Bà Thêm – mẹ Thảo khép cổng đi ra ngõ. Thảo trong nhà nghển cổ nhìn theo tới khi dáng mẹ đã khuất. Cô đi loanh quanh trong nhà, dáng cô thư thả nhưng trong lòng thì ngược lại, không yên chút nào.
Vì ông Mạnh lại trở chứng!
-Tôi quyết định rồi. Từ nay tôi sẽ tán em, sẽ chính thức theo đuổi em. Và tôi sẽ công khai cho cả cái làng này biết rằng em là của tôi!
Cách đây không lâu ông ta đã hùng hồn tuyên bố với cô như thế.
Trận khóc tức tưởi của cô hôm đó chỉ làm cho ông ta mủi lòng đúng vài giờ đồng hồ. Ngay sáng hôm sau, khi thấy cô “làm mặt giận”, lão cũng lập tức trở lại cái vẻ xảo quyệt nhăm nhe. Nhưng cô mặc kệ, cứ tự cho mình cái quyền được giận, bởi với tội lão gây ra như thế, cô như vậy là đã kiềm chế lắm rồi.
Nhưng cô chỉ “giận” được vài hôm thì lão đã nhổ toẹt vào cái quyền được giận đó của cô, làm cho cô chẳng còn sức mà giận lão được nữa!
Lão nói là tán cô, theo đuổi cô là nói cho lịch sự chứ thực chất là lão đang thít cô lại chặt hơn. Giờ thì cô khốn khổ vì các màn cưa cẩm của lão lắm rồi. Sáng sáng lão cứ vè vè đi theo áp tải cô đến tận chỗ làm. Đang làm, thỉnh thoảng cô lại thấy bóng lão lượn lờ giám sát. Bực nhất là cái mặt gằm ghè kiểu xã hội đen của lão, làm cho ai cũng thấy ngại, không muốn thuê cô nữa, dù họ chẳng nói ra.
Công việc đang tơi tới lại thưa dần. Lang thang đi tìm việc thì lão sẵn sàng theo cô đến… cả ngày! Bất chấp mặt cô sưng lên, hay nước mắt cô rơi xuống… “cái rào di động” ấy vẫn nhất mực trung thành với cô, làm cho cô chẳng làm ăn được gì hết.
Cô chán quá ở yên trong nhà thì cái rào ấy cũng ngừng hoạt động. Làm cô hiểu rằng, nếu cứ chấp nhận ở nhà làm người thất nghiệp, thất nghiệp toàn phần, thất nghiệp trăm phần trăm thế này thì sẽ được yên thân.
Mấy ngày nay cô phải ở nhà, hết ra lại vào, hết vào lại ra, chân tay thì chồn hết cả lên. Mẹ cô già cả ốm yếu thì đi làm suốt cả ngày, có biết bao nhiêu là việc. Còn trẻ trâu cô đây thì ngồi nhà thừa thãi, một việc cũng không có.
Cô hiểu cái nghịch cảnh này từ đâu mà ra. Đây là lần thứ hai lão chơi bài này, và lần này thì lão ngang nhiên cho cô biết tuốt. Nhiều lúc nhìn thấy lão, cô chỉ muốn cầm cái gì mà ném vào lão cho hả giận. Nhưng cô đành bất lực vì cô biết cho dù cô có làm thế đi nữa thì lão cũng không chịu thay đổi đâu.
Cô thấy cuộc đời cô sao mà tăm tối thế, hành động của lão những những tảng mây đen vần vũ dồn cô phải bước vào nơi mà cô sợ nhất: Lấy lão!
Hôm nay Phan về, giữa lúc trong lòng cô toàn những điều u ám. Nhìn thấy Phan, cô thấy cuộc đời tươi vui trở lại. Phan như một thứ ánh sáng giữa màn đêm.
Vì ông Mạnh lại trở chứng!
-Tôi quyết định rồi. Từ nay tôi sẽ tán em, sẽ chính thức theo đuổi em. Và tôi sẽ công khai cho cả cái làng này biết rằng em là của tôi!
Cách đây không lâu ông ta đã hùng hồn tuyên bố với cô như thế.
Trận khóc tức tưởi của cô hôm đó chỉ làm cho ông ta mủi lòng đúng vài giờ đồng hồ. Ngay sáng hôm sau, khi thấy cô “làm mặt giận”, lão cũng lập tức trở lại cái vẻ xảo quyệt nhăm nhe. Nhưng cô mặc kệ, cứ tự cho mình cái quyền được giận, bởi với tội lão gây ra như thế, cô như vậy là đã kiềm chế lắm rồi.
Nhưng cô chỉ “giận” được vài hôm thì lão đã nhổ toẹt vào cái quyền được giận đó của cô, làm cho cô chẳng còn sức mà giận lão được nữa!
Lão nói là tán cô, theo đuổi cô là nói cho lịch sự chứ thực chất là lão đang thít cô lại chặt hơn. Giờ thì cô khốn khổ vì các màn cưa cẩm của lão lắm rồi. Sáng sáng lão cứ vè vè đi theo áp tải cô đến tận chỗ làm. Đang làm, thỉnh thoảng cô lại thấy bóng lão lượn lờ giám sát. Bực nhất là cái mặt gằm ghè kiểu xã hội đen của lão, làm cho ai cũng thấy ngại, không muốn thuê cô nữa, dù họ chẳng nói ra.
Công việc đang tơi tới lại thưa dần. Lang thang đi tìm việc thì lão sẵn sàng theo cô đến… cả ngày! Bất chấp mặt cô sưng lên, hay nước mắt cô rơi xuống… “cái rào di động” ấy vẫn nhất mực trung thành với cô, làm cho cô chẳng làm ăn được gì hết.
Cô chán quá ở yên trong nhà thì cái rào ấy cũng ngừng hoạt động. Làm cô hiểu rằng, nếu cứ chấp nhận ở nhà làm người thất nghiệp, thất nghiệp toàn phần, thất nghiệp trăm phần trăm thế này thì sẽ được yên thân.
Mấy ngày nay cô phải ở nhà, hết ra lại vào, hết vào lại ra, chân tay thì chồn hết cả lên. Mẹ cô già cả ốm yếu thì đi làm suốt cả ngày, có biết bao nhiêu là việc. Còn trẻ trâu cô đây thì ngồi nhà thừa thãi, một việc cũng không có.
Cô hiểu cái nghịch cảnh này từ đâu mà ra. Đây là lần thứ hai lão chơi bài này, và lần này thì lão ngang nhiên cho cô biết tuốt. Nhiều lúc nhìn thấy lão, cô chỉ muốn cầm cái gì mà ném vào lão cho hả giận. Nhưng cô đành bất lực vì cô biết cho dù cô có làm thế đi nữa thì lão cũng không chịu thay đổi đâu.
Cô thấy cuộc đời cô sao mà tăm tối thế, hành động của lão những những tảng mây đen vần vũ dồn cô phải bước vào nơi mà cô sợ nhất: Lấy lão!
Hôm nay Phan về, giữa lúc trong lòng cô toàn những điều u ám. Nhìn thấy Phan, cô thấy cuộc đời tươi vui trở lại. Phan như một thứ ánh sáng giữa màn đêm.