa từ Cố Hoài Sơ.
Mạch Mang Mang ngồi xổm xuống, tiện tay mở ngăn kéo dưới cùng ra, bên trong là một quyển album được chụp từ lúc bé cho đến lúc học sơ trung. Cố Trăn lúc ấy mặt mũi sáng sủa hơn nhưng lại mang nét mặt lạnh lùng.
Trong số đó có một tấm là ảnh chụp tập thể tại hội nghị mô hình liên kết học sinh trung học ở Dật Thành, Mạch Mang Mang vẫn còn chút ấn tượng vì người đại diện xuất sắc nhất được khen thưởng lúc đó là cô. Khi ấy cô đứng ở vị trí trung tâm nhất, còn anh ở bên phải phía sau cô, thời điểm đó hai người còn chưa quen biết nhau.
Tại sao anh lại đơn phương giữ tấm ảnh này trong khi cô cũng không hề lưu lại nó. Tuy là niềm vinh dự của cô nhưng thời gian lại kéo dài quá trình trưởng thành, một hội nghị mô hình liên kết bình thường thực sự là vô cùng nhỏ bé.
Mạch Mang Mang lật qua lật lại, ngay cả ảnh tốt nghiệp trung học của Cố Trăn cũng không có trong cuốn album này.
Cô ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, liên tưởng đến một khả năng nhỏ nhoi, bất chợt cảm thấy như máu đều dồn về tim.
Không biết từ khi nào Cố Trăn đã đứng ở cửa, ánh mắt anh sâu xa, lướt qua những hạt bụi bay nhảy trong không khí như xuyên qua lớp thời gian dài đằng đẵng.
Toàn thân Mạch Mang Mang nặng trĩu như gắn chì, tiếng chuông định mệnh vang vọng trong người cô, chỉ riêng hành động quay đầu lại nhìn anh tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại hết sức nặng nề.
Cố Trăn nghiêng người dựa vào cánh cửa, nhìn cô và nói: “Anh không thay đổi.”
Ánh mắt Cố Hoan đảo qua lại giữa hai người họ, cả hai không thèm nhìn nhau. Cô nén sự nghi ngờ của mình xuống, ôm chầm lấy Mạch Mang Mang: “Như nhau cả mà, chị Mang Mang, em nhớ chị lắm, may mà anh trai em không để mất chị.”
Hồi đó Mạch Mang Mang còn làm em gái của Cố Hoan, giờ đây hai người gặp lại nhau, ôm lấy nhau, cảm giác thân quen lúc xưa lại ùa về.
Lúc tách nhau ra, Cố Hoan lướt mắt xuống phía dưới, phát hiện vài dấu hôn còn mới ở ngực Mạch Mang Mang. Cô ngại ngùng thở phào, ừm, có vẻ như tình cảm của bọn họ vẫn tốt đẹp, chắc là mới cãi nhau thôi.
Cố Hoan còn đang suy nghĩ thì Cố Trăn gõ vào sau gáy cô: “Còn anh thì sao?”
Tuổi tác tăng dần theo năm tháng, Cố Hoan vừa thương cũng lại vừa sợ anh trai mình. Ban nãy anh mới bày ra khuôn mặt lạnh lùng, cô nhất thời không dám đến gần.
“Em cũng nhớ anh.” Cố Hoan nói, “Anh và chị dâu, ai em cũng đều nhớ hết.”
Mạch Mang Mang giả bộ như không nghe thấy, đẩy Cố Hoan vào đứng giữa, và duy trì khoảng cách với Cố Trăn.
Cố Hoan hào hứng đề nghị lấy căn nhà lúc trước họ sống làm nơi ăn uống. Người giúp việc cùng bà ngoại đã đến đó trước và đang chờ họ rồi.
Băng qua con đường chật hẹp và đông kín người qua lại, Mạch Mang Mang hít một hơi thật sâu, bước đến cửa nhà, Du Bồi Cầm ngồi trên ghế mây, gọi tên cô: “Mang Mang.”
So với những người trong gia đình mình, bà ngoại anh lại càng giống như người thân của cô hơn, Mạch Mang Mang không khỏi nhớ nhung. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Du Bồi Cầm, áp mặt vào đầu gối của bà, lòng bỗng an yên lạ thường: “Bà ngoại.”
Du Bồi Cầm nghẹn ngào nói: “Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”
Xa cách bao lâu, nay được gặp lại, Mạch Mang Mang tự nhiên nhận được tình yêu thương của Du Bồi Cầm hơn. Hai người bày tỏ tình cảm với nhau rồi cùng ôn lại chuyện cũ mãi không hết. Cố Trăn đứng ở bên cạnh mà cứ như người xa lạ, anh nhìn Mạch Mang Mang âm thầm rơi lệ, không nhịn được mà xoa đầu an ủi cô.
Mạch Mang Mang cũng không hề ngẩng đầu lên, đổi tay đẩy anh ra như thể ghét anh làm phiền mình.
Cố Trăn đổi cách dỗ dành khác: “Em mà khóc nữa thì ngoại cũng sẽ đau lòng đó.”
Mạch Mang Mang không khóc nữa, cô dìu bà ngoại ngồi vào bàn ăn.
Canh là do chính tay Du Bồi Cầm nấu, bà múc cho Mạch Mang Mang một bát, xúc động nói: “Cố Trăn nói sẽ dẫn con về, bà còn không dám tin lời nó, già cả rồi, trong lòng có chuyện vui là mấy bữa liền sẽ không ngủ được.” Bà lên tiếng trách móc, “Đều tại Cố Trăn, lâu như vậy mới nói cho bà biết.”
Hai tay Mạch Mang Mang nhận lấy bát canh, che giấu đi việc mình đã sớm gặp lại Du Bồi Cầm: “Sau này con sẽ thường đến thăm bà, bà quen vui vẻ rồi sẽ không còn mất ngủ nữa.”
Lúc Mạch Mang Mang vô tình làm rớt đũa tre thì Cố Trăn đã kịp thời bắt được, cô vẫn đang cúi người xuống tìm nó nhưng bị anh túm lấy tay mình ở dưới bàn.
Mạch Mang Mang trừng mắt với Cố Trăn nhưng mặt anh vẫn tỉnh bơ, giao tiếp bằng mắt với cô, còn hết sức tự nhiên nhìn Cố Hoan đang ríu rít nói chuyện.
Cố Trăn vứt đôi đũa đang nằm ngang trong tay mình đi, chầm chậm mà cứng rắn nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen nhau.
Nếu cô cứ vùng vằng sẽ gây tiếng động lớn thu hút sự chú ý của bà ngoại, Mạch Mang Mang kháng cự thất bại nên đành mặc cho anh nắm, còn mình thì dùng tay phải cầm muỗng.
Cố Hoan thấy lạ nên hỏi: “Chị Mang Mang, sao mặt chị đỏ vậy? Nóng hả chị, vậy để em đi chỉnh nhiệt độ.”
Mạch Mang Mang lắc đầu: “Là do chị uống canh ấy, không sao đâu, đừng để ý.”
Cố Hoan trời sinh hoạt bát khéo ăn khéo nói, rất có khả năng tạo bầu không khí trở nên vui vẻ, cô nói tiếp: “Bà ngoại, bà có thấy chị Mang Mang đẹp hơn trước không? Hôm nay lúc chị ấy xuất hiện thì hệt như tiên nữ, con đứng hình một hồi luôn.” Cô chuyển hướng sang Cố Trăn, bắt đầu xin xỏ, “Thị trưởng Cố, anh có thể cho em mượn chị Mang Mang để chị ấy làm người mẫu cho em không?”
Cố Trăn bình tĩnh uống canh: “Sao lại hỏi anh?”
“Vì Mang Mang là của anh mà.” Cố Hoan cười hi hi rồi nói: “Chị Mang Mang, chị có đồng ý với em không?”
……
Du Bồi Cầm giúp Mạch Mang Mang giải vây: “Cố Hoan, con đó, hai mươi mấy tuổi rồi mà ăn nói không có ý tứ gì cả.” Trưởng bối luôn có cái nhìn khác với mọi người, “Đẹp nhưng mà cũng gầy quá rồi, có phải Cố Trăn không chăm sóc tốt cho con không?”
Cố Trăn nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc hỏi Mạch Mang Mang: “Là không chăm sóc tốt chỗ nào vậy, Mang Mang?”
Chỉ có Mạch Mang Mang mới nhìn ra được ý cười không đứng đắn trong mắt anh. Vài ngày trước, Cố Trăn nói người cô yếu ớt, bảo cô phải vận động nhiều hơn. Cô than phiền, vận động trên giường đã quá đủ với cô rồi, cô cảm thấy gần đây mình ăn uống nhiều hơn nhưng cân nặng lại giảm, đều là do bị anh giày vò mà ra.
Du Bồi Cầm thiên vị cô, cô không thể không thanh minh cho Cố Trăn: “Anh ấy chăm sóc con rất tốt ạ, bản thân con cũng biết chăm sóc tốt cho chính mà, là do con ăn hoài không mập, bà ngoại không cần lo lắng đâu ạ.”
Du Bồi Cầm gật đầu: “Con vẫn nên ăn nhiều chút nha.”
Mạch Mang Mang uống canh để lảng tránh đi: “Dạ vâng.”
Cuối cùng Cố Trăn cũng thả tay của Mạch Mang Mang ra, anh tiến tới gần cô, vén mấy cọng tóc lộn xộn của cô ra sau tai để tránh rủ xuống bát canh.
Du Bồi Cầm hài lòng với sự săn sóc của cháu trai mình.
Ai mà có ngờ Cố Trăn lại thừa cơ xoa nắn dái tai cô một phát: “Sao cả lỗ tai cũng ngày càng đỏ vậy?” Anh thì thầm, “Trước mặt bà ngoại em rất ngoan ngoãn, vậy trước mặt anh khi nào em mới chịu nghe lời đây?”
Phía sau cổ Mạch Mang Mang tê rần cả lên, cô nghiến răng, lấy chân đạp mạnh vào anh một cái.
Sau bữa ăn, Mạch Mang Mang cùng Bồi Dù Cầm nói chuyện phiếm. Lúc cô vào phòng bếp rửa trái cây thì gặp Cố Hoan ở cầu thang.
Cố Hoan kéo cánh tay của Cố Trăn, phấn khích hỏi cô: “Chị Mang Mang, bọn em định lên sân thượng nướng đồ, chị có lên không?”
Mạch Mang Mang vẫn chưa nuốt trôi cục tức, mặt lạnh như băng trả lời Cố Trăn: “Không đi.”
Ánh mắt Cố Hoan tha thiết mong chờ nhìn Cố Trăn, ý bảo anh nói mấy câu đi nhưng Cố Trăn làm như không để ý đến: “Tùy cô ấy thôi.”
Cố Hoan thử xoa dịu tình hình, Mạch Mang Mang một mực cho rằng anh chỉ đang giả vờ giả vịt trước mặt bà ngoại, lừa cô cùng anh diễn trò chứ thực chất anh chẳng quan tâm gì đến cô. Cô giận tím người, nói thẳng: “Chị không muốn để ý đến anh ta.”
Mạch Mang Mang xoay người về lại phòng của bà ngoại. Mãi cho đến 9 giờ tối, cô ngáp ngắn ngáp dài.
“Mệt rồi hả Mang Mang?” Du Bồi Cầm bảo, “Tất cả phòng ở đây con muốn ngủ ở đâu cũng được.”
Đúng lúc Cố Hoan vừa xuống lầu: “Chị Mang Mang, em dẫn chị về phòng ngủ nha.”
Cố Hoan dẫn Mạch Mang Mang vào phòng của Cố Trăn, dù sao anh cũng không ngủ đây nên cô chọn muốn không phá hỏng tâm ý của Cố Hoan.
Phòng cũ có lẽ đã thuê người tới dọn dẹp sửa sang lại, đổi ga giường mới, so với ban đầu thì tổng thể không khác biệt lắm. Tông màu đen trắng xám cơ bản, sáng sủa, hợp với tính cách trầm ổn và đầy lý trí bên trong nội tâm Cố Trăn.
Sàn gỗ làm tăng cảm giác ấm áp trong phòng. Mạch Mang Mang còn nhớ vì cô thích đi chân trần, Cố Trăn thấy nền gạch men sứ quá lạnh nên sau này đã đặc biệt thay bằng sàn gỗ. Anh thường ôm nhấc bổng cô, dùng tay nắm lấy chân cô rồi gãi vào lòng bàn chân, gặng hỏi cô có biết lạnh hay không. Cô chỉ cười xòa xin lỗi anh nhưng lần sau vẫn ngựa quen đường cũ, chờ anh tới bế cô nhưng lần này anh còn quá trớn hơn, đem hai chân lạnh băng của cô đặt lên bụng dưới của mình để sưởi ấm.
Mùa đông ở Dật Thành vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, trời rét đến độ muốn đóng băng, một lớp sương tích tụ trên tấm cửa thủy tinh bị gió lay nhẹ. Trên chiếc bàn học đặt trước cửa sổ, tờ giấy đề thi được trải thẳng, tuy tay hai người vẫn đặt trên giấy nhưng môi lưỡi đã quấn lấy nhau, nụ hôn nồng nàn đắm đuối.
Cuối tuần, chăn bông bị đem đi sấy khô nên cô làm ổ trong lòng Cố Trăn, cùng anh đọc một quyển sách. Khi thì cô chê anh đọc nhanh, lúc thì lại than anh đọc chậm, khi thì cãi lý nhau vì bất đồng quan điểm nhưng rồi hai người cũng đặt sách xuống, nhìn nhau bật cười rồi lại thân thiết như ban đầu.
Mạch Mang Mang nằm trên giường của Cố Trăn, cô đảo mắt quanh căn phòng, dường như mọi ngóc ngách nơi đây đều tồn tại dấu vết cuộc sống chung của hai người. Bất kể bên ngoài có mưa nắng bão bùng thì họ vẫn tạo nên một thế giới nhỏ cho riêng mình.
Mạch Mang Mang không ngủ được, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, thấy trên chiếc tủ đầu giường chất đầy dây buộc tóc màu đen, bên cạnh là bàn chải đánh răng chạy bằng điện kiểu couple của hai người,.. vân vân. Có vẻ như căn phòng vẫn không mấy thay đổi từ khi cô rời đi.
Cuối cùng cô dừng chân trước tủ sách.
Sau Cố Trăn tốt nghiệp cấp ba xong liền chuyển đến thành phố A học đại học, vì vậy những cuốn sách được trưng ở đây đều là những cuốn cũ, bụi bặm bám đầy khe tủ, có lẽ lâu rồi tủ sách này chưa được mở ra.
Mạch Mang Mang kéo cửa tủ, một mùi đặc trưng của sách mực và giấy trắng bụi bặm bốc lên. Cô lấy ra xem thử, mấy quyển nghiên cứu kinh tế chính trị được viết bằng cả nét chữ xưa và nay. Hai nét chữ ấy đều ẩn trong mình sự mạnh mẽ cứng cáp, tuy hai con người hai nét chữ nhưng nội dung sách đều là những kiến thức chuyên sâu, cô suy đoán có thể là Cố Trăn được kế thừa từ Cố Hoài Sơ.
Mạch Mang Mang ngồi xổm xuống, tiện tay mở ngăn kéo dưới cùng ra, bên trong là một quyển album được chụp từ lúc bé cho đến lúc học sơ trung. Cố Trăn lúc ấy mặt mũi sáng sủa hơn nhưng lại mang nét mặt lạnh lùng.
Trong số đó có một tấm là ảnh chụp tập thể tại hội nghị mô hình liên kết học sinh trung học ở Dật Thành, Mạch Mang Mang vẫn còn chút ấn tượng vì người đại diện xuất sắc nhất được khen thưởng lúc đó là cô. Khi ấy cô đứng ở vị trí trung tâm nhất, còn anh ở bên phải phía sau cô, thời điểm đó hai người còn chưa quen biết nhau.
Tại sao anh lại đơn phương giữ tấm ảnh này trong khi cô cũng không hề lưu lại nó. Tuy là niềm vinh dự của cô nhưng thời gian lại kéo dài quá trình trưởng thành, một hội nghị mô hình liên kết bình thường thực sự là vô cùng nhỏ bé.
Mạch Mang Mang lật qua lật lại, ngay cả ảnh tốt nghiệp trung học của Cố Trăn cũng không có trong cuốn album này.
Cô ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, liên tưởng đến một khả năng nhỏ nhoi, bất chợt cảm thấy như máu đều dồn về tim.
Không biết từ khi nào Cố Trăn đã đứng ở cửa, ánh mắt anh sâu xa, lướt qua những hạt bụi bay nhảy trong không khí như xuyên qua lớp thời gian dài đằng đẵng.
Toàn thân Mạch Mang Mang nặng trĩu như gắn chì, tiếng chuông định mệnh vang vọng trong người cô, chỉ riêng hành động quay đầu lại nhìn anh tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại hết sức nặng nề.
Cố Trăn nghiêng người dựa vào cánh cửa, nhìn cô và nói: “Anh không thay đổi.”