Chăn màu xanh lục đắp lên người, càng làm sắc mặt của bà thêm tái nhợt, nhưng bà mỉm cười.
Bà nắm chặt tay Long Duyệt, bàn tay bị bệnh tật hành hạ đến gầy yếu nhưng vẫn kiên nghị, có lực hơn nữa còn ấm áp.
Long Duyệt lau đi hơi nước trong mắt, mỉm cười không muốn để mẹ lo lắng, nắm chặt tay mẹ mình.
“Tiểu Duyệt.... ........ Con phải nhớ kỹ, ở bên đó.... ... phải ngoan ngoãn nghe lời, mọi người đều là...... người một nhà, phải.... ... hòa thuận.” Nói xong mấy câu ngắn ngủn đứt quãng này đã khiến mẹ cô tốn rất nhiều sức.
Cô liền vội vàng gật đầu. “Con biết, mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng lãng phí sức lực nói chuyện.”
“Để cho mẹ nói.... ....... nói đi.” Bà biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
“Vâng.” Thanh âm nghẹn ngào, gần như không kìm được nước mắt.
Hít vào một hơi thật sâu, bà dùng chút khí lực còn lại, “Không nên trách ba con, ông ấy cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy, hơn nữa mẹ .......có thể gặp ông ấy, là chuyện hạnh phúc nhất đời mẹ, cho nên ... ...... con phải ngoan ngoãn nghe lời ông ấy nói.... ......., còn có,... ... hiếu thuận với ông ấy và ông nội, được không?”
“Vâng, vâng.” Cô không ngừng gật đầu để cho mẹ yên tâm.
“Tiểu Duyệt.” Bà giơ tay lên, muốn sờ vào con gái yêu quý của mình.
Long Duyệt thấy thế vội vàng đến gần mẹ.
“Con là một đứa nhỏ hiểu chuyện, lại nhu thuận, đáng tiếc mẹ.... .... không chờ....... con tìm….một người …..tốt.... ... đồng ý với mẹ........mẹ, con phải chăm sóc mình thật tốt, muốn.... ..... một ... .....người thật tốt để phó thác.... ...”
Ánh mắt từ nơi xa dần dần chuyển đến trước mặt bàn, Long Duyệt nhẹ nhàng ăn miếng kem tươi đầy xoài, lại nghĩ tới lời mẹ dặn trước lúc lâm chung.
Cuộc sống trôi qua thật là nhanh, khi cô mười lăm tuổi thì mẹ qua đời, đảo mắt đã qua sáu năm, một năm nữa cô sẽ tốt nghiệp đại học. Qua mấy ngày nay, cô không quên lời mẹ dặn, cho nên cô luôn luôn an phận, nhu thuận chờ đợi ở Long gia.
Mặc dù cô hiểu, ở Long gia địa vị của cô cùng người hầu không có gì khác nhau lắm, đặc biệt là sau khi mẹ qua đời một năm thì cha cô cũng qua đời, mặc dù như vậy nhưng cô vẫn không có một lời oán hận nào, bởi vì bọn họ là những người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cô.
“Bạn đang ngẩn người gì thế?”
Người đi đến là bạn thân nhất của Long Duyệt từ trước tới nay – Đỗ Tử Bình, cô buộc tóc đuôi ngựa xinh đẹp, như một cơn gió nhẹ ngồi xuống trước mặt Long Duyệt.
“Không có gì, bạn làm việc xong rồi sao?” Long Duyệt mỉm cười, cô ngồi ở chỗ này suy nghĩ, chính là vì chờ Đỗ Tử Bình, nơi này là nơi Đỗ Tử Bình làm thêm vào mấy ngày nghỉ.
“Ừ, có thể nghỉ ngơi một chút, hiện tại khách cũng không đông lắm.” Cô mỗi tuần đều hi vọng Long Duyệt đến đây tìm cô, chính là không muốn Long Duyệt cả ngày nghỉ cũng phải ở cái nhà đó.
Nói đến Long gia, cô liền không nhịn được tức giận, Long Duyệt dù nói thế nào thì cũng là cháu gái của Long Diệu Thiên, con gái của Long Thừa Vận.
Nhưng ở Long gia thì lại bị biến thành người hầu sai vặt cũng chỉ vì cô là con riêng. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có những con người cổ hủ như thế.
Đáng giận hơn là Long Duyệt lại không để ý, bất kể bị sai làm gì đều can tâm tình nguyện tiếp nhận, nếu bị chửi, bị đánh cũng đều nhẫn nhục chịu đựng, cô không biết đã nói với Long Duyệt bao nhiêu lần rồi, muốn Long Duyệt dọn ra khỏi Long gia, nhưng Long Duyệt vẫn không chịu.
“Tử Bình, bạn có muốn ăn chút gì đó hay không?” Long Duyệt thấy bạn mình bận rộn cả buổi chiều, lo lắng bạn sẽ bị đói.
“Mình không đói bụng, ngược lại chuyện mình đã nói với bạn, bạn suy nghĩ thế nào rồi?” Đỗ Tử Bình trừ khi đi học ra, tất cả thời gian còn lại dùng để làm việc, là muốn tiết kiệm một khoản tiền, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ mở một quán cà phê, cô vẫn luôn hi vọng Long Duyệt có thể cùng cô quản lý quán này, Long Duyệt có góp vốn hay không không sao cả, quan trọng nhất là cô hi vọng Long Duyệt rời khỏi Long gia.
“Ừ.... .... mình có thể góp vốn, nhưng......” Cô không dám đáp ứng yêu cầu của Tử Bình, vì trước đây ông nội đã yêu cầu là chờ đến khi tốt nghiệp thì cô sẽ phải đến công ty để đi làm.
Bình thường lúc không có giờ học Long Duyệt cũng muốn đến tập đoàn Long Vân để làm việc, mặc dù chỉ là một chút việc nhỏ nhưng có thể giúp đỡ ông nội, cô cũng cảm thấy rất tốt.
“Nhưng cái gì?” Đỗ Tử Bình mở to mắt, cô cũng không muốn bị cự tuyệt.
“Ông nội, ông ... ..... Ông đã nói, muốn mình sau khi tốt nghiệp thì đến công ty làm.” Long Duyệt cúi mặt xuống, không dám đối diện với sự tức giận của Đỗ Tử Bình. Cô biết Tử Bình muốn tốt cho cô, nhưng cô đã nghe lời mẹ cô là phải hiếu thuận với ông nội, như vậy thì cô cũng không nên làm trái ý ông nội.
“Bạn có thể từ chối mà.” Hừ, Long Duyệt đi đến tập đoàn Long Vân không phải để làm việc, căn bản là để làm người phụ việc cho ông nội Long Diệu Thiên và chị em cùng cha khác mẹ Long Ngọc, luôn dẫn đầu trong việc bắt nặt cô.
“Không,.....không được.” Long Duyệt vội vàng lắc đầu.
“Quên đi, quên đi, chuyện này trước không đề cập tới.” Đỗ Tử Bình phất tay một cái, dù sao cũng còn một năm, cô có thể nghĩ cách khác.
Nhưng mà, haiz, Đỗ Tử Bình khuyên Long Duyệt không phải là một năm, hai năm rồi, nếu thật sự có biện pháp thì cô còn phải rầu rĩ như thế này sao? Nhưng phải trơ mắt nhìn bạn tốt bị ức hiếp thì cô cũng không nhẫn tâm đâu.
“Tử Bình, cảm ơn bạn.” Cô hiểu là Tử Bình quan tâm cô.
“Nói chuyện này làm gì?” Đỗ Tử Bình trố mắt, cô không có thói quen có người ca ngợi hoặc là cảm kích cô, cô chỉ là làm chuyện nên làm.
Long Duyệt mỉm cười, rất hiểu tính tình của Đỗ Tử Bình.
“Tử Bình, thời gian không còn sớm nữa, mình phải về đây.” Mắt liếc qua đồng hồ trên tường, cô nên trở về để nấu cơm, hôm nay chị đã nói là muốn cô nấu món chay “Tử y hàm thúy”, sau đó dọn dẹp phòng của chị, mẹ lớn và ông nội sạch sẽ.
“Sớm như vậy trở về làm gì?”
“Ách ... .......” Cô không nói ra miệng, bởi vì cô biết Tử Bình nhất định sẽ tức giận.
“Người nhà của bạn lại làm khó bạn?”
“Không có.... ... không có, chỉ là nấu cơm mà thôi.”
“Ừ hừ?” Đơn giản như vậy?
“Còn.... .... còn có quét dọn một gian phòng.”
“Tiểu Duyệt, không phải là mình đang nói bạn, bạn nên đấu tranh một chút, đừng làm người hầu cho bọn họ sai bảo, bạn không nợ bọn họ cái gì hết, hơn nữa bạn cũng không phải vào đó để làm người giúp việc, đừng làm người giúp việc không công cho nhà họ có được hay không?”
“Nhưng.... .... Nhưng, quá lắm cũng chỉ là nấu cơm cùng quét dọn mà thôi, cũng không phải là rất khó khăn, mình giúp người nhà làm những chuyện này cũng không có gì là không đúng.”
“Nhà bạn có nhiều người giúp việc như vậy lại đến phiên bạn làm những việc này sao?” Đỗ Tử Bình trợn mắt một cái, không kìm nén được sự thất vọng trong mắt.
“Mình.... ... mình có thể vì người nhà làm ít việc, cũng rất tốt.” Đặc biệt sau khi cha mẹ mình qua đời cô lại càng cảm thấy như vậy.
“Bạn………….” Đỗ Tử Bình nhìn vẻ mặt của Long Duyệt cũng biết là cô ấy đang nghĩ tới cha mẹ mình, nếu quả thật theo lời mà nói, chỉ có cha mẹ cô mới chính thức được coi là người nhà của cô bởi vì họ thật lòng yêu thương Long Duyệt.
“Bạn yên tâm đi, mình không sao.” Long Duyệt vừa nói vừa đứng dậy, nếu không trở về thì không làm xong hết mọi việc.
“Đi trước nhé.” Long Duyệt hướng cô vẫy tay.
“Đợi đã!” Khóe mắt Đỗ Tử Bình nhìn thấy cái gì liền gọi Long Duyệt lại.
“Làm sao vậy?” Long Duyệt buồn bực xoay người lại, nhìn thấy Tử Bình nổi giận đùng đùng, kéo cao ống tay áo của cô lên, cô cả kinh, muốn che đi nhưng đã không kịp.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Đỗ Tử Bình cau mày, nhìn chằm chằm tay phải Long Duyệt bị tụ máu một mảng lớn từ cùi chỏ tới trên cổ tay.
“Không có gì ……. Là mình không cẩn thận bị đụng vào.” Long Duyệt chột dạ tránh ánh mắt của Tử Bình.
“Là thế này phải không?”
“Phải…….. là. Mình thật sự phải đi, tuần sau mình lại tới tìm bạn nhé.” Long Duyệt rút tay về, vội vội vàng vàng chạy, cô cũng không dám cho Tử Bình biết sự thật.
Dù Long Duyệt không nói, chẳng lẽ Đỗ Tử Bình cũng không đoán được sao? Cô dùng đầu gối cũng biết, nhất định là do người nhà cô ấy làm chuyện ‘tốt’, nhưng Long Duyệt có thể nhịn được không nói ra.
Không được, cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp tốt, sớm giúp Long Duyệt rời khỏi Long gia. Nhưng cô nên dùng biện pháp gì đây?
Rõ ràng đây là yêu cầu không thực hiện được, đợi đến khi cô mở tiệm cà phê thì cũng là chuyện của một năm sau rồi, hơn nữa cô lại muốn làm việc này sớm hơn, không thể dùng biện pháp bình thường đối với Long Duyệt. Xem ra cô phải tìm một người tới chăm sóc Long Duyệt, thuận tiện giúp thuyết phục Long Duyệt thay đổi tâm ý, sớm rời khỏi Long gia.
Cô muốn tìm một người quyết đoán, có khí thế, như vậy mới có thể bảo vệ tốt cho Long Duyệt, thật là đi đâu để tìm người như thế đây?
Có lẽ cô nên đi hỏi học trưởng thần thông quảng đại của mình.
Đúng, cứ làm như vậy đi!
Công ty Thượng Quan, phòng quản lý chất lượng.
Thượng Quan Liệt nằm ở trên ghế sô pha trong phòng làm việc của mình, tay không ngừng lật đi lật lại những tin tức ghi chép về tập đoàn Long Vân mà thám tử đưa về.
Sở dĩ anh muốn điều tra tập đoàn Long Vân là vì mối thù mấy tháng trước.
Chăn màu xanh lục đắp lên người, càng làm sắc mặt của bà thêm tái nhợt, nhưng bà mỉm cười.
Bà nắm chặt tay Long Duyệt, bàn tay bị bệnh tật hành hạ đến gầy yếu nhưng vẫn kiên nghị, có lực hơn nữa còn ấm áp.
Long Duyệt lau đi hơi nước trong mắt, mỉm cười không muốn để mẹ lo lắng, nắm chặt tay mẹ mình.
“Tiểu Duyệt.... ........ Con phải nhớ kỹ, ở bên đó.... ... phải ngoan ngoãn nghe lời, mọi người đều là...... người một nhà, phải.... ... hòa thuận.” Nói xong mấy câu ngắn ngủn đứt quãng này đã khiến mẹ cô tốn rất nhiều sức.
Cô liền vội vàng gật đầu. “Con biết, mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng lãng phí sức lực nói chuyện.”
“Để cho mẹ nói.... ....... nói đi.” Bà biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
“Vâng.” Thanh âm nghẹn ngào, gần như không kìm được nước mắt.
Hít vào một hơi thật sâu, bà dùng chút khí lực còn lại, “Không nên trách ba con, ông ấy cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy, hơn nữa mẹ .......có thể gặp ông ấy, là chuyện hạnh phúc nhất đời mẹ, cho nên ... ...... con phải ngoan ngoãn nghe lời ông ấy nói.... ......., còn có,... ... hiếu thuận với ông ấy và ông nội, được không?”
“Vâng, vâng.” Cô không ngừng gật đầu để cho mẹ yên tâm.
“Tiểu Duyệt.” Bà giơ tay lên, muốn sờ vào con gái yêu quý của mình.
Long Duyệt thấy thế vội vàng đến gần mẹ.
“Con là một đứa nhỏ hiểu chuyện, lại nhu thuận, đáng tiếc mẹ.... .... không chờ....... con tìm….một người …..tốt.... ... đồng ý với mẹ........mẹ, con phải chăm sóc mình thật tốt, muốn.... ..... một ... .....người thật tốt để phó thác.... ...”
Ánh mắt từ nơi xa dần dần chuyển đến trước mặt bàn, Long Duyệt nhẹ nhàng ăn miếng kem tươi đầy xoài, lại nghĩ tới lời mẹ dặn trước lúc lâm chung.
Cuộc sống trôi qua thật là nhanh, khi cô mười lăm tuổi thì mẹ qua đời, đảo mắt đã qua sáu năm, một năm nữa cô sẽ tốt nghiệp đại học. Qua mấy ngày nay, cô không quên lời mẹ dặn, cho nên cô luôn luôn an phận, nhu thuận chờ đợi ở Long gia.
Mặc dù cô hiểu, ở Long gia địa vị của cô cùng người hầu không có gì khác nhau lắm, đặc biệt là sau khi mẹ qua đời một năm thì cha cô cũng qua đời, mặc dù như vậy nhưng cô vẫn không có một lời oán hận nào, bởi vì bọn họ là những người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cô.
“Bạn đang ngẩn người gì thế?”
Người đi đến là bạn thân nhất của Long Duyệt từ trước tới nay – Đỗ Tử Bình, cô buộc tóc đuôi ngựa xinh đẹp, như một cơn gió nhẹ ngồi xuống trước mặt Long Duyệt.
“Không có gì, bạn làm việc xong rồi sao?” Long Duyệt mỉm cười, cô ngồi ở chỗ này suy nghĩ, chính là vì chờ Đỗ Tử Bình, nơi này là nơi Đỗ Tử Bình làm thêm vào mấy ngày nghỉ.
“Ừ, có thể nghỉ ngơi một chút, hiện tại khách cũng không đông lắm.” Cô mỗi tuần đều hi vọng Long Duyệt đến đây tìm cô, chính là không muốn Long Duyệt cả ngày nghỉ cũng phải ở cái nhà đó.
Nói đến Long gia, cô liền không nhịn được tức giận, Long Duyệt dù nói thế nào thì cũng là cháu gái của Long Diệu Thiên, con gái của Long Thừa Vận.
Nhưng ở Long gia thì lại bị biến thành người hầu sai vặt cũng chỉ vì cô là con riêng. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có những con người cổ hủ như thế.
Đáng giận hơn là Long Duyệt lại không để ý, bất kể bị sai làm gì đều can tâm tình nguyện tiếp nhận, nếu bị chửi, bị đánh cũng đều nhẫn nhục chịu đựng, cô không biết đã nói với Long Duyệt bao nhiêu lần rồi, muốn Long Duyệt dọn ra khỏi Long gia, nhưng Long Duyệt vẫn không chịu.
“Tử Bình, bạn có muốn ăn chút gì đó hay không?” Long Duyệt thấy bạn mình bận rộn cả buổi chiều, lo lắng bạn sẽ bị đói.
“Mình không đói bụng, ngược lại chuyện mình đã nói với bạn, bạn suy nghĩ thế nào rồi?” Đỗ Tử Bình trừ khi đi học ra, tất cả thời gian còn lại dùng để làm việc, là muốn tiết kiệm một khoản tiền, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ mở một quán cà phê, cô vẫn luôn hi vọng Long Duyệt có thể cùng cô quản lý quán này, Long Duyệt có góp vốn hay không không sao cả, quan trọng nhất là cô hi vọng Long Duyệt rời khỏi Long gia.
“Ừ.... .... mình có thể góp vốn, nhưng......” Cô không dám đáp ứng yêu cầu của Tử Bình, vì trước đây ông nội đã yêu cầu là chờ đến khi tốt nghiệp thì cô sẽ phải đến công ty để đi làm.
Bình thường lúc không có giờ học Long Duyệt cũng muốn đến tập đoàn Long Vân để làm việc, mặc dù chỉ là một chút việc nhỏ nhưng có thể giúp đỡ ông nội, cô cũng cảm thấy rất tốt.
“Nhưng cái gì?” Đỗ Tử Bình mở to mắt, cô cũng không muốn bị cự tuyệt.
“Ông nội, ông ... ..... Ông đã nói, muốn mình sau khi tốt nghiệp thì đến công ty làm.” Long Duyệt cúi mặt xuống, không dám đối diện với sự tức giận của Đỗ Tử Bình. Cô biết Tử Bình muốn tốt cho cô, nhưng cô đã nghe lời mẹ cô là phải hiếu thuận với ông nội, như vậy thì cô cũng không nên làm trái ý ông nội.
“Bạn có thể từ chối mà.” Hừ, Long Duyệt đi đến tập đoàn Long Vân không phải để làm việc, căn bản là để làm người phụ việc cho ông nội Long Diệu Thiên và chị em cùng cha khác mẹ Long Ngọc, luôn dẫn đầu trong việc bắt nặt cô.
“Không,.....không được.” Long Duyệt vội vàng lắc đầu.
“Quên đi, quên đi, chuyện này trước không đề cập tới.” Đỗ Tử Bình phất tay một cái, dù sao cũng còn một năm, cô có thể nghĩ cách khác.
Nhưng mà, haiz, Đỗ Tử Bình khuyên Long Duyệt không phải là một năm, hai năm rồi, nếu thật sự có biện pháp thì cô còn phải rầu rĩ như thế này sao? Nhưng phải trơ mắt nhìn bạn tốt bị ức hiếp thì cô cũng không nhẫn tâm đâu.
“Tử Bình, cảm ơn bạn.” Cô hiểu là Tử Bình quan tâm cô.
“Nói chuyện này làm gì?” Đỗ Tử Bình trố mắt, cô không có thói quen có người ca ngợi hoặc là cảm kích cô, cô chỉ là làm chuyện nên làm.
Long Duyệt mỉm cười, rất hiểu tính tình của Đỗ Tử Bình.
“Tử Bình, thời gian không còn sớm nữa, mình phải về đây.” Mắt liếc qua đồng hồ trên tường, cô nên trở về để nấu cơm, hôm nay chị đã nói là muốn cô nấu món chay “Tử y hàm thúy”, sau đó dọn dẹp phòng của chị, mẹ lớn và ông nội sạch sẽ.
“Sớm như vậy trở về làm gì?”
“Ách ... .......” Cô không nói ra miệng, bởi vì cô biết Tử Bình nhất định sẽ tức giận.
“Người nhà của bạn lại làm khó bạn?”
“Không có.... ... không có, chỉ là nấu cơm mà thôi.”
“Ừ hừ?” Đơn giản như vậy?
“Còn.... .... còn có quét dọn một gian phòng.”
“Tiểu Duyệt, không phải là mình đang nói bạn, bạn nên đấu tranh một chút, đừng làm người hầu cho bọn họ sai bảo, bạn không nợ bọn họ cái gì hết, hơn nữa bạn cũng không phải vào đó để làm người giúp việc, đừng làm người giúp việc không công cho nhà họ có được hay không?”
“Nhưng.... .... Nhưng, quá lắm cũng chỉ là nấu cơm cùng quét dọn mà thôi, cũng không phải là rất khó khăn, mình giúp người nhà làm những chuyện này cũng không có gì là không đúng.”
“Nhà bạn có nhiều người giúp việc như vậy lại đến phiên bạn làm những việc này sao?” Đỗ Tử Bình trợn mắt một cái, không kìm nén được sự thất vọng trong mắt.
“Mình.... ... mình có thể vì người nhà làm ít việc, cũng rất tốt.” Đặc biệt sau khi cha mẹ mình qua đời cô lại càng cảm thấy như vậy.
“Bạn………….” Đỗ Tử Bình nhìn vẻ mặt của Long Duyệt cũng biết là cô ấy đang nghĩ tới cha mẹ mình, nếu quả thật theo lời mà nói, chỉ có cha mẹ cô mới chính thức được coi là người nhà của cô bởi vì họ thật lòng yêu thương Long Duyệt.
“Bạn yên tâm đi, mình không sao.” Long Duyệt vừa nói vừa đứng dậy, nếu không trở về thì không làm xong hết mọi việc.
“Đi trước nhé.” Long Duyệt hướng cô vẫy tay.
“Đợi đã!” Khóe mắt Đỗ Tử Bình nhìn thấy cái gì liền gọi Long Duyệt lại.
“Làm sao vậy?” Long Duyệt buồn bực xoay người lại, nhìn thấy Tử Bình nổi giận đùng đùng, kéo cao ống tay áo của cô lên, cô cả kinh, muốn che đi nhưng đã không kịp.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Đỗ Tử Bình cau mày, nhìn chằm chằm tay phải Long Duyệt bị tụ máu một mảng lớn từ cùi chỏ tới trên cổ tay.
“Không có gì ……. Là mình không cẩn thận bị đụng vào.” Long Duyệt chột dạ tránh ánh mắt của Tử Bình.
“Là thế này phải không?”
“Phải…….. là. Mình thật sự phải đi, tuần sau mình lại tới tìm bạn nhé.” Long Duyệt rút tay về, vội vội vàng vàng chạy, cô cũng không dám cho Tử Bình biết sự thật.
Dù Long Duyệt không nói, chẳng lẽ Đỗ Tử Bình cũng không đoán được sao? Cô dùng đầu gối cũng biết, nhất định là do người nhà cô ấy làm chuyện ‘tốt’, nhưng Long Duyệt có thể nhịn được không nói ra.
Không được, cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp tốt, sớm giúp Long Duyệt rời khỏi Long gia. Nhưng cô nên dùng biện pháp gì đây?
Rõ ràng đây là yêu cầu không thực hiện được, đợi đến khi cô mở tiệm cà phê thì cũng là chuyện của một năm sau rồi, hơn nữa cô lại muốn làm việc này sớm hơn, không thể dùng biện pháp bình thường đối với Long Duyệt. Xem ra cô phải tìm một người tới chăm sóc Long Duyệt, thuận tiện giúp thuyết phục Long Duyệt thay đổi tâm ý, sớm rời khỏi Long gia.
Cô muốn tìm một người quyết đoán, có khí thế, như vậy mới có thể bảo vệ tốt cho Long Duyệt, thật là đi đâu để tìm người như thế đây?
Có lẽ cô nên đi hỏi học trưởng thần thông quảng đại của mình.
Đúng, cứ làm như vậy đi!
Công ty Thượng Quan, phòng quản lý chất lượng.
Thượng Quan Liệt nằm ở trên ghế sô pha trong phòng làm việc của mình, tay không ngừng lật đi lật lại những tin tức ghi chép về tập đoàn Long Vân mà thám tử đưa về.
Sở dĩ anh muốn điều tra tập đoàn Long Vân là vì mối thù mấy tháng trước.