Sàn nhảy ầm ầm tiếng nhạc giật, đèn màu như tia chớp, những cánh tay giơ lên phấn khích trong tiếng nhạc, những mái đầu lắc giật điên cuồng, khói thuốc, người người san sát, những cơ thể trần trụi uốn éo, những đôi môi đỏ, những bộ ngực đầy, không khí vũ trường đang giờ nóng bỏng.
Từ trong đám đông, Phúc lao ra, đang nghe điện thoại cùng với một thái độ rất giận dữ, bỏ lại đằng sau một cô gái ăn mặc rất sexy đang đứng hẫng ra nhìn theo.
Trong hành lang dẫn ra cửa ngoài của vũ trường, cái dáng cao lớn của Phúc tiếp tục lao nhanh, ai nấy gặp đều vội né đường cho gã trai sặc chất ăn chơi đó. Phía sau Nam đang lao theo.
Ngoài cổng vũ trường, bên chiếc xe con màu xanh sang trọng. Phúc đấm tay vào thành xe đầy tức giận.
-Cô thật là ngu! Cô đúng thật là cái đồ ngu! – Mặt Phúc đỏ gay uất ức – Giờ cô lại bị nó lừa tiếp! Cô cứ trốn ở đó đi, cứ núp ở đó đi, cô đang núp trong ngôi biệt thự của chính tình địch cô đó. Còn tôi sẽ chống mắt lên coi, cô về với hắn thì sẽ được hạnh phúc đến khi nào!
-Mặc kệ họ đi! – Nam nhăn nhó.
-Cô ta thật cực kỳ ngu ngốc. Thằng đó giờ nó lại yêu cả hai người. Nhưng cô ta không hề hay biết! – Phúc gào lên ức chế - Cái ngôi biệt thự đó… thực chất chỉ là một trò lừa đảo, nó lừa cho Thảo tự nhốt mình trong đó, rồi nó thoải mái yêu Thư bên ngoài.
-Mà tại sao Thư lại như vậy được nhỉ? – Nam nhăn mày suy nghĩ.
-Yêu mà… - Phúc cười khẩy – Cô ta biết rõ sức mạnh của mình ở đâu. Thằng đó sẽ không bao giờ từ bỏ cô ta được, cô ta béo bở quá mà.
Nam thở dài. Phúc cay đắng tiếp.
-Đây là lần thứ hai nó lừa Thảo. Lần này nó còn biết giấu kỹ cô ta nữa… với sự hậu thuẫn của Thư. Khốn kiếp, kiểu này đến bao giờ cô ta mới biết rằng cô ta bị lừa như thế. Mà không, trước sau gì cô ta cũng biết, nhưng ấy là lúc nó cưới Thư. Sẽ đau lắm đấy em biết không. Em cứ ngoan hiền như vậy đi.
-Phúc! Đừng có theo dõi cô ta nữa, dẹp hết bọn thám tử đi! – Nam tức tối.
-Không, tao muốn nhìn thấy cô ta đau đớn.
-Cô ta đau đớn cũng chẳng tới lượt mày! – Nam điên tiết – Người Thảo yêu là Phan! Người làm cho cô ta mê muội là Phan! Mày có muốn dang tay đón lấy, hay là vồ lấy thì cũng chỉ bị cô ta cắm sừng thôi!
-Im đi, tao sẽ không bao giờ làm như vậy hết! – Phúc trợn mắt.
-Vậy thì mày hãy chấm dứt việc theo dõi cô ta! – Nam sừng sộ.
Phúc nhìn Nam định phừng lên, nhưng lại xịt đi, anh dựa đầu vào thành xe, rệu rã, bất lực.
-Tỉnh táo lại đi, đó là một việc làm vô ích, và ngu ngốc nữa - Nam hạ giọng, vỗ vai Phúc.
Phúc đấm tay vào trán, bí bách.
-Thôi, kệ tao – Phúc buông thõng.
-Phúc! Điên tình thế đủ rồi đấy! – Nam quát – Mày tỉnh táo lại giùm tao!
Phúc nhìn Nam nghẹn giọng.
-Nam, mày có biết là, giờ… chỉ có mỗi việc theo dõi Thảo... là còn giúp tao tỉnh táo được thôi không.
***
Buổi tối ngôi biệt thự kiểu Pháp cổ có vài ô cửa sáng đèn. Ngoài xa phố phường thật thưa vắng với vài tín hiệu đèn xe. Đêm tĩnh mịch bao trùm lấy ngôi biệt thự bên hồ.
Căn phòng nhỏ mang hơi hướng kiểu Pháp thuộc, Phan đứng ôm Thảo ở ngay cửa ra vào, giọng ấm áp.
-Ngày mai anh sẽ về sớm hơn. Ngủ ngon. Anh yêu em nhiều lắm.
Anh ôm cô thêm một lúc nữa rồi nhẹ buông. Lại ngắm gương mặt xinh đẹp buồn vời vợi ấy thêm một lần nữa. Đôi mắt chẳng nhìn anh, chỉ nhìn xuống, giấu đi tâm trạng. Phan nắm hai tay Thảo lại.
-Em à. Mọi chuyện đang như chúng ta mong muốn. Phúc đã về với thế giới của nó, không đau khổ, không còn là mục tiêu của lão, và đó là điều tốt nhất với nó rồi. Thôi cố lên em.
Thảo im lặng, đôi mắt nhìn đi đâu và vẫn buồn như một hồ thu.
-Xin lỗi – Phan chạnh lòng – Nếu như Phúc có thể thay anh, đưa em ra nước ngoài sống thì anh đã không chen vào giữa hai người. Nhưng em biết là nếu như Phúc biến mất, mà lại không thấy em thì lão sẽ biết ngay, lão trút hết lên người nhà nó. Nên em đành phải xa Phúc thôi.
Thảo gật nhẹ và nhìn Phan day dứt. Phan tỏ ra đau khổ.
-Nhưng… nhìn em cứ mãi thế này… anh rất… hay là... nói cho nó biết, xem nó có cách gì hơn không?
-Không, em đã nói là không – Thảo lập tức lắc đầu nguầy nguậy – Anh ý tính không giống như anh. Nếu nói cho anh ấy, hậu quả sẽ không biết đâu mà lường. Em thà là không, thà là như thế này...
-Thôi thế này, sang Úc rồi nếu lão Mạnh bị bắt thì anh sẽ để em lựa chọn, nếu em còn muốn quay lại với Phúc, anh sẽ lại đưa em về.
-Không, em không bao giờ làm như vậy – Thảo thảng thốt.
-Thảo. Anh không bao giờ muốn ép em một điều gì cả. Cho dù em có làm gì thì anh thề… anh vẫn sẽ chịu đựng được, anh chỉ cần em vui, em khỏe thôi. Giờ em đã nhận lời theo anh sang Úc nhưng bất cứ lúc nào em cũng có thể quay về. Kể cả Phúc, nếu sau này Phúc có liên lạc tìm em thì anh cũng sẽ…
-Không. – Thảo vội bịt miệng Phan lại – Đừng có thế, hãy để anh ấy quên em đi. Em nhận lời với anh rồi… tức là sẽ theo anh. Em đã chọn anh… thì em sẽ quên anh ấy.
Vừa nói dứt thì mặt cô đã ấp vào vai Phan. Anh lại ôm cô và xiết chặt. Cô không cựa quậy vì nỗi cảm kích dâng trào. Còn Phan, xúc động nghẹn ngào, ánh mắt anh thêm một lần nung nấu. “Thảo, một khi đã đưa em đi khỏi, anh thề sẽ không bao giờ để cho nó tìm ra em nữa. Chúng ta phải nối lại. Trước sau gì thì em cũng yêu lại anh thôi”.
Từ trong đám đông, Phúc lao ra, đang nghe điện thoại cùng với một thái độ rất giận dữ, bỏ lại đằng sau một cô gái ăn mặc rất sexy đang đứng hẫng ra nhìn theo.
Trong hành lang dẫn ra cửa ngoài của vũ trường, cái dáng cao lớn của Phúc tiếp tục lao nhanh, ai nấy gặp đều vội né đường cho gã trai sặc chất ăn chơi đó. Phía sau Nam đang lao theo.
Ngoài cổng vũ trường, bên chiếc xe con màu xanh sang trọng. Phúc đấm tay vào thành xe đầy tức giận.
-Cô thật là ngu! Cô đúng thật là cái đồ ngu! – Mặt Phúc đỏ gay uất ức – Giờ cô lại bị nó lừa tiếp! Cô cứ trốn ở đó đi, cứ núp ở đó đi, cô đang núp trong ngôi biệt thự của chính tình địch cô đó. Còn tôi sẽ chống mắt lên coi, cô về với hắn thì sẽ được hạnh phúc đến khi nào!
-Mặc kệ họ đi! – Nam nhăn nhó.
-Cô ta thật cực kỳ ngu ngốc. Thằng đó giờ nó lại yêu cả hai người. Nhưng cô ta không hề hay biết! – Phúc gào lên ức chế - Cái ngôi biệt thự đó… thực chất chỉ là một trò lừa đảo, nó lừa cho Thảo tự nhốt mình trong đó, rồi nó thoải mái yêu Thư bên ngoài.
-Mà tại sao Thư lại như vậy được nhỉ? – Nam nhăn mày suy nghĩ.
-Yêu mà… - Phúc cười khẩy – Cô ta biết rõ sức mạnh của mình ở đâu. Thằng đó sẽ không bao giờ từ bỏ cô ta được, cô ta béo bở quá mà.
Nam thở dài. Phúc cay đắng tiếp.
-Đây là lần thứ hai nó lừa Thảo. Lần này nó còn biết giấu kỹ cô ta nữa… với sự hậu thuẫn của Thư. Khốn kiếp, kiểu này đến bao giờ cô ta mới biết rằng cô ta bị lừa như thế. Mà không, trước sau gì cô ta cũng biết, nhưng ấy là lúc nó cưới Thư. Sẽ đau lắm đấy em biết không. Em cứ ngoan hiền như vậy đi.
-Phúc! Đừng có theo dõi cô ta nữa, dẹp hết bọn thám tử đi! – Nam tức tối.
-Không, tao muốn nhìn thấy cô ta đau đớn.
-Cô ta đau đớn cũng chẳng tới lượt mày! – Nam điên tiết – Người Thảo yêu là Phan! Người làm cho cô ta mê muội là Phan! Mày có muốn dang tay đón lấy, hay là vồ lấy thì cũng chỉ bị cô ta cắm sừng thôi!
-Im đi, tao sẽ không bao giờ làm như vậy hết! – Phúc trợn mắt.
-Vậy thì mày hãy chấm dứt việc theo dõi cô ta! – Nam sừng sộ.
Phúc nhìn Nam định phừng lên, nhưng lại xịt đi, anh dựa đầu vào thành xe, rệu rã, bất lực.
-Tỉnh táo lại đi, đó là một việc làm vô ích, và ngu ngốc nữa - Nam hạ giọng, vỗ vai Phúc.
Phúc đấm tay vào trán, bí bách.
-Thôi, kệ tao – Phúc buông thõng.
-Phúc! Điên tình thế đủ rồi đấy! – Nam quát – Mày tỉnh táo lại giùm tao!
Phúc nhìn Nam nghẹn giọng.
-Nam, mày có biết là, giờ… chỉ có mỗi việc theo dõi Thảo... là còn giúp tao tỉnh táo được thôi không.
***
Buổi tối ngôi biệt thự kiểu Pháp cổ có vài ô cửa sáng đèn. Ngoài xa phố phường thật thưa vắng với vài tín hiệu đèn xe. Đêm tĩnh mịch bao trùm lấy ngôi biệt thự bên hồ.
Căn phòng nhỏ mang hơi hướng kiểu Pháp thuộc, Phan đứng ôm Thảo ở ngay cửa ra vào, giọng ấm áp.
-Ngày mai anh sẽ về sớm hơn. Ngủ ngon. Anh yêu em nhiều lắm.
Anh ôm cô thêm một lúc nữa rồi nhẹ buông. Lại ngắm gương mặt xinh đẹp buồn vời vợi ấy thêm một lần nữa. Đôi mắt chẳng nhìn anh, chỉ nhìn xuống, giấu đi tâm trạng. Phan nắm hai tay Thảo lại.
-Em à. Mọi chuyện đang như chúng ta mong muốn. Phúc đã về với thế giới của nó, không đau khổ, không còn là mục tiêu của lão, và đó là điều tốt nhất với nó rồi. Thôi cố lên em.
Thảo im lặng, đôi mắt nhìn đi đâu và vẫn buồn như một hồ thu.
-Xin lỗi – Phan chạnh lòng – Nếu như Phúc có thể thay anh, đưa em ra nước ngoài sống thì anh đã không chen vào giữa hai người. Nhưng em biết là nếu như Phúc biến mất, mà lại không thấy em thì lão sẽ biết ngay, lão trút hết lên người nhà nó. Nên em đành phải xa Phúc thôi.
Thảo gật nhẹ và nhìn Phan day dứt. Phan tỏ ra đau khổ.
-Nhưng… nhìn em cứ mãi thế này… anh rất… hay là... nói cho nó biết, xem nó có cách gì hơn không?
-Không, em đã nói là không – Thảo lập tức lắc đầu nguầy nguậy – Anh ý tính không giống như anh. Nếu nói cho anh ấy, hậu quả sẽ không biết đâu mà lường. Em thà là không, thà là như thế này...
-Thôi thế này, sang Úc rồi nếu lão Mạnh bị bắt thì anh sẽ để em lựa chọn, nếu em còn muốn quay lại với Phúc, anh sẽ lại đưa em về.
-Không, em không bao giờ làm như vậy – Thảo thảng thốt.
-Thảo. Anh không bao giờ muốn ép em một điều gì cả. Cho dù em có làm gì thì anh thề… anh vẫn sẽ chịu đựng được, anh chỉ cần em vui, em khỏe thôi. Giờ em đã nhận lời theo anh sang Úc nhưng bất cứ lúc nào em cũng có thể quay về. Kể cả Phúc, nếu sau này Phúc có liên lạc tìm em thì anh cũng sẽ…
-Không. – Thảo vội bịt miệng Phan lại – Đừng có thế, hãy để anh ấy quên em đi. Em nhận lời với anh rồi… tức là sẽ theo anh. Em đã chọn anh… thì em sẽ quên anh ấy.
Vừa nói dứt thì mặt cô đã ấp vào vai Phan. Anh lại ôm cô và xiết chặt. Cô không cựa quậy vì nỗi cảm kích dâng trào. Còn Phan, xúc động nghẹn ngào, ánh mắt anh thêm một lần nung nấu. “Thảo, một khi đã đưa em đi khỏi, anh thề sẽ không bao giờ để cho nó tìm ra em nữa. Chúng ta phải nối lại. Trước sau gì thì em cũng yêu lại anh thôi”.