Đêm.
Những vì sao li ti lấp lánh trên nền trời tối sẫm, trải ra tít không gian mênh mông xa xăm. Dưới trời sao là một biển những mái nhà nhấp nhô san sát, những con phố vắng nằm xen kẽ, những rặng cây lặng im, đèn đường thưa thớt. Tất cả đang dành cho giấc ngủ.
Bệnh viện.
Hai khối nhà lớn của bệnh viện cũng đang chìm trong màn đêm. Thảo đang ngủ say trên giường bệnh. Phúc ngồi ghế ngay cạnh, ngủ gà gật, tay với sang nắm bàn tay Thảo. Tuy không nguy hiểm, nhưng việc cô ngủ quá sâu mà lại là loại thuốc không rõ nguồn gốc nên cô phải nằm lại viện. Phòng bệnh tắt điện, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ tỏa ra một màu vàng mờ ảo.
Chợt tay Thảo động đậy, Phúc lập tức bừng tỉnh, anh nhìn vào khuôn mặt của Thảo, cô đang hé mắt nhìn. Anh liền nhoài tới nắm tay cô. Bàn tay anh cảm nhận rõ những ngón tay cô đang cố nắm chặt tay anh lại.
-Thảo, anh đây, anh đây em… - Phúc khấp khởi.
Thảo vẫn cứ ngắm anh, bằng đôi mắt đang cố chống lại sức mạnh của cơn buồn ngủ, có lẽ thuốc ngủ vẫn chưa tan hết.
-Là anh. Anh vẫn ở đây với em đây. – Phúc vui mừng.
-Anh… em còn thấy được anh sao? Sao em lại có thể thấy được anh thế này? – Đôi mắt còn đờ dại của cô vẫn ánh lên được nét vừa vui vừa kinh ngạc.
Phúc cũng cười, cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến khi nghe giọng cô nói.
Anh thấy Thảo nắm tay anh chặt hơn nữa, hình như sợ chưa đủ, cô còn ghì lấy, thở hổn hển cả lên.
-Ở đây với em. Đừng đi nhé.- Giọng cô khe khẽ, gấp gáp.
-Ừ, anh ở đây với em mà – Phúc cũng nắm lại tay cô. Đôi mắt anh nhìn cô mê đắm.
Thảo luồn tay kia ôm lấy anh, thổn thức.
-Còn được gặp anh thế này… chắc là… ông trời thấy em đáng thương quá. Mà em… đáng thương thật đấy… anh ơi…
-Thảo, sao vậy em?
-Lại còn được nghe giọng anh nữa. Anh Phúc, em muốn được sống lại, em muốn được ở bên anh mãi mãi cơ…
-Cái gì? – Phúc chột dạ.
-Chốc nữa diêm vương quỷ sứ sẽ lôi em đi, em sẽ phải xa anh, em không muốn thế đâu, em không muốn. – Cô lắc đầu sợ hãi.
-Kìa Thảo!
-Để em được nói, em biết em chẳng có nhiều thời gian đâu.
-Thảo!
-Cho em được nói với anh đi – Thảo van lơn vội vã – Thời khắc này chắc sẽ qua nhanh lắm, mà em thì còn vô vàn điều chưa nói được với anh.
-Thảo, không phải đâu em. – Phúc nghẹn giọng.
-Em sợ anh biến mất lắm. – Thảo vẫn sợ hãi rối rít, cô nói một cách gấp gáp – Em yêu anh, em chỉ yêu có mình anh, anh có biết không anh.
-Anh biết mà, anh biết.
-Anh làm sao mà biết được. Em đã giấu anh hết. Em nói em yêu Phan nhưng đó là để cứu anh thôi. Vì em lo cho anh, em sợ lão ấy hại anh, hại gia đình anh, nên em bắt buộc phải bỏ anh.
Thảo nói đến đây thì cơn nghẹn ngào kéo đến, cô nấc lên, những giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên đôi má.
-Bỏ anh… em đau lắm, từng ngày, từng ngày, em cứ nhớ anh. Rồi em biết anh có người khác. Nhưng em không trách anh, em biết mình phải hi sinh. Vậy mà anh ơi… – Giọng Thảo trở lên tức tưởi – Theo lão rồi thế mà lão còn muốn giết em. Lão đã giết em…giết em, anh ơi…
Đôi bàn tay Thảo đã bấu chặt vào Phúc mà giờ còn run lên vì xúc động, giọng cô thê thiết đau thương pha lẫn lòng căm phẫn.
-Em thật không ngờ lão ấy lại độc ác bạo tàn như thế, số em thật quá đen. Em không muốn chết. Nhưng… em đâu biết là em phải chết. Em đã uống thuốc ngủ. Trời ơi, thuốc ngủ, em đã không thể làm gì để chống lại. Em đành chịu chết! Em đã để lão giết chết em mất rồi anh ơi!
-Không… không… em ơi…- Phúc ngăn lại nhưng xúc động đến nghẹn cổ, không thể nói lên lời.
-Em chết thế nào, có kinh sợ lắm không. Em chẳng thấy đau, nhưng tim em đau quá. Em ân hận… – Thảo khóc nấc – Mẹ em… mẹ em đến chết đi sống lại vì em mất thôi. Mẹ ơi. Con không muốn bỏ mẹ thế này đâu. Anh Phúc, hãy nói với mẹ giùm em, rằng em ngàn lời xin lỗi mẹ.
-Em đừng nói nữa Thảo ơi... – Phúc vừa thốt ra câu, cổ đã bị chặn lại nghẹn đắng.
-Em muốn được sống lắm, sống để chăm sóc mẹ, sống để được nhìn thấy anh, yêu anh, nghĩ về anh, cho dù anh không còn là của em đi nữa. Và Phan, ôi, người bạn tốt nhất của em, ân nhân của em, em muốn sống để động viên anh ấy nữa, em cũng muốn chứng kiến ngày anh ấy thành đạt. Chỉ vì em mà anh bao lần ấy phải bỏ đi những công việc tốt rồi.
Phúc sụt sùi, chỉ có thể lấy tay lau nước mắt cho Thảo, chưa bao giờ anh rơi vào trạng thái muốn nói ra nhưng lại không thể được thế này.
-Nhưng… lão đã cướp hết của em… những gì còn lại, biến em trở thành nỗi đau cho bao người. Mẹ em, anh, anh Phan, xin tất cả hãy tha thứ cho em.
-Thảo ơi! – Phúc nấc lên.
-Anh đau vì cái chết của em lắm có đúng không? Em biết là anh vẫn còn yêu em mà, anh rất yêu em. Không hiểu sao em cứ thấy vậy. Cho dù anh có bao nhiêu cô gái khác, em vẫn biết là anh vẫn rất yêu em.
Phúc chỉ biết ôm xiết lấy Thảo, người anh rung lên vì xúc động, lần đầu tiên trong cuộc đời, một thằng con trai như anh phải khóc đẫm nước mắt vì con gái.
-Em biết giấc mơ này sẽ không thể giúp em nói được với anh, hai chúng ta giờ đã cách biệt… giữa hai thế giới. Em không thể gặp được anh được nữa. Nhưng mà anh ơi! Không ai có thể ngăn được em yêu anh cả, không gì có thể cả. Em sẽ mãi mãi yêu anh, yêu mãi mãi, ngay cả khi chết đi rồi, em cũng vẫn yêu anh, em yêu anh…
Không thể chịu đựng được nữa, môi Phúc tìm về môi Thảo. Trong ánh đèn ngủ dìu dịu, hai nửa yêu thương cùng rực cháy với nụ hôn đầu.
Những vì sao li ti lấp lánh trên nền trời tối sẫm, trải ra tít không gian mênh mông xa xăm. Dưới trời sao là một biển những mái nhà nhấp nhô san sát, những con phố vắng nằm xen kẽ, những rặng cây lặng im, đèn đường thưa thớt. Tất cả đang dành cho giấc ngủ.
Bệnh viện.
Hai khối nhà lớn của bệnh viện cũng đang chìm trong màn đêm. Thảo đang ngủ say trên giường bệnh. Phúc ngồi ghế ngay cạnh, ngủ gà gật, tay với sang nắm bàn tay Thảo. Tuy không nguy hiểm, nhưng việc cô ngủ quá sâu mà lại là loại thuốc không rõ nguồn gốc nên cô phải nằm lại viện. Phòng bệnh tắt điện, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ tỏa ra một màu vàng mờ ảo.
Chợt tay Thảo động đậy, Phúc lập tức bừng tỉnh, anh nhìn vào khuôn mặt của Thảo, cô đang hé mắt nhìn. Anh liền nhoài tới nắm tay cô. Bàn tay anh cảm nhận rõ những ngón tay cô đang cố nắm chặt tay anh lại.
-Thảo, anh đây, anh đây em… - Phúc khấp khởi.
Thảo vẫn cứ ngắm anh, bằng đôi mắt đang cố chống lại sức mạnh của cơn buồn ngủ, có lẽ thuốc ngủ vẫn chưa tan hết.
-Là anh. Anh vẫn ở đây với em đây. – Phúc vui mừng.
-Anh… em còn thấy được anh sao? Sao em lại có thể thấy được anh thế này? – Đôi mắt còn đờ dại của cô vẫn ánh lên được nét vừa vui vừa kinh ngạc.
Phúc cũng cười, cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến khi nghe giọng cô nói.
Anh thấy Thảo nắm tay anh chặt hơn nữa, hình như sợ chưa đủ, cô còn ghì lấy, thở hổn hển cả lên.
-Ở đây với em. Đừng đi nhé.- Giọng cô khe khẽ, gấp gáp.
-Ừ, anh ở đây với em mà – Phúc cũng nắm lại tay cô. Đôi mắt anh nhìn cô mê đắm.
Thảo luồn tay kia ôm lấy anh, thổn thức.
-Còn được gặp anh thế này… chắc là… ông trời thấy em đáng thương quá. Mà em… đáng thương thật đấy… anh ơi…
-Thảo, sao vậy em?
-Lại còn được nghe giọng anh nữa. Anh Phúc, em muốn được sống lại, em muốn được ở bên anh mãi mãi cơ…
-Cái gì? – Phúc chột dạ.
-Chốc nữa diêm vương quỷ sứ sẽ lôi em đi, em sẽ phải xa anh, em không muốn thế đâu, em không muốn. – Cô lắc đầu sợ hãi.
-Kìa Thảo!
-Để em được nói, em biết em chẳng có nhiều thời gian đâu.
-Thảo!
-Cho em được nói với anh đi – Thảo van lơn vội vã – Thời khắc này chắc sẽ qua nhanh lắm, mà em thì còn vô vàn điều chưa nói được với anh.
-Thảo, không phải đâu em. – Phúc nghẹn giọng.
-Em sợ anh biến mất lắm. – Thảo vẫn sợ hãi rối rít, cô nói một cách gấp gáp – Em yêu anh, em chỉ yêu có mình anh, anh có biết không anh.
-Anh biết mà, anh biết.
-Anh làm sao mà biết được. Em đã giấu anh hết. Em nói em yêu Phan nhưng đó là để cứu anh thôi. Vì em lo cho anh, em sợ lão ấy hại anh, hại gia đình anh, nên em bắt buộc phải bỏ anh.
Thảo nói đến đây thì cơn nghẹn ngào kéo đến, cô nấc lên, những giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên đôi má.
-Bỏ anh… em đau lắm, từng ngày, từng ngày, em cứ nhớ anh. Rồi em biết anh có người khác. Nhưng em không trách anh, em biết mình phải hi sinh. Vậy mà anh ơi… – Giọng Thảo trở lên tức tưởi – Theo lão rồi thế mà lão còn muốn giết em. Lão đã giết em…giết em, anh ơi…
Đôi bàn tay Thảo đã bấu chặt vào Phúc mà giờ còn run lên vì xúc động, giọng cô thê thiết đau thương pha lẫn lòng căm phẫn.
-Em thật không ngờ lão ấy lại độc ác bạo tàn như thế, số em thật quá đen. Em không muốn chết. Nhưng… em đâu biết là em phải chết. Em đã uống thuốc ngủ. Trời ơi, thuốc ngủ, em đã không thể làm gì để chống lại. Em đành chịu chết! Em đã để lão giết chết em mất rồi anh ơi!
-Không… không… em ơi…- Phúc ngăn lại nhưng xúc động đến nghẹn cổ, không thể nói lên lời.
-Em chết thế nào, có kinh sợ lắm không. Em chẳng thấy đau, nhưng tim em đau quá. Em ân hận… – Thảo khóc nấc – Mẹ em… mẹ em đến chết đi sống lại vì em mất thôi. Mẹ ơi. Con không muốn bỏ mẹ thế này đâu. Anh Phúc, hãy nói với mẹ giùm em, rằng em ngàn lời xin lỗi mẹ.
-Em đừng nói nữa Thảo ơi... – Phúc vừa thốt ra câu, cổ đã bị chặn lại nghẹn đắng.
-Em muốn được sống lắm, sống để chăm sóc mẹ, sống để được nhìn thấy anh, yêu anh, nghĩ về anh, cho dù anh không còn là của em đi nữa. Và Phan, ôi, người bạn tốt nhất của em, ân nhân của em, em muốn sống để động viên anh ấy nữa, em cũng muốn chứng kiến ngày anh ấy thành đạt. Chỉ vì em mà anh bao lần ấy phải bỏ đi những công việc tốt rồi.
Phúc sụt sùi, chỉ có thể lấy tay lau nước mắt cho Thảo, chưa bao giờ anh rơi vào trạng thái muốn nói ra nhưng lại không thể được thế này.
-Nhưng… lão đã cướp hết của em… những gì còn lại, biến em trở thành nỗi đau cho bao người. Mẹ em, anh, anh Phan, xin tất cả hãy tha thứ cho em.
-Thảo ơi! – Phúc nấc lên.
-Anh đau vì cái chết của em lắm có đúng không? Em biết là anh vẫn còn yêu em mà, anh rất yêu em. Không hiểu sao em cứ thấy vậy. Cho dù anh có bao nhiêu cô gái khác, em vẫn biết là anh vẫn rất yêu em.
Phúc chỉ biết ôm xiết lấy Thảo, người anh rung lên vì xúc động, lần đầu tiên trong cuộc đời, một thằng con trai như anh phải khóc đẫm nước mắt vì con gái.
-Em biết giấc mơ này sẽ không thể giúp em nói được với anh, hai chúng ta giờ đã cách biệt… giữa hai thế giới. Em không thể gặp được anh được nữa. Nhưng mà anh ơi! Không ai có thể ngăn được em yêu anh cả, không gì có thể cả. Em sẽ mãi mãi yêu anh, yêu mãi mãi, ngay cả khi chết đi rồi, em cũng vẫn yêu anh, em yêu anh…
Không thể chịu đựng được nữa, môi Phúc tìm về môi Thảo. Trong ánh đèn ngủ dìu dịu, hai nửa yêu thương cùng rực cháy với nụ hôn đầu.