Hai người tách nhau đi ra. Trịnh Thế Bân đi xe riêng tới, nói cho cậu biết biển số xe rồi an vị ngồi yên trong xe chờ. Đang ngồi đợi thì điện thoại vang lê. “Chị à.”
“Tối nay về nhà ăn cơm nhé. Bố bảo dì Lưu làm một đống đồ ăn đây này.”
“Tối nay ấy ạ?” Anh nhìn người đang đi về phía xe mình, gõ gõ ngón tay lên tay tay lái, “Được, nhưng em sẽ về hơi muộn đấy.”
Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với nhiệt độ trong xe. Hồ Loạn vừa mới vào xe đã run hết cả người, “Em vừa mới nhớ ra trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn lắm. anh dừng ở chỗ siêu thị một chút nhé, em muốn mua một ít đồ.” Cậu tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt ửng đỏ.
Mặc tây trang mà đi siêu thị nhất định sẽ bị người ta chú ý. Hồ Loạn nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn là quyết định về nhà thay quần áo trước. Cậu tìm ra trong tủ một bộ quần áo, ảnh đế cũng là miễn cưỡng mới mặc vừa. Vì cỡ M và cỡ L rất khác nhau.
Quần áo ở nhà của cậu hoàn toàn không phải kiểu dáng Trịnh Thế Bân hay mặc. Hồ Loạn nhìn anh mặc như thế cũng không quen. Bất luận là ở trên tivi hay ở trong các buổi phỏng vấn, Trịnh Thế Bân luôn mặc quần áo rất nghiêm túc. Cậu chỉ có thể quy hết lí do cho chuyện cách biệt tuổi tác giữa hai người.
Trịnh Thế Bân không biết cậu nghĩ gì, chỉ thấy cậu đăm chiêu nhìn mình, sau đó lại như hiểu ra cái gì đó. Anh đến gần hỏi, “Đã nghĩ xong tối nay sẽ ăn gì chưa?”
“Ừm, em nghĩ xong rồi.” Hồ Loạn quyết đoán gật đầu. Cậu thuần thục dẫn Trịnh Thế Bân tiến vào siêu thị khu trung cư. Trịnh Thế Bân nhịn cười nhìn bộ dáng của cậu, yên vị làm cái đuôi theo sau. Trong lúc lơ đãng nhìn về phía khác, không ngờ lại nhìn thấy mấy người quen.
Công ty thường sẽ sắp xếp chỗ ở cho các nghệ sĩ không quá xa nhau nhưng cũng không quá gần nhau. Nhưng siêu thị gần đây nhất lại chỉ có chỗ này, cho nên không có gì bất ngờ khi thỉnh thoảng sẽ đụng mặt nhau. “Em có thường xuyên đụng mặt người trong giới không?”
Hồ Loạn đang chuyên tâm chọn thịt, nghe anh hỏi liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy nghệ sĩ mới của công ty, là một ca sĩ nghe nói rất có tài hoa. “Ừm, em có gặp nhưng toàn là không quen biết nhau. Cho dù có biết thì cũng chỉ chào hỏi tên nhau hoặc gật đầu với nhau thôi. Lần trước em còn gặp cả Lí Băng Nghi nữa.”
“Buổi tối hôm trước cô ta tỏ tình với anh.” Trịnh Thế Bân cười nhẹ.
Hồ Loạn hơi cứng người, hỏi, “Thế anh có đồng ý không?”
Lúc này lại đến lượt ảnh đế đơ người, nếu đồng ý rồi thì anh còn có thể đứng đây bên em chắc?
“Em nói xem.” Anh thuận tay nhận lấy túi bóng của nhân viên bán hàng.
“Khẳng định là không đồng ý. Bằng không, dựa theo tính cách của Lí Băng Nghi, nhất định sẽ tung ảnh ân ân ái ái của hai người lên mạng rồi.” Hồ Loạn có chút đăm chiêu.
“Tính cách của cô ta là sao?” Tuy biết bàn luận sau lưng người khác là chuyện không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe được Hồ Loạn lại đi đánh giá về một ai đó nên không khỏi tò mò.
“Chị ấy xuất đạo cũng đã được mười năm rồi. Em đã theo dõi tất cả các bộ phim của chị ấy, cảm giác chị ấy luôn chọn những kịch bản có nội dung tương tự. Các minh tinh khác cùng thời với chị ấy, bây giờ người thì đã chuyển hướng sang phái thực lực, người thì đi làm đạo diễn, hoặc không thì lui về phía sau màn ảnh, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể thấy được là người ta giỏi hơn chị ấy.” Hồ Loạn do dự nhìn ảnh đế, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Với lại, không phải lúc trước cũng có ảnh chụp chị ấy cùng với người trong tổ chế tác…ở trong quán bar…Mập mờ như thế, anh nếu ở bên chị ấy nhất định sẽ bị fan nói.”
“Cô ta là muốn tìm một chỗ dựa vững chắc.” Trịnh Thế Bân cười nhạt.
“Chỗ dựa vững chắc?”
“Về thôi, anh đói bụng lắm rồi.” Anh không có hứng thú nhắc tới người phụ nữ kia, luôn trong tình trạng muốn đu bám lấy kẻ có tiền.
“Em đang nghĩ, đợi bao giờ có tiền rồi, em sẽ không ở lại nhà mà công ty sắp xếp nữa.”
“Môi trường không tốt à?”
“Không phải.” Hồ Loạn thường xuyên có thể đụng mặt người cùng giới, mà cuộc sống sinh hoạt của cậu trước nay không được sôi nổi cho lắm, “Nhiều người lắm, em thấy hơi phiền.” Nói xong lại cảm thấy lời mình nói không ổn, Hồ Loạn ảo não chạy nhanh ra quầy tính tiền.
Thanh toán tiền xong lại nhanh chóng đi ra ngoài. Thấy cậu đau đùi nên Trịnh Thế Bân chủ động xách đồ, Hồ Loạn muốn đoạt lại, “Để em tự xách.”
“Vậy em tới đây lấy đi.” Trịnh Thế Bân một tay giữ lấy cánh tay Hồ Loạn, một tay nâng túi đố lên trên cao, không cho cậu bắt đuwọc.
Rốt cuộc cũng phát hiện anh đang trêu đùa mình, Hồ Loạn vò đầu nói thầm, “Anh thích xách thì xách đi.” Đùi cậu cũng mỏi lắm rồi. Sau khi lên xe cậu ngồi yên lặng nhìn đường ở phía trước, thỉnh thoảng nghiêng đâu nhìn ảnh đế đang chuyên tâm lái xe, sau đó lại lập tức quay đầu đi.
Về đến nhà, Hồ Loạn thuần thục nấu ăn trong bếp, Trịnh Thế Bân dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn, sợ “vết thương” mình gây ra khiến cậu vất vả, anh tiến lên đề nghĩ giúp, “Anh giúp em làm mấy thứ nhé.”
“Anh cũng biết làm cơm à…” Hồ Loạn hơi ngạc nhiên.
Trịnh Thế Bân lắc đầu, “Chuyện anh biết làm cơm rất kì lạ à?” Tay anh nắm lấy sau ót Hồ Loạn, định ‘khi dễ’ cậu, ngón tay bỗng chạm phải một vết hơi lồi lên, giống như là…
Trịnh Thế Bân vừa chạm vào chỗ kia, Hồ Loạn lập tức ngừng cười, bộ dạng phiền muộn nói, “Anh không định ăn cơm đấy à?” Nói xong gạt tay anh ra.
Trịnh Thế Bân nhíu mày, vân vê ngón tay vừa chạm vào vết lồi lên kia, tóc Hồ Loạn bây giờ dài hơn so với lúc trước, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra được cái gì, “Ừm. Nấu cơm thôi.”
Hồ Loạn quay lưng về phía ảnh đế, tay khẽ sờ sờ lên chỗ sau ót, thở dài. Nếu ảnh đế không đụng đến chỗ này thì chắc cậu cũng sắp quên luôn rồi.
“Em thở dài cái gì đấy hở. Dì nhà anh luôn bảo, người trẻ tuổi không nên thở dài, như vậy phúc khí mới tới được.” Trịnh Thế Bân đang rửa thức ăn. Anh cảm thấy Hồ Loạn có gì đó là lạ, giống như đã từng trải qua chuyện gì đó không tốt đẹp.
“Quay phim cả năm không về nhà được, anh có nhớ nhà không?”
Trịnh Thế Bân cười, “Trước kia những lúc quá bận việc thì nhớ, bây giờ không còn bận nữa nên anh không còn quá nhớ nhà như trước kia nữa.”
Đặt cá vào trong nồi xong, Hồ Loạn ra chỗ Trịnh Thế Bân đang rửa đồ, dựa đầu vào bả vai anh. Trịnh Thế Bân để yên cho cậu dựa.
“Chỗ kia không mọc tóc ra được, là do trước đây bị bỏng tàn thuốc. Tóc ở những phần khác vẫn mọc như bình thường, chỉ có chỗ đó là không thể. Anh sờ vào cảm thấy rất ghê tay đúng không?”
Trịnh Thế Bân nghe xong liền sửng sốt.
“Tối nay về nhà ăn cơm nhé. Bố bảo dì Lưu làm một đống đồ ăn đây này.”
“Tối nay ấy ạ?” Anh nhìn người đang đi về phía xe mình, gõ gõ ngón tay lên tay tay lái, “Được, nhưng em sẽ về hơi muộn đấy.”
Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với nhiệt độ trong xe. Hồ Loạn vừa mới vào xe đã run hết cả người, “Em vừa mới nhớ ra trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn lắm. anh dừng ở chỗ siêu thị một chút nhé, em muốn mua một ít đồ.” Cậu tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt ửng đỏ.
Mặc tây trang mà đi siêu thị nhất định sẽ bị người ta chú ý. Hồ Loạn nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn là quyết định về nhà thay quần áo trước. Cậu tìm ra trong tủ một bộ quần áo, ảnh đế cũng là miễn cưỡng mới mặc vừa. Vì cỡ M và cỡ L rất khác nhau.
Quần áo ở nhà của cậu hoàn toàn không phải kiểu dáng Trịnh Thế Bân hay mặc. Hồ Loạn nhìn anh mặc như thế cũng không quen. Bất luận là ở trên tivi hay ở trong các buổi phỏng vấn, Trịnh Thế Bân luôn mặc quần áo rất nghiêm túc. Cậu chỉ có thể quy hết lí do cho chuyện cách biệt tuổi tác giữa hai người.
Trịnh Thế Bân không biết cậu nghĩ gì, chỉ thấy cậu đăm chiêu nhìn mình, sau đó lại như hiểu ra cái gì đó. Anh đến gần hỏi, “Đã nghĩ xong tối nay sẽ ăn gì chưa?”
“Ừm, em nghĩ xong rồi.” Hồ Loạn quyết đoán gật đầu. Cậu thuần thục dẫn Trịnh Thế Bân tiến vào siêu thị khu trung cư. Trịnh Thế Bân nhịn cười nhìn bộ dáng của cậu, yên vị làm cái đuôi theo sau. Trong lúc lơ đãng nhìn về phía khác, không ngờ lại nhìn thấy mấy người quen.
Công ty thường sẽ sắp xếp chỗ ở cho các nghệ sĩ không quá xa nhau nhưng cũng không quá gần nhau. Nhưng siêu thị gần đây nhất lại chỉ có chỗ này, cho nên không có gì bất ngờ khi thỉnh thoảng sẽ đụng mặt nhau. “Em có thường xuyên đụng mặt người trong giới không?”
Hồ Loạn đang chuyên tâm chọn thịt, nghe anh hỏi liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy nghệ sĩ mới của công ty, là một ca sĩ nghe nói rất có tài hoa. “Ừm, em có gặp nhưng toàn là không quen biết nhau. Cho dù có biết thì cũng chỉ chào hỏi tên nhau hoặc gật đầu với nhau thôi. Lần trước em còn gặp cả Lí Băng Nghi nữa.”
“Buổi tối hôm trước cô ta tỏ tình với anh.” Trịnh Thế Bân cười nhẹ.
Hồ Loạn hơi cứng người, hỏi, “Thế anh có đồng ý không?”
Lúc này lại đến lượt ảnh đế đơ người, nếu đồng ý rồi thì anh còn có thể đứng đây bên em chắc?
“Em nói xem.” Anh thuận tay nhận lấy túi bóng của nhân viên bán hàng.
“Khẳng định là không đồng ý. Bằng không, dựa theo tính cách của Lí Băng Nghi, nhất định sẽ tung ảnh ân ân ái ái của hai người lên mạng rồi.” Hồ Loạn có chút đăm chiêu.
“Tính cách của cô ta là sao?” Tuy biết bàn luận sau lưng người khác là chuyện không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe được Hồ Loạn lại đi đánh giá về một ai đó nên không khỏi tò mò.
“Chị ấy xuất đạo cũng đã được mười năm rồi. Em đã theo dõi tất cả các bộ phim của chị ấy, cảm giác chị ấy luôn chọn những kịch bản có nội dung tương tự. Các minh tinh khác cùng thời với chị ấy, bây giờ người thì đã chuyển hướng sang phái thực lực, người thì đi làm đạo diễn, hoặc không thì lui về phía sau màn ảnh, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể thấy được là người ta giỏi hơn chị ấy.” Hồ Loạn do dự nhìn ảnh đế, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Với lại, không phải lúc trước cũng có ảnh chụp chị ấy cùng với người trong tổ chế tác…ở trong quán bar…Mập mờ như thế, anh nếu ở bên chị ấy nhất định sẽ bị fan nói.”
“Cô ta là muốn tìm một chỗ dựa vững chắc.” Trịnh Thế Bân cười nhạt.
“Chỗ dựa vững chắc?”
“Về thôi, anh đói bụng lắm rồi.” Anh không có hứng thú nhắc tới người phụ nữ kia, luôn trong tình trạng muốn đu bám lấy kẻ có tiền.
“Em đang nghĩ, đợi bao giờ có tiền rồi, em sẽ không ở lại nhà mà công ty sắp xếp nữa.”
“Môi trường không tốt à?”
“Không phải.” Hồ Loạn thường xuyên có thể đụng mặt người cùng giới, mà cuộc sống sinh hoạt của cậu trước nay không được sôi nổi cho lắm, “Nhiều người lắm, em thấy hơi phiền.” Nói xong lại cảm thấy lời mình nói không ổn, Hồ Loạn ảo não chạy nhanh ra quầy tính tiền.
Thanh toán tiền xong lại nhanh chóng đi ra ngoài. Thấy cậu đau đùi nên Trịnh Thế Bân chủ động xách đồ, Hồ Loạn muốn đoạt lại, “Để em tự xách.”
“Vậy em tới đây lấy đi.” Trịnh Thế Bân một tay giữ lấy cánh tay Hồ Loạn, một tay nâng túi đố lên trên cao, không cho cậu bắt đuwọc.
Rốt cuộc cũng phát hiện anh đang trêu đùa mình, Hồ Loạn vò đầu nói thầm, “Anh thích xách thì xách đi.” Đùi cậu cũng mỏi lắm rồi. Sau khi lên xe cậu ngồi yên lặng nhìn đường ở phía trước, thỉnh thoảng nghiêng đâu nhìn ảnh đế đang chuyên tâm lái xe, sau đó lại lập tức quay đầu đi.
Về đến nhà, Hồ Loạn thuần thục nấu ăn trong bếp, Trịnh Thế Bân dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn, sợ “vết thương” mình gây ra khiến cậu vất vả, anh tiến lên đề nghĩ giúp, “Anh giúp em làm mấy thứ nhé.”
“Anh cũng biết làm cơm à…” Hồ Loạn hơi ngạc nhiên.
Trịnh Thế Bân lắc đầu, “Chuyện anh biết làm cơm rất kì lạ à?” Tay anh nắm lấy sau ót Hồ Loạn, định ‘khi dễ’ cậu, ngón tay bỗng chạm phải một vết hơi lồi lên, giống như là…
Trịnh Thế Bân vừa chạm vào chỗ kia, Hồ Loạn lập tức ngừng cười, bộ dạng phiền muộn nói, “Anh không định ăn cơm đấy à?” Nói xong gạt tay anh ra.
Trịnh Thế Bân nhíu mày, vân vê ngón tay vừa chạm vào vết lồi lên kia, tóc Hồ Loạn bây giờ dài hơn so với lúc trước, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra được cái gì, “Ừm. Nấu cơm thôi.”
Hồ Loạn quay lưng về phía ảnh đế, tay khẽ sờ sờ lên chỗ sau ót, thở dài. Nếu ảnh đế không đụng đến chỗ này thì chắc cậu cũng sắp quên luôn rồi.
“Em thở dài cái gì đấy hở. Dì nhà anh luôn bảo, người trẻ tuổi không nên thở dài, như vậy phúc khí mới tới được.” Trịnh Thế Bân đang rửa thức ăn. Anh cảm thấy Hồ Loạn có gì đó là lạ, giống như đã từng trải qua chuyện gì đó không tốt đẹp.
“Quay phim cả năm không về nhà được, anh có nhớ nhà không?”
Trịnh Thế Bân cười, “Trước kia những lúc quá bận việc thì nhớ, bây giờ không còn bận nữa nên anh không còn quá nhớ nhà như trước kia nữa.”
Đặt cá vào trong nồi xong, Hồ Loạn ra chỗ Trịnh Thế Bân đang rửa đồ, dựa đầu vào bả vai anh. Trịnh Thế Bân để yên cho cậu dựa.
“Chỗ kia không mọc tóc ra được, là do trước đây bị bỏng tàn thuốc. Tóc ở những phần khác vẫn mọc như bình thường, chỉ có chỗ đó là không thể. Anh sờ vào cảm thấy rất ghê tay đúng không?”
Trịnh Thế Bân nghe xong liền sửng sốt.