Tử Minh vội vàng ra khỏi đại điện, mày cau chặt, trên mặt một mảnh âm trầm, Cung Tập cẩn thận theo phía sau không dám bước mạnh, từ Lai Châu trở về sắc mặt Hữu hộ pháp chưa từng hoà hảo, thật sự không biết ngày đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Đang khổ tâm hết sức, Tử Minh đột nhiên dừng lại, Cung Tập nhanh chóng ngừng bước nhìn lại, chỉ thấy ẩn hiện xa xa một thân ảnh trong bụi hoa, tiếc là cây cỏ sum suê, người nọ lại quay lưng về phía này, Cung Tập thật sự nhìn không rõ, có điều người nọ phục sức chỉ là thông thường của Đông cung, không biết Hữu hộ pháp vì sao đột nhiên chú ý như thế.
Cung Tập khó hiểu nhìn lại Tử Minh, chỉ thấy Tử Minh mày ngày càng nhăn, ánh mắt đuổi sát lên thân ảnh người nọ, xoay người lên đỉnh một tòa đình bên cạnh, Cung Tập cũng nhanh chóng đi theo, nhìn quả thật rõ hơn phía dưới, rõ ràng đến khiến Cung Tập lắp bắp kinh hãi, vừa rồi không thấy rõ ràng, hiện tại bóng lưng người nọ nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc, nhớ mang máng có một người như vậy ngồi trước bậc thềm ăn bánh nướng, nhớ mang máng có một người như vậy hai lần đắc tội Hữu hộ pháp mà không bị xử tử ——
“Có cần thuộc hạ qua đó?” Không ngờ người nọ lại đuổi tới tận đây, có điều nhìn Hữu hộ pháp không có vẻ muốn trách cứ.
“Không cần” Tử Minh nhìn bóng người đi xa, trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại có chút vui sướng cao ngạo “Ngươi đi tra một chút những người nhập giáo gần đây, để một kẻ không có võ công chui vào thực vô dụng.” Mặc dù là trách cứ thủ vệ bất lợi, nhưng Cung Tập lại không nghe ra ý muốn trừng phạt, thậm chí còn mang theo một ít khuyến khích.
“Thuộc hạ đi ngay!”
“Ân” Tử Minh phất phất tay ý bảo Cung Tập có thể lui xuống “Buổi tối tới gặp ta” Thân ảnh trong bụi hoa đã biến mất, Tử Minh thu hồi ánh mắt, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, chạy thật mau, có điều chút bất mãn ấy không ảnh hưởng tới tâm tình tốt đẹp của y.
“Vâng” Phải tra ra kết quả trước buổi tối, Cung Tập không dám trì hoãn khom người hoả tốc mà đi.
Tử Minh lại chăm chú nhìn bụi hoa nơi bóng người biến mất thật lâu sau mới giương khóe môi rời đi, Lưu Ly kia lá gan không nhỏ, lại truy đến tận đây, xét vì lòng cuồng si của hắn tha cho hắn một mạng.
Khẩu thị tâm phi quả thật thực thích hợp dùng ở trên người Tử Minh…
U Minh giáo vốn là theo địa thế mà xây, chung quanh cao thấp không đồng nhất, bọn hắn đứng chỗ cao đương nhiên thấy rõ ta, nhưng ta lại không biết, phân hoa phù liễu cước đạp quỳnh chi, càng chạy càng cảm thấy quen thuộc, tựa hồ ta căn bản chưa từng rời khỏi đây, ba mươi năm kia cũng chưa từng trôi qua, giống như ta cùng bộ dạng hiện tại, vẫn là hai mươi bảy tuổi chưa từng biến chất.
Ngựa quen đường cũ đi tới sau núi, trên đường không phải không gặp người, nhưng theo ta biết, những người đó muốn thấy được ta ở đây là không có khả năng, đôi khi chỉ cần thoáng tránh tránh sẽ không ai để ý, dù sao đối với một ngoại nhân mà nói nếu muốn đi qua cơ quan thiết trí ở đây thật sự là nhiệm vụ gian khổ, tuy rằng cơ quan có đổi, nhưng với ta mà nói mặc kệ nó biến thành cái dạng gì cũng vô dụng, nếu như ngay cả sân nhà cũng không thể tùy ý đi, ta cũng thật sự sống vô dụng rồi, bất quá ——thế nào ngay cả sau núi cũng bày tứ nghi trận sao?bg-ssp-{height:px}
Ta trước kia cũng có phân hai người ở Tây Lưu, còn phần sau núi be bé này, quả thực là lãng phí, nhưng bây giờ ta không phải là đương gia cũng không tới phiên ta được nói.
Bốn phía cảnh vật cũng không có biến hóa lớn, đương nhiên còn hơn phía trước, sau núi còn hoang vắng hơn, có điều hoang vắng thì hoang vắng bồn bồn cảnh cảnh nên có vẫn phải có, nhấc chân tiến vào tứ nghi trận, ta thong thả bước đi, trận pháp đủ để vây khốn quần hào võ lâm đối với người sáng lập ta đây mà nói, thật sự chỉ là một bữa ăn sáng, bất quá ưu điểm trận pháp lớn chính là dễ đi, hơn nữa khó quên đường, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nghiên cứu trận pháp này, trước kia trận pháp không phải vòng tới vòng lui thì là tiến mấy bước lại lui mấy bước, những thứ lãng phí không ít thời gian cùng thể lực, tứ nghi trận của ta lại không phiền toái như thế, đương nhiên muốn giải trận theo phương pháp thông thường là không thể, chỉ là khó đi chút, đường vòng nhiều, đường quanh co càng nhiều hơn một chút thôi, khinh công tốt cùng thuộc đường thì một khắc là đi qua, nếu không quen thì thong thả đi nửa canh giờ không cần bi quan, mà nhất là ngoại nhân lần đầu tới cho dù là người tinh thông trận pháp cũng phải lang thang một ngày rưỡi, đụng tới cơ quan cũng chỉ có thể oán hắn vận khí không tốt.
Bỏ qua một gốc mai thụ, giẫm lên tảng đá cách nó ba bước, một con đường nháy mắt xuất hiện trước mặt ta, mà đứng dưới tảng đá sẽ nhìn không tới, buồn cười là kẻ xông vào trận này lại không dẫn theo đứa trẻ ngỗ nghịch nào để dễ dàng tìm ra tảng đá, nếu không cũng không bị vây chết ở trong, ta nhìn lướt qua bộ xương khô bên cạnh, nếu hắn không ngồi mà là đứng trên tảng đá vậy hắn sẽ không chết ở chỗ này, đương nhiên hắn đi ra ngoài cũng không thấy được đường sống.
Ta vui sướng hài lòng chui ra khỏi tứ nghi trận, phủi rơi cánh hoa đào dính trên áo, xem con đường này hoang vắng như vậy, hiển nhiên là không ai đi qua, chẳng lẽ sau khi mình rời khỏi không ai biết con đường này sao? Phủi đầu, lúc trước để tiện cho mình nhân tiện ‘chơi khó’ người khác tạo trận pháp rồi quên không nói cho người khác không biết có đúng hay không.
Ra khỏi tứ nghi trận là tới sau sơn, hoặc phải nói là sau núi của sau núi mới đúng, dù sao nơi này là sâu nhất phía sau núi, so với cảnh vật ngoài tứ nghi trận đây là chốn đào nguyên không thể nghi ngờ, chưa từng có tạo hình tô son trát phấn, thậm chí không thấy nhân công xây đường đình đài, này —— mới là Tây Hoa Sơn chân chính, kỳ tuấn không thua ngũ nhạc, tú lệ có thể so với điền địa, phong vật thế gian có thể có một phần của nơi này đã là tiên cảnh đào viên.
Ta đứng trước thác nước nhìn về nơi xa, hoa cỏ khắp nơi trên đất dâng hương thơm, trên cây khói sương mờ ảo, khi có yến oanh gì đó chao liệng, cá bơi lượn dưới dòng suối, lân lân tranh thạch, can can tu trúc, mặc dù cỏ dại cao tới thắt lưng nhưng cỏ này cũng là tiên thảo linh căn thế gian khó cầu, đây cũng là lí do mặc kệ chúng tồn tại, tuy rằng thực phá hư cảnh sắc, giống như Vũ Hoa thảo có thể luyện chế Vũ Hoa Ngọc Lộ, chưa nói nó phát triển nhìn thật trướng mắt, chỉ nói tính bá đạo của nó đã khiến ta không ưa nổi, ta nghĩ chỉ cần là người thích hoa thơm cỏ đẹp đều sẽ không thích nó, dù sao chung quanh ba trượng nơi Vũ Hoa thảo sinh sống thực vật khác không sống nổi, dù là lão thụ trăm năm cành lá rậm rạp, nằm trong tầm ảnh hưởng của Vũ Hoa thảo cũng sẽ héo khô.
Lấy chân đá đá thứ lá màu tím xấu xí, ta sán sán bứt một túm lên nhét vào ngực, thực không muốn nhìn nhiều hơn một cái, mắt ta luôn ngắm mỹ nhân, thật sự không chịu nổi tra tấn như thế, lắc đầu, tùy ý nhìn những thứ cỏ dại khác một cái, so với vừa rồi đã thấy được nhiều hơn, hậu sơn hoang vắng không người cũng đột nhiên biến thành tiên cảnh làm người ta xem mãi không chán, quả nhiên hiệu quả rõ rệt.
Từ hậu sơn hướng lên là Đông Hoa sơn, từ hậu sơn đi xuống nối thẳng Quỷ Cốc, nhưng hai nơi ấy cũng không phải nơi ta muốn đi, nhấc chân đạp thạch mà qua, vòng qua thác nước, ta đi thẳng vào sâu, nơi đó có ôn tuyền ta yêu thích nếu đến nơi này thường qua tẩy rửa thân mình, nhìn sắc trời, tắm xong trở về hẳn là kịp bữa cơm tối, cước bộ nhanh hơn đi vào cạnh ôn tuyền, lại không ngờ đã có người chiếm mất, ta không nói gì xoay người, vẫn là sớm một chút trở về đi, không chừng còn có thể làm nhiều hơn một ít thức ăn, sờ sờ cái mũi bước chân nhẹ nhàng đang tính li khai, tầm mắt lại liếc đến dòng nước bên chân mang những mảng hồng sắc ——
.
.
.