-Nói thật với em là anh giờ chẳng có quyền hạn gì với em hết. – Thông quản lý nhìn Thảo lắc đầu cười. – Em muốn làm việc gì thì nói với Phúc, nó ok thì anh sắp xếp, sao cũng được.
-Nhưng mà anh ạ, anh ấy chỉ cần em làm ở đây thôi. Còn việc gì cũng được.
-Trời ơi, nhưng mà em muốn làm rửa bát thì không được. Nó là con nhà đại gia, ai lại để người yêu đi rửa bát!
-Em đã nói em không phải người yêu của anh ấy!
-Thảo này, anh không biết giữa em và nó có chuyện gì. Nhưng anh phải vì lợi ích của nhà hàng. Anh chỉ biết nó là khách vip. Anh phải giữ khách.
-Thế thì anh ấy bắt nạt em, anh cũng nghe theo sao?
-Đành phải chịu thôi em à. Bố nó là một ông lớn. Tối hôm kia gia đình nó vừa ăn tiệc ở đây. Nhà nó giàu thuộc hàng đẳng cấp. Nhìn mấy con xe nhà nó là biết, phải cử đến mấy người trông. Vừa nãy nó lại đặt phòng vip mười hai người tiếp. Lần này toàn là các sếp, bạn của bố nó. Phúc là khách hàng lớn, là khách hàng tiềm năng, một người rất quan trọng của nơi này. Vì vậy em phải thông cảm. Hãy tự thu xếp chuyện của em thôi. Anh bắt buộc phải chiều Phúc. Giới thượng lưu của nó giờ đã được giám đốc chú ý. Anh mà để có chuyện gì là anh bị đuổi việc.
***
Hôm nay hắn đã xuất hiện trở lại, đúng như đã viết là chỉ vắng mặt một tuần, nhưng mãi tận gần mười hai rưỡi mới tới. Thảo ngạc nhiên vì trông Phúc gầy và già dặn hẳn đi, chỉ có một tuần mà sao hắn khác đi nhiều thế. Cô hơi tò mò.
Mấy lần liếc trộm hắn, cô đều bị hắn bắt gặp, hình như hắn chẳng khi nào ngưng nhìn cô. “Chết mất thôi!” Cô chỉ biết than thầm, kiểu này khéo lại một “ông Mạnh” nữa.
Ở bàn Phúc, nhân viên đang bưng đổ ăn tới và xếp lên bàn. Phúc nhìn Thảo khá lộ liễu khiến cô nhân viên này cứ cười tủm. Thảo đỏ mặt lỉnh ra ngoài.
-Thôi ăn đi. Mày nhìn đến nỗi em phải chạy mất dép ra rồi đấy. – Đại đẩy đĩa mực xào về phía Phúc.
-Đi đâu thế nhỉ? – Phúc đang ngẩn ra.
-Thì người ta ra ngoài tí. – Nam nhăn.
-Nhưng mà, cô ta chuồn!
-Chuồn thì cũng chuồn đi đâu được. Ông vây tứ phía rồi còn gì. Ăn đi, chốc có sức mà ngắm tiếp. – Sơn gắp con mực vào bát Phúc.
Phúc quay vào ăn, nhưng vẫn còn hậm hực. Đại ngả người ra ghế, chắt lưỡi.
-Thôi yêu thì yêu cha nó đi. Cái kiểu này, mệt quá!
-Đúng rồi, so đo làm gì, quan trọng nhất là mình yêu nó. – Sơn gật đầu.
-Thôi đi, yêu được thì nó đã yêu rồi. – Nam gạt.
-Nhưng tao chán buffet lắm rồi! – Đại giãy nảy. – Ngày nào cũng thế này. Một tháng nữa tao chắc chết. Phúc ơi! Mày thương tao với! - Đại quay sang Phúc.
-Kêu ca gì thế, anh em vì nhau… cố chịu đi! – Nam xì mặt, hích Đại.
-Thế mày có biết giờ tao chỉ cần nhìn thấy cái biển nhà hàng này, là gai ốc đã nổi lên khắp người rồi không, hở Nam. – Đại nhăn nhó.
-Ăn thua gì, tao đây cũng sợ vãi cả làng. Đêm ngủ còn gặp ác mộng, toàn mơ các món ở đây. – Sơn mặt méo mó nói.
Trong nhà vệ sinh, Thảo ngắm mình trong gương. Cô kéo cái váy cho thấp xuống, nhưng chẳng ăn thua, cặp đùi vẫn lồ lộ ra, phải nói khá là hấp dẫn. Thực ra cô vẫn tự hào về nó, dù đã từng ngượng ngập vì có rất nhiều lời khen. Nhưng bây giờ thì bắt đầu thấy phiền toái, vì cái đẹp đã trở thành thứ rắc rối rồi. Có khi nó chính là nguyên nhân khiến cô không thể thoát khỏi Phúc, và Phan của cô không biết sẽ còn phải khổ sở đến bao giờ. Cô đứng đó, cắn môi suy nghĩ, cố tìm cho ra một phương án…
Trong phòng tiệc, thức ăn trên bàn đã gần hết. Phúc đói, vừa ăn một lèo no bụng, bây giờ đã bị ba thằng bạn kéo sang chủ đề đi làm. Phúc kể về tuần đầu tiên đi làm đầy gay cấn của mình. Suốt một tuần trời, chỉ có liên hoan, chào hỏi, tìm hiểu sơ qua công việc nhưng với một công ty quá lớn, Phúc đã bận bù đầu bù óc. Chưa hết, về đến nhà là những đêm thức thâu đọc sách, những bản báo cáo quan trọng phải xem và vô số vấn đề phải làm quen… Ba thằng bạn cứ trố mắt vì Phúc đang thực sự quyết tâm trở thành một tổ trưởng tiêu biểu. Đây quả đúng là chuyện lạ bốn phương!
-Kìa, tác giả của điều kỳ diệu đang đến kìa – Nam hích tay Phúc.
Phúc quay sang thấy Thảo đang đi về phía mình. Thảo đã vào từ lúc nào không hay. Phúc sung sướng nhìn khuôn mặt đăm đăm của Thảo, rồi dán mắt trên cặp đùi mơn man gợi cảm đang di chuyển đến gần.
Thảo cảm thấy chộn rộn trên cơ thể, nơi anh ta đang vô duyên dán mắt vào đấy. Cô muốn quay lại… nhưng cố mím môi bước tiếp, đằng nào thì cô cũng phải nói chuyện với anh ta.
-Anh Phúc, cho em gặp một lát. – Thảo nghiêm nghị.
Phúc ngỡ ngàng, Thảo đã quay bước, Phúc hăm hở đứng lên đi theo. Thảo im lặng đi ra ngoài, xuống tầng một, Phúc lặng lẽ theo sau, nhìn Thảo hồi hộp. Đến chỗ chổi cùn giế rách của nhà hàng thì Thảo dừng. Vừa quay mặt nhìn Phúc cô chợt co người lại, Phúc đang nhìn cô như thể lần đầu tiên trong đời được thấy con gái, mà cái “điểm hẹn” này thì vắng vô cùng.
-Thảo, anh nhớ em! – Phúc nói luôn trong khi cô thì quay ngang quay dọc đề phòng.
-Tránh ra! – Thảo hoảng sợ thấy Phúc lao tới sát cô.
-Anh không làm gì em cả, anh chỉ nhớ em. Một tuần qua anh đã rất nhớ em – Phúc nói đầy xúc động. – Anh đã đi làm. Giờ anh không còn vô công rồi nghề nữa. Em thấy chưa.
Thảo lùi, lùi… cô suýt ngã vào cái đống thùng các tông đằng sau. Phúc tóm kịp bắp tay cô, kéo lên. Thảo cố gắng cưỡng lại. Bất chấp Phúc vẫn đỡ Thảo đứng lên rồi mới buông. Nhưng sự kháng cự của Thảo đã làm Phúc thay đổi thái độ. Anh giống như một chiến binh vừa xông trận đã trúng đạn.
-Em sợ cái gì vậy? Anh nhớ em thì đã sao? – Phúc cay đắng nói – Em có biết anh sẵn sàng làm tất cả vì em không. Kể cả làm cái việc mà anh vốn ghét nhất. Anh đã cố gắng vì em, vậy mà bây giờ em lại đối với anh thế này à?
Thảo vẫn nhìn Phúc, vừa ngạc nhiên, vừa sợ. Phúc đau khổ.
-Em còn nhìn anh như thế nữa. Em không biết gì hết à! Anh đã làm tất cả vì em! Không phải để em nhìn anh như thế!
-Anh vì em sao? – Thảo lắc đầu – Không phải. Anh vì anh thôi. Anh bắt em làm bàn, trong khi em không muốn.
-Anh muốn luôn được trông thấy em.
-Không. Em gọi anh ra đây là để nói với anh câu này. Em không thể làm bàn. Bạn trai em không thích em mặc váy ngắn.
-Cái gì? Em có bạn trai rồi sao? – Phúc sửng sốt, thấy tim đau nhói.
-Vâng. Anh ấy rất khó chịu khi em phơi chân thế này. Em muốn thôi làm bàn là vì vậy. Em đã nói thật, mong anh hiểu cho…
-Anh ta là người như thế nào?
-Anh ấy… tốt.
-Tốt thế nào?
-Dạ?
-Có tốt đến mức bỏ qua cho cô chuyện đã lên giường với khối thằng rồi không?
-Hở?
-Tôi sẽ gặp cái thằng đó, thử nói cho nó biết xem nó có chịu được không. Lúc đó mới biết là nó tốt hay không tốt! – Phúc nham hiểm nói.
-Anh… - Thảo cứng miệng nhìn Phúc, cô chỉ muốn xỉu ra đấy, ánh mắt Phúc hằn học nhìn cô, báo hiệu trước một cơn ghen nguy hiểm. Cô bám lấy tay Phúc, nước mắt ứa ra – Anh không cần phải làm như thế. Người ta vốn không yêu gì em cả. Chỉ là em yêu người đó một mình thôi. Yêu một mình thôi, anh đừng ghen…
-Tôi việc chó gì mà phải ghen! – Phúc tức giận hất tay Thảo ra – Cô thích yêu ai thì cứ yêu, cô thích si tình thì cứ si tình! Tôi thiếu gì con gái mà phải cần tới cô chứ. Từ nay tôi mặc xác cô!
Phúc nói rồi bước thẳng với khuôn mặt giận tím tái.
***
Thảo nằm bẹp trên giường, toàn thân rệu rã, đây là kết quả cuối cùng mỗi khi cô phải đối mặt với những kẻ yêu mình điên dại. Hình như là cô sắp ốm. Mà không, cô ốm thật rồi, khi cái đầu đã ốm thì cái thân cũng ốm nốt thôi.
Vừa nãy cô phải gọi cho anh Thông xin nghỉ, không quên dặn anh ấy bảo Phúc “cứ bình tĩnh” vì cô chỉ là mệt chứ không làm gì chống lại hắn hết. Xong rồi cô lại thấy trong máy có mấy chục tin nhắn với cuộc gọi của ông Mạnh. Lần nào cũng vậy, cứ mở máy ra là có cả một đống như thế, đã lâu cô chẳng dám đọc nữa. Mà một mình Phúc cũng đã choán hết đầu óc của cô rồi, suốt ngày suy nghĩ và bây giờ còn tê liệt cả đi. Anh ta là quá tải so với bộ óc của cô.
“Tôi căm ghét cô”, “Tôi mặc xác cô”, và bao lời phũ phàng khác cô phải nghe từ anh ta, đến giờ đối với cô chằng có lời nào đáng tin tưởng hết. Bởi cô rất có kinh nghiệm nhận biết kẻ đang phát điên vì mình. Gã trai này đang yêu cô ghê gớm, và đặc biệt, hắn ghen cũng cực kỳ sợ.
Bởi thế, cô hết cách rồi, giống con chuột chạy cùng hang, chỉ biết nấp đấy, run lập cập…. Bây giờ cô chỉ biết ước, ước sao ông trời rớt cho một vì sao may mắn.
-Nhưng mà anh ạ, anh ấy chỉ cần em làm ở đây thôi. Còn việc gì cũng được.
-Trời ơi, nhưng mà em muốn làm rửa bát thì không được. Nó là con nhà đại gia, ai lại để người yêu đi rửa bát!
-Em đã nói em không phải người yêu của anh ấy!
-Thảo này, anh không biết giữa em và nó có chuyện gì. Nhưng anh phải vì lợi ích của nhà hàng. Anh chỉ biết nó là khách vip. Anh phải giữ khách.
-Thế thì anh ấy bắt nạt em, anh cũng nghe theo sao?
-Đành phải chịu thôi em à. Bố nó là một ông lớn. Tối hôm kia gia đình nó vừa ăn tiệc ở đây. Nhà nó giàu thuộc hàng đẳng cấp. Nhìn mấy con xe nhà nó là biết, phải cử đến mấy người trông. Vừa nãy nó lại đặt phòng vip mười hai người tiếp. Lần này toàn là các sếp, bạn của bố nó. Phúc là khách hàng lớn, là khách hàng tiềm năng, một người rất quan trọng của nơi này. Vì vậy em phải thông cảm. Hãy tự thu xếp chuyện của em thôi. Anh bắt buộc phải chiều Phúc. Giới thượng lưu của nó giờ đã được giám đốc chú ý. Anh mà để có chuyện gì là anh bị đuổi việc.
***
Hôm nay hắn đã xuất hiện trở lại, đúng như đã viết là chỉ vắng mặt một tuần, nhưng mãi tận gần mười hai rưỡi mới tới. Thảo ngạc nhiên vì trông Phúc gầy và già dặn hẳn đi, chỉ có một tuần mà sao hắn khác đi nhiều thế. Cô hơi tò mò.
Mấy lần liếc trộm hắn, cô đều bị hắn bắt gặp, hình như hắn chẳng khi nào ngưng nhìn cô. “Chết mất thôi!” Cô chỉ biết than thầm, kiểu này khéo lại một “ông Mạnh” nữa.
Ở bàn Phúc, nhân viên đang bưng đổ ăn tới và xếp lên bàn. Phúc nhìn Thảo khá lộ liễu khiến cô nhân viên này cứ cười tủm. Thảo đỏ mặt lỉnh ra ngoài.
-Thôi ăn đi. Mày nhìn đến nỗi em phải chạy mất dép ra rồi đấy. – Đại đẩy đĩa mực xào về phía Phúc.
-Đi đâu thế nhỉ? – Phúc đang ngẩn ra.
-Thì người ta ra ngoài tí. – Nam nhăn.
-Nhưng mà, cô ta chuồn!
-Chuồn thì cũng chuồn đi đâu được. Ông vây tứ phía rồi còn gì. Ăn đi, chốc có sức mà ngắm tiếp. – Sơn gắp con mực vào bát Phúc.
Phúc quay vào ăn, nhưng vẫn còn hậm hực. Đại ngả người ra ghế, chắt lưỡi.
-Thôi yêu thì yêu cha nó đi. Cái kiểu này, mệt quá!
-Đúng rồi, so đo làm gì, quan trọng nhất là mình yêu nó. – Sơn gật đầu.
-Thôi đi, yêu được thì nó đã yêu rồi. – Nam gạt.
-Nhưng tao chán buffet lắm rồi! – Đại giãy nảy. – Ngày nào cũng thế này. Một tháng nữa tao chắc chết. Phúc ơi! Mày thương tao với! - Đại quay sang Phúc.
-Kêu ca gì thế, anh em vì nhau… cố chịu đi! – Nam xì mặt, hích Đại.
-Thế mày có biết giờ tao chỉ cần nhìn thấy cái biển nhà hàng này, là gai ốc đã nổi lên khắp người rồi không, hở Nam. – Đại nhăn nhó.
-Ăn thua gì, tao đây cũng sợ vãi cả làng. Đêm ngủ còn gặp ác mộng, toàn mơ các món ở đây. – Sơn mặt méo mó nói.
Trong nhà vệ sinh, Thảo ngắm mình trong gương. Cô kéo cái váy cho thấp xuống, nhưng chẳng ăn thua, cặp đùi vẫn lồ lộ ra, phải nói khá là hấp dẫn. Thực ra cô vẫn tự hào về nó, dù đã từng ngượng ngập vì có rất nhiều lời khen. Nhưng bây giờ thì bắt đầu thấy phiền toái, vì cái đẹp đã trở thành thứ rắc rối rồi. Có khi nó chính là nguyên nhân khiến cô không thể thoát khỏi Phúc, và Phan của cô không biết sẽ còn phải khổ sở đến bao giờ. Cô đứng đó, cắn môi suy nghĩ, cố tìm cho ra một phương án…
Trong phòng tiệc, thức ăn trên bàn đã gần hết. Phúc đói, vừa ăn một lèo no bụng, bây giờ đã bị ba thằng bạn kéo sang chủ đề đi làm. Phúc kể về tuần đầu tiên đi làm đầy gay cấn của mình. Suốt một tuần trời, chỉ có liên hoan, chào hỏi, tìm hiểu sơ qua công việc nhưng với một công ty quá lớn, Phúc đã bận bù đầu bù óc. Chưa hết, về đến nhà là những đêm thức thâu đọc sách, những bản báo cáo quan trọng phải xem và vô số vấn đề phải làm quen… Ba thằng bạn cứ trố mắt vì Phúc đang thực sự quyết tâm trở thành một tổ trưởng tiêu biểu. Đây quả đúng là chuyện lạ bốn phương!
-Kìa, tác giả của điều kỳ diệu đang đến kìa – Nam hích tay Phúc.
Phúc quay sang thấy Thảo đang đi về phía mình. Thảo đã vào từ lúc nào không hay. Phúc sung sướng nhìn khuôn mặt đăm đăm của Thảo, rồi dán mắt trên cặp đùi mơn man gợi cảm đang di chuyển đến gần.
Thảo cảm thấy chộn rộn trên cơ thể, nơi anh ta đang vô duyên dán mắt vào đấy. Cô muốn quay lại… nhưng cố mím môi bước tiếp, đằng nào thì cô cũng phải nói chuyện với anh ta.
-Anh Phúc, cho em gặp một lát. – Thảo nghiêm nghị.
Phúc ngỡ ngàng, Thảo đã quay bước, Phúc hăm hở đứng lên đi theo. Thảo im lặng đi ra ngoài, xuống tầng một, Phúc lặng lẽ theo sau, nhìn Thảo hồi hộp. Đến chỗ chổi cùn giế rách của nhà hàng thì Thảo dừng. Vừa quay mặt nhìn Phúc cô chợt co người lại, Phúc đang nhìn cô như thể lần đầu tiên trong đời được thấy con gái, mà cái “điểm hẹn” này thì vắng vô cùng.
-Thảo, anh nhớ em! – Phúc nói luôn trong khi cô thì quay ngang quay dọc đề phòng.
-Tránh ra! – Thảo hoảng sợ thấy Phúc lao tới sát cô.
-Anh không làm gì em cả, anh chỉ nhớ em. Một tuần qua anh đã rất nhớ em – Phúc nói đầy xúc động. – Anh đã đi làm. Giờ anh không còn vô công rồi nghề nữa. Em thấy chưa.
Thảo lùi, lùi… cô suýt ngã vào cái đống thùng các tông đằng sau. Phúc tóm kịp bắp tay cô, kéo lên. Thảo cố gắng cưỡng lại. Bất chấp Phúc vẫn đỡ Thảo đứng lên rồi mới buông. Nhưng sự kháng cự của Thảo đã làm Phúc thay đổi thái độ. Anh giống như một chiến binh vừa xông trận đã trúng đạn.
-Em sợ cái gì vậy? Anh nhớ em thì đã sao? – Phúc cay đắng nói – Em có biết anh sẵn sàng làm tất cả vì em không. Kể cả làm cái việc mà anh vốn ghét nhất. Anh đã cố gắng vì em, vậy mà bây giờ em lại đối với anh thế này à?
Thảo vẫn nhìn Phúc, vừa ngạc nhiên, vừa sợ. Phúc đau khổ.
-Em còn nhìn anh như thế nữa. Em không biết gì hết à! Anh đã làm tất cả vì em! Không phải để em nhìn anh như thế!
-Anh vì em sao? – Thảo lắc đầu – Không phải. Anh vì anh thôi. Anh bắt em làm bàn, trong khi em không muốn.
-Anh muốn luôn được trông thấy em.
-Không. Em gọi anh ra đây là để nói với anh câu này. Em không thể làm bàn. Bạn trai em không thích em mặc váy ngắn.
-Cái gì? Em có bạn trai rồi sao? – Phúc sửng sốt, thấy tim đau nhói.
-Vâng. Anh ấy rất khó chịu khi em phơi chân thế này. Em muốn thôi làm bàn là vì vậy. Em đã nói thật, mong anh hiểu cho…
-Anh ta là người như thế nào?
-Anh ấy… tốt.
-Tốt thế nào?
-Dạ?
-Có tốt đến mức bỏ qua cho cô chuyện đã lên giường với khối thằng rồi không?
-Hở?
-Tôi sẽ gặp cái thằng đó, thử nói cho nó biết xem nó có chịu được không. Lúc đó mới biết là nó tốt hay không tốt! – Phúc nham hiểm nói.
-Anh… - Thảo cứng miệng nhìn Phúc, cô chỉ muốn xỉu ra đấy, ánh mắt Phúc hằn học nhìn cô, báo hiệu trước một cơn ghen nguy hiểm. Cô bám lấy tay Phúc, nước mắt ứa ra – Anh không cần phải làm như thế. Người ta vốn không yêu gì em cả. Chỉ là em yêu người đó một mình thôi. Yêu một mình thôi, anh đừng ghen…
-Tôi việc chó gì mà phải ghen! – Phúc tức giận hất tay Thảo ra – Cô thích yêu ai thì cứ yêu, cô thích si tình thì cứ si tình! Tôi thiếu gì con gái mà phải cần tới cô chứ. Từ nay tôi mặc xác cô!
Phúc nói rồi bước thẳng với khuôn mặt giận tím tái.
***
Thảo nằm bẹp trên giường, toàn thân rệu rã, đây là kết quả cuối cùng mỗi khi cô phải đối mặt với những kẻ yêu mình điên dại. Hình như là cô sắp ốm. Mà không, cô ốm thật rồi, khi cái đầu đã ốm thì cái thân cũng ốm nốt thôi.
Vừa nãy cô phải gọi cho anh Thông xin nghỉ, không quên dặn anh ấy bảo Phúc “cứ bình tĩnh” vì cô chỉ là mệt chứ không làm gì chống lại hắn hết. Xong rồi cô lại thấy trong máy có mấy chục tin nhắn với cuộc gọi của ông Mạnh. Lần nào cũng vậy, cứ mở máy ra là có cả một đống như thế, đã lâu cô chẳng dám đọc nữa. Mà một mình Phúc cũng đã choán hết đầu óc của cô rồi, suốt ngày suy nghĩ và bây giờ còn tê liệt cả đi. Anh ta là quá tải so với bộ óc của cô.
“Tôi căm ghét cô”, “Tôi mặc xác cô”, và bao lời phũ phàng khác cô phải nghe từ anh ta, đến giờ đối với cô chằng có lời nào đáng tin tưởng hết. Bởi cô rất có kinh nghiệm nhận biết kẻ đang phát điên vì mình. Gã trai này đang yêu cô ghê gớm, và đặc biệt, hắn ghen cũng cực kỳ sợ.
Bởi thế, cô hết cách rồi, giống con chuột chạy cùng hang, chỉ biết nấp đấy, run lập cập…. Bây giờ cô chỉ biết ước, ước sao ông trời rớt cho một vì sao may mắn.