Hồ Loạn im lặng một hồi, động động cánh tay muốn nhắc ảnh đế về cái tay đang giữ người cậu thật chặt, “Anh Trịnh?”
Trịnh Thế Bân bấy giờ mới nhận thấy mình có chút thất lễ. Lúc buông ra thì phát hiện đằng sau có một y tá hình như đã nhận ra mình là ai, anh bèn vội kéo thấp mũ xuống rồi bước lên, vừa đi vừa hỏi, “Đã có chỗ nghỉ ngơi chưa?”
Hồ Loạn lắc đầu, “Em vẫn chưa kịp đặt phòng.”
“Về cùng tôi luôn đi.”
“Dạ?” Hồ Loạn có chút căng thẳng, che miệng ho khù khụ.
Sao cứ có cảm giác như phụ huynh đang dẫn con về nhà ấy nhở…
Trịnh Thế Bân dẫn cậu đi đăng ký số khám, “Ngày mai cùng nhau quay lại Cát An.” Đẩy người vào phòng khám xong, anh đứng ở cửa nói tiếp, “Cơ thể chính là vốn liếng cơ bản.”
Chẳng lẽ cậu vốn luôn có bộ dáng ngốc nghếch như thế này? Sống được đến bây giờ quả là một kỳ tích.
Hồ Loạn không dám làm càn nữa, thầm than một tiếng rồi ngồi yên để bác sĩ khám, cuối cùng cậu phải truyền hai chai nước và uống một đống thuốc.
Trịnh Thế Bân nhận mệnh chăm sóc cho Hồ Loạn đang bị bệnh. Lúc đứng dậy thay túi truyền và đưa thuốc cho cậu uống, tự anh cũng không rõ là mình vô tình hay cố ý mà ngón tay lại sượt nhẹ qua lòng bàn tay cậu, sau đó tâm trạng cảm thấy rất ngứa ngáy.
Hồ Loạn cúi đầu uống thuốc, trong lòng thầm cầu nguyện thuốc mau mau phát huy tác dụng đi, cả người cậu như bị thiêu đốt, lòng bàn tay cũng nóng không chịu nổi.
———
Cậu không thể tới khách sạn mà ảnh đế đang ở được, đùa chắc, hiện giờ cậu đã nghèo lắm rồi, làm gì còn đủ điều kiện để chi 1 nghìn cho một đêm ở khách sạn đó chứ?! Chẳng thà bảo cậu chết luôn cho rồi! Cuối cùng Hồ Loạn đành tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ để qua đêm.
Theo kế hoạch, ảnh đế sẽ quay quảng cáo trong một ngày, nhưng thực tế lại kéo dài tới tận ba ngày mới xong.
Trong ba ngày này, Hồ Loạn thường lặng lẽ tới thăm bố Tô. Thỉnh thoảng đụng mặt Tô Vi có hơi lúng túng, nhưng Tô Vi lại làm như không quen biết cậu, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc cậu lấy một lần.
Nếu thật sự tình bạn của hai người đã hết, vậy cứ coi như cậu không có bạn đi.
Hồ Loạn nhíu mày có chút buồn bã.
Mấy ngày sau, Hồ Loạn xuất hiện ở sân bay theo giờ đã hẹn trước. Lúc lên máy bay cậu vẫn rầu rĩ không thôi, “Anh Trịnh, anh thấy bây giờ Tô Vi phải làm sao thì mới cứu vãn được hình tượng?”
Trịnh Thế Bân lạnh mặt liếc cậu một cái, anh cũng không muốn biến mình thành thùng rác để cho cậu xả đâu,
“Không liên quan đến tôi.” Nói xong lại tiếp tục vùi đầu đọc tạp chí.
——
Rốt cuộc An Cát cũng dứt mưa. [Mê Thành] lại tiếp tục giai đoạn quay phim. Hồ Loạn vì khoản nợ mà càng cố gắng làm việc tích cực hơn nữa. Cậu không biết khi nào thì Tô Vi mới có thể trả lại tiền cho cậu, nhưng cậu nhất định sẽ không nợ ảnh đế lâu đâu. Đợi đến thời điểm sát thanh của [Mê Thành], có được tiền lương rồi nhất định sẽ trả lại được tiền cho ảnh đế. Với lại lúc nhận bộ phim này cậu vẫn chưa ký hợp đồng với Hầu thị, nên đương nhiên cậu sẽ không phải trích phần trăm cho Hầu thị.
Thật không ngờ ảnh đế lại cho mình vay tiền, thậm chí lúc xuất tiền ra còn không thèm chớp mắt lấy một lần. Hồ Loạn vừa ngạc nhiên vừa áy náy, mượn ai không mượn lại đi mượn ảnh đế.
——-
Trong giai đoạn cuối cùng, toàn bộ nhân viên của đoàn phim đều đẩy nhanh tốc độ làm việc, vậy nên [Mê Thành] sát thanh sớm hơn hẳn nửa tháng. Lúc này trời đã vào đông, chỉ còn vài ngày nữa thôi là sang năm mới.
Nghệ danh của Hồ Loạn là Hồ Lăng, trên weibo cũng để thông tin: Diễn viên Hồ Lăng.
Nhân lúc phim điện ảnh vẫn đang gây sốt, lão A lại nhận cho cậu mấy hợp đồng khác, đều là những hợp đồng có sức ảnh hưởng lớn, tỉ suất cao, trong đó có một cái có liên quan đến [Mê Thành].
“Lão A, em vẫn muốn tiếp tục nhận phim điện ảnh.” Hồ Loạn ngồi im, tùy ý để thợ cắt tóc chỉnh tóc cho mình, mắt nhìn người đại diện qua gương. Mấy năm nay Trịnh Thế Bân toàn đóng phim điện ảnh, nếu cậu nhận phim điện ảnh thì biết đâu lại có cơ hội đụng mặt với ảnh đế thì sao?
Đây là lần đầu tiên lão A tiếp nhận nghệ sĩ nam, trong lòng đang cân nhắc kế hoạch, nghe Hồ Loạn nói xong liền lắc đầu nói, “Trước cứ nhận mấy phim truyền hình đã. Tuy phim điện ảnh hơn phim truyền hình một chút, nhưng cũng phải tùy thuộc vào chất lượng nội dung và đạo diễn nữa. Giờ trong tay chúng ta đang có một bộ phim đề tài gia đình, rất gần gũi với công chúng. Đạo diễn phim này trước kia cũng là diễn viên. Phim mới ra năm kia cũng gây được khá nhiều tiếng vang. Cho nên trước mắt cứ nhận bộ phim này đi.”
Hồ Loạn liền nói, “Vâng.”
Thấy nghệ sĩ nhà mình trả lời như thế, lão A liền quay đầu lại nhìn, phát hiện cậu quả thật nghe lời, trên mặt không có một chút bất mãn nào. Y bèn vuốt cằm tiếp tục lên kế hoạch tương lai.
Diễn viên tham gia chương trình giải trí là điều đương nhiên. Trước lúc ghi hình Hồ Loạn có dành thời gian đi bắt chuyện chào hỏi với mọi người, mãi đến lúc có thông báo gọi quay thì cậu mới đi ra cùng mọi người.
Cậu mặc một chiếc áo len đơn giản nhưng vẫn toát lên được tinh thần của tuổi trẻ. Lão A ngồi dưới đài, bộ dáng rất hài lòng với cách ăn mặc của nghệ sĩ nhà mình. Bờ vai của Hồ Loạn không hợp với âu phục, nếu cần mặc thì cũng phải lấy số đo để may riêng, nếu không mặc đồ nhất định sẽ không được thoải mái. Cậu là diễn viên mới, không cần quá nghiêm túc, nhiệm vụ hàng đầu hiện giờ chính là: Thu hút fan.
Trên màn hình là ảnh tuyên truyền cho phim. Mọi người đang nhắc tới cảnh đánh nhau mới chiếu gần đây nhất của phim. Hồ Loạn vừa nhìn ảnh đã bị hết hồn. Không nghĩ cậu lên ảnh lại đẹp trai đến thế. Không biết đạo diễn có phải cố ý hay không, bức ảnh được chọn để chiếu chính là cảnh đạo giả Tư Âm một chân đứng thẳng trên lá trúc, tà mị nhìn xuống phía dưới, người đứng phía dưới không phải ai khác chính là Trịnh Thế Bân.
Thời điểm bức ảnh này vừa mới được tung ra, trên weibo cũng nổi lên một trận tranh luận, giờ thì lại đến Tưởng Dịch cũng bị “mại hủ” (*) mất rồi.
(*) 卖腐 /màifǔ/ hiểu đại loại là bị “hủ hóa”, dần trở thành “hủ” – những người thích tình yêu nam-nam.
Dưới bình luận của Hồ Loạn cũng có rất nhiều người ghép đôi hai người, còn hỏi Tư Âm là ở trên hay Trịnh Thế Bân ở trên.
[Ôi dào, đương nhiên người nằm trên là Tư m ngạo kiều nhà chúng ta rồi!]
[Trịnh Thế Bân mới nằm trên ấy, Tư m rõ ràng là ngạo kiều THỤ!]
Sau đó mọi người bình luận thêm gì nữa thì Hồ Loạn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc đọc xong cậu đỏ hết cả tai, sau đó cũng bắt đầu nghĩ đến vấn đề ai trên ai dưới. Nghĩ một tí liền vội vàng lắc lắc đầu để tỉnh táo lại. Hồ Loạn ôm mặt ảo não. Nghĩ vớ va vớ vẩn gì thế này, phi phi phi.
Thực ra biệt hiệu “Sát thủ nam-nữ” của ảnh đế không phải cậu chưa từng nghe thấy, cái tên Trịnh Thế Bân còn nổi cả trong cộng đồng mạng nước ngoài, chứng tỏ mị lực của anh rất lớn.
———
Trịnh Thế Bân nhìn ảnh liền cười, nụ cười còn mang theo phong vị của thời gian. Anh khẽ liếc về phía Hồ Loạn. Mắt hai người vừa chạm nhau là Hồ Loạn liền cúi đầu xuống trước, cậu hết sờ mũi rồi lại sờ tai, muốn che đi cái tai đang đỏ ửng một cách không bình thường của mình.
Trịnh Thế Bân mỉm cười không dấu vết đánh giá đối phương, áo trắng, mũ hồng nhạt, tóc lòa xòa ở trước trán, lông mày như ẩn như hiện, nhìn qua rất giống học sinh. Trịnh Thế Bân hơi sững người, hình ảnh của Tư Âm trong phim hòa vào hình ảnh Hồ Loạn hiện tại, trong đầu thoáng hiện ra diễn phục sặc sỡ mà quyến rũ, trường sam sạch sẽ, và lúc này đây là quần áo trẻ trung tràn đầy sức sống. Tim bỗng nhiên đập rất nhanh…Chẳng lẽ do lớn tuổi rồi nên anh bắt đầu không nhịn được nữa rồi sao. Không xong rồi…
Lại nhìn lỗ tai của Hồ Loạn, Trịnh Thế Bân kéo khóe miệng lên lộ ra ý cười.
“Ấy, Trịnh Thế Bân đang cười cái gì thế? Tôi vừa mới thấy anh nhìn chằm chằm Hồ Lăng, ánh mắt rất chi là có ẩn tình đấy nhé!” Nữ MC giữ tay anh lên án.
“Tôi đâu có ngẩn người đâu.” Ảnh đế định bỏ qua chủ đề này.
“Ồ. Thế anh nói xem vừa rồi chúng tôi đang nói cái gì?”
“….” Nói cái gì? Trịnh Thế Bân ho khan hai tiếng không nói nên lời, bèn quay đầu sang bạn diễn Triệu Dĩ Văn cầu cứu.
Fan ở phía dưới lập tức rầm rộ lên, hai mắt sáng bừng, chỉ hận không thể đặt hai người ngồi sát nhau ngay lập tức, đến cả khán giả nam cũng bắt đầu xôn xao. Câu hỏi của nữ MC làm cả trường quay bùng nổ, tiếng hú hét dội vào lỗ tai người ngồi trên đài.
Nam MC hùa theo khán giả, cũng trêu chọc, “Ngắm người ta cũng thật là lâu.” Ý tứ rất rõ ràng. Triệu Dĩ Văn ngồi bên cạnh không nhịn được cũng che miệng cười to, ngay đến Tưởng Dịch cũng vuốt cái đầu bóng loáng, cảm thán mình già rồi nên không theo kịp thời đại nữa rồi.
Trịnh Thế Bân nhận micro nói, “Ai mà chả thích nhìn cái đẹp, đúng không? Tôi cũng không ngoại lệ.” Hồ Loạn nghe vậy liền ngớ người, không biết nói gì bèn cười ngượng rồi rất nhanh tỏ vẻ bình thường trở lại.
“Đúng thế. Hồ Lăng lúc ở trường quay rất hay thẹn thùng, đặc biệt là lúc ở cùng với Trịnh Thế Bân.” Như sợ lửa cháy vẫn chưa đủ to, Triệu Dĩ Văn lại đổ thêm một câu. Cả hội trường liền rộ lên tiếng hò hét kích động của các khán giả nữ, trong đầu đã chế ra được hàng vạn chữ, chỉ muốn ngay lập tức viết lên trên mạng để giải tỏa tiếng gào thét trong lòng mình.
“Anh Trịnh là thần tượng của tôi. Lúc đối mặt với thần tượng đương nhiên sẽ khó tránh khỏi có chút…ngại ngùng.” Câu trả lời như vậy hẳn là có thể qua cửa rồi nhỉ?
Triệu Dĩ Văn không vui hỏi, “Nói thế tức là em không thích chị à?”
Đây chính là không muốn cho cậu thoát đây mà. Hồ Loạn ậm ờ nửa ngày, không biết phải trả lời thế nào cho phải, đành cắn môi dưới đáp, “Từ nhỏ em đã theo dõi các tác phẩm của chị Dĩ Văn rồi, không thể nói là thích, mà phải là yêu ấy ạ.” Mức độ cũng không giống nhau. Hồ Loạn nắm chặt micro cười ngượng.
MC cũng không làm khó người mới nữa, bèn quay ra đặt câu hỏi cho đạo diễn, “Đạo diễn Tưởng, ông có dự đoán gì về số lượng phòng bán vé của phim [Mê Thành] không?”
Tưởng Dịch trả lời đầy tự tin, “Có lẽ là mười triệu vé, tôi cũng không hi vọng quá cao.”
Thế này mà còn nói không cao, có điều đối với Tưởng Dịch mà nói thì chuyện này đúng là rất có tính khả thi.
Lúc nói đến những chuyện vui trong quá trình quay phim, Triệu Dĩ Văn có nhắc tới mỗi người. Sau đó còn sôi nổi kể, “Tôi nhớ lúc mới quay phim, Hồ Lăng còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thế Bân. Kết quả vào một buổi trưa Thế Bân liền chữa giúp cậu ấy tật xấu này ha ha!”
Nữ MC là điển hình của kiểu người hóng hớt, ngay lập tức bật người ngồi sang bên cạnh Triệu Dĩ Văn hỏi, “Chữa kiểu gì thế?”
Trịnh Thế Bân đưa tay xoa xoa mặt, bất đắc dĩ nói, “Hay là đừng nói đến chuyện này nữa nhé!”
“Mọi người có muốn nghe không?” Nam MC giơ micro về phía khán giả, một tiếng “Muốn!” vang dội truyền lên.
Tưởng Dịch ngồi trên ghế cười không khép được miệng. Triệu Dĩ Văn thần bí nói, “Chính là đối mặt nhau đó. Thế Bân bảo hai người ngồi nhìn nhau 5 phút, một lần không được thì lại tiếp tục, cứ nhìn đến bao giờ không còn thẹn thùng nữa thì thôi.”
“Vậy Hồ Lăng còn nhớ lúc ấy hai người nhìn nhau bao lâu không?”
Hồ Loạn mơ hồ đáp, “20 phút…Chắc là chưa đến nửa giờ đâu.” Thật muốn qua nhanh cái đề tài này đi. Lại thấy ảnh đế đang mỉm cười nhìn mình, cậu liền cuống quít né tránh.
Thú vị thật… (Đây là suy nghĩ của anh Bân)
Trịnh Thế Bân bấy giờ mới nhận thấy mình có chút thất lễ. Lúc buông ra thì phát hiện đằng sau có một y tá hình như đã nhận ra mình là ai, anh bèn vội kéo thấp mũ xuống rồi bước lên, vừa đi vừa hỏi, “Đã có chỗ nghỉ ngơi chưa?”
Hồ Loạn lắc đầu, “Em vẫn chưa kịp đặt phòng.”
“Về cùng tôi luôn đi.”
“Dạ?” Hồ Loạn có chút căng thẳng, che miệng ho khù khụ.
Sao cứ có cảm giác như phụ huynh đang dẫn con về nhà ấy nhở…
Trịnh Thế Bân dẫn cậu đi đăng ký số khám, “Ngày mai cùng nhau quay lại Cát An.” Đẩy người vào phòng khám xong, anh đứng ở cửa nói tiếp, “Cơ thể chính là vốn liếng cơ bản.”
Chẳng lẽ cậu vốn luôn có bộ dáng ngốc nghếch như thế này? Sống được đến bây giờ quả là một kỳ tích.
Hồ Loạn không dám làm càn nữa, thầm than một tiếng rồi ngồi yên để bác sĩ khám, cuối cùng cậu phải truyền hai chai nước và uống một đống thuốc.
Trịnh Thế Bân nhận mệnh chăm sóc cho Hồ Loạn đang bị bệnh. Lúc đứng dậy thay túi truyền và đưa thuốc cho cậu uống, tự anh cũng không rõ là mình vô tình hay cố ý mà ngón tay lại sượt nhẹ qua lòng bàn tay cậu, sau đó tâm trạng cảm thấy rất ngứa ngáy.
Hồ Loạn cúi đầu uống thuốc, trong lòng thầm cầu nguyện thuốc mau mau phát huy tác dụng đi, cả người cậu như bị thiêu đốt, lòng bàn tay cũng nóng không chịu nổi.
———
Cậu không thể tới khách sạn mà ảnh đế đang ở được, đùa chắc, hiện giờ cậu đã nghèo lắm rồi, làm gì còn đủ điều kiện để chi 1 nghìn cho một đêm ở khách sạn đó chứ?! Chẳng thà bảo cậu chết luôn cho rồi! Cuối cùng Hồ Loạn đành tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ để qua đêm.
Theo kế hoạch, ảnh đế sẽ quay quảng cáo trong một ngày, nhưng thực tế lại kéo dài tới tận ba ngày mới xong.
Trong ba ngày này, Hồ Loạn thường lặng lẽ tới thăm bố Tô. Thỉnh thoảng đụng mặt Tô Vi có hơi lúng túng, nhưng Tô Vi lại làm như không quen biết cậu, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc cậu lấy một lần.
Nếu thật sự tình bạn của hai người đã hết, vậy cứ coi như cậu không có bạn đi.
Hồ Loạn nhíu mày có chút buồn bã.
Mấy ngày sau, Hồ Loạn xuất hiện ở sân bay theo giờ đã hẹn trước. Lúc lên máy bay cậu vẫn rầu rĩ không thôi, “Anh Trịnh, anh thấy bây giờ Tô Vi phải làm sao thì mới cứu vãn được hình tượng?”
Trịnh Thế Bân lạnh mặt liếc cậu một cái, anh cũng không muốn biến mình thành thùng rác để cho cậu xả đâu,
“Không liên quan đến tôi.” Nói xong lại tiếp tục vùi đầu đọc tạp chí.
——
Rốt cuộc An Cát cũng dứt mưa. [Mê Thành] lại tiếp tục giai đoạn quay phim. Hồ Loạn vì khoản nợ mà càng cố gắng làm việc tích cực hơn nữa. Cậu không biết khi nào thì Tô Vi mới có thể trả lại tiền cho cậu, nhưng cậu nhất định sẽ không nợ ảnh đế lâu đâu. Đợi đến thời điểm sát thanh của [Mê Thành], có được tiền lương rồi nhất định sẽ trả lại được tiền cho ảnh đế. Với lại lúc nhận bộ phim này cậu vẫn chưa ký hợp đồng với Hầu thị, nên đương nhiên cậu sẽ không phải trích phần trăm cho Hầu thị.
Thật không ngờ ảnh đế lại cho mình vay tiền, thậm chí lúc xuất tiền ra còn không thèm chớp mắt lấy một lần. Hồ Loạn vừa ngạc nhiên vừa áy náy, mượn ai không mượn lại đi mượn ảnh đế.
——-
Trong giai đoạn cuối cùng, toàn bộ nhân viên của đoàn phim đều đẩy nhanh tốc độ làm việc, vậy nên [Mê Thành] sát thanh sớm hơn hẳn nửa tháng. Lúc này trời đã vào đông, chỉ còn vài ngày nữa thôi là sang năm mới.
Nghệ danh của Hồ Loạn là Hồ Lăng, trên weibo cũng để thông tin: Diễn viên Hồ Lăng.
Nhân lúc phim điện ảnh vẫn đang gây sốt, lão A lại nhận cho cậu mấy hợp đồng khác, đều là những hợp đồng có sức ảnh hưởng lớn, tỉ suất cao, trong đó có một cái có liên quan đến [Mê Thành].
“Lão A, em vẫn muốn tiếp tục nhận phim điện ảnh.” Hồ Loạn ngồi im, tùy ý để thợ cắt tóc chỉnh tóc cho mình, mắt nhìn người đại diện qua gương. Mấy năm nay Trịnh Thế Bân toàn đóng phim điện ảnh, nếu cậu nhận phim điện ảnh thì biết đâu lại có cơ hội đụng mặt với ảnh đế thì sao?
Đây là lần đầu tiên lão A tiếp nhận nghệ sĩ nam, trong lòng đang cân nhắc kế hoạch, nghe Hồ Loạn nói xong liền lắc đầu nói, “Trước cứ nhận mấy phim truyền hình đã. Tuy phim điện ảnh hơn phim truyền hình một chút, nhưng cũng phải tùy thuộc vào chất lượng nội dung và đạo diễn nữa. Giờ trong tay chúng ta đang có một bộ phim đề tài gia đình, rất gần gũi với công chúng. Đạo diễn phim này trước kia cũng là diễn viên. Phim mới ra năm kia cũng gây được khá nhiều tiếng vang. Cho nên trước mắt cứ nhận bộ phim này đi.”
Hồ Loạn liền nói, “Vâng.”
Thấy nghệ sĩ nhà mình trả lời như thế, lão A liền quay đầu lại nhìn, phát hiện cậu quả thật nghe lời, trên mặt không có một chút bất mãn nào. Y bèn vuốt cằm tiếp tục lên kế hoạch tương lai.
Diễn viên tham gia chương trình giải trí là điều đương nhiên. Trước lúc ghi hình Hồ Loạn có dành thời gian đi bắt chuyện chào hỏi với mọi người, mãi đến lúc có thông báo gọi quay thì cậu mới đi ra cùng mọi người.
Cậu mặc một chiếc áo len đơn giản nhưng vẫn toát lên được tinh thần của tuổi trẻ. Lão A ngồi dưới đài, bộ dáng rất hài lòng với cách ăn mặc của nghệ sĩ nhà mình. Bờ vai của Hồ Loạn không hợp với âu phục, nếu cần mặc thì cũng phải lấy số đo để may riêng, nếu không mặc đồ nhất định sẽ không được thoải mái. Cậu là diễn viên mới, không cần quá nghiêm túc, nhiệm vụ hàng đầu hiện giờ chính là: Thu hút fan.
Trên màn hình là ảnh tuyên truyền cho phim. Mọi người đang nhắc tới cảnh đánh nhau mới chiếu gần đây nhất của phim. Hồ Loạn vừa nhìn ảnh đã bị hết hồn. Không nghĩ cậu lên ảnh lại đẹp trai đến thế. Không biết đạo diễn có phải cố ý hay không, bức ảnh được chọn để chiếu chính là cảnh đạo giả Tư Âm một chân đứng thẳng trên lá trúc, tà mị nhìn xuống phía dưới, người đứng phía dưới không phải ai khác chính là Trịnh Thế Bân.
Thời điểm bức ảnh này vừa mới được tung ra, trên weibo cũng nổi lên một trận tranh luận, giờ thì lại đến Tưởng Dịch cũng bị “mại hủ” (*) mất rồi.
(*) 卖腐 /màifǔ/ hiểu đại loại là bị “hủ hóa”, dần trở thành “hủ” – những người thích tình yêu nam-nam.
Dưới bình luận của Hồ Loạn cũng có rất nhiều người ghép đôi hai người, còn hỏi Tư Âm là ở trên hay Trịnh Thế Bân ở trên.
[Ôi dào, đương nhiên người nằm trên là Tư m ngạo kiều nhà chúng ta rồi!]
[Trịnh Thế Bân mới nằm trên ấy, Tư m rõ ràng là ngạo kiều THỤ!]
Sau đó mọi người bình luận thêm gì nữa thì Hồ Loạn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc đọc xong cậu đỏ hết cả tai, sau đó cũng bắt đầu nghĩ đến vấn đề ai trên ai dưới. Nghĩ một tí liền vội vàng lắc lắc đầu để tỉnh táo lại. Hồ Loạn ôm mặt ảo não. Nghĩ vớ va vớ vẩn gì thế này, phi phi phi.
Thực ra biệt hiệu “Sát thủ nam-nữ” của ảnh đế không phải cậu chưa từng nghe thấy, cái tên Trịnh Thế Bân còn nổi cả trong cộng đồng mạng nước ngoài, chứng tỏ mị lực của anh rất lớn.
———
Trịnh Thế Bân nhìn ảnh liền cười, nụ cười còn mang theo phong vị của thời gian. Anh khẽ liếc về phía Hồ Loạn. Mắt hai người vừa chạm nhau là Hồ Loạn liền cúi đầu xuống trước, cậu hết sờ mũi rồi lại sờ tai, muốn che đi cái tai đang đỏ ửng một cách không bình thường của mình.
Trịnh Thế Bân mỉm cười không dấu vết đánh giá đối phương, áo trắng, mũ hồng nhạt, tóc lòa xòa ở trước trán, lông mày như ẩn như hiện, nhìn qua rất giống học sinh. Trịnh Thế Bân hơi sững người, hình ảnh của Tư Âm trong phim hòa vào hình ảnh Hồ Loạn hiện tại, trong đầu thoáng hiện ra diễn phục sặc sỡ mà quyến rũ, trường sam sạch sẽ, và lúc này đây là quần áo trẻ trung tràn đầy sức sống. Tim bỗng nhiên đập rất nhanh…Chẳng lẽ do lớn tuổi rồi nên anh bắt đầu không nhịn được nữa rồi sao. Không xong rồi…
Lại nhìn lỗ tai của Hồ Loạn, Trịnh Thế Bân kéo khóe miệng lên lộ ra ý cười.
“Ấy, Trịnh Thế Bân đang cười cái gì thế? Tôi vừa mới thấy anh nhìn chằm chằm Hồ Lăng, ánh mắt rất chi là có ẩn tình đấy nhé!” Nữ MC giữ tay anh lên án.
“Tôi đâu có ngẩn người đâu.” Ảnh đế định bỏ qua chủ đề này.
“Ồ. Thế anh nói xem vừa rồi chúng tôi đang nói cái gì?”
“….” Nói cái gì? Trịnh Thế Bân ho khan hai tiếng không nói nên lời, bèn quay đầu sang bạn diễn Triệu Dĩ Văn cầu cứu.
Fan ở phía dưới lập tức rầm rộ lên, hai mắt sáng bừng, chỉ hận không thể đặt hai người ngồi sát nhau ngay lập tức, đến cả khán giả nam cũng bắt đầu xôn xao. Câu hỏi của nữ MC làm cả trường quay bùng nổ, tiếng hú hét dội vào lỗ tai người ngồi trên đài.
Nam MC hùa theo khán giả, cũng trêu chọc, “Ngắm người ta cũng thật là lâu.” Ý tứ rất rõ ràng. Triệu Dĩ Văn ngồi bên cạnh không nhịn được cũng che miệng cười to, ngay đến Tưởng Dịch cũng vuốt cái đầu bóng loáng, cảm thán mình già rồi nên không theo kịp thời đại nữa rồi.
Trịnh Thế Bân nhận micro nói, “Ai mà chả thích nhìn cái đẹp, đúng không? Tôi cũng không ngoại lệ.” Hồ Loạn nghe vậy liền ngớ người, không biết nói gì bèn cười ngượng rồi rất nhanh tỏ vẻ bình thường trở lại.
“Đúng thế. Hồ Lăng lúc ở trường quay rất hay thẹn thùng, đặc biệt là lúc ở cùng với Trịnh Thế Bân.” Như sợ lửa cháy vẫn chưa đủ to, Triệu Dĩ Văn lại đổ thêm một câu. Cả hội trường liền rộ lên tiếng hò hét kích động của các khán giả nữ, trong đầu đã chế ra được hàng vạn chữ, chỉ muốn ngay lập tức viết lên trên mạng để giải tỏa tiếng gào thét trong lòng mình.
“Anh Trịnh là thần tượng của tôi. Lúc đối mặt với thần tượng đương nhiên sẽ khó tránh khỏi có chút…ngại ngùng.” Câu trả lời như vậy hẳn là có thể qua cửa rồi nhỉ?
Triệu Dĩ Văn không vui hỏi, “Nói thế tức là em không thích chị à?”
Đây chính là không muốn cho cậu thoát đây mà. Hồ Loạn ậm ờ nửa ngày, không biết phải trả lời thế nào cho phải, đành cắn môi dưới đáp, “Từ nhỏ em đã theo dõi các tác phẩm của chị Dĩ Văn rồi, không thể nói là thích, mà phải là yêu ấy ạ.” Mức độ cũng không giống nhau. Hồ Loạn nắm chặt micro cười ngượng.
MC cũng không làm khó người mới nữa, bèn quay ra đặt câu hỏi cho đạo diễn, “Đạo diễn Tưởng, ông có dự đoán gì về số lượng phòng bán vé của phim [Mê Thành] không?”
Tưởng Dịch trả lời đầy tự tin, “Có lẽ là mười triệu vé, tôi cũng không hi vọng quá cao.”
Thế này mà còn nói không cao, có điều đối với Tưởng Dịch mà nói thì chuyện này đúng là rất có tính khả thi.
Lúc nói đến những chuyện vui trong quá trình quay phim, Triệu Dĩ Văn có nhắc tới mỗi người. Sau đó còn sôi nổi kể, “Tôi nhớ lúc mới quay phim, Hồ Lăng còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thế Bân. Kết quả vào một buổi trưa Thế Bân liền chữa giúp cậu ấy tật xấu này ha ha!”
Nữ MC là điển hình của kiểu người hóng hớt, ngay lập tức bật người ngồi sang bên cạnh Triệu Dĩ Văn hỏi, “Chữa kiểu gì thế?”
Trịnh Thế Bân đưa tay xoa xoa mặt, bất đắc dĩ nói, “Hay là đừng nói đến chuyện này nữa nhé!”
“Mọi người có muốn nghe không?” Nam MC giơ micro về phía khán giả, một tiếng “Muốn!” vang dội truyền lên.
Tưởng Dịch ngồi trên ghế cười không khép được miệng. Triệu Dĩ Văn thần bí nói, “Chính là đối mặt nhau đó. Thế Bân bảo hai người ngồi nhìn nhau 5 phút, một lần không được thì lại tiếp tục, cứ nhìn đến bao giờ không còn thẹn thùng nữa thì thôi.”
“Vậy Hồ Lăng còn nhớ lúc ấy hai người nhìn nhau bao lâu không?”
Hồ Loạn mơ hồ đáp, “20 phút…Chắc là chưa đến nửa giờ đâu.” Thật muốn qua nhanh cái đề tài này đi. Lại thấy ảnh đế đang mỉm cười nhìn mình, cậu liền cuống quít né tránh.
Thú vị thật… (Đây là suy nghĩ của anh Bân)