Edit: Seni
Buổi tối, Lưu Dĩnh xử lý chính sự xong, lại tiếp tục tới Di Duyên cung. Trải qua sự việc lúc sáng, Hạ Ngọc Hạm cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Lưu Dĩnh đã thân cận hơn nhiều, hai người giống như một cặp phu thê bình thường, cùng nhau dùng cơm tối, cùng nhau đi dạo trong vườn, trở về lại chơi một chút bài diệp tử [1], mới tắm rửa đi ngủ.
[1] Bài diệp tử: quân bài bằng giấy.
Ngày kế, khi Hạ Ngọc Hạm tới Thiên Thọ cung, Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết đã tới rồi. Thấy Hạ Ngọc Hạm vào điện, hai người vội đứng dậy hành lễ.
Hạ Ngọc Hạm thấy thế, vội cười nói: "Tuệ phi, Thục phi, miễn lễ đi."
"Dạ." Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết cùng đứng lên, đứng ở một bên.
Hạ Ngọc Hạm uyển chuyển đi đến bên cạnh Đặng thái hậu, hành lễ nói: "Thiếp đến muộn, xin Thái Hậu thứ tội."
Đặng thái hậu cười cười, nói: "Hoàng Hậu đứng lên trước đã."
Hạ Ngọc Hạm tạ ơn, đứng lên.
Đặng thái hậu lại cho đám người Hạ Ngọc Hạm ngồi xuống, sau đó cười mỉm, nói: "Hoàng Hậu tối hôm qua hầu hạ hoàng đế, vất vả, muộn chút cũng không sao."
Nghe Đặng thái hậu nói thế, khuôn mặt nhỏ nhăn của Hạ Ngọc Hạm không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng đáp: "Tạ Thái Hậu săn sóc."
Đặng thái hậu cười cười, lại đổi chủ đề, nói: "Chẳng qua là, Hoàng hậu này, ngươi là Trung cung, là mẫu nghi thiên hạ, không thể giống mấy phụ nhân nông cạn ở gia đình bình thường được, có một số chuyện ngươi phải rộng lượng, phải có khoan dung."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Đặng thái hậu, Hạ Ngọc Hạm hơi hơi dừng lại, ngay sau đó cười nói: "Thiếp hiểu rõ."
"Ngươi hiểu là tốt rồi." Đặng thái hậu gật gật đầu, nói, "Chẳng qua là có vài lúc đến Hoàng đế còn không rõ ràng. Ngươi là Hoàng hậu, phải khuyên bảo Hoàng đế nhiều hơn."
"Dạ, Thái Hậu." Hạ Ngọc Hạm mỉm cười đáp.
Đặng thái hậu thấy lời mình nói Hạ Ngọc Hạm đều ngoan ngoãn đồng ý, rất là vừa lòng, nghĩ vang cổ không cần búa tạ, cũng không đề cập chuyện này nữa, nói sang chuyện khác.
Đương nhiên Hạ Ngọc Hạm hiểu ý Đặng thái hậu. Lần trước khi đến Thiên Thọ cung, Đặng thái hậu bảo Lưu Dĩnh đến chỗ Đặng Nhạc Lăng hoặc Thượng Quan Ánh Tuyết, nhưng Lưu Dĩnh không chỉ có cửa cũng chưa bước qua, còn ở Di Duyên cung của mình hai ngày liên tiếp, lão nhân gia bà tự nhiên không vui. Chẳng qua, trong mắt bà, nhi tử của mình sẽ không sai, sai chỉ có thể là ở nàng con dâu này. Nếu Lưu Dĩnh lại không đến chỗ hai vị kia, nói vậy thì Đặng thái hậu chỉ có thể ngày càng bất mãn với mình.
Đặng thái hậu quả phụ nuôi ba người con, tuy rằng ở hoàng gia không lo sinh kế, nhưng cũng có vài phần chua xót cùng gian khổ, cho nên, Lưu Dĩnh luôn luôn cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân. Nếu mình chọc Đặng thái hậu không vui, trước mặt Lưu Dĩnh bà nói vài câu không phải về mình, mình liền chịu không nổi.
Vì thế, suy nghĩ sau một lúc lâu, Hạ Ngọc Hạm vẫn quyết định khi gặp Lưu Dĩnh sẽ khuyên nhủ hắn, nói hắn bớt chút thời gian đi đến chỗ phi tần khác, đặc biệt là chỗ của chất nữ Đặng thái hậu - Đặng Nhạc Lăng, đến nhiều chút mới được.
Buổi tối, lúc Lưu Dĩnh tới đây, Hạ Ngọc Hạm vài lần muốn nói chuyện này với hắn, lại không biết mở miệng nói thế nào mới phải. Rốt cuộc, muốn nàng chủ động đẩy trượng phu của mình đến chỗ nữ nhân khác, trong lòng nàng không đành.
Rốt cuộc, Lưu Dĩnh chú ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "A Dư, nàng có chuyện muốn nói với ta sao?"
Thấy Lưu Dĩnh hỏi, trong lòng Hạ Ngọc Hạm căng thẳng, ngay sau đó cười cười, nói: "Đúng là ta có chuyện muốn nói với A Nguyên."
Thấy dường như việc Hạ Ngọc Hạm muốn có chút khó xử, Lưu Dĩnh kéo tay nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo nàng, cười nói: "A Dư muốn nói chuyện gì với ta?"
Hạ Ngọc Hạm nhìn ý cười ấm áp trên mặt hắn, trong lòng có chút khó chịu, quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn, nói: "Uh, A Nguyên, từ khi Tuệ phi và Thục phi tiến cung tới nay, chàng còn chưa từng tới chỗ họ mà? Vậy, chàng xem, có phải khi rảnh chàng nên,.. nên đến chỗ họ không.. không?"
Nghe Hạ Ngọc Hạm nói thế, tươi cười trên mặt Lưu Dĩnh hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó hỏi: "A Dư, sao hôm nay nàng lại nói chuyện này với ta?"
Hạ Ngọc Hạm xấu hổ cười, nói: "Ta là Hoàng Hậu, những việc này không phải là ta nên quan tâm sao?"
Nghe nàng nói vậy, hắn dừng một chút, sau đó nói: "Vậy ngày mai ta đây đến cung của hai bọn họ, uống ly trà, sau đó lại qua đây, như vậy là được rồi phải không? Hả Hoàng hậu của ta?"
Hạ Ngọc Hạm vừa nghe, quả thực dở khóc dở cười: "A Nguyên, không phải chỉ ngồi, ngươi, chàng còn phải lưu tại chỗ các nàng, để các nàng, hầu, thị tẩm a."
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Dĩnh hơi hơi trầm xuống, nói: "Ta không muốn qua đêm ở chỗ các nàng."
"Vì sao?" Hạ Ngọc Hạm có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, ở Hạ gia, cho dù mẫu thân và phụ thân rất thân mật, mỗi tháng cha cũng phải đến phòng của thị thiếp vài lần.
Lưu Dĩnh dừng một chút, nói: "Ngoại trừ A Dư, ta ở bên nữ tử khác, sẽ ngủ không được."
"Chàng không thử xem, sao biết ngủ không được?" Hạ Ngọc Hạm nở nụ cười, còn nói thêm, "Lại nói, không phải muốn chàng ngủ ở chỗ các nàng, cái kia, sau khi chàng xong, chàng có thể hồi tẩm cung ngủ."
Lưu Dĩnh nhíu mày, nói: "Như vậy trời lạnh, ta lên giường lại không muốn xuống giường, đến lúc đó trở lại tẩm cung ngủ không được, không phải càng khó chịu?"
"Nhưng mà......"
Hạ Ngọc Hạm còn muốn nói cái gì, Lưu Dĩnh vẫy vẫy tay, nói: "A Dư, nàng không cần phải nói, việc này đợi thời tiết ấm áp rồi nói tiếp."
Thấy Lưu Dĩnh như thế, Hạ Ngọc Hạm cũng không nói được gì nữa, chỉ có thể từ bỏ.
Từ đó về sau, Lưu Dĩnh vẫn mỗi đêm đều nghỉ ở Di Duyên cung, làm Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết phòng không gối chiếc. Đặng thái hậu thấy mình nói với Hạ Ngọc Hạm rồi cũng không có gì thay đổi, không thể cho nàng sắc mặt tốt, khó tránh khỏi lời nói khó chịu. Hạ Ngọc Hạm thuyết phục Lưu Dĩnh không được, lại không tiện nói nguyên văn lời của Lưu Dĩnh cho Hạ Ngọc Hạm, đành phải chịu đựng sự đối xử lạnh nhạt của Đặng thái hậu.
Qua hai tháng, thời tiết ấm lên. Nhưng Lưu Dĩnh vẫn không nói đến chuyện sẽ đến chỗ phi tần khác, vẫn như cũ mỗi đêm tới Di Duyên cung nghỉ ngơi. Mỗi lần Hạ Ngọc Hạm muốn nói việc này, đều bị hắn lấy cớ nói ngược lại, khiến nàng cũng đành chịu.
Hạ phu nhân tới gặp Hạ Ngọc Hạm hai lần, nghe Hạ Ngọc Hạm nói việc này, lại cực kỳ vui vẻ.
Chẳng qua Đặng thái hậu cực kỳ bất mãn, bà cảm thấy không phải do Lưu Dĩnh không muốn đến chỗ Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết, mà là Hạ Ngọc Hạm ỷ vào phụ thân Hạ Dương nắm quân quyền, không cho Lưu Dĩnh đi chỗ phi tần khác, vì thế, bất mãn của bà với Hạ Ngọc Hạm cũng biểu hiện trên mặt. Cho nên, trong cung không ít người đều biết, Thái Hậu không thích Hạ Hoàng Hậu. Mà ngược lại, không chỉ có Đặng Nhạc Lăng khiến Thái hậu vui vẻ, mà Thượng Quan Ánh Tuyết cũng khiến Thái hậu thích hơn Hạ Ngọc Hạm.
Ngày hôm đó, sau khi ba người thỉnh an Đặng thái hậu, ra khỏi Từ Ân điện, đi về cửa cung Thiên Thọ. Theo thường lệ, Hạ Ngọc Hạm đi ở phía trước, Thượng Quan Ánh Tuyết và Đặng Nhạc Lăng đi sau.
Tháng tư thời tiết đã có chút nóng, có lẽ là mặc quần áo hơi dầy nên khó chịu, ra khỏi Từ Ân điện mát mẻ, bị ánh nắng chói lọi chiếu, Hạ Ngọc Hạm liền cảm thấy trước mắt có chút tối tăm, người lung lay, như muốn ngã xuống.
Hồng San vừa thấy, vội tiến đến đỡ nàng, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Nương nương, người không sao chứ?"
Hạ Ngọc Hạm lấy lại bình tĩnh, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Thượng Quan Ánh Tuyết cùng Đặng Nhạc Lăng thấy thế, cũng đi tới.
Thượng Quan Ánh Tuyết quan tâm hỏi: "Hoàng Hậu nương nương, làm sao vậy, chẳng lẽ là bị phong hàn?"
Hạ Ngọc Hạm cười lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì. Ta nghỉ ngơi một chút, đã thoải mái nhiều."
Nhìn Hạ Ngọc Hạm trên mặt đã khôi phục huyết khí sắc, Thượng Quan Ánh Tuyết dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó che miệng cười, nói: "Hoàng Hậu nương nương không có việc gì thì tốt rồi, bằng không, bệ hạ sẽ đau lòng."
Tuy rằng trong cung đều biết hoàng đế chuyên sủng một mình Hoàng Hậu, chẳng quaá, lời này từ Thượng Quan Ánh Tuyết trong miệng nói ra, trong lòng Hạ Ngọc Hạm vẫn có vài phần mất tự nhiên. Rốt cuộc Lưu Dĩnh không chỉ là trượng phu của mình, mà còn là trượng phu của Đặng Nhac Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết. Nhưng hơn hai tháng trôi qua, Lưu Dĩnh chưa bao giờ nghỉ ở tẩm cung hai người, Đặng thái hậu lúc trước còn bởi vậy trách cứ mình, nói vậy trong lòng Thượng Quan Ánh Tuyết và Đặng Nhạc Lăng hẳn là càng thêm bất mãn đi?
Lúc này, chỉ nghe Đặng Nhạc Lăng nhẹ nhàng hừ một tiếng, xa xôi lên tiếng: "Tưởng là Hoàng Hậu nương nương ngày ngày hầu hạ bệ hạ, làm việc rất cực khổ khiến thể lực chống đỡ không nổi, mới có thể như thế đi?"
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm sửng sốt. Lời này, thật có chút không xuôi tai. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Đặng Nhạc Lăng. Nào biết Đặng Nhạc Lăng chỉ hơi hơi sửng sốt, lại không chút sợ hãi nhìn lại, trong mắt hình như có vẻ khiêu khích.
Ôi! Đặng Nhạc Lăng này đúng là ỷ vào việc mình là cháu gái ruột của Thái hậu, liền không đặt Hoàng hậu nàng đây vào trong mắt?
Vốn dĩ Hạ Ngọc Hạm vừa mới một bụng ủy khuất trước mặt Đặng thái hậu, thêm thân mình không khỏe, trong lòng càng thêm buồn bực, bây giờ Đặng Nhạc Lăng lại đi khiêu chiến quyền uy Hoàng hậu của nàng trước mặt Đặng Nhạc Lăng, nếu hôm nay mình cứ giả hồ đồ cho qua, vậy sau này mình còn lập uy trong cung thế nào nữa? Lại nghĩ đến lúc hai người mới gặp, trong mắt Đặng Nhạc Lăng đã vô ý để lộ vẻ chán ghét, trong lòng Hạ Ngọc Hạm không nhịn được. Tuy rằng ngày thường nàng không muốn sinh sự, nhưng sự tình đã tìm tới cửa, Hạ Ngọc Hạm nàng cũng không sợ.
Vì thế, Hạ Ngọc Hạm nhìn Đặng Nhạc Lăng lạnh lùng cười, nói: "Tuệ phi, lời vừa nãy của ngươi, là lời một phi tử có thể nói với Hoàng hậu sao?"
Đặng Nhạc Lăng thấy ngày thường trước mặt Thái hậu, tính tình của Hạ Ngọc Hạm rất là hiền thục, cho rằng mình có nói vài câu châm chọc, nàng cũng sẽ không làm gì, không nghĩ tới nàng lại có thể không lưu tình một chút nào, làm khó dễ mình ngay tại đây. Nhưng mà, ở trong cung của Đặng thái hậu, Đặng Nhạc Lăng nàng cũng không sợ Hạ Ngọc Hạm, liền cười cười, nói: "Thiếp thật không biết lời vừa nãy có chỗ nào sai? Thiếp nói như vậy là đang quan tâm thân mình Hoàng hậu nương nương. Hoàng Hậu nương nương chẳng lẽ lại trách oan thiếp?"
Thấy Đặng Nhạc Lăng già mồm át lẽ phải, Hạ Ngọc Hạm tức giận cười lạnh. Nàng biết, hôm nay không cho Đặng Nhạc Lăng một bài học, nói vậy ngày sau càng tiến thêm thước nữa. Vì thế, nàng lạnh giọng quát: "Làm càn! Việc riêng của bệ hạ và bổn cung, một phi tử như ngươi có thể xen vào sao? Ngươi chẳng lẽ không biết ngươi nói như vậy là phạm vào đại tội bất kính sao? Hồng San, vả miệng mười cái cho bổn cung!"
Đặng Nhạc Lăng không nghĩ tới Hạ Ngọc Hạm lại dám đánh mình ngay ở Thiên Thọ cung, ngẩn người, ngẩng cổ nói: "Ngươi dám!"
"Bổn cung là Hoàng Hậu, khiển trách một phi tử như ngươi, có gì không dám?" Hạ Ngọc Hạm lạnh lùng cười, còn nói thêm, "Hồng San, động thủ!"
"Bốp" một tiếng, Hồng San mạnh mẽ tát một cái lên mặt Đặng Nhạc Lăng.
Đặng Nhạc Lăng ngẩn ngơ, ngay sau đó ôm mặt lớn tiếng kêu to: "Cô mẫu, cứu ta......" Lời của nàng còn chưa dứt, Hồng San kéo tay nàng, lại một cái tát đi qua.
Một cái tát này của Hồng San đánh tiếp, mặt Đặng Nhạc Lăng liền sưng lên, người nàng cũng run run.
Buổi tối, Lưu Dĩnh xử lý chính sự xong, lại tiếp tục tới Di Duyên cung. Trải qua sự việc lúc sáng, Hạ Ngọc Hạm cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Lưu Dĩnh đã thân cận hơn nhiều, hai người giống như một cặp phu thê bình thường, cùng nhau dùng cơm tối, cùng nhau đi dạo trong vườn, trở về lại chơi một chút bài diệp tử [1], mới tắm rửa đi ngủ.
[1] Bài diệp tử: quân bài bằng giấy.
Ngày kế, khi Hạ Ngọc Hạm tới Thiên Thọ cung, Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết đã tới rồi. Thấy Hạ Ngọc Hạm vào điện, hai người vội đứng dậy hành lễ.
Hạ Ngọc Hạm thấy thế, vội cười nói: "Tuệ phi, Thục phi, miễn lễ đi."
"Dạ." Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết cùng đứng lên, đứng ở một bên.
Hạ Ngọc Hạm uyển chuyển đi đến bên cạnh Đặng thái hậu, hành lễ nói: "Thiếp đến muộn, xin Thái Hậu thứ tội."
Đặng thái hậu cười cười, nói: "Hoàng Hậu đứng lên trước đã."
Hạ Ngọc Hạm tạ ơn, đứng lên.
Đặng thái hậu lại cho đám người Hạ Ngọc Hạm ngồi xuống, sau đó cười mỉm, nói: "Hoàng Hậu tối hôm qua hầu hạ hoàng đế, vất vả, muộn chút cũng không sao."
Nghe Đặng thái hậu nói thế, khuôn mặt nhỏ nhăn của Hạ Ngọc Hạm không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng đáp: "Tạ Thái Hậu săn sóc."
Đặng thái hậu cười cười, lại đổi chủ đề, nói: "Chẳng qua là, Hoàng hậu này, ngươi là Trung cung, là mẫu nghi thiên hạ, không thể giống mấy phụ nhân nông cạn ở gia đình bình thường được, có một số chuyện ngươi phải rộng lượng, phải có khoan dung."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Đặng thái hậu, Hạ Ngọc Hạm hơi hơi dừng lại, ngay sau đó cười nói: "Thiếp hiểu rõ."
"Ngươi hiểu là tốt rồi." Đặng thái hậu gật gật đầu, nói, "Chẳng qua là có vài lúc đến Hoàng đế còn không rõ ràng. Ngươi là Hoàng hậu, phải khuyên bảo Hoàng đế nhiều hơn."
"Dạ, Thái Hậu." Hạ Ngọc Hạm mỉm cười đáp.
Đặng thái hậu thấy lời mình nói Hạ Ngọc Hạm đều ngoan ngoãn đồng ý, rất là vừa lòng, nghĩ vang cổ không cần búa tạ, cũng không đề cập chuyện này nữa, nói sang chuyện khác.
Đương nhiên Hạ Ngọc Hạm hiểu ý Đặng thái hậu. Lần trước khi đến Thiên Thọ cung, Đặng thái hậu bảo Lưu Dĩnh đến chỗ Đặng Nhạc Lăng hoặc Thượng Quan Ánh Tuyết, nhưng Lưu Dĩnh không chỉ có cửa cũng chưa bước qua, còn ở Di Duyên cung của mình hai ngày liên tiếp, lão nhân gia bà tự nhiên không vui. Chẳng qua, trong mắt bà, nhi tử của mình sẽ không sai, sai chỉ có thể là ở nàng con dâu này. Nếu Lưu Dĩnh lại không đến chỗ hai vị kia, nói vậy thì Đặng thái hậu chỉ có thể ngày càng bất mãn với mình.
Đặng thái hậu quả phụ nuôi ba người con, tuy rằng ở hoàng gia không lo sinh kế, nhưng cũng có vài phần chua xót cùng gian khổ, cho nên, Lưu Dĩnh luôn luôn cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân. Nếu mình chọc Đặng thái hậu không vui, trước mặt Lưu Dĩnh bà nói vài câu không phải về mình, mình liền chịu không nổi.
Vì thế, suy nghĩ sau một lúc lâu, Hạ Ngọc Hạm vẫn quyết định khi gặp Lưu Dĩnh sẽ khuyên nhủ hắn, nói hắn bớt chút thời gian đi đến chỗ phi tần khác, đặc biệt là chỗ của chất nữ Đặng thái hậu - Đặng Nhạc Lăng, đến nhiều chút mới được.
Buổi tối, lúc Lưu Dĩnh tới đây, Hạ Ngọc Hạm vài lần muốn nói chuyện này với hắn, lại không biết mở miệng nói thế nào mới phải. Rốt cuộc, muốn nàng chủ động đẩy trượng phu của mình đến chỗ nữ nhân khác, trong lòng nàng không đành.
Rốt cuộc, Lưu Dĩnh chú ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "A Dư, nàng có chuyện muốn nói với ta sao?"
Thấy Lưu Dĩnh hỏi, trong lòng Hạ Ngọc Hạm căng thẳng, ngay sau đó cười cười, nói: "Đúng là ta có chuyện muốn nói với A Nguyên."
Thấy dường như việc Hạ Ngọc Hạm muốn có chút khó xử, Lưu Dĩnh kéo tay nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo nàng, cười nói: "A Dư muốn nói chuyện gì với ta?"
Hạ Ngọc Hạm nhìn ý cười ấm áp trên mặt hắn, trong lòng có chút khó chịu, quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn, nói: "Uh, A Nguyên, từ khi Tuệ phi và Thục phi tiến cung tới nay, chàng còn chưa từng tới chỗ họ mà? Vậy, chàng xem, có phải khi rảnh chàng nên,.. nên đến chỗ họ không.. không?"
Nghe Hạ Ngọc Hạm nói thế, tươi cười trên mặt Lưu Dĩnh hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó hỏi: "A Dư, sao hôm nay nàng lại nói chuyện này với ta?"
Hạ Ngọc Hạm xấu hổ cười, nói: "Ta là Hoàng Hậu, những việc này không phải là ta nên quan tâm sao?"
Nghe nàng nói vậy, hắn dừng một chút, sau đó nói: "Vậy ngày mai ta đây đến cung của hai bọn họ, uống ly trà, sau đó lại qua đây, như vậy là được rồi phải không? Hả Hoàng hậu của ta?"
Hạ Ngọc Hạm vừa nghe, quả thực dở khóc dở cười: "A Nguyên, không phải chỉ ngồi, ngươi, chàng còn phải lưu tại chỗ các nàng, để các nàng, hầu, thị tẩm a."
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Dĩnh hơi hơi trầm xuống, nói: "Ta không muốn qua đêm ở chỗ các nàng."
"Vì sao?" Hạ Ngọc Hạm có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, ở Hạ gia, cho dù mẫu thân và phụ thân rất thân mật, mỗi tháng cha cũng phải đến phòng của thị thiếp vài lần.
Lưu Dĩnh dừng một chút, nói: "Ngoại trừ A Dư, ta ở bên nữ tử khác, sẽ ngủ không được."
"Chàng không thử xem, sao biết ngủ không được?" Hạ Ngọc Hạm nở nụ cười, còn nói thêm, "Lại nói, không phải muốn chàng ngủ ở chỗ các nàng, cái kia, sau khi chàng xong, chàng có thể hồi tẩm cung ngủ."
Lưu Dĩnh nhíu mày, nói: "Như vậy trời lạnh, ta lên giường lại không muốn xuống giường, đến lúc đó trở lại tẩm cung ngủ không được, không phải càng khó chịu?"
"Nhưng mà......"
Hạ Ngọc Hạm còn muốn nói cái gì, Lưu Dĩnh vẫy vẫy tay, nói: "A Dư, nàng không cần phải nói, việc này đợi thời tiết ấm áp rồi nói tiếp."
Thấy Lưu Dĩnh như thế, Hạ Ngọc Hạm cũng không nói được gì nữa, chỉ có thể từ bỏ.
Từ đó về sau, Lưu Dĩnh vẫn mỗi đêm đều nghỉ ở Di Duyên cung, làm Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết phòng không gối chiếc. Đặng thái hậu thấy mình nói với Hạ Ngọc Hạm rồi cũng không có gì thay đổi, không thể cho nàng sắc mặt tốt, khó tránh khỏi lời nói khó chịu. Hạ Ngọc Hạm thuyết phục Lưu Dĩnh không được, lại không tiện nói nguyên văn lời của Lưu Dĩnh cho Hạ Ngọc Hạm, đành phải chịu đựng sự đối xử lạnh nhạt của Đặng thái hậu.
Qua hai tháng, thời tiết ấm lên. Nhưng Lưu Dĩnh vẫn không nói đến chuyện sẽ đến chỗ phi tần khác, vẫn như cũ mỗi đêm tới Di Duyên cung nghỉ ngơi. Mỗi lần Hạ Ngọc Hạm muốn nói việc này, đều bị hắn lấy cớ nói ngược lại, khiến nàng cũng đành chịu.
Hạ phu nhân tới gặp Hạ Ngọc Hạm hai lần, nghe Hạ Ngọc Hạm nói việc này, lại cực kỳ vui vẻ.
Chẳng qua Đặng thái hậu cực kỳ bất mãn, bà cảm thấy không phải do Lưu Dĩnh không muốn đến chỗ Đặng Nhạc Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết, mà là Hạ Ngọc Hạm ỷ vào phụ thân Hạ Dương nắm quân quyền, không cho Lưu Dĩnh đi chỗ phi tần khác, vì thế, bất mãn của bà với Hạ Ngọc Hạm cũng biểu hiện trên mặt. Cho nên, trong cung không ít người đều biết, Thái Hậu không thích Hạ Hoàng Hậu. Mà ngược lại, không chỉ có Đặng Nhạc Lăng khiến Thái hậu vui vẻ, mà Thượng Quan Ánh Tuyết cũng khiến Thái hậu thích hơn Hạ Ngọc Hạm.
Ngày hôm đó, sau khi ba người thỉnh an Đặng thái hậu, ra khỏi Từ Ân điện, đi về cửa cung Thiên Thọ. Theo thường lệ, Hạ Ngọc Hạm đi ở phía trước, Thượng Quan Ánh Tuyết và Đặng Nhạc Lăng đi sau.
Tháng tư thời tiết đã có chút nóng, có lẽ là mặc quần áo hơi dầy nên khó chịu, ra khỏi Từ Ân điện mát mẻ, bị ánh nắng chói lọi chiếu, Hạ Ngọc Hạm liền cảm thấy trước mắt có chút tối tăm, người lung lay, như muốn ngã xuống.
Hồng San vừa thấy, vội tiến đến đỡ nàng, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Nương nương, người không sao chứ?"
Hạ Ngọc Hạm lấy lại bình tĩnh, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Thượng Quan Ánh Tuyết cùng Đặng Nhạc Lăng thấy thế, cũng đi tới.
Thượng Quan Ánh Tuyết quan tâm hỏi: "Hoàng Hậu nương nương, làm sao vậy, chẳng lẽ là bị phong hàn?"
Hạ Ngọc Hạm cười lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì. Ta nghỉ ngơi một chút, đã thoải mái nhiều."
Nhìn Hạ Ngọc Hạm trên mặt đã khôi phục huyết khí sắc, Thượng Quan Ánh Tuyết dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó che miệng cười, nói: "Hoàng Hậu nương nương không có việc gì thì tốt rồi, bằng không, bệ hạ sẽ đau lòng."
Tuy rằng trong cung đều biết hoàng đế chuyên sủng một mình Hoàng Hậu, chẳng quaá, lời này từ Thượng Quan Ánh Tuyết trong miệng nói ra, trong lòng Hạ Ngọc Hạm vẫn có vài phần mất tự nhiên. Rốt cuộc Lưu Dĩnh không chỉ là trượng phu của mình, mà còn là trượng phu của Đặng Nhac Lăng và Thượng Quan Ánh Tuyết. Nhưng hơn hai tháng trôi qua, Lưu Dĩnh chưa bao giờ nghỉ ở tẩm cung hai người, Đặng thái hậu lúc trước còn bởi vậy trách cứ mình, nói vậy trong lòng Thượng Quan Ánh Tuyết và Đặng Nhạc Lăng hẳn là càng thêm bất mãn đi?
Lúc này, chỉ nghe Đặng Nhạc Lăng nhẹ nhàng hừ một tiếng, xa xôi lên tiếng: "Tưởng là Hoàng Hậu nương nương ngày ngày hầu hạ bệ hạ, làm việc rất cực khổ khiến thể lực chống đỡ không nổi, mới có thể như thế đi?"
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm sửng sốt. Lời này, thật có chút không xuôi tai. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Đặng Nhạc Lăng. Nào biết Đặng Nhạc Lăng chỉ hơi hơi sửng sốt, lại không chút sợ hãi nhìn lại, trong mắt hình như có vẻ khiêu khích.
Ôi! Đặng Nhạc Lăng này đúng là ỷ vào việc mình là cháu gái ruột của Thái hậu, liền không đặt Hoàng hậu nàng đây vào trong mắt?
Vốn dĩ Hạ Ngọc Hạm vừa mới một bụng ủy khuất trước mặt Đặng thái hậu, thêm thân mình không khỏe, trong lòng càng thêm buồn bực, bây giờ Đặng Nhạc Lăng lại đi khiêu chiến quyền uy Hoàng hậu của nàng trước mặt Đặng Nhạc Lăng, nếu hôm nay mình cứ giả hồ đồ cho qua, vậy sau này mình còn lập uy trong cung thế nào nữa? Lại nghĩ đến lúc hai người mới gặp, trong mắt Đặng Nhạc Lăng đã vô ý để lộ vẻ chán ghét, trong lòng Hạ Ngọc Hạm không nhịn được. Tuy rằng ngày thường nàng không muốn sinh sự, nhưng sự tình đã tìm tới cửa, Hạ Ngọc Hạm nàng cũng không sợ.
Vì thế, Hạ Ngọc Hạm nhìn Đặng Nhạc Lăng lạnh lùng cười, nói: "Tuệ phi, lời vừa nãy của ngươi, là lời một phi tử có thể nói với Hoàng hậu sao?"
Đặng Nhạc Lăng thấy ngày thường trước mặt Thái hậu, tính tình của Hạ Ngọc Hạm rất là hiền thục, cho rằng mình có nói vài câu châm chọc, nàng cũng sẽ không làm gì, không nghĩ tới nàng lại có thể không lưu tình một chút nào, làm khó dễ mình ngay tại đây. Nhưng mà, ở trong cung của Đặng thái hậu, Đặng Nhạc Lăng nàng cũng không sợ Hạ Ngọc Hạm, liền cười cười, nói: "Thiếp thật không biết lời vừa nãy có chỗ nào sai? Thiếp nói như vậy là đang quan tâm thân mình Hoàng hậu nương nương. Hoàng Hậu nương nương chẳng lẽ lại trách oan thiếp?"
Thấy Đặng Nhạc Lăng già mồm át lẽ phải, Hạ Ngọc Hạm tức giận cười lạnh. Nàng biết, hôm nay không cho Đặng Nhạc Lăng một bài học, nói vậy ngày sau càng tiến thêm thước nữa. Vì thế, nàng lạnh giọng quát: "Làm càn! Việc riêng của bệ hạ và bổn cung, một phi tử như ngươi có thể xen vào sao? Ngươi chẳng lẽ không biết ngươi nói như vậy là phạm vào đại tội bất kính sao? Hồng San, vả miệng mười cái cho bổn cung!"
Đặng Nhạc Lăng không nghĩ tới Hạ Ngọc Hạm lại dám đánh mình ngay ở Thiên Thọ cung, ngẩn người, ngẩng cổ nói: "Ngươi dám!"
"Bổn cung là Hoàng Hậu, khiển trách một phi tử như ngươi, có gì không dám?" Hạ Ngọc Hạm lạnh lùng cười, còn nói thêm, "Hồng San, động thủ!"
"Bốp" một tiếng, Hồng San mạnh mẽ tát một cái lên mặt Đặng Nhạc Lăng.
Đặng Nhạc Lăng ngẩn ngơ, ngay sau đó ôm mặt lớn tiếng kêu to: "Cô mẫu, cứu ta......" Lời của nàng còn chưa dứt, Hồng San kéo tay nàng, lại một cái tát đi qua.
Một cái tát này của Hồng San đánh tiếp, mặt Đặng Nhạc Lăng liền sưng lên, người nàng cũng run run.