Hôn một lúc lâu hai người mới chịu tách ra. Khoang miệng của cả hai đều tràn ngập mùi kem đánh răng. Hai tay Hồ Loạn vòng lên cổ của Trịnh Thế Bân, khúc khích cười, “Em chưa từng nghĩ sẽ có một ngày em lại có thể đối mặt với anh ở khoảng cách gần đến như vậy.”
“Anh cũng không nghĩ đó là em.” Trịnh Thế Bân vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa trán Hồ Loạn.
Trịnh Thế Bân cũng đã từng lo lắng về một nửa của đời mình sau này, có thể sẽ có người nào đó, mà cũng có thể sẽ không. Ánh mắt nóng bỏng của Hồ Loạn đã tiến thẳng vào trong lòng anh, cho nên anh luôn nhớ rõ về cậu, mang theo cảm giác tò mò cùng hứng thú, từng bước tiến vào thế giới của cậu.
Thời tiết ngày mùng 7 không phải là quá nóng. Hồ Loạn nằm úp sấp trên đùi Trịnh Thế Bân, chuẩn bị ngủ trưa. Không biết có phải do tối qua cậu ngủ quá nhiều hay không mà bây giờ đầu óc có chút mơ màng. Cậu ôm thắt lưng của anh, cọ cọ người rồi bảo, “Em muốn đi thăm chị Dĩ Văn.”
Trịnh Thế Bân đang nhắm mắt liền mở mắt ra, “Bụng của cô ấy cũng to rồi.” Triệu Dĩ Văn sau khi mang thai liền an phận ở nhà dưỡng thai.
Lúc này anh mới nhận ra, từ lúc quen biết Hồ Loạn đến nay cũng đã được gần 2 năm rồi.
Nghe nói hai người muốn tới thăm mình, Triệu Dĩ Văn rất mừng. Cô đỡ bụng đi quanh nhà quét tước dọn dẹp một lượt, sau khi mang thai cơ thể cũng bị mập lên, nhưng cũng không tính là khó coi.
Hồ Loạn và Trịnh Thế Bân mua đồ dành cho em bé đến tặng Triệu Dĩ Văn. Triệu Dĩ Văn rất thích, “Ở nhà buồn sắp chết rồi đây này. Cả ngày chỉ có thể đi loanh quanh rồi ăn cơm, nhà thì lớn mà ngay cả một người nói chuyện cũng chẳng có.”
“Cố gắng thêm mấy tháng nữa là được rồi.” Hồ Loạn nhìn bụng cô.
Triệu Dĩ Văn xoa xoa bụng, “Mấy tháng sau chắc chị đang gào thóc trên bàn đẻ mất.”
Hồ Loạn ngạc nhiên hỏi, “Chị không định sinh mổ à?”
Triệu Dĩ Văn cười cười, cô cũng muốn sinh mổ nhưng sinh như thế sẽ không tốt cho cục cưng của mình, “Ừ, thai đầu sinh tự nhiên vẫn tốt hơn chứ em.” Cô không định chỉ dừng lại ở một con.
“Mà hai người đến chung với nhau khiến tôi thật ngạc nhiên đấy nhé.” Cô cứ có cảm giác quan hệ hai người thật tốt. Triệu Dĩ Văn nhìn ánh mắt ôn nhu của Trịnh Thế Bân, tay anh thỉnh thoảng còn đụng chạm vào tay của Hồ Loạn. Hồ Loạn ngại ngùng, hơi dịch người về bên trái.
Triệu Dĩ Văn chưa từng thấy Trịnh Thế Bân nhìn ai đó như nhìn Hồ Loạn lúc này. Cô thấy hết nhưng không nói lời nào. Dù có là bạn bè tốt đến đâu thì chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra được.
Hồ Loạn tiến lên, cẩn thận sờ lên cái bụng bầu của Triệu Dĩ Văn, “Lên chức mẹ thật sướng.”
“Đúng thế.” Triệu Dĩ Văn yêu chiều xoa bụng của mình. “Mà em đã bảo chị giúp việc nấu cơm rồi, hai người ở lại ăn đi.”
“Không cần đâu. Chế độ ăn của em không giống với của bọn anh. Tính trước ngày sinh đi rồi nghỉ ngơi cho thật tốt. Hôm em sinh anh và Hồ Loạn sẽ tới thăm cục cưng của em.”
Triệu Dĩ Văn là phụ nữ, rất mẫn cảm, cho nên cô liền nắm bắt được cụm từ trọng điểm “anh và Hồ Loạn”. Hồ Loạn giúp cô đứng lên, cô tiễn hai người ra đến cửa. Lúc đi bên cạnh Hồ Loạn, trong mũi cô tràn ngập mùi của Trịnh Thế Bân, quá giống. Cô và Trịnh Thế Bân hợp tác với nhau rất nhiều lần, ban đầu báo chí còn tung hô hai người chính là “kim đồng ngọc nữ”, nhưng Triệu Dĩ Văn đã sớm biết chuyện này là không thể nào. Tuy bề ngoài của Trịnh Thế Bân rất hút phái nữ, nhưng thực ra anh lại là…
Hồ Loạn cẩn thận đỡ cô, tới cửa thì buông tay ra, “Bọn em đi trước đây.”
“Ừm, bye bye.” Nhìn bóng người đi xa, Triệu Dĩ Văn nắm khung cửa, không dám nghĩ nhiều, thở dài đi lên tầng ngủ.
Hồ Loạn nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, sầm uất đến mê người, cậu vươn tay đón ánh nắng, miệng mỉm cười, đột nhiên quay đầu lại nói với ảnh đế, “Tết năm nay anh về nhà cùng em được không?” Tuy miệng mỉm cười nhưng tay lại phát run, chỉ có cậu mới biết được, Trương Thục nhất định sẽ đánh chết mình mất.
Cậu đã kéo theo đứa con trai mà Trương Thục vẫn luôn tự hào trở thành một người đồng tính luyến ái.
Lúc các nam sinh khác yêu sớm thì Hồ Loạn lại đang rối rắm về chuyện mình thích đàn ông. Cho nên lúc đó Trương Thục vẫn rất vừa lòng với Hồ Loạn, vì bà luôn miệng kêu Hồ Loạn không được yêu đương sớm.
Chỉ sợ là bà chưa từng nghĩ cậu lại đi thích đàn ông.
Điều hòa trong xe cũng không thể tiêu tán lãnh ý trên người, Hồ Loạn dựa đầu lên cửa kính xe, nhắm mắt lại, càng nghĩ càng sợ.
Trịnh Thế Bân không hiểu, liền hỏi lại, “Sao đột nhiên lại nói tới chuyện này?”
“Chỉ là…muốn gặp…” Hồ Loạn cúi đầu.
Trịnh Thế Bân cẩn thận quan sát cậu, sau đó quyết định vòng xe tới một rạp chiếu phim ở gần đây.
“Sao anh lại lái xe tới đây?” Hồ Loạn không định xuống xe. Cậu bị nhận ra thì cũng không sao, nhưng Trịnh Thế Bân thì khác.
Trịnh Thế Bân xuống xe, vòng qua mở cửa xe bên kia, kéo tay cậu ra ngoài, anh còn đưa cho cậu một chiếc khẩu trang, sau đó đi thẳng tới quầy bán vé.
Người bán vé trông rất trẻ, liếc nhìn hai người đàn ông trước mặt, sau đó chỉ tay vào một người, “Trịnh…” Kết quả cả nửa ngày vẫn không thốt lên được hết câu.
Ăn mặc như thế này quả thật là không tiện. Vóc dáng của Trịnh Thế Bân rất chói mắt, khí chất cũng không thể khinh thường. Hồ Loạn mãnh mẽ kéo tay anh đi vào thang máy, bỏ khẩu trang xuống, thở một hơi, đưa lưng về phía camera ngăn tầm nhìn, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Hôm nay có một bộ phim rất hài. Anh thấy em tâm tình không tốt, mà anh lại chẳng biết cách dỗ dành.” Trịnh Thế Bân cầm tay Hồ Loạn, tay cậu đầy mồ hôi nhưng anh cũng không buông ra. Anh kéo tay cậu đến bên môi rồi hôn xuống.
“Đinh!” cửa thang máy mở ra.
Bên ngoài rất đông người, Trịnh Thế Bân lập xoay người chống tay chắn trước mặt Hồ Loạn, vì cậu vừa mới bỏ khẩu trang xuống nên lúc này mặt đang lộ ra ngoài.
Hồ Loạn cảm tưởng như mình đang phát sốt, tận lực áp vào vách thang máy, từ từ thả lỏng, dựa người vào người Trịnh Thế Bân, nói thầm, “Phim hài này không hay đâu, em xem cũng sẽ không vui lên được.” Phim hài thời nay đã không còn giữ được chất hài như ngày xưa nữa rồi.
“Phim đó có sự góp mặt của rất nhiều diễn viên có thâm niên, đều là người anh quen cả, không sợ anh sẽ đi mách với họ lời vừa rồi của em à?” Trịnh Thế Bân ghé vào lỗ tai cậu, thổi một hơi, giọng khàn khàn.
Giận dỗi cào cào lên bụng Trịnh Thế Bân, Hồ Loạn ngẩng đầu lên bảo, “Anh mách đi. Em sẽ nói anh là kẻ đồng lõa.” Giọng nói chuyện hơi to, hai chữ “đồng lõa” thường chỉ được dùng trong những tình huống không tốt đẹp gì, tất cả mọi người trong thang máy liền quay đầu lại nhìn xem người đang nói là ai.
Nhìn một hồi, thấy hai người đeo khẩu trang kín mít, ánh mắt lảng tránh, không phải là có tật giật mình đấy chứ?! Trên người không phải là có mang theo dao hay vũ khí gì đó chứ?
Không ngờ bị mọi người nhìn dữ như thế, Hồ Loạn cảm thấy rất xấu hổ. Cậu hơi giãy ra khỏi vòng tay của Trịnh Thế Bân, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp.
Lúc này trong đám người bỗng có một giọng nữ vang lên, “Trời ạ, người kia trông giống Trịnh Thế Bân quá!”
“Đúng là hơi giống. Mà người bên cạnh cũng giống giống…Hồ Lăng, đúng không?”
Trịnh Thế Bân hơi ho nhẹ, anh nhẹ quay đầu đi, lại lộ ra sườn mặt. Chỉ chưa đầy mấy giây sau, tiếng truy vấn nổi lên càng nhiều.
“Cho bọn em chụp một tấm đi Trịnh Thế Bân!”
“Xin lỗi, mọi người nhận nhầm người rồi.” Cửa vừa mở, Trịnh Thế Bân liền vội kéo tay Hồ Loạn ra ngoài. Chạy tới một cửa hàng mới dừng lại.
“Làm sao bây giờ? Nhỡ mai chúng ta bị lên trang đầu thì sao?” Hồ Loạn vẫn chưa hết kinh hồn, sắc mặt trắng bệch.
Trịnh Thế Bân nhìn cậu trấn an, lại nói, “Hay là công khai nhé?”
“Em không muốn.” Hồ Loạn lập tức cự tuyệt.
Trịnh Thế Bân nhíu mày, có chút giận. Nhưng lại nghĩ đến chuyện sự nghiệp của Hồ Loạn mới phất lên, không chịu nổi dư luận, không giống như mình.
Hồ Loạn nắm tay anh, nhẹ giọng nói, “Em tưởng, anh là ảnh đế thì sẽ sợ công khai chứ?”
Trịnh Thế Bân dùng sức nắm chặt tay Hồ Loạn. Cậu ngồi xụp xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh. Làm việc gì cũng phải có dũng khí dám gánh vác hậu quả, đáng tiếc là cậu lại không dám, vì Trịnh Thế Bân là người của công chúng.
“Anh không có yếu đuối đến mức đấy đâu.” Trịnh Thế Bân ngồi xổm xuống, vuốt ve mặt Hồ Loạn, “Anh còn nghĩ là em chỉ muốn cùng anh thử yêu đương chứ.”
“Thử là thử thế nào?! Anh chính là mối tình đầu của em đấy.” Hồ Loạn đánh lên tay Trịnh Thế Bân.
Cái đánh này không quá đau, Trịnh Thế Bân cười, “Vậy là anh nhặt được báu vật rồi.”
Hồ Loạn hơi đỏ mắt, miệng mở nửa ngày mới nghẹn ngào “hừ” được một tiếng. Cậu đứng dậy toan bước đi, Trịnh Thế Bân lại ôm cậu từ phía sau. Toàn thân Hồ Loạn phát run. Anh cảm thấy Hồ Loạn như lúc này thật xa lạ, nhưng cũng rất đáng yêu.
Hồ Loạn chưa từng thể hiện tính cách này ở trước mặt anh.
“Em muốn anh thưởng gì nào?” Anh nhẹ nắm tay Hồ Loạn.
Hai người đi sóng vai ở trên đường, bất tri bất giác sắp đến được bãi đỗ xe, Hồ Loạn dừng bước, mắt phát sáng nhìn Trịnh Thế Bân, nói, “Anh thưởng gì em sẽ lấy cái đó.”
Thật giống trẻ con. Trịnh Thế Bân cười cười, thấy sắc mặt Hồ Loạn không được tốt, liền nói, “Để anh đưa em tới một chỗ.”
Trịnh Thế Bân đưa cậu tới nhà riêng của mình. Ở đây vẫn giống như lần đầu tiên cậu tới, sạch sẽ không một hạt bụi. Trịnh Thế Bân mở cửa thư phòng, để Hồ Loạn vào trong.
“Nhiều quá!”
Nhìn một đống cúp ở trong phòng đến hoa cả mắt. Hồ Loạn tùy ý liếc mắt nhìn cúp dành cho Nam diễn viên xuất sắc nhất.
“Với anh mà nói thì cúp này đều là vật vô tác dụng.” Trịnh Thế Bân nâng cằm Hồ Loạn lên, bốn mắt nhìn nhau, anh hôn lên môi cậu, cười nói, “Nghịch ngợm.”
Anh muốn nói rằng, cúp trao giải ngày nay đã không còn trong sáng đơn thuần như ngày xưa nữa, người được trao cúp cũng có thể là được người chống lưng đằng sau.
Hồ Loạn không phục, hôn lại anh. Hôm nay cậu đặc biệt lớn mật, lúc hôn còn cắn môi dưới của anh như muốn trả thù, ánh mắt mở to trừng anh nhưng lại không có một chút uy lực nào, ngược lại chỉ khiến anh cảm thấy buồn cười.
Hai người hôn tới hôn lui, không biết là ai động thủ thò tay vào trong quần của đối phương trước, toàn thân của cả hai đổ đầy mồ hôi.
Đầu óc như bị mê hoặc, lúc tỉnh táo lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường rồi. Hồ Loạn mềm nhũn người, thở dốc, cản động tác tay của Trịnh Thế Bân. Cậu liếm môi, nhỏ giọng bảo, “Để em.”
Trịnh Thế Bân ngạc nhiên, trong đầu thầm nhớ lại xem hôm nay Hồ Loạn có uống rượu không, nghe nói uống rượu vào thì con người ta sẽ mạnh dạn hơn. Phải biết rằng Hồ Loạn là kiểu người rất hay ngượng ngùng.
Trên phim là quân sư ôn nhuận như ngọc, trí dũng song toàn trên giường lại trở nên cực kỳ lúng túng, ngượng nghịu.
“Anh nằm xuống đi.” Hồ Loạn trở mình, ngồi lên người anh. Mông cậu chạm vào thứ cứng cứng, không cần nói cũng biết đó là gì. Cậu theo bản năng cắn môi, rướn người về phía trước, thân thể hai người càng thêm áp sát, trong đầu cậu thậm chí còn có thể vẽ ra được hình dạng của thứ đó.
Thật muốn phát điên lên được. Trong đầu nóng bừng lên.
Thân thể cọ sát đã khiến cho tiểu huynh đệ của Trịnh Thế Bân đứng thẳng lên. Anh cố gắng kiềm chế, nhìn vẻ mặt kiên định đã sớm biến mất của Hồ Loạn.
Hô hấp dồn dập, Hồ Loạn cảm thấy ánh đèn trong phòng ngủ thật chói mắt. Cậu cắn răng tắt đèn đi. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào. Trong bóng đêm, thính giác trở nên cực kỳ mẫn cảm, tiếng thở dốc của cả hai quyện vào nhau, Hồ Loạn run tay vói vào trong quần Trịnh Thế Bân, môi mơn trớn môi của anh, từ khóe miệng trượt xuống hầu kết.
Trịnh Thế Bân không nhịn được nuốt nước miếng. Thật…chủ động…
Hồ Loạn cắn hầu kết của anh, nghe tiếng rên của anh. Cậu vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên. Trịnh Thế Bân giữ thắt lưng Hồ Loạn, xoay người nằm lên trên, “Quá chậm.” Anh thật muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Loạn ngay lập tức.
Nụ hôn kịch liệt khiến Hồ Loạn khó thở, mắt nhòe nước.
Độ ấm trên người Trịnh Thế Bân như khiến cậu muốn nổ tung. Trịnh Thế Bân đưa bàn tay to chu du trên người Hồ Loạn, khàn giọng nói, “Tất cả đều là mùi hương mà anh quen thuộc.”
“A…” Hồ Loạn ngửa đầu, hôn lên cổ anh, cả người khô nóng.
Mắt cậu đẫm nước như sắp khóc đến nơi. Trịnh Thế Bân cọ cọ giữa hai chân Hồ Loạn, dẫn dắt cậu đạt tới cao trào. Nhìn cậu liều mạng nhịn tiếng rên, thở hồng hộc ôm lấy chính mình, hành động tràn đầy tín nhiệm.
Trịnh Thế Bân đưa tay vòng quanh nếp uốn ở bên dưới, ngón tay đảo quanh, mắt anh đỏ cả lên. Anh duỗi một ngón tay ấn vào bên trong cậu.
“Ưm…” Hồ Loạn hơi mở mắt rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại. Đùi run run cọ lên chân của anh, cơ thể dán sát lên người anh.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, hơi thở dồn dập chính là liều thuốc kích tình tốt nhất. Hồ Loạn cảm tưởng như mình sắp phát điên rồi. Vừa muốn khóc, vừa muốn hét lên, cuối cùng cậu bị anh lấp đầy.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, điện thoại để ở ngay bên gối. Hồ Loạn cũng không hiểu mình lấy khí lực ở đâu ra mà kiên trì muốn nghe máy, chỉ là lúc nhìn thấy tên người gọi đến, mắt cậu lạnh xuống.
“Em nghe máy đi.” Trịnh Thế Bân dừng động tác. Hồ Loạn cảm nhận được lửa nóng trong mắt Trịnh Thế Bân. Cậu lắc đầu, chủ động dán lên người anh. Tay ấn xuống chế độ im lặng. Thả điện thoại xuống sàn nhà. “Em không biết số kia.”
Đêm là thời gian để nghỉ ngơi. Hồ Loạn đột nhiên thất thần nghĩ, nếu như không có Trương Thục thì tốt biết mấy.
Không không không, không nhờ có Trương Thục thì sao cậu có thể ở bên Trịnh Thế Bân lúc này đây cơ chứ.
“Em rất thích anh.” Hồ Loạn cắn tai anh, thở dốc, đầu nóng lên, lúc mở mắt ra cảm thấy cả người như mê mệt.
Trịnh Thế Bân giữ chặt hai tay cậu, ánh mắt như muốn xuyên thủng vào bên trong cậu. Anh mạnh mẽ đẩy hạ thân vào, trầm giọng nói, “Anh yêu em.”
Đêm nay xuân ý dạt dào, Hồ Loạn mơ mơ hồ hồ cảm nhận người mà cậu yêu đang ở trên thân thể của cậu.
Sau đó, Hồ Loạn không còn nhớ rõ được cái gì nữa.
“Anh cũng không nghĩ đó là em.” Trịnh Thế Bân vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa trán Hồ Loạn.
Trịnh Thế Bân cũng đã từng lo lắng về một nửa của đời mình sau này, có thể sẽ có người nào đó, mà cũng có thể sẽ không. Ánh mắt nóng bỏng của Hồ Loạn đã tiến thẳng vào trong lòng anh, cho nên anh luôn nhớ rõ về cậu, mang theo cảm giác tò mò cùng hứng thú, từng bước tiến vào thế giới của cậu.
Thời tiết ngày mùng 7 không phải là quá nóng. Hồ Loạn nằm úp sấp trên đùi Trịnh Thế Bân, chuẩn bị ngủ trưa. Không biết có phải do tối qua cậu ngủ quá nhiều hay không mà bây giờ đầu óc có chút mơ màng. Cậu ôm thắt lưng của anh, cọ cọ người rồi bảo, “Em muốn đi thăm chị Dĩ Văn.”
Trịnh Thế Bân đang nhắm mắt liền mở mắt ra, “Bụng của cô ấy cũng to rồi.” Triệu Dĩ Văn sau khi mang thai liền an phận ở nhà dưỡng thai.
Lúc này anh mới nhận ra, từ lúc quen biết Hồ Loạn đến nay cũng đã được gần 2 năm rồi.
Nghe nói hai người muốn tới thăm mình, Triệu Dĩ Văn rất mừng. Cô đỡ bụng đi quanh nhà quét tước dọn dẹp một lượt, sau khi mang thai cơ thể cũng bị mập lên, nhưng cũng không tính là khó coi.
Hồ Loạn và Trịnh Thế Bân mua đồ dành cho em bé đến tặng Triệu Dĩ Văn. Triệu Dĩ Văn rất thích, “Ở nhà buồn sắp chết rồi đây này. Cả ngày chỉ có thể đi loanh quanh rồi ăn cơm, nhà thì lớn mà ngay cả một người nói chuyện cũng chẳng có.”
“Cố gắng thêm mấy tháng nữa là được rồi.” Hồ Loạn nhìn bụng cô.
Triệu Dĩ Văn xoa xoa bụng, “Mấy tháng sau chắc chị đang gào thóc trên bàn đẻ mất.”
Hồ Loạn ngạc nhiên hỏi, “Chị không định sinh mổ à?”
Triệu Dĩ Văn cười cười, cô cũng muốn sinh mổ nhưng sinh như thế sẽ không tốt cho cục cưng của mình, “Ừ, thai đầu sinh tự nhiên vẫn tốt hơn chứ em.” Cô không định chỉ dừng lại ở một con.
“Mà hai người đến chung với nhau khiến tôi thật ngạc nhiên đấy nhé.” Cô cứ có cảm giác quan hệ hai người thật tốt. Triệu Dĩ Văn nhìn ánh mắt ôn nhu của Trịnh Thế Bân, tay anh thỉnh thoảng còn đụng chạm vào tay của Hồ Loạn. Hồ Loạn ngại ngùng, hơi dịch người về bên trái.
Triệu Dĩ Văn chưa từng thấy Trịnh Thế Bân nhìn ai đó như nhìn Hồ Loạn lúc này. Cô thấy hết nhưng không nói lời nào. Dù có là bạn bè tốt đến đâu thì chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra được.
Hồ Loạn tiến lên, cẩn thận sờ lên cái bụng bầu của Triệu Dĩ Văn, “Lên chức mẹ thật sướng.”
“Đúng thế.” Triệu Dĩ Văn yêu chiều xoa bụng của mình. “Mà em đã bảo chị giúp việc nấu cơm rồi, hai người ở lại ăn đi.”
“Không cần đâu. Chế độ ăn của em không giống với của bọn anh. Tính trước ngày sinh đi rồi nghỉ ngơi cho thật tốt. Hôm em sinh anh và Hồ Loạn sẽ tới thăm cục cưng của em.”
Triệu Dĩ Văn là phụ nữ, rất mẫn cảm, cho nên cô liền nắm bắt được cụm từ trọng điểm “anh và Hồ Loạn”. Hồ Loạn giúp cô đứng lên, cô tiễn hai người ra đến cửa. Lúc đi bên cạnh Hồ Loạn, trong mũi cô tràn ngập mùi của Trịnh Thế Bân, quá giống. Cô và Trịnh Thế Bân hợp tác với nhau rất nhiều lần, ban đầu báo chí còn tung hô hai người chính là “kim đồng ngọc nữ”, nhưng Triệu Dĩ Văn đã sớm biết chuyện này là không thể nào. Tuy bề ngoài của Trịnh Thế Bân rất hút phái nữ, nhưng thực ra anh lại là…
Hồ Loạn cẩn thận đỡ cô, tới cửa thì buông tay ra, “Bọn em đi trước đây.”
“Ừm, bye bye.” Nhìn bóng người đi xa, Triệu Dĩ Văn nắm khung cửa, không dám nghĩ nhiều, thở dài đi lên tầng ngủ.
Hồ Loạn nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, sầm uất đến mê người, cậu vươn tay đón ánh nắng, miệng mỉm cười, đột nhiên quay đầu lại nói với ảnh đế, “Tết năm nay anh về nhà cùng em được không?” Tuy miệng mỉm cười nhưng tay lại phát run, chỉ có cậu mới biết được, Trương Thục nhất định sẽ đánh chết mình mất.
Cậu đã kéo theo đứa con trai mà Trương Thục vẫn luôn tự hào trở thành một người đồng tính luyến ái.
Lúc các nam sinh khác yêu sớm thì Hồ Loạn lại đang rối rắm về chuyện mình thích đàn ông. Cho nên lúc đó Trương Thục vẫn rất vừa lòng với Hồ Loạn, vì bà luôn miệng kêu Hồ Loạn không được yêu đương sớm.
Chỉ sợ là bà chưa từng nghĩ cậu lại đi thích đàn ông.
Điều hòa trong xe cũng không thể tiêu tán lãnh ý trên người, Hồ Loạn dựa đầu lên cửa kính xe, nhắm mắt lại, càng nghĩ càng sợ.
Trịnh Thế Bân không hiểu, liền hỏi lại, “Sao đột nhiên lại nói tới chuyện này?”
“Chỉ là…muốn gặp…” Hồ Loạn cúi đầu.
Trịnh Thế Bân cẩn thận quan sát cậu, sau đó quyết định vòng xe tới một rạp chiếu phim ở gần đây.
“Sao anh lại lái xe tới đây?” Hồ Loạn không định xuống xe. Cậu bị nhận ra thì cũng không sao, nhưng Trịnh Thế Bân thì khác.
Trịnh Thế Bân xuống xe, vòng qua mở cửa xe bên kia, kéo tay cậu ra ngoài, anh còn đưa cho cậu một chiếc khẩu trang, sau đó đi thẳng tới quầy bán vé.
Người bán vé trông rất trẻ, liếc nhìn hai người đàn ông trước mặt, sau đó chỉ tay vào một người, “Trịnh…” Kết quả cả nửa ngày vẫn không thốt lên được hết câu.
Ăn mặc như thế này quả thật là không tiện. Vóc dáng của Trịnh Thế Bân rất chói mắt, khí chất cũng không thể khinh thường. Hồ Loạn mãnh mẽ kéo tay anh đi vào thang máy, bỏ khẩu trang xuống, thở một hơi, đưa lưng về phía camera ngăn tầm nhìn, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Hôm nay có một bộ phim rất hài. Anh thấy em tâm tình không tốt, mà anh lại chẳng biết cách dỗ dành.” Trịnh Thế Bân cầm tay Hồ Loạn, tay cậu đầy mồ hôi nhưng anh cũng không buông ra. Anh kéo tay cậu đến bên môi rồi hôn xuống.
“Đinh!” cửa thang máy mở ra.
Bên ngoài rất đông người, Trịnh Thế Bân lập xoay người chống tay chắn trước mặt Hồ Loạn, vì cậu vừa mới bỏ khẩu trang xuống nên lúc này mặt đang lộ ra ngoài.
Hồ Loạn cảm tưởng như mình đang phát sốt, tận lực áp vào vách thang máy, từ từ thả lỏng, dựa người vào người Trịnh Thế Bân, nói thầm, “Phim hài này không hay đâu, em xem cũng sẽ không vui lên được.” Phim hài thời nay đã không còn giữ được chất hài như ngày xưa nữa rồi.
“Phim đó có sự góp mặt của rất nhiều diễn viên có thâm niên, đều là người anh quen cả, không sợ anh sẽ đi mách với họ lời vừa rồi của em à?” Trịnh Thế Bân ghé vào lỗ tai cậu, thổi một hơi, giọng khàn khàn.
Giận dỗi cào cào lên bụng Trịnh Thế Bân, Hồ Loạn ngẩng đầu lên bảo, “Anh mách đi. Em sẽ nói anh là kẻ đồng lõa.” Giọng nói chuyện hơi to, hai chữ “đồng lõa” thường chỉ được dùng trong những tình huống không tốt đẹp gì, tất cả mọi người trong thang máy liền quay đầu lại nhìn xem người đang nói là ai.
Nhìn một hồi, thấy hai người đeo khẩu trang kín mít, ánh mắt lảng tránh, không phải là có tật giật mình đấy chứ?! Trên người không phải là có mang theo dao hay vũ khí gì đó chứ?
Không ngờ bị mọi người nhìn dữ như thế, Hồ Loạn cảm thấy rất xấu hổ. Cậu hơi giãy ra khỏi vòng tay của Trịnh Thế Bân, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp.
Lúc này trong đám người bỗng có một giọng nữ vang lên, “Trời ạ, người kia trông giống Trịnh Thế Bân quá!”
“Đúng là hơi giống. Mà người bên cạnh cũng giống giống…Hồ Lăng, đúng không?”
Trịnh Thế Bân hơi ho nhẹ, anh nhẹ quay đầu đi, lại lộ ra sườn mặt. Chỉ chưa đầy mấy giây sau, tiếng truy vấn nổi lên càng nhiều.
“Cho bọn em chụp một tấm đi Trịnh Thế Bân!”
“Xin lỗi, mọi người nhận nhầm người rồi.” Cửa vừa mở, Trịnh Thế Bân liền vội kéo tay Hồ Loạn ra ngoài. Chạy tới một cửa hàng mới dừng lại.
“Làm sao bây giờ? Nhỡ mai chúng ta bị lên trang đầu thì sao?” Hồ Loạn vẫn chưa hết kinh hồn, sắc mặt trắng bệch.
Trịnh Thế Bân nhìn cậu trấn an, lại nói, “Hay là công khai nhé?”
“Em không muốn.” Hồ Loạn lập tức cự tuyệt.
Trịnh Thế Bân nhíu mày, có chút giận. Nhưng lại nghĩ đến chuyện sự nghiệp của Hồ Loạn mới phất lên, không chịu nổi dư luận, không giống như mình.
Hồ Loạn nắm tay anh, nhẹ giọng nói, “Em tưởng, anh là ảnh đế thì sẽ sợ công khai chứ?”
Trịnh Thế Bân dùng sức nắm chặt tay Hồ Loạn. Cậu ngồi xụp xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh. Làm việc gì cũng phải có dũng khí dám gánh vác hậu quả, đáng tiếc là cậu lại không dám, vì Trịnh Thế Bân là người của công chúng.
“Anh không có yếu đuối đến mức đấy đâu.” Trịnh Thế Bân ngồi xổm xuống, vuốt ve mặt Hồ Loạn, “Anh còn nghĩ là em chỉ muốn cùng anh thử yêu đương chứ.”
“Thử là thử thế nào?! Anh chính là mối tình đầu của em đấy.” Hồ Loạn đánh lên tay Trịnh Thế Bân.
Cái đánh này không quá đau, Trịnh Thế Bân cười, “Vậy là anh nhặt được báu vật rồi.”
Hồ Loạn hơi đỏ mắt, miệng mở nửa ngày mới nghẹn ngào “hừ” được một tiếng. Cậu đứng dậy toan bước đi, Trịnh Thế Bân lại ôm cậu từ phía sau. Toàn thân Hồ Loạn phát run. Anh cảm thấy Hồ Loạn như lúc này thật xa lạ, nhưng cũng rất đáng yêu.
Hồ Loạn chưa từng thể hiện tính cách này ở trước mặt anh.
“Em muốn anh thưởng gì nào?” Anh nhẹ nắm tay Hồ Loạn.
Hai người đi sóng vai ở trên đường, bất tri bất giác sắp đến được bãi đỗ xe, Hồ Loạn dừng bước, mắt phát sáng nhìn Trịnh Thế Bân, nói, “Anh thưởng gì em sẽ lấy cái đó.”
Thật giống trẻ con. Trịnh Thế Bân cười cười, thấy sắc mặt Hồ Loạn không được tốt, liền nói, “Để anh đưa em tới một chỗ.”
Trịnh Thế Bân đưa cậu tới nhà riêng của mình. Ở đây vẫn giống như lần đầu tiên cậu tới, sạch sẽ không một hạt bụi. Trịnh Thế Bân mở cửa thư phòng, để Hồ Loạn vào trong.
“Nhiều quá!”
Nhìn một đống cúp ở trong phòng đến hoa cả mắt. Hồ Loạn tùy ý liếc mắt nhìn cúp dành cho Nam diễn viên xuất sắc nhất.
“Với anh mà nói thì cúp này đều là vật vô tác dụng.” Trịnh Thế Bân nâng cằm Hồ Loạn lên, bốn mắt nhìn nhau, anh hôn lên môi cậu, cười nói, “Nghịch ngợm.”
Anh muốn nói rằng, cúp trao giải ngày nay đã không còn trong sáng đơn thuần như ngày xưa nữa, người được trao cúp cũng có thể là được người chống lưng đằng sau.
Hồ Loạn không phục, hôn lại anh. Hôm nay cậu đặc biệt lớn mật, lúc hôn còn cắn môi dưới của anh như muốn trả thù, ánh mắt mở to trừng anh nhưng lại không có một chút uy lực nào, ngược lại chỉ khiến anh cảm thấy buồn cười.
Hai người hôn tới hôn lui, không biết là ai động thủ thò tay vào trong quần của đối phương trước, toàn thân của cả hai đổ đầy mồ hôi.
Đầu óc như bị mê hoặc, lúc tỉnh táo lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường rồi. Hồ Loạn mềm nhũn người, thở dốc, cản động tác tay của Trịnh Thế Bân. Cậu liếm môi, nhỏ giọng bảo, “Để em.”
Trịnh Thế Bân ngạc nhiên, trong đầu thầm nhớ lại xem hôm nay Hồ Loạn có uống rượu không, nghe nói uống rượu vào thì con người ta sẽ mạnh dạn hơn. Phải biết rằng Hồ Loạn là kiểu người rất hay ngượng ngùng.
Trên phim là quân sư ôn nhuận như ngọc, trí dũng song toàn trên giường lại trở nên cực kỳ lúng túng, ngượng nghịu.
“Anh nằm xuống đi.” Hồ Loạn trở mình, ngồi lên người anh. Mông cậu chạm vào thứ cứng cứng, không cần nói cũng biết đó là gì. Cậu theo bản năng cắn môi, rướn người về phía trước, thân thể hai người càng thêm áp sát, trong đầu cậu thậm chí còn có thể vẽ ra được hình dạng của thứ đó.
Thật muốn phát điên lên được. Trong đầu nóng bừng lên.
Thân thể cọ sát đã khiến cho tiểu huynh đệ của Trịnh Thế Bân đứng thẳng lên. Anh cố gắng kiềm chế, nhìn vẻ mặt kiên định đã sớm biến mất của Hồ Loạn.
Hô hấp dồn dập, Hồ Loạn cảm thấy ánh đèn trong phòng ngủ thật chói mắt. Cậu cắn răng tắt đèn đi. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào. Trong bóng đêm, thính giác trở nên cực kỳ mẫn cảm, tiếng thở dốc của cả hai quyện vào nhau, Hồ Loạn run tay vói vào trong quần Trịnh Thế Bân, môi mơn trớn môi của anh, từ khóe miệng trượt xuống hầu kết.
Trịnh Thế Bân không nhịn được nuốt nước miếng. Thật…chủ động…
Hồ Loạn cắn hầu kết của anh, nghe tiếng rên của anh. Cậu vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên. Trịnh Thế Bân giữ thắt lưng Hồ Loạn, xoay người nằm lên trên, “Quá chậm.” Anh thật muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Loạn ngay lập tức.
Nụ hôn kịch liệt khiến Hồ Loạn khó thở, mắt nhòe nước.
Độ ấm trên người Trịnh Thế Bân như khiến cậu muốn nổ tung. Trịnh Thế Bân đưa bàn tay to chu du trên người Hồ Loạn, khàn giọng nói, “Tất cả đều là mùi hương mà anh quen thuộc.”
“A…” Hồ Loạn ngửa đầu, hôn lên cổ anh, cả người khô nóng.
Mắt cậu đẫm nước như sắp khóc đến nơi. Trịnh Thế Bân cọ cọ giữa hai chân Hồ Loạn, dẫn dắt cậu đạt tới cao trào. Nhìn cậu liều mạng nhịn tiếng rên, thở hồng hộc ôm lấy chính mình, hành động tràn đầy tín nhiệm.
Trịnh Thế Bân đưa tay vòng quanh nếp uốn ở bên dưới, ngón tay đảo quanh, mắt anh đỏ cả lên. Anh duỗi một ngón tay ấn vào bên trong cậu.
“Ưm…” Hồ Loạn hơi mở mắt rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại. Đùi run run cọ lên chân của anh, cơ thể dán sát lên người anh.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, hơi thở dồn dập chính là liều thuốc kích tình tốt nhất. Hồ Loạn cảm tưởng như mình sắp phát điên rồi. Vừa muốn khóc, vừa muốn hét lên, cuối cùng cậu bị anh lấp đầy.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, điện thoại để ở ngay bên gối. Hồ Loạn cũng không hiểu mình lấy khí lực ở đâu ra mà kiên trì muốn nghe máy, chỉ là lúc nhìn thấy tên người gọi đến, mắt cậu lạnh xuống.
“Em nghe máy đi.” Trịnh Thế Bân dừng động tác. Hồ Loạn cảm nhận được lửa nóng trong mắt Trịnh Thế Bân. Cậu lắc đầu, chủ động dán lên người anh. Tay ấn xuống chế độ im lặng. Thả điện thoại xuống sàn nhà. “Em không biết số kia.”
Đêm là thời gian để nghỉ ngơi. Hồ Loạn đột nhiên thất thần nghĩ, nếu như không có Trương Thục thì tốt biết mấy.
Không không không, không nhờ có Trương Thục thì sao cậu có thể ở bên Trịnh Thế Bân lúc này đây cơ chứ.
“Em rất thích anh.” Hồ Loạn cắn tai anh, thở dốc, đầu nóng lên, lúc mở mắt ra cảm thấy cả người như mê mệt.
Trịnh Thế Bân giữ chặt hai tay cậu, ánh mắt như muốn xuyên thủng vào bên trong cậu. Anh mạnh mẽ đẩy hạ thân vào, trầm giọng nói, “Anh yêu em.”
Đêm nay xuân ý dạt dào, Hồ Loạn mơ mơ hồ hồ cảm nhận người mà cậu yêu đang ở trên thân thể của cậu.
Sau đó, Hồ Loạn không còn nhớ rõ được cái gì nữa.