*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Loạn cố giữ bĩnh tĩnh, tự nhủ không được mất tự chủ trước mặt ảnh đế.
Mắt liếc quanh, nâng tay áo lên, nhớ lại động tác mà thầy đã dạy mình, dựa theo yêu cầu của kịch bản, vung thủy tụ lên (*) rồi kéo trở về trước ngực, ngón tay khẽ cong lên, phớt lờ Trịnh Thế Bân đang chăm chú nhìn về bên này.
(*) 水袖 /shuǐxiù/ thủy tụ là kiểu áo tay áo dài như trong hình:
“Giải linh hoàn tu hệ linh nhân, nguyệt thượng liễu sáo tiện thị xuân. (đây là câu hát) Tư Nhất, tiễn khách.” Giọng nói trong trẻo nhưng thanh lãnh vang lên. Lúc này mọi người mới ngớ người nhận ra đó là người kia đã xướng xong. Diễn viên đóng vai tiểu nhị vẻ mặt thương hại nâng tay lên định đuổi người đi.
“Đệ tử Thục Sơn nếu tiến thêm một bước liền đánh gãy một chân.” Từng chữ từng chữ như có thâm cừu đại hận.
Trịnh Thế Bân cao giọng, “Y giả có tâm như phụ mẫu, ân oán trăm năm đến khi nào mới có thể tiêu tan.”
“Cái đồ thần y vô dụng, người bệnh ở trước mặt cũng không cứu!” Triệu Dĩ Văn đóng vai nữ chính, một thân hiệp nghĩa dõng dạc to tiếng.
Tư Âm sắp bước qua mành che nghe vậy liền xoay người, nâng tay vuốt tóc mai, nhìn ánh mắt quyết liệt của nữ chính, khóe miệng không khỏi cong lên, cười lạnh, “Thục Sơn trước nay luôn đuổi cùng giết tận Tư Môn của ta, vậy thì dựa vào cái gì mà ta phải cứu các ngươi. Cho dù trước mặt ta bây giờ có là nhi tử của lão tử Thiên Hoàng, chỉ cần có nửa điểm liên quan đến Thục Sơn thì nhất định phải cách xa ta ra.”
———
“Cắt! Nghỉ một chút đã.” Tưởng Dịch xoa xoa đầu, diễn xuất của ba người cũng không có gì phải bàn, chỉ là Hồ Loạn…
“Hồ Loạn, cậu qua đây.”
Hồ Loạn mờ mịt, thật cẩn thận nâng vạt áo diễn phục lên, nghiêm túc đi về phía Tưởng Dịch. Cậu nhớ thầy dạy cậu có bảo, trang phục đều là do Tưởng Dịch tìm thợ riêng về làm, giá phải lên đến sáu số “0”, “Đạo diễn Tưởng, làm sao vậy ạ?”
“Hồ Loạn này, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là…Thế này đi, để tôi cho cậu xem lại đoạn diễn vừa rồi.” Trong máy quay, hai diễn viên chính không mắc lỗi diễn nào, tất cả đều rất tốt.
Nhưng khi máy quay muốn quay cận cảnh ánh mắt của Hồ Loạn thì cậu lại đảo mắt nhìn chỗ khác.
“Tôi cho cậu xem diễn xuất của Trịnh Thế Bân.” Tưởng Dịch lại mở mấy tấm ảnh chụp lại cảnh đánh nhau của ảnh đế. Hồ Loạn vừa nhìn liền không thể không bội phục tài quay phim của Tưởng Dịch, tuy ảnh chụp chưa qua chỉnh màu nhưng nhìn qua vẫn rất có cảm giác của phim võ hiệp, tất cả đều rất can hóa (*).
(*) 干货 /gānhuò/ can hóa, từ lưu hành trên mạng, ý chỉ “trọng điểm” => Câu trên nghĩa là “tất cả đều rất đúng trọng điểm”.
“Ánh mắt Trịnh Thế Bân rất có thần, lúc cần dữ tợn liền dữ tợn, cả ánh mắt bi thương hay tức giận cũng rất tốt, cho nên tôi mới tập trung quay ánh mắt của cậu ấy. Nhưng khi quay đến cậu thì chỉ bắt được ánh mắt của cậu ngắn ngủn có vài giây. Không phải nói cậu diễn không tốt, nhưng mấy tiểu tiết này cậu rất hay mắc phải.” Tưởng Dịch ngồi yên trên ghế, để Hồ Loạn tự xem lại. Có một số chuyện không thể dạy được, phải tự mình nghiền ngẫm mới ra.
“Hay là cậu đi tìm Trịnh Thế Bân tập diễn đi. Tôi cảm thấy hễ cậu cứ đối mặt với cậu ấy là lại bị căng thẳng.” Tưởng Dịch muốn để hai người ngủ chung một phòng để tăng tình cảm, ông chỉ vào phòng nghỉ của ảnh đế nói, “Nếu rảnh thì cậu đi học hỏi diễn xuất của Trịnh Thế Bân đi. Khi diễn cậu phải nhập được vào vai diễn, đừng để bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng.”
Nhưng cháu đúng là bị căng thẳng đấy ạ…
Hồ Loạn thầm thở dài một hơi, đứng dậy đáp, “Cháu biết rồi ạ.”
Đi được nửa đường thì cậu xoay người, lấy một cái áo ngắn tay được gấp chỉnh tề trong túi đồ của mình rồi mới tiến đến gõ cửa phòng nghỉ, bên trong là tiếng cười hi hi ha ha của Triệu Dĩ Văn.
Vừa mở cửa ra thì cậu thấy ngay một người đàn ông trung niên.
“Xin chào, em muốn tìm anh Trịnh.”
“Tìm Thế Bân hả.” Phía sau người đàn ông trung niên là diễn phục của Triệu Dĩ Văn. Người đó vỗ vỗ vai cậu, lộ ra nụ cười tinh nghịch không hề phù hợp với tuổi thật của mình, “Hồ Loạn tìm cậu này. Tôi với lão A đi trước đây. Lần tới hẹn nhau làm một bữa nhé.”
“Ừm, nhất định.” Trịnh Thế Bân cười đáp lại.
Sức trang trên mũ sắt đung đưa bên khóe mắt Hồ Loạn. Mắt hạ thấp, qua khóe mắt Hồ Loạn thấy ảnh đế đang sờ lỗ tai. Sáng nay ảnh đế mặc võ trang, mũi cao thẳng, mày kiếm, mắt sâu thẳm, tuấn mỹ phi phàm, cả người thoải mái ngồi yên mà vẫn toát lên vị đàn ông nồng đậm, khí vũ hiên ngang.
Cậu dè dặt đi qua, đem áo đặt lên bàn, “Anh Trịnh, cảm ơn đã cho em mượn áo.”
“Không cần cảm ơn. Ngày đó là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.” Trịnh Thế Bân nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình, chỉ vào ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”
“Anh Trịnh, bây giờ anh có đang rảnh không?” Hồ Loạn nhỏ giọng hỏi.
Trịnh Thế Bân nhìn cậu, mở miệng nói. “Không có việc gì. Sao thế?”
“Em muốn…tập diễn với anh.”
“Tưởng Dịch bảo cậu tới?” Anh nhẹ giọng nói.
Hồ Loạn gật gật cái đầu, “Đạo diễn Tưởng bảo em tới đây học anh.”
“Vậy diễn lại đoạn chiều nay vừa quay đi. Động tác võ thuật cậu còn nhớ rõ chứ?” Trịnh Thế Bân đứng dậy xoa cổ tay. Cảnh quay hôm nay anh bị trói cổ tay trong một thời gian dài nên bây giờ cảm thấy hơi đau rát.
Hồ Loạn đứng lên theo ảnh đế, âm thầm thề, ngàn vạn lần cũng không được mắc lỗi nào trước mặt ảnh đế.
Đúng là ảnh đế có khác, nói diễn là diễn luôn. Chỉ nháy mắt đã biến thành người khác.
Nhớ lại những lời dạy của thầy, Hồ Loạn nhắm mắt, nâng tay che mắt, tay hơi cong lại, làm ra động tác “tích lộ” (tên của động tác, nghĩa là “giọt sương”), không có sự hỗ trợ về âm thanh nên tất cả đều phải tự dựa vào sức mình. Thủy tụ dài bay lên chắn trước mặt, lui về phía sau một bước nhỏ, hai mắt thấp thoáng hiện ra, bộ dáng như câu mị lại như thẹn thùng.
Trịnh Thế Bân đột nhiên thất thần, nín thở dấu đi sự kinh diễm của mình.
Biểu tình như con gái chỉ trong một giây liền bị phá tan. Cậu vung thủy tụ về phía Trịnh Thế Bân, hung tợn nói. “Đám người Thục Sơn thối tha đều là lũ không biết xấu hổ.”
“Chuyện của các sư tổ ta đã điều tra rõ, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vốn định tìm chưởng môn của Tư Môn để giải thích nhưng lại không tìm được. Chuyện lần này là đột nhiên phát sinh.” Trịnh Thế Bân trầm giọng, vươn tay túm chặt thủy tụ vừa được vung tới.
“Bớt nói nhảm đi.” Tư Âm cười nhạo pha chút xem thường, đuôi mắt khẽ nhấc lên, biểu tình càng thêm âm hiểm, “Hiện giờ ta chính là chưởng môn. Nói một câu hiểu nhầm là có thể tiêu tan mối hận diệt môn đối với Tư Môn chúng ta chắc?! Nếu muốn sống được thêm vài ngày thì nhanh chóng cút đi.”
Hai người giằng co thủy tụ, theo kịch bản thì thủy tụ sẽ bị kéo rách, nhưng đó là khi nào quay thật thì mới làm thế thôi.
Thực tế khi quay đến cảnh này thì máy quay sẽ tập trung vào ánh mắt, trên kịch bản của cả hai cũng có ghi rất rõ, “hai người đứng đối diện với nhau, một bên là ánh mắt hung ác, một bên là mang vẻ áy náy.”
Nhưng vừa đối mặt mới được hai giây thì Hồ Loạn đã bại trận trước, hận ý chỉ trong nháy mắt liền tiêu tan, cậu né tránh nhìn đi chỗ khác.
Trịnh Thế Bân suýt nữa còn tưởng người đang diễn trước mặt mình là một diễn viên có thâm niên trong nghề, vì Hồ Loạn nhập vai rất nhanh. Anh nhớ lại lúc quay phim, Tưởng Dịch vốn muốn để thầy giáo ở trường quay vài ngày hướng dẫn trực tiếp cho Hồ Loạn. Nhưng ông lão lại phất tay bảo đã dạy xong hết rồi, ông tin Hồ Loạn diễn được. Lúc quay thật, Tưởng Dịch lại thật sự không lộ ra một chút bất mãn nào về diễn xuất của Hồ Loạn, mà ngược lại có vẻ kinh ngạc với diễn xuất của cậu.
“Cậu rất sợ tôi.” Trịnh Thế Bân dùng lực nắm cằm Hồ Loạn nâng lên.
“Không phải là sợ. Tại em hay ngại khi phải đối mặt với người khác thôi.” Hồ Loạn muốn đẩy cái tay đang nắm cằm mình ra, ảnh đế dùng lực thật mạnh.
Trịnh Thế Bân đoán ra đây chính là điểm mà Tưởng Dịch đang không hài lòng. Anh buông tay ra, kéo Hồ Loạn ngồi xuống. Vắt hai chân, tay chống đầu, bộ dáng cực kỳ khí phách, anh nói, “Bây giờ hai chúng ta sẽ đối mặt trong vòng 5 phút.”
Đùa gì vậy TT~TT Người bình thường bất kể là nam hay nữ, nếu phải đối mặt với ai quá một phút đều sẽ ngại cả thôi. Hồ Loạn ngẩng đầu lên, thấy ảnh đế đang nhìn mình liền lập tức ngưng thở.
“…Anh Trịnh, sau này nhất định em sẽ không ngại ngùng nữa đâu.” Không quá mấy giây, Hồ Loạn lại cúi đầu xuống thở hổn hển, tụ thủy dài che lấp nửa bàn tay, cậu nâng tay lên che lỗ tai.
“Chưa hết 5 phút thì không ai được dừng lại.” Trịnh Thế Bân nghiêng người về phía trước, một tay dùng sức nắm cằm Hồ Loạn, mặt đối mặt. “Giờ mới được một nửa thời gian.”
Thế mà cậu lại cảm tưởng như đã quá 10 phút rồi….Hồ Loạn vẫn không nhúc nhích, cắn răng trừng mắt nhìn thẳng ảnh đế.
Anh xem đi, em trừng mắt cho anh xem.
“Tôi bảo cậu NHÌN tôi cơ mà.”
“Thì em đang NHÌN anh đây.” Hồ Loạn lại tiếp tục trừng mắt.
“À.” Trong giọng nói của Trịnh Thế Bân có chút ý cười, dư quang liếc xuống hai cánh môi đỏ trước mặt. Tuy Hồ Loạn trừng mắt nhưng lại không hề có một chút đáng sợ nào. Anh vừa định cười ra tiếng thì mới nhớ ra người vẫn đang ở trước mặt mình. Nhìn cậu căng thẳng, hai lỗ tai đỏ bừng, mười đầu ngón tay co lại đến trắng bệch.
“Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?” Anh trầm giọng hỏi.
Hồ Loạn hoảng sợ, mắt hết liếc trái rồi lại liếc phải tránh ánh nhìn của ảnh đế, cười nói, “Anh Trịnh, anh quên rồi à. Một năm trước lúc em vẫn chỉ là diễn viên quần chúng, anh với em có gặp nhau trong WC, anh còn bảo em là ngốc, người ta bảo gì cũng nghe theo.”
Ảnh đế nghĩ mãi mà không nhớ ra chuyện mà Hồ Loạn kể. Nhưng dù sao cái anh hỏi cũng không phải là chuyện này. “Tôi muốn nói tới thời gian trước đó nữa cơ.” Ánh mắt Trịnh Thế Bân tràn ngập nghi vấn, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“24 tuổi.”
Có thể là mình đã suy nghĩ nhiều rồi…Trịnh Thế Bân buông cằm Hồ Loạn ra, vươn tay búng tai cậu, “Dễ xấu hổ như thế hả?”
Hồ Loạn bảo vệ hai tai của mình, nuốt một ngụm nước miếng, trộm liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian mới trôi qua ba phút, “Anh Trịnh, em…”
Nói chưa dứt thì Trịnh Thế Bân đã ngắt lời, “Lại nhìn thêm 5 phút nữa, một lần không đủ được.”
“….”
Cửa phòng nghỉ không đóng. Triệu Dĩ Văn đang ngồi ghế sấy tóc, vô tình nhìn được cảnh trong phòng nghỉ của bạn tốt, bèn vỗ cánh tay người đại diện chỉ chỉ, “Lão A, anh xem bọn họ đang làm gì kìa, nhìn nhau đến là thâm tình.” Sao cô lại thấy diễn viên mới kia có bộ dạng giống người vợ nhỏ thế không biết.
“Chả biết nữa.” Lão A nhận được tin nhắn của ông chủ bèn cười xòa, đưa cho Triệu Dĩ Văn xem để nắm được tình hình buổi chiều nay.
“Chiều nay fan nhỏ của cô muốn tới tham ban (*) đấy.”
(*) 探班 /tànbān/ chỉ những người không thuộc tổ phim, nhưng thuộc nhóm đi thăm hỏi tổ phim, tham quan công đoạn chế tác hoặc xem công đoạn diễn xuất.
(Xét theo quan hệ thân thiết lâu năm của hai người, hơn nữa cũng để tránh bị nhàm chán trong cách xưng hô, mình đã để lão A xưng hô với Dĩ Văn là Anh – Cô, Còn Dĩ Văn với lão A là Em – Anh)
Nhìn theo ngón tay đang chỉ của Triệu Dĩ Văn, là diễn viên mới, sáng nay lúc quay phim mắc rất ít lỗi diễn. Theo thói quen của người đại diện có thâm niên trong giới, lão A tiến lại gần hỏi, “Cậu ta thuộc công ty nào?”
Triệu Dĩ Văn suy nghĩ một chút rồi nói, “Hình như vẫn chưa ký với công ty nào đâu. Là mối tốt đấy, anh có muốn cân nhắc không, em cũng sắp rút rồi, anh tìm người kế nghiệp đi.” Nhiều năm làm việc ăn ý đã giúp cô gần như ngay lập tức đoán ra được suy nghĩ của người đại diện.
Kỳ thật y cũng đang có suy nghĩ này, “Đợi Hầu Hạo đến rồi nói sau. Anh không phải là người tùy tiện ký hợp đồng đâu.”
Đến chiều Tưởng Dịch ngồi xem lại đoạn diễn sáng nay của Hồ Loạn, càng xem càng thấy vẫn chưa ổn, bèn kêu phải diễn lại thêm lần nữa, ông còn đích thân xắn tay áo đi ra cẩn thận hướng dẫn cho cậu.
Kết quả là cảnh quay lần này được thông qua, ánh mắt có thần, toàn bộ cảnh quay cận mắt đều đạt.
Triệu Dĩ Văn thấy đạo diễn không còn vẻ mặt không hài lòng nữa, lại nghĩ đến cảnh tượng trưa nay mình nhìn thấy, bèn trêu chọc nói, “Anh làm cách nào mà khiến người ta không bị thẹn thùng nữa thế?”
Trịnh Thế Bân hơi cong khóe môi, chú ý tới lỗ tai của người đang đứng cách đó không xa, quả quyết nói, “5 phút là được.”
Hồ Loạn cố giữ bĩnh tĩnh, tự nhủ không được mất tự chủ trước mặt ảnh đế.
Mắt liếc quanh, nâng tay áo lên, nhớ lại động tác mà thầy đã dạy mình, dựa theo yêu cầu của kịch bản, vung thủy tụ lên (*) rồi kéo trở về trước ngực, ngón tay khẽ cong lên, phớt lờ Trịnh Thế Bân đang chăm chú nhìn về bên này.
(*) 水袖 /shuǐxiù/ thủy tụ là kiểu áo tay áo dài như trong hình:
“Giải linh hoàn tu hệ linh nhân, nguyệt thượng liễu sáo tiện thị xuân. (đây là câu hát) Tư Nhất, tiễn khách.” Giọng nói trong trẻo nhưng thanh lãnh vang lên. Lúc này mọi người mới ngớ người nhận ra đó là người kia đã xướng xong. Diễn viên đóng vai tiểu nhị vẻ mặt thương hại nâng tay lên định đuổi người đi.
“Đệ tử Thục Sơn nếu tiến thêm một bước liền đánh gãy một chân.” Từng chữ từng chữ như có thâm cừu đại hận.
Trịnh Thế Bân cao giọng, “Y giả có tâm như phụ mẫu, ân oán trăm năm đến khi nào mới có thể tiêu tan.”
“Cái đồ thần y vô dụng, người bệnh ở trước mặt cũng không cứu!” Triệu Dĩ Văn đóng vai nữ chính, một thân hiệp nghĩa dõng dạc to tiếng.
Tư Âm sắp bước qua mành che nghe vậy liền xoay người, nâng tay vuốt tóc mai, nhìn ánh mắt quyết liệt của nữ chính, khóe miệng không khỏi cong lên, cười lạnh, “Thục Sơn trước nay luôn đuổi cùng giết tận Tư Môn của ta, vậy thì dựa vào cái gì mà ta phải cứu các ngươi. Cho dù trước mặt ta bây giờ có là nhi tử của lão tử Thiên Hoàng, chỉ cần có nửa điểm liên quan đến Thục Sơn thì nhất định phải cách xa ta ra.”
———
“Cắt! Nghỉ một chút đã.” Tưởng Dịch xoa xoa đầu, diễn xuất của ba người cũng không có gì phải bàn, chỉ là Hồ Loạn…
“Hồ Loạn, cậu qua đây.”
Hồ Loạn mờ mịt, thật cẩn thận nâng vạt áo diễn phục lên, nghiêm túc đi về phía Tưởng Dịch. Cậu nhớ thầy dạy cậu có bảo, trang phục đều là do Tưởng Dịch tìm thợ riêng về làm, giá phải lên đến sáu số “0”, “Đạo diễn Tưởng, làm sao vậy ạ?”
“Hồ Loạn này, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là…Thế này đi, để tôi cho cậu xem lại đoạn diễn vừa rồi.” Trong máy quay, hai diễn viên chính không mắc lỗi diễn nào, tất cả đều rất tốt.
Nhưng khi máy quay muốn quay cận cảnh ánh mắt của Hồ Loạn thì cậu lại đảo mắt nhìn chỗ khác.
“Tôi cho cậu xem diễn xuất của Trịnh Thế Bân.” Tưởng Dịch lại mở mấy tấm ảnh chụp lại cảnh đánh nhau của ảnh đế. Hồ Loạn vừa nhìn liền không thể không bội phục tài quay phim của Tưởng Dịch, tuy ảnh chụp chưa qua chỉnh màu nhưng nhìn qua vẫn rất có cảm giác của phim võ hiệp, tất cả đều rất can hóa (*).
(*) 干货 /gānhuò/ can hóa, từ lưu hành trên mạng, ý chỉ “trọng điểm” => Câu trên nghĩa là “tất cả đều rất đúng trọng điểm”.
“Ánh mắt Trịnh Thế Bân rất có thần, lúc cần dữ tợn liền dữ tợn, cả ánh mắt bi thương hay tức giận cũng rất tốt, cho nên tôi mới tập trung quay ánh mắt của cậu ấy. Nhưng khi quay đến cậu thì chỉ bắt được ánh mắt của cậu ngắn ngủn có vài giây. Không phải nói cậu diễn không tốt, nhưng mấy tiểu tiết này cậu rất hay mắc phải.” Tưởng Dịch ngồi yên trên ghế, để Hồ Loạn tự xem lại. Có một số chuyện không thể dạy được, phải tự mình nghiền ngẫm mới ra.
“Hay là cậu đi tìm Trịnh Thế Bân tập diễn đi. Tôi cảm thấy hễ cậu cứ đối mặt với cậu ấy là lại bị căng thẳng.” Tưởng Dịch muốn để hai người ngủ chung một phòng để tăng tình cảm, ông chỉ vào phòng nghỉ của ảnh đế nói, “Nếu rảnh thì cậu đi học hỏi diễn xuất của Trịnh Thế Bân đi. Khi diễn cậu phải nhập được vào vai diễn, đừng để bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng.”
Nhưng cháu đúng là bị căng thẳng đấy ạ…
Hồ Loạn thầm thở dài một hơi, đứng dậy đáp, “Cháu biết rồi ạ.”
Đi được nửa đường thì cậu xoay người, lấy một cái áo ngắn tay được gấp chỉnh tề trong túi đồ của mình rồi mới tiến đến gõ cửa phòng nghỉ, bên trong là tiếng cười hi hi ha ha của Triệu Dĩ Văn.
Vừa mở cửa ra thì cậu thấy ngay một người đàn ông trung niên.
“Xin chào, em muốn tìm anh Trịnh.”
“Tìm Thế Bân hả.” Phía sau người đàn ông trung niên là diễn phục của Triệu Dĩ Văn. Người đó vỗ vỗ vai cậu, lộ ra nụ cười tinh nghịch không hề phù hợp với tuổi thật của mình, “Hồ Loạn tìm cậu này. Tôi với lão A đi trước đây. Lần tới hẹn nhau làm một bữa nhé.”
“Ừm, nhất định.” Trịnh Thế Bân cười đáp lại.
Sức trang trên mũ sắt đung đưa bên khóe mắt Hồ Loạn. Mắt hạ thấp, qua khóe mắt Hồ Loạn thấy ảnh đế đang sờ lỗ tai. Sáng nay ảnh đế mặc võ trang, mũi cao thẳng, mày kiếm, mắt sâu thẳm, tuấn mỹ phi phàm, cả người thoải mái ngồi yên mà vẫn toát lên vị đàn ông nồng đậm, khí vũ hiên ngang.
Cậu dè dặt đi qua, đem áo đặt lên bàn, “Anh Trịnh, cảm ơn đã cho em mượn áo.”
“Không cần cảm ơn. Ngày đó là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.” Trịnh Thế Bân nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình, chỉ vào ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”
“Anh Trịnh, bây giờ anh có đang rảnh không?” Hồ Loạn nhỏ giọng hỏi.
Trịnh Thế Bân nhìn cậu, mở miệng nói. “Không có việc gì. Sao thế?”
“Em muốn…tập diễn với anh.”
“Tưởng Dịch bảo cậu tới?” Anh nhẹ giọng nói.
Hồ Loạn gật gật cái đầu, “Đạo diễn Tưởng bảo em tới đây học anh.”
“Vậy diễn lại đoạn chiều nay vừa quay đi. Động tác võ thuật cậu còn nhớ rõ chứ?” Trịnh Thế Bân đứng dậy xoa cổ tay. Cảnh quay hôm nay anh bị trói cổ tay trong một thời gian dài nên bây giờ cảm thấy hơi đau rát.
Hồ Loạn đứng lên theo ảnh đế, âm thầm thề, ngàn vạn lần cũng không được mắc lỗi nào trước mặt ảnh đế.
Đúng là ảnh đế có khác, nói diễn là diễn luôn. Chỉ nháy mắt đã biến thành người khác.
Nhớ lại những lời dạy của thầy, Hồ Loạn nhắm mắt, nâng tay che mắt, tay hơi cong lại, làm ra động tác “tích lộ” (tên của động tác, nghĩa là “giọt sương”), không có sự hỗ trợ về âm thanh nên tất cả đều phải tự dựa vào sức mình. Thủy tụ dài bay lên chắn trước mặt, lui về phía sau một bước nhỏ, hai mắt thấp thoáng hiện ra, bộ dáng như câu mị lại như thẹn thùng.
Trịnh Thế Bân đột nhiên thất thần, nín thở dấu đi sự kinh diễm của mình.
Biểu tình như con gái chỉ trong một giây liền bị phá tan. Cậu vung thủy tụ về phía Trịnh Thế Bân, hung tợn nói. “Đám người Thục Sơn thối tha đều là lũ không biết xấu hổ.”
“Chuyện của các sư tổ ta đã điều tra rõ, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vốn định tìm chưởng môn của Tư Môn để giải thích nhưng lại không tìm được. Chuyện lần này là đột nhiên phát sinh.” Trịnh Thế Bân trầm giọng, vươn tay túm chặt thủy tụ vừa được vung tới.
“Bớt nói nhảm đi.” Tư Âm cười nhạo pha chút xem thường, đuôi mắt khẽ nhấc lên, biểu tình càng thêm âm hiểm, “Hiện giờ ta chính là chưởng môn. Nói một câu hiểu nhầm là có thể tiêu tan mối hận diệt môn đối với Tư Môn chúng ta chắc?! Nếu muốn sống được thêm vài ngày thì nhanh chóng cút đi.”
Hai người giằng co thủy tụ, theo kịch bản thì thủy tụ sẽ bị kéo rách, nhưng đó là khi nào quay thật thì mới làm thế thôi.
Thực tế khi quay đến cảnh này thì máy quay sẽ tập trung vào ánh mắt, trên kịch bản của cả hai cũng có ghi rất rõ, “hai người đứng đối diện với nhau, một bên là ánh mắt hung ác, một bên là mang vẻ áy náy.”
Nhưng vừa đối mặt mới được hai giây thì Hồ Loạn đã bại trận trước, hận ý chỉ trong nháy mắt liền tiêu tan, cậu né tránh nhìn đi chỗ khác.
Trịnh Thế Bân suýt nữa còn tưởng người đang diễn trước mặt mình là một diễn viên có thâm niên trong nghề, vì Hồ Loạn nhập vai rất nhanh. Anh nhớ lại lúc quay phim, Tưởng Dịch vốn muốn để thầy giáo ở trường quay vài ngày hướng dẫn trực tiếp cho Hồ Loạn. Nhưng ông lão lại phất tay bảo đã dạy xong hết rồi, ông tin Hồ Loạn diễn được. Lúc quay thật, Tưởng Dịch lại thật sự không lộ ra một chút bất mãn nào về diễn xuất của Hồ Loạn, mà ngược lại có vẻ kinh ngạc với diễn xuất của cậu.
“Cậu rất sợ tôi.” Trịnh Thế Bân dùng lực nắm cằm Hồ Loạn nâng lên.
“Không phải là sợ. Tại em hay ngại khi phải đối mặt với người khác thôi.” Hồ Loạn muốn đẩy cái tay đang nắm cằm mình ra, ảnh đế dùng lực thật mạnh.
Trịnh Thế Bân đoán ra đây chính là điểm mà Tưởng Dịch đang không hài lòng. Anh buông tay ra, kéo Hồ Loạn ngồi xuống. Vắt hai chân, tay chống đầu, bộ dáng cực kỳ khí phách, anh nói, “Bây giờ hai chúng ta sẽ đối mặt trong vòng 5 phút.”
Đùa gì vậy TT~TT Người bình thường bất kể là nam hay nữ, nếu phải đối mặt với ai quá một phút đều sẽ ngại cả thôi. Hồ Loạn ngẩng đầu lên, thấy ảnh đế đang nhìn mình liền lập tức ngưng thở.
“…Anh Trịnh, sau này nhất định em sẽ không ngại ngùng nữa đâu.” Không quá mấy giây, Hồ Loạn lại cúi đầu xuống thở hổn hển, tụ thủy dài che lấp nửa bàn tay, cậu nâng tay lên che lỗ tai.
“Chưa hết 5 phút thì không ai được dừng lại.” Trịnh Thế Bân nghiêng người về phía trước, một tay dùng sức nắm cằm Hồ Loạn, mặt đối mặt. “Giờ mới được một nửa thời gian.”
Thế mà cậu lại cảm tưởng như đã quá 10 phút rồi….Hồ Loạn vẫn không nhúc nhích, cắn răng trừng mắt nhìn thẳng ảnh đế.
Anh xem đi, em trừng mắt cho anh xem.
“Tôi bảo cậu NHÌN tôi cơ mà.”
“Thì em đang NHÌN anh đây.” Hồ Loạn lại tiếp tục trừng mắt.
“À.” Trong giọng nói của Trịnh Thế Bân có chút ý cười, dư quang liếc xuống hai cánh môi đỏ trước mặt. Tuy Hồ Loạn trừng mắt nhưng lại không hề có một chút đáng sợ nào. Anh vừa định cười ra tiếng thì mới nhớ ra người vẫn đang ở trước mặt mình. Nhìn cậu căng thẳng, hai lỗ tai đỏ bừng, mười đầu ngón tay co lại đến trắng bệch.
“Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?” Anh trầm giọng hỏi.
Hồ Loạn hoảng sợ, mắt hết liếc trái rồi lại liếc phải tránh ánh nhìn của ảnh đế, cười nói, “Anh Trịnh, anh quên rồi à. Một năm trước lúc em vẫn chỉ là diễn viên quần chúng, anh với em có gặp nhau trong WC, anh còn bảo em là ngốc, người ta bảo gì cũng nghe theo.”
Ảnh đế nghĩ mãi mà không nhớ ra chuyện mà Hồ Loạn kể. Nhưng dù sao cái anh hỏi cũng không phải là chuyện này. “Tôi muốn nói tới thời gian trước đó nữa cơ.” Ánh mắt Trịnh Thế Bân tràn ngập nghi vấn, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“24 tuổi.”
Có thể là mình đã suy nghĩ nhiều rồi…Trịnh Thế Bân buông cằm Hồ Loạn ra, vươn tay búng tai cậu, “Dễ xấu hổ như thế hả?”
Hồ Loạn bảo vệ hai tai của mình, nuốt một ngụm nước miếng, trộm liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian mới trôi qua ba phút, “Anh Trịnh, em…”
Nói chưa dứt thì Trịnh Thế Bân đã ngắt lời, “Lại nhìn thêm 5 phút nữa, một lần không đủ được.”
“….”
Cửa phòng nghỉ không đóng. Triệu Dĩ Văn đang ngồi ghế sấy tóc, vô tình nhìn được cảnh trong phòng nghỉ của bạn tốt, bèn vỗ cánh tay người đại diện chỉ chỉ, “Lão A, anh xem bọn họ đang làm gì kìa, nhìn nhau đến là thâm tình.” Sao cô lại thấy diễn viên mới kia có bộ dạng giống người vợ nhỏ thế không biết.
“Chả biết nữa.” Lão A nhận được tin nhắn của ông chủ bèn cười xòa, đưa cho Triệu Dĩ Văn xem để nắm được tình hình buổi chiều nay.
“Chiều nay fan nhỏ của cô muốn tới tham ban (*) đấy.”
(*) 探班 /tànbān/ chỉ những người không thuộc tổ phim, nhưng thuộc nhóm đi thăm hỏi tổ phim, tham quan công đoạn chế tác hoặc xem công đoạn diễn xuất.
(Xét theo quan hệ thân thiết lâu năm của hai người, hơn nữa cũng để tránh bị nhàm chán trong cách xưng hô, mình đã để lão A xưng hô với Dĩ Văn là Anh – Cô, Còn Dĩ Văn với lão A là Em – Anh)
Nhìn theo ngón tay đang chỉ của Triệu Dĩ Văn, là diễn viên mới, sáng nay lúc quay phim mắc rất ít lỗi diễn. Theo thói quen của người đại diện có thâm niên trong giới, lão A tiến lại gần hỏi, “Cậu ta thuộc công ty nào?”
Triệu Dĩ Văn suy nghĩ một chút rồi nói, “Hình như vẫn chưa ký với công ty nào đâu. Là mối tốt đấy, anh có muốn cân nhắc không, em cũng sắp rút rồi, anh tìm người kế nghiệp đi.” Nhiều năm làm việc ăn ý đã giúp cô gần như ngay lập tức đoán ra được suy nghĩ của người đại diện.
Kỳ thật y cũng đang có suy nghĩ này, “Đợi Hầu Hạo đến rồi nói sau. Anh không phải là người tùy tiện ký hợp đồng đâu.”
Đến chiều Tưởng Dịch ngồi xem lại đoạn diễn sáng nay của Hồ Loạn, càng xem càng thấy vẫn chưa ổn, bèn kêu phải diễn lại thêm lần nữa, ông còn đích thân xắn tay áo đi ra cẩn thận hướng dẫn cho cậu.
Kết quả là cảnh quay lần này được thông qua, ánh mắt có thần, toàn bộ cảnh quay cận mắt đều đạt.
Triệu Dĩ Văn thấy đạo diễn không còn vẻ mặt không hài lòng nữa, lại nghĩ đến cảnh tượng trưa nay mình nhìn thấy, bèn trêu chọc nói, “Anh làm cách nào mà khiến người ta không bị thẹn thùng nữa thế?”
Trịnh Thế Bân hơi cong khóe môi, chú ý tới lỗ tai của người đang đứng cách đó không xa, quả quyết nói, “5 phút là được.”