Ta hữu khí vô lực gật đầu, dù sao Cách Ngạo Sinh cũng không quan tâm ta.
Đột nhiên hắc y nhân kia vừa động, mang ta nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh, ban đêm vốn yên tĩnh hơn ban ngày, hơn nữa ta tai thính mắt tinh hơn hẳn thường nhân, tự nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa tiến đến.
Một thân ảnh đang tìm kiếm trong bụi hoa, nhưng lại không chú ý tới thứ hắn muốn tìm đang ở trên đầu.
Cách Ngạo Sinh lo lắng tìm kiếm, thầm hận tại sao mình lúc ấy không đuổi theo, nó còn là một đứa trẻ, nếu xảy ra chuyện gì…
Nghĩ đến đây Cách Ngạo Sinh thực hận không thể tát mình một bạt tai, chính mình tâm quỷ quấy phá, đối với một đứa bé làm chuyện không bằng cầm thú không nói giờ lại lạc mất nó, như thế nào nói công đạo với cha nương nó dưới cửu tuyển, như thế nào nhận ỷ lại cùng tin cậy của nó.
Bóp vụn nhánh cây trong tay, Cách Ngạo Sinh phi thân hướng nơi khác tìm kiếm.
Thẳng đến khi thân ảnh lo lắng kia đi xa ta mới nho nhỏ hừ một tiếng, không khỏi đắc ý “Hiện tại biết hối hận rồi sao, xem ngươi sau này còn dám không để ý tới ta nữa không”, mà lúc này ta không có phát hiện hiện tại ta ngây thơ quá mức quả thực ngay cả hài đồng ba tuổi cũng không bằng, mà lúc này ta cũng không có chân chính lý giải cảm tình ta dành cho Cách Ngạo Sinh rốt cuộc là như thế nào, thẳng đến hồi lâu sau Cách Ngạo Sinh vì ta mà té xuống vách núi, một khắc này ta mới chính thức biết thế gian này thật sự có một loại cảm giác tên là đau triệt nội tâm, mà ta cũng đột nhiên hiểu được ta đối với hắn tuyệt không chỉ đơn giản là gần giũ da thịt như vậy, cũng là khi đó ta mới thực sự quyết tâm khôi phục võ công, bởi vì ta chưa từng nhận ra thứ đó đối với ta lại hữu dụng như vậy, ngủ qua ba mươi năm ta không biết, không ngủ hai mươi bảy năm ta cũng không biết điều đó, không ngờ lại quan trọng như vậy, bởi vì tại thời điểm cần thiết hắn chính là người ta muốn bảo vệ nhất, người kia chính là —— Cách Ngạo Sinh ——
Bóng đêm lạnh như nước, ta bị bắt đứng thẳng, trên cổ còn gác một đoản kiếm lạnh băng, ta thực nhớ mong ổ chăn ấm áp của ta a!
“Ngươi sao chưa thả ta?” Ta cũng không có tâm tình ở đây bồi con quạ đen này, để Cách Ngạo Sinh sốt ruột ta rất thích ý, nhưng quá mức thì ta sẽ đau lòng, mà dù không có Cách Ngạo Sinh ta cũng không có tâm tình ở đây bồi con quạ đen này ngắm trăng.
Ta không phải kẻ giỏi nhẫn nại, cũng không phải người tốt tính, thậm chí ta cũng không phải người tốt, ít nhất chưa từng có ai nói qua ta là người tốt, ta sống năm mươi bảy năm không ai dám kêu ta chờ, cũng cho tới bây giờ không ai dám cầm kiếm đặt trên cổ ta, tính ra sau khi tỉnh lại ta thực đã trải qua không ít chuyện trước kia chưa từng trải qua, sau khi thoát khỏi bảo hộ dày đặc, mất đi tuyệt thế võ công không ngờ ta lại vô dụng như thế? Ta không khỏi bắt đầu nghĩ lại, nếu như võ công của ta vĩnh viễn không thể khôi phục chả nhẽ ta vĩnh viễn phải chịu ức hiếp sao?
Ta không thích, cho nên ta muốn khôi phục võ công, cứ việc nghĩ ta trước kia là kẻ cực kỳ vô dụng.
Thử vận khí, tia nội lực kia ở trong cơ thể ta lúc ẩn lúc hiện, Cửu Hỏa luyện đến tầng cao nhất gân mạch đều thay đổi, như chết như sống, bất tử bất sinh, ta từ lúc mười lăm tuổi gân mạch đã lệch vị trí cực khác thường nhân, lúc này hắc y nhân kia mặc dù điểm huyệt đạo của ta lại không biết hắn căn bản điểm sai chỗ, chỉ đợi hắn lơi lỏng cảnh giác ta sẽ có cơ hội thoát thân.
“Khụ khụ” Hắc y nhân đột nhiên phun ra mấy ngụm máu tươi, kiếm trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Tận dụng thời cơ, lúc này ta không do dự cất bước bỏ chạy, thật không ngờ chạy còn chưa được hai bước liền bị người dùng cục đá đập trúng hoàn khiêu huyệt, ta ngã xuống đất mặt hắc tuyến, ta không sợ điểm huyệt, nhưng ngươi cứ thử dùng đá đè lên người mình xem, lực tay hắc y nhân kia tuyệt đối không thể xem là nhỏ, ta hiện tại da mịn thịt mềm (trói gà không chặt) sao có thể nhấc nổi cục đá này ra.
Hắc y nhân kia hiển nhiên không thèm để ý ta, tay phải cầm kiếm muốn phi sang đây, căn cứ vào độ chính xác khi hắn ném cục đá kia, một kiếm này ta liệu còn mạng sao, nghĩ tới ta tiếu ngạo cả đời không ngờ hôm nay lại phải chết ở chỗ này, thật sự là tạo hóa trêu ngươi, thế sự khó lường.
Thầm nghĩ mạng ta đã tuyệt, không ngờ ngay sau đó hắc y nhân kia thế nhưng lại cắm nó xuống đất, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, không ngờ lão cũng có lúc hữu hiệu, chỉ thấy hắc y nhân nằm trên đất cựa hai cái, “Phốc” lại một ngụm máu phun ra, nãy giờ mà hắn vẫn còn máu mà phun, con mẹ nó làm ta thật muốn biết cơ thể hắn cấu tạo thế nào.
Đánh bạo ta nhích lên phía trước, nâng tay chống đất đứng lên, hài lòng nhìn búng máu loang lổ, ta cúi người định xem bộ dạng hắn, không nghĩ tới hắc y nhân kia đột nhiên xoay người ngồi dậy lợi dụng lúc ta kinh ngạc, một viên dược ném vào miệng ta.
Ta vội vàng đem ngón tay vói vào miệng cố gắng phun cái thứ chết tiệt đó ra, bất quá nôn nửa ngày, suýt nữa ngay cả ruột đều lộn lên mà vẫn không nôn ra cái gì, ta túm tay áo hắc y nhân lau miệng, nhận mệnh hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?” Ta cũng không tin hắn cho ta dược Đoạn Hồn rồi nhìn ta chết.
Lấy thanh kiếm quét một nhát là gọn, tội gì cho ta ăn thứ Đoạn Hồn khó điều chế đó!
“Độc ngươi trúng chỉ có Vũ Hoa Ngọc Lộ hoàn mới có thể giải, ở đây ta vừa khéo có một khỏa, ngươi làm theo lời ta ta sẽ cho ngươi.”
“Ngươi là người U Minh giáo?”
Hắc y nhân kia hiển nhiên không dự đoán được ta biết được lai lịch của hắn, có vẻ như ta sẽ bị một kiếm tước mạng a.
Nâng tay nắm lại đoản kiếm kề trên cổ, ta thở dài “Vô luận là Vũ Hoa Ngọc Lộ hoàn hay Đoạn Hồn, đều chỉ có U Minh giáo mới có, ta đoán ngươi là người U Minh giáo cũng chẳng có gì lạ.” Huống chi hai thứ đó đều xuất ra từ tay ta, người nọ nếu biết dược hắn đang dùng trên người ta không biết có thể lăn ra cười hay không.
Từ biệt mấy năm, không biết hắn hiện tại lớn lên thế nào, lúc ta rời đi hắn mới mười tuổi đi, mông lung một bóng dáng phảng phất trong đầu ta, ngủ ba mươi năm cảm giác như đã qua mấy kiếp người.
“Đem ta đỡ tới nơi khác” Hắc y nhân liếc ta một cái, cuối cùng thu hồi kiếm.
Ta nhân mệnh đứng lên vỗ vỗ đất trên người, đem tên đồ tôn bất hiếu này dìu tới sơn giả cách đó mười thước.
Sắp xếp ổn thoả cho kẻ đã hôn mê bất tỉnh kia, ta lại trở về giật đệm chăn cầm thức ăn tới cho hắn, ta cũng chỉ có thể làm được chừng ấy.
Chỉ hy vọng hắn nhanh chóng hồi phục, trước khi đi thuận tiện đem giải dược cho ta, có trời mới biết trong bụng có khỏa bom hẹn giờ thì mùi vị ra sao, kỳ thật Vũ Hoa Ngọc Lộ hoàn cũng không khó phối, vị thuốc năm đó ta cũng không phải chưa xem qua, bất quá tình huống trước mắt mà nói ta đừng mong phối ra được, bởi vì trong đó có một vị thuốc chỉ có ở phía sau núi U Minh giáo mới có, chẳng lẻ muốn ta hiện tại giết Thượng U Minh giáo sao?
.
.
.