Phòng bệnh cao cấp sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, Phan nằm thiêm thiếp trên giường, cánh tay trái quấn băng, một y tá đang săm soi bịch máu anh truyền.
Thư cũng đang ngồi ở ghế ngay đó. Ánh mắt cô không rời khỏi Phan, vô cùng lo lắng.
Ngoài hành lang bệnh viện, Phúc và Thảo đứng tựa vào lan can, mặt Thảo sậm sịt, còn Phúc ở bên thì bực bội nhăn nhó.
-Em không ngờ anh lại làm như vậy. – Thảo giận dỗi.
-Thảo, anh đã xin lỗi.
-Thật không ngờ anh là con người như vậy - Thảo quay lưng.
-Thôi em… - Phúc toan nắm tay Thảo, nhưng Thảo thu tay lại tránh.
-Em lạ thật đấy, giận chẳng ra làm sao.
-Anh cứ thích làm gì thì làm, rồi bây giờ như vậy.- Thảo oán trách.
-Anh hỏi nhé. Em cứ trách anh không nói cho em biết. Nhưng nếu như anh nói cho em biết, thì liệu em có cho anh làm chuyện đó không?
-Đương nhiên là không. Ông ấy đã cứu mẹ em, còn Phan thì đã cứu em, em làm sao mà để anh làm như vậy chứ.
-Vậy thì anh đã đúng, em đừng có trách anh.
-Nhưng đó là những ân nhân của em. Trước khi anh làm chuyện này, anh đã biết quá rõ rồi đấy chứ!
-Ân nhân, em ngu ngốc vừa thôi, người như lão mà em cũng xem là ân nhân á!
-Anh thật là quá đáng, anh bảo em ngốc, nhưng anh có biết khi mẹ em tính mạng mong manh, em đã làm gì không. Lúc đó, kể cả bán mạng em cũng dám làm. Và nếu như không có tiền của lão thì bây giờ liệu anh còn có em không.
-Thôi được rồi. Em cứ mang ơn, nhưng anh không sai gì hết. Tại lão, lão ngáng trở anh, làm khổ em, thì anh phải gạt bỏ lão ra.
-Thế còn hậu quả thì sao? Ai chịu đây, lương tâm em day dứt, những người đã giúp em thì một người đi tù, một người bị thương...
-Thảo – Phúc ngắt lời – Có cái gì đâu mà em cứ làm cho to ra vậy chứ, lão Mạnh thì chỉ bị tù có mấy năm, còn thằng Phan rồi nó cũng sẽ chẳng làm sao cả. Bác sĩ đã nói rồi, vết thương đó lành cũng nhanh.
-Anh... Người ta đã mất biết bao nhiêu là máu mà anh vẫn coi như không gì hết! – Thảo tức giận - Chưa nguy hiểm đến tính mạng thì anh vẫn coi là bình thường có đúng không. Đúng… đúng là tình địch… nên anh mới có thể vô tâm như thế!
-Thôi được rồi, tóm lại đến giờ nó đã không sao hết. Thuốc tốt, bác sĩ tốt, bệnh viện tốt, anh đã lo cho nó hết. Nó sẽ sớm khỏe lại, em đừng dằn vặt mình nữa.
-Em làm sao mà không dằn vặt mình cơ chứ. - Thảo lại càng tức - Anh ấy là trụ cột của gia đình. Ba anh ấy đã không thể lao động được, mẹ anh ấy đã rất yếu rồi. Nhà anh ấy chỉ trông chờ vào anh ấy. Anh ấy còn phải làm rất nhiều việc nặng. Anh ấy rất cần sức khỏe, vết thương dù chữa lành nhưng không biết cái tay có còn làm việc được như trước không. Em rất lo!
-Thảo, bác sĩ bảo là tay nó sẽ không sao, em vừa nghe rồi chứ!
-Nhưng mà em vẫn thấy lo, anh ấy không sướng như anh đâu, về nhà còn phải làm biết bao nhiêu là việc. Sửa nhà, xây bếp, rồi chuồng trại, cái gì cũng đến tay anh ấy. Thế mà bây giờ, vì anh, cánh tay ấy đã ăn một nhát dao. Trời ơi, cả một mũi dao đã cắm sâu vào tay anh ấy. Đau đớn lắm, Anh biết không! Tại anh! Tất cả là tại anh! Tại anh mà anh ấy bị như thế!
-Thảo, anh đâm nó đấy hả? – Phúc nghiêm mặt.
-Kệ anh, em chỉ biết là tại anh, anh mà không chọc vào ông Mạnh thì làm sao ông ta như vậy được!
-Phải, thằng đó bị cái gì cũng tại anh. Từ đầu đến cuối, em chỉ trách anh… và em thương xót nó. – Phúc chợt nghẹn giọng - Cho dù … cho dù là… anh là người giúp em thoát được lão. Cho dù là… anh… anh đã vắt kiệt óc... đã bỏ ra bao nhiêu công sức... vì em. Thảo, em thật quá lắm… giờ mới biết em vốn chẳng xem anh ra gì hết, em… rốt cục em… em vẫn chỉ thương cái thằng bội bạc kia.
-…! - Thảo sững người nhìn Phúc.
-Suốt từ nãy tới giờ em chỉ biết có nó, em chẳng nghĩ gì cho anh hết. Em còn yêu nó có phải không?
-Anh Phúc, đây không phải lúc anh ghen.
-Anh không thèm ghen với nó. Nó là cái thằng quái nào mà anh phải ghen.
-Anh đang ghen…
-Tôi không thèm ghen! – Phúc nổi cáu.
-Còn nói… anh đang ghen tuông vô lý. Anh… giống hệt ông Mạnh ý.
-Câm miệng, cô dám ví tôi như cái lão già chó chết ấy à! – Phúc đột nhiên trợn mắt.
Thảo tròn mắt im lặng, sững sờ nhìn Phúc. Phúc tiếp tục nổi điên.
-Cô là loại gái đa tình. Giờ tôi mới biết là cô còn yêu nó. Có mỗi một vết thương mà cô đã coi tôi như đồ bỏ. Thương nó thế thì thôi, cô quay lại với nó đi!
-Gì? Anh nói em… - Thảo chau mày lại, ngỡ nghe nhầm.
-Tôi không cần nếu như cô còn nặng lòng với nó!
-Em nặng lòng với anh ấy? Vậy thì đã sao? Anh đã biết chúng em yêu nhau từ trước cơ mà, giờ là bạn thân, lo lắng cho nhau là không được hay sao!
-Bạn thân? Thế bạn thân với người yêu, cô coi ai hơn chứ. Tôi là người yêu mà cô bắt tôi phải xẹp lép ra ấy à! Đừng hòng. Cô đã yêu tôi thì phải biết trân trọng tôi! Không thì thôi! – Phúc to tiếng.
-… - Thảo mím môi uất ức.
-Thích thì quay lại với nó đi! Tôi thương cô bao nhiêu, mà cô thì chỉ biết đi thương nó. Đời như chó!
-Anh…
-Trong mắt cô, thằng chó bội bạc kia, với cái thằng chó già tội phạm kia mới là nhất hả! Đi mà tìm chúng nó đi! – Phúc quát.
-Anh… sao anh…
-Yêu cô thật đúng là một sai lầm.
Nói rồi Phúc hầm hầm mặt mũi bỏ đi, để Thảo đứng giận run ra đấy.
Thư cũng đang ngồi ở ghế ngay đó. Ánh mắt cô không rời khỏi Phan, vô cùng lo lắng.
Ngoài hành lang bệnh viện, Phúc và Thảo đứng tựa vào lan can, mặt Thảo sậm sịt, còn Phúc ở bên thì bực bội nhăn nhó.
-Em không ngờ anh lại làm như vậy. – Thảo giận dỗi.
-Thảo, anh đã xin lỗi.
-Thật không ngờ anh là con người như vậy - Thảo quay lưng.
-Thôi em… - Phúc toan nắm tay Thảo, nhưng Thảo thu tay lại tránh.
-Em lạ thật đấy, giận chẳng ra làm sao.
-Anh cứ thích làm gì thì làm, rồi bây giờ như vậy.- Thảo oán trách.
-Anh hỏi nhé. Em cứ trách anh không nói cho em biết. Nhưng nếu như anh nói cho em biết, thì liệu em có cho anh làm chuyện đó không?
-Đương nhiên là không. Ông ấy đã cứu mẹ em, còn Phan thì đã cứu em, em làm sao mà để anh làm như vậy chứ.
-Vậy thì anh đã đúng, em đừng có trách anh.
-Nhưng đó là những ân nhân của em. Trước khi anh làm chuyện này, anh đã biết quá rõ rồi đấy chứ!
-Ân nhân, em ngu ngốc vừa thôi, người như lão mà em cũng xem là ân nhân á!
-Anh thật là quá đáng, anh bảo em ngốc, nhưng anh có biết khi mẹ em tính mạng mong manh, em đã làm gì không. Lúc đó, kể cả bán mạng em cũng dám làm. Và nếu như không có tiền của lão thì bây giờ liệu anh còn có em không.
-Thôi được rồi. Em cứ mang ơn, nhưng anh không sai gì hết. Tại lão, lão ngáng trở anh, làm khổ em, thì anh phải gạt bỏ lão ra.
-Thế còn hậu quả thì sao? Ai chịu đây, lương tâm em day dứt, những người đã giúp em thì một người đi tù, một người bị thương...
-Thảo – Phúc ngắt lời – Có cái gì đâu mà em cứ làm cho to ra vậy chứ, lão Mạnh thì chỉ bị tù có mấy năm, còn thằng Phan rồi nó cũng sẽ chẳng làm sao cả. Bác sĩ đã nói rồi, vết thương đó lành cũng nhanh.
-Anh... Người ta đã mất biết bao nhiêu là máu mà anh vẫn coi như không gì hết! – Thảo tức giận - Chưa nguy hiểm đến tính mạng thì anh vẫn coi là bình thường có đúng không. Đúng… đúng là tình địch… nên anh mới có thể vô tâm như thế!
-Thôi được rồi, tóm lại đến giờ nó đã không sao hết. Thuốc tốt, bác sĩ tốt, bệnh viện tốt, anh đã lo cho nó hết. Nó sẽ sớm khỏe lại, em đừng dằn vặt mình nữa.
-Em làm sao mà không dằn vặt mình cơ chứ. - Thảo lại càng tức - Anh ấy là trụ cột của gia đình. Ba anh ấy đã không thể lao động được, mẹ anh ấy đã rất yếu rồi. Nhà anh ấy chỉ trông chờ vào anh ấy. Anh ấy còn phải làm rất nhiều việc nặng. Anh ấy rất cần sức khỏe, vết thương dù chữa lành nhưng không biết cái tay có còn làm việc được như trước không. Em rất lo!
-Thảo, bác sĩ bảo là tay nó sẽ không sao, em vừa nghe rồi chứ!
-Nhưng mà em vẫn thấy lo, anh ấy không sướng như anh đâu, về nhà còn phải làm biết bao nhiêu là việc. Sửa nhà, xây bếp, rồi chuồng trại, cái gì cũng đến tay anh ấy. Thế mà bây giờ, vì anh, cánh tay ấy đã ăn một nhát dao. Trời ơi, cả một mũi dao đã cắm sâu vào tay anh ấy. Đau đớn lắm, Anh biết không! Tại anh! Tất cả là tại anh! Tại anh mà anh ấy bị như thế!
-Thảo, anh đâm nó đấy hả? – Phúc nghiêm mặt.
-Kệ anh, em chỉ biết là tại anh, anh mà không chọc vào ông Mạnh thì làm sao ông ta như vậy được!
-Phải, thằng đó bị cái gì cũng tại anh. Từ đầu đến cuối, em chỉ trách anh… và em thương xót nó. – Phúc chợt nghẹn giọng - Cho dù … cho dù là… anh là người giúp em thoát được lão. Cho dù là… anh… anh đã vắt kiệt óc... đã bỏ ra bao nhiêu công sức... vì em. Thảo, em thật quá lắm… giờ mới biết em vốn chẳng xem anh ra gì hết, em… rốt cục em… em vẫn chỉ thương cái thằng bội bạc kia.
-…! - Thảo sững người nhìn Phúc.
-Suốt từ nãy tới giờ em chỉ biết có nó, em chẳng nghĩ gì cho anh hết. Em còn yêu nó có phải không?
-Anh Phúc, đây không phải lúc anh ghen.
-Anh không thèm ghen với nó. Nó là cái thằng quái nào mà anh phải ghen.
-Anh đang ghen…
-Tôi không thèm ghen! – Phúc nổi cáu.
-Còn nói… anh đang ghen tuông vô lý. Anh… giống hệt ông Mạnh ý.
-Câm miệng, cô dám ví tôi như cái lão già chó chết ấy à! – Phúc đột nhiên trợn mắt.
Thảo tròn mắt im lặng, sững sờ nhìn Phúc. Phúc tiếp tục nổi điên.
-Cô là loại gái đa tình. Giờ tôi mới biết là cô còn yêu nó. Có mỗi một vết thương mà cô đã coi tôi như đồ bỏ. Thương nó thế thì thôi, cô quay lại với nó đi!
-Gì? Anh nói em… - Thảo chau mày lại, ngỡ nghe nhầm.
-Tôi không cần nếu như cô còn nặng lòng với nó!
-Em nặng lòng với anh ấy? Vậy thì đã sao? Anh đã biết chúng em yêu nhau từ trước cơ mà, giờ là bạn thân, lo lắng cho nhau là không được hay sao!
-Bạn thân? Thế bạn thân với người yêu, cô coi ai hơn chứ. Tôi là người yêu mà cô bắt tôi phải xẹp lép ra ấy à! Đừng hòng. Cô đã yêu tôi thì phải biết trân trọng tôi! Không thì thôi! – Phúc to tiếng.
-… - Thảo mím môi uất ức.
-Thích thì quay lại với nó đi! Tôi thương cô bao nhiêu, mà cô thì chỉ biết đi thương nó. Đời như chó!
-Anh…
-Trong mắt cô, thằng chó bội bạc kia, với cái thằng chó già tội phạm kia mới là nhất hả! Đi mà tìm chúng nó đi! – Phúc quát.
-Anh… sao anh…
-Yêu cô thật đúng là một sai lầm.
Nói rồi Phúc hầm hầm mặt mũi bỏ đi, để Thảo đứng giận run ra đấy.