Sự thật chứng minh mấy kết quả tra cứu này chẳng có cái nào tử tế cả. Trịnh Thế Bân mới nhìn kết quả tìm kiếm được 1 giây, trong lòng liền nổi lên cảm giác tội lỗi ngập tràn.
Lúc trước Tưởng Dịch cũng có vài ý nghĩ bán hủ như vậy, chỉ là không thể hiện rõ ràng ra mà thôi. Cộng đồng fan thật sự giàu trí tưởng tượng.
Tắt weibo đi, Trịnh Thế Bân chuẩn bị đi nghỉ thì chuông cửa lại vang lên.
Không biết là ai tìm anh giờ này đây, cũng không có mấy người biết được địa chỉ nhà anh.
“Này, em sắp kết hôn rồi.”
Đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
Trịnh Thế Bân thật sự bị dọa sợ, cũng may mặt lạnh đã thành quen, vẫn kìm chế được biểu tình. Mở thiệp mời hồng nhạt ra, đập vào mắt là hình ảnh Triệu Dĩ Văn đang để tay lên bụng, gương mặt hạnh phúc dào dạt trong ảnh cưới.
“Đang mang thai mà còn dám một mình ra ngoài đường.” Không dám để phụ nữ có thai đứng ở ngoài, anh nhanh chóng mời cô vào nhà, còn mình thì vào phòng bếp lấy một cốc sữa ấm cho cô.
“Còn không phải là muốn đích thân tới mời anh làm phù rể cho em đấy sao?” Triệu Dĩ Văn vuốt nhẹ lên vùng bụng đang hơi nổi lên, ánh mắt ôn nhu.
Bản năng người mẹ của cô khiến Trịnh Thế Bân bị cảm động, anh thử sờ lên bụng của người bạn tốt, “Con nuôi của anh đấy nhé?”
“Nếu là song thai thì được.”
“Hoắc Thanh đâu? Anh ấy yên tâm để em một mình tới đây à?” Trịnh Thế Bân ngó ra ngoài cửa đang không một bóng người.
“Anh ấy cũng không yên tâm, là em nhân lúc anh ấy phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn mới trộm tới đây. Em cũng lớn rồi, cũng biết cẩn thận mà.” Nhắc đến chồng mình, Triệu Dĩ Văn không khỏi oán giận mấy câu, nhưng trên gương mặt vẫn không giấu được vẻ hạnh phúc. Lại nhớ đến mục đích tới đây, cô kéo ống tay áo anh bảo, “Phù rể cần 8 người, bây giờ vẫn còn thiếu một, gọi nốt Hồ Loạn tới nhé.”
8 phù rể, phát phát phát (), đúng là số đẹp.
() Số 8 đọc là /bā/, chữ “phát” đọc là /fā/, đây là cách chơi chữ đồng âm, ý là phát tài phát lộc.
“Em trực tiếp nói với cậu ấy đi.”
“Em đột nhiên nghĩ ra nên nhân tiện bảo anh hỏi cậu ấy thử xem. Tại em thấy quan hệ của hai người cũng không tệ mà.”
“Rõ ràng quan hệ của em với cậu ấy tốt hơn nhiều.” Lúc quay phim lúc nào cũng thấy Hồ Loạn với Triệu Dĩ Văn líu ríu nói chuyện với nhau.
Triệu Dĩ Văn không cho là đúng, cô dùng giác quan thứ 6 của phụ nữ, nghiêm túc nói, “Không có đâu. Hồ Loạn nghe lời anh hơn, dù sao anh cứ hỏi cậu ấy trước đi, nếu không được thì để em. Em không có nhiều bạn bè tốt còn trẻ tuổi, chỉ có mỗi cậu ấy thôi.”
Trịnh Thế Bân khẽ nhếch khóe miệng lên, nụ cười tuy có chút điểm lạnh lùng, nhưng vẫn tràn ngập vẻ ôn nhu dị thường. Triệu Dĩ Văn uống xong cốc sữa ấm, mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên sofa bên cạnh. Giữ gìn thật tốt, phụ nữ qua tuổi 30 là đã phải ra sức đi tu dưỡng nhan sắc, đằng này da dẻ của anh nhìn vẫn rất đẹp như trước, khiến người khác thật ghen tị.
“Đi mà, anh hỏi cậu ấy trước đi.”
“Được rồi. Vậy để anh.” Trịnh Thế Bân đưa tay ra định vỗ vỗ lên đứa con nuôi tương lai, nhưng mẹ của nó lại không cho, còn che bụng đứng lên chuẩn bị rời đi, vừa đi vừa lầm bầm, “Ở nhà em vẫn là thoải mái nhất.”
“Hoàng Thái Hậu, xin người cứ từ từ mà đi.” Anh cười trêu một câu. Mấy năm trước Triệu Dĩ Văn gặp phải sóng gió, chính là người chồng hiện tại của cô đã ở bên cô một bước không rời. Lúc hai người qua lại, bố mẹ hai bên cũng phản đối, may mà bây giờ mọi chuyện đều êm đẹp cả rồi.
Trịnh Thế bắt đầu nghĩ đến chuyện phải mở lời thế nào với Hồ Loạn. Trong đầu đột nhiên lại hiện ra nội dung tra cứu mà mình xem vừa nãy, đó chính xác là một đoạn H văn, anh chỉ nhớ được mấy câu mở đầu là như thế này:
“A, Trịnh Bân…Nóng quá…” Tư Âm đong đưa cái mông, không ngừng đón ý nói hùa. Trong phòng vang lên tiếng “ba ba ba” đụng chạm da thịt.
Nam nhân phía sau không ngừng đâm vào huyệt đạo ấm áp, một tay xoa nắn eo người dưới thân, thắt lưng tiếp tục dũng mãnh đẩy lên một cách thần tốc…
“…” Anh nuốt nước miếng. Vừa dọn giường chuẩn bị đi ngủ vừa nghĩ, ba mươi mấy năm thanh tâm quả dục, xem xong đoạn miêu tả màn dạo đầu đó thật sự rất khó tưởng tượng nổi. Tâm tư của cộng đồng fan thật đúng là như mò kim đáy biển. Ôm suy nghĩ này tiến vào giấc ngủ.
Nửa giờ sau, phòng ngủ vốn yên tĩnh không một tiếng động bỗng nhiên vang lên tiếng xốc chăn cực mạnh. Trịnh Thế Bân đi vào phòng tắm tắm rửa một lượt, lần tắm này kéo dài đến nửa tiếng. Lúc đi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt tái đen. Đoạn miêu tả mà fan viết thật sự quá chi tiết, chi tiết đến nỗi khiến anh không bình tâm nổi. Trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh hai người đàn ông làm chuyện đó.
Đêm nay tâm không thể tĩnh được rồi, cuộc sống luôn tuân theo nề nếp của Trịnh Thế Bân lần đầu tiên xuất hiện tình trạng mất ngủ.
—–
Ngày hôm sau, ảnh để vừa ngồi tự ngẫm lại chuyện đêm qua, vừa mở weibo hiếm lắm mới dùng để xem tin tức, lướt qua toàn bộ những bài đăng ảnh tự sướng của các nữ minh tinh, lại mò lại bức ảnh đăng của Hồ Loạn hôm qua, trong ảnh là nụ cười sáng lạn, trông hơi ngốc nhưng cũng rất đáng yêu.
Anh tự dưng cảm thấy mình thật chẳng khác nào cầm thú, lập tức thanh tẩy đầu óc.
Cho nên mới nói, vì sao đàn ông thanh niên nên hạn chế tiếp xúc với H văn, chính là vì rất dễ bị cuốn vào đó.
Anh nhắn cho Hồ Loạn một tin nhắn [Tỉnh dậy chưa?]
—-
Buổi sáng phải dậy từ 5 giờ sáng, Hồ Loạn ngáp ngắn ngáp dài. Điện thoại trong tay rung rung, sau khi thấy tên người gọi đến liền lập tức bắt máy, “Khụ khụ, em chào anh Trịnh.”
“Nhận được thiệp mời chưa?” Trịnh Thế Bân mỉm cười hỏi, tay còn lại đang dùng khăn lau tóc ướt trên đầu.
Thấy có nhân viên lại gần đây, Hồ Loạn đứng dậy ra bên ngoài nghe điện thoại, gật gật đầu, “Vâng, nhận được rồi.” Gật xong mới ý thức được đối phương không có ở đây.
“Em vừa mới gật đầu đúng không?”
“…Anh Trịnh, sao anh biết hay vậy?” Hồ Loạn vội quay người ra phía sau nhìn.
“Đoán thôi.” Trịnh Thế Bân vân vê giọt nước đang đọng trên tay, mắt hướng về phía xa xăm, nói, “Hôm đấy tôi sẽ làm phù rể, vẫn còn thiếu một phù rể nữa, em có thể làm không?”
Lúc này đang là đầu xuân mà gió lạnh vẫn thổi đều đều, khiến mặt cậu phát lạnh, Hồ Loạn sờ sờ mặt, do dự nói, “Phù rể không phải là bạn bè bên nhà chú rể sao?”
Tốc độ kết hôn của Triệu Dĩ Văn thật là nhanh. Năm ngoái truyền thông chỉ mới đưa tin về bạn trai của Triệu Dĩ Văn là ông trùm trong lĩnh vực châu báu ở Hồng Kông. Cậu cũng là nhờ có cơ hội được hợp tác cùng cô trong [Mê Thành], một phần nữa cũng nhờ lão A mà quan hệ của hai người mới gần gũi hơn một chút. Cho nên tin tức về hôn lễ này cũng nhanh hơn một chút so với truyền thông. Nhưng để cậu làm phù rể thì có hơi gượng ép, “Em thấy mình không thích hợp lắm.”
“Dĩ Văn kiếm được một người chồng cực cưng chiều cô ấy. Bạn bè của Hoắc Thanh đều là bạn làm ăn đã có tuổi, trong nhà cũng không có anh em gì cho nên thiếu phù rể. Cô ấy nhờ tôi liên hệ với em, mấy ngày nay cô ấy bận chuẩn bị hôn lễ nên sợ là không có thời gian liên lạc được với em.”
“Được rồi, vậy anh cảm ơn chị Dĩ Văn vì đã cho em cơ hội này hộ em nhé.” Hồ Loạn không làm kiêu, dù sao Triệu Dĩ Văn cũng không phải người ngoài.
“Hai tháng nữa là đến lễ cưới rồi. Lịch làm việc gần đây của em rất dày, nhớ thức khuya ít thôi, nếu không tới ngày đó sẽ không đủ sức đâu.” Không đủ sức, sao tự dưng anh lại nghĩ đến cái chỗ không nên nghĩ đến nhỉ, ảnh đế nheo mắt lại.
“Vâng, em sẽ chú ý, vậy nói chuyện sau nhé anh Trịnh.” Đạo diễn đã liếc về phía này mấy lần rồi, còn nói nữa chắc đạo diễn sẽ nổi bão mất.
Ảnh đế nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến trưa, bèn nói, “Đi đi.”
Ngữ khí thật mềm mại, Hồ Loạn đột nhiên không muốn kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng hiện thực lại không cho phép, cuối cùng vẫn đành ngắt máy. Bảo sao các fan lại thích Trịnh Thế Bân đến thế. Mỗi lần có phim các đạo diễn cũng hay mời anh ***g tiếng.
Quay đầu lại thì thấy Tiểu Chu đang hoảng loạn tìm cậu, bộ dạng chấn kinh, giọng run run, “Cơm…cơm…”
Hồ Loạn cất điện thoại đi, vui vẻ nói, “Cơm của chúng ta hôm nay không có vấn đề gì đâu.” Mắt cậu liếc về phía Cố Kiệt.
“Đúng đúng, nhưng bên Cố Kiệt thì lại xảy ra vấn đề. Anh Loạn…” Tiểu Chu xoắn xuýt, cậu không dám tưởng tượng chuyện này là do Hồ Loạn ra tay, nhưng dựa theo thời gian thì chỉ có thể là do nghệ sĩ nhà mình làm, “Là anh đúng không…”
Có cực ít trợ lý dám nói chuyện như vậy với nghệ sĩ, Hồ Loạn không làm giá nên Tiểu Chu mới yên tâm nói ra như vậy. Bây giờ cậu đang làm trợ lý cho Hồ Loạn, nếu có chuyện xảy ra đương nhiên cậu phải quan tâm.
“Đóng miệng lại.” Hồ Loạn nháy mắt rồi vươn ngón tay đặt lên môi, động tác rất hợp với trang phục học sinh trên người.
Đứng từ xa cũng có thể nghe được tiếng nói tức giận của Cố Kiệt.
“Mẹ nó đây là do ai làm hả?!” Hai mắt trợn tròn, trừng trừng chậm rãi đảo qua từng người một.
Đạo diễn coi như không thấy gì, những người khác tuy bực mình song lại e ngại ông chủ chống lưng cho Cố Kiệt, cho nên cũng không dám nói gì.
“Gọi người giám sát đến đây đi.” Đạo diễn không hoảng không loạn phun ra một câu, rống cái gì chứ, còn có người giám sát cơ mà.
“Gọi đến đây!” Cố Kiệt kéo caravat, trên mặt lộ rõ vẻ giận dữ, người đại diện bên cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ vội tiến lên kìm hắn lại, gọi người theo dõi cái con khỉ, đã quên hành động trước đó của mình rồi à?!
Người đại diện thầm thì bên tai hắn vài câu, Cố Kiệt mặt thoắt đỏ lại thoắt trắng trừng mắt nhìn Hồ Loạn, hung tợn nói, “Liệu hồn lần sau đừng để tôi tóm được.”
“Được rồi được rồi, đừng có được đằng chân lên đằng đầu nữa, đều theo ý của cậu rồi, giờ đã thu liễm tính tình lại được chưa đây?!”
Cố Kiệt hậm hực ngồi xuống vắt chéo chân vào nhau, cầm hộp cơm bị lẫn đá vụn, ác ý cười, đưa lên trước mặt trợ lý, “Ăn đi.”
“…Cái gì?” Tiểu trợ lý khiếp sợ, nhìn mọi người xung quanh như muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng không ai ra mặt cả.
Cố Kiệt nếu không có ông chủ chống lưng đằng sau, hiện tại có lẽ một vai diễn nhỏ cũng chẳng đến lượt hắn, nhân phẩm quá mức kém.
Tất cả mọi người đều bày ra biểu tình thấy nhưng không thể làm gì được. Tiểu trợ lý cúi đầu, không cầu xin Cố Kiệt tha thứ, từ từ nhai, nhưng không thể nuốt trôi.
“Aiz…” Hồ Loạn lườm Cố Kiệt, trong lòng có chút tự trách.
Lão A làm xong việc liền nhanh chóng trở về. Lúc bước vào phim trường liền thấy không khí không ổn lắm. Vừa nhìn cảnh tượng ngược đãi kia, vừa nghe Hồ Loạn nhỏ giọng kể về chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, “Em nhất thời tức quá, thế là liền đổi hộp cơm với cậu ta.”
“Tôi nói cậu nghe này,” Mấy chuyện như thế này cũng chứng kiến nhiều lắm rồi, lão A ngồi xuống nói, “Lần sau mà còn xuất hiện mấy chuyện cậu ta gây khó dễ với cậu như thế, cậu nhất định phải báo với tôi. Tôi chính là người đại diện cũng chính là đại não của cậu.”
“Quá khoa trương rồi. Đều là chuyện nhỏ thôi mà.” Hồ Loạn không cho là đúng.
“Không phải là chuyện nhỏ. Bộ phim này, vốn dĩ ông chủ Trương của cậu ta đã ấn định vai nam chính cho cậu ta, nhưng không ngờ sau đó Hầu thị của chúng ta lại vào được, vai nam chính lại vào tay cậu.” Lão A thâm trầm, Hồ Loạn là người mới, không phải là người đã có thâm niên như Triệu Dĩ Văn. “Cậu là người tôi thu nhận, không thể để người khác gây khó dễ như thế được.”
Tâm phòng người không thể không có, cho dù có là lão A – người đại diện của cậu, Hồ Loạn cũng không muốn giao hết tâm can ra. Cậu đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu nghệ sĩ bị người đại diện ép phải tiếp đón các đại gia hoặc là các đạo diễn, sau đó còn phục vụ cả ở trên giường. Nhưng lão A lại không như vậy, lão A có thể đứng vững ở vị trí vương bài, tất cả đều là dựa vào bản lĩnh thực sự của chính mình.
“Vâng, lần sau em sẽ chú ý.” Hồ Loạn thoáng cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Lúc trước Tưởng Dịch cũng có vài ý nghĩ bán hủ như vậy, chỉ là không thể hiện rõ ràng ra mà thôi. Cộng đồng fan thật sự giàu trí tưởng tượng.
Tắt weibo đi, Trịnh Thế Bân chuẩn bị đi nghỉ thì chuông cửa lại vang lên.
Không biết là ai tìm anh giờ này đây, cũng không có mấy người biết được địa chỉ nhà anh.
“Này, em sắp kết hôn rồi.”
Đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
Trịnh Thế Bân thật sự bị dọa sợ, cũng may mặt lạnh đã thành quen, vẫn kìm chế được biểu tình. Mở thiệp mời hồng nhạt ra, đập vào mắt là hình ảnh Triệu Dĩ Văn đang để tay lên bụng, gương mặt hạnh phúc dào dạt trong ảnh cưới.
“Đang mang thai mà còn dám một mình ra ngoài đường.” Không dám để phụ nữ có thai đứng ở ngoài, anh nhanh chóng mời cô vào nhà, còn mình thì vào phòng bếp lấy một cốc sữa ấm cho cô.
“Còn không phải là muốn đích thân tới mời anh làm phù rể cho em đấy sao?” Triệu Dĩ Văn vuốt nhẹ lên vùng bụng đang hơi nổi lên, ánh mắt ôn nhu.
Bản năng người mẹ của cô khiến Trịnh Thế Bân bị cảm động, anh thử sờ lên bụng của người bạn tốt, “Con nuôi của anh đấy nhé?”
“Nếu là song thai thì được.”
“Hoắc Thanh đâu? Anh ấy yên tâm để em một mình tới đây à?” Trịnh Thế Bân ngó ra ngoài cửa đang không một bóng người.
“Anh ấy cũng không yên tâm, là em nhân lúc anh ấy phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn mới trộm tới đây. Em cũng lớn rồi, cũng biết cẩn thận mà.” Nhắc đến chồng mình, Triệu Dĩ Văn không khỏi oán giận mấy câu, nhưng trên gương mặt vẫn không giấu được vẻ hạnh phúc. Lại nhớ đến mục đích tới đây, cô kéo ống tay áo anh bảo, “Phù rể cần 8 người, bây giờ vẫn còn thiếu một, gọi nốt Hồ Loạn tới nhé.”
8 phù rể, phát phát phát (), đúng là số đẹp.
() Số 8 đọc là /bā/, chữ “phát” đọc là /fā/, đây là cách chơi chữ đồng âm, ý là phát tài phát lộc.
“Em trực tiếp nói với cậu ấy đi.”
“Em đột nhiên nghĩ ra nên nhân tiện bảo anh hỏi cậu ấy thử xem. Tại em thấy quan hệ của hai người cũng không tệ mà.”
“Rõ ràng quan hệ của em với cậu ấy tốt hơn nhiều.” Lúc quay phim lúc nào cũng thấy Hồ Loạn với Triệu Dĩ Văn líu ríu nói chuyện với nhau.
Triệu Dĩ Văn không cho là đúng, cô dùng giác quan thứ 6 của phụ nữ, nghiêm túc nói, “Không có đâu. Hồ Loạn nghe lời anh hơn, dù sao anh cứ hỏi cậu ấy trước đi, nếu không được thì để em. Em không có nhiều bạn bè tốt còn trẻ tuổi, chỉ có mỗi cậu ấy thôi.”
Trịnh Thế Bân khẽ nhếch khóe miệng lên, nụ cười tuy có chút điểm lạnh lùng, nhưng vẫn tràn ngập vẻ ôn nhu dị thường. Triệu Dĩ Văn uống xong cốc sữa ấm, mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên sofa bên cạnh. Giữ gìn thật tốt, phụ nữ qua tuổi 30 là đã phải ra sức đi tu dưỡng nhan sắc, đằng này da dẻ của anh nhìn vẫn rất đẹp như trước, khiến người khác thật ghen tị.
“Đi mà, anh hỏi cậu ấy trước đi.”
“Được rồi. Vậy để anh.” Trịnh Thế Bân đưa tay ra định vỗ vỗ lên đứa con nuôi tương lai, nhưng mẹ của nó lại không cho, còn che bụng đứng lên chuẩn bị rời đi, vừa đi vừa lầm bầm, “Ở nhà em vẫn là thoải mái nhất.”
“Hoàng Thái Hậu, xin người cứ từ từ mà đi.” Anh cười trêu một câu. Mấy năm trước Triệu Dĩ Văn gặp phải sóng gió, chính là người chồng hiện tại của cô đã ở bên cô một bước không rời. Lúc hai người qua lại, bố mẹ hai bên cũng phản đối, may mà bây giờ mọi chuyện đều êm đẹp cả rồi.
Trịnh Thế bắt đầu nghĩ đến chuyện phải mở lời thế nào với Hồ Loạn. Trong đầu đột nhiên lại hiện ra nội dung tra cứu mà mình xem vừa nãy, đó chính xác là một đoạn H văn, anh chỉ nhớ được mấy câu mở đầu là như thế này:
“A, Trịnh Bân…Nóng quá…” Tư Âm đong đưa cái mông, không ngừng đón ý nói hùa. Trong phòng vang lên tiếng “ba ba ba” đụng chạm da thịt.
Nam nhân phía sau không ngừng đâm vào huyệt đạo ấm áp, một tay xoa nắn eo người dưới thân, thắt lưng tiếp tục dũng mãnh đẩy lên một cách thần tốc…
“…” Anh nuốt nước miếng. Vừa dọn giường chuẩn bị đi ngủ vừa nghĩ, ba mươi mấy năm thanh tâm quả dục, xem xong đoạn miêu tả màn dạo đầu đó thật sự rất khó tưởng tượng nổi. Tâm tư của cộng đồng fan thật đúng là như mò kim đáy biển. Ôm suy nghĩ này tiến vào giấc ngủ.
Nửa giờ sau, phòng ngủ vốn yên tĩnh không một tiếng động bỗng nhiên vang lên tiếng xốc chăn cực mạnh. Trịnh Thế Bân đi vào phòng tắm tắm rửa một lượt, lần tắm này kéo dài đến nửa tiếng. Lúc đi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt tái đen. Đoạn miêu tả mà fan viết thật sự quá chi tiết, chi tiết đến nỗi khiến anh không bình tâm nổi. Trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh hai người đàn ông làm chuyện đó.
Đêm nay tâm không thể tĩnh được rồi, cuộc sống luôn tuân theo nề nếp của Trịnh Thế Bân lần đầu tiên xuất hiện tình trạng mất ngủ.
—–
Ngày hôm sau, ảnh để vừa ngồi tự ngẫm lại chuyện đêm qua, vừa mở weibo hiếm lắm mới dùng để xem tin tức, lướt qua toàn bộ những bài đăng ảnh tự sướng của các nữ minh tinh, lại mò lại bức ảnh đăng của Hồ Loạn hôm qua, trong ảnh là nụ cười sáng lạn, trông hơi ngốc nhưng cũng rất đáng yêu.
Anh tự dưng cảm thấy mình thật chẳng khác nào cầm thú, lập tức thanh tẩy đầu óc.
Cho nên mới nói, vì sao đàn ông thanh niên nên hạn chế tiếp xúc với H văn, chính là vì rất dễ bị cuốn vào đó.
Anh nhắn cho Hồ Loạn một tin nhắn [Tỉnh dậy chưa?]
—-
Buổi sáng phải dậy từ 5 giờ sáng, Hồ Loạn ngáp ngắn ngáp dài. Điện thoại trong tay rung rung, sau khi thấy tên người gọi đến liền lập tức bắt máy, “Khụ khụ, em chào anh Trịnh.”
“Nhận được thiệp mời chưa?” Trịnh Thế Bân mỉm cười hỏi, tay còn lại đang dùng khăn lau tóc ướt trên đầu.
Thấy có nhân viên lại gần đây, Hồ Loạn đứng dậy ra bên ngoài nghe điện thoại, gật gật đầu, “Vâng, nhận được rồi.” Gật xong mới ý thức được đối phương không có ở đây.
“Em vừa mới gật đầu đúng không?”
“…Anh Trịnh, sao anh biết hay vậy?” Hồ Loạn vội quay người ra phía sau nhìn.
“Đoán thôi.” Trịnh Thế Bân vân vê giọt nước đang đọng trên tay, mắt hướng về phía xa xăm, nói, “Hôm đấy tôi sẽ làm phù rể, vẫn còn thiếu một phù rể nữa, em có thể làm không?”
Lúc này đang là đầu xuân mà gió lạnh vẫn thổi đều đều, khiến mặt cậu phát lạnh, Hồ Loạn sờ sờ mặt, do dự nói, “Phù rể không phải là bạn bè bên nhà chú rể sao?”
Tốc độ kết hôn của Triệu Dĩ Văn thật là nhanh. Năm ngoái truyền thông chỉ mới đưa tin về bạn trai của Triệu Dĩ Văn là ông trùm trong lĩnh vực châu báu ở Hồng Kông. Cậu cũng là nhờ có cơ hội được hợp tác cùng cô trong [Mê Thành], một phần nữa cũng nhờ lão A mà quan hệ của hai người mới gần gũi hơn một chút. Cho nên tin tức về hôn lễ này cũng nhanh hơn một chút so với truyền thông. Nhưng để cậu làm phù rể thì có hơi gượng ép, “Em thấy mình không thích hợp lắm.”
“Dĩ Văn kiếm được một người chồng cực cưng chiều cô ấy. Bạn bè của Hoắc Thanh đều là bạn làm ăn đã có tuổi, trong nhà cũng không có anh em gì cho nên thiếu phù rể. Cô ấy nhờ tôi liên hệ với em, mấy ngày nay cô ấy bận chuẩn bị hôn lễ nên sợ là không có thời gian liên lạc được với em.”
“Được rồi, vậy anh cảm ơn chị Dĩ Văn vì đã cho em cơ hội này hộ em nhé.” Hồ Loạn không làm kiêu, dù sao Triệu Dĩ Văn cũng không phải người ngoài.
“Hai tháng nữa là đến lễ cưới rồi. Lịch làm việc gần đây của em rất dày, nhớ thức khuya ít thôi, nếu không tới ngày đó sẽ không đủ sức đâu.” Không đủ sức, sao tự dưng anh lại nghĩ đến cái chỗ không nên nghĩ đến nhỉ, ảnh đế nheo mắt lại.
“Vâng, em sẽ chú ý, vậy nói chuyện sau nhé anh Trịnh.” Đạo diễn đã liếc về phía này mấy lần rồi, còn nói nữa chắc đạo diễn sẽ nổi bão mất.
Ảnh đế nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến trưa, bèn nói, “Đi đi.”
Ngữ khí thật mềm mại, Hồ Loạn đột nhiên không muốn kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng hiện thực lại không cho phép, cuối cùng vẫn đành ngắt máy. Bảo sao các fan lại thích Trịnh Thế Bân đến thế. Mỗi lần có phim các đạo diễn cũng hay mời anh ***g tiếng.
Quay đầu lại thì thấy Tiểu Chu đang hoảng loạn tìm cậu, bộ dạng chấn kinh, giọng run run, “Cơm…cơm…”
Hồ Loạn cất điện thoại đi, vui vẻ nói, “Cơm của chúng ta hôm nay không có vấn đề gì đâu.” Mắt cậu liếc về phía Cố Kiệt.
“Đúng đúng, nhưng bên Cố Kiệt thì lại xảy ra vấn đề. Anh Loạn…” Tiểu Chu xoắn xuýt, cậu không dám tưởng tượng chuyện này là do Hồ Loạn ra tay, nhưng dựa theo thời gian thì chỉ có thể là do nghệ sĩ nhà mình làm, “Là anh đúng không…”
Có cực ít trợ lý dám nói chuyện như vậy với nghệ sĩ, Hồ Loạn không làm giá nên Tiểu Chu mới yên tâm nói ra như vậy. Bây giờ cậu đang làm trợ lý cho Hồ Loạn, nếu có chuyện xảy ra đương nhiên cậu phải quan tâm.
“Đóng miệng lại.” Hồ Loạn nháy mắt rồi vươn ngón tay đặt lên môi, động tác rất hợp với trang phục học sinh trên người.
Đứng từ xa cũng có thể nghe được tiếng nói tức giận của Cố Kiệt.
“Mẹ nó đây là do ai làm hả?!” Hai mắt trợn tròn, trừng trừng chậm rãi đảo qua từng người một.
Đạo diễn coi như không thấy gì, những người khác tuy bực mình song lại e ngại ông chủ chống lưng cho Cố Kiệt, cho nên cũng không dám nói gì.
“Gọi người giám sát đến đây đi.” Đạo diễn không hoảng không loạn phun ra một câu, rống cái gì chứ, còn có người giám sát cơ mà.
“Gọi đến đây!” Cố Kiệt kéo caravat, trên mặt lộ rõ vẻ giận dữ, người đại diện bên cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ vội tiến lên kìm hắn lại, gọi người theo dõi cái con khỉ, đã quên hành động trước đó của mình rồi à?!
Người đại diện thầm thì bên tai hắn vài câu, Cố Kiệt mặt thoắt đỏ lại thoắt trắng trừng mắt nhìn Hồ Loạn, hung tợn nói, “Liệu hồn lần sau đừng để tôi tóm được.”
“Được rồi được rồi, đừng có được đằng chân lên đằng đầu nữa, đều theo ý của cậu rồi, giờ đã thu liễm tính tình lại được chưa đây?!”
Cố Kiệt hậm hực ngồi xuống vắt chéo chân vào nhau, cầm hộp cơm bị lẫn đá vụn, ác ý cười, đưa lên trước mặt trợ lý, “Ăn đi.”
“…Cái gì?” Tiểu trợ lý khiếp sợ, nhìn mọi người xung quanh như muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng không ai ra mặt cả.
Cố Kiệt nếu không có ông chủ chống lưng đằng sau, hiện tại có lẽ một vai diễn nhỏ cũng chẳng đến lượt hắn, nhân phẩm quá mức kém.
Tất cả mọi người đều bày ra biểu tình thấy nhưng không thể làm gì được. Tiểu trợ lý cúi đầu, không cầu xin Cố Kiệt tha thứ, từ từ nhai, nhưng không thể nuốt trôi.
“Aiz…” Hồ Loạn lườm Cố Kiệt, trong lòng có chút tự trách.
Lão A làm xong việc liền nhanh chóng trở về. Lúc bước vào phim trường liền thấy không khí không ổn lắm. Vừa nhìn cảnh tượng ngược đãi kia, vừa nghe Hồ Loạn nhỏ giọng kể về chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, “Em nhất thời tức quá, thế là liền đổi hộp cơm với cậu ta.”
“Tôi nói cậu nghe này,” Mấy chuyện như thế này cũng chứng kiến nhiều lắm rồi, lão A ngồi xuống nói, “Lần sau mà còn xuất hiện mấy chuyện cậu ta gây khó dễ với cậu như thế, cậu nhất định phải báo với tôi. Tôi chính là người đại diện cũng chính là đại não của cậu.”
“Quá khoa trương rồi. Đều là chuyện nhỏ thôi mà.” Hồ Loạn không cho là đúng.
“Không phải là chuyện nhỏ. Bộ phim này, vốn dĩ ông chủ Trương của cậu ta đã ấn định vai nam chính cho cậu ta, nhưng không ngờ sau đó Hầu thị của chúng ta lại vào được, vai nam chính lại vào tay cậu.” Lão A thâm trầm, Hồ Loạn là người mới, không phải là người đã có thâm niên như Triệu Dĩ Văn. “Cậu là người tôi thu nhận, không thể để người khác gây khó dễ như thế được.”
Tâm phòng người không thể không có, cho dù có là lão A – người đại diện của cậu, Hồ Loạn cũng không muốn giao hết tâm can ra. Cậu đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu nghệ sĩ bị người đại diện ép phải tiếp đón các đại gia hoặc là các đạo diễn, sau đó còn phục vụ cả ở trên giường. Nhưng lão A lại không như vậy, lão A có thể đứng vững ở vị trí vương bài, tất cả đều là dựa vào bản lĩnh thực sự của chính mình.
“Vâng, lần sau em sẽ chú ý.” Hồ Loạn thoáng cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.