Ban đêm,ánh đèn lung linh mờ ảo ngập tràn khắp muôn nơi,vầng trăng soi rọi khắp mặt đất, xe cộ thành phố lườm lượp ng wa lại.Tại phòng nó,nó đứng trước khung cửa kính hé mở lặng lẽ ngồi xuống quay mặt ra phía bên ngoài.Về đêm thời tiết có chút lạnh hơn ban ngày,những ngón tay khẽ chạm vào vùng da trên cánh tay di chuyển xoa xoa chầm chậm từ bả vai xuống để tạo hơi lm ấm cơ thể.Hắn ở bên ngoài,nghé vào thấy nó mặc mỗi chiếc váy mỏng tanh,phong phanh lòng ko khỏi thấp thỏm,lo âu:e ngok thật vk của a ko biết tự lo cho bản thân cảm lạnh mất thôi,bước vào.Tiếng bước chân va đập xuống sàn nhà lát gạch sáng bóng tạo lực ma sát ko nhỏ,cộp cộp vang từ xa oy dần dần gần hơn.Nó quay đầu lại nhìn hắn ngây ngô hỏi:
- s a ko ngủ ik sang đây lm j?
-à chưa muốn và cx chưa ngủ đk nên sáng tâm sự cùng e cho đỡ chán_hắn cởi chiếc áo rét trên người mik đắp lên người nó
-A s lại đưa cho tôi a sẽ lạnh đấy-nó
-Mỹ Linh lần sau e đừng mặc phong phanh như z e cảm lạnh a lo đấy-hắn đứng cạnh chỗ nó đang ngồi tay đặt lên vai nó tay bên kia với lấy con gấu bông trên giường của nó
nó khá ghét ng khác đụng đồ của mik mà ko hỏi câu,nó giật con gấu trên tay hắn miệng mắng:
-đây là đồ của tôi a ko dk phép cx chưa hỏi ý tôi s dám đụng nó hả bất lịch sự a lúc nào cx thik lm theo ý mik đã khi nào a hỏi ý kiến tôi chưa chuyện j hay bất cứ việc j a cx là đạo diễn,tự biên tự diễn a coi tôi là cái j a mau tl tôi nhanh
-Em bình tĩnh lại ik mọi lỗi lầm đều là a gây ra xin e đừng tức giận kẻo sinh bệnh muốn đánh mắng chửi tùy e a cam chịu a hứa sẽ ko như z nữa -Hắn
-hức...hức -nó khóc nấc lên từng hồi
-Nhưng vk yêu ah dù j tương lai ko xa e cx là vk a nên mọi thứ của e cx có nghĩa là của a
-A ngày ngày càng trai mặt
hắn mặc kệ nó ns j cx dk miễn s nó ko rời xa hắn để hắn sống mà ko cần p sợ hãi lấy tay nâng đầu nó để cho nó tựa vào lồng ngực ấm áp của mik.Giữa Khung cảnh nên thơ có ng nam nữ đang ôm nhau thật hạnh phúc bất chấp thời gian đang wa