Thảo ngồi bó gối trên giường, mặt hốc hác, tóc xõa ra, dáng người ốm yếu mỏi mệt, cô nhìn mông lung vào bức tường trước mặt. Ở phòng ngoài mẹ cô và ông Mạnh vẫn đang bàn chuyện đám cưới. Mặc dù cô đã kiên quyết phản đối nhưng cả hai vẫn cứ tiến hành theo đúng kế hoạch. Cô vì chuyện này mà ốm lê ốm lết mấy ngày nay và cho đến giờ cô vẫn không hiểu sao mình lại rơi vào cảnh này.
Thảo hắt xì một tiếng, cô với cốc nước hoa quả ở tủ đầu giường, uống một hớp, nằm xuống kéo chăn đắp.
Tiếng ông Mạnh ở phòng khách.
-Thôi, danh sách mời tạm ổn. Để tôi mang về đối chiếu với danh sách của tôi, chứ kiểu bà mời rồi thì tôi thôi, không khéo lại mời sót, hoặc là cả hai lại cùng mời.
Có tiếng giày ông Mạnh đi về phía phòng Thảo.
-Thôi, ông đừng vào, để tôi. – Tiếng mẹ Thảo ngăn lại.
-Bà chăm sóc nó cẩn thận nhé. Thuốc tôi mua toàn thuốc tốt đấy. Mai tôi sẽ gọi đến xưởng xin phép nghỉ cho nó. Bảo nó yên tâm nghỉ ngơi.
Tiếng chân ông Mạnh xa dần. Mẹ Thảo vào phòng, Thảo vờ nhắm mắt ngủ. Mẹ Thảo đắp lại chăn cho Thảo, nhìn cốc nước hoa quả còn trên lưng, mấy vỉ thuốc đã bóc dở, bà lo lắng nhìn Thảo.
***
Đêm đã khuya, ngoài cửa tiếng côn trùng kêu rả rích. Thảo nằm nghiêng mình, đôi mắt vẫn mở nhìn về vùng sáng mờ hắt ra từ cái đèn ngủ nhỏ xíu cắm ở ổ điện. Cạnh cô là mẹ cô đang say giấc, tiếng bà thở đều đều xen lẫn tiếng kim đồng hồ tạch tạch. Trong đêm khuya mọi âm thanh nhỏ nhất đều trở nên rõ rệt.
Đêm nay lại là một đêm thậm tệ, không biết có chợp mắt nổi không, cô thấy sức mình cạn kiệt đi nhiều rồi, đầu óc choáng váng, chân tay rã rời. Mà hình như khi cơ thể mệt mỏi thì đầu óc cũng không chịu làm việc vậy. Cô thấy mình đang ngu dần. Chuyện vô lý thế này mà mãi chẳng nghĩ ra được cách nào đáng hi vọng cả.
Cô khẽ khàng trở người, sợ làm mẹ thức giấc, không hiểu sao mẹ luôn là nỗi lo canh cánh của cô, bởi cô đã một lần suýt mất bà, chỉ nghĩ đến đó là trái tim cô đã run rẩy.
“Thế nếu mẹ tôi vẫn hủy cưới thì sao?”
“Bà có dám thế không?”
“Tôi sẽ mang lễ ăn hỏi tới nhà bà, đúng ngày đúng giờ. Bà muốn làm cái gì thì làm.”
Cô nằm ngửa vắt tay lên trán. Từng câu từng lời của lão vẫn vang lên trong đầu cô. Lão không hề dọa. Cô biết. Lão chắc chắn sẽ làm đúng như thế. Mẹ cô sẽ không đủ can đảm chối bỏ. Mà cô thì không thể nào nhìn mẹ bị dằn vặt khổ sở. Lúc ấy cô sẽ phải nghe. Thế là cưới. Trời ơi, lão ấy đã tính hết cả rồi, giờ cô có chạy đằng trời!
Thảo lại xoay người nằm sấp, vùi mặt vào gối. Cô hoảng sợ khi nghĩ tới cái đám cưới đang tới gần. Tự nhiên những cảm giác khủng khiếp hôm nào tràn về khiến cô nằm rúm chặt người.
“Ông Mạnh kéo xoạc cổ áo Thảo rộng sang vai, lôi xuống. Một bên vai trần của Thảo phơi ra, lộ cả một phần áo ngực. Ông Mạnh nhìn hau háu vào, rú lên vui sướng.
-Ối giời ơi! Ngon thế này cơ à! Sao mà anh ngu thế, để tận giờ mới xơi.
Ông Mạnh thô bạo dùng bàn tay vạm vỡ khóa chặt hai cổ tay Thảo, vục mặt xuống ngực Thảo hôn hùng hục. Thảo dùng chân đẩy ra nhưng vô ích, cô bất lực gào khóc.”
Không! Cô không muốn nhớ lại nữa! Không muốn! Thảo khiếp sợ ngồi hẳn dậy. Cô cố nhìn ra màn đêm đen qua ô cửa thông khí trên cao, cô muốn làm mình tỉnh táo, xua đuổi cảm giác kinh khủng ấy đi.
Nhưng mà cô sắp lấy lão rồi!
Chuyện ấy sẽ lặp lại, sẽ lặp lại… không phải chỉ một lần… Trời ơi!
Thảo ngồi co cứng người, ôm chặt lấy hai vai mình.
“Làm thế nào bây giờ, không thể lấy lão được. Không thể nào. Không thể nào!” Trong lòng cô có những tiếng gào lớn.
“Bỏ trốn. Hay là bỏ trốn.” Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
“Không có cô dâu, lão sẽ phải dừng hết lại. Mưu đồ của lão sẽ không thể thực hiện được nữa. Đúng rồi. Trốn!”
Cô thấy mọi vật như bừng sáng, bây giờ, đó là cách tốt nhất.
Thảo hắt xì một tiếng, cô với cốc nước hoa quả ở tủ đầu giường, uống một hớp, nằm xuống kéo chăn đắp.
Tiếng ông Mạnh ở phòng khách.
-Thôi, danh sách mời tạm ổn. Để tôi mang về đối chiếu với danh sách của tôi, chứ kiểu bà mời rồi thì tôi thôi, không khéo lại mời sót, hoặc là cả hai lại cùng mời.
Có tiếng giày ông Mạnh đi về phía phòng Thảo.
-Thôi, ông đừng vào, để tôi. – Tiếng mẹ Thảo ngăn lại.
-Bà chăm sóc nó cẩn thận nhé. Thuốc tôi mua toàn thuốc tốt đấy. Mai tôi sẽ gọi đến xưởng xin phép nghỉ cho nó. Bảo nó yên tâm nghỉ ngơi.
Tiếng chân ông Mạnh xa dần. Mẹ Thảo vào phòng, Thảo vờ nhắm mắt ngủ. Mẹ Thảo đắp lại chăn cho Thảo, nhìn cốc nước hoa quả còn trên lưng, mấy vỉ thuốc đã bóc dở, bà lo lắng nhìn Thảo.
***
Đêm đã khuya, ngoài cửa tiếng côn trùng kêu rả rích. Thảo nằm nghiêng mình, đôi mắt vẫn mở nhìn về vùng sáng mờ hắt ra từ cái đèn ngủ nhỏ xíu cắm ở ổ điện. Cạnh cô là mẹ cô đang say giấc, tiếng bà thở đều đều xen lẫn tiếng kim đồng hồ tạch tạch. Trong đêm khuya mọi âm thanh nhỏ nhất đều trở nên rõ rệt.
Đêm nay lại là một đêm thậm tệ, không biết có chợp mắt nổi không, cô thấy sức mình cạn kiệt đi nhiều rồi, đầu óc choáng váng, chân tay rã rời. Mà hình như khi cơ thể mệt mỏi thì đầu óc cũng không chịu làm việc vậy. Cô thấy mình đang ngu dần. Chuyện vô lý thế này mà mãi chẳng nghĩ ra được cách nào đáng hi vọng cả.
Cô khẽ khàng trở người, sợ làm mẹ thức giấc, không hiểu sao mẹ luôn là nỗi lo canh cánh của cô, bởi cô đã một lần suýt mất bà, chỉ nghĩ đến đó là trái tim cô đã run rẩy.
“Thế nếu mẹ tôi vẫn hủy cưới thì sao?”
“Bà có dám thế không?”
“Tôi sẽ mang lễ ăn hỏi tới nhà bà, đúng ngày đúng giờ. Bà muốn làm cái gì thì làm.”
Cô nằm ngửa vắt tay lên trán. Từng câu từng lời của lão vẫn vang lên trong đầu cô. Lão không hề dọa. Cô biết. Lão chắc chắn sẽ làm đúng như thế. Mẹ cô sẽ không đủ can đảm chối bỏ. Mà cô thì không thể nào nhìn mẹ bị dằn vặt khổ sở. Lúc ấy cô sẽ phải nghe. Thế là cưới. Trời ơi, lão ấy đã tính hết cả rồi, giờ cô có chạy đằng trời!
Thảo lại xoay người nằm sấp, vùi mặt vào gối. Cô hoảng sợ khi nghĩ tới cái đám cưới đang tới gần. Tự nhiên những cảm giác khủng khiếp hôm nào tràn về khiến cô nằm rúm chặt người.
“Ông Mạnh kéo xoạc cổ áo Thảo rộng sang vai, lôi xuống. Một bên vai trần của Thảo phơi ra, lộ cả một phần áo ngực. Ông Mạnh nhìn hau háu vào, rú lên vui sướng.
-Ối giời ơi! Ngon thế này cơ à! Sao mà anh ngu thế, để tận giờ mới xơi.
Ông Mạnh thô bạo dùng bàn tay vạm vỡ khóa chặt hai cổ tay Thảo, vục mặt xuống ngực Thảo hôn hùng hục. Thảo dùng chân đẩy ra nhưng vô ích, cô bất lực gào khóc.”
Không! Cô không muốn nhớ lại nữa! Không muốn! Thảo khiếp sợ ngồi hẳn dậy. Cô cố nhìn ra màn đêm đen qua ô cửa thông khí trên cao, cô muốn làm mình tỉnh táo, xua đuổi cảm giác kinh khủng ấy đi.
Nhưng mà cô sắp lấy lão rồi!
Chuyện ấy sẽ lặp lại, sẽ lặp lại… không phải chỉ một lần… Trời ơi!
Thảo ngồi co cứng người, ôm chặt lấy hai vai mình.
“Làm thế nào bây giờ, không thể lấy lão được. Không thể nào. Không thể nào!” Trong lòng cô có những tiếng gào lớn.
“Bỏ trốn. Hay là bỏ trốn.” Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
“Không có cô dâu, lão sẽ phải dừng hết lại. Mưu đồ của lão sẽ không thể thực hiện được nữa. Đúng rồi. Trốn!”
Cô thấy mọi vật như bừng sáng, bây giờ, đó là cách tốt nhất.