6 giờ sáng, trời bắt đầu mưa. Hồ Loạn bị tiếng mưa làm cho tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng một khoảng mờ mịt.
Cậu vừa động, Trịnh Thế Bân lập tức tỉnh dậy. Anh ôm siết người cậu, nhẹ giọng bảo, “Ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Hồ Loạn ôm chăn bao trùm kín lên người. Trên người cả hai đều không mặc gì, da thịt ấm nóng cọ sát vào nhau, cậu thật sự hưởng thụ cái loại cảm giác này.
“Hồ Loạn, có người cứ gọi điện thoại cho em suốt này.” Trịnh Thế Bân cầm điện thoại, trên màn hình vẫn là một dãy số xa lạ. Anh nhớ tối qua Hồ Loạn có nói không biết số này, nhưng nếu đây thật sự là người quen gọi tới thì sao.
“À.” Hồ Loạn nhìn thoáng qua, thật sự là không biết số này, nhưng vẫn nhấn xuống nút nghe, “Alô, ai thế ạ?”
“Cuối cùng cháu cũng bắt điện thoại!” Bên kia đầu dây là giọng một người đàn bà đang nói rất to.
Mơ hồ cảm giác giọng nói này có vẻ quen quen, Hồ Loạn nhíu mày ngồi dậy, “Cô tìm cháu có việc gì à?”
“Mẹ cháu nhập viện rồi. Cháu mau về nhà đi.”
Cậu liếc qua đồng hồ, đáp lại, “Mẹ cháu vẫn khỏe mà.” Sao có thể nhập viện được chứ. Hồ Loạn định tắt máy, đây có lẽ là kẻ lừa đảo.
“Bố tổ, hôm qua mẹ cháu còn chơi mạt chược với cô kia kìa. Mới đánh được nửa ván thì đột nhiên ngã lăn ra. Bác sĩ nói cái gì mà ung thư phổi ấy. Cháu mau về đi nhớ.”
Lúc mới nhận điện thoại cậu vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, nghe xong câu này cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Trương Thục mắc chứng nghiện rượu và thuốc lá cực kỳ nặng. Hễ cứ cảm thấy có chuyện gì không được như ý của mình mà không thể nào phát tiết thì bà sẽ chơi mạt chược với bạn bè thâu đêm. Tim Hồ Loạn đập thình thịch. Vậy cuộc gọi tối qua…
Hỏi địa chỉ của bệnh viện xong, Hồ Loạn vội vàng đứng lên mặc quần áo.
Trịnh Thế Bân đamh nấu cháo, nghe động tĩnh trong phòng liền ló mặt hỏi, “Sao thế?”
Hồ Loạn đỏ bừng mặt, “Mẹ em nhập viện rồi.”
“Tới sân bay.” Trịnh Thế Bân dứt khoát cởi tạp dề ra, trong lòng cảm thán hôm nay không làm được cơm sáng cho Hồ Loạn rồi. Anh an ủi Hồ Loạn rồi tự mình lái xe đưa cậu ra sân bay. Trên đường đi anh có dừng xe lại mua mấy chiếc bánh bao. Bác gái trung niên “ai dô” một tiếng rồi đề nghị chụp ảnh, xin chữ ký của anh.
“Em có biết tình huống lúc này ra sao rồi không?” Anh đưa bánh bao và sữa đậu nành cho cậu.
Hồ Loạn cầm đồ trong tay nhưng cũng không muốn ăn. Cố gắng để ngữ khí của mình thật bình thường mà trả lời, “Bị ung thư phổi.”
Bệnh ung thư thường rất khó chữa khỏi, Hồ Loạn run run cầm bánh lên miệng cưỡng chế mình ăn một miếng, thật vô vị.
Cậu không có người thân. Lúc bố cậu kết hôn ở ngoài đã cắt đứt quan hệ với gia đình bên nội mất rồi. Ông nội còn tát vào mặt bố, bảo bố làm mất mặt gia đình. Lúc mẹ cậu tự sát, bên nhà ngoại cũng đã cố liều mạng giành quyền nuôi dưỡng cậu nhưng không được.
Cho tới tận lúc ông bà chết cũng chưa được nhìn đến mặt của đứa cháu ngoại yêu quý.
Cậu từng xem một tờ giấy quảng cáo, nói rằng hút thuốc suốt 20 năm, phổi sẽ bị tổn hại. Cậu cũng từng nhắc nhở Trương Thục cẩn thận, nhưng đều bị bà khước từ.
Cho dù bà chưa từng đối xử với cậu như con ruột, nhưng bao nhiêu năm sống cùng nhau như thế, đối với Hồ Loạn mà nói thì cũng coi như là một loại vướng bận.
“Nếu không ổn thì chúng ta liền chuyển viện. Tìm bệnh viện nào có điều kiện chữa trị tốt một chút.” Trịnh Thế Bân đề nghị.
Hồ Loạn khẽ đáp, “Ừm.”
Suốt quãng đường còn lại đều bị bao phủ bởi sự trầm mặc.
Cho đến lúc bước tới trước cổng kiểm tra an ninh, Trịnh Thế Bân vẫn luôn im lặng mà nắm tay Hồ Loạn. Ngón tay xoa xoa tay cậu, thầm thì an ủi. Hồ Loạn không muốn nói thì anh sẽ không hỏi.
“Anh về đi. Anh còn phải quay phim mà.” Tối qua cậu đã tìm hiểu thông tin rồi, hiện tại Trịnh Thế Bân đang nhận quay hai bộ phim. Mỗi lần quay đều là chạy tới chạy lui giữa hai trường quay. Ba ngày cũng có thể quay được một số cảnh quay ngắn.
“Không cần, anh đi cùng em.”
Hồ Loạn ngẩng đầu, phát hiện trong tay ảnh đế có hai tấm vé máy bay, nhất thời sửng sốt, sau đó ảm đạm bảo, “Không cần như thế đâu.”
Nhớ ra anh còn chưa ăn sáng, bánh bao cũng đều là đưa hết cho mình. Cậu đưa số bánh bao còn lại cho Trịnh Thế Bân.
Trịnh Thế Bân nhận lấy, đứng xử lý hai cái bánh bao ngay trước mặt Hồ Loạn, ăn xong còn làm ra bộ dạng mình đã no, sau đó mới bảo, “Đi thôi.”
Hồ Loạn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn cách im lặng. Tay của cậu vẫn bị anh nắm lấy.
Hai người ngồi máy bay nên dĩ nhiên không hề biết tin tức đang tràn lan trên mạng.
Sau 4 giờ bay, Trịnh Thế Bân mở máy lên, điện thoại kêu lên không ngừng.
“Có chuyện gì thế?” Anh gọi điện qua cho trợ lý.
Trợ lý run giọng bảo, “Anh Trịnh, anh bị lên trang nhất rồi. Nói là anh đã có người yêu, sau đó tin đồn loan ra khắp nơi, còn có ảnh chụp của anh với một người đàn ông khác.”
Trịnh Thế Bân từ từ dừng lại. Hồ Loạn tò mò nhìn anh.
Trịnh Thế Bân trấn an nhìn cậu, nhàn nhạt nói, “Bơ bọn họ đi. Mấy ngày nay tôi không về được. Trong nhà đang có chuyện.”
Trong nhà…có chuyện?
Trong lòng Hồ Loạn cảm thấy có chút ấm áp.
—-
Bác sĩ nói Trương Thục đang bị ung thư giai đoạn cuối rồi, vì bà thường xuyên có thói quen gây hại cho sức khỏe, đến lúc bệnh bùng phát mới nhận ra thì đã muộn rồi.
Người đang chăm sóc Trương Thục là một người bạn tốt của bà. Thì ra hôm qua khi ngồi chơi mạt chược cùng nhau, lúc mọi người đang vừa hút thuốc vừa cười ha hả thì sắc mặt Trương Thục bỗng cứng đờ, ngã lăn ra mặt đất, toàn thân run rẩy. Mọi người sợ quá, lập tức gọi cấp cứu. Trương Thục thì lâm vào trạng thái hôn mê, miệng còn hộc máu.
Cuộc điện thoại tối qua chính là mọi người dùng điện thoại Trương Thục gọi cho Hồ Loạn, nhưng Hồ Loạn lại không nhận máy. Sau đó di động hết pin, nhưng vì mọi người vẫn nhớ kỹ số của Hồ Loạn nên lại tiếp tục gọi điện thoại qua cho cậu.
Tối qua…Tối qua cậu đang làm gì chứ?
Hồ Loạn ngồi xụp xuống đất, tay nắm tóc, đầu trống rỗng.
Người đàn bà kia đi đi lại lại, hai tay xoa xoa vào nhau tỏ ý thật rõ ràng, Trịnh Thế Bân nhìn Hồ Loạn đang ngồi xụp xuống mặt đất, lại quay ra hỏi, “Cô chi ra tổng cộng bao nhiêu tiền rồi?”
“Ài, không nhiều lắm đâu. 8 vạn 312 đồng thôi.” Người đàn bà bày vẻ mặt tươi cười.
Trịnh Thế Bân hơi sững người, nhưng cuối cùng vẫn viết chi phiếu cho bà ta.
“Nhà anh chị này định thế nào đây? Rốt cuộc có làm phẫu thuật hay không hả?” Y tá bước tới nhắc nhở, khẩu khí cực kỳ không tốt, đại khái là đã coi trường hợp này chính là con cái sợ bố mẹ làm gánh nặng cho mình.
Người đàn bà kia luống cuống, nói câu “Nhà tôi còn có việc” xong liền bỏ chạy luôn.
Hồ Loạn đứng lên, mặt tái mét, “Hết bao nhiêu, để em đi đóng viện phí.”
“Ừm, đi thôi.”
Nộp tiền xong, Hồ Loạn ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, nhỏ giọng hỏi ảnh đế, “Tin tức trên truyền thông…” Trong tay cậu cầm chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu.
Trịnh Thế Bân ngồi xuống cạnh cậu, day day mi tâm, “Không có gì, không chụp đến em đâu.”
Biết là anh hiểu lầm, Hồ Loạn nhìn một hồi rồi đan năm ngón tay vào tay ảnh đế, “Nhưng sẽ ảnh hưởng đến anh.” Ảnh hưởng tới cả sự nghiệp cùng thanh danh.
Thực ra Trịnh Thế Bân thật sự không quan trọng chuyện này, nghề diễn là công việc của anh nhưng cũng không phải là tất cả. Nếu như là lúc còn trẻ thì anh nhất định sẽ thanh minh cho mình, nhưng đã trải qua bao nhiêu năm, trái tim sớm cũng đã lạnh nhạt, đây cũng chỉ là sự thật được phơi bày ra mà thôi.
“Đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu. Nhưng còn em, bệnh viện với phim trường bên kia thì em định tính thế nào?”
“Em vẫn chưa nói cho lão A biết.” Hồ Loạn cúi đầu, bất đắc dĩ mượn điện thoại của Trịnh Thế Bân gọi cho lão A trình bày sự việc, lão A lúc đầu im lặng vài giây, sau đó ho khan vài tiếng rồi đáp ứng.
Tối hôm sau Trương Thục tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy trong phòng bệnh có hai người đàn ông, một người là con riêng của mình, một người là…Bà nhìn chằm chằm thật lâu, lệ từ khóe mắt đã có nếp nhăn chảy xuống.
Trong lòng Hồ Loạn thấp thỏm không yên. Cậu đứng lên lấy khăn mặt lau nhẹ tay cho Trương Thục, “Đây là bạn con, Trịnh Thế Bân.”
Lúc nói câu này, Hồ Loạn không dám nhìn vào mắt bà.
“Cháu chào cô.”
Phản ứng của Trương Thực thật kỳ lạ. Trịnh Thế Bân tạm gác lại quan hệ giữa mình và Hồ Loạn, thật cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt mình. Nếu không phải nghe được Hồ gọi bà là mẹ thì anh còn tưởng đây là chị lớn của Hồ Loạn nữa chứ.
Trương Thục bảo dưỡng da dẻ rất tốt, cho nên trông vẫn rất trẻ tuổi.
Vừa nghe đến tên, Trương Thục liền biết ngay. Bà vừa mới làm phẫu thuật, cơ thể vẫn còn yếu, lúc này gặp được người mình mình vẫn hằng đêm mong nhớ, đây cũng coi như được an ủi phần nào. Cho nên bà cố gắng nâng tay lên đặt lên mu bàn tay của Hồ Loạn, ý bảo: Làm tốt lắm.
Hồ Loạn hiểu ý bà, cười khổ nói, “Con sẽ thuê người giúp việc tới chăm sóc cho mẹ. Bác sĩ nói sau khi xuất viện vẫn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra, mẹ đừng quên đấy.”
Cái mạng lần này là được nhặt trở về, cho dù đã làm phẫu thuật, có thể sống tiếp hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào Trương Thục.
Vốn muốn ở lại thêm mấy ngày, nhưng tình hình lại không cho phép. Lão A giục liên tục.
Trịnh Thế Bân vẫn đứng bên cạnh Hồ Loạn. Sau khi gặp được Trương Thục, Trịnh Thế Bân nhăn mày lại. Hồ Loạn tiến lên vuốt trán anh, “Nhăn hết cả trán rồi đây này.”
Trịnh Thế Bân cúi đầu hôn lên tay cậu, giọng khàn khàn bảo, “Đã mua xong vé máy bay rồi.”
Hồ Loạn tựa đầu vào vai Trịnh Thế Bân, nhìn quanh thấy không có ai nên động tác cũng thoải mái hẳn lên, “May là cuộc phẫu thuật thuận lợi.” Nếu không, e là cậu không chịu nổi kích động này mất.
Trịnh Thế Bân trông không giống với Trương Thục, một chút cũng không.
——–
Công chúng không nhìn ra người đàn ông thấp hơn Trịnh Thế Bân nửa cái đầu ở trong ảnh là ai, nhưng Tiểu Chu lại biết, lão A cũng biết, ở bên cạnh nhau suốt ngày như thế, chỉ cần liếc một cái là nhận ra người ngay.
Lão A lo lắng chạy không yên, tự mình đi tới bệnh viện, câu đầu tiên phun ra chính là, “Mẹ nó, cậu là gay đấy à?”
“Đúng thế.” Hồ Loạn nói có chút khó khăn.
“Đệt!” Lão A khiếp sợ ôm đầu, tuy cũng đã từng xử lý không biết bao nhiêu chuyện, nhưng y lại chưa hề có kinh nghiệm trong việc xử lý chuyện như thế này. “Hồ Loạn, tôi không có ý coi thường cậu, cậu hẳn cũng biết sếp của chúng ta cũng là gay mà. Nhưng sao chọn ai không chọn, cậu lại chọn đúng vị thiên vương kia chứ?”
Trịnh Thế Bân không phải là nghệ sĩ của Hầu thị, nhưng cũng là bạn tốt của Hầu thị. Bối cảnh của Trịnh Thế Bân, lão A biết rất rõ. Y thậm chí bắt đầu hoài nghi Hồ Loạn có đúng là người thuần túy hay là chỉ là giả vờ tỏ vẻ như vậy, sau đó chủ động bám lấy Trịnh Thế Bân.
Dù sao cũng ở trong giới này lâu rồi, minh tinh bây giờ đâu còn sạch sẽ thuần túy như ngày xưa nữa. Bên ngoài thì như tờ giấy trắng, nhưng bên trong thì chả biết đường nào mà lần.
“Hai người yêu đương được bao lâu rồi?”
“Quên rồi.” Hồ Loạn đành chịu.
Lão A dựa người vào tường, thở bật một hơi, “Tôi vốn cũng chưa từng để ý mấy chuyện như thế này. Chỉ là mấy ngày nay tin tức về cậu ta tràn lan quá, tôi mới liếc một cái thì liền nhận ra cậu. Ngay từ đầu tôi đã bảo cậu rồi, đừng có yêu vội làm gì, lúc đấy cậu chả bảo rằng cậu cũng muốn tập trung vào sự nghiệp trước còn gì.”
Hồ Loạn đáp, “Bọn em không định công khai quan hệ.”
“Phi! Đây là chụp bóng dáng thôi nhé, nếu mà bị chụp mặt thì sao hả? Trong khoảng thời gian này, đám chó săn kiểu gì cũng theo sát cậu ta, cậu trước tiên cứ yên vị một thời gian đi.” Lão A không kiên nhẫn nói. “Mà mẹ cậu thế nào rồi?”
“Cũng ổn rồi, về sau chú ý an dưỡng là được.” Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Lão A còn định nói thêm thì Trịnh Thế Bân đã xuất hiện ở chỗ ngã rẽ. Y đành kiềm chế đóng miệng lại, giả bộ như không có việc gì, bảo, “Xử lý tốt chuyện của mình đi.”
Trịnh Thế Bân gật đầu chào hỏi với lão A, sau đó kéo tay Hồ Loạn rời đi. Lão A tức đến ngứa cả người, “Cứ làm ầm ĩ nữa đi, để xem mọi chuyện còn thành ra thế nào nữa.”
Nói là nói thế, nhưng y vẫn lôi điện thoại ra liên hệ với mấy người quen. Chuyện này mà không xử lý gọn gàng thì scandals sẽ còn bay tứ tung.
Một tài khoản vô danh đột nhiên tung ảnh lên mạng, trong ảnh lộ cả mặt của Hồ Loạn và Trịnh Thế Bân, hai người đứng cùng một chỗ, còn có cả mấy tấm ảnh hai người cùng nhau xuất hiện ở siêu thị và bãi đỗ xe.
Nhưng cũng may là hai người không nắm tay nhau, có ảnh Hồ Loạn ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thế Bân, bốn mắt nhìn nhau.
Lửa sắp cháy tới mông rồi, lão A nhanh chóng liên lạc với công ty để chuẩn bị phương án xử lý, còn gọi điện nhắc tiểu Chu phải cẩn thận cẩn thận hơn nữa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã xuất hiện tin tức động trời như thế này, hơn nữa kẻ gặp chuyện lại còn là em trai của mình, Trịnh Nghiên hiếm khi tự mình ngồi đọc bình luận của dân mạng. Hai nhân vật chính vẫn chưa lên tiếng, cộng đồng trên mạng đã chia ra làm hai trường phái rõ rệt.
“Thú vị thật!”
Sau khi về nhà, cô liền nói cho bố Trịnh biết chuyện. Bố Trịnh nhìn ảnh chụp, không nói gì cả, một lúc sau mới không tình nguyện nói ra một câu, “Trông bộ dạng cũng được, không phải là cái kiểu đàn bà ưỡn ẹo.”
“Bố, vụ này chúng ta có cần nhúng tay vào không?” Trịnh Nghiên có chút lo lắng.
“Tiểu tử kia có gọi điện về nhà không?”
“Vẫn chưa thấy gọi. Mấy hôm trước nó bảo mẹ Hồ Lăng bị ung thư phổi, theo Hồ Lăng đến đó rồi. Chắc là chưa biết chuyện ở đây.” Trịnh Nghiên tỏ vẻ sung sướng.
Bố Trịnh cau mày, không vừa lòng bảo con gái mình, “Nó cũng chịu khó đấy nhỉ, còn về nhà gặp mặt bố mẹ người ta rồi kia kìa. Thế mà không đưa người ta về cho chúng ta gặp mặt, cất giấu kỹ thế để làm gì cơ chứ.”
Đề tài nói chuyện bị chuyển hướng, Trịnh Nghiên lay lay tay bố mình, “Nói chuyện chính đi bố.”
“Để xem là ai giở trò xấu này. Chụp được rõ ràng như vậy thì chắc cũng không phải là kiệt tác của đám chó săn kia rồi. Đằng sau nhất định có người thao túng.” Bố Trịnh tuy đã lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn rất tốt, con trai gặp chuyện nhưng ông một chút cũng không nôn nóng.
Trịnh Nghiên còn tưởng bố mình sẽ điều động người đi áp chế tin tức, “Bố muốn bắt người à?”
“Muốn biết đằng sau là ai làm thôi.” Bố Trịnh thoải mái uống một ngụm trà, phất tay với Trịnh Nghiên, định lên tầng. “Xử lý chuyện này cùng em con đi. Vất vả mãi mới tìm được một người, đừng để bị người khác ám quẻ.”
“Vâng, con biết rồi.”
———–
Hồ Loạn và Trịnh Thế Bân tách ra hai hướng, đi ra ngoài đường mới biết tình huống thực sự là gì. Trợ lý đi bên cạnh cuống lên, “Có cần mở họp báo không anh?”
“Không cần, cứ để cho bọn họ làm loạn lên đi.”
“Hả?” Trợ lý bị dọa điếng người, không phải thật sự là cùng người kia đấy chứ?
Trịnh Thế Bân nhắm mắt, “Tra ra số tài khoản này là ai, ai là người tung ảnh.” Chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được.
Hồ Loạn từ khi ra mắt đến nay, chỉ có duy nhất giai đoạn làm diễn viên quần chúng kia là thuận buồm xuôi gió, còn lại đều gặp phải trắc trở. Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, lượng fan của cậu đã tụt mất hơn 100 vạn người.
Hai tiếng sau, Trịnh Nghiên gửi cho Trịnh Thế Bân một văn kiện, trong đó là tư liệu của người tung ảnh kia. Tên người đó là Tô Vi.
“Chị, sao chị biết em đang cần cái này.” Trịnh Thế Bân miệng cười nhưng mắt không cười.
“Đây là bố bảo chị đi tra ra đấy. Nói điều tra rõ ràng rồi thì mới giải quyết được chuyện này.” Trịnh Nghiên đang bận, nói chưa được mấy câu liền tắt máy. Người điều tra lại gửi tới cho cô một tài liệu, cô tùy ý mở ra, lúc nhìn xong không nhịn được liền đứng bật dậy, vội vàng lên tầng.
“Bố ơi!”
Bố Trịnh mặc quần áo ngủ, vẻ mặt mất hứng. Trịnh Nghiên đưa tài liệu cho ông, bảo, “Mẹ Hồ Lăng là Trương Thục.”
Vậy thì không thể nào trở thành thông gia được rồi. Bố Trịnh đọc đọc, cảm thấy thật đau đầu, “Đặt vé máy bay đi.”
Trịnh Nghiên hiểu ý ông, yên lặng đỡ ông lên giường rồi đi ra ngoài. Sao lại có chuyện khéo đến thế chứ?
——
Trên phim trường.
Người đi lại đều nhìn Hồ Loạn với ánh mắt đầy hàm ý. Hồ Loạn không phải không nhận ra. Weibo cá nhân của cậu cũng đã đưa cho lão A để giải quyết chuyện này rồi. Chuyện cậu lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, nhưng cậu lại vô cùng bình tĩnh.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tiểu Chu cẩn thận tiến lại gần.
Hồ Loạn kinh ngạc hỏi, “Lại chuyện gì nữa?”
“Hai hợp đồng quảng cáo và ba bộ điện ảnh…đều bị bỏ rồi.” Tiểu Chu lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này. Đối với cậu mà nói thì đây là chuyện lớn. Cậu từng chứng kiến một minh tinh từ đỉnh cao sự nghiệp rớt xuống đáy vực. Không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện đồng tính này. Lúc cậu nghe được tin tức, lại nhớ tới Hồ Loạn từng nói đã có người yêu, cậu liền biết đây đúng là thật rồi. Chuyện này có thể khiến cho Hồ Loạn không ngóc dậy lên được, nếu may mắn thì cũng có thể vượt qua. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, có lẽ đáp án là nghiêng về vế thứ nhất hơn.
“Dân mạng bắt đầu bới móc tư liệu về anh, lão A vẫn đang tận lực xử lý.”
Hồ Loạn chần chờ một chút. Vậy là lịch làm việc tới năm sau của cậu đều bị cắt hết.
Tiểu Chu khẩn trương nói tiếp, “Anh, lão A lợi hại như vậy, nhất định sẽ xử lý tốt thôi.”
Hồ Loạn không hoảng loạn như tiểu Chu. Cậu lắc đầu nói, “Thuận theo tự nhiên vậy.” Vẻ mặt tuy không có gì nhưng thực ra trong nội tâm cậu rất hoảng, cậu cảm thấy toàn thân có chút lạnh.
Lão A chạy xuôi chạy ngược một đêm, cuối cùng cũng đăng nhập vào tài khoản weibo của Hồ Loạn đăng tin lên, không ngờ mấy giây sau lại thấy một bài đăng khác của Hồ Loạn ‘chính chủ’.
[Tôi thật sự là gay, thật xin lỗi.]
Bài đăng được đăng lên lúc rạng sáng, lúc này cú đêm hoạt động vẫn rất là nhiều, lượng bình luận nhanh chóng tăng lên vùn vụt. Lão A run rẩy chỉ vào màn hình máy tính, “Mẹ nó, thằng tiểu tử này là đang muốn chọc ông tức chết đúng không hả?”
Ba ngày sau liên tiếp xảy ra chuyện. Lượng fan giảm xuống hơn 200 vạn người rồi lại từ từ tăng lên. Hồ Loạn không có tâm tình ngồi theo dõi số lượng này, đây đều là tiểu Chu bảo với cậu.
“Sầm!”, cửa phòng trang điểm bị mạnh mẽ mở ra.
Lão A mặt mày mệt mỏi, hung hăng đóng cửa vào, hai tay đập xuống mặt bàn, rống lên, “HỒ LOẠN, CẬU RỐT CUỘC CÓ CÒN MUỐN HOẠT ĐỘNG TIẾP TRONG NGÀNH GIẢI TRÍ NỮA KHÔNG HẢ?”
Cậu vừa động, Trịnh Thế Bân lập tức tỉnh dậy. Anh ôm siết người cậu, nhẹ giọng bảo, “Ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Hồ Loạn ôm chăn bao trùm kín lên người. Trên người cả hai đều không mặc gì, da thịt ấm nóng cọ sát vào nhau, cậu thật sự hưởng thụ cái loại cảm giác này.
“Hồ Loạn, có người cứ gọi điện thoại cho em suốt này.” Trịnh Thế Bân cầm điện thoại, trên màn hình vẫn là một dãy số xa lạ. Anh nhớ tối qua Hồ Loạn có nói không biết số này, nhưng nếu đây thật sự là người quen gọi tới thì sao.
“À.” Hồ Loạn nhìn thoáng qua, thật sự là không biết số này, nhưng vẫn nhấn xuống nút nghe, “Alô, ai thế ạ?”
“Cuối cùng cháu cũng bắt điện thoại!” Bên kia đầu dây là giọng một người đàn bà đang nói rất to.
Mơ hồ cảm giác giọng nói này có vẻ quen quen, Hồ Loạn nhíu mày ngồi dậy, “Cô tìm cháu có việc gì à?”
“Mẹ cháu nhập viện rồi. Cháu mau về nhà đi.”
Cậu liếc qua đồng hồ, đáp lại, “Mẹ cháu vẫn khỏe mà.” Sao có thể nhập viện được chứ. Hồ Loạn định tắt máy, đây có lẽ là kẻ lừa đảo.
“Bố tổ, hôm qua mẹ cháu còn chơi mạt chược với cô kia kìa. Mới đánh được nửa ván thì đột nhiên ngã lăn ra. Bác sĩ nói cái gì mà ung thư phổi ấy. Cháu mau về đi nhớ.”
Lúc mới nhận điện thoại cậu vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, nghe xong câu này cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Trương Thục mắc chứng nghiện rượu và thuốc lá cực kỳ nặng. Hễ cứ cảm thấy có chuyện gì không được như ý của mình mà không thể nào phát tiết thì bà sẽ chơi mạt chược với bạn bè thâu đêm. Tim Hồ Loạn đập thình thịch. Vậy cuộc gọi tối qua…
Hỏi địa chỉ của bệnh viện xong, Hồ Loạn vội vàng đứng lên mặc quần áo.
Trịnh Thế Bân đamh nấu cháo, nghe động tĩnh trong phòng liền ló mặt hỏi, “Sao thế?”
Hồ Loạn đỏ bừng mặt, “Mẹ em nhập viện rồi.”
“Tới sân bay.” Trịnh Thế Bân dứt khoát cởi tạp dề ra, trong lòng cảm thán hôm nay không làm được cơm sáng cho Hồ Loạn rồi. Anh an ủi Hồ Loạn rồi tự mình lái xe đưa cậu ra sân bay. Trên đường đi anh có dừng xe lại mua mấy chiếc bánh bao. Bác gái trung niên “ai dô” một tiếng rồi đề nghị chụp ảnh, xin chữ ký của anh.
“Em có biết tình huống lúc này ra sao rồi không?” Anh đưa bánh bao và sữa đậu nành cho cậu.
Hồ Loạn cầm đồ trong tay nhưng cũng không muốn ăn. Cố gắng để ngữ khí của mình thật bình thường mà trả lời, “Bị ung thư phổi.”
Bệnh ung thư thường rất khó chữa khỏi, Hồ Loạn run run cầm bánh lên miệng cưỡng chế mình ăn một miếng, thật vô vị.
Cậu không có người thân. Lúc bố cậu kết hôn ở ngoài đã cắt đứt quan hệ với gia đình bên nội mất rồi. Ông nội còn tát vào mặt bố, bảo bố làm mất mặt gia đình. Lúc mẹ cậu tự sát, bên nhà ngoại cũng đã cố liều mạng giành quyền nuôi dưỡng cậu nhưng không được.
Cho tới tận lúc ông bà chết cũng chưa được nhìn đến mặt của đứa cháu ngoại yêu quý.
Cậu từng xem một tờ giấy quảng cáo, nói rằng hút thuốc suốt 20 năm, phổi sẽ bị tổn hại. Cậu cũng từng nhắc nhở Trương Thục cẩn thận, nhưng đều bị bà khước từ.
Cho dù bà chưa từng đối xử với cậu như con ruột, nhưng bao nhiêu năm sống cùng nhau như thế, đối với Hồ Loạn mà nói thì cũng coi như là một loại vướng bận.
“Nếu không ổn thì chúng ta liền chuyển viện. Tìm bệnh viện nào có điều kiện chữa trị tốt một chút.” Trịnh Thế Bân đề nghị.
Hồ Loạn khẽ đáp, “Ừm.”
Suốt quãng đường còn lại đều bị bao phủ bởi sự trầm mặc.
Cho đến lúc bước tới trước cổng kiểm tra an ninh, Trịnh Thế Bân vẫn luôn im lặng mà nắm tay Hồ Loạn. Ngón tay xoa xoa tay cậu, thầm thì an ủi. Hồ Loạn không muốn nói thì anh sẽ không hỏi.
“Anh về đi. Anh còn phải quay phim mà.” Tối qua cậu đã tìm hiểu thông tin rồi, hiện tại Trịnh Thế Bân đang nhận quay hai bộ phim. Mỗi lần quay đều là chạy tới chạy lui giữa hai trường quay. Ba ngày cũng có thể quay được một số cảnh quay ngắn.
“Không cần, anh đi cùng em.”
Hồ Loạn ngẩng đầu, phát hiện trong tay ảnh đế có hai tấm vé máy bay, nhất thời sửng sốt, sau đó ảm đạm bảo, “Không cần như thế đâu.”
Nhớ ra anh còn chưa ăn sáng, bánh bao cũng đều là đưa hết cho mình. Cậu đưa số bánh bao còn lại cho Trịnh Thế Bân.
Trịnh Thế Bân nhận lấy, đứng xử lý hai cái bánh bao ngay trước mặt Hồ Loạn, ăn xong còn làm ra bộ dạng mình đã no, sau đó mới bảo, “Đi thôi.”
Hồ Loạn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn cách im lặng. Tay của cậu vẫn bị anh nắm lấy.
Hai người ngồi máy bay nên dĩ nhiên không hề biết tin tức đang tràn lan trên mạng.
Sau 4 giờ bay, Trịnh Thế Bân mở máy lên, điện thoại kêu lên không ngừng.
“Có chuyện gì thế?” Anh gọi điện qua cho trợ lý.
Trợ lý run giọng bảo, “Anh Trịnh, anh bị lên trang nhất rồi. Nói là anh đã có người yêu, sau đó tin đồn loan ra khắp nơi, còn có ảnh chụp của anh với một người đàn ông khác.”
Trịnh Thế Bân từ từ dừng lại. Hồ Loạn tò mò nhìn anh.
Trịnh Thế Bân trấn an nhìn cậu, nhàn nhạt nói, “Bơ bọn họ đi. Mấy ngày nay tôi không về được. Trong nhà đang có chuyện.”
Trong nhà…có chuyện?
Trong lòng Hồ Loạn cảm thấy có chút ấm áp.
—-
Bác sĩ nói Trương Thục đang bị ung thư giai đoạn cuối rồi, vì bà thường xuyên có thói quen gây hại cho sức khỏe, đến lúc bệnh bùng phát mới nhận ra thì đã muộn rồi.
Người đang chăm sóc Trương Thục là một người bạn tốt của bà. Thì ra hôm qua khi ngồi chơi mạt chược cùng nhau, lúc mọi người đang vừa hút thuốc vừa cười ha hả thì sắc mặt Trương Thục bỗng cứng đờ, ngã lăn ra mặt đất, toàn thân run rẩy. Mọi người sợ quá, lập tức gọi cấp cứu. Trương Thục thì lâm vào trạng thái hôn mê, miệng còn hộc máu.
Cuộc điện thoại tối qua chính là mọi người dùng điện thoại Trương Thục gọi cho Hồ Loạn, nhưng Hồ Loạn lại không nhận máy. Sau đó di động hết pin, nhưng vì mọi người vẫn nhớ kỹ số của Hồ Loạn nên lại tiếp tục gọi điện thoại qua cho cậu.
Tối qua…Tối qua cậu đang làm gì chứ?
Hồ Loạn ngồi xụp xuống đất, tay nắm tóc, đầu trống rỗng.
Người đàn bà kia đi đi lại lại, hai tay xoa xoa vào nhau tỏ ý thật rõ ràng, Trịnh Thế Bân nhìn Hồ Loạn đang ngồi xụp xuống mặt đất, lại quay ra hỏi, “Cô chi ra tổng cộng bao nhiêu tiền rồi?”
“Ài, không nhiều lắm đâu. 8 vạn 312 đồng thôi.” Người đàn bà bày vẻ mặt tươi cười.
Trịnh Thế Bân hơi sững người, nhưng cuối cùng vẫn viết chi phiếu cho bà ta.
“Nhà anh chị này định thế nào đây? Rốt cuộc có làm phẫu thuật hay không hả?” Y tá bước tới nhắc nhở, khẩu khí cực kỳ không tốt, đại khái là đã coi trường hợp này chính là con cái sợ bố mẹ làm gánh nặng cho mình.
Người đàn bà kia luống cuống, nói câu “Nhà tôi còn có việc” xong liền bỏ chạy luôn.
Hồ Loạn đứng lên, mặt tái mét, “Hết bao nhiêu, để em đi đóng viện phí.”
“Ừm, đi thôi.”
Nộp tiền xong, Hồ Loạn ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, nhỏ giọng hỏi ảnh đế, “Tin tức trên truyền thông…” Trong tay cậu cầm chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu.
Trịnh Thế Bân ngồi xuống cạnh cậu, day day mi tâm, “Không có gì, không chụp đến em đâu.”
Biết là anh hiểu lầm, Hồ Loạn nhìn một hồi rồi đan năm ngón tay vào tay ảnh đế, “Nhưng sẽ ảnh hưởng đến anh.” Ảnh hưởng tới cả sự nghiệp cùng thanh danh.
Thực ra Trịnh Thế Bân thật sự không quan trọng chuyện này, nghề diễn là công việc của anh nhưng cũng không phải là tất cả. Nếu như là lúc còn trẻ thì anh nhất định sẽ thanh minh cho mình, nhưng đã trải qua bao nhiêu năm, trái tim sớm cũng đã lạnh nhạt, đây cũng chỉ là sự thật được phơi bày ra mà thôi.
“Đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu. Nhưng còn em, bệnh viện với phim trường bên kia thì em định tính thế nào?”
“Em vẫn chưa nói cho lão A biết.” Hồ Loạn cúi đầu, bất đắc dĩ mượn điện thoại của Trịnh Thế Bân gọi cho lão A trình bày sự việc, lão A lúc đầu im lặng vài giây, sau đó ho khan vài tiếng rồi đáp ứng.
Tối hôm sau Trương Thục tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy trong phòng bệnh có hai người đàn ông, một người là con riêng của mình, một người là…Bà nhìn chằm chằm thật lâu, lệ từ khóe mắt đã có nếp nhăn chảy xuống.
Trong lòng Hồ Loạn thấp thỏm không yên. Cậu đứng lên lấy khăn mặt lau nhẹ tay cho Trương Thục, “Đây là bạn con, Trịnh Thế Bân.”
Lúc nói câu này, Hồ Loạn không dám nhìn vào mắt bà.
“Cháu chào cô.”
Phản ứng của Trương Thực thật kỳ lạ. Trịnh Thế Bân tạm gác lại quan hệ giữa mình và Hồ Loạn, thật cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt mình. Nếu không phải nghe được Hồ gọi bà là mẹ thì anh còn tưởng đây là chị lớn của Hồ Loạn nữa chứ.
Trương Thục bảo dưỡng da dẻ rất tốt, cho nên trông vẫn rất trẻ tuổi.
Vừa nghe đến tên, Trương Thục liền biết ngay. Bà vừa mới làm phẫu thuật, cơ thể vẫn còn yếu, lúc này gặp được người mình mình vẫn hằng đêm mong nhớ, đây cũng coi như được an ủi phần nào. Cho nên bà cố gắng nâng tay lên đặt lên mu bàn tay của Hồ Loạn, ý bảo: Làm tốt lắm.
Hồ Loạn hiểu ý bà, cười khổ nói, “Con sẽ thuê người giúp việc tới chăm sóc cho mẹ. Bác sĩ nói sau khi xuất viện vẫn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra, mẹ đừng quên đấy.”
Cái mạng lần này là được nhặt trở về, cho dù đã làm phẫu thuật, có thể sống tiếp hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào Trương Thục.
Vốn muốn ở lại thêm mấy ngày, nhưng tình hình lại không cho phép. Lão A giục liên tục.
Trịnh Thế Bân vẫn đứng bên cạnh Hồ Loạn. Sau khi gặp được Trương Thục, Trịnh Thế Bân nhăn mày lại. Hồ Loạn tiến lên vuốt trán anh, “Nhăn hết cả trán rồi đây này.”
Trịnh Thế Bân cúi đầu hôn lên tay cậu, giọng khàn khàn bảo, “Đã mua xong vé máy bay rồi.”
Hồ Loạn tựa đầu vào vai Trịnh Thế Bân, nhìn quanh thấy không có ai nên động tác cũng thoải mái hẳn lên, “May là cuộc phẫu thuật thuận lợi.” Nếu không, e là cậu không chịu nổi kích động này mất.
Trịnh Thế Bân trông không giống với Trương Thục, một chút cũng không.
——–
Công chúng không nhìn ra người đàn ông thấp hơn Trịnh Thế Bân nửa cái đầu ở trong ảnh là ai, nhưng Tiểu Chu lại biết, lão A cũng biết, ở bên cạnh nhau suốt ngày như thế, chỉ cần liếc một cái là nhận ra người ngay.
Lão A lo lắng chạy không yên, tự mình đi tới bệnh viện, câu đầu tiên phun ra chính là, “Mẹ nó, cậu là gay đấy à?”
“Đúng thế.” Hồ Loạn nói có chút khó khăn.
“Đệt!” Lão A khiếp sợ ôm đầu, tuy cũng đã từng xử lý không biết bao nhiêu chuyện, nhưng y lại chưa hề có kinh nghiệm trong việc xử lý chuyện như thế này. “Hồ Loạn, tôi không có ý coi thường cậu, cậu hẳn cũng biết sếp của chúng ta cũng là gay mà. Nhưng sao chọn ai không chọn, cậu lại chọn đúng vị thiên vương kia chứ?”
Trịnh Thế Bân không phải là nghệ sĩ của Hầu thị, nhưng cũng là bạn tốt của Hầu thị. Bối cảnh của Trịnh Thế Bân, lão A biết rất rõ. Y thậm chí bắt đầu hoài nghi Hồ Loạn có đúng là người thuần túy hay là chỉ là giả vờ tỏ vẻ như vậy, sau đó chủ động bám lấy Trịnh Thế Bân.
Dù sao cũng ở trong giới này lâu rồi, minh tinh bây giờ đâu còn sạch sẽ thuần túy như ngày xưa nữa. Bên ngoài thì như tờ giấy trắng, nhưng bên trong thì chả biết đường nào mà lần.
“Hai người yêu đương được bao lâu rồi?”
“Quên rồi.” Hồ Loạn đành chịu.
Lão A dựa người vào tường, thở bật một hơi, “Tôi vốn cũng chưa từng để ý mấy chuyện như thế này. Chỉ là mấy ngày nay tin tức về cậu ta tràn lan quá, tôi mới liếc một cái thì liền nhận ra cậu. Ngay từ đầu tôi đã bảo cậu rồi, đừng có yêu vội làm gì, lúc đấy cậu chả bảo rằng cậu cũng muốn tập trung vào sự nghiệp trước còn gì.”
Hồ Loạn đáp, “Bọn em không định công khai quan hệ.”
“Phi! Đây là chụp bóng dáng thôi nhé, nếu mà bị chụp mặt thì sao hả? Trong khoảng thời gian này, đám chó săn kiểu gì cũng theo sát cậu ta, cậu trước tiên cứ yên vị một thời gian đi.” Lão A không kiên nhẫn nói. “Mà mẹ cậu thế nào rồi?”
“Cũng ổn rồi, về sau chú ý an dưỡng là được.” Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Lão A còn định nói thêm thì Trịnh Thế Bân đã xuất hiện ở chỗ ngã rẽ. Y đành kiềm chế đóng miệng lại, giả bộ như không có việc gì, bảo, “Xử lý tốt chuyện của mình đi.”
Trịnh Thế Bân gật đầu chào hỏi với lão A, sau đó kéo tay Hồ Loạn rời đi. Lão A tức đến ngứa cả người, “Cứ làm ầm ĩ nữa đi, để xem mọi chuyện còn thành ra thế nào nữa.”
Nói là nói thế, nhưng y vẫn lôi điện thoại ra liên hệ với mấy người quen. Chuyện này mà không xử lý gọn gàng thì scandals sẽ còn bay tứ tung.
Một tài khoản vô danh đột nhiên tung ảnh lên mạng, trong ảnh lộ cả mặt của Hồ Loạn và Trịnh Thế Bân, hai người đứng cùng một chỗ, còn có cả mấy tấm ảnh hai người cùng nhau xuất hiện ở siêu thị và bãi đỗ xe.
Nhưng cũng may là hai người không nắm tay nhau, có ảnh Hồ Loạn ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thế Bân, bốn mắt nhìn nhau.
Lửa sắp cháy tới mông rồi, lão A nhanh chóng liên lạc với công ty để chuẩn bị phương án xử lý, còn gọi điện nhắc tiểu Chu phải cẩn thận cẩn thận hơn nữa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã xuất hiện tin tức động trời như thế này, hơn nữa kẻ gặp chuyện lại còn là em trai của mình, Trịnh Nghiên hiếm khi tự mình ngồi đọc bình luận của dân mạng. Hai nhân vật chính vẫn chưa lên tiếng, cộng đồng trên mạng đã chia ra làm hai trường phái rõ rệt.
“Thú vị thật!”
Sau khi về nhà, cô liền nói cho bố Trịnh biết chuyện. Bố Trịnh nhìn ảnh chụp, không nói gì cả, một lúc sau mới không tình nguyện nói ra một câu, “Trông bộ dạng cũng được, không phải là cái kiểu đàn bà ưỡn ẹo.”
“Bố, vụ này chúng ta có cần nhúng tay vào không?” Trịnh Nghiên có chút lo lắng.
“Tiểu tử kia có gọi điện về nhà không?”
“Vẫn chưa thấy gọi. Mấy hôm trước nó bảo mẹ Hồ Lăng bị ung thư phổi, theo Hồ Lăng đến đó rồi. Chắc là chưa biết chuyện ở đây.” Trịnh Nghiên tỏ vẻ sung sướng.
Bố Trịnh cau mày, không vừa lòng bảo con gái mình, “Nó cũng chịu khó đấy nhỉ, còn về nhà gặp mặt bố mẹ người ta rồi kia kìa. Thế mà không đưa người ta về cho chúng ta gặp mặt, cất giấu kỹ thế để làm gì cơ chứ.”
Đề tài nói chuyện bị chuyển hướng, Trịnh Nghiên lay lay tay bố mình, “Nói chuyện chính đi bố.”
“Để xem là ai giở trò xấu này. Chụp được rõ ràng như vậy thì chắc cũng không phải là kiệt tác của đám chó săn kia rồi. Đằng sau nhất định có người thao túng.” Bố Trịnh tuy đã lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn rất tốt, con trai gặp chuyện nhưng ông một chút cũng không nôn nóng.
Trịnh Nghiên còn tưởng bố mình sẽ điều động người đi áp chế tin tức, “Bố muốn bắt người à?”
“Muốn biết đằng sau là ai làm thôi.” Bố Trịnh thoải mái uống một ngụm trà, phất tay với Trịnh Nghiên, định lên tầng. “Xử lý chuyện này cùng em con đi. Vất vả mãi mới tìm được một người, đừng để bị người khác ám quẻ.”
“Vâng, con biết rồi.”
———–
Hồ Loạn và Trịnh Thế Bân tách ra hai hướng, đi ra ngoài đường mới biết tình huống thực sự là gì. Trợ lý đi bên cạnh cuống lên, “Có cần mở họp báo không anh?”
“Không cần, cứ để cho bọn họ làm loạn lên đi.”
“Hả?” Trợ lý bị dọa điếng người, không phải thật sự là cùng người kia đấy chứ?
Trịnh Thế Bân nhắm mắt, “Tra ra số tài khoản này là ai, ai là người tung ảnh.” Chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được.
Hồ Loạn từ khi ra mắt đến nay, chỉ có duy nhất giai đoạn làm diễn viên quần chúng kia là thuận buồm xuôi gió, còn lại đều gặp phải trắc trở. Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, lượng fan của cậu đã tụt mất hơn 100 vạn người.
Hai tiếng sau, Trịnh Nghiên gửi cho Trịnh Thế Bân một văn kiện, trong đó là tư liệu của người tung ảnh kia. Tên người đó là Tô Vi.
“Chị, sao chị biết em đang cần cái này.” Trịnh Thế Bân miệng cười nhưng mắt không cười.
“Đây là bố bảo chị đi tra ra đấy. Nói điều tra rõ ràng rồi thì mới giải quyết được chuyện này.” Trịnh Nghiên đang bận, nói chưa được mấy câu liền tắt máy. Người điều tra lại gửi tới cho cô một tài liệu, cô tùy ý mở ra, lúc nhìn xong không nhịn được liền đứng bật dậy, vội vàng lên tầng.
“Bố ơi!”
Bố Trịnh mặc quần áo ngủ, vẻ mặt mất hứng. Trịnh Nghiên đưa tài liệu cho ông, bảo, “Mẹ Hồ Lăng là Trương Thục.”
Vậy thì không thể nào trở thành thông gia được rồi. Bố Trịnh đọc đọc, cảm thấy thật đau đầu, “Đặt vé máy bay đi.”
Trịnh Nghiên hiểu ý ông, yên lặng đỡ ông lên giường rồi đi ra ngoài. Sao lại có chuyện khéo đến thế chứ?
——
Trên phim trường.
Người đi lại đều nhìn Hồ Loạn với ánh mắt đầy hàm ý. Hồ Loạn không phải không nhận ra. Weibo cá nhân của cậu cũng đã đưa cho lão A để giải quyết chuyện này rồi. Chuyện cậu lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, nhưng cậu lại vô cùng bình tĩnh.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tiểu Chu cẩn thận tiến lại gần.
Hồ Loạn kinh ngạc hỏi, “Lại chuyện gì nữa?”
“Hai hợp đồng quảng cáo và ba bộ điện ảnh…đều bị bỏ rồi.” Tiểu Chu lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này. Đối với cậu mà nói thì đây là chuyện lớn. Cậu từng chứng kiến một minh tinh từ đỉnh cao sự nghiệp rớt xuống đáy vực. Không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện đồng tính này. Lúc cậu nghe được tin tức, lại nhớ tới Hồ Loạn từng nói đã có người yêu, cậu liền biết đây đúng là thật rồi. Chuyện này có thể khiến cho Hồ Loạn không ngóc dậy lên được, nếu may mắn thì cũng có thể vượt qua. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, có lẽ đáp án là nghiêng về vế thứ nhất hơn.
“Dân mạng bắt đầu bới móc tư liệu về anh, lão A vẫn đang tận lực xử lý.”
Hồ Loạn chần chờ một chút. Vậy là lịch làm việc tới năm sau của cậu đều bị cắt hết.
Tiểu Chu khẩn trương nói tiếp, “Anh, lão A lợi hại như vậy, nhất định sẽ xử lý tốt thôi.”
Hồ Loạn không hoảng loạn như tiểu Chu. Cậu lắc đầu nói, “Thuận theo tự nhiên vậy.” Vẻ mặt tuy không có gì nhưng thực ra trong nội tâm cậu rất hoảng, cậu cảm thấy toàn thân có chút lạnh.
Lão A chạy xuôi chạy ngược một đêm, cuối cùng cũng đăng nhập vào tài khoản weibo của Hồ Loạn đăng tin lên, không ngờ mấy giây sau lại thấy một bài đăng khác của Hồ Loạn ‘chính chủ’.
[Tôi thật sự là gay, thật xin lỗi.]
Bài đăng được đăng lên lúc rạng sáng, lúc này cú đêm hoạt động vẫn rất là nhiều, lượng bình luận nhanh chóng tăng lên vùn vụt. Lão A run rẩy chỉ vào màn hình máy tính, “Mẹ nó, thằng tiểu tử này là đang muốn chọc ông tức chết đúng không hả?”
Ba ngày sau liên tiếp xảy ra chuyện. Lượng fan giảm xuống hơn 200 vạn người rồi lại từ từ tăng lên. Hồ Loạn không có tâm tình ngồi theo dõi số lượng này, đây đều là tiểu Chu bảo với cậu.
“Sầm!”, cửa phòng trang điểm bị mạnh mẽ mở ra.
Lão A mặt mày mệt mỏi, hung hăng đóng cửa vào, hai tay đập xuống mặt bàn, rống lên, “HỒ LOẠN, CẬU RỐT CUỘC CÓ CÒN MUỐN HOẠT ĐỘNG TIẾP TRONG NGÀNH GIẢI TRÍ NỮA KHÔNG HẢ?”