Mạch Mang Mang giành lấy cây đàn trong tay anh, vùi mặt vào cổ Cố Trăn, mặt của cô vừa lạnh vừa ướt: “Cố Trăn.”
Đáng lẽ cô nên hiểu từ sớm mới phải, cho dù Cố Trăn có kiêu ngạo đến đâu cũng chưa từng chấp nhặt cô chuyện gì. Loại bao dung này, căn bản không thể tồn tại nếu chỉ có quan hệ thể xác.
“Về phần Lâm An, xin lỗi, khi đó em không hiểu chuyện, hiểu sai tình bạn, chấp nhận làm theo ý nguyện của cha mẹ, thế nhưng ở góc độ tình yêu, em không hề coi cậu ấy là bạn trai mình.” Cô giải thích, “Bây giờ nói có thể đã quá muộn, hơn nữa còn không có trách nhiệm, em luôn kéo anh vào vũng nước đục – mặc dù anh chưa bao giờ tính toán với em, nhưng em nghĩ mình phải nói cho anh biết.”
“Cho dù em nghĩ anh không thích em, nhưng anh vẫn luôn ở trong tim em, anh đã ở đó từ rất lâu rồi. Anh là người đầu tiên khiến em rung động, người đầu tiên mà em thích, người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà em yêu.”
“Giống như ngày hôm nay, nếu như anh vẫn còn trách em vậy thì sẽ không ở lại cùng với em, em cũng đã từng như vậy.” Cố Trăn nhào đến hôn lên lông mày của cô, “Lựa chọn cuối cùng mà chúng ta đưa ra, đều rất tỉnh táo, và cũng thuận theo tiếng lòng mình.”
“Cho nên em không cần phải nói xin lỗi, chuyện đã qua lâu rồi. Huống hồ, khi đó anh cũng có rất nhiều điều chưa phải, nếu để mà nói thì chúng ta đều có lỗi.”
“Anh không làm sai gì hết.” Mạch Mang Mang nói, “Sau này, chúng ta cũng không cần nói xin lỗi đối phương nữa.”
Trên sân thượng gió thổi se lạnh, Cố Trăn ôm cô trở về phòng, lò sưởi điện đã được bật lên, màu đỏ cam rực rỡ, Mạch Mang Mang dán vào người anh, đòi lấy hơi ấm: “Đổi lại, nếu như anh động đến một đầu ngón tay của Lận Nam Huyên, em sẽ tức chết.”
Cố Trăn xoa trán: “Anh tưởng em sẽ không nhắc đến cô ta nữa.” Anh cắn nhẹ lên má cô, “Đúng là em bé nhỏ mọn.”
Có được tình yêu của Cố Trăn, có thể khiến cô trở thành một cô bé, Mạch Mang Mang ngang ngược cãi lý: “Chẳng phải anh nói, thích em của lúc trước hay sao, em chính là con người bụng dạ hẹp hòi thế đấy, ưm…”
Cố Trăn không tiện tiết lộ chuyện cá nhân của Lận Nam Huyên, lại suy nghĩ đến khả năng tiếp nhận của Mạch Mang Mang, anh đã chặn môi cô lại.
Những bông tuyết còn đang rơi ngoài kia, những ô cửa kính bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, đôi chân dài của Mạch Mang Mang quấn chặt lấy eo Cố Trăn, mái tóc dài xõa ngang vai, hai tay siết lại, bám vào thành giường, bị anh hôn, chậm rãi tiến vào, cô yếu ớt rên rỉ: “Căng quá… em thích anh như vậy, lấp đầy cơ thể em.”
Một màn ân ái nhẹ nhàng, Cố Trăn đè Mạch Mang Mang xuống dưới cơ thể mình, cúi đầu xuống khiến vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mồ hôi cô nhễ nhại, nghe anh gọi cô là Mang Mang bảo bối, cô cảm thấy mình sắp tan chảy rồi. Vào giây phút cuối cùng, khi Mạch Mang Mang còn đang mơ màng, Cố Trăn thì thầm vào tai cô gọi cô là vợ, nghe được lời này thân thể cô không ngừng run rẩy, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc nhẫn.
#
Một tháng sau, Mạch Mang Mang trở lại trường cũ để tham gia lễ trao giải Nhà khoa học trẻ quốc tế, cô phải đáp chuyến bay vào sáng sớm nên trước đó một ngày Cố Trăn đã bận bịu không ngơi, bốn giờ sáng, còn đích thân tiễn cô ra sân bay.
Tài xế lái xe, Mạch Mang Mang vẫn còn buồn ngủ, Cố Trăn cầm lấy iPad, đeo khăn bịt mắt cho cô: “Được rồi, còn nửa tiếng nữa, em nghỉ ngơi chút đi.”
Mạch Mang Mang sờ soạng, nắm lấy tay anh: “Có người không được gặp em một tháng, thật là không nỡ mà.”
Cô siết chặt đến mức không dứt tay ra được, Cố Trăn thuận theo ý cô nói: “Ừ, anh không nỡ.”
Mạch Mang Mang tháo khăn bịt mắt ra: “Anh nghiêm túc?”
Cố Trăn nhìn về phía cô, cười nói: “Anh hỏi nghiêm túc này, Mạch tiểu thư, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Mạch Mang Mang xoay xoay chiếc nhẫn: “Vẫn chưa nha.”
Máy bay thuận lợi cất cánh, khoang máy bay yên tĩnh, Mạch Mang Mang đang viết diễn văn, ngồi bên cạnh cô còn có một cô gái trẻ, hai tròng mắt sáng ngời, tự giới thiệu mình: “Giáo sư Mạch, em tốt nghiệp khoa G ngành sinh học, cũng là học sinh của cô ở Dật Trung.”
#
Vào giữa tháng mười hai, Cố Trăn có một cuộc gặp riêng với Bí thư Triệu tại phòng khách của Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm tỉnh G.
Chiến thắng chung cuộc không làm thay đổi dáng vẻ của Bí thư Triệu: “Tôi tin cậu đã có kế hoạch cho vài năm tới.”
“Cậu có năng lực và quyết đoán nên mới có thể nhanh chóng mở rộng quy mô ở huyện Hoài Khu, thành tích của cậu ở Dật Thành cũng chính là bàn đạp cho cậu, thế nhưng ở lại Dật Thành hay tỉnh G cũng không phải là điểm cuối cùng của cậu.” Ánh mắt thư ký Triệu trở nên thâm thuý, “Mong rằng điều này, chúng ta cùng có chung quan điểm.”
Cố Trăn bình tĩnh nói: “Ở địa phương tiếp thu rèn luyện, phát triển tài năng của bản thân, tích lũy kinh nghiệm – mỗi thứ một ít, coi như chút vốn liếng để thăng tiến, không phải điểm cuối cùng.”
“Cậu không đánh mất mục tiêu, rất tốt.”
Thư ký Triệu gật đầu, ở trên người Cố Trăn, vẫn có thể thấy bóng dáng tình yêu với gia đình và quê hương của Cố Hoài Sơ, thế nhưng người đời sau có phần lý tưởng hoá hơn.
“Một chàng trai đầy tham vọng giấu tài, không làm tôi thất vọng, thời gian sau này, cậu sẽ đứng ở vị trí cao hơn cha mình.”
Sau một đêm dài nói chuyện, Cố Trăn lái xe quay về ủy ban thành phố, anh chống khuỷu tay trái, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa. Trên con đường chính trị này, anh đã không thể rút lui, rơi vào thế bị động không nên bỏ cuộc, chỉ có bước lên vị trí cao hơn anh mới có thể kiểm soát mọi thứ. Anh không thể khoan hồng trước tình thế phát triển đại cuộc này, như Mạch Mang Mang đã nói, chính nghĩa là mềm yếu. Khi nó được ghép vào quyền lực, mới có thể dễ dàng thực hiện – anh không nên thỏa mãn các quy tắc vụ lợi, mà anh nên là người định hình các quy tắc đó.
Cao Vũ thấp giọng gọi: “ Thị trưởng Cố…”
Cố Trăn khẽ đảo mắt, ra hiệu cho anh ta nói.
Cao Vũ nghẹn lời, anh ta cảm thấy Cố trăn nhất thời trở nên xa lạ, cấp trên và cấp dưới không phải đơn giản là hợp tác, nếu anh ta không theo kịp tư duy và tốc độ của Cố Trăn, nhất định sẽ bị bỏ lại. Vì vậy, cần phải phân rõ sự thay đổi của Cố Trăn, trông anh càng giống như một nhà chính trị hơn, không phải điều đó không tốt, nhưng…
Điện thoại của Cố Trăn đổ chuông, anh nhấn nghe, đầu dây bên kia nói: “Thị trưởng Cố, anh dậy chưa?”
Cố Trăn mỉm cười: “Vừa mới dậy.”
Cao Vũ im lặng, anh ta quan sát thấy hai sự thay đổi ở Cố Trăn, nét mặt nghiêm khắc bỗng trở nên mềm mỏng.
Anh ta nghĩ rằng cả hai có lẽ liên kết chặt chẽ với nhau, không thể tách rời.
#
Chung Kê cũng có mặt tại lễ trao giải, anh ấy đã nhận được giải thưởng ở tuổi hai mươi sáu, không tính những năm anh ấy được thăng chức ở trường đại học, tuổi mà Mạch Mang Mang giành được giải thưởng, chỉ kém sau anh một năm, cô nói đùa: “Đổi lại trước đây, em nhất định sẽ nói, em rất vui, bởi vì em đã đuổi kịp Chung Kê hơn một bước.”
Chung Kê hỏi: “Tại sao lại là ‘đổi lại trước đây’?”
“Trên máy bay, em đã gặp một cô nữ sinh cấp ba của em, cô ấy hiện đang học tiến sĩ, cô ấy nói rằng vẫn luôn lấy em làm tấm gương, em đã cho cô ấy rất nhiều khích lệ – giống như anh trước kia, anh đơn giản chỉ là theo đuổi khoa học.” Mạch Mang Mang trả lời một cách khó hiểu, “Còn em thì vẫn như vậy, không ngừng khám phá tương lai, thế nhưng em đã xác định rõ ràng, em sẽ không trở thành anh.”
Cô nói: “Anh đã từng nói với em rằng, một người khôn ngoan thì nên biết cách né tránh đau khổ, không mưu cầu hạnh phúc, hạnh phúc nằm ở sự bình yên.”
Chung Kê nói tiếp: “Em biết rõ, sự lựa chọn của em, sau này sẽ khiến em khó có được sự trong sạch và yên bình.”
“Nhưng em cũng không cảm thấy hối tiếc.” Mạch Mang Mang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, khép lòng bàn tay lại, “Con đường nghiên cứu khoa học này, không phải do mình em lựa chọn, là Cố Trăn và em cùng nhau chọn, mặt khác, con đường chính trị này, em cũng đã lựa chọn cùng anh ấy.”
Thân thiết và hợp tác nhiều năm, Chung Kê và cô vừa là thầy vừa là bạn, đều đã hiểu nhau.
Người dẫn chương trình đọc tên Mạch Mang Mang, cô ấy tự tin bước lên bục trao giải, trong trẻo nhưng lạnh lùng, Lục Sầm Hi thong dong đến muộn, ngồi bên cạnh Chung Kê, “Mang Mang có nói sẽ quyết định kết hôn sao?”
“Cô ấy không đề cập đến chuyện đó.” Chung Kê nhìn Mạch Mang Mang đọc diễn văn, “Thế nhưng, cô ấy đã có câu trả lời rồi.”
Lời xác nhận cuối bài báo cáo, viết:
Thanks my husband
No matter you are beside me or not
#
Vào lúc mười giờ tối ngày ba mốt tháng mười hai, máy bay của Mạch Mang Mang hạ cánh, rời khỏi sân bay, cô bắt xe đến đài ngắm cảnh bên sông.
Trên bục quảng trường khổng lồ, điều khiển giao thông được triển khai, người qua lại không nhiều cũng không ít, Mạch Mang Mang đứng sau lan can bên sông, cùng đợi pháo hoa giao thừa.
Bên cạnh là một gia đình ba người, cô gái vô cùng hồi hộp đếm ngược, ông nội của cô ấy nói: “Cháu có đọc báo không? Pháo hoa năm nay và mười bốn năm trước được tạo ra từ một nhà thiết kế, hoàn toàn giống nhau y đúc.”
Ông ấy luyến tiếc, “ Ông nhớ rất rõ pháo hoa năm đó, là xinh đẹp nhất trong nhiều năm trở lại đây.”
Vào năm mới mười bốn năm trước, cô và Cố Trăn chính thức ở bên nhau.
Cô gái sửng sốt hồi lâu mới phản ứng: “Mười bốn năm trước?”
Ông nội so sánh kích thước: “Mười bốn năm trước cháu còn là một đứa nhỏ, trong nháy mắt đã lớn như vậy.” Ông thở dài nói: “Không thể quay về được nữa rồi.”
“Không cần quay về, hiện tại cháu là người của thời đại mới rồi.” Cô gái đến gần ông nội, “Cũ mới đều tốt, cháu là cháu gái của ông nội mà, mãi mãi không thể thay đổi.”
Mạch Mang Mang nghe vậy, nhíu mày mỉm cười, đồng hồ đếm ngược đến hai mươi giây cuối, Cố Trăn gọi điện tới, cô bắt máy, anh bình tĩnh nói: “Mang Mang, sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói vừa dứt, tháp chuông vang lên, pháo hoa nổ tung trời, sáng rực cả bầu trời đêm.
Tiếng chuông vang vọng, hào hùng và du dương, Mạch Mang Mang trả lời: “Chúc mừng năm mới.”
Hai mươi phút sau, pháo hoa ngớt dần, đoàn người bắt đầu tản đi, Mạch Mang Mang xoay người, mái tóc dài của cô đón gió, hơi thở hòa trong màn sương trắng, cô mỉm cười nhìn về một hướng.
Không có hoa tươi hay nghi thức, ngay cả pháo hoa anh cũng vì cô mà sản xuất lại, đồng thời thắp sáng cô và anh trong một khoảnh khắc, dừng lại nơi gò má anh, sự huy hoàng và hối hả cùng nhộn nhịp tất cả đều vụt tắt, mọi thứ chìm trong ảm đạm.
Cố Trăn chậm rãi đi về phía một cô gái, bước chân kiên định xuyên qua dòng người – cô đã là vợ của anh, anh cũng là chồng của cô.
Cố Trăn dừng lại, đứng trước mặt Mang Mang, đeo nhẫn vào tay cô, yêu chiều hôn lên trán cô: “Mang Mang, em có đồng ý về chung nhà với anh không?”
“Vâng.” Mạch Mang nhìn sâu vào mắt anh, “Cố Trăn, chúng ta về nhà thôi.”
Đáng lẽ cô nên hiểu từ sớm mới phải, cho dù Cố Trăn có kiêu ngạo đến đâu cũng chưa từng chấp nhặt cô chuyện gì. Loại bao dung này, căn bản không thể tồn tại nếu chỉ có quan hệ thể xác.
“Về phần Lâm An, xin lỗi, khi đó em không hiểu chuyện, hiểu sai tình bạn, chấp nhận làm theo ý nguyện của cha mẹ, thế nhưng ở góc độ tình yêu, em không hề coi cậu ấy là bạn trai mình.” Cô giải thích, “Bây giờ nói có thể đã quá muộn, hơn nữa còn không có trách nhiệm, em luôn kéo anh vào vũng nước đục – mặc dù anh chưa bao giờ tính toán với em, nhưng em nghĩ mình phải nói cho anh biết.”
“Cho dù em nghĩ anh không thích em, nhưng anh vẫn luôn ở trong tim em, anh đã ở đó từ rất lâu rồi. Anh là người đầu tiên khiến em rung động, người đầu tiên mà em thích, người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà em yêu.”
“Giống như ngày hôm nay, nếu như anh vẫn còn trách em vậy thì sẽ không ở lại cùng với em, em cũng đã từng như vậy.” Cố Trăn nhào đến hôn lên lông mày của cô, “Lựa chọn cuối cùng mà chúng ta đưa ra, đều rất tỉnh táo, và cũng thuận theo tiếng lòng mình.”
“Cho nên em không cần phải nói xin lỗi, chuyện đã qua lâu rồi. Huống hồ, khi đó anh cũng có rất nhiều điều chưa phải, nếu để mà nói thì chúng ta đều có lỗi.”
“Anh không làm sai gì hết.” Mạch Mang Mang nói, “Sau này, chúng ta cũng không cần nói xin lỗi đối phương nữa.”
Trên sân thượng gió thổi se lạnh, Cố Trăn ôm cô trở về phòng, lò sưởi điện đã được bật lên, màu đỏ cam rực rỡ, Mạch Mang Mang dán vào người anh, đòi lấy hơi ấm: “Đổi lại, nếu như anh động đến một đầu ngón tay của Lận Nam Huyên, em sẽ tức chết.”
Cố Trăn xoa trán: “Anh tưởng em sẽ không nhắc đến cô ta nữa.” Anh cắn nhẹ lên má cô, “Đúng là em bé nhỏ mọn.”
Có được tình yêu của Cố Trăn, có thể khiến cô trở thành một cô bé, Mạch Mang Mang ngang ngược cãi lý: “Chẳng phải anh nói, thích em của lúc trước hay sao, em chính là con người bụng dạ hẹp hòi thế đấy, ưm…”
Cố Trăn không tiện tiết lộ chuyện cá nhân của Lận Nam Huyên, lại suy nghĩ đến khả năng tiếp nhận của Mạch Mang Mang, anh đã chặn môi cô lại.
Những bông tuyết còn đang rơi ngoài kia, những ô cửa kính bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, đôi chân dài của Mạch Mang Mang quấn chặt lấy eo Cố Trăn, mái tóc dài xõa ngang vai, hai tay siết lại, bám vào thành giường, bị anh hôn, chậm rãi tiến vào, cô yếu ớt rên rỉ: “Căng quá… em thích anh như vậy, lấp đầy cơ thể em.”
Một màn ân ái nhẹ nhàng, Cố Trăn đè Mạch Mang Mang xuống dưới cơ thể mình, cúi đầu xuống khiến vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mồ hôi cô nhễ nhại, nghe anh gọi cô là Mang Mang bảo bối, cô cảm thấy mình sắp tan chảy rồi. Vào giây phút cuối cùng, khi Mạch Mang Mang còn đang mơ màng, Cố Trăn thì thầm vào tai cô gọi cô là vợ, nghe được lời này thân thể cô không ngừng run rẩy, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc nhẫn.
#
Một tháng sau, Mạch Mang Mang trở lại trường cũ để tham gia lễ trao giải Nhà khoa học trẻ quốc tế, cô phải đáp chuyến bay vào sáng sớm nên trước đó một ngày Cố Trăn đã bận bịu không ngơi, bốn giờ sáng, còn đích thân tiễn cô ra sân bay.
Tài xế lái xe, Mạch Mang Mang vẫn còn buồn ngủ, Cố Trăn cầm lấy iPad, đeo khăn bịt mắt cho cô: “Được rồi, còn nửa tiếng nữa, em nghỉ ngơi chút đi.”
Mạch Mang Mang sờ soạng, nắm lấy tay anh: “Có người không được gặp em một tháng, thật là không nỡ mà.”
Cô siết chặt đến mức không dứt tay ra được, Cố Trăn thuận theo ý cô nói: “Ừ, anh không nỡ.”
Mạch Mang Mang tháo khăn bịt mắt ra: “Anh nghiêm túc?”
Cố Trăn nhìn về phía cô, cười nói: “Anh hỏi nghiêm túc này, Mạch tiểu thư, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Mạch Mang Mang xoay xoay chiếc nhẫn: “Vẫn chưa nha.”
Máy bay thuận lợi cất cánh, khoang máy bay yên tĩnh, Mạch Mang Mang đang viết diễn văn, ngồi bên cạnh cô còn có một cô gái trẻ, hai tròng mắt sáng ngời, tự giới thiệu mình: “Giáo sư Mạch, em tốt nghiệp khoa G ngành sinh học, cũng là học sinh của cô ở Dật Trung.”
#
Vào giữa tháng mười hai, Cố Trăn có một cuộc gặp riêng với Bí thư Triệu tại phòng khách của Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm tỉnh G.
Chiến thắng chung cuộc không làm thay đổi dáng vẻ của Bí thư Triệu: “Tôi tin cậu đã có kế hoạch cho vài năm tới.”
“Cậu có năng lực và quyết đoán nên mới có thể nhanh chóng mở rộng quy mô ở huyện Hoài Khu, thành tích của cậu ở Dật Thành cũng chính là bàn đạp cho cậu, thế nhưng ở lại Dật Thành hay tỉnh G cũng không phải là điểm cuối cùng của cậu.” Ánh mắt thư ký Triệu trở nên thâm thuý, “Mong rằng điều này, chúng ta cùng có chung quan điểm.”
Cố Trăn bình tĩnh nói: “Ở địa phương tiếp thu rèn luyện, phát triển tài năng của bản thân, tích lũy kinh nghiệm – mỗi thứ một ít, coi như chút vốn liếng để thăng tiến, không phải điểm cuối cùng.”
“Cậu không đánh mất mục tiêu, rất tốt.”
Thư ký Triệu gật đầu, ở trên người Cố Trăn, vẫn có thể thấy bóng dáng tình yêu với gia đình và quê hương của Cố Hoài Sơ, thế nhưng người đời sau có phần lý tưởng hoá hơn.
“Một chàng trai đầy tham vọng giấu tài, không làm tôi thất vọng, thời gian sau này, cậu sẽ đứng ở vị trí cao hơn cha mình.”
Sau một đêm dài nói chuyện, Cố Trăn lái xe quay về ủy ban thành phố, anh chống khuỷu tay trái, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa. Trên con đường chính trị này, anh đã không thể rút lui, rơi vào thế bị động không nên bỏ cuộc, chỉ có bước lên vị trí cao hơn anh mới có thể kiểm soát mọi thứ. Anh không thể khoan hồng trước tình thế phát triển đại cuộc này, như Mạch Mang Mang đã nói, chính nghĩa là mềm yếu. Khi nó được ghép vào quyền lực, mới có thể dễ dàng thực hiện – anh không nên thỏa mãn các quy tắc vụ lợi, mà anh nên là người định hình các quy tắc đó.
Cao Vũ thấp giọng gọi: “ Thị trưởng Cố…”
Cố Trăn khẽ đảo mắt, ra hiệu cho anh ta nói.
Cao Vũ nghẹn lời, anh ta cảm thấy Cố trăn nhất thời trở nên xa lạ, cấp trên và cấp dưới không phải đơn giản là hợp tác, nếu anh ta không theo kịp tư duy và tốc độ của Cố Trăn, nhất định sẽ bị bỏ lại. Vì vậy, cần phải phân rõ sự thay đổi của Cố Trăn, trông anh càng giống như một nhà chính trị hơn, không phải điều đó không tốt, nhưng…
Điện thoại của Cố Trăn đổ chuông, anh nhấn nghe, đầu dây bên kia nói: “Thị trưởng Cố, anh dậy chưa?”
Cố Trăn mỉm cười: “Vừa mới dậy.”
Cao Vũ im lặng, anh ta quan sát thấy hai sự thay đổi ở Cố Trăn, nét mặt nghiêm khắc bỗng trở nên mềm mỏng.
Anh ta nghĩ rằng cả hai có lẽ liên kết chặt chẽ với nhau, không thể tách rời.
#
Chung Kê cũng có mặt tại lễ trao giải, anh ấy đã nhận được giải thưởng ở tuổi hai mươi sáu, không tính những năm anh ấy được thăng chức ở trường đại học, tuổi mà Mạch Mang Mang giành được giải thưởng, chỉ kém sau anh một năm, cô nói đùa: “Đổi lại trước đây, em nhất định sẽ nói, em rất vui, bởi vì em đã đuổi kịp Chung Kê hơn một bước.”
Chung Kê hỏi: “Tại sao lại là ‘đổi lại trước đây’?”
“Trên máy bay, em đã gặp một cô nữ sinh cấp ba của em, cô ấy hiện đang học tiến sĩ, cô ấy nói rằng vẫn luôn lấy em làm tấm gương, em đã cho cô ấy rất nhiều khích lệ – giống như anh trước kia, anh đơn giản chỉ là theo đuổi khoa học.” Mạch Mang Mang trả lời một cách khó hiểu, “Còn em thì vẫn như vậy, không ngừng khám phá tương lai, thế nhưng em đã xác định rõ ràng, em sẽ không trở thành anh.”
Cô nói: “Anh đã từng nói với em rằng, một người khôn ngoan thì nên biết cách né tránh đau khổ, không mưu cầu hạnh phúc, hạnh phúc nằm ở sự bình yên.”
Chung Kê nói tiếp: “Em biết rõ, sự lựa chọn của em, sau này sẽ khiến em khó có được sự trong sạch và yên bình.”
“Nhưng em cũng không cảm thấy hối tiếc.” Mạch Mang Mang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, khép lòng bàn tay lại, “Con đường nghiên cứu khoa học này, không phải do mình em lựa chọn, là Cố Trăn và em cùng nhau chọn, mặt khác, con đường chính trị này, em cũng đã lựa chọn cùng anh ấy.”
Thân thiết và hợp tác nhiều năm, Chung Kê và cô vừa là thầy vừa là bạn, đều đã hiểu nhau.
Người dẫn chương trình đọc tên Mạch Mang Mang, cô ấy tự tin bước lên bục trao giải, trong trẻo nhưng lạnh lùng, Lục Sầm Hi thong dong đến muộn, ngồi bên cạnh Chung Kê, “Mang Mang có nói sẽ quyết định kết hôn sao?”
“Cô ấy không đề cập đến chuyện đó.” Chung Kê nhìn Mạch Mang Mang đọc diễn văn, “Thế nhưng, cô ấy đã có câu trả lời rồi.”
Lời xác nhận cuối bài báo cáo, viết:
Thanks my husband
No matter you are beside me or not
#
Vào lúc mười giờ tối ngày ba mốt tháng mười hai, máy bay của Mạch Mang Mang hạ cánh, rời khỏi sân bay, cô bắt xe đến đài ngắm cảnh bên sông.
Trên bục quảng trường khổng lồ, điều khiển giao thông được triển khai, người qua lại không nhiều cũng không ít, Mạch Mang Mang đứng sau lan can bên sông, cùng đợi pháo hoa giao thừa.
Bên cạnh là một gia đình ba người, cô gái vô cùng hồi hộp đếm ngược, ông nội của cô ấy nói: “Cháu có đọc báo không? Pháo hoa năm nay và mười bốn năm trước được tạo ra từ một nhà thiết kế, hoàn toàn giống nhau y đúc.”
Ông ấy luyến tiếc, “ Ông nhớ rất rõ pháo hoa năm đó, là xinh đẹp nhất trong nhiều năm trở lại đây.”
Vào năm mới mười bốn năm trước, cô và Cố Trăn chính thức ở bên nhau.
Cô gái sửng sốt hồi lâu mới phản ứng: “Mười bốn năm trước?”
Ông nội so sánh kích thước: “Mười bốn năm trước cháu còn là một đứa nhỏ, trong nháy mắt đã lớn như vậy.” Ông thở dài nói: “Không thể quay về được nữa rồi.”
“Không cần quay về, hiện tại cháu là người của thời đại mới rồi.” Cô gái đến gần ông nội, “Cũ mới đều tốt, cháu là cháu gái của ông nội mà, mãi mãi không thể thay đổi.”
Mạch Mang Mang nghe vậy, nhíu mày mỉm cười, đồng hồ đếm ngược đến hai mươi giây cuối, Cố Trăn gọi điện tới, cô bắt máy, anh bình tĩnh nói: “Mang Mang, sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói vừa dứt, tháp chuông vang lên, pháo hoa nổ tung trời, sáng rực cả bầu trời đêm.
Tiếng chuông vang vọng, hào hùng và du dương, Mạch Mang Mang trả lời: “Chúc mừng năm mới.”
Hai mươi phút sau, pháo hoa ngớt dần, đoàn người bắt đầu tản đi, Mạch Mang Mang xoay người, mái tóc dài của cô đón gió, hơi thở hòa trong màn sương trắng, cô mỉm cười nhìn về một hướng.
Không có hoa tươi hay nghi thức, ngay cả pháo hoa anh cũng vì cô mà sản xuất lại, đồng thời thắp sáng cô và anh trong một khoảnh khắc, dừng lại nơi gò má anh, sự huy hoàng và hối hả cùng nhộn nhịp tất cả đều vụt tắt, mọi thứ chìm trong ảm đạm.
Cố Trăn chậm rãi đi về phía một cô gái, bước chân kiên định xuyên qua dòng người – cô đã là vợ của anh, anh cũng là chồng của cô.
Cố Trăn dừng lại, đứng trước mặt Mang Mang, đeo nhẫn vào tay cô, yêu chiều hôn lên trán cô: “Mang Mang, em có đồng ý về chung nhà với anh không?”
“Vâng.” Mạch Mang nhìn sâu vào mắt anh, “Cố Trăn, chúng ta về nhà thôi.”