Sau khi Rain kết hôn, kể cả xét theo việc công hay việc tư đều nên cấp cho cô một đợt nghỉ phép để hưởng tuần trăng mật. Tôi lục tung lý lịch trong công ty để tìm người thay tạm vị trí của cô mà vẫn không ưng ý ai cả. May mà có Đấu Đấu ở đây, việc gì cũng giúp tôi chống đỡ.
Cho đến khi tôi bận bịu chân tay đã được hơn một tháng, lòng tràn đầy chờ mong thư ký yêu quý của tôi trở về, cũng là lúc chồng cô, tức em rể của tôi, cũng chính là thằng bạn cực kỳ vô lương tâm Cách Cách, thay cô viết cho tôi một bức thư ngắn gọn như này:
Anh Doanh Doanh thân yêu:
Báo cho cậu một tin tốt đến kinh người nè —— bảy tháng nữa, cậu sẽ được làm bác! Sướng không? Bất ngờ không? Em rể cậu thật là tài năng đó chớ? So với Đấu Đấu của cậu lợi hại hơn chưa? Hai người các cậu đâu có sinh được! Hahahaha ~~~~
Tớ từ lúc biết cậu đã trở thành bạn bè tri kỷ nhất trên thế giới; tớ từ khi biết Rain liền lập chí trở thành một anh chồng xứng đáng; hiện tại tớ còn muốn làm một ông bố vĩ đại bậc nhất. Để bảo bối của tớ có thể khoẻ mạnh bình an chui ra cuộc đời này, tớ quyết định đưa Rain đến New Zealand dưỡng thai. Ở đó không khí trong lành, địa thế tốt, thích hợp để sinh cục cưng.
Trước kia tớ thấy nếu cậu từ cái chức chủ tịch đi, tập trung làm một chủ gia đình sẽ rất hay, nhưng mà giờ ngẫm lại, cậu không có thai được, không sinh em bé được, cả ngày thảnh thơi ở nhà cũng vô vị. Nên là đi làm vẫn hợp cho cậu hơn, chỉ cần ở bên cạnh cậu có mấy người có khả năng là được. Lần này vợ tớ xa cậu, cậu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bất quá yên tâm đê, tớ đây lo liệu xong hết rồi, ngày mai sẽ có một em thư ký thiên tài vĩ đại —— Windy đến nói chuyện với cậu. Năng lực cô ấy tuyệt đối có thể bù lấp vào vị trí vợ tớ. Windy nguyên là thư ký lâu năm của tập đoàn Verder, cũng là đàn em học dưới khoá học đại học với Rain. Cô nể tình Rain nên mới đồng ý đến công ty chúng ta đó. Lý lịch cụ thể tớ đã bảo người mang đến bộ nhân sự rồi, cậu muốn đọc lúc nào cũng được, rồi tự quyết định đi.
À, đừng quên chuẩn bị tiền mừng dày dày một tí cho cháu trai (gái) tương lai của cậu nhá! Ngoan ~!
Người bạn trung thực kiêm em rể dễ thương của cậu
Cách Cách
Hứ! Rốt cuộc ai mới là sếp?! Tự chọn đường chạy, lại còn chỉ định thư ký cho tôi? Tôi cũng đâu phải thằng trẻ con, tôi có đầu óc sáng láng, tôi có cặp mắt tinh tường, tôi tự tuyển được người của tôi!
Vò nát bức thư dùng sức ném ra ngoài, không ngờ đúng lúc Đấu Đấu mở cửa vào, thế là đập ngay vào đầu hắn. Vào mà không gõ cửa, cho chết!
“Sao thế? Lại bực bội? Dạo này tâm tình của em có vẻ không ổn tẹo nào…”
“Rain xin nghỉ việc rồi.” Tôi thở mạnh, gác chân lên bàn.
“Không phải xin nghỉ việc mà là xin nghỉ đẻ. Chờ cục cưng sinh hạ an toàn, cai sữa, cô ấy sẽ trở về thôi!” Hắn cứ như thể là cực kỳ hiểu rõ tình hình.
“Nhưng lâu lắm!”
“Không quá hai năm đâu.” Nghe ngữ khi của hắn, thời gian hai năm ngắn cứ như là chớp mắt hai phát vậy. Đấu Đấu đến gần xoa xoa đầu tôi, tiếp tục an ủi “Mà, không phải Cách Cách đã sắp xếp cho em một siêu thư ký cực giỏi ư?”
“Thiên tài mới biết.”
“Ngày mai cô ấy sẽ đến đây làm phỏng vấn, em đi xem chẳng phải sẽ biết?”
“Không xem.”
“Lại như trẻ con rồi đấy. Em không tin Cách Cách nhưng có thể tin Rain mà.”
Nói cũng đúng. Tôi vòng tay ôm lấy thắt lưng Đấu Đấu, mang theo ý đồ xấu xa mà thủ thỉ “Vậy mai anh đi xem hộ em đi. Mai em có việc rồi, đi thì gấp lắm. Anh mà cảm thấy được thì cứ nhận, nhưng tất cả hậu quả phát sinh về sau, tổng giám đốc anh đi mà chịu trách nhiệm đấy. Hehehe…”
“Thôi được rồi, anh sẽ xem. Anh còn chịu trách nhiệm với chủ tịch của anh cả một đời, lại còn sợ một thư ký nhỏ bé sao?”
Đấu Đấu nói ra lời này nghe thật ngọt, tôi liền thoải mái trở lại, chờ đợi kết quả ngày mai.
Hôm sau, Đấu Đấu nói rằng không tồi, điều kiện cũng đã thoả thuận ổn thoả, nhưng tháng sau cô ấy mới bắt đầu đến làm việc ở đây được, cô phải bàn giao xong xuôi công việc bên Verder đã. Tôi hỏi Đấu Đấu một vấn đề mà tôi cảm thấy hứng thú: Lý do để Windy quyết định lựa chọn công ty chúng tôi, thôi nghỉ ở Verder là gì?
Đấu Đấu nói cho tôi biết, cô ngay lúc đó đã trả lời là: muốn đến một môi trường mới mẻ, học tập những điều mới mẻ, kết giao với những người bạn mới mẻ.
Một buổi sáng của một tháng sau, tôi xách cặp làm việc chen vào một toa tàu điện ngầm. Trong thời gian này đường xá đang sửa chữa, đường từ nhà đến công ty tắc nghẽn một cách khủng khiếp, lái xe thật tốn thời gian, thế là chọn lựa nhanh nhất và tiện nhất là tàu điện ngầm công cộng. Cảm giác cũng không tệ lắm, khá là mới lạ.
Nửa tháng trước Đấu Đấu phải đi công tác, tuy ngày nào cũng nói chuyện điện thoại nhưng nỗi lòng cô đơn lẫn nhớ thương vẫn càng ngày càng tăng, cũng may chịu đựng được đến phút cuối. Tôi tựa đầu băn khoăn nên chuẩn bị bữa tối như thế nào thì lại tình cờ nghe được một cô gái đang gọi điện thoại có nhắc đến “tập đoàn Lập gia”, thế là nhìn trộm sang cô ta lại thấy là một gương mặt xa lạ. Vì thế tôi bắt đầu lưu tâm đến nội dung cuộc nói chuyện của cô.
“Hôm nay mình đi báo danh về nè. Ừ… Ừ… Thật ra thì tiền lương cũng tương đương bên Verder thôi, nhưng mình thấy bối cảnh phát triển của Lập gia khá hơn nhiều.”
A gì?! Có khi cô này là thư ký của tôi đó?! Tôi cẩn thận đánh giá một lượt, vóc dáng cao ráo, dáng người thon thả, khuôn mặt phấn khởi, trang phục đúng một hình ảnh CV (1) tiêu chuẩn. Có điều gọng kính màu vàng sậm của cô làm tôi không thích lắm, trông rất đanh đá, không hiền dịu gì cả, vẫn thích Rain hơn. Nhưng mà tôi thấy cô ấy lại coi trọng công ty chúng tôi, cảm giác có một ít vui mừng…
Cô cầm di động nói nói, còn cười đến ngả người ra sau, đã thế còn giậm chân ầm ầm, tiếng động không nhỏ chút nào, trong toa đã có không ít người bắt đầu chú ý cô.
Thôi~ đến một nơi mới mẻ, thành ra hưng phấn như vậy có thể hiểu được. Đột nhiên, cô đè thấp giọng thì thầm “Ai da, mình nói thật không chỉ là đi làm việc thôi đâu!”
Hửm? Không phải chỉ là đi làm việc? Còn gì nữa? Tôi vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
“Cậu biết không? Lập gia có nhiều người còn độc thân mà đẹp thôi rồi luôn. Hôm nọ mình đi phỏng vấn ý, gặp được anh tổng giám đốc đẹp rơi đẹp rụng, thấy bảo vẫn còn độc thân… Chờ mình chín muồi trong đó sẽ đem cậu cùng vào công ty a, mọi người cùng nhau bắt cá, ahahaha…”
Giỏi thật, dám đến công ty chúng tôi đòi săn zai đẹp, lại còn nhắm mục tiêu là Đấu Đấu của tôi. Em nói nè Mặc Đấu a Mặc Đấu, anh xem mắt nhìn người của anh kiểu gì vậy? Để xem lúc về rồi anh định làm cách nào gánh vác hậu quả đây? Nói lầm bầm trong miệng… tôi vẫn đóng vai một hành khách bình thường, giấu nhẹm tâm tình khó chịu không lộ ra dù chỉ một ít.
* * *
Ở văn phòng.
“Chào anh ạ! Em là Windy, bạn học của Rain, rất vinh hạnh có thể gia nhập Lập gia đảm nhiệm chức vụ thư ký của anh.” Windy mỉm cười, nhìn qua rất có giáo dục, hoàn toàn không phải cô nàng phớ lớ đáng sợ trong xe điện ngầm kia.
“Xin chào, hoan nghênh em đến công tác ở Lập gia.” Tôi cười lạnh nhạt, cười miễn cường. Tương lai có khi tôi sẽ sắm một vai chủ tịch còn khắc nghiệt độc ác hơn cả một mụ mẹ ghẻ! Đảo qua đảo lại câu xã giao ban đầu xong, liền phân phó Chu Chu – thư ký tạm thời đưa cô nàng đi làm quen nơi công tác mới, kết quả giữa trưa Chu Chu hậm hực mách, thư ký mới tới này cứ đi hỏi thăm tình trạng hôn nhân của mấy anh chàng nhân viên trẻ trẻ trong công ty, còn bảo dáng Chu Chu không đẹp, mặc quần áo cũng không hợp, phô hết cả khiếm khuyết của cơ thể ra. Chu Chu tức lắm, muốn tôi lấy lại công bằng cho cô.
Tôi tự biết Chu Chu để ý sau, còn tôi mới là người để ý trước. Nhưng tôi chỉ có thể giả lả khuyên nhủ “Nên đặt hòa hảo lên trước đã, quan sát vài ngày nữa rồi nói sau.”
Chiều, Đấu Đấu gọi điện về, nói sân bay bên kia đang ầm ầm mưa gió, sấm chớp đì đùng, chỉ sợ không về được trong đêm. Giọng nói của hắn nghe thực bất đắc dĩ, tôi đang háo hức chờ mong cũng thành ngập đầy hụt hẫng. Muốn một mình trốn vào quán cafe ngồi uống trà, lại nghe thấy bên trong có tiếng con gái đang gọi điện thoại. Những cái khác đều không nghe thấy gì, tự nhiên lại nghe thấy một câu lực sát thương cực mạnh —— “Chủ tịch Ứng quả thật không giống đàn ông!”
Giỏi lắm! Dám nói xấu sau lưng tôi cơ đấy! Tôi nấp sau cửa ngó vào, lại thấy chính là cô nàng ý đồ ở Lập gia đi bắt cá! Nhưng ngữ khí so với lần trước có vẻ trang trọng hơn nhiều, không biết lần này là đang gọi điện với ai.
Một tay cô bưng cafe, tay kia cầm di động, thao thao bất tuyệt không ngừng, bảo là chủ tịch Ứng hay phụng phịu, chủ tịch Ứng không hòa nhã, chủ tịch Ứng nói chuyện lạnh nhạt, một chút dịu dàng quan tâm cũng không hiểu, nói chung là không có nổi một lời tốt đẹp nào. Cuối cùng, cô chốt lại với cái người đang ở đầu dây bên kia “Kiểu đàn ông này, cho dù là chủ tịch, em cũng không hứng. Anh biết không hôm nay lúc em nhìn thấy anh ta tí thì bị dọa à nha! Đàn ông ba mươi tuổi đầu sao lại xinh đẹp như búp bê đến thế cơ chứ?! May là em dày dạn kinh nghiệm, gặp nguy không loạn đó. Ừa… được rồi được rồi, Cách luật sư, cám ơn anh nhiều! Em phải đi làm việc đây, buôn tiếp sau nhé.”
Cách luật sư?!
Tôi tức khắc trốn sang một bên, trừng nhìn Windy cộp cộp đôi giày cao gót đi ra phòng pha trà, giống như sau lưng cô có dán một cái nhãn y xì tên Cách Luật vậy: nhân phẩm hủ bại.
Cách Cách, tôi sẽ không tha thứ cho cậu!
Tôi về văn phòng, dùng mọi cách có thể liên lạc với Cách Cách thử một lượt đều vô phương liên hệ. Ngay cả Rain cũng thế. Tôi nên biết sớm rằng Cách Cách kia đâu phải người tốt đẹp gì cho cam chứ! Giận kinh đi được! Tôi đáng lẽ phải cự tuyệt ngay từ đầu rồi! Tôi là đồ đầu lợn!
Ngực phừng phừng oán hận, lại không thể phát tiết, thế là bắt tất cả làm tăng ca! Rồi chộp lấy áo khoác, sải bước đi ra ngoài, chân nện thình thịch, “Rầm” một tiếng, cửa bị đóng sập cực mạnh, lập tức làm cho tất cả mọi người kinh ngạc —— đương nhiên có cả cái cô Wendy kia.
Hừ! Cho cô nhìn rõ, tôi không giống đàn ông á?!
* * *
Sáng sớm hôm sau, tôi ra sân bay đón Đấu Đấu. Vừa thấy tôi đây người ngùn ngụt oán khí xuất hiện trước mặt hắn, những nhân viên đi công tác cùng cũng tức khắc chạy co vòi. Lên được cái xe, tôi liền xả hết oán giận về cái nàng thư ký “khôn khéo có năng lực” ra. Đấu Đấu nghe tôi tuôn một tràng giang đại hải xong, hôn lấy cái miệng vì nói nhiều mà hơi có chút khát nước của tôi, bảo “Cứ để anh xem xem thế nào, nếu cô ấy thật sự không tốt, anh sẽ sa thải.”
Nghe hắn nói vậy, tôi không mở miệng thêm được cái gì nữa, lấy lại bình tĩnh, rúc vào trong ngực hắn đến tận bãi đỗ xe của công ty.
“Giữa trưa gặp nhau ở chỗ cũ nhà ăn nhé.” Đấu Đấu vuốt vuốt tóc tôi, sau đó vội vã đi công chuyện của hắn.
Tâm tình hôm nay rất là không tồi, cười tủm tỉm quay lại văn phòng. Mọi người đều biết hết lý do, chỉ có thể là bởi Đấu Đấu đã về thôi! Có mỗi nàng Windy kia nhìn nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Ha ha, không cần bối rối như thế, cô rất nhanh sẽ phải chấp nhận thôi! Tôi nghĩ thầm.
Trưa, tôi đến nhà ăn, lia mắt một đường đã thấy Đấu Đấu ngồi dựa vào cửa một phòng ăn hai người trang nhã —— chỗ ăn thường ngày của chúng tôi. Tôi gọi phần cơm trưa của mình, rồi cười cười với hắn, thong dong vui vẻ đến gần. Bất thình lình, một đứa con gái, cắt đứt tầm mắt tôi và Đấu Đấu đang đưa tình.
“Quản lý Mặc, em có thể ngồi đây chứ?” Không đợi Đấu Đấu đồng ý, mông cô ta đã ngang nhiên chiếm đoạt vị trí của tôi.
Đứa con gái đáng giận! Dám ra tay với Đấu Đấu nhanh thế?!
“Ơ… Cái kia… Ơ…” Đấu Đấu có chút xấu hổ, rồi lại không dám đuổi cô ta đi.
Tôi phóng một ánh mắt đe doạ đến Đấu Đấu: Nói cho cô ta biết chỗ có người rồi! Anh có nói không thì bảo?! Hắn lúng túng nhìn tôi, lại lúng túng nhìn sang Windy.
Tất cả nhân viên đang dùng cơm trong nhà ăn cũng không khỏi bất khả tư nghị (tưởng tượng và nghị luận) ngó Windy. Cô kia vẫn hồn nhiên không biết gì, bắt đầu vô liêm sỉ bắt chuyện với Đấu Đấu. Đấu Đấu hơi luống cuống tay chân, còn rối ren không biết nên từ chối thế nào. Một tay cầm nĩa, một tay cầm dao, thế mà thành buông hết khí giới đầu hàng luôn rồi.
Tên ngố này!
Tôi không xem nổi nữa, trực tiếp vứt lại khay thức ăn, quay lưng bỏ đi. Giống như ngày đó, trong căn phòng ấy, tôi nghe được Windy nói “Ứng tổng tính tình hình như rất xấu nha!”
Trở lại văn phòng, bình tĩnh phân tích một chút, tôi cảm thấy, sau sự việc ngày hôm nay, sẽ có vài nhân viên lắm mồm nói cho Windy, quản lý Mặc là người của chủ tịch Ứng rồi. Như thế cũng đủ để cô hiểu được ít “lý lẽ”. Ừm, hẳn không sai là sẽ như vậy.
Lòng tôi ngập tràn chờ mong trong vòng ba ngày Windy sẽ phải đổi đối tượng. Ai dè cô vẫn vắt óc nuôi ý đồ tiếp cận Đấu Đấu. Mỗi một ngày lại thay một bộ quần áo mới đẹp đẽ, vừa thấy Đấu Đấu đến một cái là chủ động chào hỏi, bày ra nụ cười mê người. Mà cực kỳ đáng giận nhất chính là, chỉ cần bị cô ta thấy Đấu Đấu vào văn phòng tôi, chưa đầy nửa phút sau cô chắc chắn sẽ bê cafe hoặc trà vào quấy rầy.
Thế là, tôi bị sự xâm nhập đột ngột của cô làm cho sợ đến mức quên mất chuyện bình thường làm nũng với Đấu Đấu trong văn phòng. Chu Chu cũng thường xuyên chọc ngoáy: kể ra cô ta cũng phi thường hăng hái hỏi thăm tin tức về Đấu Đấu, còn dùng di động chụp ảnh Đấu Đấu nữa. Tôi rất muốn hỏi Chu Chu, vì sao bọn em không nói cho cô ta sự thật?
Nhưng mà, tôi không hỏi ra.
Rốt cuộc là có một ngày, đại khái đám người bị cô ta làm phiền tới không thể chịu nổi, thái độ mặt nặng mày nhẹ một chút với Windy. Kết quả, Windy cư nhiên trực tiếp hỏi đến tôi chuyện riêng tư của Đấu Đấu, thật quá lớn mật rồi!
Cô hỏi “Nghe nói quản lý Mặc có bạn gái ạ?”
“Sao em lại hỏi tôi?”
“Vì mọi người đều nói quản lý Mặc bí ẩn lắm, nhưng lại thân với chủ tịch Ứng, mọi người bảo chắc chủ tịch Ứng rõ hơn. Chủ tịch Ứng luôn tạo cho người khác cảm giác tín nhiệm được mà!” Cô thậm chí còn tranh thủ thêm một phát chụp mông ngựa nho nhỏ nữa.
“Hô, vậy ah~” Nhân viên của tôi cũng quá là giảo hoạt đó chứ, bắt tôi tự mình mà nói. Tôi đây bèn ỡm ờ phun ra “Anh ta có người yêu rồi.”
Tôi nói thế xong, cô quả nhiên bị mất mát. Bất quá lập tức hỏi lại luôn “Chủ tịch Ứng gặp bao giờ chưa?”
“Gặp rồi.” Thậm chí còn đều đặn gặp hàng ngày nữa cơ.
“Có đẹp không?”
“Mỗi người một thẩm mỹ khác nhau, tôi thì thấy có. Giống một con búp bê xinh đẹp.” Đây là nguyên văn mồm cô nói thôi. Tôi quan sát biểu cảm của cô, hỏi lại “Làm sao? Thích Mặc Đấu à?”
“Em thấy quản lý Mặc thật là người thích hợp làm chồng nhất mà em gặp được. Hồi trước nghe đồn anh ấy còn độc thân, đang định tấn công… Ai ngờ có bạn gái.”
Ha ha, người thích hợp làm chồng nhất? Tấn công? Tại sao chưa từng có ai dùng những từ ngữ này trên người tôi?! Đáng giận!
Tôi há mồm nói bậy một vài hành vi mất đạo đức của Đấu Đấu “Èo… Thật ra á, đừng nhìn vào cái vẻ thật thà bên ngoài của Mặc Đấu. Kỳ thật anh ta là một tên siêu đại trăng hoa luôn, từ con gái vị thành niên mười sáu tuổi đến đàn bà năm mươi tuổi mà có tiền đều là phạm vi săn mồi tươi đẹp của anh ta đó, tốc độ thay tình nhân đứng đầu công ty, nguy hiểm lắm, đừng tuỳ tiện tiếp cận.”
“A? Thật ư?!” Windy tròn xoe mắt.
“Ừ! Đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Tôi nghiêm trang gật gật đầu, chạy nhanh đi nào!
“Chẳng phải anh vừa nói bạn gái anh ấy xinh đẹp như búp bê đó sao?”
“Là cô nàng gần đây nhất.”
“Oh…” Windy bừng tỉnh đại ngộ. Rời đi.
Tôi tự hỏi thế đủ để làm cô đổi hướng rồi chứ?
Kết quả đến đêm, Đấu Đấu trách cứ tôi “Sao em lại bảo anh là siêu đại trăng hoa?”
“Lừa cái cô Windy đó thôi! Để cô giữ khoảng cách với anh đó mà.”
“Em có biết gì không đấy?! Hôm nay cô ấy chạy tới nói sẽ không ngại làm một phần trong số lượng đông đảo người tình của anh đó!”
Không thể nào?! Thời nay con gái đều open đến thế cơ à? “Anh đã nói gì?”
“Anh có thể nói cái gì? Anh nói là em nói bừa, nói giỡn thôi.”
“Hừ, thế sao anh không nói sự thật luôn đi?”
“Còn em sao cũng đâu có nói?”
Hai bọn tôi chằm chằm nhìn nhau trách móc, cuối cùng vẫn là tôi hôn nhẹ một cái nhận sai. Ùa đến tiếp theo đương nhiên là cái vòng ôm dịu dàng của Đấu Đấu.
Tôi nói với Đấu Đấu “Em biết tình cảm của chúng mình sẽ không bởi bất kỳ ai mà nảy sinh vấn đề gì cả.”
Vì thế Đấu Đấu thì thầm “Cho nên không cần đi để ý cô gái đó.”
“Em chỉ là ghen tỵ anh có người theo đuổi, trong khi em thì không thôi.”
“Chịu nói thật rồi à? Em đúng là bại hoại.” Đấu Đấu vỗ vào mông tôi coi như là trừng phạt.
“Hahaha…”
* * *
Một tháng vút qua, tôi không thể không thừa nhận, năng lực làm việc của cô tuyệt vời không hề thua kém Rain, có khi còn cẩn thận hơn. Có điều sao hành xử làm người của cô lại quái dị thế chứ? Vẫn ôm hy vọng mãnh liệt như thế dành cho một con kim quy? Mà buồn cười nhất chính là, hiện tại cô cơ hồ “minh mục trương đảm”(trắng trợn) đi lấy lòng Đấu Đấu, kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được. Hoa cô cắm trong văn phòng tôi là bách hợp, còn văn phòng hắn lại là hoa hồng! Mỗi lần đó trong lòng tôi lại gào thét với cô, Đấu Đấu không phải là kim quy (2) của cô, Đấu Đấu là ngốc yêu của tôi! Nhưng mà mỗi lần tôi tức, cũng chỉ có thể nhõng nhẽo trước mặt Đấu Đấu mà thôi.
Bất quá, trong tâm tôi, tôi vẫn đang rất khoáng đạt tự nhắc nhở: phải toàn diện cân nhắc một người.
Lại thấy một tháng nữa qua đi, Windy vẫn không hề hay biết quan hệ giữa tôi và Đấu Đấu. Đấy là những gì tôi rất tin tưởng nhân viên Lập gia chúng tôi, kỷ luật nghiêm minh, phong cách cao quý.
Đường xá sửa chữa xong xuôi, bọn tôi lại trở về đi ôtô. Hôm nay chạng vạng lúc tan tầm, khi bọn tôi chuyện trò vui vẻ đi vào bãi đậu xe cũng là lúc Windy lộp cộp đôi guốc cao gót đuổi theo.
“Quản lý Mặc, em tiện đi nhờ xe anh một đoạn được không?”
“Chúng ta… cùng đường à?”
“Cùng đường đó! Em hỏi Chu Chu rồi, nhà của em cùng đường với Mặc quản lý đó nha.”
Đấu Đấu nhìn sang tôi, tựa hồ trưng cầu ý kiến. Tôi trợn mắt liếc hắn rách tung: Hỏi em làm gì? Đây là xe của anh!
Tôi túm lấy chìa khoá của Đấu Đấu, không nói tiếng nào mở cửa ngồi chỗ ghế cạnh ghế lái. Windy kinh hô “chủ tịch Ứng ngồi cùng xe với Mặc quản lý ư?”
“Đúng rồi.” Tôi tỉnh bơ trả lời.
Đấu Đấu lại bổ sung thêm “Bọn anh ở cùng một khu.” Thậm chí là cùng một tầng, cùng một phòng nữa đấy —— tôi thấy hắn nên bổ sung đầy đủ thêm tí nữa đi. (đâu, còn cùng một giường, cùng một bồn tắm, cùng một bàn ăn… nữa cơ =)~)
“Thế thì tiết kiệm được xăng nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy. Bọn anh thường xuyên car-pool (3).” Đấu Đấu ngây ngô cười.
Mọi người đều bảo, xe là không gian mở rộng của nhà. Hôm nay bên trong không gian thứ ba của cái ôtô nho nhỏ này, lòng tôi vạn phần rất không hài lòng, hướng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bắt đầu khó chịu, ngày mai tốt hơn hết bắt Đấu đi xe thể thao hai chỗ đi làm mới được.
Ngày hôm sau, Đấu Đấu dùng lý do xe chỉ có hai chỗ ngồi, thành công cắt đuôi được ý đồ lại tiện nhờ xe của Windy. Lúc tan tầm cô mang tâm tình buồn bực mà về. Đấu Đấu vẫn còn việc chưa xong, thế là văn phòng chỉ còn lại có hai người.
Gõ tách một phím Enter cuối cùng, đóng văn kiện lại “Tốt lắm, Doanh Doanh, xong rồi!”
“Về nhà thôi!” Tôi thoải mái tinh thần sà vào trong ngực hắn.
“Doanh Doanh.”
“Ừm?”
“Lâu rồi không ở văn phòng hôn em.”
“Ừm.” Tôi nhắm mắt lại, chủ động hướng môi lên.
Trong lúc hôn nhau, chúng tôi thay nhau cởi áo khoác, tháo cravat, mở tung mấy cái cúc áo, dừng lại, thoáng hít sâu, chuẩn bị làm bước tiếp theo, đột nhiên phát hiện cửa có gì không đúng, liền quay đầu lại. Windy?! Sao cô ấy vào đây? Vào lúc nào? Cửa không đóng ư?
Cô thư ký bị chấn kinh quá độ, hai tay ôm phủ lấy trái tim, trợn mắt há mồm, có vẻ đã hoá đá hồi lâu rồi.
Tôi đoán cô đời này chắc chưa từng thấy hai thằng đàn ông nào thân thiết.
“Ngại ghê, Doanh Doanh là honey của anh.” Đấu Đấu lúc này lại vô cùng phong độ, một chút lúng túng bị người ngoài nhìn thấy cảnh kiss cũng không có “Phiền em đóng cửa hộ được không?”
Windy gật đầu một cái.
“Cám ơn.” Đấu Đấu quay đầu lại, nụ hôn bỏng rát lại nhiễm hằn trên cổ tôi.
Đầu-gỗ-Windy hình như đã lùi ra ngoài, đóng cửa lại, từng bước một thất thểu rời đi.
Ngày mai cô sẽ thế nào nhỉ? Xem ra chỉ có ngày mai mới biết được. Trước mắt cứ phải đối phó với tên ngốc đang biến thân thành ác lang này đã.
* * *
Từ sau ngày đó, tôi phát hiện Windy bắt đầu biển hiện thần kinh dần. Đầu tiên là mới sáng ra tự nhiên lại đi đến nắm lấy hai tay tôi thủ thỉ “Chủ tịch Ứng, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết đâu! Em cam đoan! Em thề! Em hiểu mà!”
Giờ cơm trưa, cô cũng ra sức kéo tôi với Đấu Đấu ăn cơm ở bàn bốn người, còn thần thần bí bí nói “Ba người cũng ăn cơm mới không để cho người ta nghi ngờ. Sau này có sự gì em sẽ giúp các anh chống đỡ.”
Họp, tôi đi cùng với Đấu Đấu, bỗng dưng bị trượt chân, vừa vặn được Đấu Đấu ôm lấy chìm trong lòng.
“Không sao chứ?” Đấu Đấu thâm tình nhìn tôi.
Tôi cũng hạnh phúc mà đáp lại “Không sao.”
Tất cả mọi người cười khanh khách khi nhìn tới chúng tôi, lúc này Windy khẩn trương lao đến giải thích với mọi người “Rất bình thường thôi! Chủ tịch Ứng bị trượt chân, người đứng cạnh giúp đỡ một tí thôi à, a, ha ha…”
Mọi người đều cảm thấy cô này sao mà kỳ quái thế không biết.
Về sau, Windy còn lén lút nghiên cứu sách đồng tính luyến ái, luôn giả bộ dùng ánh mắt đồng cảm với đồng tính luyến ái mà nhìn tôi với Đấu Đấu, làm gì cũng hết sức cẩn thận. Một lần có một nhân viên nói đùa với một nhân viên khác là “ẻo lả”, cô lập tức vút người tới chỉ trích người ta ngay, thực làm tôi toát mồ hôi hột một phen. Cô có cần thiết phải thế không?
Tôi nghĩ, liệu có nên có ai đó giải thích với cô tí đi chứ?
Rain và Cách Cách gửi ảnh của họ ở New Zealand đến đây. Rain ở trên bờ cát cạnh biển, bụng đã có vẻ nhô ra, Cách Cách một tay đặt trên bụng vợ hắn, cười đến rất đắc ý. Thật sự là một cặp hạnh phúc!
Tôi trở về gửi một bức mail, ngoài việc chức mừng họ, còn xin họ làm ơn nói rõ ràng cho Windy hiểu đi, đừng có để cho cô ở công ty chúng tôi cứ như người ngoài hành tinh thế chứ. Mail gửi xong rồi, nhưng tin tức đáp lại yểu luôn chả thấy tăm hơi đâu. Tên Cách Cách đó chắc chắn là muốn xem trò hay mà!
Thời gian trôi thật là nhanh. Chưa gì Rain đã sắp sinh cục cưng rồi, nghe nói hình như là thai sinh đôi. Ông nội đáp luôn một chuyến bay đến New Zealand trước. Tôi chờ lễ đầy năm của công ty kết thúc xong, cũng đi New Zealand đón chào cháu ngoại tôi ra đời. Mà Windy đúng là một thư ký có năng lực, bao nhiêu ngày qua cô vì “giữ bí mật” cho tôi và Đấu Đấu, thật sự hao không ít tâm lực.
Lễ mừng đầy năm hôm ấy, toàn thể nhân viên trang trí hội trường lung linh không tưởng, chuẩn bị cho một buổi tối liên hoan tuyệt vời nhất. Tiệc đứng rất đẹp, mọi người tận hứng mà khiêu vũ, các trò chơi diễn ra vô vàn thú vị, phần thưởng cũng vô cùng phong phú. Cuối cùng tới tiết mục văn nghệ cũng đến lượt tôi phải lên sân khấu, hàng trăm người bắt đầu ầm ĩ “Song ca đê! Song ca đê!”
“Mặc quản lý! Mặc quản lý!”
Ui… Bị bọn họ gào tôi cũng phải thấy ngượng. Đấu Đấu cũng thế, mặt mày nhăn nhó. Có người ném micro cho hắn, hắn cũng chuẩn bị lên sân khấu, Windy chả biết ở đâu bắn ra tràn đầy sức sống đòi lên song ca với tôi. Micro trong tay tôi tí nữa thì rơi luôn xuống đất.
Toàn hội trường yên lặng. Mọi người dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn Windy. Nhạc vang lên, hát thì hát, mỗi tội hát trật nhịp, hát hỏng không ít. Đến khi kết thúc, tiếng vỗ tay lẻ loi lốp bốp, chỉ có Đấu Đấu ra sức vỗ tay nhiệt liệt. Tôi đành giải thích với Windy “Tôi biết tôi hát không ổn, làm liên luỵ em.”
Đột nhiên Cách Cách từ New Zealand gọi điện đến báo Rain đã sinh. Yêu cầu chiếu hình ảnh để mọi người gặp cục cưng của hắn! Trong lúc nhất thời, cả hội trường lại rộ lên ồn ào. Có người bê cái máy chiếu tới, trên tường lập tức xuất hiện cái mặt của Cách Cách.
“Doanh Doanh! Tớ đẻ rồi! Tớ đẻ rồi! Hai đứa!” Hắn kích động đến mức nói năng lộn xộn!
Tiếp theo màn hình chiếu ngay tới hai đứa nhỏ vừa mới ra đời. Hai đứa đều him híp mắt, nắm tay bé bỏng, mập mạp, yêu không chịu được!
Sau đó là hình ảnh bà mẹ vất vả.
Rain hơi kiệt sức, nhưng vẫn có thể cười nói với tôi “Anh Doanh Doanh, cục cưng dễ thương không? Sau này cho anh với Đấu Đấu một đứa làm con nuôi đó!”
“Ô~~~~!” Toàn hội trường lại chấn động! “Chúc mừng chủ tịch Ứng! Chúc mừng quản lý Mặc!” Tất cả mọi người thực high ah~!
Tôi phấn khích cầm tay Đấu Đấu, phân phó cho Windy “Đặt cho tôi vé máy bay đi New Zealand ngay, hai vé.”
Windy không phản ứng gì.
“Windy?” Tôi gọi thêm một tiếng, vẫn không thấy nhúc nhích “Windy? Em làm sao vậy?”
Cả buổi, cô mới chỉ vào tôi và Đấu Đấu “Chẳng lẽ… tất cả mọi người đều biết anh và quản lý Mặc…”
“Chắc là vậy á, ha ha.” Tôi cái gì cũng không biết đâu nha.
Đột nhiên, Chu Chu cùng một nhóm thư ký khác đi lên, mang theo tâm tính muốn trả thù mà nói với Windy “Chủ tịch Ứng quản lý Mặc là trời sinh một đôi, chẳng lẽ cô không biết ư?”
“Đúng đấy! Hai anh ấy kết hôn từ nhiều năm trước rồi!”
“Chị bảo này Windy, em cũng trì độn quá đi!”
“Hoá ra là cô không biết a, chả trách cứ xum xoe như không có chuyện gì với quản lý Mặc như thế. Còn tưởng cô muốn thế nào. Thôi quên đi, niệm tình cô không biết, tha thứ cho cô!”
“…”
Tôi biết, ngày ấy Windy đã chịu đả kích không nhỏ. Cứ nhìn vào cô đứng ngốc tại chỗ gần năm phút là hiểu được ngay. Tôi cùng Đấu Đấu đều hổ thẹn cúi đầu.
* * *
New Zealand là một đất nước xinh đẹp, không trung xanh biếc ***g lộng, những triền núi xanh sẫm nồng đượm trải rộng đến tận chân trời. Một đàn cừu đáng yêu thong thả gặm cỏ, chó chăn cừu (4) thì tất bật chạy tới chạy lui. Tôi cảm thấy đất nước này hình như trước kia tôi đã từng tới, có một loại cảm giác mơ hồ thân quen vô cùng.
Để bồi thường, tôi đưa Windy cùng đi New Zealand. Vừa thấy cục cưng tôi đã vọt ngay đến. Windy vừa thấy Cách Cách cũng bắn tới ngay “Anh, anh, anh… Sao anh không nói sớm cho em biết?”
“Nói cái gì?” Cách Cách khó hiểu.
“Nói chuyện của chủ tich Ứng với quản lý Mặc đó!”
“Đấy là chuyện riêng của người ta, bọn họ yêu nhau muốn thì sẽ tự nói với em, anh thì làm sao nói lung tung cho được?” Cách Cách tỉnh queo vô tội đáp “Đã giới thiệu chỗ làm tốt cho em rồi, không cám ơn thì thôi còn mắng anh, đồ không có lương tâm…”
“…”
Tôi từ miệng Rain mà biết được, Windy đích thực là đàn em đại học của cô, nhưng căn bản là không quen; còn Cách Cách thì lại rất quen biết, vốn chung trường trung học, lại cùng là sinh viên tốt nghiệp chung cao học. Nghe nói, mối tình đầu của Windy chính là Cách Cách, chỉ tiếc Cách Cách năm đó dường như có đối tượng rồi, Windy đã bị từ chối không thương tiếc, cuối cùng lại thành bạn tốt. Lần này Cách Cách đưa Windy đến Lập gia chính là để cô giải quyết vấn đề hôn nhân, mỗi tội Windy sau khi vào xong lại nhăm nhe nhầm đối tượng mất tiêu.
Windy vẫn còn cãi nhau với Cách Cách, tôi và Đấu Đấu thì thoải mái quan tâm hai đứa nhỏ. Tiểu baby đáng yêu khủng khiếp. Rain nói “Một đứa lấy họ cha, một đứa lấy họ Ứng.”
Đấu Đấu nghe thấy thế, lập tức kéo tôi sang một bên nhỏ giọng thương lượng “Doanh Doanh, con nuôi của bọn mình không thể mang họ Mặc được à?”
“Không được đâu.” Riêng cái vấn đề này tôi lại thực nghiêm túc, tử tế nêu ra nguyên nhân “Cục cưng là phải theo họ mẹ nó, cũng không phải theo họ em.”
Đấu Đấu không nói thêm gì nữa, trầm mặc một lát. Cũng không quá vài phút sau, hắn lại chạy tới thoả thuận với Cách Cách “Anh có thể sinh thêm một đứa nữa được không?”
“Anh muốn một đứa mang họ Mặc chứ gì?”
“Anh biết à?”
“Tôi với anh đổi vợ là xong.” Cách Cách nhơn nhơn cái vẻ cực kỳ bỉ, thật muốn tát mạnh cho hắn mấy phát.
Windy đẩy đẩy gọng kính, phun ra một câu “Anh, mối tình đầu của anh chắc không phải chủ tịch Ứngđấy chứ?”
Tôi thấy hình như gần đây cô ấy phải hứng đỡ nhiều kích thích quá, suy nghĩ bắt đầu méo mó tợn.
Thế mà, Cách Cách lại phản ứng siêu dữ dội, vội vàng kêu la “Em nói bậy gì đấy!”
Windy bình tĩnh phân tích “Em nhớ rõ hồi xưa anh viết tên trên cặp anh là I Love silvercoin (tôi yêu tiền bạc). Lúc ấy em còn tưởng anh tham tài, giờ mới nghĩ ra, silvercoin đó chắc là chủ tịch Ứng hả?”
“Này! Tiểu thư, em không nên dựng chuyện a!” Cách Cách nhảy dựng lên!
“Silver là ngân, tương tự với Ứng. Coin phát âm giống với Khả Doanh không phải sao?” (5)
Ha ha, trí tưởng tượng của Windy đúng là phong phú! Tôi bèn ra mặt giải thích “Windy em không biết rồi, sở thích của Cách Cách là sưu tầm tiền trên thế giới.”
“Đúng thế.” Cách Cách vỗ vỗ bả vai tôi, cười ha ha.
“Windy đừng có châm ngòi tình cảm vợ chồng nhà người ta nha!” Tôi cũng vui vẻ cười.
Lúc này, Đấu Đấu vô thanh vô tức xuất hiện bên người tôi, thận trọng bắt lấy cánh tay Cách Cách đang khoác trên vai tôi mà bỏ ra.
“Ê! Anh đây là ý gì đó?” Cách Cách suýt nữa nhảy dựng lên.
“Không ý gì cả.” Đấu Đấu giam chặt tôi trong ngực hắn, còn nghiêm trang hỏi “Đặt vé máy bay về chưa?”
“Đặt rồi, ba hôm nữa.”
Cách Cách phi thường không thích bị hiểu lầm, tiếp tục la hét “Ê! Đấu Đấu! Anh đừng nghi thần nghi quỷ thế! Ê…”
Đáng tiếc Đấu Đấu không thèm đặt hắn vào mắt, không nói về baby, không nghĩ đến tên họ, lôi tôi ra ngoài xem cừu —— tựa như chó chăn cừu canh chừng cừu của nó, không chịu để Cách Cách tới gần. Haha, Đấu Đấu của tôi là dễ thương nhất!
Cách Cách quay sang Rain “Vợ, em đừng tin Windy đấy nhé! Bịa đặt đấy!”
Rain chỉ ngọt ngào cười “Cho dù là thật, em cũng không để ý đâu!”
Thật là cô vợ khoan dung độ lượng! Phía sau, tôi chỉ nghe được tiếng Cách Cách to mồm gào rú “Windy, em cái đồ thư ký đáng giận ——!”
Đến bây giờ, tôi cảm thấy Windy đúng là một thư ký xuất sắc. Để cho tên Cách Cách ưa bới móc gièm pha đó sau này bớt ngạo mạn đi!
==================================================
Chú thích:
1. CV
Trong trường hợp này có thể hiểu là hình thức, dáng vẻ khi đi xin việc.
2. Rùa bên Trung Quốc để chỉ mấy tên dê, trăng hoa lăng nhăng kiểu biến thái =)
Còn ‘kim quy’ trong truyện thì có thể hiểu là, dù anh Đấu có là ‘quy’ / lăng nhăng dê già biến thái thì vẫn là lăng nhăng dê già biến thái đẳng cấp cao =))))
3. Car-pool
Cùng chung chi trả các chi phí với chiếc xe dùng chung.
4. Chó chăn cừu thì có rất nhiều loại. Nhưng gần với truyện nhất thì có lẽ chính là loài New Zealand Huntaway (hay New Zealand Sheep Dog)
5. Ngân đọc là yin, Ứng là ying, gần như là đọc giống nhau, nghe không kỹ có thể sẽ nhầm.
Khả Doanh đọc là ke ying, chữ ying đọc sau âm ke phát âm rất nhẹ, trọng âm hầu như rơi vào ke, nên đọc gần giống coin.
Về hint của Cách Cách – Doanh Doanh, cái vụ mối tình đầu có thật k, xin để cho Cách Cách giữ trong lòng vậy, nhưng mà mình cũng nghĩ dễ là thật lắm nha =)))))
Sau khi Rain kết hôn, kể cả xét theo việc công hay việc tư đều nên cấp cho cô một đợt nghỉ phép để hưởng tuần trăng mật. Tôi lục tung lý lịch trong công ty để tìm người thay tạm vị trí của cô mà vẫn không ưng ý ai cả. May mà có Đấu Đấu ở đây, việc gì cũng giúp tôi chống đỡ.
Cho đến khi tôi bận bịu chân tay đã được hơn một tháng, lòng tràn đầy chờ mong thư ký yêu quý của tôi trở về, cũng là lúc chồng cô, tức em rể của tôi, cũng chính là thằng bạn cực kỳ vô lương tâm Cách Cách, thay cô viết cho tôi một bức thư ngắn gọn như này:
Anh Doanh Doanh thân yêu:
Báo cho cậu một tin tốt đến kinh người nè —— bảy tháng nữa, cậu sẽ được làm bác! Sướng không? Bất ngờ không? Em rể cậu thật là tài năng đó chớ? So với Đấu Đấu của cậu lợi hại hơn chưa? Hai người các cậu đâu có sinh được! Hahahaha ~~~~
Tớ từ lúc biết cậu đã trở thành bạn bè tri kỷ nhất trên thế giới; tớ từ khi biết Rain liền lập chí trở thành một anh chồng xứng đáng; hiện tại tớ còn muốn làm một ông bố vĩ đại bậc nhất. Để bảo bối của tớ có thể khoẻ mạnh bình an chui ra cuộc đời này, tớ quyết định đưa Rain đến New Zealand dưỡng thai. Ở đó không khí trong lành, địa thế tốt, thích hợp để sinh cục cưng.
Trước kia tớ thấy nếu cậu từ cái chức chủ tịch đi, tập trung làm một chủ gia đình sẽ rất hay, nhưng mà giờ ngẫm lại, cậu không có thai được, không sinh em bé được, cả ngày thảnh thơi ở nhà cũng vô vị. Nên là đi làm vẫn hợp cho cậu hơn, chỉ cần ở bên cạnh cậu có mấy người có khả năng là được. Lần này vợ tớ xa cậu, cậu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bất quá yên tâm đê, tớ đây lo liệu xong hết rồi, ngày mai sẽ có một em thư ký thiên tài vĩ đại —— Windy đến nói chuyện với cậu. Năng lực cô ấy tuyệt đối có thể bù lấp vào vị trí vợ tớ. Windy nguyên là thư ký lâu năm của tập đoàn Verder, cũng là đàn em học dưới khoá học đại học với Rain. Cô nể tình Rain nên mới đồng ý đến công ty chúng ta đó. Lý lịch cụ thể tớ đã bảo người mang đến bộ nhân sự rồi, cậu muốn đọc lúc nào cũng được, rồi tự quyết định đi.
À, đừng quên chuẩn bị tiền mừng dày dày một tí cho cháu trai (gái) tương lai của cậu nhá! Ngoan ~!
Người bạn trung thực kiêm em rể dễ thương của cậu
Cách Cách
Hứ! Rốt cuộc ai mới là sếp?! Tự chọn đường chạy, lại còn chỉ định thư ký cho tôi? Tôi cũng đâu phải thằng trẻ con, tôi có đầu óc sáng láng, tôi có cặp mắt tinh tường, tôi tự tuyển được người của tôi!
Vò nát bức thư dùng sức ném ra ngoài, không ngờ đúng lúc Đấu Đấu mở cửa vào, thế là đập ngay vào đầu hắn. Vào mà không gõ cửa, cho chết!
“Sao thế? Lại bực bội? Dạo này tâm tình của em có vẻ không ổn tẹo nào…”
“Rain xin nghỉ việc rồi.” Tôi thở mạnh, gác chân lên bàn.
“Không phải xin nghỉ việc mà là xin nghỉ đẻ. Chờ cục cưng sinh hạ an toàn, cai sữa, cô ấy sẽ trở về thôi!” Hắn cứ như thể là cực kỳ hiểu rõ tình hình.
“Nhưng lâu lắm!”
“Không quá hai năm đâu.” Nghe ngữ khi của hắn, thời gian hai năm ngắn cứ như là chớp mắt hai phát vậy. Đấu Đấu đến gần xoa xoa đầu tôi, tiếp tục an ủi “Mà, không phải Cách Cách đã sắp xếp cho em một siêu thư ký cực giỏi ư?”
“Thiên tài mới biết.”
“Ngày mai cô ấy sẽ đến đây làm phỏng vấn, em đi xem chẳng phải sẽ biết?”
“Không xem.”
“Lại như trẻ con rồi đấy. Em không tin Cách Cách nhưng có thể tin Rain mà.”
Nói cũng đúng. Tôi vòng tay ôm lấy thắt lưng Đấu Đấu, mang theo ý đồ xấu xa mà thủ thỉ “Vậy mai anh đi xem hộ em đi. Mai em có việc rồi, đi thì gấp lắm. Anh mà cảm thấy được thì cứ nhận, nhưng tất cả hậu quả phát sinh về sau, tổng giám đốc anh đi mà chịu trách nhiệm đấy. Hehehe…”
“Thôi được rồi, anh sẽ xem. Anh còn chịu trách nhiệm với chủ tịch của anh cả một đời, lại còn sợ một thư ký nhỏ bé sao?”
Đấu Đấu nói ra lời này nghe thật ngọt, tôi liền thoải mái trở lại, chờ đợi kết quả ngày mai.
Hôm sau, Đấu Đấu nói rằng không tồi, điều kiện cũng đã thoả thuận ổn thoả, nhưng tháng sau cô ấy mới bắt đầu đến làm việc ở đây được, cô phải bàn giao xong xuôi công việc bên Verder đã. Tôi hỏi Đấu Đấu một vấn đề mà tôi cảm thấy hứng thú: Lý do để Windy quyết định lựa chọn công ty chúng tôi, thôi nghỉ ở Verder là gì?
Đấu Đấu nói cho tôi biết, cô ngay lúc đó đã trả lời là: muốn đến một môi trường mới mẻ, học tập những điều mới mẻ, kết giao với những người bạn mới mẻ.
Một buổi sáng của một tháng sau, tôi xách cặp làm việc chen vào một toa tàu điện ngầm. Trong thời gian này đường xá đang sửa chữa, đường từ nhà đến công ty tắc nghẽn một cách khủng khiếp, lái xe thật tốn thời gian, thế là chọn lựa nhanh nhất và tiện nhất là tàu điện ngầm công cộng. Cảm giác cũng không tệ lắm, khá là mới lạ.
Nửa tháng trước Đấu Đấu phải đi công tác, tuy ngày nào cũng nói chuyện điện thoại nhưng nỗi lòng cô đơn lẫn nhớ thương vẫn càng ngày càng tăng, cũng may chịu đựng được đến phút cuối. Tôi tựa đầu băn khoăn nên chuẩn bị bữa tối như thế nào thì lại tình cờ nghe được một cô gái đang gọi điện thoại có nhắc đến “tập đoàn Lập gia”, thế là nhìn trộm sang cô ta lại thấy là một gương mặt xa lạ. Vì thế tôi bắt đầu lưu tâm đến nội dung cuộc nói chuyện của cô.
“Hôm nay mình đi báo danh về nè. Ừ… Ừ… Thật ra thì tiền lương cũng tương đương bên Verder thôi, nhưng mình thấy bối cảnh phát triển của Lập gia khá hơn nhiều.”
A gì?! Có khi cô này là thư ký của tôi đó?! Tôi cẩn thận đánh giá một lượt, vóc dáng cao ráo, dáng người thon thả, khuôn mặt phấn khởi, trang phục đúng một hình ảnh CV () tiêu chuẩn. Có điều gọng kính màu vàng sậm của cô làm tôi không thích lắm, trông rất đanh đá, không hiền dịu gì cả, vẫn thích Rain hơn. Nhưng mà tôi thấy cô ấy lại coi trọng công ty chúng tôi, cảm giác có một ít vui mừng…
Cô cầm di động nói nói, còn cười đến ngả người ra sau, đã thế còn giậm chân ầm ầm, tiếng động không nhỏ chút nào, trong toa đã có không ít người bắt đầu chú ý cô.
Thôi~ đến một nơi mới mẻ, thành ra hưng phấn như vậy có thể hiểu được. Đột nhiên, cô đè thấp giọng thì thầm “Ai da, mình nói thật không chỉ là đi làm việc thôi đâu!”
Hửm? Không phải chỉ là đi làm việc? Còn gì nữa? Tôi vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
“Cậu biết không? Lập gia có nhiều người còn độc thân mà đẹp thôi rồi luôn. Hôm nọ mình đi phỏng vấn ý, gặp được anh tổng giám đốc đẹp rơi đẹp rụng, thấy bảo vẫn còn độc thân… Chờ mình chín muồi trong đó sẽ đem cậu cùng vào công ty a, mọi người cùng nhau bắt cá, ahahaha…”
Giỏi thật, dám đến công ty chúng tôi đòi săn zai đẹp, lại còn nhắm mục tiêu là Đấu Đấu của tôi. Em nói nè Mặc Đấu a Mặc Đấu, anh xem mắt nhìn người của anh kiểu gì vậy? Để xem lúc về rồi anh định làm cách nào gánh vác hậu quả đây? Nói lầm bầm trong miệng… tôi vẫn đóng vai một hành khách bình thường, giấu nhẹm tâm tình khó chịu không lộ ra dù chỉ một ít.
Ở văn phòng.
“Chào anh ạ! Em là Windy, bạn học của Rain, rất vinh hạnh có thể gia nhập Lập gia đảm nhiệm chức vụ thư ký của anh.” Windy mỉm cười, nhìn qua rất có giáo dục, hoàn toàn không phải cô nàng phớ lớ đáng sợ trong xe điện ngầm kia.
“Xin chào, hoan nghênh em đến công tác ở Lập gia.” Tôi cười lạnh nhạt, cười miễn cường. Tương lai có khi tôi sẽ sắm một vai chủ tịch còn khắc nghiệt độc ác hơn cả một mụ mẹ ghẻ! Đảo qua đảo lại câu xã giao ban đầu xong, liền phân phó Chu Chu – thư ký tạm thời đưa cô nàng đi làm quen nơi công tác mới, kết quả giữa trưa Chu Chu hậm hực mách, thư ký mới tới này cứ đi hỏi thăm tình trạng hôn nhân của mấy anh chàng nhân viên trẻ trẻ trong công ty, còn bảo dáng Chu Chu không đẹp, mặc quần áo cũng không hợp, phô hết cả khiếm khuyết của cơ thể ra. Chu Chu tức lắm, muốn tôi lấy lại công bằng cho cô.
Tôi tự biết Chu Chu để ý sau, còn tôi mới là người để ý trước. Nhưng tôi chỉ có thể giả lả khuyên nhủ “Nên đặt hòa hảo lên trước đã, quan sát vài ngày nữa rồi nói sau.”
Chiều, Đấu Đấu gọi điện về, nói sân bay bên kia đang ầm ầm mưa gió, sấm chớp đì đùng, chỉ sợ không về được trong đêm. Giọng nói của hắn nghe thực bất đắc dĩ, tôi đang háo hức chờ mong cũng thành ngập đầy hụt hẫng. Muốn một mình trốn vào quán cafe ngồi uống trà, lại nghe thấy bên trong có tiếng con gái đang gọi điện thoại. Những cái khác đều không nghe thấy gì, tự nhiên lại nghe thấy một câu lực sát thương cực mạnh —— “Chủ tịch Ứng quả thật không giống đàn ông!”
Giỏi lắm! Dám nói xấu sau lưng tôi cơ đấy! Tôi nấp sau cửa ngó vào, lại thấy chính là cô nàng ý đồ ở Lập gia đi bắt cá! Nhưng ngữ khí so với lần trước có vẻ trang trọng hơn nhiều, không biết lần này là đang gọi điện với ai.
Một tay cô bưng cafe, tay kia cầm di động, thao thao bất tuyệt không ngừng, bảo là chủ tịch Ứng hay phụng phịu, chủ tịch Ứng không hòa nhã, chủ tịch Ứng nói chuyện lạnh nhạt, một chút dịu dàng quan tâm cũng không hiểu, nói chung là không có nổi một lời tốt đẹp nào. Cuối cùng, cô chốt lại với cái người đang ở đầu dây bên kia “Kiểu đàn ông này, cho dù là chủ tịch, em cũng không hứng. Anh biết không hôm nay lúc em nhìn thấy anh ta tí thì bị dọa à nha! Đàn ông ba mươi tuổi đầu sao lại xinh đẹp như búp bê đến thế cơ chứ?! May là em dày dạn kinh nghiệm, gặp nguy không loạn đó. Ừa… được rồi được rồi, Cách luật sư, cám ơn anh nhiều! Em phải đi làm việc đây, buôn tiếp sau nhé.”
Cách luật sư?!
Tôi tức khắc trốn sang một bên, trừng nhìn Windy cộp cộp đôi giày cao gót đi ra phòng pha trà, giống như sau lưng cô có dán một cái nhãn y xì tên Cách Luật vậy: nhân phẩm hủ bại.
Cách Cách, tôi sẽ không tha thứ cho cậu!
Tôi về văn phòng, dùng mọi cách có thể liên lạc với Cách Cách thử một lượt đều vô phương liên hệ. Ngay cả Rain cũng thế. Tôi nên biết sớm rằng Cách Cách kia đâu phải người tốt đẹp gì cho cam chứ! Giận kinh đi được! Tôi đáng lẽ phải cự tuyệt ngay từ đầu rồi! Tôi là đồ đầu lợn!
Ngực phừng phừng oán hận, lại không thể phát tiết, thế là bắt tất cả làm tăng ca! Rồi chộp lấy áo khoác, sải bước đi ra ngoài, chân nện thình thịch, “Rầm” một tiếng, cửa bị đóng sập cực mạnh, lập tức làm cho tất cả mọi người kinh ngạc —— đương nhiên có cả cái cô Wendy kia.
Hừ! Cho cô nhìn rõ, tôi không giống đàn ông á?!
Sáng sớm hôm sau, tôi ra sân bay đón Đấu Đấu. Vừa thấy tôi đây người ngùn ngụt oán khí xuất hiện trước mặt hắn, những nhân viên đi công tác cùng cũng tức khắc chạy co vòi. Lên được cái xe, tôi liền xả hết oán giận về cái nàng thư ký “khôn khéo có năng lực” ra. Đấu Đấu nghe tôi tuôn một tràng giang đại hải xong, hôn lấy cái miệng vì nói nhiều mà hơi có chút khát nước của tôi, bảo “Cứ để anh xem xem thế nào, nếu cô ấy thật sự không tốt, anh sẽ sa thải.”
Nghe hắn nói vậy, tôi không mở miệng thêm được cái gì nữa, lấy lại bình tĩnh, rúc vào trong ngực hắn đến tận bãi đỗ xe của công ty.
“Giữa trưa gặp nhau ở chỗ cũ nhà ăn nhé.” Đấu Đấu vuốt vuốt tóc tôi, sau đó vội vã đi công chuyện của hắn.
Tâm tình hôm nay rất là không tồi, cười tủm tỉm quay lại văn phòng. Mọi người đều biết hết lý do, chỉ có thể là bởi Đấu Đấu đã về thôi! Có mỗi nàng Windy kia nhìn nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Ha ha, không cần bối rối như thế, cô rất nhanh sẽ phải chấp nhận thôi! Tôi nghĩ thầm.
Trưa, tôi đến nhà ăn, lia mắt một đường đã thấy Đấu Đấu ngồi dựa vào cửa một phòng ăn hai người trang nhã —— chỗ ăn thường ngày của chúng tôi. Tôi gọi phần cơm trưa của mình, rồi cười cười với hắn, thong dong vui vẻ đến gần. Bất thình lình, một đứa con gái, cắt đứt tầm mắt tôi và Đấu Đấu đang đưa tình.
“Quản lý Mặc, em có thể ngồi đây chứ?” Không đợi Đấu Đấu đồng ý, mông cô ta đã ngang nhiên chiếm đoạt vị trí của tôi.
Đứa con gái đáng giận! Dám ra tay với Đấu Đấu nhanh thế?!
“Ơ… Cái kia… Ơ…” Đấu Đấu có chút xấu hổ, rồi lại không dám đuổi cô ta đi.
Tôi phóng một ánh mắt đe doạ đến Đấu Đấu: Nói cho cô ta biết chỗ có người rồi! Anh có nói không thì bảo?! Hắn lúng túng nhìn tôi, lại lúng túng nhìn sang Windy.
Tất cả nhân viên đang dùng cơm trong nhà ăn cũng không khỏi bất khả tư nghị (tưởng tượng và nghị luận) ngó Windy. Cô kia vẫn hồn nhiên không biết gì, bắt đầu vô liêm sỉ bắt chuyện với Đấu Đấu. Đấu Đấu hơi luống cuống tay chân, còn rối ren không biết nên từ chối thế nào. Một tay cầm nĩa, một tay cầm dao, thế mà thành buông hết khí giới đầu hàng luôn rồi.
Tên ngố này!
Tôi không xem nổi nữa, trực tiếp vứt lại khay thức ăn, quay lưng bỏ đi. Giống như ngày đó, trong căn phòng ấy, tôi nghe được Windy nói “Ứng tổng tính tình hình như rất xấu nha!”
Trở lại văn phòng, bình tĩnh phân tích một chút, tôi cảm thấy, sau sự việc ngày hôm nay, sẽ có vài nhân viên lắm mồm nói cho Windy, quản lý Mặc là người của chủ tịch Ứng rồi. Như thế cũng đủ để cô hiểu được ít “lý lẽ”. Ừm, hẳn không sai là sẽ như vậy.
Lòng tôi ngập tràn chờ mong trong vòng ba ngày Windy sẽ phải đổi đối tượng. Ai dè cô vẫn vắt óc nuôi ý đồ tiếp cận Đấu Đấu. Mỗi một ngày lại thay một bộ quần áo mới đẹp đẽ, vừa thấy Đấu Đấu đến một cái là chủ động chào hỏi, bày ra nụ cười mê người. Mà cực kỳ đáng giận nhất chính là, chỉ cần bị cô ta thấy Đấu Đấu vào văn phòng tôi, chưa đầy nửa phút sau cô chắc chắn sẽ bê cafe hoặc trà vào quấy rầy.
Thế là, tôi bị sự xâm nhập đột ngột của cô làm cho sợ đến mức quên mất chuyện bình thường làm nũng với Đấu Đấu trong văn phòng. Chu Chu cũng thường xuyên chọc ngoáy: kể ra cô ta cũng phi thường hăng hái hỏi thăm tin tức về Đấu Đấu, còn dùng di động chụp ảnh Đấu Đấu nữa. Tôi rất muốn hỏi Chu Chu, vì sao bọn em không nói cho cô ta sự thật?
Nhưng mà, tôi không hỏi ra.
Rốt cuộc là có một ngày, đại khái đám người bị cô ta làm phiền tới không thể chịu nổi, thái độ mặt nặng mày nhẹ một chút với Windy. Kết quả, Windy cư nhiên trực tiếp hỏi đến tôi chuyện riêng tư của Đấu Đấu, thật quá lớn mật rồi!
Cô hỏi “Nghe nói quản lý Mặc có bạn gái ạ?”
“Sao em lại hỏi tôi?”
“Vì mọi người đều nói quản lý Mặc bí ẩn lắm, nhưng lại thân với chủ tịch Ứng, mọi người bảo chắc chủ tịch Ứng rõ hơn. Chủ tịch Ứng luôn tạo cho người khác cảm giác tín nhiệm được mà!” Cô thậm chí còn tranh thủ thêm một phát chụp mông ngựa nho nhỏ nữa.
“Hô, vậy ah~” Nhân viên của tôi cũng quá là giảo hoạt đó chứ, bắt tôi tự mình mà nói. Tôi đây bèn ỡm ờ phun ra “Anh ta có người yêu rồi.”
Tôi nói thế xong, cô quả nhiên bị mất mát. Bất quá lập tức hỏi lại luôn “Chủ tịch Ứng gặp bao giờ chưa?”
“Gặp rồi.” Thậm chí còn đều đặn gặp hàng ngày nữa cơ.
“Có đẹp không?”
“Mỗi người một thẩm mỹ khác nhau, tôi thì thấy có. Giống một con búp bê xinh đẹp.” Đây là nguyên văn mồm cô nói thôi. Tôi quan sát biểu cảm của cô, hỏi lại “Làm sao? Thích Mặc Đấu à?”
“Em thấy quản lý Mặc thật là người thích hợp làm chồng nhất mà em gặp được. Hồi trước nghe đồn anh ấy còn độc thân, đang định tấn công… Ai ngờ có bạn gái.”
Ha ha, người thích hợp làm chồng nhất? Tấn công? Tại sao chưa từng có ai dùng những từ ngữ này trên người tôi?! Đáng giận!
Tôi há mồm nói bậy một vài hành vi mất đạo đức của Đấu Đấu “Èo… Thật ra á, đừng nhìn vào cái vẻ thật thà bên ngoài của Mặc Đấu. Kỳ thật anh ta là một tên siêu đại trăng hoa luôn, từ con gái vị thành niên mười sáu tuổi đến đàn bà năm mươi tuổi mà có tiền đều là phạm vi săn mồi tươi đẹp của anh ta đó, tốc độ thay tình nhân đứng đầu công ty, nguy hiểm lắm, đừng tuỳ tiện tiếp cận.”
“A? Thật ư?!” Windy tròn xoe mắt.
“Ừ! Đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Tôi nghiêm trang gật gật đầu, chạy nhanh đi nào!
“Chẳng phải anh vừa nói bạn gái anh ấy xinh đẹp như búp bê đó sao?”
“Là cô nàng gần đây nhất.”
“Oh…” Windy bừng tỉnh đại ngộ. Rời đi.
Tôi tự hỏi thế đủ để làm cô đổi hướng rồi chứ?
Kết quả đến đêm, Đấu Đấu trách cứ tôi “Sao em lại bảo anh là siêu đại trăng hoa?”
“Lừa cái cô Windy đó thôi! Để cô giữ khoảng cách với anh đó mà.”
“Em có biết gì không đấy?! Hôm nay cô ấy chạy tới nói sẽ không ngại làm một phần trong số lượng đông đảo người tình của anh đó!”
Không thể nào?! Thời nay con gái đều open đến thế cơ à? “Anh đã nói gì?”
“Anh có thể nói cái gì? Anh nói là em nói bừa, nói giỡn thôi.”
“Hừ, thế sao anh không nói sự thật luôn đi?”
“Còn em sao cũng đâu có nói?”
Hai bọn tôi chằm chằm nhìn nhau trách móc, cuối cùng vẫn là tôi hôn nhẹ một cái nhận sai. Ùa đến tiếp theo đương nhiên là cái vòng ôm dịu dàng của Đấu Đấu.
Tôi nói với Đấu Đấu “Em biết tình cảm của chúng mình sẽ không bởi bất kỳ ai mà nảy sinh vấn đề gì cả.”
Vì thế Đấu Đấu thì thầm “Cho nên không cần đi để ý cô gái đó.”
“Em chỉ là ghen tỵ anh có người theo đuổi, trong khi em thì không thôi.”
“Chịu nói thật rồi à? Em đúng là bại hoại.” Đấu Đấu vỗ vào mông tôi coi như là trừng phạt.
“Hahaha…”
Một tháng vút qua, tôi không thể không thừa nhận, năng lực làm việc của cô tuyệt vời không hề thua kém Rain, có khi còn cẩn thận hơn. Có điều sao hành xử làm người của cô lại quái dị thế chứ? Vẫn ôm hy vọng mãnh liệt như thế dành cho một con kim quy? Mà buồn cười nhất chính là, hiện tại cô cơ hồ “minh mục trương đảm”(trắng trợn) đi lấy lòng Đấu Đấu, kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được. Hoa cô cắm trong văn phòng tôi là bách hợp, còn văn phòng hắn lại là hoa hồng! Mỗi lần đó trong lòng tôi lại gào thét với cô, Đấu Đấu không phải là kim quy () của cô, Đấu Đấu là ngốc yêu của tôi! Nhưng mà mỗi lần tôi tức, cũng chỉ có thể nhõng nhẽo trước mặt Đấu Đấu mà thôi.
Bất quá, trong tâm tôi, tôi vẫn đang rất khoáng đạt tự nhắc nhở: phải toàn diện cân nhắc một người.
Lại thấy một tháng nữa qua đi, Windy vẫn không hề hay biết quan hệ giữa tôi và Đấu Đấu. Đấy là những gì tôi rất tin tưởng nhân viên Lập gia chúng tôi, kỷ luật nghiêm minh, phong cách cao quý.
Đường xá sửa chữa xong xuôi, bọn tôi lại trở về đi ôtô. Hôm nay chạng vạng lúc tan tầm, khi bọn tôi chuyện trò vui vẻ đi vào bãi đậu xe cũng là lúc Windy lộp cộp đôi guốc cao gót đuổi theo.
“Quản lý Mặc, em tiện đi nhờ xe anh một đoạn được không?”
“Chúng ta… cùng đường à?”
“Cùng đường đó! Em hỏi Chu Chu rồi, nhà của em cùng đường với Mặc quản lý đó nha.”
Đấu Đấu nhìn sang tôi, tựa hồ trưng cầu ý kiến. Tôi trợn mắt liếc hắn rách tung: Hỏi em làm gì? Đây là xe của anh!
Tôi túm lấy chìa khoá của Đấu Đấu, không nói tiếng nào mở cửa ngồi chỗ ghế cạnh ghế lái. Windy kinh hô “chủ tịch Ứng ngồi cùng xe với Mặc quản lý ư?”
“Đúng rồi.” Tôi tỉnh bơ trả lời.
Đấu Đấu lại bổ sung thêm “Bọn anh ở cùng một khu.” Thậm chí là cùng một tầng, cùng một phòng nữa đấy —— tôi thấy hắn nên bổ sung đầy đủ thêm tí nữa đi. (đâu, còn cùng một giường, cùng một bồn tắm, cùng một bàn ăn… nữa cơ =)~)
“Thế thì tiết kiệm được xăng nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy. Bọn anh thường xuyên car-pool ().” Đấu Đấu ngây ngô cười.
Mọi người đều bảo, xe là không gian mở rộng của nhà. Hôm nay bên trong không gian thứ ba của cái ôtô nho nhỏ này, lòng tôi vạn phần rất không hài lòng, hướng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bắt đầu khó chịu, ngày mai tốt hơn hết bắt Đấu đi xe thể thao hai chỗ đi làm mới được.
Ngày hôm sau, Đấu Đấu dùng lý do xe chỉ có hai chỗ ngồi, thành công cắt đuôi được ý đồ lại tiện nhờ xe của Windy. Lúc tan tầm cô mang tâm tình buồn bực mà về. Đấu Đấu vẫn còn việc chưa xong, thế là văn phòng chỉ còn lại có hai người.
Gõ tách một phím Enter cuối cùng, đóng văn kiện lại “Tốt lắm, Doanh Doanh, xong rồi!”
“Về nhà thôi!” Tôi thoải mái tinh thần sà vào trong ngực hắn.
“Doanh Doanh.”
“Ừm?”
“Lâu rồi không ở văn phòng hôn em.”
“Ừm.” Tôi nhắm mắt lại, chủ động hướng môi lên.
Trong lúc hôn nhau, chúng tôi thay nhau cởi áo khoác, tháo cravat, mở tung mấy cái cúc áo, dừng lại, thoáng hít sâu, chuẩn bị làm bước tiếp theo, đột nhiên phát hiện cửa có gì không đúng, liền quay đầu lại. Windy?! Sao cô ấy vào đây? Vào lúc nào? Cửa không đóng ư?
Cô thư ký bị chấn kinh quá độ, hai tay ôm phủ lấy trái tim, trợn mắt há mồm, có vẻ đã hoá đá hồi lâu rồi.
Tôi đoán cô đời này chắc chưa từng thấy hai thằng đàn ông nào thân thiết.
“Ngại ghê, Doanh Doanh là honey của anh.” Đấu Đấu lúc này lại vô cùng phong độ, một chút lúng túng bị người ngoài nhìn thấy cảnh kiss cũng không có “Phiền em đóng cửa hộ được không?”
Windy gật đầu một cái.
“Cám ơn.” Đấu Đấu quay đầu lại, nụ hôn bỏng rát lại nhiễm hằn trên cổ tôi.
Đầu-gỗ-Windy hình như đã lùi ra ngoài, đóng cửa lại, từng bước một thất thểu rời đi.
Ngày mai cô sẽ thế nào nhỉ? Xem ra chỉ có ngày mai mới biết được. Trước mắt cứ phải đối phó với tên ngốc đang biến thân thành ác lang này đã.
Từ sau ngày đó, tôi phát hiện Windy bắt đầu biển hiện thần kinh dần. Đầu tiên là mới sáng ra tự nhiên lại đi đến nắm lấy hai tay tôi thủ thỉ “Chủ tịch Ứng, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết đâu! Em cam đoan! Em thề! Em hiểu mà!”
Giờ cơm trưa, cô cũng ra sức kéo tôi với Đấu Đấu ăn cơm ở bàn bốn người, còn thần thần bí bí nói “Ba người cũng ăn cơm mới không để cho người ta nghi ngờ. Sau này có sự gì em sẽ giúp các anh chống đỡ.”
Họp, tôi đi cùng với Đấu Đấu, bỗng dưng bị trượt chân, vừa vặn được Đấu Đấu ôm lấy chìm trong lòng.
“Không sao chứ?” Đấu Đấu thâm tình nhìn tôi.
Tôi cũng hạnh phúc mà đáp lại “Không sao.”
Tất cả mọi người cười khanh khách khi nhìn tới chúng tôi, lúc này Windy khẩn trương lao đến giải thích với mọi người “Rất bình thường thôi! Chủ tịch Ứng bị trượt chân, người đứng cạnh giúp đỡ một tí thôi à, a, ha ha…”
Mọi người đều cảm thấy cô này sao mà kỳ quái thế không biết.
Về sau, Windy còn lén lút nghiên cứu sách đồng tính luyến ái, luôn giả bộ dùng ánh mắt đồng cảm với đồng tính luyến ái mà nhìn tôi với Đấu Đấu, làm gì cũng hết sức cẩn thận. Một lần có một nhân viên nói đùa với một nhân viên khác là “ẻo lả”, cô lập tức vút người tới chỉ trích người ta ngay, thực làm tôi toát mồ hôi hột một phen. Cô có cần thiết phải thế không?
Tôi nghĩ, liệu có nên có ai đó giải thích với cô tí đi chứ?
Rain và Cách Cách gửi ảnh của họ ở New Zealand đến đây. Rain ở trên bờ cát cạnh biển, bụng đã có vẻ nhô ra, Cách Cách một tay đặt trên bụng vợ hắn, cười đến rất đắc ý. Thật sự là một cặp hạnh phúc!
Tôi trở về gửi một bức mail, ngoài việc chức mừng họ, còn xin họ làm ơn nói rõ ràng cho Windy hiểu đi, đừng có để cho cô ở công ty chúng tôi cứ như người ngoài hành tinh thế chứ. Mail gửi xong rồi, nhưng tin tức đáp lại yểu luôn chả thấy tăm hơi đâu. Tên Cách Cách đó chắc chắn là muốn xem trò hay mà!
Thời gian trôi thật là nhanh. Chưa gì Rain đã sắp sinh cục cưng rồi, nghe nói hình như là thai sinh đôi. Ông nội đáp luôn một chuyến bay đến New Zealand trước. Tôi chờ lễ đầy năm của công ty kết thúc xong, cũng đi New Zealand đón chào cháu ngoại tôi ra đời. Mà Windy đúng là một thư ký có năng lực, bao nhiêu ngày qua cô vì “giữ bí mật” cho tôi và Đấu Đấu, thật sự hao không ít tâm lực.
Lễ mừng đầy năm hôm ấy, toàn thể nhân viên trang trí hội trường lung linh không tưởng, chuẩn bị cho một buổi tối liên hoan tuyệt vời nhất. Tiệc đứng rất đẹp, mọi người tận hứng mà khiêu vũ, các trò chơi diễn ra vô vàn thú vị, phần thưởng cũng vô cùng phong phú. Cuối cùng tới tiết mục văn nghệ cũng đến lượt tôi phải lên sân khấu, hàng trăm người bắt đầu ầm ĩ “Song ca đê! Song ca đê!”
“Mặc quản lý! Mặc quản lý!”
Ui… Bị bọn họ gào tôi cũng phải thấy ngượng. Đấu Đấu cũng thế, mặt mày nhăn nhó. Có người ném micro cho hắn, hắn cũng chuẩn bị lên sân khấu, Windy chả biết ở đâu bắn ra tràn đầy sức sống đòi lên song ca với tôi. Micro trong tay tôi tí nữa thì rơi luôn xuống đất.
Toàn hội trường yên lặng. Mọi người dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn Windy. Nhạc vang lên, hát thì hát, mỗi tội hát trật nhịp, hát hỏng không ít. Đến khi kết thúc, tiếng vỗ tay lẻ loi lốp bốp, chỉ có Đấu Đấu ra sức vỗ tay nhiệt liệt. Tôi đành giải thích với Windy “Tôi biết tôi hát không ổn, làm liên luỵ em.”
Đột nhiên Cách Cách từ New Zealand gọi điện đến báo Rain đã sinh. Yêu cầu chiếu hình ảnh để mọi người gặp cục cưng của hắn! Trong lúc nhất thời, cả hội trường lại rộ lên ồn ào. Có người bê cái máy chiếu tới, trên tường lập tức xuất hiện cái mặt của Cách Cách.
“Doanh Doanh! Tớ đẻ rồi! Tớ đẻ rồi! Hai đứa!” Hắn kích động đến mức nói năng lộn xộn!
Tiếp theo màn hình chiếu ngay tới hai đứa nhỏ vừa mới ra đời. Hai đứa đều him híp mắt, nắm tay bé bỏng, mập mạp, yêu không chịu được!
Sau đó là hình ảnh bà mẹ vất vả.
Rain hơi kiệt sức, nhưng vẫn có thể cười nói với tôi “Anh Doanh Doanh, cục cưng dễ thương không? Sau này cho anh với Đấu Đấu một đứa làm con nuôi đó!”
“Ô~~~~!” Toàn hội trường lại chấn động! “Chúc mừng chủ tịch Ứng! Chúc mừng quản lý Mặc!” Tất cả mọi người thực high ah~!
Tôi phấn khích cầm tay Đấu Đấu, phân phó cho Windy “Đặt cho tôi vé máy bay đi New Zealand ngay, hai vé.”
Windy không phản ứng gì.
“Windy?” Tôi gọi thêm một tiếng, vẫn không thấy nhúc nhích “Windy? Em làm sao vậy?”
Cả buổi, cô mới chỉ vào tôi và Đấu Đấu “Chẳng lẽ… tất cả mọi người đều biết anh và quản lý Mặc…”
“Chắc là vậy á, ha ha.” Tôi cái gì cũng không biết đâu nha.
Đột nhiên, Chu Chu cùng một nhóm thư ký khác đi lên, mang theo tâm tính muốn trả thù mà nói với Windy “Chủ tịch Ứng quản lý Mặc là trời sinh một đôi, chẳng lẽ cô không biết ư?”
“Đúng đấy! Hai anh ấy kết hôn từ nhiều năm trước rồi!”
“Chị bảo này Windy, em cũng trì độn quá đi!”
“Hoá ra là cô không biết a, chả trách cứ xum xoe như không có chuyện gì với quản lý Mặc như thế. Còn tưởng cô muốn thế nào. Thôi quên đi, niệm tình cô không biết, tha thứ cho cô!”
“…”
Tôi biết, ngày ấy Windy đã chịu đả kích không nhỏ. Cứ nhìn vào cô đứng ngốc tại chỗ gần năm phút là hiểu được ngay. Tôi cùng Đấu Đấu đều hổ thẹn cúi đầu.
New Zealand là một đất nước xinh đẹp, không trung xanh biếc g lộng, những triền núi xanh sẫm nồng đượm trải rộng đến tận chân trời. Một đàn cừu đáng yêu thong thả gặm cỏ, chó chăn cừu () thì tất bật chạy tới chạy lui. Tôi cảm thấy đất nước này hình như trước kia tôi đã từng tới, có một loại cảm giác mơ hồ thân quen vô cùng.
Để bồi thường, tôi đưa Windy cùng đi New Zealand. Vừa thấy cục cưng tôi đã vọt ngay đến. Windy vừa thấy Cách Cách cũng bắn tới ngay “Anh, anh, anh… Sao anh không nói sớm cho em biết?”
“Nói cái gì?” Cách Cách khó hiểu.
“Nói chuyện của chủ tich Ứng với quản lý Mặc đó!”
“Đấy là chuyện riêng của người ta, bọn họ yêu nhau muốn thì sẽ tự nói với em, anh thì làm sao nói lung tung cho được?” Cách Cách tỉnh queo vô tội đáp “Đã giới thiệu chỗ làm tốt cho em rồi, không cám ơn thì thôi còn mắng anh, đồ không có lương tâm…”
“…”
Tôi từ miệng Rain mà biết được, Windy đích thực là đàn em đại học của cô, nhưng căn bản là không quen; còn Cách Cách thì lại rất quen biết, vốn chung trường trung học, lại cùng là sinh viên tốt nghiệp chung cao học. Nghe nói, mối tình đầu của Windy chính là Cách Cách, chỉ tiếc Cách Cách năm đó dường như có đối tượng rồi, Windy đã bị từ chối không thương tiếc, cuối cùng lại thành bạn tốt. Lần này Cách Cách đưa Windy đến Lập gia chính là để cô giải quyết vấn đề hôn nhân, mỗi tội Windy sau khi vào xong lại nhăm nhe nhầm đối tượng mất tiêu.
Windy vẫn còn cãi nhau với Cách Cách, tôi và Đấu Đấu thì thoải mái quan tâm hai đứa nhỏ. Tiểu baby đáng yêu khủng khiếp. Rain nói “Một đứa lấy họ cha, một đứa lấy họ Ứng.”
Đấu Đấu nghe thấy thế, lập tức kéo tôi sang một bên nhỏ giọng thương lượng “Doanh Doanh, con nuôi của bọn mình không thể mang họ Mặc được à?”
“Không được đâu.” Riêng cái vấn đề này tôi lại thực nghiêm túc, tử tế nêu ra nguyên nhân “Cục cưng là phải theo họ mẹ nó, cũng không phải theo họ em.”
Đấu Đấu không nói thêm gì nữa, trầm mặc một lát. Cũng không quá vài phút sau, hắn lại chạy tới thoả thuận với Cách Cách “Anh có thể sinh thêm một đứa nữa được không?”
“Anh muốn một đứa mang họ Mặc chứ gì?”
“Anh biết à?”
“Tôi với anh đổi vợ là xong.” Cách Cách nhơn nhơn cái vẻ cực kỳ bỉ, thật muốn tát mạnh cho hắn mấy phát.
Windy đẩy đẩy gọng kính, phun ra một câu “Anh, mối tình đầu của anh chắc không phải chủ tịch Ứngđấy chứ?”
Tôi thấy hình như gần đây cô ấy phải hứng đỡ nhiều kích thích quá, suy nghĩ bắt đầu méo mó tợn.
Thế mà, Cách Cách lại phản ứng siêu dữ dội, vội vàng kêu la “Em nói bậy gì đấy!”
Windy bình tĩnh phân tích “Em nhớ rõ hồi xưa anh viết tên trên cặp anh là I Love silvercoin (tôi yêu tiền bạc). Lúc ấy em còn tưởng anh tham tài, giờ mới nghĩ ra, silvercoin đó chắc là chủ tịch Ứng hả?”
“Này! Tiểu thư, em không nên dựng chuyện a!” Cách Cách nhảy dựng lên!
“Silver là ngân, tương tự với Ứng. Coin phát âm giống với Khả Doanh không phải sao?” ()
Ha ha, trí tưởng tượng của Windy đúng là phong phú! Tôi bèn ra mặt giải thích “Windy em không biết rồi, sở thích của Cách Cách là sưu tầm tiền trên thế giới.”
“Đúng thế.” Cách Cách vỗ vỗ bả vai tôi, cười ha ha.
“Windy đừng có châm ngòi tình cảm vợ chồng nhà người ta nha!” Tôi cũng vui vẻ cười.
Lúc này, Đấu Đấu vô thanh vô tức xuất hiện bên người tôi, thận trọng bắt lấy cánh tay Cách Cách đang khoác trên vai tôi mà bỏ ra.
“Ê! Anh đây là ý gì đó?” Cách Cách suýt nữa nhảy dựng lên.
“Không ý gì cả.” Đấu Đấu giam chặt tôi trong ngực hắn, còn nghiêm trang hỏi “Đặt vé máy bay về chưa?”
“Đặt rồi, ba hôm nữa.”
Cách Cách phi thường không thích bị hiểu lầm, tiếp tục la hét “Ê! Đấu Đấu! Anh đừng nghi thần nghi quỷ thế! Ê…”
Đáng tiếc Đấu Đấu không thèm đặt hắn vào mắt, không nói về baby, không nghĩ đến tên họ, lôi tôi ra ngoài xem cừu —— tựa như chó chăn cừu canh chừng cừu của nó, không chịu để Cách Cách tới gần. Haha, Đấu Đấu của tôi là dễ thương nhất!
Cách Cách quay sang Rain “Vợ, em đừng tin Windy đấy nhé! Bịa đặt đấy!”
Rain chỉ ngọt ngào cười “Cho dù là thật, em cũng không để ý đâu!”
Thật là cô vợ khoan dung độ lượng! Phía sau, tôi chỉ nghe được tiếng Cách Cách to mồm gào rú “Windy, em cái đồ thư ký đáng giận ——!”
Đến bây giờ, tôi cảm thấy Windy đúng là một thư ký xuất sắc. Để cho tên Cách Cách ưa bới móc gièm pha đó sau này bớt ngạo mạn đi!
==================================================
Chú thích:
. CV
Trong trường hợp này có thể hiểu là hình thức, dáng vẻ khi đi xin việc.
. Rùa bên Trung Quốc để chỉ mấy tên dê, trăng hoa lăng nhăng kiểu biến thái =)
Còn ‘kim quy’ trong truyện thì có thể hiểu là, dù anh Đấu có là ‘quy’ / lăng nhăng dê già biến thái thì vẫn là lăng nhăng dê già biến thái đẳng cấp cao =))))
. Car-pool
Cùng chung chi trả các chi phí với chiếc xe dùng chung.
. Chó chăn cừu thì có rất nhiều loại. Nhưng gần với truyện nhất thì có lẽ chính là loài New Zealand Huntaway (hay New Zealand Sheep Dog)
. Ngân đọc là yin, Ứng là ying, gần như là đọc giống nhau, nghe không kỹ có thể sẽ nhầm.
Khả Doanh đọc là ke ying, chữ ying đọc sau âm ke phát âm rất nhẹ, trọng âm hầu như rơi vào ke, nên đọc gần giống coin.
Về hint của Cách Cách – Doanh Doanh, cái vụ mối tình đầu có thật k, xin để cho Cách Cách giữ trong lòng vậy, nhưng mà mình cũng nghĩ dễ là thật lắm nha =)))))