An Xán đi về phía Hồ Loạn, Hồ Loạn gật đầu cười chào cô ta, nhưng lại bị cô ta ném cho ánh mắt xem thường, thôi vậy…
Chiều nay quá trình quay phim không được thuận lợi, lỗi quay liên tiếp, Trương Miện lúc diễn rất ngượng ngùng, An Xán cũng vậy, cô ta vốn xuất thân từ giới người mẫu, không ‘sạch sẽ’ gì, có cảm tình với Hồ Loạn cũng chỉ là muốn chơi đùa, nếu như cậu điên cuồng vì cô ta thì đây chính là chuyện rất đắc ý, nhưng đằng này cậu lại giống như một người gỗ, căn bản không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội gì.
Cơ thể là thứ gì chứ, đã sớm bị quăng ra phía sau đầu rồi, da mặt cũng chẳng còn lại bao nhiêu. (Câu này ý tác giả là An Xán đã không còn lại bao nhiêu liêm sỉ)
Tiểu Chu nhỏ giọng báo cáo sơ qua cho lão A chuyện chiều nay trên phim trường. Buổi tối lão A hỏi Hồ Loạn thì mới biết được tối qua có chuyện như vậy. Kỳ thật Hồ Loạn có thể tố cáo với mình chuyện này cũng là nằm ngoài dự đoán của lão A.
Rất nhiều người gặp phải tình huống tương tự đều sẽ chọn cách giấu trong lòng.
“Em thấy chuyện này cũng không có gì cả. Cây ngay không sợ chết đứng mà anh.” Hồ Loạn trêu đùa nói.
Lão A gật gật đầu, “May mà cậu không bị quyến rũ, chuyện Tô Vi trước kia cậu cũng biết mà. Lúc mới ra mắt thân thế rất sạch sẽ, nếu về sau duy trì được như thế thì sẽ càng có nhiều fan hơn.”
Tim Hồ Loạn dừng lại mất nửa nhịp. Dạo này Tô Vi rất ít khi xuất hiện trước màn ảnh, “Chờ cậu ấy qua được giai đoạn này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Rất khó.” Lão A nở nụ cười, có được mấy người có thể tẩy trắng mình một cách thuận lợi chứ. Một ngày là tiểu tam, suốt đời là tiểu tam, huống hồ cô ta làm tiểu tam đâu phải chỉ có cho một người.
“Không có chuyện gì nữa. Cậu về nghỉ sớm đi. Mai diễn xong thì đi chơi thư giãn đầu óc một chút.”
Hồ Loạn đứng dậy trở về phòng. Cậu gọi đến số của bố Tô, bây giờ cũng muộn rồi, chắc là bố Tô vẫn đang ở nhà, điện thoại kêu chưa đến vài giây thì có người bắt máy.
“Chú, là con, Hồ Loạn đây.”
“Diễn phim vất vả như vậy, sao lại nhớ tới mà gọi cho chú thế này?” Bố Tô cầm điện thoại ngồi trên ghế mây. Hồ Loạn là học trò của ông lúc còn nhỏ, rất ngoan ngoãn.
“Sau đợt phẫu thuật của chú con không tới thăm chú được. Dạo này sức khỏe chú thế nào rồi?”
“Cũng đỡ rồi. Nếu như Tô Vi không chọc giận chú thì sẽ còn khỏe hơn nữa.” Bố Tô hừ lạnh.
Hồ Loạn trầm xuống, “Cậu ấy thế nào ạ?”
“Chả thấy nó về nhà thăm chú gì cả. Gọi điện cũng không nghe máy. Sao chú lại có đứa con như nó cơ chứ. Mấy lời nó thề thốt với chú lúc trước chắc lại thành gió thoảng qua tai mất rồi.” Bố Tô rất tức giận, ngữ khí có chút gấp gáp, đau lòng.
“Chú giữ sức khỏe. Con cũng chưa gặp được cậu ấy. Nếu có gặp con sẽ bảo cậu ấy về thăm chú.” Hồ Loạn không tiện nói về chuyện này, chỉ có thể nhắc ông chú ý giữ gìn sức khỏe.
Hai người nói chuyện linh tinh với nhau đến tận hơn một tiếng mới kết thúc. Lúc cúp điện thoại, Hồ Loạn nhận được một tin nhắn, nhìn tên người gửi tin nhắn, cậu trực tiếp gọi lại.
“Anh vừa mới đi chưa được bao lâu mà em đã gọi điện tâm sự với người khác hơn một tiếng đồng hồ rồi.” Trịnh Thế Bân trêu đùa.
“Em gọi điện nói chuyện với bố của Tô Vi.”
Trịnh Thế Bân hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Ngoan quá, hỏi cái gì nói cái đấy.”
“Cũng không có gì phải giấu giếm với anh mà.” Hồ Loạn cười cười, vừa nằm lên giường vừa nghe điện ngoại. Cậu nằm xuống chỗ ảnh đế ngủ tối qua, vươn tay sờ sờ lên đệm giường, “Chăn vẫn còn mùi của anh đây này.”
Trịnh Thế Bân dựa người vào tường, “Hay tối nay anh lại tới ngủ với em nhé?”
“Ừ, được đấy, anh gả cho em đi, rồi mỗi ngày làm ấm giường giúp em luôn.”
Trịnh Thế Bân nhíu mi, lầm bầm nói, “Câu này hẳn là phải để anh nói mới đúng chứ.”
“Ơ, sao em không nghe thấy anh nói gì thế nhỉ?”
“Không sao. Về sau khắc sẽ nghe được, nghe được rồi khắc sẽ đồng ý.” Trịnh Thế Bân thấp giọng nói qua điện thoại.
Hồ Loạn không chịu thua kém, để điện thoại ra xa tai, “Sao anh lại buồn nôn như thế chứ?”
Ảnh đế dở khóc dở cười, cũng không ngẫm lại xem đề tài này là do ai khơi mào, “Khía cạnh buồn nôn này của anh cũng chỉ có em mới có thể thấy được.”
“Thôi em đi ngủ đây.” Lười phản bác lại, Hồ Loạn tắt máy trước, mặt mũi đỏ ửng vùi vào trong chăn, cưỡng chế mình đi ngủ.
Trịnh Thế Bân thấy điện thoại bị ngắt đột ngột cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười. Anh quay lại ngồi xuống ghế, lãnh đạm nói với người trước mặt, “Kịch bản không tồi, chúng tôi đồng ý hợp tác.”
—
Quay phim xong là đến thời gian tuyên truyền cho phim [Mê thành], thời gian chuẩn bị hơn nửa năm càng khiến cho nhiều người mong chờ bộ phim hơn. Trên báo chí toàn đăng ảnh chụp đạo cụ và những cảnh quay tinh tế, cuối cùng thì phim cũng sắp ra mắt rồi.
Giờ đã khác xưa, Hồ Loạn đã không còn là một diễn viên quần chúng không có tiếng tăm nữa. Lúc vừa mới xuống máy bay, bên ngoài đã đông nghẹt người đứng đợi cậu. Hồ Loạn khiếp sợ hỏi, “Lão A, đoàn chúng ta có ngồi chung máy bay với minh tinh nổi tiếng nào không?” Nhìn đoàn fan đứng kia, cậu không thể tin được đó là fan của chính mình.
Lão A trấn an cậu, “Hơn 6 tháng nay cậu cũng diễn không ít phim, số lượng fan như thế này cũng là hiển nhiên.”
“Nhưng cũng nhiều quá ấy.”
“Năm ấy lúc Triệu Dĩ Văn ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, lượng fan so với cậu bây giờ còn nhiều hơn gấp mấy lần. Cậu phải quen dần đi.” Nhắc tới nghệ sĩ thành công nhất dưới tay mình, trên mặt lão A lộ ra nét cười.
Trên đường đi tới xe bảo mẫu mà công ty đã sắp xếp sẵn ở sân bay, Hồ Loạn nghe thấy tiếng la hét đến đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
“Hồ Lăngggggggg!!! AAAAAAAA!!! Hồ Lănggggggg!!!”
Lão A cũng có hơi bất ngờ, phải nhờ bảo vệ mở đường mới thuận lợi đi được ra ngoài. Trên đường đi, Hồ Loạn liên tục vẫy tay với fan. Hiện giờ cậu đang ngày một phất lên, cho dù trước kia chỉ là diễn viên phụ trong phim [Mê thành] cũng đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Mùa hè cũng chính là một bãi chiến trường. Trịnh Thế Bân có ba bộ phim nhựa được công chiếu, giới truyền thông không ngừng đăng tin hè này đã bị Trịnh Thế Bân bao hết rồi.
Còn Hồ Loạn, ngoài phim [Mê thành] ra thì phim đề tài thanh xuân vườn trường mà cậu tham gia cũng sắp công chiếu.
Phim truyền hình mà lão A nhận cho cậu chính thức khai máy. Phim sẽ quay cảnh đầu tiên ở phía nam thành phố C tại biển X. [Mê thành] sẽ công chiếu vào ngày 15 tháng 7. Ngày ấy cậu sẽ tới thủ đô giao lưu với khán giả, Trịnh Thế Bân cũng sẽ có mặt. Triệu Dĩ Văn thì đang mang bầu nên không tiện ra mặt, nếu gặp phải fan cuồng tấn công, tiểu tổ tông đầu tiên của Hoắc gia mà có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm nổi đây?
Cho nên Tưởng Dịch xua tay nói cô đừng có đến.
Vì thế Triệu Dĩ Văn quay một đoạn clip ngắn đăng lên mạng để tuyên truyền cho phim. Trong clip, Triệu Dĩ Văn biến mất mấy tháng nay đang mặc một bộ váy trắng dành cho bà bầu, một tay ôm bụng, khiến không ít fan hú hét hưởng ứng.
Hôm tuyên truyền phim, Trịnh Thế Bân và Hồ Loạn tụ họp. Tầm mắt hai người giao nhau, miệng hơi cười một chút rồi lập tức trở lại như bình thường. Ở đây bị fan quây lấy, khiến cả hai không ở gần nhau được một phút nào. Tưởng Dịch vui mừng vỗ vỗ vai của Hồ Loạn, “Sau này nếu muốn tìm cậu đóng phim của tôi, không biết cậu còn có thời gian không nữa? Nghe nói lịch lão A sắp xếp cho cậu đã kín mít đến tận năm sau rồi.”
Hồ Loạn cười đáp, “Chỉ cần chú nói một câu, cháu nhất định sẽ nhận lời tham gia.”
Trịnh Thế Bân như cười như không đứng gần đó, nhân lúc không có ai liền nhanh chóng tiến đến nói thầm vào tai cậu, “Anh chờ vằn thắn của em.” Nói xong còn thổi một hơi vào tai cậu.
Hồ Loạn hơi rụt cổ lại, trên mặt vẫn là vẻ đứng đắn, giống như chỉ đang nói chuyện về bộ phim cùng Trịnh Thế Bân.
Không bao lâu sau, Tưởng Dịch bắt đầu công chiếu những hình ảnh giới thiệu phim cuối cùng suốt 6 phút. Đương nhiên đều là những hình ảnh đã được chỉnh sửa biên tập. Cảnh đánh võ có khung cảnh cực kỳ rộng lớn, Hồ Loạn hơi sững người, hỏi, “Đây là ảnh chụp của em à?” Cậu có cảm tưởng như kia không phải là mình.
Trong bóng tối, Trịnh Thế Bân thản nhiên nhìn lên màn hình, hình ảnh của ba người cực kỳ mạnh mẽ, rất hấp dẫn người xem.
Fan có mặt tại đây hú hét như điên. Cho đến lúc buổi tuyên truyền kết thúc, lửa nóng vẫn không thuyên giảm.
[Mê thành] cũng cho ra mắt game ăn theo, tổ phim còn xuất ra 20 mô hình nhân vật trong game tặng cho fan có mặt tại hội trường, mỗi người bốc thăm rồi lấy một hình. Sau cùng có một em gái đi lên cầm micro, run run nói, “Em có thể…có thể chụp chung với anh một bức ảnh không?”
Hồ Loạn đáp, “Đương nhiên có thể.”
Phóng viên tại hội trường cũng đặt ra các câu hỏi bình thường fan trên mạng hay hỏi, “Xin hỏi, trong phim này Tư Âm có thích Trịnh Thế Bân không? Bức ảnh ngoái đầu lại nhìn kia không giống tình nghĩa huynh đệ lắm.”
Hồ Loạn vò đầu, cười khẽ, “Không phải là tình cảm yêu đương, sau này bọn họ đều có cuộc sống riêng, không còn gặp nhau trên giang hồ nữa.”
Khán giả bày vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, bọn họ cũng đoán được cái kết sẽ là như thế rồi.
“Lần đầu tiên tham gia phim của đạo diễn Tưởng, hơn nữa lại hợp tác cùng rất nhiều nghệ sĩ lão làng, xin hỏi anh có cảm nghĩ thế nào?”
Còn có thể nghĩ thế nào kia chứ…
Hồ Loạn cười ôn hòa, “Rất lo lắng và hồi hộp, chỉ sợ mình diễn không tốt sẽ bị đạo diễn mắng.”
Fan bắt đầu hú lên, Tưởng Dịch chủ động nói vào micro, “Hồ Lăng diễn rất tốt, ở phim trường tôi hầu như không phải mắng cậu ấy lần nào.”
MC lại đặt câu hỏi khác đối với Trịnh Thế Bân, “Anh cảm thấy Hồ Lăng thế nào?”
Trịnh Thế Bân đầu tiên là vẫy tay cười với fan, trước mặt người khác, anh luôn giữ hình tượng mỉm cười nhẹ, “Là một người rất chịu khó học hỏi, ít nói, nhưng hễ gặp phải vấn đề không hiểu, cậu ấy sẽ chủ động trao đổi với mọi người.”
Hồ Loạn đang nhìn ảnh đế, đột nhiên bị hỏi, “Sau này anh có tính toán thế nào?”
“Tiếp tục chăm chỉ đóng phim…Đúng vậy, tôi sẽ nỗ lực diễn thật tốt.” Ngoài việc cố gắng diễn thật tốt thì còn có thể nói cái gì đây chứ.
“Tôi tin các fan ở đây đều vô cùng quan tâm tới một vấn đề, đó chính là, tiêu chuẩn người yêu của Hồ Lăng là gì?”
Hồ Loạn có hơi ngại ngùng, vò đầu một chút rồi trả lời, “Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
MC “ai dô” một tiếng rồi lại quay sang hỏi Trịnh Thế Bân.
Trịnh Thế Bân liếc mắt về phía người nào đó, thản nhiên trả lời, “Thấp hơn tôi một chút, tuổi tác cũng đừng cách tôi quá 10 tuổi, biết nấu cơm, tôi thích ăn cá cho nên rất muốn người đó biết nấu canh cá.”
Trịnh Thế Bân nói xong, tim Hồ Loạn đập “thùm thụp” một trận. Trước kia anh cũng đâu có nói là mình thích ăn cá đâu.
MC lại hỏi tiếp gần đây Trịnh Thế Bân đã muốn yêu đương chưa, Trịnh Thế Bân cười nhẹ, “Rồi, muốn yêu rồi.”
“Vì thấy bạn tốt Triệu Dĩ Văn kết hôn nên cũng muốn sao?”
Trịnh Thế Bân lắc đầu rồi lại gật đầu, “Nói thật thì đúng là có hơi bị kích thích.”
Khán giả ở dưới rú lên một trận.
Tiếp theo là quá trình tặng chữ ký, chụp ảnh. Đợi cho đến khi kết thúc thì đã sắp đến 11 giờ rồi. Hồ Loạn xoa bóp cổ tay, hỏi lão A, “Em có thể nghỉ mấy ngày được không?”
“Mệt à?” Lão A quay đầu đưa cho cậu tập kịch bản.
“Cậu có thời gian 3 ngày, ở nhà rèn luyện một chút, trang phục của phim cổ trang kín mít, cẩn thận bị cảm nắng.”
Hồ Loạn hơi cười, nhận lấy tập kịch bản nhìn qua một chút. Dạo này toàn đóng phim hiện đại, cuối cùng cũng được đổi vị rồi.
“Em biết rồi.”
Trên đường về, cậu dừng lại ở trước siêu thị, thuận tiện mua một ít quần áo bình thường để thay đổi, sau đó mua thịt cùng vằn thắn rồi mới đi ra.
Về đến nhà, cửa cũng không đóng, khoảng mấy phút sau, cửa phòng bị mở ra.
Trịnh Thế Bân biết cậu để cửa cho mình. Anh tiến vào, dựa lên khung cửa nhìn Hồ Loạn làm vằn thắn, tốc độ làm rất nhanh, động tác tương đối thành thạo.
“Sao trước đây không thấy anh nói là mình thích ăn cá?” Chẳng lẽ mình lại gặp may, làm trúng món yêu thích của anh.
Trịnh Thế Bân tiến lên, vòng tay ôm eo Hồ Loạn, cằm áp vào mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Còn phải xem là do ai làm nữa.”
Hồ Loạn hơi cứng người, thắt lưng bị ôm có chút không quen, nháy mắt bị mùi hương quen thuộc vây lấy, cậu thả lỏng dựa vào người anh, “Em được nghỉ ba ngày.”
Trịnh Thế Bân cọ cọ lên cậu, cười bảo, “Khéo quá cơ, anh cũng có ba ngày nghỉ.”
Tim đập thình thích, Hồ Loạn kiềm chế hơi thở dồn dập.
Không nỡ để cậu làm một mình, Trịnh Thế Bân cũng bắt đầu xắn tay giúp cậu nấu, tốc độ tuy không được bằng Hồ Loạn nhưng cũng không tồi.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Hồ Loạn cẩn thận hỏi, “Anh có định về không?”
“Về lý thì hẳn là phải về rồi.” Trịnh Thế Bân ném điều khiển xuống, “Nhưng trong lòng lại không muốn rời đi.”
Vòng vo, nói thẳng luôn là không đi là được rồi. Hồ Loạn thầm lẩm mẩm trong lòng.
“Hôm nay là ngày 1 tháng 7. Ba ngày nghỉ tới em có kế hoạch gì chưa?” Trịnh Thế Bân ám muội hỏi, theo như anh biết thì Hồ Loạn nhất định là không có hoạt động gì trong ba ngày tới, vậy hai người có thể nhân dịp này để gia tăng tình cảm một chút.
“Không có, chắc là chỉ ở trong nhà thôi.” Hồ Loạn lau khô tay lại gần anh, bỗng giật mình một cái, ngày 1 tháng 7!
“Em lại quên mất!”
Chiều nay quá trình quay phim không được thuận lợi, lỗi quay liên tiếp, Trương Miện lúc diễn rất ngượng ngùng, An Xán cũng vậy, cô ta vốn xuất thân từ giới người mẫu, không ‘sạch sẽ’ gì, có cảm tình với Hồ Loạn cũng chỉ là muốn chơi đùa, nếu như cậu điên cuồng vì cô ta thì đây chính là chuyện rất đắc ý, nhưng đằng này cậu lại giống như một người gỗ, căn bản không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội gì.
Cơ thể là thứ gì chứ, đã sớm bị quăng ra phía sau đầu rồi, da mặt cũng chẳng còn lại bao nhiêu. (Câu này ý tác giả là An Xán đã không còn lại bao nhiêu liêm sỉ)
Tiểu Chu nhỏ giọng báo cáo sơ qua cho lão A chuyện chiều nay trên phim trường. Buổi tối lão A hỏi Hồ Loạn thì mới biết được tối qua có chuyện như vậy. Kỳ thật Hồ Loạn có thể tố cáo với mình chuyện này cũng là nằm ngoài dự đoán của lão A.
Rất nhiều người gặp phải tình huống tương tự đều sẽ chọn cách giấu trong lòng.
“Em thấy chuyện này cũng không có gì cả. Cây ngay không sợ chết đứng mà anh.” Hồ Loạn trêu đùa nói.
Lão A gật gật đầu, “May mà cậu không bị quyến rũ, chuyện Tô Vi trước kia cậu cũng biết mà. Lúc mới ra mắt thân thế rất sạch sẽ, nếu về sau duy trì được như thế thì sẽ càng có nhiều fan hơn.”
Tim Hồ Loạn dừng lại mất nửa nhịp. Dạo này Tô Vi rất ít khi xuất hiện trước màn ảnh, “Chờ cậu ấy qua được giai đoạn này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Rất khó.” Lão A nở nụ cười, có được mấy người có thể tẩy trắng mình một cách thuận lợi chứ. Một ngày là tiểu tam, suốt đời là tiểu tam, huống hồ cô ta làm tiểu tam đâu phải chỉ có cho một người.
“Không có chuyện gì nữa. Cậu về nghỉ sớm đi. Mai diễn xong thì đi chơi thư giãn đầu óc một chút.”
Hồ Loạn đứng dậy trở về phòng. Cậu gọi đến số của bố Tô, bây giờ cũng muộn rồi, chắc là bố Tô vẫn đang ở nhà, điện thoại kêu chưa đến vài giây thì có người bắt máy.
“Chú, là con, Hồ Loạn đây.”
“Diễn phim vất vả như vậy, sao lại nhớ tới mà gọi cho chú thế này?” Bố Tô cầm điện thoại ngồi trên ghế mây. Hồ Loạn là học trò của ông lúc còn nhỏ, rất ngoan ngoãn.
“Sau đợt phẫu thuật của chú con không tới thăm chú được. Dạo này sức khỏe chú thế nào rồi?”
“Cũng đỡ rồi. Nếu như Tô Vi không chọc giận chú thì sẽ còn khỏe hơn nữa.” Bố Tô hừ lạnh.
Hồ Loạn trầm xuống, “Cậu ấy thế nào ạ?”
“Chả thấy nó về nhà thăm chú gì cả. Gọi điện cũng không nghe máy. Sao chú lại có đứa con như nó cơ chứ. Mấy lời nó thề thốt với chú lúc trước chắc lại thành gió thoảng qua tai mất rồi.” Bố Tô rất tức giận, ngữ khí có chút gấp gáp, đau lòng.
“Chú giữ sức khỏe. Con cũng chưa gặp được cậu ấy. Nếu có gặp con sẽ bảo cậu ấy về thăm chú.” Hồ Loạn không tiện nói về chuyện này, chỉ có thể nhắc ông chú ý giữ gìn sức khỏe.
Hai người nói chuyện linh tinh với nhau đến tận hơn một tiếng mới kết thúc. Lúc cúp điện thoại, Hồ Loạn nhận được một tin nhắn, nhìn tên người gửi tin nhắn, cậu trực tiếp gọi lại.
“Anh vừa mới đi chưa được bao lâu mà em đã gọi điện tâm sự với người khác hơn một tiếng đồng hồ rồi.” Trịnh Thế Bân trêu đùa.
“Em gọi điện nói chuyện với bố của Tô Vi.”
Trịnh Thế Bân hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Ngoan quá, hỏi cái gì nói cái đấy.”
“Cũng không có gì phải giấu giếm với anh mà.” Hồ Loạn cười cười, vừa nằm lên giường vừa nghe điện ngoại. Cậu nằm xuống chỗ ảnh đế ngủ tối qua, vươn tay sờ sờ lên đệm giường, “Chăn vẫn còn mùi của anh đây này.”
Trịnh Thế Bân dựa người vào tường, “Hay tối nay anh lại tới ngủ với em nhé?”
“Ừ, được đấy, anh gả cho em đi, rồi mỗi ngày làm ấm giường giúp em luôn.”
Trịnh Thế Bân nhíu mi, lầm bầm nói, “Câu này hẳn là phải để anh nói mới đúng chứ.”
“Ơ, sao em không nghe thấy anh nói gì thế nhỉ?”
“Không sao. Về sau khắc sẽ nghe được, nghe được rồi khắc sẽ đồng ý.” Trịnh Thế Bân thấp giọng nói qua điện thoại.
Hồ Loạn không chịu thua kém, để điện thoại ra xa tai, “Sao anh lại buồn nôn như thế chứ?”
Ảnh đế dở khóc dở cười, cũng không ngẫm lại xem đề tài này là do ai khơi mào, “Khía cạnh buồn nôn này của anh cũng chỉ có em mới có thể thấy được.”
“Thôi em đi ngủ đây.” Lười phản bác lại, Hồ Loạn tắt máy trước, mặt mũi đỏ ửng vùi vào trong chăn, cưỡng chế mình đi ngủ.
Trịnh Thế Bân thấy điện thoại bị ngắt đột ngột cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười. Anh quay lại ngồi xuống ghế, lãnh đạm nói với người trước mặt, “Kịch bản không tồi, chúng tôi đồng ý hợp tác.”
—
Quay phim xong là đến thời gian tuyên truyền cho phim [Mê thành], thời gian chuẩn bị hơn nửa năm càng khiến cho nhiều người mong chờ bộ phim hơn. Trên báo chí toàn đăng ảnh chụp đạo cụ và những cảnh quay tinh tế, cuối cùng thì phim cũng sắp ra mắt rồi.
Giờ đã khác xưa, Hồ Loạn đã không còn là một diễn viên quần chúng không có tiếng tăm nữa. Lúc vừa mới xuống máy bay, bên ngoài đã đông nghẹt người đứng đợi cậu. Hồ Loạn khiếp sợ hỏi, “Lão A, đoàn chúng ta có ngồi chung máy bay với minh tinh nổi tiếng nào không?” Nhìn đoàn fan đứng kia, cậu không thể tin được đó là fan của chính mình.
Lão A trấn an cậu, “Hơn 6 tháng nay cậu cũng diễn không ít phim, số lượng fan như thế này cũng là hiển nhiên.”
“Nhưng cũng nhiều quá ấy.”
“Năm ấy lúc Triệu Dĩ Văn ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, lượng fan so với cậu bây giờ còn nhiều hơn gấp mấy lần. Cậu phải quen dần đi.” Nhắc tới nghệ sĩ thành công nhất dưới tay mình, trên mặt lão A lộ ra nét cười.
Trên đường đi tới xe bảo mẫu mà công ty đã sắp xếp sẵn ở sân bay, Hồ Loạn nghe thấy tiếng la hét đến đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
“Hồ Lăngggggggg!!! AAAAAAAA!!! Hồ Lănggggggg!!!”
Lão A cũng có hơi bất ngờ, phải nhờ bảo vệ mở đường mới thuận lợi đi được ra ngoài. Trên đường đi, Hồ Loạn liên tục vẫy tay với fan. Hiện giờ cậu đang ngày một phất lên, cho dù trước kia chỉ là diễn viên phụ trong phim [Mê thành] cũng đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Mùa hè cũng chính là một bãi chiến trường. Trịnh Thế Bân có ba bộ phim nhựa được công chiếu, giới truyền thông không ngừng đăng tin hè này đã bị Trịnh Thế Bân bao hết rồi.
Còn Hồ Loạn, ngoài phim [Mê thành] ra thì phim đề tài thanh xuân vườn trường mà cậu tham gia cũng sắp công chiếu.
Phim truyền hình mà lão A nhận cho cậu chính thức khai máy. Phim sẽ quay cảnh đầu tiên ở phía nam thành phố C tại biển X. [Mê thành] sẽ công chiếu vào ngày 15 tháng 7. Ngày ấy cậu sẽ tới thủ đô giao lưu với khán giả, Trịnh Thế Bân cũng sẽ có mặt. Triệu Dĩ Văn thì đang mang bầu nên không tiện ra mặt, nếu gặp phải fan cuồng tấn công, tiểu tổ tông đầu tiên của Hoắc gia mà có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm nổi đây?
Cho nên Tưởng Dịch xua tay nói cô đừng có đến.
Vì thế Triệu Dĩ Văn quay một đoạn clip ngắn đăng lên mạng để tuyên truyền cho phim. Trong clip, Triệu Dĩ Văn biến mất mấy tháng nay đang mặc một bộ váy trắng dành cho bà bầu, một tay ôm bụng, khiến không ít fan hú hét hưởng ứng.
Hôm tuyên truyền phim, Trịnh Thế Bân và Hồ Loạn tụ họp. Tầm mắt hai người giao nhau, miệng hơi cười một chút rồi lập tức trở lại như bình thường. Ở đây bị fan quây lấy, khiến cả hai không ở gần nhau được một phút nào. Tưởng Dịch vui mừng vỗ vỗ vai của Hồ Loạn, “Sau này nếu muốn tìm cậu đóng phim của tôi, không biết cậu còn có thời gian không nữa? Nghe nói lịch lão A sắp xếp cho cậu đã kín mít đến tận năm sau rồi.”
Hồ Loạn cười đáp, “Chỉ cần chú nói một câu, cháu nhất định sẽ nhận lời tham gia.”
Trịnh Thế Bân như cười như không đứng gần đó, nhân lúc không có ai liền nhanh chóng tiến đến nói thầm vào tai cậu, “Anh chờ vằn thắn của em.” Nói xong còn thổi một hơi vào tai cậu.
Hồ Loạn hơi rụt cổ lại, trên mặt vẫn là vẻ đứng đắn, giống như chỉ đang nói chuyện về bộ phim cùng Trịnh Thế Bân.
Không bao lâu sau, Tưởng Dịch bắt đầu công chiếu những hình ảnh giới thiệu phim cuối cùng suốt 6 phút. Đương nhiên đều là những hình ảnh đã được chỉnh sửa biên tập. Cảnh đánh võ có khung cảnh cực kỳ rộng lớn, Hồ Loạn hơi sững người, hỏi, “Đây là ảnh chụp của em à?” Cậu có cảm tưởng như kia không phải là mình.
Trong bóng tối, Trịnh Thế Bân thản nhiên nhìn lên màn hình, hình ảnh của ba người cực kỳ mạnh mẽ, rất hấp dẫn người xem.
Fan có mặt tại đây hú hét như điên. Cho đến lúc buổi tuyên truyền kết thúc, lửa nóng vẫn không thuyên giảm.
[Mê thành] cũng cho ra mắt game ăn theo, tổ phim còn xuất ra 20 mô hình nhân vật trong game tặng cho fan có mặt tại hội trường, mỗi người bốc thăm rồi lấy một hình. Sau cùng có một em gái đi lên cầm micro, run run nói, “Em có thể…có thể chụp chung với anh một bức ảnh không?”
Hồ Loạn đáp, “Đương nhiên có thể.”
Phóng viên tại hội trường cũng đặt ra các câu hỏi bình thường fan trên mạng hay hỏi, “Xin hỏi, trong phim này Tư Âm có thích Trịnh Thế Bân không? Bức ảnh ngoái đầu lại nhìn kia không giống tình nghĩa huynh đệ lắm.”
Hồ Loạn vò đầu, cười khẽ, “Không phải là tình cảm yêu đương, sau này bọn họ đều có cuộc sống riêng, không còn gặp nhau trên giang hồ nữa.”
Khán giả bày vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, bọn họ cũng đoán được cái kết sẽ là như thế rồi.
“Lần đầu tiên tham gia phim của đạo diễn Tưởng, hơn nữa lại hợp tác cùng rất nhiều nghệ sĩ lão làng, xin hỏi anh có cảm nghĩ thế nào?”
Còn có thể nghĩ thế nào kia chứ…
Hồ Loạn cười ôn hòa, “Rất lo lắng và hồi hộp, chỉ sợ mình diễn không tốt sẽ bị đạo diễn mắng.”
Fan bắt đầu hú lên, Tưởng Dịch chủ động nói vào micro, “Hồ Lăng diễn rất tốt, ở phim trường tôi hầu như không phải mắng cậu ấy lần nào.”
MC lại đặt câu hỏi khác đối với Trịnh Thế Bân, “Anh cảm thấy Hồ Lăng thế nào?”
Trịnh Thế Bân đầu tiên là vẫy tay cười với fan, trước mặt người khác, anh luôn giữ hình tượng mỉm cười nhẹ, “Là một người rất chịu khó học hỏi, ít nói, nhưng hễ gặp phải vấn đề không hiểu, cậu ấy sẽ chủ động trao đổi với mọi người.”
Hồ Loạn đang nhìn ảnh đế, đột nhiên bị hỏi, “Sau này anh có tính toán thế nào?”
“Tiếp tục chăm chỉ đóng phim…Đúng vậy, tôi sẽ nỗ lực diễn thật tốt.” Ngoài việc cố gắng diễn thật tốt thì còn có thể nói cái gì đây chứ.
“Tôi tin các fan ở đây đều vô cùng quan tâm tới một vấn đề, đó chính là, tiêu chuẩn người yêu của Hồ Lăng là gì?”
Hồ Loạn có hơi ngại ngùng, vò đầu một chút rồi trả lời, “Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
MC “ai dô” một tiếng rồi lại quay sang hỏi Trịnh Thế Bân.
Trịnh Thế Bân liếc mắt về phía người nào đó, thản nhiên trả lời, “Thấp hơn tôi một chút, tuổi tác cũng đừng cách tôi quá 10 tuổi, biết nấu cơm, tôi thích ăn cá cho nên rất muốn người đó biết nấu canh cá.”
Trịnh Thế Bân nói xong, tim Hồ Loạn đập “thùm thụp” một trận. Trước kia anh cũng đâu có nói là mình thích ăn cá đâu.
MC lại hỏi tiếp gần đây Trịnh Thế Bân đã muốn yêu đương chưa, Trịnh Thế Bân cười nhẹ, “Rồi, muốn yêu rồi.”
“Vì thấy bạn tốt Triệu Dĩ Văn kết hôn nên cũng muốn sao?”
Trịnh Thế Bân lắc đầu rồi lại gật đầu, “Nói thật thì đúng là có hơi bị kích thích.”
Khán giả ở dưới rú lên một trận.
Tiếp theo là quá trình tặng chữ ký, chụp ảnh. Đợi cho đến khi kết thúc thì đã sắp đến 11 giờ rồi. Hồ Loạn xoa bóp cổ tay, hỏi lão A, “Em có thể nghỉ mấy ngày được không?”
“Mệt à?” Lão A quay đầu đưa cho cậu tập kịch bản.
“Cậu có thời gian 3 ngày, ở nhà rèn luyện một chút, trang phục của phim cổ trang kín mít, cẩn thận bị cảm nắng.”
Hồ Loạn hơi cười, nhận lấy tập kịch bản nhìn qua một chút. Dạo này toàn đóng phim hiện đại, cuối cùng cũng được đổi vị rồi.
“Em biết rồi.”
Trên đường về, cậu dừng lại ở trước siêu thị, thuận tiện mua một ít quần áo bình thường để thay đổi, sau đó mua thịt cùng vằn thắn rồi mới đi ra.
Về đến nhà, cửa cũng không đóng, khoảng mấy phút sau, cửa phòng bị mở ra.
Trịnh Thế Bân biết cậu để cửa cho mình. Anh tiến vào, dựa lên khung cửa nhìn Hồ Loạn làm vằn thắn, tốc độ làm rất nhanh, động tác tương đối thành thạo.
“Sao trước đây không thấy anh nói là mình thích ăn cá?” Chẳng lẽ mình lại gặp may, làm trúng món yêu thích của anh.
Trịnh Thế Bân tiến lên, vòng tay ôm eo Hồ Loạn, cằm áp vào mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Còn phải xem là do ai làm nữa.”
Hồ Loạn hơi cứng người, thắt lưng bị ôm có chút không quen, nháy mắt bị mùi hương quen thuộc vây lấy, cậu thả lỏng dựa vào người anh, “Em được nghỉ ba ngày.”
Trịnh Thế Bân cọ cọ lên cậu, cười bảo, “Khéo quá cơ, anh cũng có ba ngày nghỉ.”
Tim đập thình thích, Hồ Loạn kiềm chế hơi thở dồn dập.
Không nỡ để cậu làm một mình, Trịnh Thế Bân cũng bắt đầu xắn tay giúp cậu nấu, tốc độ tuy không được bằng Hồ Loạn nhưng cũng không tồi.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Hồ Loạn cẩn thận hỏi, “Anh có định về không?”
“Về lý thì hẳn là phải về rồi.” Trịnh Thế Bân ném điều khiển xuống, “Nhưng trong lòng lại không muốn rời đi.”
Vòng vo, nói thẳng luôn là không đi là được rồi. Hồ Loạn thầm lẩm mẩm trong lòng.
“Hôm nay là ngày 1 tháng 7. Ba ngày nghỉ tới em có kế hoạch gì chưa?” Trịnh Thế Bân ám muội hỏi, theo như anh biết thì Hồ Loạn nhất định là không có hoạt động gì trong ba ngày tới, vậy hai người có thể nhân dịp này để gia tăng tình cảm một chút.
“Không có, chắc là chỉ ở trong nhà thôi.” Hồ Loạn lau khô tay lại gần anh, bỗng giật mình một cái, ngày 1 tháng 7!
“Em lại quên mất!”