Không phải bố mình không biết đường, nhưng phận làm con vẫn nên ra đón. Trịnh Thế Bân đã ở cái tuổi “niên lập chi niên” (), đối với tình thân càng thêm quý trọng. Cho nên lúc Trịnh Vĩ được tài xế đỡ xuống xe, con trai duy nhất của ông là Trịnh Thế Bân đã đợi sẵn ở ngoài chờ ông.
() 而立之年 /érlìzhīnián/ Ý nói con người ta khi bước vào độ tuổi 30 thì suy nghĩ sẽ chín chắn, trưởng thành, biết tự lập, có sự nghiệp riêng…
“Thế Bân đấy à.”
“Bố.”
Bố anh từng trải qua tai nạn xe cộ nên cơ thể bị ảnh hưởng, cũng may hai chân không bị tổn hại quá thảm. Nhắc đến bốn từ “tai nạn xe cộ” này anh cực kỳ không thoải mái, tai nạn đó đã mang phu nhân Trịnh gia cùng một đứa nhỏ đi mất.
Trước mặt Trịnh Vĩ, anh không còn mang vẻ mặt lạnh như băng như ở trên tivi nữa, ngược lại thái độ rất ngoan ngoãn. Trịnh Vĩ vui bẻ vươn tay vuốt thẳng vết nhăn trên áo của con trai, “Đẹp trai. Về sau Trịnh gia phải dựa hết vào con rồi.”
Lại nói chuyện không nên nói nữa rồi (), Trịnh Thế Bân biết Trịnh Vĩ đang muốn anh tiếp quản chuyện công ty, “Bố, công ty không phải đã có chị của con rồi sao?”
“Con nhẫn tâm để một mình chị của con gánh vác à?” Trịnh Vĩ vừa đi vừa nói. không hề có ý trách móc anh.
“Con sẽ trở về mà, bố yên tâm.” Anh cung kính đáp lời, đường đi thực ra đã trải ra xong xuôi hết rồi, làm diễn viên cũng chỉ coi là nghề phụ thôi.
Đứng ở ban công tầng hai nhìn Trịnh Thế Bân đỡ người bên cạnh đi vào trong hội trường, ký ức xa xôi lại hiện ra trong đầu. Sắc mặt Hồ Loạn tái nhợt, cả người phải dựa vào lan can, vội vã đưa tay lên vuốt mặt để mình tỉnh táo được phần nào.
Triệu Dĩ Văn đang bận bịu ở trong khuê mật, đâu có thời gian quan tâm đến nội tâm phập phồng lo lắng của người đàn ông to xác là cậu đây.
Hồ Loạn xoay người vỗ vỗ vệt bụi dính trên ống quần, đang định ra ngoài hít thở không khí thì phía sau truyền đến tiếng chạy của trẻ con, sau đó lại đến một tiếng la lên “Hầu Nhất Vũ, em chạy chậm lại mau!”. Một lực mạnh đổ ập tới từ phía sau cậu, khiến cậu bị ngã sấp xuống.
“Oa…Oa.” Đứa trẻ lại nắm tóc Hồ Loạn giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, chỉ có điều tóc cậu không để dài như lần trước, bàn tay nhỏ không nắm được tóc cậu liền trực tiếp nằm bò lên người Hồ Loạn.
“Ấy ấy, ai đây, ai đây.” Triệu Dĩ Văn tỏ vẻ cực kinh ngạc, đưa tay ra bế vật nhỏ lên, giải cứu người nào đó đang mất hình tượng nằm bò trên mặt đất.
“Mau, gọi chị đi nào.” Vật nhỏ không nặng, cho dù bây giờ bụng cô có đang nhô ra nhưng vẫn có thể ôm được, huống hồ nhóc con này rất ngoan. Cô nói với người đàn ông phía sau mình, “Hầu Hạo, tiểu tử này giống anh y như đúc.”
Người đàn ông phía sau một thân tây trang màu đen, trên cổ áo cài một đóa hoa nhỏ màu xanh thẫm, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười tiến lại gần, một tay nắm lấy tay của một đứa trẻ khác, tay còn lại đang nắm tay một thanh niên.
Hầu Hạo nói, “Thằng bé này với Nhất Minh càng lớn càng giống anh. Nhưng nói về tính tình thì Nhất Minh là giống anh nhất.”
Hắn cầm tay Tiếu Trác, cười bảo, “Tính tình của Nhất Vũ thì lại giống em nhất.”
“Nói linh tinh. Đến khi nó lớn thì khắc biết.” Vì ngại ánh mắt của nhiều người nên Tiếu Trác vội vàng bỏ tay ra. Tiếu Trác mặc áo gió, không ăn mặc nghiêm túc như Hầu Hạo, theo lời Hầu Hạo nói thì mặc như hắn mới nổi bật, mới khiến người người kinh động, đến chú rể cũng không đọ được.
“Ngại quá, là tôi không trông chừng Tiểu Vũ, để thằng bé chạy ra đây.” Tiếu Trác tiến lên giải thích với cậu thanh niên vừa bị nhóc con nhà mình xô phải.
Hồ Loạn xua xua tay, “Không sao, không sao.” Ánh mắt khẽ liếc đến đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của lão tổng và cậu thanh niên, nghe đồn lão tổng đang cặp kè với một chàng trai.
Thấy Hồ Loạn đứng lên, nhóc con giương cái miệng đang chảy đầy nước miếng, ánh mắt không rời khỏi người Hồ Loạn, “Oa…Oa…”
Hồ Loạn nhìn nhóc con đáng yêu, vươn tay ra bế, “Em vẫn còn nhớ anh hả?”
“Đương nhiên nhớ rồi. Em trai em ở nhà xem anh trên tivi suốt mà.” Nhất Minh đứng đằng sau Triệu Dĩ Văn, ló đầu ra chen lời vào. Hồ Loạn nghe xong thấy hơi xấu hổ.
Tiếu Trác xoa xoa tóc của con trai, “Không phải hồi trước con cũng hay ngắm chị Dĩ Văn của con ở trên tivi đấy sao, hai anh em đều giống nhau cả thôi.”
“Cha, không được vạch trần con.” Cậu nhóc mân mê miệng, ôm lấy Triệu Dĩ Văn. “Chị ơi, hôm nay chị cực kỳ xinh luôn.”
Triệu Dĩ Văn ngồi xổm xuống, hôn cậu nhóc một cái, “Hôm nay Nhất Minh nhà chúng ta mặc tây trang cũng rất soái nhé.”
Hồ Loạn ở bên cạnh không nói một câu nào, thành thành thật thật bế tiểu công tử Hầu thị. Tiểu công tử từ lúc được Hồ Loạn bế trong lòng, mắt cứ luôn nhìn chằm vào cậu khiến cậu phát ngượng. Cậu không quen bế trẻ con, đành cứng nhắc ôm lưng nhóc con. Có lẽ vì thấy anh mình được hôn nên nhóc con cũng muốn được hôn. Lúc Hồ Loạn vẫn còn đang nhìn Triệu Dĩ Văn thì “bẹp” một tiếng thật to, nước miếng bị dính lên mặt, đứa nhóc hôn xong còn trợn tròn mắt nhìn cậu, miệng ngậm ngón tay, “Tất tất.” ()
() Nhóc muốn nói từ “Hôn” 亲 /qīn/, nhưng vì phát âm không rõ nên đọc thành “Tất” (nghĩa là “sơn”) 漆 /qī/
Bị thiếu mấy cái răng quả là vấn đề nghiêm trọng.
Mọi người cười ha hả, Hầu Hạo đi qua nói với con trai, “Tiểu sắc lang.”
Không biết là nghe có hiểu không, chỉ thấy nhóc con nhếch miệng cười úp mặt lên vai Hồ Loạn, hai mắt đảo tới đảo lui, ngón tay dính nước miếng sờ loạn lên mặt Hồ Loạn, Hồ Loạn biết ý ôm chặt cậu nhóc.
“Em còn tưởng bọn anh phải tối mới đến chứ.” Triệu Dĩ Văn bảo mọi người ngồi xuống, còn mình thì bế ‘fan’ nhỏ ngồi lên giường cùng mình.
“Thằng nhóc này không đợi được.” Tiếu Trác và Triệu Dĩ Văn một câu lại một câu trêu cậu nhóc. Ở nhà cậu nhóc rõ ràng là một bộ dạng cuống quýt, thế mà đến đây lại tỏ vẻ như ông cụ non.
“Mặt trời đã lên cao mà cha với bố lớn vẫn ngủ, mông cũng không nhấc lên nổi, quần áo cũng không thèm mặc.” Triệu Dĩ Văn muốn che miệng cậu nhóc nhưng đã muộn.
“Con lại đây, cha không đánh con đâu.” Tiếu Trác ngoắc tay gọi cậu nhóc qua, cậu nhóc trước đây rất quấn mình, nhưng từ lúc cậu và Hầu Hạo sống cùng nhau, cậu hoàn toàn chuyển sang trạng thái bị ‘thất sủng’. Sau đó phát hiện tính tình của Tiếu Nhất Minh cũng thoải mái hơn, không còn e dè như trước nữa.
Biết là mình đã nói sai rồi, Tiếu Nhất Minh xà vào lòng Hầu Hạo, nũng nịu nói, “Bố lớn, mông cũng biết đau.”
Càng lớn càng láu cá. Hầu Hạo từ trước đến nay cũng chưa bao giờ che giấu chuyện tình cảm của hai người, dù sao cũng chẳng có mấy người dám đối nghịch với hắn. Hầu Hạo lập tức đánh hai phát xuống mông con trai, cũng không ngại có Hồ Loạn ở đây, “Cha lừa con đấy.”
“A, đừng hôn đừng hôn, chúng ta đừng hôn nữa được không?” Hồ Loạn chịu không nổi muốn tách nhóc con ra, trên mặt cậu đã dính đầy nước miếng rồi.
Hầu Hạo vội ôm con trai vào lòng mình, đồng thời đưa cho cậu một tờ giấy, ý bảo cậu lau mặt, sau đó quay ra cười nói với nhóc con, “Có giỏi thì hôn bố đây này.”
Nhóc con hôn bố mình một cái rồi lại tiếp tục quay đầu nhìn Hồ Loạn.
Hồ Loạn bị nhìn đến chột dạ, nghĩ tiểu công tử này sao lại coi trọng mình như vậy. Cậu tiến lên hôn nhóc con một cái, quả nhiên tiểu tử lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng sún.
“Aiz.” Tiếu Trác thở dài, tỏ vẻ bó tay với hai đứa con của mình.
“Lão A đã cho cậu xem kịch bản mới nhất của công ty chưa?” Đều là kịch bản hay, về điểm này thì Hầu thị tuyển chọn rất chặt chẽ, nhất định sẽ không nhận mấy kịch bản vớ vẩn.
“Rồi ạ.”
Hầu Hạo có ấn tượng rất sâu đối với người mà công ty mới ký này, tất cả cũng là nhờ phúc của nhóc con trong ngực mình, ngày nào cũng ôm lấy tivi chỉ chỉ Hồ Loạn, muốn không nhớ rõ cũng khó.
——
Để mình giải thích một chút.
Hầu Hạo và Tiếu Trác đều có con riêng, đọc ở đoạn này thì biết “nhưng TỪ LÚC cậu và Hầu Hạo sống cùng nhau, cậu hoàn toàn chuyển sang trạng thái bị ‘thất sủng’. Sau đó phát hiện tính tình của Tiếu Nhất Minh cũng thoải mái hơn, không còn e dè như trước nữa.” Tuy nhiên mình không rõ 2 nhóc này có phải là con ruột của 2 người không nữa.
Con của Tiếu Trác là Tiếu Nhất Minh, mình gọi nhóc này là “cậu nhóc”.
Con của Hầu Hạo là Hầu Nhất Vũ, nhỏ tuổi hơn Tiếu Nhất Minh nên mình gọi là “nhóc con”.
——
Lúc này phải ra ngoài tiến hành nghi thức, mọi người tự giác đi ra để cô dâu thay trang phục. Đến giờ, Triệu Dĩ Văn mặc váy cưới xuất hiện trước đám đông.
Hồ Loạn đang tìm bóng dáng của Trịnh Thế Bân trong đám đông, đột nhiên thấy mông bị vỗ một cái, cậu tức giận quay đầu, ai lại dám ăn đậu hủ của mình đây.
Hóa ra là ảnh đế, tức giận trong nháy mắt liền tiêu tan, hai mắt rủ xuống, “Anh Trịnh.”
Trịnh Thế Bân không khỏi buồn bực, sao cậu cứ nhìn thấy anh là lại bày ra dáng vẻ của một cô vợ nhỏ vậy, “Bình thường em không hay vận động hả?”
“Không…Gần đây bận quay phim nên không rảnh lắm, nhưng thỉnh thoảng em vẫn chạy bộ mà.” Hồ Loạn nói thật ra, cậu hơi lùi về phía sau, ánh mắt của ảnh đế nhìn mông cậu có chút là lạ.
“Tôi còn tưởng em thích tập ngồi không ghế () chứ.” Ảnh đế nở nụ cười mê người, lòng bàn tay vẫn còn cảm giác mềm mại của chỗ mình vừa vỗ lên.
() Nguyên văn là 深蹲 /shēn dūn/ = Squats
“Tập ngồi không ghế?” Hồ Loạn quay đầu lại hỏi. Cậu không có nhiều kiến thức về lĩnh vực thể thao, mà tập ngồi không ghế cũng được coi là tập thể thao à? Vậy tối về cậu sẽ tập ngồi không ghế.
Biểu tình ảnh đế có điểm khó lường, “Để luyện mông đấy.”
Hồ Loạn lại nhớ đến cái vỗ mông vừa rồi, mặt không khỏi đỏ lên. Không ngờ thần tượng cũng có mấy hành động không đứng đắn này. Hay là người ta đang trong tâm trạng vui vẻ nên nhất thời mới như vậy chăng?
Đến tiệc tối, Trịnh Thế Bân không ngồi chung với bàn của phủ rể. Hồ Loạn nhìn sang bàn ăn của bố con Trịnh gia cùng Hầu thị và mấy nhân vật tai to mặt lớn khác. Từ góc độ của cậu có thể thấy thần tình đầy tự tin của Trịnh Thế Bân, toát ra phong thái của một người thừa kế, dù cho trên người chỉ đang mặc một bộ tây trang phù rể đơn giản, nhưng cũng không thể ngăn được mùi vị đầy nam tính tỏa ra, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Bận rộn cả một ngày nhưng vẫn chưa mệt, Hồ Loạn ăn rất ít đồ ăn. Tất cả mọi người đều là người trong giới, cho nên nói chuyện rất thoải mái. Hồ Loạn tuy nói rất ít, nhưng cũng không gây phản cảm đối với người khác.
“Trịnh Thế Bân…” Hồ Loạn thề cậu không hề uống nhiều rượu, nhưng khi nhìn thấy ảnh đế ngồi nói chuyện vui vẻ ở một bàn khác, cậu bỗng dưng thì thào tên của anh. Nhìn người đàn ông cậu đã dõi theo suốt bao nhiêu năm, vì anh mà chịu không biết bao nhiêu lần bị đánh bị mắng, cậu cũng không nhớ rõ số lần cụ thể.
Cũng phải, ai lại đi đếm chuyện này chứ.
Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Trịnh Thế Bân quay đầu lại thì thấy Hồ Loạn đang trong tư thế một tay chống má, thoải mái ngồi trên ghế, ánh mắt thâm tình nhìn qua bên này.
() 而立之年 /érlìzhīnián/ Ý nói con người ta khi bước vào độ tuổi 30 thì suy nghĩ sẽ chín chắn, trưởng thành, biết tự lập, có sự nghiệp riêng…
“Thế Bân đấy à.”
“Bố.”
Bố anh từng trải qua tai nạn xe cộ nên cơ thể bị ảnh hưởng, cũng may hai chân không bị tổn hại quá thảm. Nhắc đến bốn từ “tai nạn xe cộ” này anh cực kỳ không thoải mái, tai nạn đó đã mang phu nhân Trịnh gia cùng một đứa nhỏ đi mất.
Trước mặt Trịnh Vĩ, anh không còn mang vẻ mặt lạnh như băng như ở trên tivi nữa, ngược lại thái độ rất ngoan ngoãn. Trịnh Vĩ vui bẻ vươn tay vuốt thẳng vết nhăn trên áo của con trai, “Đẹp trai. Về sau Trịnh gia phải dựa hết vào con rồi.”
Lại nói chuyện không nên nói nữa rồi (), Trịnh Thế Bân biết Trịnh Vĩ đang muốn anh tiếp quản chuyện công ty, “Bố, công ty không phải đã có chị của con rồi sao?”
“Con nhẫn tâm để một mình chị của con gánh vác à?” Trịnh Vĩ vừa đi vừa nói. không hề có ý trách móc anh.
“Con sẽ trở về mà, bố yên tâm.” Anh cung kính đáp lời, đường đi thực ra đã trải ra xong xuôi hết rồi, làm diễn viên cũng chỉ coi là nghề phụ thôi.
Đứng ở ban công tầng hai nhìn Trịnh Thế Bân đỡ người bên cạnh đi vào trong hội trường, ký ức xa xôi lại hiện ra trong đầu. Sắc mặt Hồ Loạn tái nhợt, cả người phải dựa vào lan can, vội vã đưa tay lên vuốt mặt để mình tỉnh táo được phần nào.
Triệu Dĩ Văn đang bận bịu ở trong khuê mật, đâu có thời gian quan tâm đến nội tâm phập phồng lo lắng của người đàn ông to xác là cậu đây.
Hồ Loạn xoay người vỗ vỗ vệt bụi dính trên ống quần, đang định ra ngoài hít thở không khí thì phía sau truyền đến tiếng chạy của trẻ con, sau đó lại đến một tiếng la lên “Hầu Nhất Vũ, em chạy chậm lại mau!”. Một lực mạnh đổ ập tới từ phía sau cậu, khiến cậu bị ngã sấp xuống.
“Oa…Oa.” Đứa trẻ lại nắm tóc Hồ Loạn giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, chỉ có điều tóc cậu không để dài như lần trước, bàn tay nhỏ không nắm được tóc cậu liền trực tiếp nằm bò lên người Hồ Loạn.
“Ấy ấy, ai đây, ai đây.” Triệu Dĩ Văn tỏ vẻ cực kinh ngạc, đưa tay ra bế vật nhỏ lên, giải cứu người nào đó đang mất hình tượng nằm bò trên mặt đất.
“Mau, gọi chị đi nào.” Vật nhỏ không nặng, cho dù bây giờ bụng cô có đang nhô ra nhưng vẫn có thể ôm được, huống hồ nhóc con này rất ngoan. Cô nói với người đàn ông phía sau mình, “Hầu Hạo, tiểu tử này giống anh y như đúc.”
Người đàn ông phía sau một thân tây trang màu đen, trên cổ áo cài một đóa hoa nhỏ màu xanh thẫm, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười tiến lại gần, một tay nắm lấy tay của một đứa trẻ khác, tay còn lại đang nắm tay một thanh niên.
Hầu Hạo nói, “Thằng bé này với Nhất Minh càng lớn càng giống anh. Nhưng nói về tính tình thì Nhất Minh là giống anh nhất.”
Hắn cầm tay Tiếu Trác, cười bảo, “Tính tình của Nhất Vũ thì lại giống em nhất.”
“Nói linh tinh. Đến khi nó lớn thì khắc biết.” Vì ngại ánh mắt của nhiều người nên Tiếu Trác vội vàng bỏ tay ra. Tiếu Trác mặc áo gió, không ăn mặc nghiêm túc như Hầu Hạo, theo lời Hầu Hạo nói thì mặc như hắn mới nổi bật, mới khiến người người kinh động, đến chú rể cũng không đọ được.
“Ngại quá, là tôi không trông chừng Tiểu Vũ, để thằng bé chạy ra đây.” Tiếu Trác tiến lên giải thích với cậu thanh niên vừa bị nhóc con nhà mình xô phải.
Hồ Loạn xua xua tay, “Không sao, không sao.” Ánh mắt khẽ liếc đến đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của lão tổng và cậu thanh niên, nghe đồn lão tổng đang cặp kè với một chàng trai.
Thấy Hồ Loạn đứng lên, nhóc con giương cái miệng đang chảy đầy nước miếng, ánh mắt không rời khỏi người Hồ Loạn, “Oa…Oa…”
Hồ Loạn nhìn nhóc con đáng yêu, vươn tay ra bế, “Em vẫn còn nhớ anh hả?”
“Đương nhiên nhớ rồi. Em trai em ở nhà xem anh trên tivi suốt mà.” Nhất Minh đứng đằng sau Triệu Dĩ Văn, ló đầu ra chen lời vào. Hồ Loạn nghe xong thấy hơi xấu hổ.
Tiếu Trác xoa xoa tóc của con trai, “Không phải hồi trước con cũng hay ngắm chị Dĩ Văn của con ở trên tivi đấy sao, hai anh em đều giống nhau cả thôi.”
“Cha, không được vạch trần con.” Cậu nhóc mân mê miệng, ôm lấy Triệu Dĩ Văn. “Chị ơi, hôm nay chị cực kỳ xinh luôn.”
Triệu Dĩ Văn ngồi xổm xuống, hôn cậu nhóc một cái, “Hôm nay Nhất Minh nhà chúng ta mặc tây trang cũng rất soái nhé.”
Hồ Loạn ở bên cạnh không nói một câu nào, thành thành thật thật bế tiểu công tử Hầu thị. Tiểu công tử từ lúc được Hồ Loạn bế trong lòng, mắt cứ luôn nhìn chằm vào cậu khiến cậu phát ngượng. Cậu không quen bế trẻ con, đành cứng nhắc ôm lưng nhóc con. Có lẽ vì thấy anh mình được hôn nên nhóc con cũng muốn được hôn. Lúc Hồ Loạn vẫn còn đang nhìn Triệu Dĩ Văn thì “bẹp” một tiếng thật to, nước miếng bị dính lên mặt, đứa nhóc hôn xong còn trợn tròn mắt nhìn cậu, miệng ngậm ngón tay, “Tất tất.” ()
() Nhóc muốn nói từ “Hôn” 亲 /qīn/, nhưng vì phát âm không rõ nên đọc thành “Tất” (nghĩa là “sơn”) 漆 /qī/
Bị thiếu mấy cái răng quả là vấn đề nghiêm trọng.
Mọi người cười ha hả, Hầu Hạo đi qua nói với con trai, “Tiểu sắc lang.”
Không biết là nghe có hiểu không, chỉ thấy nhóc con nhếch miệng cười úp mặt lên vai Hồ Loạn, hai mắt đảo tới đảo lui, ngón tay dính nước miếng sờ loạn lên mặt Hồ Loạn, Hồ Loạn biết ý ôm chặt cậu nhóc.
“Em còn tưởng bọn anh phải tối mới đến chứ.” Triệu Dĩ Văn bảo mọi người ngồi xuống, còn mình thì bế ‘fan’ nhỏ ngồi lên giường cùng mình.
“Thằng nhóc này không đợi được.” Tiếu Trác và Triệu Dĩ Văn một câu lại một câu trêu cậu nhóc. Ở nhà cậu nhóc rõ ràng là một bộ dạng cuống quýt, thế mà đến đây lại tỏ vẻ như ông cụ non.
“Mặt trời đã lên cao mà cha với bố lớn vẫn ngủ, mông cũng không nhấc lên nổi, quần áo cũng không thèm mặc.” Triệu Dĩ Văn muốn che miệng cậu nhóc nhưng đã muộn.
“Con lại đây, cha không đánh con đâu.” Tiếu Trác ngoắc tay gọi cậu nhóc qua, cậu nhóc trước đây rất quấn mình, nhưng từ lúc cậu và Hầu Hạo sống cùng nhau, cậu hoàn toàn chuyển sang trạng thái bị ‘thất sủng’. Sau đó phát hiện tính tình của Tiếu Nhất Minh cũng thoải mái hơn, không còn e dè như trước nữa.
Biết là mình đã nói sai rồi, Tiếu Nhất Minh xà vào lòng Hầu Hạo, nũng nịu nói, “Bố lớn, mông cũng biết đau.”
Càng lớn càng láu cá. Hầu Hạo từ trước đến nay cũng chưa bao giờ che giấu chuyện tình cảm của hai người, dù sao cũng chẳng có mấy người dám đối nghịch với hắn. Hầu Hạo lập tức đánh hai phát xuống mông con trai, cũng không ngại có Hồ Loạn ở đây, “Cha lừa con đấy.”
“A, đừng hôn đừng hôn, chúng ta đừng hôn nữa được không?” Hồ Loạn chịu không nổi muốn tách nhóc con ra, trên mặt cậu đã dính đầy nước miếng rồi.
Hầu Hạo vội ôm con trai vào lòng mình, đồng thời đưa cho cậu một tờ giấy, ý bảo cậu lau mặt, sau đó quay ra cười nói với nhóc con, “Có giỏi thì hôn bố đây này.”
Nhóc con hôn bố mình một cái rồi lại tiếp tục quay đầu nhìn Hồ Loạn.
Hồ Loạn bị nhìn đến chột dạ, nghĩ tiểu công tử này sao lại coi trọng mình như vậy. Cậu tiến lên hôn nhóc con một cái, quả nhiên tiểu tử lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng sún.
“Aiz.” Tiếu Trác thở dài, tỏ vẻ bó tay với hai đứa con của mình.
“Lão A đã cho cậu xem kịch bản mới nhất của công ty chưa?” Đều là kịch bản hay, về điểm này thì Hầu thị tuyển chọn rất chặt chẽ, nhất định sẽ không nhận mấy kịch bản vớ vẩn.
“Rồi ạ.”
Hầu Hạo có ấn tượng rất sâu đối với người mà công ty mới ký này, tất cả cũng là nhờ phúc của nhóc con trong ngực mình, ngày nào cũng ôm lấy tivi chỉ chỉ Hồ Loạn, muốn không nhớ rõ cũng khó.
——
Để mình giải thích một chút.
Hầu Hạo và Tiếu Trác đều có con riêng, đọc ở đoạn này thì biết “nhưng TỪ LÚC cậu và Hầu Hạo sống cùng nhau, cậu hoàn toàn chuyển sang trạng thái bị ‘thất sủng’. Sau đó phát hiện tính tình của Tiếu Nhất Minh cũng thoải mái hơn, không còn e dè như trước nữa.” Tuy nhiên mình không rõ 2 nhóc này có phải là con ruột của 2 người không nữa.
Con của Tiếu Trác là Tiếu Nhất Minh, mình gọi nhóc này là “cậu nhóc”.
Con của Hầu Hạo là Hầu Nhất Vũ, nhỏ tuổi hơn Tiếu Nhất Minh nên mình gọi là “nhóc con”.
——
Lúc này phải ra ngoài tiến hành nghi thức, mọi người tự giác đi ra để cô dâu thay trang phục. Đến giờ, Triệu Dĩ Văn mặc váy cưới xuất hiện trước đám đông.
Hồ Loạn đang tìm bóng dáng của Trịnh Thế Bân trong đám đông, đột nhiên thấy mông bị vỗ một cái, cậu tức giận quay đầu, ai lại dám ăn đậu hủ của mình đây.
Hóa ra là ảnh đế, tức giận trong nháy mắt liền tiêu tan, hai mắt rủ xuống, “Anh Trịnh.”
Trịnh Thế Bân không khỏi buồn bực, sao cậu cứ nhìn thấy anh là lại bày ra dáng vẻ của một cô vợ nhỏ vậy, “Bình thường em không hay vận động hả?”
“Không…Gần đây bận quay phim nên không rảnh lắm, nhưng thỉnh thoảng em vẫn chạy bộ mà.” Hồ Loạn nói thật ra, cậu hơi lùi về phía sau, ánh mắt của ảnh đế nhìn mông cậu có chút là lạ.
“Tôi còn tưởng em thích tập ngồi không ghế () chứ.” Ảnh đế nở nụ cười mê người, lòng bàn tay vẫn còn cảm giác mềm mại của chỗ mình vừa vỗ lên.
() Nguyên văn là 深蹲 /shēn dūn/ = Squats
“Tập ngồi không ghế?” Hồ Loạn quay đầu lại hỏi. Cậu không có nhiều kiến thức về lĩnh vực thể thao, mà tập ngồi không ghế cũng được coi là tập thể thao à? Vậy tối về cậu sẽ tập ngồi không ghế.
Biểu tình ảnh đế có điểm khó lường, “Để luyện mông đấy.”
Hồ Loạn lại nhớ đến cái vỗ mông vừa rồi, mặt không khỏi đỏ lên. Không ngờ thần tượng cũng có mấy hành động không đứng đắn này. Hay là người ta đang trong tâm trạng vui vẻ nên nhất thời mới như vậy chăng?
Đến tiệc tối, Trịnh Thế Bân không ngồi chung với bàn của phủ rể. Hồ Loạn nhìn sang bàn ăn của bố con Trịnh gia cùng Hầu thị và mấy nhân vật tai to mặt lớn khác. Từ góc độ của cậu có thể thấy thần tình đầy tự tin của Trịnh Thế Bân, toát ra phong thái của một người thừa kế, dù cho trên người chỉ đang mặc một bộ tây trang phù rể đơn giản, nhưng cũng không thể ngăn được mùi vị đầy nam tính tỏa ra, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Bận rộn cả một ngày nhưng vẫn chưa mệt, Hồ Loạn ăn rất ít đồ ăn. Tất cả mọi người đều là người trong giới, cho nên nói chuyện rất thoải mái. Hồ Loạn tuy nói rất ít, nhưng cũng không gây phản cảm đối với người khác.
“Trịnh Thế Bân…” Hồ Loạn thề cậu không hề uống nhiều rượu, nhưng khi nhìn thấy ảnh đế ngồi nói chuyện vui vẻ ở một bàn khác, cậu bỗng dưng thì thào tên của anh. Nhìn người đàn ông cậu đã dõi theo suốt bao nhiêu năm, vì anh mà chịu không biết bao nhiêu lần bị đánh bị mắng, cậu cũng không nhớ rõ số lần cụ thể.
Cũng phải, ai lại đi đếm chuyện này chứ.
Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Trịnh Thế Bân quay đầu lại thì thấy Hồ Loạn đang trong tư thế một tay chống má, thoải mái ngồi trên ghế, ánh mắt thâm tình nhìn qua bên này.